Lục Hỉ Bảo ngồi trên giường khẽ hừ một tiếng, “Đúng là ngoan cố”
Giang Thanh Việt đi được ba ngày, cả người Lục Hỉ Bảo đều ỉu xìu.
Cho dù cô tìm cho mình rất nhiều chuyện để làm, nhưng chỉ cần không rảnh rỗi một chút, vẫn không nhịn được nỗi nhớ anh.
Nếu như đây là ở Bắc Thành, có lẽ cô còn có thể tìm Mộ Vi Lan ra đi dạo một chút để giải sầu, tám chuyện thiên hạ, ở Bắc Thành, cô cũng có công việc của mình, không như ở trong biệt thự rảnh rỗi đến phát mốc người lên như vậy.
Huống chỉ, căn biệt thự này lớn như vậy, nhưng ở các ngõ ngách quanh co, đều có thể lơ đãng nhìn thấy thứ gì đó thuộc về Giang Thanh Việt, chỉ cần một chút rảnh rỗi, nỗi nhớ nhung lại như dây mây và dây leo vươn tay móc dài vô hạn, quấn vòng quanh buồng tim, siết chặt đến phát đau.
Lục Hỉ Bảo cũng nghĩ đến chuyện nhờ Nguyệt Như Ca đưa cô đi thăm thú nước Z vòng vo, nhưng mà Nguyệt Như Ca ở các phương diện khác đặc biệt nam tính, ví dụ như phần lớn con gái đều thích đi dạo phố, nhưng Nguyệt Như Ca không thích, cảm thấy không những rất lãng phí thời gian, còn phải chú ý chung quanh có người nào khả nghi hay không bất cứ lúc nào.
Sống mà cảnh giác phòng bị như Nguyệt Như Ca, Lục Hỉ Bảo không làm được, cũng cảm thấy như vậy sẽ rất mệt mỏi.
VietWriter
Cô dứt khoát nằm ì trên giường, ăn no ngủ kỹ, hết ngủ lại ăn hết ăn lại ngủ.
Nhưng nằm lâu, Lục Hỉ Bảo lại cảm thấy mình cần phải làm gì đó để dời sự chú ý của mình đi một chút, vì vậy liền chạy vào phòng làm việc của Giang Thanh Việt, muốn tìm một ít manga đọc hoặc là vài thứ đồ chơi gì đó.
Cô ở trong phòng làm việc của Giang Thanh Việt lục tung cả lên một hồi, cuối cùng lòng hiếu kỳ rơi vào một chiếc két bảo hiểm có cài mật mã.
Lục Hỉ Bảo vẫn còn tính tình trẻ con, thấy két bảo hiểm giấu kín như vậy, lại còn cài mật mã, càng hiếu kỳ hơn.
Nhưng những vật như thế này đều có tính riêng tư, cho nên trước.
khi thử điền mật mã vào, Lục Hỉ Bảo do dự một hồi, trong lòng tự nhủ: “Giang Thanh Việt, không phải em cố ý muốn lục đồ của anh, chỉ là em… chỉ là em nhàm chán, dù sao chúng ta sau này cũng là vợ chồng mà.
Ừ! Giữa vợ chồng hẳn phải thẳng thắn đối diện với nhau, không nên có bí mật gì cả!
Vì vậy, Lục Hỉ Bảo liền ngồi trên sàn phòng làm việc, hí hí hoáy hoáy tìm cách giải mật mã.
Căn cứ kinh nghiệm của cô, điền sai mật mã thẻ ngân hàng ba lần thì thẻ sẽ tạm thời bị khóa, tất nhiên đối với loại két bảo hiểm cao cấp như vậy, chắc chắn cũng chỉ được điền ba lần, nếu như mật mã điền sai, rất có thể sẽ không để cho cô lén xâm nhập lần nữa.
Lần đầu tiên, Lục Hỉ Bảo định điền sinh nhật của Giang Thanh Việt, nhưng đáng buồn thay, cô phát cô không biết, cô và Giang Thanh Việt yêu nhau lâu như vậy, cũng không biết sinh nhật Giang Thanh Việt là ngày mấy tháng mấy!
Làm bạn gái như cô, có vẻ cũng quá thất bại rồi…
Chẳng qua là, Giang Thanh Việt yêu cô như vậy, không chừng sẽ dùng sinh nhật cô để làm mật mã, ý tưởng đầy vẻ tự sướng này vậy mà lại thôi thúc Lục Hỉ Bảo hành động thực tế.
Cô chỉ tiện tay nhập vào, két bảo hiểm lại mở ra!
Lục Hỉ Bảo hối hận quyết định, chờ đến khi Giang Thanh Việt trở về, cô nhất định phải đối xử với anh tốt gấp đôi, lần sau nhất định phải nhớ sinh nhật anh mới được!
Trong chiếc két bảo hiểm đen thui, Lục Hỉ Bảo lấy ra một cái hộp sắt có vẻ rất cũ kỹ, hộp sắt vuông vắn, phía trên là tranh sơn dầu kiểu Âu châu, trong hình vẽ một cô bé có cánh trong suốt mặc quần phồng ngắn tới gối, bên cạnh cô bé có một chiếc xích đu, có con bướm, phong cách vẽ rất tinh tế, nhưng cũng không có chỗ nào đặc biệt.
Lục Hỉ Bảo mất một chút sức, mới đẩy được nắp hộp sắt ra.
Bên trong là một quyển nhật ký, mà bên cạnh quyển nhật ký…
Lục Hỉ Bảo dùng ngón tay gảy gảy món đồ chơi kia, vẻ mặt mờ mịt…
Là một chiếc bra màu trắng nhỏ xinh mà những cô gái trẻ hay mặc.
Thật không ngờ, bình thường nhìn Giang Thanh Việt luôn tỏ ra điềm tĩnh cấm dục như vậy, không ngờ lại có sở thích này!
Lục Hỉ Bảo đang hồ nghi đây rốt cuộc là bra của cô nàng nào, Giang Thanh Việt lại dám lén lút lấy trộm đồ lót của cô gái khác sau lưng cô!
Khuôn mặt nhỏ nhắn Lục Hỉ Bảo lập tức trở nên hung dữ, chờ Giang Thanh Việt từ biên giới trở về, cô nhất định phải nghiêm hình bức cung, tra khảo anh tới nơi tới chốn!
Ánh mắt cô rơi vào một vật khác trong hộp, đó là một quyển sổ giống như một quyển nhật ký, quyển sổ không còn quá mới, có hơi xưa cũ một chút.
Ánh mắt Lục Hỉ Bảo sáng lên, thật sự không nhìn ra, chẳng lẽ Giang Thanh Việt còn có thói quen trộm viết nhật ký sao?