Phó Hàn Tranh từng bước áp sát, Mộ Vi Lan lùi về phía sau.
Cùng anh lên giường, sinh con cho anh, chính là người phụ nữ của anh, người phù hợp với điều kiện này, không chỉ có một mình cô!
Kể cả Ngôn Hoan không phù hợp điều kiện này, vậy Hướng Nam Tây thì sao?
Mộ Vi Lan không phải kiểu người phụ nữ canh cánh trong lòng, nhưng cô không chấp nhận được việc giữa Phó Hàn Tranh và Hướng Nam Tây có con.
“Vậy Hướng Nam Tây, cũng là người phụ nữ của anh…”
Cô vẫn chưa hỏi xong, thì điện thoại của Phó Hàn Tranh reo lên.
Hai người đồng thời nhìn sang, là điện thoại của trường mẫu giáo.
Phó Hàn Tranh nghe máy, “Alo.”
“Xin hỏi là bố của Phó Mạc Trành phải không?”
Phó Hàn Tranh cau mày, “Là tôi, Phó Mạc Trành sao thế?”
Cô giáo của trường mẫu giáo vội vàng nói: “Anh Phó, anh mau đến trường mẫu giáo đi, Phó Mạc Trành buổi trưa hôm nay ăn cơm xong ngủ một lúc thì cảm thấy người không thoải mái, cô giáo bên phía chúng tôi đã đo nhiệt độ cho con bé, thì đã sắp 40 độ, sốt rất cao..”
Cô giáo vẫn chưa nói xong, Phó Hàn Tranh liền lập tức nói: “Tôi sẽ đến đó ngay, phiền cô hãy hạ nhiệt cho con bé trước.”
“Vâng vâng vâng.”
Sau khi cúp máy, Mộ Vi Lan lo lắng hỏi: “Tiểu Đường Đậu bị ốm rồi sao?” “Ừm, sốt rất cao, tôi sẽ đến đó một chuyến.”
“Tôi đi với anh!”
Phó Hàn Tranh nhìn vào cánh tay bị thương của cô, “Cô vẫn là ở đây đợi đi.”
Mộ Vi Lan biết mình đến đó không giúp được gì, nói không chừng còn gây phiền phức cho Phó Mạc Trành, tuy rằng lo lắng, nhưng lại vẫn ngoan ngoãn không đi theo.
Lúc Phó Hàn Tranh đến trường mẫu giáo, mặt của tiểu Đường Đậu đã đỏ bừng cả lên.
“Bố ơi, Đường Đậu khó chịu.”
Phó Hàn Tranh ôm tiểu Đường Đậu lên, dịu dàng an ủi nói: “Cố chịu một chút nữa, bố sẽ đưa con đi bênh viện, rất nhanh sẽ khỏi thôi.”
Sau khi đến bệnh viện, bác sĩ bảo phải tiêm, vừa đến phòng tiêm, tiểu Đường Đậu liền khóc om sòm, trên khuôn mặt nhỏ bé nước mắt chảy ròng rã, ôm lấy cổ của Phó Hàn Tranh không buông, “Bố ơi con không tiêm đâu… con sợ lắm! Bố ơi con không muốn tiêm! Tiêm đau lắm!”
“Nếu không tiêm thì sẽ không khỏi đầu, ngoan, tiêm xong bố sẽ đưa con đi mua đồ ăn ngon.”
“Bố ơi, con không ăn đâu! Con không muốn tiêm!”
Càng dỗ càng không được, Phó Hàn Tranh dứt khoát không dỗ nữa, trực tiếp giữ chặt đứa bé, nắm chặt lấy đôi chân đang đạp loạn xạ của nó, “Bác sĩ, tiêm đi.”
“Huhuhuhu. bố không yêu Đường Đậu rồi… về nhà con sẽ nói với ông nội! Nói với Mộ Mộ! Bố bắt nạt con! Huhuhuhuhu.”
Phó Hàn Tranh không phải là lần đầu tiên đưa tiểu Đường Đầu đi tiêm, vì vậy vẫn là có kinh nghiệm, chỉ cần hạ quyết tâm giữ chặt nó, một lúc nữa sẽ không sao nữa.
Bác sĩ nữ kéo quần của đứa bé ra, một lúc sau, liền đưa một ống kim tiêm vào.
Tiêm xong, tiểu Đường Đậu khóc đến nỗi hai mắt đỏ rực, “Huhuhuhu… con sẽ không yêu bố nữa đâu!”
Đứa bé khóc nức nở, dùng đôi tay nhỏ nhắn lau đi nước mắt, Phó Hàn Tranh không để ý đến nó, ôm nó cầm thuốc bác sĩ đưa rồi ra khỏi bệnh viện.
Toà nhà Phó thị, trong văn phòng tổng giám đốc.
Mộ Vi Lan nhớ ra máy tính của mình vẫn ở phim trường, cũng không biết là đã rơi hỏng hay chưa.
Đang muốn đến phim trường lấy, kết quả cửa của văn phòng vang lên tiếng gõ.
“Có ai ở đây không?”
Là giọng nói của Ngôn Hoan.
Ngôn Hoan đẩy cửa bước vào, Mộ Vi Lan ngồi đơ ra trên chiếc sofa, Ngôn Hoan cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, ôm lấy chiếc máy tính bước vào, đi đến nói: “Chị Mộ, chị không sao chứ? Tôi thấy máy tính của chị quên ở phim trường, tôi đoán chị đang ở văn phòng tổng giám đốc Phó, vì vậy liền mang đến đây.”
Mộ Vi Lan vội vàng giờ tay nhận, Ngôn Hoan ân cần đặt máy tính lên trên bản, “Chị đừng động đầy nhiều, tôi nhớ vết thương của chị rất sâu, chị cứ ngồi đó là được rồi.”
Tính tính của Ngôn Hoan tốt như vậy, Mộ Vi Lan lại được sủng ái mà lo sợ, “Cảm ơn cô nhé, vì đã đem máy tính đến cho tôi.”
Ngôn Hoan cười nói, “Chị cảm ơn tôi làm gì? Tôi là đến để cảm ơn chị đây, vẫn may là chị ở phim trường, chắn một nhát dao cho tôi, nếu không thì lúc đó, nói không chừng tôi đang nằm ở trong phòng phẫu thuật rồi, vậy đầu bảng tin giải trí ngày mai, e sẽ là, ngôi sao nữ Ngôn Hoan bị đâm ở phim trường… Nói chung, ân huệ này của chị tôi đã ghi nhớ rồi, sau này nếu có chuyện gì cần tôi giúp đỡ, thì cứ nói với tôi.”
Mộ Vi Lan ngẩn ngơ, không ngờ rằng Ngôn Hoan lại bình dị gần gũi như vậy, cô e ngại sờ lên cổ, “Thực ra, tôi chỉ là tiện tay…”
“Đỡ một nhát dao cho tôi, cho dù có phải là tiện tay hay không, thì tôi cũng phải cảm ơn chị. Hôm khác, tôi sẽ mới chị và tổng giám đốc Phó cùng nhau ăn cơm, dẫn theo cả tiểu Đường Đậu nữa.”
Trong lời nói của Ngôn Hoan, lại đem cô và Phó Hàn Tranh cùng với tiểu Đường Đậu trở thành một nhà ba người…
Ngôn Hoan… không phải là thích Phó Hàn Tranh sao?
Lẽ nào, cô thực sự hiểu nhầm rồi?
Mộ Vi Lan thật thà nói, “Cô Ngôn, thực ra, tôi không phải là bạn gái của Phó Hàn Tranh đâu.”
Ngôn Hoan tế nhị mỉm cười, “Bây giờ không phải, không có nghĩa là sau này không phải, cố gắng cố gắng thì sẽ là thôi. Vả lại, tôi thấy tổng giám đốc Phó đối với chị cũng không phải là không có hứng thú.”
Mộ Vi Lan lờ mờ, “Cô Ngôn, lẽ nào cô không thích..”
“Chắc chị sẽ không nghĩ rằng tôi thích tổng giám đốc Phó đấy chứ?” Ngôn Hoan giống như nghe phải một câu chuyện cười, “Tôi biết rồi, chị chắc chắn là vì nhìn thấy tin đồn sáng nay, vì vậy đã hiểu nhầm, tôi và tổng giám đốc Phó, sao có thể chứ…”
Ngôn Hoan trong đầu bổ sung thêm, từ trường của cô và Phó Hàn Tranh hoàn toàn không hợp, làm sao có thể sản sinh ra phản ứng gì chứ!
“Vậy cô thân với tiểu Đường Đậu như vậy…”
“Tôi thân với tiểu Đường Đậu, là vì tôi vốn dĩ rất thích trẻ con, Phó Hàn Tranh với tôi vốn dĩ cũng không phải quan hệ bạn bè, anh ấy là bạn thân của chồng tôi, vì vậy thường xuyên đưa tiểu Đường Đậu đến nhà chúng tôi chơi, hai người đàn ông bọn họ nói chuyện, tiểu Đường Đậu chỉ có thể chơi với tôi, cứ chơi với con bé như thế, dần dần cũng nảy sinh tình cảm.”
Chồng? Nữ thần quốc dân Ngôn Hoan lại có chồng rồi sao?
Mộ Vi Lan vẫn chưa kịp phản ứng cái thông tin này, lúc Ngôn Hoan bước đến cửa văn phòng, liền quay đầu lại cười với cô, “Đúng rồi, bức ảnh hôm qua chụp ở quán bar, là tôi muốn tổng giám đốc Phó phối hợp với tôi, tôi và chồng tôi gần đây xảy ra chút vấn đề, nên cố tình mượn tổng giám đốc Phó để trút giận.”
Ngôn Hoan trong mắt của quần chúng, là một người đẹp thanh cao lạnh lùng, khiến cho người khác vừa nhìn, liền sinh ra cảm giác có khoảng cách, Mộ Vi Lan không ngờ rằng cô lại dễ gần như vậy.
“Tổng giám đốc Phó sở dĩ đồng ý phối hợp với tôi, tôi cảm thấy điểm xuất phát của anh ấy và tôi, là hoàn toàn giống nhau, tuy anh ấy không nói rõ, nhưng buổi tối hôm qua, chúng tôi có thể nhìn ra, tâm trạng của anh ấy cực kì không tốt.”
Mộ Vi Lan đơ ra, lẽ nào là vì cô sao? Vì hôm qua cô đã lừa anh sao?
Ngôn Hoan và Phó Hàn Tranh thực sự là trong sạch Vô cớ, Mộ Vi Lan thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại thấy xấu hổ.
Lúc trước cô còn nghĩ Phó Hàn Tranh kinh khủng đến nhưu vậy…
Tiểu Đường Đậu khóc cả một quãng đường.
Đến Phó thị, tiểu Đường Đậu đã không còn sức để khóc nữa, dần dần dừng lại tiếng khóc.
Đứa trẻ này cái gì cũng tốt, chỉ là bị ông cụ làm cho có thói quen xấu, vừa khóc liền dỗ, càng dỗ lại càng khóc to hơn, kết quả, một thời gian dài, cái thói quen này cũng không thay đổi được nữa.
Phó Hàn Tranh không để ý nó, nó khóc một lúc sẽ tự mình dừng lại, nếu như dỗ dành nó, nó sẽ còn khóc to hơn.
Sau khi Phó Hàn Tranh bế nó vào thang máy, tiểu Đường Đậu ôm lấy cổ của anh ấm ức hỏi: “Bố ơi, tại sao bố không dỗ con?”
“Bố không sai, thì tại sao phải dỗ con?”
“Bố bắt nạt con, con đã nói là không tiêm rồi, tiêm rất đau, nhưng tại sao bố không nghe?”
Phó Hàn Tranh vẻ mặt nghiêm nghị.
“Tiêm thì mới giảm sốt, kể cả vừa nãy ông nội con có ở đó, con cũng bắt buộc phải tiêm. Hơn nữa ngày mai con vẫn phải tiếp tục tiêm!”
“Con không… huhuhuhu…”
Đứa bé lại bắt đầu mở miệng khóc lóc, cho đến khi vào trong văn phòng tầng 66, hai bố con vẫn chưa đi đến cửa, Mộ Vi Lan đã nghe thấy tiếng khóc om sòm.
Cửa văn phòng vừa mở ra, tiểu Đường Đậu vừa nhìn thấy Mộ Vi Lan, liền chìa hai tay ra muốn ôm lấy Mộ Vi Lan, “Huhuhuhu… Mộ Mội Bố cáu conl”
Mộ Vi Lan đang định ôm tiểu Đường Đậu, Phó hàn Tranh liên nhìn vào vết thương bên cánh tay trái của Mộ Vi Lan, đột nhiên lạnh lùng nói, “Đừng để ý đến con bé!”
“Sao anh lại nổi nóng với con như vậy chứ? Tiểu Đường Đậu bị ốm đã khó chịu lắm rồi, anh cáu nó, nó sẽ càng khó chịu hơn đấy.”
Phó Hàn Tranh mặt nặng tru, đặt tiểu Đường Đậu lên sofa, đii đến bàn làm việc để làm việc, hoàn toàn không để ý đến con bé.
Con bé khóc rất to, lên án nói: “Mộ Mộ… huhuhuhu bố cáu con…”
Mộ Vi Lan vốn dĩ vì hiểu lâm anh, còn cảm thấy áy náy với anh, nhưng lúc này, nhìn thấy anh nổi nóng với tiểu Đường Đậu như vậy, lại nhớ đến anh đối với tiểu Hàm tốt như thế, có chút tức giận nói: “Đường Đậu tuy là con gái, nhưng cũng là con gái ruột của anh, anh kiên nhãn với tiểu Hàm như thế, nhưng đối với Đường Đậu một chút kiên nhẫn cũng không có sao?”
Chính là vì tiểu Hàm là con trai, là con của Hướng Nam Tây, vì vậy anh quá mức thích sao?