Buổi sáng ngày hôm sau, sau khi Phó Hàn Tranh đưa tiểu Đường Đậu đến trường mẫu giáo, hướng chạy xe hơi khác với hướng chạy mọi ngày.
Mộ Vi Lan chau mày nói: “Đi đâu thế? Em còn phải đi làm mà.”
Đây không phải là đường đến Á Hoa.
“Đi đăng kí kết hôn.”
Mộ Vi Lan không ngờ rằng sau khi Phó Hàn Tranh quyết định xong một chuyện gì đó, thì lại hành động nhanh như vậy, “Có phải là quá nhanh rồi không, chúng ta vẫn chưa nói với ông chủ Phó chuyện này mà. Có lẽ ôn.”
Phó Hàn Tranh mặt lạnh liếc nhìn cô, “Em là muốn gả cho anh, hay là muốn gả cho bố anh thế?”
Mộ Vi Lan ngơ ngác.
“Chuyện này cũng quá nhanh rồi, hơn nữa, em cũng không đem theo sổ hộ khẩu mà.”
Chứng minh thư thì lại ở trong ví tiền.
Phó Hàn Tranh từ trong ngăn kéo xe lấy ra quyển sổ hộ khẩu của cô, Mộ Vi Lan kinh ngạc trợn to mắt, “Anh lấy từ lúc nào thế?”
“Tối hôm qua sau khi em ngủ, anh nhìn thấy nó ở dưới tủ tivi nhà em, nên tiện tay lấy luôn.”
Cái gì mà tiện tay? Cô thấy anh rõ ràng chính là cố ý lấy!
Mộ Vi Lan ngồi ở ghế phụ lái, trong lòng không biết là cảm giác gì…
Vui mừng, hay là không sẵn sàng.. Đến cửa cục dân chính, Mộ Vi Lan lằng nhằng, Phó Hàn Tranh quay lại nói: “Em ở đằng sau đếm kiến à?”
Bàn tay to của người đàn ông, nắm chặt lấy cổ tay của cô, kéo cô lại gần, hai người cùng nhau đi vào cục dân chính.
Mộ Vi Lan nhỏ tiếng trách móc nói: “Tại sao anh không nói sớm, để em còn trang điểm một chút, quần áo hôm nay cũng là mặc tuỳ tiện…”
Vẫn may sáng nay đã trang điểm qua loa một chút, nếu không thì, cô đúng là thiệt thòi rồi.
Vào bên trong cục dân chính, vì chuyện xảy ra đột ngột, Phó Hàn Tranh cũng không kịp bảo Từ Khôn sắp xếp, nên anh và Mộ Vi Lan chỉ có thể xếp hàng đợi.
Hôm nay không biết là ngày lễ gì, mà có rất nhiều cặp đôi đến đăng kí kết hôn, đợi khoảng mười phút, Phó Hàn Tranh giơ tay lên xem giờ.
Mộ Vi Lan tưởng rằng anh gấp gáp quay về công ty để giải quyết việc, “Hôm anh nay có cuộc họp quan trọng nào không?”
“Không có.”
Mộ Vi Lan “Ồ” một tiếng, Phó Hàn Tranh hỏi ngược lại: “Em hy vọng anh đi bây giờ sao?”
Sao có thể chứ…
Tuy trước khi vào cục dân chính, cô có chút muốn chạy trốn, nhưng sau khi bước vào, không biết là bị bâu không khí truyền nhiễm, hay là làm sao, mà ngay lập tức giống thoáng ra vậy.
Không phải chỉ là kết hôn thôi sao, cô có gì mà phải sợ chứ?
Không kết hôn với Phó Hàn Tranh, thì sau này cô cũng sẽ kết hôn với người khác, không chắc đối phương có thích cô hay không, thì vẫn chưa biết được, chi bằng cứ gả cho Phó Hàn Tranh.
Chí ít, Phó Hàn Tranh là người cô thích, hơn nữa, Phó Hàn Tranh điều kiện tốt như vậy, nếu như cô bỏ lỡ, sau này nói không chừng sẽ không gặp được nữa.
Lại đợi khoảng năm phút, điện thoại của Phó Hàn Tranh reo lên.
Sau khi người đàn ông sâu lắng nhìn vào màn hình hiển thị cuộc gọi đến, liền đứng dậy, nói: “Anh đi nghe máy một chút.”
Mộ Vi Lan không nghĩ nhiều, tưởng là chuyện công việc, “Được.’ Khi Phó Hàn Tranh đi sang một bên nghe điện thoại, cô gái ngồi bên cạnh Mộ Vi Lan ngưỡng mộ nói: “Chồng chị đẹp trai thật đấy, chị đúng là kiếp trước đã cứu cả dải ngân hà, nên mới có thể gả cho người chồng khôi ngô tuấn tú như vậy đấy!”
Mộ Vi Lan đỏ mặt, nhìn vào Phó Hàn Tranh cách đó không xa, bị cô gái đó nói như vậy, cảm giác hạnh phúc ở trong lòng cũng sắp tràn lan ra.
Mở mắt quan sát cả khu ngồi chờ, hình như cũng thực sự phải xếp Phó Hàn Tranh vào loại vừa mắt nhất anh tuấn nhất.
Hôn nhân là một tấm bia mộ, nếu như đã phải nằm xuống mộ, thì có thế nào cô cũng phải hưởng thụ một chút cảm giác nằm xuống đó cùng với người đàn ông đẹp trai nhất tài giỏi nhất rồi nhỉ?
Phó Hàn Tranh ở bên kia, không biết là nhận cuộc điện thoại gì, mà khi quay lại, sắc mặt liền trở nên lạnh lùng và nghiêm túc.
Anh còn có việc, hôm nay không đăng kí nữa, em tự bắt xe về nhé.”
Dứt lời, người đàn ông quay người thẳng thắn rời khỏi cục dân chính.
Mộ Vi Lan còn chưa kịp hỏi, là chuyện gì quan trọng.
Cô bị bỏ ở trong cục dân chính một mình, ngại ngùng ngồi ở đó, không biết là đi, hay là ngồi đây tiếp tục đợi anh.
Cô gái ngồi bên cạnh vừa mới khen Phó Hàn Tranh, ánh mắt kì lạ lại thương xót quay sang nhìn cô.
Chắc là cảm thấy, đẹp trai cũng chẳng có tác dụng gì, còn đối xử với cô không tốt nữa.
Mộ Vi Lan cầm chặt quyển sổ hộ khẩu, ngón tay nhỏ bé hơi trắng lại.