Mục lục
Nuông Chiều Cô Vợ Khó Tính - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 324


Biệt thự nhà họ Phú.


Sau khi ông Phó đích thân đưa tiểu Đường Đậu đến trường mẫu giáo rồi quay về, liền chuyên tâm chăm sóc những cây hoa lan quý giá vô cùng dễ hỏng của ông ấy trồng ở trong vườn.


Dì Lan đi đến thông báo: “Ông Phó, cô Hàn đến “Hàn Linh?”


“Vâng.”





Hàn Linh từ trong vườn đi đến, thấy ông Phó đang chăm hoa lan, liền cười gọi: “Bác trai”


Phó Chính Viễn hiền hoà nhìn về phía cô ta, hỏi: “Hôm nay sao lại có thời gian rảnh rỗi đến thăm bác thế gi “Cháu nhớ chân của bác vẫn luôn có bệnh lạnh, mấy hôm trước cháu nhờ một người bạn thuốc trung y của cháu nghiên cứu ra một phương thuốc, hiệu quả rồi.” chữa trị bệnh lạnh rất tốt “Vậy sao? Vậy thật là cảm ơn cháu rồi, đến cả Hàn Tranh cũng không hề hết lòng như này, nhưng mà cháu lại như thế


Hàn Linh đưa thuốc thảo dược cho dì Lan, lại nói với Phó Chính Viễn: “Hậu bối kinh trong trưởng bối là lẽ đương nhiên, Hàn Tranh công việc quá bận không thể để ý đến những chuyện nhỏ như này cũng là bình thường, huống hồ anh ấy một người đàn ông, nếu như suốt ngày lải nhải những chuyện vặt này bên tại bác, e là bác lại chê anh ấy cảm ràm ”


Phó Chính Viễn cầm vào gậy, cười nói, “Bên ngoài lạnh, vào trong nhà nói chuyện đi. Dì Lan, đi pha cho Hàn Linh cốc trà nóng”


“Vâng, ông Phó ”


Sau khi vào nhà, Phó Chính Viễn củng Hàn Linh ngồi xuống sofa trò chuyện.


Hàn Linh theo phản xạ nhìn một vòng biệt thự, trong biệt thự ngoài Phó Chính Viễn ở nhà ra, thi không có thành viên khác ở nhà.



VietWriter



Phó Chính Viễn: “Dạo này công việc thế nào?”


“Vẫn như vậy, phòng khám hoạt động rất tốt, nhưng bố cháu luôn cảm thấy bác sĩ tâm lí không có tiền để ai, ông ấy cứ cục cháu về nhà họ Hàn giúp ông ấy quân chuyện của công ty


Phó Chính Viễn gật gật đầu, “Cháu là người có năng lực, quay về giúp bố cháu gánh vác cũng là chuyện nên làm, bố cháu cũng chỉ nhỏ hơn bác vài tuổi, cũng nên hưởng thụ hạnh phúc tuổi già rồi. Cháu không muốn tìm một người bạn trai đưa về nhà cho bố cháu xem sao?”


Hàn Linh cười, trong nụ cười có chút bất lực, nói: “Bác lạ không phải không biết tâm tư của cháu.


Phó Chính Viễn đành than thở nói: “Lúc đầu bác cũng tưởng rằng, cháu và Hàn Tranh sẽ bước cùng nhau, suy cho cùng hai đứa cũng quen biết từ nhỏ, lại là bạn cùng trường nhiều năm, hiểu tận gốc rễ, cháu thì sao, có tri thức hiểu lễ nghĩa, cho dù sau này trên phương diện sự nghiệp, cũng có thể giúp được Hàn Tranh. Nhưng bác có thể nào cũng không ngờ tới, sẽ có một cô gái khác xuất hiện, tuy lúc đầu bác không thích Mộ Vi Lan, nhưng bác có thể cảm nhận được sự đặc biệt đối với cô gái này của Hàn Tranh. Từ trước đến nay, bác đều ép nó sớm đi tìm đối tượng, nhanh chóng lập gia đình, nhưng bác thúc giục bao nhiêu năm như thế, một chút tác dụng cũng không có, cho đến khi Mộ Vị Lan xuất hiện, Hàn Tranh nói muốn lấy có gái này, trước giờ bác chưa từng thấy nó nói muốn kết hôn với ai mà kiên quyết như thế. Hàn Linh à, châu cũng nên bước ra ngoài rồi, nếu cử không đi ra ngoài, thì người tổn thương sẽ là bản thân cháu đấy”


Hàn Linh cười gượng nói: “Bác trai, chuyện tình cảm, làm gì dễ dàng như thế, nói hồi tâm liền hỏi tầm được chứ. Có điều châu tuy rằng vẫn chưa chuẩn bị tốt để đón nhận người mới, nhưng cháu sớm đã từ bỏ Hán Tranh rồi. Châu với anh ấy đồng môn bao nhiêu năm như thế, cháu biết, từ đầu đến cuối, anh ấy đều chưa từng nghĩ sẽ ở bên cháu ”


Phó Chính Viễn gật gật đầu, “Cháu có thể nghĩ thông suốt, thì bác yên tâm rồi.”


“Nhưng mà…” Hàn Linh ngẩng đầu nhìn ông Phó hơi hơi cắn môi, có chút chần chừ, “Hàn Tranh… và Vi Lan dạo này vẫn tốt chứ?”


Ngữ khí tra hỏi của Hàn Linh quá đỗi rõ ràng, ông Phó đường nhiên nghe ra đây không phải là hàn huyện bình thường, hơi hơi chau mày nói: “Ý cháu là gì?”


“Bắc trai, lẽ nào bác… vẫn chưa biết chuyện sao?”


“Biết chuyện? Hàn Linh, chuyện cháu nói rốt cuộc là chuyện gì?”


Ông Phó chua mày càng thêm chặt, nghi ngờ nhìn Hàn Linh.


Sắc mặt Hàn Linh có chút cứng lại lên tiếng nói: “Chuyện lớn như vậy, sao Hàn Tranh lại giấu bác chứ? Bác trai… chuyện này có hơi nghiêm trọng. Mấy hôm trước, bác Phó hai bảo cháu giúp bác ấy xét nghiệm một phần ADN, cháu cũng không để ý, nhưng xét nghiệm xong cháu mới phát hiện. So sánh bản báo cáo ADN này, là của bác Phó hai và Mộ Vi Lan, mà bọn họ có quan hệ huyết thống… là quan hệ bố con


Ông Phó sắc mặt đơ cứng, “Cháu nói cái gì?”


“Bác Phó hai vẫn bảo cháu giữ bí mật, không cho cháu nói, nhưng cháu tưởng Hàn Tranh cũng đã biết và đem chuyện này nói cho bác biết rồi, nên cháu mới… bác tuyệt đối đừng nói là cháu nói cho bác biết nhé, cháu sợ bác Phó hai và Hàn Tranh sẽ trách móc cháu.”


Tay đang cầm gậy của ông Phó hơi hơi run rẩy: “Chuyện này, không làm nhằm đấy chứ? Mộ Vi Lan sao lại… sao lại có thể là con gái của Chính Huy được chứ?”


“Bác trai, lẽ nào bác không nhớ rồi sao? Năm đó tình đầu của bác Phó hai Lam Tịnh, chính là mẹ ruột của Mộ Vị Lan đấy. Ở chỗ cháu, còn có bản báo cáo dự phòng so sánh giám định ADN của bác Phó hai và Mộ Vi Lan, cháu có thể về phòng khám rồi chuyển cho bác”


Ánh mắt của Phó Chính Viễn bằng nhiên trở nên đ ám, “Hàn Linh, chuyện này, cháu bắt buộc phải giữ bí mật, chuyện này nếu như truyền cho phóng viên, thì hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng”


Hàn Linh nghiêm túc gật đầu, nói: “Có điều vẫn may, bây giờ Hàn Tranh tuy đã kết hôn với Mộ Vi Lan, là vợ chống thực sự không sai, nhưng may mà thế giới bên ngoài vẫn chưa biết Hàn Tranh kết hôn, cũng không biết bà chủ Phó là ai.


Phó Chính Viễn sửng sở, rất là bất an, “Nhưng túi giấy không chống được lửa, chuyện này chỉ cần xảy ra, thì sẽ giống như quả bom hẹn giờ vậy, có thể bùng nổ bất kì lúc nào.”


“Bác trai, Hàn Tranh và Mộ Vi Lan nếu đã là quan hệ anh em họ nội, vậy bác định làm thế nào?”


Phó Chính Viễn giơ tay sờ lên trán, sắc mặt có chút trầm trọng, “Hàn Linh, cháu cứ quay về trước đi, bác có chút đau đầu, chuyện này, bác phải suy nghĩ thật kĩ.” ***


Phó Chính Viễn ngồi trong phòng sách, yên lặng hai ba tiếng đồng hồ, đến cả cơm trưa cũng không ăn,


Trong hòm thư của ông ấy, nhận được một tập tin đến từ Hàn Linh, văn kiện bên trong, chính là báo cáo xét nghiệm ADN của Phó Chính Huy và Mộ Vị Lan


Phó Chính Viên nhìn bản báo cáo do dự không quyết


Có thể nào ông ấy cũng không ngờ tới được Mô Vi Lan sẽ là con gái của Chính Huy…


Nếu chuyện này lộ ra ngoài, khiến cho mọi người đều biết, thì Bắc thành chắc chắn sẽ dư luận xôn xao.


Nhưng Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan bây giờ đã là vợ chồng chính thức… Chuyện này phải như nào mới tốt đây?


Điện thoại trên bàn đột nhiên reo lên.


Phó Chính Viễn nghe máy, “Alo?”


“Anh, là em.”


Là giọng nói của Triệu Nhàn.


Phó Chính Viễn ngầm hiểu lí do cuộc gọi này của Triệu Nhàn, liền chau mày lại…


Hai giờ chiều, Mộ Vị Lan vừa viết xong bản kiểm điểm 1000 chữ, rồi chụp ảnh gửi cho Phó Hàn Tranh, bức ảnh vừa được gửi đi, thì điện thoại của Phó Chính Viễn cũng gọi i dén. “Vâng, bố “Vi Lan á, con đang ở nhà chứ?”


Mộ Vị Lan gật gật đầu, “Vâng, bố, bố muốn đến đây sao?”


“Hàn Tranh… không ở nhà nhỉ?”


“Không ở nhà, hôm nay không phải ngày nghỉ, anh ấy đang ở công ty, bố, bố muốn tìm Hàn Tranh à?”


“Không, bố đến để tìm con. Bố sắp đến Tiên Thuỷ Vịnh rồi, bố có chút chuyện muốn nói với con. “Vâng.”


Sau khi cúp máy, Mộ Vi Lan có chút nghi ngờ, ngữ khí của ông Phó dường như rất nghiêm túc, rốt cuộc là có chuyện gì quan trọng, mà phải cần ông ấy đích thân chạy đến đây vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK