‘Con biết người đàn ông Con đã mười tám tuổi rồi, chẳng lẽ không nên biết sao? Vậy bố có biết ngày nào con cũng lén đọc truyện tổng giám đốc bá đạo mười tám cộng với bạn thân Diệp Duy của con không!
Phó Hàn Tranh nghiêm mặt lại và nói: “Thằng nhóc thúi Mặc Hằng kia có yêu sớm hay không thì bố mặc kệ, nhưng với con thì bố không cho con yêu sớm”
Phó Mặc Tranh mếu máo: “Bố, bố nhặt con về nuôi sao? Tại sao em trai yêu sớm lại mặc kệ, còn con thì không cho phép yêu sớm?”
“Con quan tâm chuyện đó như vậy, chẳng lẽ con yêu sớm thật?” Phó Hàn Tranh cau mày.
Phó Mặc Tranh vội xua tay: “Không có!”
“Vậy con đang khẩn trương cái gì?”
Phó Mặc Tranh cắn môi, nói thâm ở trong lòng: “Con đã đủ mười tám tuổi rồi, cho dù có yêu đương thì cũng không tính là yêu sớm!”
VietWriter
“Cái đó, bố và mẹ đi nghỉ ngơi đi, con về phòng đây!”
Phó Hàn Tranh thấy cô bé ngoan ngoãn và nghe lời như vậy liền nói: “Mấy ngày nữa là khai giảng rồi, lúc đó bố và mẹ sẽ cùng đưa con đến Đế Đô”
“Vâng, bố, mẹ ngủ ngon ạ”
Chờ Phó Mặc Tranh chạy lên lầu, Mộ Vi Lan cảm thấy buồn cười nhìn Phó Hàn Tranh.
“Sau khi con gái lớn lên, anh càng ngày nhìn chằm chằm con bé.”
Phó Hàn Tranh ngồi bên cạnh vợ mình: “Nếu anh không để ý kĩ, em có tin tối nay thằng nhóc thúi Cố Đình Xuyên sẽ kéo Tiểu Đường Đậu đi khách sạn không?”
Mộ Vi Lan gần như bật cười: “Có phải anh đang quá khoa trương rồi không? Em cảm thấy đứa bé Đình Xuyên này rất tốt, nếu Tiểu Đường Đậu có ở cùng với thăng bé thì em cũng rất yên tâm”
Phó Hàn Tranh nói một cách khó chịu: “Thằng nhóc thúi Cố Đình Xuyên này có cái gì tốt đâ Mộ Vi Lan nhìn sang người đàn ông tuấn tú đang ngồi bên cạnh mình, chống cảm lên cánh tay, nhìn chằm chằm vào anh: “Có phải anh cảm thấy tất cả người đàn ông ở trên giới đều không bằng anh không?”
Phó Hàn Tranh nhướng mày, nhìn vợ của mình: “Chẳng lẽ không đúng?”
Mộ Vi Lan mỉm cười: “Đồ tự luyến, không thèm nghe anh nói nữa, hôm nay rất mệt, em đi tắm rồi ngủ đây”
Mộ Vi Lan vừa đứng dậy thì Phó Hàn Tranh nắm lấy cổ tay của cô, kéo vào lòng anh.
Mộ Vi Lan giấy giụa muốn đứng lên: “Đây là phòng khách, anh muốn làm gì vậy?”
Nếu một lúc nữa bố hoặc là người giúp việc đi ngang qua, trông thấy bọn họ như thế này thì sẽ rất xấu hổ.
Bàn tay to lớn của người đàn ông ôm chặt vòng eo của cô, mắt đen sáng rực nhìn chằm chằm cô: “Làm gì, đương nhiên làm chuyện mà các cặp vợ chồng thường làm”
Phó Hàn Tranh cúi đầu hôn cô, sau đó bế cô lên đưa vào phòng.
Phó Mặc Tranh ở tầng trên dựa vào lan can, nhìn mọi hành động ở tầng dưới, bật cười.
Tình cảm của bố và mẹ cô thật tốt!
Đến bao giờ cô mới tìm được người đàn ông đáng tin cậy như bố mình nhỉ?
Bố là một người đàn ông đẹp trai, chung tình đến thế, chắc những người đàn ông như vậy gần như đã bị tuyệt chủng rồi.
Trên chiếc giường đôi rộng lớn, mọi thứ đã trở về với yên lặng.
Không khí trong phòng ngủ còn chưa nhạt đi mùi ân ái.
Mộ Vi Lan mệt mỏi nằm trong vòng ngực của Phó Hàn Tranh, ngẩng khuôn mặt mướt mồ hôi lên hỏi: “Phó Hàn Tranh, anh thật sự là con người sao?”
Phó Hàn Tranh bị hỏi vậy thì hơi nhíu mày, đưa tay gõ lên đầu của cô: “Nói nhảm gì đấy, nếu anh không phải là người, chẳng lẽ người vừa rồi làm chuyện đó với em chính là quỷ?”
Khóe miệng của Mộ Vi Lan giật một cái: “…Ý của em là, anh cũng đã không còn trẻ, làm sao còn có sức lực tốt như vậy”
Cô dùng ánh mắt dịu dàng nhìn chồng của mình. Không thể không nói, gương mặt này thật sự là quá được ông trời chiếu cố.