Mục lục
Nuông Chiều Cô Vợ Khó Tính - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 211


Hướng Nam Tây có chút nghi ngờ, điềm đạm cười nói: “Hàn Tranh, Vi Lan thực sự đang mang thai sao? Hay là lần này, lại thiện chí nói dối thế? Suy cho cùng… hai người lúc đầu cũng là lừa bố, nói hai người đã đăng kí kết hôn rồi, lần này, có phải lại là cái cớ không đây?”


Phó Chính Viễn chau mày, chỉ vào Mộ Vi Lan, “Nếu như hai người lần này còn lừa tôi, thì đứng nói cô ta không được bước chân vào nhà họ Phó, mà Phó Hàn Tranh con sau này cũng đừng quay về nữa!”


Phó Hàn Tranh sắc mặt hơi lạnh, trầm tiếng nói: “Chị dâu, ý chị nói là gì, là nghi ngờ kĩ năng phương diện đó của tôi sao?”


Phó Chính Viễn: “..”





Mộ Vi Lan: “..”


Khuôn mặt tinh tế của Hướng Nam Tây xấu hổ đỏ cả lên, Phó Chính Viễn trách móc: “Phó Hàn Tranh! Con nói chuyện với chị dâu kiểu gì thế! Không biết nói chuyện thì im miệng!”


Tiểu Đường Đậu đứng ở bên cạnh chân Mộ Vi Lan, ngửa gương mặt ngây thơ đáng yêu lên, tò mò hỏi: “Mộ Mộ, kĩ năng phương diện mà bố nói, là phương diện gì thế!”


Tất cả người lớn trong phòng, đột nhiên trở nên yên tĩnh, có chút lúng túng.


Mộ Vi Lan đỏ tai, ở trước mặt nhiều người như vậy, cô dẫu sao cũng không thể giải thích với tiểu Đường Đậu, phương diện đó là chỉ về kĩ năng trên giường rồi!


Kể cả ở đây chỉ có cô và tiểu Đường Đậu, cô cũng không thể giải thích như thế với tiểu Đường Đậu được..


Ai ngờ, Phó Hàn Tranh rất bình tĩnh giải thích nói: “Là kĩ năng tạo cho con em trai và em gái.”


Mộ Vi Lan bị sặc, ho sặc sụa mấy lần, tiểu Đường Đậu còn cực kì nghiêm túc gật đầu, “Ồ, vậy bố hãy nghiêm túc với Mộ Mộ một chút, để tạo cho con nhiều em trai và em gái hơn!”


Phó Hàn Tranh cong môi lên, ánh mắt sâu lắng nhìn Mộ Vi Lan, “Bố cực kì nghiêm túc đấy, con nên khuyên Mộ Mộ của con nghiêm túc một chút.”



VietWriter



Mộ Vi Lan thật muốn bịt mồm của Phó Hàn Tranh và tiểu Đường Đậu lại, để đừng nói gì nữa..


Hai bố con này, tại sao đầu óc lại lạ lùng đến thế chứ?


Phó Chính Viễn cầm cây gậy chống xuống đất, “Được rồi! Còn có quy tắc không đây!”


Đến nhà họ Phó giờ này, chắc chắn là phải ăn xong cơm tối mới có thể đi.


Phó Hàn Tranh đến thành phố S ở hai ba ngày, vì vậy còn sót lại rất nhiều công việc vẫn chưa giải quyết, rất nhanh liền đi lên phòng sách trên tầng dùng máy tính để xử lý công việc.


Mà ông cụ Phó, dường như lười phải để ý đến cô, cũng chạy đến phòng sách của mình để viết chữ.


Vì vậy, trong phòng khách chỉ còn lại Hướng Nam Tây và Mộ Vi Lan hai người, hai người vốn dĩ đều nhìn nhau không thuận mắt, nên không ít có xung đột.


“Mộ Vi Lan, cô có bản lĩnh, thì cứ ngồi ở vị trí bà chủ Phó cả một đời đi, nhưng mà hình như tôi quá coi trọng cô rồi, dù sao thì đến bây giờ, cô cũng vẫn không phải là bà chủ Phó.”


“Chị dâu, tôi và Hàn Tranh sớm muộn cũng sẽ đăng kí kết hôn, chị dâu không cần nôn nóng như vậy.”


Hướng Nam Tây ngâm nga một tiếng, sắc mắt khó coi, “Mộ Vi Lan, cô cũng thật là nham hiểm đấy, lại biết dùng con cái để vây lấy Hàn Tranh nữa!”


Mộ Vi Lan nhếch môi, không cho là vậy, “Cũng không phải là tôi muốn sinh con, tôi vẫn luôn uống thuốc tránh thai, là Phó Hàn Tranh đã ra sức dùng biện pháp để khiến cho tôi mang thai, tôi có thể làm như nào đây?”


Nếu như Phó Hàn Tranh ở đây, những lời như này, chắc chắn cô sẽ không nói ra được, nhưng mà để đối phó với Hướng Nam Tây, cô lại có thể nói ra một cách bình tĩnh.


“Cô!” Hướng Nam Tây thành công bị chọc tức, “Cô đừng tưởng rằng Hàn Tranh yêu cô nhiều đến thế! Kiều Tang trở về rồi, thứ giả tạo như cô, rất nhanh thôi sẽ bị chán ghét!”


Mộ Vi Lan cười nhẹ nói: “Chị dâu, cho dù Hàn Tranh thích tôi, hay là thích Kiều Tang, thì đều sẽ không ở bên cạnh chị dâu đâu, chị dâu, tôi tranh giành như thế nào với Kiều Tang, chuyện này không liên quan đến chị.”


Lớp trang điểm tinh tế trên khuôn mặt của Hướng Nam Tây, bị chọc tức đến nỗi bay màu.


Sau khi ăn xong cơm tối, Mộ Vi Lan chơi với tiểu Đường Đậu một lúc.


“Mộ Mộ, con thực sự không thể về cùng mẹ và bố sao?”


Mộ Vi Lan cũng muốn đưa tiểu Đường Đậu về biệt thự Tiên Thuỷ Vịnh, nhưng Phó Hàn Tranh lại xoa đầu tiểu Đường Đậu, nói: “Ngoan, Mộ Mộ đang mang thai, không có sức để chăm sóc con.”


Tiểu Đường Đậu có chút thất vọng, “Ồ, bố ơi, bố và Mộ Mộ có em bé mới, thì sẽ không yêu Đường Đậu nữa rồi!”


Mộ Vi Lan sững sờ, ngay lập tức trở nên căng thẳng, cầm lấy bàn tay nhỏ của tiểu Đường Đậu nói: “Sao lại thế được chứ, Mộ Mộ thích Đường Đậu nhất.”


Sau đó, Mộ Vi Lan nhìn sang Phó Hàn Tranh, “Nếu không thì, cứ để tiểu Đường Đậu về cùng chúng ta đi, Đường Đậu ngoan như này, cũng không cần em phải chăm sóc.”


“Anh cũng muốn đưa nó về, nhưng ông cụ lại không vui, nếu như chúng ta đón Đường Đậu đi, ông cụ e là sẽ càng thêm không vui.”


Thì ra là nguyên nhân này, Mộ Vi Lan xoa mái tóc mềm mượt của tiểu Đường Đậu nói: “Đường Đậu, ông nội đang tức giận, con ở nhà bên cạnh ông nội nhiều một chút, đợi ông nội không tức giận nữa, mẹ và bố sẽ tới đón con về, có được không?”


Tiểu Đường Đậu chu cái miệng nhỏ ra, nhưng cũng rất hiểu chuyện, “Được thôi, đợi ông nội không tức giận nữa, con sẽ đi tìm Mộ Mộ và bối”


Khi Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan về đến biệt thự Tiên Thuỷ Vịnh, thì đã là mười giờ tối.


Sau khi Mộ Vi Lan tắm xong, liền nằm trên giường suy nghĩ.


Cho đến khi Phó Hàn Tranh từ trong phòng tắm bước ra, thấy tóc cô vẫn chưa lau khô, liền bước đến bên cạnh cô, “Lại đây.”


Mộ Vi Lan được anh ôm vào trong lòng, người đàn ông cầm chiếc khăn khô trong tay, giúp cô lau lên mái tóc ướt sũng.


Vén ra mái tóc dài màu đen, lộ ra cái gáy trắng như tuyết, làm kích thích ánh mắt của người đàn ông, Phó Hàn Tranh cúi đầu, hôn lên sau gáy cô.


“Đang nghĩ gì thế?”


“Anh và Kiều Tang, trước kia thực sự không phải quan hệ người yêu sao?”


Mộ Vi Lan ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh, nghiêm túc hỏi.


Phó Hàn Tranh chau mày, “Không tin anh à? Anh không cần phải lừa em.”


“Không phải em không tin anh, nếu Kiều Tang đã chưa từng yêu đương với anh, nhưng tại sao, khi Kiều Tang đến tìm em, ngữ khí trong lời nói lại tỏ ra anh và cô ấy vượt quá quan hệ bạn bè bình thường chứ? Kiều Tang thích anh à”


Nếu như nói, Kiều Tang thích Phó Hàn Tranh, vậy thì sáng tỏ rồi, nhưng Phó Hàn Tranh lắc lắc đầu, rất chắc chắn phủ định, “Kiều Tang không thích anh, anh cũng không thích Kiều Tang, người Kiều Tang yêu là Kỳ Ngạn Lễ.”


“Vậy tại sao Kiều Tang phải ám chỉ em? Vả lại, nếu người cô ấy yêu là Kỳ Ngạn Lễ, vậy tại sao cô ấy còn sống, người đầu tiên cô ấy tìm không phải là Kỳ Ngạn Lễ, mà lại là em chứ?”


Phó Hàn Tranh suy tư, cũng cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, thậm chí anh còn cảm thấy, Kiều Tang của bây giờ là giả.


“Kiều Tang của bây giờ, quả thực có gì đó không đúng, sau này đừng gặp mặt riêng với cô ấy nữa.”


Mộ Vi Lan gật gật đầu, lại không kìm được nghĩ, “Nếu như Kiều Tang còn sống, vậy nỗi căm hận đối với anh trong lòng Kỳ Ngạn Lễ, có phải sẽ được buông bỏ không?”


“Chưa chắc.”


Suy cho cùng, Kiều Tang đã “chết”


mười năm rồi, bây giờ đột nhiên lại xuất hiện trước mặt bọn họ, xác chết vùng dậy, có lẽ Kiều Tang của bây giờ, không chừng là có mục đích khác.


Lúc đầu, Kiều Tang là vì anh mà chết, nói không chừng, là quay lại để cùng Kỳ Ngạn Lễ báo thù anh, nhưng Phó Hàn Tranh bây giờ cũng chẳng để tâm mấy đến những chuyện linh tinh này.


Mộ Vi Lan lại than thở một tiếng, ôm lấy phần eo vững chắc của người đàn ông, “Em sợ Kỳ Ngạn Lễ sẽ đối phó với anh.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK