Mục lục
Nuông Chiều Cô Vợ Khó Tính - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 534: Đây chính là yêu


Một giờ sau, Mộ Vi Lan rón rén đi ra từ thùng xe phía sau, trở về thùng xe phía trước để đi ngủ.


Lâm Lâm vẫn chưa ngủ mà đang xem điện thoại. Lâm Lâm nhìn Mộ Vi Lan một cái, phát hiện ra tóc cô đang ướt và cô mặc một bộ đồ ngủ khác so với lúc nãy, đây rõ ràng là vừa tắm thêm một lần nữa mà.


Lâm Lâm giả vờ hỏi: “Sao cô lại tắm thế?”


lúc nãy toát mồ hôi, trong xe hơi bí”





Lâm Lâm cũng không để ý nữa, Lâm Lâm nằm trên sofa nhìn Mộ Vi Lan đến chỗ chiếc giường nhỏ, kéo chăn lên. Lâm Lâm tò mò không nhịn được, hỏi: cô ngủ đâu?”


“Anh ấy ngủ ở ghế xe sau”


Thật ngại quá. Hay là tôi ra ghế xe năm, cô gọi anh ấy vào đây đi?”


Mộ Vi Lan cười mỉm: “Không cần đâu, anh ấy là đàn ông nên thoải mái phóng khoáng như thế, em không phải ngại”


Lâm Lâm năm trên sofa, cảm thán một câu với Mộ Vi Lan: “Ngưỡng mộ cô thật đấy Mộ Vi, chồng của cô đúng là hoàn hảo”


Điện thoại Mộ Vi Lan để bên cạnh rung lên, là Phó Hàn Tranh gửi tin nhắn tới.


“Bà Phó à, chúc ngủ ngon.”


Lời hỏi thăm vẻn vẹn sáu chữ nhưng cũng vô cớ làm Mộ Vi Lan đỏ mặt.


Lại còn ngủ ngon… Anh nghĩ đêm nay cô ngủ được ngon chắc?



VietWriter



Người đàn ông này mà hoàn hảo? Rõ ràng là “cầm thú” đội lốt người mà.


Tai Mộ Vi Lan đỏ lên, cô cầm điện thoại nhìn lên trần nhà, cười rồi nói: “Chồng người ta bao giờ mà chẳng hoàn hảo”


Lâm Lâm có vẻ không đồng ý: “Sao vậy được? Chồng cô đẹp trai vậy, đối xử với cô cũng rất tốt, như vậy mà vẫn chưa.


hoàn hảo sao?”


Mà vợ chồng hai người họ có thể lái xe dã ngoại tới du lịch châu Âu và Mỹ, chứng tỏ rằng điều kiện kinh tế của người ông kia cũng rất khá. Mặt đẹp, dáng cũng đẹp, còn nhiều tiền, đây rõ ràng là hình ảnh tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết mà.


Mộ Vi Lan nghĩ tới cái tính cứng nhắc của anh thì cười nhạt rồi nói: “Tính tình của anh ấy rất tệ, thế nên cô đừng để vẻ ngoài bóng bẩy của anh ấy đánh lừa, trên đời này nhân vô thập toàn, không có ai hoàn hảo đâu”


Những lời Mộ Vi Lan nói không chỉ để người phụ nữ khác không tương tư đến Phó Hàn Tranh chồng cô, mà những gì cô nói đều là sự thật, nếu là một người phụ nữ khác thì chưa chắc đã chung sống được với Phó Hàn Tranh.


Phó Hàn Tranh là người cuồng công việc, một tuần anh làm việc hơn 70 tiếng. Một tháng thì cũng có ít nhất bốn năm lần anh phải ra ngoài uống rượu, xã giao công việc. Về đến nhà người anh nồng nặc mùi rượu và thuốc lá, có cả mùi nước hoa cũng là điều bình thường. Dù sao thì đó cũng là kiểu tiệc tùng, ăn uống trong giới làm ăn kinh doanh, bao giờ cũng có những cô gái xinh đẹp ngồi cùng, thời gian anh ở nhà cùng người thân không được nhiều như những người đi làm công sở khác. Mộ Vi Lan cũng không hiểu vì sao cô và Phó Hàn Tranh có thể chung sống với nhau, chung sống với anh lâu như vậy rồi nhưng trong lòng cô không hề có ý trách móc, phàn nàn gì anh.


Thỉnh thoảng, Phó Hàn Tranh còn phải đi công tác nước ngoài, hai người sống xa nhau năm mười ngày cũng là chuyện bình thường. Mộ Vi Lan ở nhà chăm hai đứa trẻ, mặc dù trong nhà có bảo mẫu nhưng không thể nào so sánh được với việc Phó Hàn Tranh có ở nhà. Cũng may hai đứa bé đều ngoan ngoãn, nghe lời, nếu chúng quậy phá, nghịch ngợm quá thì Mộ Vi Lan cũng bực mình tức giận. Vì suy cho cùng đều là người trần mắt thịt, làm gì có ai không có những lúc cáu gắt, tức giận chứ.


Nhưng khi Phó Hàn Tranh đi công tác trở về, chỉ cần một cái ôm của anh thì cô lại xót anh ở ngoài làm việc vất vả để kiếm tiền rồi lại phải vội vàng trở về nhà, trên người vẫn còn bụi cát đường dài, có thể suốt cả 24 tiếng đồng hồ anh không có được một giấc ngủ ngon. Cô đau lòng vì anh cho dù chỉ một giây trước cô có đang trách móc anh trong lòng, rõ ràng người ở nhà trông con đến tức điên người là cô.


Có lẽ đó chính là yêu.


Bởi vì yêu nên việc bao dung và tha thứ cho nhau mới nhẹ nhàng và dễ dàng đến vậy.


Thêm một chuyện nữa là có nhiều khi tính tình của Phó.


Hàn Tranh thật sự rất tệ, buồn vui thất thường, trong cuộc sống Mộ Vĩ Lan là người khá vô ý, có nhiều khi cô không hiểu mình đã làm gì để anh tức giận, anh có thể không để ý cô suốt cả mười mấy tiếng đồng hồ. Nếu như là người phụ nữ khác chưa chắc đã chịu đựng được kiểu “bạo lực ngầm” này của Phó Hàn Tranh.


Đối với Mộ Vi Lan, điều đó không phải là điều gì quá to tát vì sau mười mấy tiếng đồng hồ đó, anh cũng cảm thấy không chịu nổi mà phải vác mặt tới hỏi cô vì sao biết anh đang tức.


giận mà không tới dỗ.


Mộ Vi Lan lại bày ra một vẻ mặt vô tội. À, anh đang tức.


giận sao? Sao em không biết nhỉ, em làm gì chọc giận anh rồi?


Chả trách suốt cả ngày anh không nói chuyện với em, em chán sắp chết rồi đây.


Cô không cần phải tới trực tiếp dỗ anh, Phó Hàn Tranh cứ như vậy là giương cờ trắng đầu hàng.


Nếu đổi lại là người phụ nữ khác chưa chắc đã chịu được tính tình như vậy của anh.


Tuần trăng mật này cũng vậy, theo như đúng lời anh nói thì đây là kỳ nghỉ thoải mái nhất của anh sau một khoảng thời gian rất, rất dài.


Mộ Vi Lan thở dài một hơi, cô cuộn người vào chăn, cảm thấy hơi buồn ngủ.


Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô ngủ trong một chiếc xe dã ngoại. Bởi vì cô biết Phó Hàn Tranh đang ngủ ở thùng xe phía sau, nên cho dù có nguy hiểm gì xảy ra, cô chỉ cần gọi một tiếng thì anh sẽ biết ngay. Thế nên cho dù Phó Hàn Tranh không ngủ cùng với cô, nhưng cô vẫn thấy vô cùng yên tâm.


Sáng ngày hôm sau, Phó Hàn Tranh lái xe, tiện đường đưa đưa Lâm Lâm đến trung tâm thành phố.


Nhưng Lâm Lâm lại không hề muốn tách ra khỏi hai người, Ì šy Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan đi vào khách sạn, cô liên lạc với mấy người bạn của tôi rồi nhưng bọn họ vẫn còn đang ở Hawaii, một mình tôi ở nơi đất khách quê người thế này, tôi ở thêm với hai người thêm một thời gian nữa được không?”


Nhìn thấy sắc mặt Phó Hàn Tranh lạnh đi, Lâm Lâm lập tức nói: “Tôi hứa không làm phiền hai người, tôi chỉ ở chung một khách sạn với hai người thôi, được không?”


ở chung một khách sạn… Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan tự dưng thấy mình không có quyền đuổi người ta đi, ở khách sạn nào là quyền của người đó.


Cuối cùng, đến khi làm thủ tục nhận phòng, Lâm Lâm dùng tiếng Anh nói với nhân viên: “Xin chào, tôi đi cùng với cặp vợ chồng này, có thể xếp 2 phòng của chúng tôi liền nhau không?


Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan đều cảm thấy bất ngờ, hai người không ngờ là cục kẹo cao su này lại dính đến thế.


Cuối cùng, Lâm Lâm cũng được như ý nguyện, phòng của cô nằm ngay sát bên phòng của Phó Hàn Tranh và Mộ Lâm Vi.


Có điều, sáng sớm ngày hôm sau, Phó Hàn Tranh và Mộ Vĩ Lan không nói năng gì, nhân lúc trời còn sáng mà rời đi.


Đến tận 10h sáng Lâm Lâm mới tỉnh dậy, cô đến gõ cửa phòng bên cạnh định gọi hai người đi ăn sáng thì mới biết là hai người đó đã trả phòng từ lúc sáu giờ sáng rồi.


Mộ Vi Lan ngồi trên chuyến bay về nước nghĩ lại chuyện này mà cô vẫn thấy buồn cười “Anh nói thử xem chúng ta bỏ đi như thế thì Lâm Lâm phản ứng thế nào?”


“Chúng ta không thân thích gì với cô ta, cô ta còn có thể phản ứng thế nào nữa”


Mộ Vi Lan nhướn mày: “Cũng đúng, nhưng mà… Hàn Tranh, chắc đây là lần đầu tiên anh phải bỏ trốn thế nhỉ, anh sợ bị cô ấy quấn lấy thế à?”


“Nói chính xác thì đây là lần thứ hai, lần thứ nhất là anh lén trốn ra ngoài đi hưởng tuần trăng mật với em”


Mộ Vi Lan không nhịn được nói: “Chúng ta sắp về tới Bắc Thành rồi, anh đã nghĩ kĩ xem phải đối mặt với bố với Tiểu Đường Đậu thế nào chưa?”


Phó Hàn Tranh nhìn cô chăm chú, anh bình tĩnh nói: “Lẽ nào bà Phó quên rồi sao, chủ mưu việc trốn đi nghỉ tuần trăng mật là em”


Sao người đàn ông này thật không có tí trách nhiệm nào.


Hầy… đúng là mắt cô có vấn đề mới đi tin lời anh.


Nguyệt Ca: Sắp viết tới chuyện vợ chồng hạnh phúc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK