Mộ Vi Lan nôn lên người Kỳ Ngạn Lễ.
Kỳ Ngạn Lễ: “…
Người phụ nữ này……
Khóe môi Kỳ Ngạn Lễ khẽ giật, nhíu chặt hàng lông mày.
Người phụ nữ của Phó Hàn Tranh đúng thật là phiền phức
Kỳ Ngạn Lễ lấy một ít khăn giấy đưa cho cô, sau khi Mô Vi Lan cầm lấy khăn giấy và lau miệng xong, cô mơ hồ nói: “Hàn Tranh…em rất khó chịu…đưa em về nhà. ”
Kỳ Ngạn Lễ nghiến răng, sắc mặt xám xịt, anh ta nhìn xuống đống nên trên bộ đồ của mình, càng cau máy nhiều hơn. chuông điện thoại trong túi của Mộ Vi Lan vàng lên. “Ưm… điện thoại….có điện thoại… Hàn Tranh, giúp em nghe máy..
Kỳ Ngan Lễ lấy điện thoại ra khỏi túi cô, người gọi điện đến chính là Phó Hàn Tranh,
Kỳ Ngạn Lẽ nghe máy: “Người phụ nữ của anh đang ở quán bar Tiên Ngữ, cô ấy uống say lắm, nồn khắp người tôi rồi.”
Đôi mắt đen của Phó Hàn Tranh trùng xuống: “Tôi đến ngay đây”
Tại sao Tiểu Lan lại đến quán bar? Tại sao cô lại ở cùng Kỳ Ngạn Lễ?
Nghĩ đến điều này, Phó Hàn Tranh có chút không vui.
Phó Hàn Tranh nhanh chóng đến quán bar Tiền
Vừa bước vào quán bar, anh nhìn thấy Mộ Vi Lan
Ngữ. đang giữ chặt Kỳ Ngạn Lễ.
Phó Hàn Tranh bước tới, kéo Mộ Vi Lan vào trong lòng mình, anh hơi lạnh lùng nói với Mộ Vi Lan: “Ai cho phép em uống rượu?”
Mộ Vị Lan năm lấy áo khoác của anh, sau khi nghe thấy giọng nói quan thuộc, có ngẩng đầu người nhìn người đàn ông trước mặt.
VietWriter
Hàn Tranh….
Hàn Tranh em rất khó chịu em chóng mặt quả, em muốn về nhà.
Nói xong, Mộ Vì Lan ngã vào lòng Phó Hàn Tranh. Phó Hàn Tranh ôm cô, lạnh lùng nhìn Kỳ Ngạn Lễ: “Chuyện này là sao?”
“Anh không cần cảnh giác nhìn tôi như vậy, tôi không có hứng thú với người phụ nữ của anh. Là người phụ nữ của anh cứ kéo tôi, còn nôn hết lên người tôi.”
Kỳ Ngạn Lễ mim cười giễu cợt, còn chỉ vào vết bẩn trên ngực mình.
Phó Hàn Tranh bế Mộ Vi Lan lên, anh lạnh lùng nói: “Ngày mai tôi sẽ chuyển tiền quần áo vào tài khoản của anh.”
Phó Hàn Tranh bế Mộ Vi Lan quay người chuẩn bị rời đi, người phụ nữ nhỏ bé uống say trong lòng anh lẩm bẩm: “Hi Bảo…
Phó Hàn Tranh nhìn thấy Lục Hì Bào đang nằm bò trên mặt bàn.
Thật là đau đầu
Hai người phụ nữ này dám vô tư đến quán bar uống rượu say.
Phó Hàn Tranh gọi điện thoại cho Giang Thanh Việt: “Lục Hì Bảo uống rượu say ở quán bar Tiến Ngữ. Tôi phải chăm sóc cho Tiểu Lan, anh đến đây đi
Sau khi Giang Thanh Việt đến quán bar, hai người ôm người phụ nữ của mình về nhà.
Trong biệt thự Tiên Thủy Vịnh, Phó Hàn Tranh đang nấu canh giải rượu và cháo nóng trong phòng bep.
Trong phòng ngủ, Mộ Vi Lan ngủ mê man và lại buồn nôn.
Phó Hàn Tranh bước vào phòng ngủ, anh thấy cô đang bò bên bồn cầu và nôn.
Phó Hàn Tranh vỗ nhẹ lưng cô, sau khi Mộ Vi Lan nên xong, cô quỳ bên bồn cầu, rơi nước mắt nhìn anh: “Hàn Tranh…khó chịu…
Phó Hàn Tranh lạnh lùng nói: “Bây giờ biết khó Mộ Vi Lan nghiêng đầu vào lòng anh, Phó Hàn chiu roi à?”
Tranh bế cô lên, súc miệng rồi quay trở lại giường,
Phó Hàn Tranh lấy một chiếc khăn ẩm lau mặt và tây cho cô, Mộ Vì Lan nằm trên giường, nhìn anh chăm chăm “Hàn Tranh…
Phó Hàn Tranh không trả lời, anh tưởng rằng cô đang gọi anh trong vô thức. “Hàn Tranh… nếu sau này em không có anh em phải làm sao đây.
Phó Hàn Tranh khẽ dừng tay lại, anh nhìn cô say đầm: “Sao thế, sau này em còn muốn rời xa anh?”
Mộ Vi Lan nắm lấy tay anh, đặt bên cạnh gối, cô áp mặt vào lòng bàn tay thô ráp ấm nóng của anh, khỏe môi cô cong lên, giọng nói thủ thỉ: “Tất nhiên là em không muốn. Em muốn ở bên cạnh Hàn Tranh nhà em trọn đời… Không, phải là hai kiếp, ba kiếp…ừm….hình như ba kiếp vẫn chưa đủ.
Mộ Vi Lan lầm bầm một mình.
Sự tức giận và khó chịu cả tối nay của Phó Hàn Tranh đến giờ phút này cuối cùng cũng biến mất, chỉ bởi vì câu nói “Hàn Tranh nhà em” của cô, và chỉ bởi vì cô nói ở bên cạnh anh đến ba kiếp cũng không đủ.
Đôi môi của Phó Hàn Tranh bất giác cong lên, ảnh mắt lạnh lẽo trở nên ấm áp.
Anh nắm chặt bàn tay của Mộ Vi Lan và hôn lên lấy cô, Còn về những tội lỗi tối nay của cô, đợi ngày mai cô tỉnh lại anh sẽ tra hỏi và trừng phạt cô sau
Chào đã nấu xong, sau khi Phó Hàn Tranh đút cho có vài miếng chảo và canh giải rượu, cô mới ngủ thiếp di.
Nhưng cô vẫn luôn nắm chặt tay anh, cơ thể cô cũng vô thức khép nép trong lòng anh.
Phó Hàn Tranh ngồi dựa vào giường, anh ôm cô và vỗ nhẹ vào lưng giống như đang dỗ dành Tiểu Đường Đậu, Mộ Vi Lan mới có thể chìm vào giấc ngủ sâu
Biệt thự Lam Quận.
Kiểu Lạc nhốt mình trong phòng.
Kỳ Ngạn Lễ mặc bộ quần áo bẩn về nhà, anh ta hỏi dì Dương: “Tiểu Tang đâu?”
“Cô Kiểu ở trong phòng ngủ suốt và không ra ngoài.
Kỳ Ngạn Lễ khẽ cau mày, dì Dương thấy áo anh ta rất bẩn liền hỏi: “Cậu chủ, quần áo của cậu…
Kỳ Ngạn lễ cởi đồ ra và nói: “Vứt nó đi “Vâng…
Kỳ Ngạn Lễ vào phòng ngủ, nhưng khi mở của anh mới nhận ra cửa đã bị khóa trái bên trong. “Tiểu Tang?”
Kiểu Lạc ở bên trong không đáp lại một lời kỳ Ngạn Lễ lo lắng, anh ta cố gắng mở cửa, và nói: “Tiểu Tang, mở cửa ra.”
Bên trong vẫn không có ai trả lời.
Kỳ Ngạn Lễ nghiêm nghị nói: “Em không mở cửa, anh sẽ phá cửa đấy?”
Cánh cửa phòng mở ra.
Kiều Lạc đứng trước mặt anh, Kỳ Ngạn Lễ muốn ôm cô, nhưng bởi vì vẫn đang mặc chiếc áo sơ mi bẩn do bị Mộ Vi Lan nôn lên, nên anh sợ cô ghê tởm, không dám ôm nữa mà chỉ mim cười hỏi: “Sao em lại nhốt mình trong phòng? Không phải em nói nấu cơm đợi anh về ăn sao?”
“Đồ đi rồi.” Kiều Lạc lạnh lùng nói.
Kỳ Ngạn Lễ biết cô đang tức giận, nhưng nhìn dáng vẻ tức giận của cô, anh lại muốn bật cười. “Chắc không phải em nghĩ anh nuôi người phụ nữ khác ở bên ngoài nên ghen tuông đấy chứ?”
Kiểu Lạc cắn môi: “Không phải vậy sao?”
“Đây là hiểu làm thôi.”
“Kỳ Ngan Lễ, chúng ta chia tay đi. “Tiểu Tang, anh đã nói, không cho phép em rời xa anh
Kiểu Lạc nhìn anh ta, điểm tỉnh nói: “Em nói nghiêm túc đẩy, chúng ta không hợp nhau.
Ánh mắt Kỳ Ngạn Lễ lóe lên chút bực bội, anh cực kỳ không thích cô nói chia tay, nhất là chia tay nghiêm túc càng không thể được.
Kỳ Ngạn Lễ nghiến răng nói: “Chuyện hôm nay anh có thể giải thích, nhưng anh không muốn nghe lại lời chia tay thêm lần thứ hai.”
Nhưng lý do thực sự khiến Kiều Lạc muốn chia tay không phải chỉ vì chuyện xảy ra ngày hôm nay, mà quan trọng hơn là, cô chưa bao giờ là Kiều Tang của anh, cô là Kiều Lạc.
Cô muốn trả thù cho chị gái mình, nhưng sau khi cô ở bên cạnh Kỳ Ngạn Lễ cô nhận ra tình cảm sâu đậm của Kỳ Ngạn Lễ dành cho chị gái mình, cô bỗng nhiên không nỡ trả thù anh. Có thể chị gái cô ở dưới suối vàng cũng sẽ không cho phép cô làm điều gì tổn thương đến Kỷ Ngạn Lễ.
Cô muốn từ bỏ, vì thế cô chỉ có thể chia tay với anh. Cô không thể tiếp tục lời nói dối này được nữa.
Mỗi lần anh dịu dàng nhìn cô, gọi cô là Tiểu Tang, cô lại muốn nói với anh rằng cô không phải là Tiểu Tạng của anh. Nhưng cô lại luyến tiếc sự dịu dàng và ấm áp này, nên cô bỏ lỡ hết cơ hội này đến cơ hội khác để nói ra sự thật.
Kiểu Lạc hiểu rằng có lẽ cả đời này cô cũng không thể nói ra được. “Kỳ Ngạn Lễ, anh nuôi phụ nữ ở bên ngoài cũng được, trong lòng có người phụ nữ khác cũng được, em đều không quan tâm, vì thế chúng ta chia tay đi.”
Kỳ Ngạn Lễ đá mạnh vào cánh cửa. “Anh không nuôi phụ nữ ở bên ngoài. Anh chỉ có một mình em! Trước đây là như vậy! Bây giờ là như vậy! Sau này cũng sẽ là như vậy!”