Mục lục
Nuông Chiều Cô Vợ Khó Tính - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3


Người tài xế nhanh chóng ra khỏi xe và dìu người phụ nữ ngất xỉu trước xe lên xe, lúc này mới phát hiện trong tay cô ôm một hộp tro cốt.


Xúi quẩy…


Người tài xế dùng lực kéo, nhưng không thể chạm vào nó, ánh mắt run rẩy nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh: “Phó, tổng giám đốc Phó, đây…”


Đôi mắt lạnh lùng của người đàn ông liếc nhìn vào hộp tro cốt được ôm trước ngực người phụ nữ, giọng nói bình thản: “Lái xe đi.”


Người tài xế vội vàng ngồi vào vị trí lái xe, khởi động lại xe.


Cơn mưa bên ngoài cửa sổ xe càng ngày càng lớn, bầu trời cũng ngày càng tối hơn.


Ánh sáng trong xe rất mờ, đôi mắt của Phó Hàn Tranh nhìn xuống người phụ nữ nằm bên cạnh, mái tóc đen dài ướt đẫm, dính vào khuôn mặt nhợt nhạt, một vết xước dài trên cánh tay, đang nhỏ xuống từng giọt máu.


Có vẻ như không phải cố ý ngã trước xe của anh.


Mặt đường trong đêm mưa rất trơn, mưa lại lớn, sau khi người tài xế vội vàng vòng xe, người phụ nữ mềm mại ở phía sau xe bị ngã vào đùi của người đàn ông.


Lông mày Phó Hàn Tranh khẽ nhắn lại, cúi đầu… Mặt của người phụ nữ đang đè giữa quần anh…


Sắc mặt của Phó Hàn Tranh trở nên lạnh lùng hơn…


“Lão lưu, tôi có nên đưa ông đi học lái xe lại không?”


Người tài xế Lão Lưu kinh ngạc nhìn anh qua gương chiếu hậu, vô cùng ngại ngùng…


Lão Lưu cười: “Tổng giám đốc Phó, tôi xin lỗi, xin lỗi, hôm nay trời mưa quá to.”


Bàn tay lớn của Phó Hàn Tranh lạnh lùng kéo người phụ nữ sang một bên.


Người phụ nữ vẫn nhắm mắt, không có dấu hiệu tỉnh dậy.


Phó Hàn Tranh nhìn chằm chằm vào đôi môi mềm mại tái nhợt của người phụ nữ, đôi mắt đen khẽ nheo lại.


Trong bệnh viện, khi Mộ Vi Lan tỉnh lại, cô từ từ mở mắt, nhìn thấy một bóng hình của một cô gái trước mắt.


“Lan Lan! Cậu tỉnh rồi! Dọa chết mình rồi!”


Diệp Quả? Bạn thân cùng lớp đại học của cô.


Đôi môi nứt nẻ của Mộ Vi Lan khẽ vang lên: “Quả Quả? Cậu…sao cậu lại ở đây?”


Cô chạm vào trước ngực, hộp tro cốt của bố cô đã biến mất, cô cố gắng ngồi dậy, vô cùng kích động: “Quả Quả, cậu có nhìn thấy hộp tro cốt của bố mình không?”


Diệp Quả nhanh chóng đỡ cô dậy: “Ở đây, không bị mất đâu. Cậu đừng ngồi dậy, bác sĩ nói bây giờ cậu rất yếu.” Diệp Quả đưa hộp tro cho cô, cô ôm lấy nó như thể đang ôm một đứa bé lớn, ôm bằng tất cả sức lực.


Sau khi Diệp Quả biết được những chuyện xảy ra trong gia đình cô, Diệp Quả đã mắng mẹ con Thẩm Thu một lúc lâu rồi đưa tay ôm lấy Mộ Vi Lan và nói: “Nếu như không phải hôm nay mình đến bệnh viện để thăm em gái mới sinh của cậu mình, có lẽ sẽ không thể gặp được cậu. Cậu mình ở phòng trẻ nhỏ VIP bên cạnh, cậu có việc gì thì có thể gọi mình. Mình không giúp được cậu, nhưng cậu mình chắc chắn sẽ có thể giúp được cậu. Cậu ngủ một giấc đi, mình thăm em họ xong sẽ lại đến thăm cậu.”


Diệp Quả vỗ lưng Mộ Vi Lan, để cô ôm hộp tro cốt và đắp chăn cho cô, mỉm cười nhẹ nhàng với cô:


“Lan Lan, cậu nghỉ ngơi đi, có việc gì thì gọi mình nhé!”


Tâm trí của Mộ Vi Lan rất hỗn loạn, cô nhắm mắt lại, tất cả đều là hình ảnh của bố cô nhảy từ trên lầu xuống.


Nước mắt lặng lẽ rơi xuống từ trên khóe mắt…


Trong phòng em bé bên cạnh.


Diệp Quả vừa đẩy cửa nhẹ nhàng bước vào, đã cảm thấy một không khí nặng nề trong phòng.


Phó Chính Viễn nắm cây gậy, nhìn vào đứa bé trong lòng ấp với một ánh mắt phức tạp: “Khốn kiếp, Phó Hàn Tranh! Ta không ngờ con có thể làm ra chuyện hoang đường như vậy!”


Ông Phó nhấc cây gây lên, đánh mạnh vào chân Phó Hàn Tranh, hạ giọng và hỏi một cách giận dữ: “Mẹ ruột của đứa bé này đâu?”


Phó Hàn Tranh mỉm môi, khuôn mặt bình thản lặng lẽ không một chút sóng: “Khó sinh chết rồi.”


Phó Chính Viễn tức tối: “Con muốn tức chết ta à?!”


Diệp Quả áp mặt ngoài lồng ấp, kéo cánh tay của ông Phó và thì thầm: “Ông ơi, ông nhìn xem, em họ thật là dễ thương, ông đừng giận nữa, chẳng phải ông cũng thúc giục cậu kết hôn và sinh con sao? Bây giờ cậu có con rồi, ông lại tức giận?”


“Ông là muốn nó kết hôn rồi mới sinh con, chứ không phải để nó tự dưng ôm một đứa trẻ ở trên trời về! Không nói một lời nào đã đẻ con ra rồi! Trong mắt nó liệu còn có người bố này nữa không?”


Lúc này, y tá đẩy cửa vào và lịch sự nhắc nhở: “Chủ tịch Phó, ngài hãy cố gắng nhỏ tiếng một chút, điều này sẽ ảnh hưởng đến sự nghỉ ngơi của em bé.”


Phó Chính Viễn mở miệng, liếc nhìn đứa bé dễ thương trong lồng ấp, thở dài bất lực, nắm lấy cây gậy rơi khỏi phòng em bé.


Diệp Quả mỉm cười với Phó Hàn Tranh: “Cậu, tốc độ của cậu nhanh đấy, bạn gái còn chưa có mà đã có con gái rồi. Chúc mừng chúc mừng.”


“Chuyện của người lớn, bé đừng có mà quản.”


Phó Hàn Tranh liếc nhìn đứa bé đang ngủ ngon lành và dặn dò: “Trong em đi, cậu ra ngoài một lát.”


Sau khi để lại một câu mệnh lệnh, Phó Hàn Tranh sải bước đôi chân dài ra khỏi phòng em bé.


Lão Lưu về đi nộp tiền viện phí trở về: “Tổng giám đốc Phó, tiền viện phí của cô gái đó đã được thanh toán xong rồi.”


“Cô ấy đâu?”


“Ở phòng bên cạnh-”


Lão Lưu chỉ tay vào phòng bệnh bên cạnh, chỉ nhìn thấy chiếc giường trống không, gãi đầu: “Ý, người đâu?”


Có y tá bước vào phòng dọn dẹp, Phó Hàn Tranh cau mày hỏi: “Cô gái ở phòng bệnh này đâu?”


“Hai người quen cô ấy sao? Cô ấy vừa rời đi rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK