“Không thì em định ngủ ngoài đường chắc?”
Cô cắn môi, hỏi: “Vậy liệu người nhà anh có nghĩ là em không phải cô gái đứng đắn không?”
Lâm Bạc Thâm hạ tầm mắt xuống, nhìn cô với vẻ dịu dàng: “Nhà anh chỉ có mỗi hai mẹ con anh thôi, mẹ anh thân thiện lắm, không nghĩ rằng em không phải là cô gái không đứng đắn đâu. Hơn nữa anh cũng nói với mẹ rằng em là bạn gái anh rồi, dù em có muốn ngủ ở ngoài thì bà ấy cũng sẽ giữ em lại thôi”
Anh giới thiệu với người nhà mình về thân phận của mình thoải mái như vậy ư?
Phó Mặc Tranh mỉm cười, thầm cảm thấy vui vẻ.
Nghĩ lại đến ngày ở sân bay, cô giấu diếm thân phận của anh với Cố Đình Xuyên, chắc hản là anh đã rất tức giận.
“Hôm đó ở sân bay em không cố ý giấu diếm thân phận của anh với Cố Đình Xuyên đâu, mà em sợ cậu ấy lắm mồm, nói cho bố mẹ em về anh, bây giờ bố mẹ em không cho em yêu đương nên em mới giấu mọi người chuyện anh là bạn trai em”
Cô giải thích xong Lâm Bạc Thâm hỏi ‘Đình Xuyên là ai?”
“Anh không nhớ à? Là anh bạn từ nhỏ của em đã đón em ở sân bay.
hôm trước ấy”
Đột nhiên ánh mắt của Lâm Bạc Thâm thay đổi: “Em và cậu ta thân nhau lắm à?”
Phó Mặc Tranh gật đầu: “Vâng từ nhỏ bọn em đã quen nhau rồi, bố em và bố cậu ấy cũng quen biết nhau, tính ra thì nhà em với nhà cậu ấy là kiểu quen biết nhiều đời”
“Cậu ta thích em?” Lâm Bạc Thâm bất ngờ hỏi vậy.
Cô vội vàng chối: “Không đâu, mấy hôm trước Đình Xuyên mới nói với em là cậu ấy thích cô gái nào đó rồi, với cả quan hệ của em với cậu ấy cũng chỉ là bạn bè thân thiết thôi mà”
Lâm Bạc Thâm: Sao cô bạn gái của anh lại ngốc thế này?
Nhưng cũng may là cô ngốc nghếch chậm hiểu, nếu mà tế bào tình cảm của cô phong phú quá thì bây giờ chắc cô đã thành bạn gái của người khác mất rồi.
Lâm Bạc Thâm cảm thấy may mắn, trước khi gặp anh cô chỉ là một tờ giấy trắng, vừa ngây thơ vừa nồng nhiệt.
Tính cách Tống Lệ rất lạnh lùng, nhưng vẫn rất lễ phép.
Phó Mặc Tranh có thể cảm nhận rằng Tống Lệ rất thích mình.
Lâm Bạc Thâm bỏ chiếc balo trên vai xuống ghế sofa ở phòng khách rồi nói với Tống Lệ: “Mẹ, Mặc Mặc ở bên ngoài bị lạnh, mẹ nấu cho cô ấy một bát canh gừng nhé!”
Tống Lệ cười rồi gật đầu: “Ừ, được rồi, để mẹ đi nấu. Mặc Mặc đợi một lát nhé!”
“Cháu không vội đâu dì.”
Tống Lệ còn nhắc: “Tiểu Thâm, con rót cho bạn gái con một cốc nước ấm trước đi!”
Phó Mặc Tranh nghe câu “bạn gái con” liền đỏ mặt.
Thế này giống như đang ra mắt mẹ chồng tương lai vậy.
Lúc Tống Lệ vào bếp nấu canh gừng, Lâm Mặc Thâm rót cho cô một cốc nước ấm, tiện tay sờ thử tay cô, cảm thấy vẫn rất lạnh.
Lâm Bạc Thâm nhíu mày, giữ bàn tay nhỏ bé của cô trong lòng bàn tay mình rồi xoa xoa để tăng độ ấm.
Trong bếp, Tống Lệ gọi Lâm Bạc Thâm: “Tiểu Thâm, con vào đây giúp mẹ một lát.”
Lâm Bạc Thâm đứng dậy đi vào bếp.
Tống Lệ cẩn thận nhìn ra bên ngoài, sau đó cười hỏi con trai: “Cô nhóc này mười tám chưa vậy?”
Lâm Bạc Thân nhướn mày: “Chưa mười tám thì sao mà lên đại học được?”
“Ừ, cũng đúng, thế là vừa mới tròn mười tám tuổi, con lớn hơn người ta bảy tuổi thì phải đối xử tốt với con bé, đừng có bắt nạt con gái nhà người ta đấy. Biết chưa?”
“Mẹ, mẹ gọi con vào chỉ để nói thế thôi à?” Lâm Bạc Thâm cạn lời.