Trong đầu Phó Mặc Tranh lóe lên ánh sáng, nghĩ ra được một biện pháp tốt, đôi mắt đều phát sáng lên: “Duy Duy, tớ nghĩ ra một cách hay!”
“Cậu, cậu muốn làm gì, tớ nói cho cậu biết, cậu đừng có lừa tớ!”
“Cậu phải giúp tớ!”
Diệp Duy nghỉ ngờ nhìn nhìn cô ấy: “Cách gì, nói nghe xem nào”
“Tớ nói với bọn họ, tớ muốn đến nhà cậu chơi hai ngày”
Biện pháp này vừa nói ra, Diệp Duy trợn to mắt: “Chẳng lẽ cậu định lấy lí do sang nhà tớ chơi để chạy về quê tìm Lâm Bạc Thâm? Không được, nếu để chú Phó biết, đến da của tớ cũng bị lột ra mất! Tổ tông của tớ ơi, cậu ngàn vạn lần đừng kích động!”
“Cậu giúp hay không!”
“Không được, nếu để chú Phó biết, chúng ta đều sẽ chết đấy” Diệp Duy kiên định nói.
“Một sợi dây chuyền Bulgari.”
Khóe miệng Diệp Duy co rút: “…”
Con nhỏ này, bắt đầu ra giá rồi đấy!
Đây là lần đầu tiên Phó Mặc Tranh đi xe bus đường dài.
Sau khi lấy được địa chỉ nhà của Lâm Bạc Thâm từ chỗ Triệu Hà An, cô liền đi luôn, thật ra cô cũng không biết là mình mạo muội đi đến như vậy, liệu anh có tức giận hay không.
Lâm Bạc Thâm là người vui buồn thất thường hơn cả bố cô.
Nhưng dù thế thì cô vẫn muốn đi gặp anh, giải thích trực tiếp cho anh về mối quan hệ của cô và Cố Đình Xuyên.
Vì quá nhớ anh nên cô mới nói dối người nhà để chạy về quê gặp anh.
Nghĩ đến việc khoảng hơn một tiếng nữa là có thể được thấy Lâm Bạc Thâm, tâm trạng cô cũng trở nên khá hơn dần, xe bus lao nhanh lên đường cao tốc. Mặc Ngoài xe, bầu ti dù đi một mình hơi chán, nhưng vì quá hào hứng nên cô lại chẳng thấy buồn ngủ chút nào.
Xe đi hơn nửa tiếng thì đến thị trấn, có người bắt đầu lục tục xuống xe, nơi mà Phó Mặc Tranh muốn đến tên là Chu Thôn.
Chẳng bao lâu sau, người soát vé nhắc nhở: “Đến Chu Thôn rồi, ai cần xuống thì mau xuống đi nào!”
Phó Mặc Tranh giữ vững tinh thần, đeo balo lên người, xuống cửa Sau của xe.
Cạnh bến xe có rất nhiều xe máy và xe điện.
Có người chèo kéo: “Cô gái trẻ đi đâu thế? Để tôi chở cô một đoạn nào”
“Tôi muốn đến số 29, Chu Thôn, giá thế nào vậy ạ?”
“Mười tệ nhé, để tôi chở cô đi, chỗ này xa Chu Thôn lắm, cô đi một mình không đến đâu”
Phó Mặc Tranh không cò kè mặc cả, cứ thế lên xe. Đường đi toàn ổ gà ổ vịt, đi khoảng mười phút thì đến cổng thôn của Chu Thôn.
Tài xế nói: “Cô gái, số bao nhiêu thì cô tự tìm nhé, Chu Thôn to lắm, còn chia ra Tiền Chu Thôn và Hậu Chu Thôn cơ”
Phó Mặc Tranh trả tiền xong, tài xế liền lái xe rời đi, cô đứng một mình trước cổng thôn, nhìn các ngôi nhà san sát nhau, ngẩng mặt ra.
Cô không thể đi từng nhà để dò số nhà được, với cả bác tài xế kia cũng vừa nói còn có cả Tiền Chu Thôn và Hậu Chu Thôn, giờ cô tìm cả đêm cũng chưa chắc đã thấy nhà Lâm Bạc Thâm.
Cô nhìn điện thoại, chín giờ tối.
Phó Mặc Tranh gọi điện cho Lâm Bạc Thâm nhưng mãi chẳng có ai nghe máy.
Cô gái nhỏ đành phải đeo balo, bật đèn flash điện thoại lên rồi đi vào thôn tìm từng nhà.
Lâm Bạc Thâm tắm rửa xong, đi ra khỏi nhà tắm, mẹ anh – Tống Lệ đứng rửa bát trong bếp.