“Hàn Tranh, anh tìm tôi có việc gì?” Hướng Nam Tây đặt đĩa trái cây lên bàn làm việc của Phó Hàn Tranh và dịu dàng nhìn anh.
Phó Hàn Tranh đút tay vào túi quần, nhìn cô ta với một ánh mắt sắc bén và lạnh lùng: “Là cô sai người bắt cóc Mộ Vi Lan phải không?”
Phó Hàn Tranh trực tiếp hỏi, khiến Hướng Nam Tây bất ngờ, sắc mặt cô ta tái nhợt, nụ cười trên mặt cô ta đột nhiên cứng lại: “Hàn Tranh, anh đang đùa gì vậy? Tại sao anh lại nghĩ tôi sai người bắt cóc Vi Lan.”
Có phải là Mộ Vi Lan đã nói gì với anh không?
“Kẻ bắt cóc Mộ Vi Lan đã thú nhận rồi.”
Giọng điệu của Phó Hàn Tranh điềm tĩnh, nhưng đôi mắt anh trở nên lạnh băng. Hướng Nam Tây giật giật khóe môi và cười gượng: “Đúng là tôi đã sai người bắt cóc Mộ Vi Lan, vậy thì sao, bây giờ anh muốn bắt tôi đi tù à?”
Sau khi Mộ Vi Lan tắm xong cho Tiểu Đường Đậu, cô đang định tìm Phó Hàn Tranh để tìm hiểu về Tiểu Đường Đậu hồi nhỏ. Khi cô đi đến cửa phòng sách, cô phát hiện cửa phòng vẫn chưa đóng kín, khi cô chuẩn bị đẩy cửa vào, cô nghe thấy giọng nói của Phó Hàn Tranh vang lên.
“Tôi sẽ không tống cô vào tù.” Phó Hàn Tranh đang nói chuyện với ai?
Mộ Vi Lan tò mò đứng sau cánh cửa, cô nhìn thấy Hướng Nam Tây ôm chặt lấy Phó Hàn Tranh Cô sững sờ, đang chuẩn bị đóng cửa lại cho họ thì nghe thấy Hướng Nam Tây nói: “Tôi sai người bắt cóc Mộ Vi Lan là bởi vì tôi bắt đầu lo sợ rồi. Cho dù trước đây có vô số phụ nữ vây quanh anh, anh cũng không đưa ai về nhà họ Phó. Nhưng mà Mộ Vi Lan, anh còn định để cô ấy ở nhà họ Phó bao lâu nữa?”
Mộ Vi Lan đứng ngoài cửa, đôi chân cô dường như bị đóng đinh tại chỗ, một chậu nước lạnh đổ từ trên đầu xuống tới chân, toàn thân lạnh lẽo.
Hóa ra Phó Hàn Tranh đã biết người bắt cóc cô là do Hướng Nam Tây sai bảo, anh lại còn bao dung cho Hướng Nam Tây làm việc bất hợp pháp như thế!
Cơn giận trong lồng ngực đốt cháy trái tim cô, ngột ngạt và nóng bỏng, còn có một chút đau đớn không thể tả được.
Khi cô đang đứng ngây người ngoài cửa, một giọng nói già nua và uy phong vang lên: “Cô đứng đó làm gì thế?”
Mộ Vi Lan giật mình, vội vàng khép cửa phòng sách lại, Phó Hàn Tranh và Hướng Nam Tây cũng nghe thấy động tĩnh.
Phó Chính Viễn chống gậy bước tới, nhìn cửa phòng sách đóng chặt: “Cô đứng đây nghe trộm Hàn Tranh giải quyết công việc? Chắc cô không phải là gián điệp của công ty đối thủ gửi tới chứ?”
Mộ Vi Lan sững sờ, không biết phải giải thích thế nào. Lúc này, cánh cửa phòng sách được mở ra.
Phó Hàn Tranh cau mày nhìn cô: “Sao cô lại ở đây?”
“Tôi chỉ là muốn tìm anh để hỏi về chuyện hồi nhỏ của Tiểu Đường Đậu.”
Khi Hướng Nam Tây từ trong phòng sách bước ra và nhìn thấy Phó Chính Viễn đứng đó, sắc mặt cô ta trắng bệch: “Bố?”
Lẽ nào Mộ Vi Lan gọi Phó Chính Viễn tới bắt gian?
Phó Chính Viễn hơi ngạc nhiên, ông nhíu mày nói: “Sao con cũng ở đây?”
“Bố, con..”
Hướng Nam Tây không biết phải giải thích thế nào, Phó Hàn Tranh điềm tĩnh trả lời: “Bố, chị dâu tới tìm con bàn chuyện công việc.”
Công việc?
Mộ Vi Lan khinh bỉ trong lòng. Những cảm tình tốt đẹp đối với Phó Hàn Tranh mấy hôm nay đều bị dập tắt hết trong tối nay. Cô còn tưởng rằng cho dù cuộc sống đời tư của anh hỗn loạn, nhưng ít nhất anh cũng dám làm dám chịu. Anh đã dám “loạn luân” với Hướng Nam Tây, mà lại không đủ can đảm để thừa nhận điều đó?
Mộ Vi Lan mím môi, mượn cớ để rời đi: “Tiểu Đường Đậu còn đang đợi tôi kể chuyện trước khi ngủ cho con bé, tôi đi trước đây.”
Khi Mộ Vi Lan đến phòng của Tiểu Đường Đậu, cô nhìn thấy cô bé mặc chiếc áo choàng tắm hồng mềm mại nằm trên giường, mái tóc có chút bù xù và đang chăm chú xem tranh vẽ.
Mộ Vi Lan ngồi bên giường, ôm cô bé vào lòng, dùng lược chải tóc cho cô bé: “Đường Đậu, nếu có một ngày, mẹ và bố con rời xa nhau, con có nhớ mẹ không?”
Cô bé nghe Mộ Vi Lan nói vậy, lập tức đặt sách xuống, quay mặt lại và nhìn Mộ Vi Lan: “Tại sao Mộ Mộ và bố phải rời xa nhau?”
“Bởi vì…chuyện giữa người lớn rất phức tạp, có những li biệt là định mệnh.”
Mộ Vi Lan nói xong câu này, cô lại cảm thấy hơi sâu xa, Tiểu Đường Đậu mới ba tuổi, cô bé làm sao có thể hiểu được lời cô nói chứ?
Cô bé nhíu mày nói: “Nhưng mà tối nay con đã ước nguyện rồi. Mộ Mộ không được rời xa con và bố, con muốn chúng ta bên nhau mãi mãi!”
Ước nguyện?
Mộ Vi Lan sững người một lúc, cô véo má cô bé, nhưng không nỡ nói cho cô bé biết, không phải mọi điều ước đều có thể trở thành hiện thực.
“Con mới ba tuổi, sau này lớn lên con sẽ hiểu. Cho dù không có mẹ, con cũng sẽ rất vui vẻ và hạnh phúc, đúng không?”
Cô bé ngay lập tức không vui, chu miệng nói: “Con không phải là ba tuổi!
Con đã qua sinh nhật, con bốn tuổi rồi!”
Mộ Vi Lan thở dài, bây giờ nói điều này với cô bé cũng không có ích gì, cô đành ôm cô bé dựa vào giường và nhẹ nhàng nói: “Nào, lại đây, mẹ kể chuyện cho con nghe nhé.”
Cô bé nép mình trong vòng tay của cô, nhìn cô với đôi mắt to tròn long lanh và hỏi: “Vậy Mộ Mộ có còn rời xa con và bố không?”
Mộ Vi Lan không biết mình đã làm thế nào để dỗ Tiểu Đường Đậu ngủ, cô nhìn Tiểu Đường Đậu một lúc lâu.
Đây là con gái ruột của cô, có huyết mạch tương thông với cô. Cho dù cô có thể giành được quyền nuôi dưỡng Tiểu Đường Đậ Ý nghĩ này, Mộ Vi Lan không dám nghĩ đến. Nhưng nếu cô cung cấp thông tin Hướng Nam Tây và Phó Hàn Tranh có “gian tình” với nhau cho tòa án thì sẽ ra sao?
Cô sợ hãi với chính ý nghĩ táo bạo của mình. Nếu cô thực sự dám làm như vậy, với năng lực và sức mạnh của Phó Hàn Tranh, e rằng sẽ xử cô thành tám miếng nhỉ?
Từ phòng của Tiểu Đường Đậu ra ngoài, cô đập phải một bộ ngực rắn chắc.
Người đàn ông nắm lấy cổ tay cô, nhìn cô với ánh mắt nguy hiểm: “Cô cố tình dụ bố đến phòng sách để xem trò cười của tôi và Hướng Nam Tây?”
Ôi, hóa ra người đàn ông này lại nghĩ như thế à! Nếu biết sớm, vừa nãy cô không nên đóng cửa cho hai người họ! Để cho Phó Chính Viễn nhìn thấy hai người họ đang “loạn luân” chẳng phải là tốt hơn sao?
Mặc dù tính tình của Mộ Vi Lan rất tốt, nhưng cũng là một người có khí chất. Đặc biệt là khi bị Phó Hàn Tranh hiểu lầm, nên tất nhiên sẽ không thể nói ra điều gì tốt đẹp, cô cười lạnh lùng: “Chẳng phải anh và Hướng Nam Tây ở trong phòng sách xử lý công việc sao, cho dù tôi dụ bố tới, anh tức giận như thế làm gì? Hay là trong lòng anh có gì mờ ám nên lo sợ?” [IHỊ Phó Hàn Tranh nắm chặt cổ tay cô và kéo cô vào phòng ngủ, đẩy cô xuống giường. Anh đưa tay kéo chiếc cà vạt xuống: “Cô nói lại lần nữa xem.”
Mộ Vi Lan bò dậy khỏi giường, thấy sắc mặt anh tối sầm, cô có chút rụt rè và lo sợ, những vẫn cứng miệng nói: “Tôi, tôi có gì mà không dám nói chứ? Anh và Hướng Nam Tây vụng trộm trong phòng sách, đây là sự thật. Chẳng lẽ anh chỉ cho phép mình làm, không cho phép ai nói ra à? Hơn nữa…”
Cơ thể cao lớn của người đàn ông đột nhiên ngả người xuống, hai cánh tay mạnh mẽ đặt bên cạnh cô, và đôi môi mỏng của anh chỉ cách môi cô một milimett Lời nói của cô nghẹn lại trong cổ họng, nhất thời không nói được ra.