Phó Mặc Tranh tắm rửa xong xuôi trèo lên giường.
Điện thoại vang lên, là Cố Đình Xuyên gọi đến.
“Alo, Đình Xuyên”
Cố Đình Xuyên bĩu môi hỏi: “Đường Đậu, sao gần đây cậu không liên lạc với tớ, không phải là cậu có người khác rồi chứ?”
Phó Mặc Tranh theo bản năng chột dạ: “Nào có, gần đây cậu cũng không liên lạc với tớ đấy thôi”
“Đó là tớ chờ xem đến khi nào cậu mới gọi lại cho tớ, lân nào cũng là tớ chủ động trước, tớ cũng cần được an ủi cơ mà?”
Phó Mặc Tranh một tay cầm điện thoại một tay sờ sờ cổ: “Mới vừa khai giảng nên gần đây có nhiều việc lắm, tớ cũng có nhiều chuyện phải làm quen mà”
Cố Đình Xuyên lập tức căng thẳng: “Cậu từ Bắc thành đến Đế Đô, có lạ lãm lắm không?”
“Thật ra thì cũng không có, sức khỏe của tớ rất tốt, thậm chí còn tăng 1 cân nữa”
“Cậu vốn đã gầy rồi, cho dù có tăng lên mười cân nữa thì tớ vẫn thấy gầy. Đúng rồi, Quốc khánh được nghỉ, cậu có về Bắc thành hay không?”
Phó Mặc Tranh gật đầu: “Nếu như không có chuyện đột xuất thì tớ sẽ về. Không về thì nhất định sẽ bị mẹ càm ràm. Mẹ mà càm ràm thì bố nhất định sẽ dạy dỗ tớ mất. Tớ không muốn bị bố dạy dỗ đâu”
“Vậy tớ sẽ ở lại Đại học Bắc thành chứ không đi Đế Đô nữa, chờ cậu trở lại Bắc thành tớ sẽ ra sân bay đón cậu. Hoặc là… tớ sẽ bay thẳng đến Đế Đô rồi cùng cậu trở về Bắc thành”
Nghe vậy, Phó Mặc Tranh nhịn không được lại nghĩ, nếu như Lâm Bạc Thâm cũng như vậy thì tốt biết bao.
Tuy rằng trong lòng cô cũng không trách Lâm Bạc Thâm nhưng anh ấy không thể về Bắc thành cùng cô khiến cô có chút buồn.
“Không cần, để cậu bay tới bay lui sẽ mệt lắm, lại nói cậu chủ Xuyên có tiền thì cũng không thể phung phí như vậy được, vé máy bay đi đi lại lại giữa hai thành phố cũng không rẻ, không cần phải thế đâu, cũng không phải là tớ không tự về nhà được”
“Ừ…vậy được rồi, có điều nếu cậu đến sân bay nhất định phải gọi điện thoại cho tớ đấy nhé, tớ đến đón cậu, tiện đường ăn chực ở nhà cậu một bữa. Cậu không biết đấy thôi, nhà ăn ở trường đại học khó nuốt lắm, mỗi lần ăn tớ đều muốn nôn ra”
“Cậu cũng khó chiều quá”
“Còn phải nói”
Phó Mặc Tranh không phản đối, Cố Đình Xuyên ở đầu dây bên kia cũng im lặng trong chốc lát.
Qua một lúc lâu, giọng của Cố Đình Xuyên trầm xuống, thay giọng điệu khinh bỉ vừa nấy: “Tranh Tranh, cậu không có gì muốn nói với tớ nữa à?”
Phó Mặc Tranh dường như có chút mất tập trung, thản nhiên đáp: “Không có, cậu làm sao thế? Gần đây gặp phải chuyện gì không vui à?”
“Đương nhiên là không. Chỉ có…rất nhớ cậu thôi”
“Cậu còn nhớ đến tớ ư, mấy bạn gái xinh đẹp ở Bắc thành nhiều như thế, khéo cậu quên tớ từ lâu rồi”
Cố Đình Xuyên vội vàng chỉnh lại giọng: “Sao mà thế được, bọn họ đâu có xinh đẹp như cậu”
Phó Mặc Tranh nghe được sửng sốt, lập tức hỏi: “Cố Đình Xuyên, hôm nay dây thần kinh nào của cậu bị chập hả?”
Bình thường ngày ngày nắm tóc mắng cô xấu như quỷ, người gì mà như quỷ, chẳng lẽ không phải là cậu ta?
“Tớ khen cậu một chút, sao lại thành thần kinh tớ có vấn đề?”
“Cậu, Cố Đình Xuyên lúc bình thường ấy, lúc nào chế nhạo tớ”
Hơn nữa từ nhỏ đến lớn mỗi lần bị cậu ta trêu đến phát khóc cũng chạy lại ghé vào lồng ngực của Mộ Vi Lan, khóc rống lên, không muốn chơi với đồ quỷ Cố Đình Xuyên đáng ghét kia, thế mà mỗi lần cô không thèm để ý đến cậu ta nữa thì cậu ta lại xuất hiện trước mặt cô”