Mục lục
Nuông Chiều Cô Vợ Khó Tính - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 326


Mộ Vị Lan trước giờ chưa từng nghĩ đến, giữa cô và Phó Hàn Tranh, hoá ra còn có một lớp bắt nguồn như vậy.


Mộ Vi Lan nhìn anh, mim cười nói: “Nếu như lúc đó em ở bệnh viện không đi, đồng thời quen biết với anh, anh nói xem, chúng ta có phải sẽ có kết quả khác không?”


Phó Hàn Tranh hơi hơi chau mày, đối với câu hỏi này của cô, không cho là đúng.


Kết quả khác? Anh không cho là vậy. “Nếu như lúc đó quen biết với em, nói không chừng chúng ta có thể kết hôn sớm một chút, không cần đợi đến ba năm sau, còn về kết quả, chỉ có thể tồn tại một cái, đó chính là gả cho anh, trở thành bà chủ Phó, có điều chỉ là sớm muộn mà thôi”





Ngữ khí của anh rất ôn hoà, lại rất kiên định, chân thật đáng tin.


Tiểu Đường Đầu đang ngồi bên cạnh bọn họ, hay bàn tay nhỏ bịt chặt vào đôi mắt đen nháy, giọng sửa chán ghét nói: “Ôi trời ơi… bố thật là sến quá đi


Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan đó cả ra, không kim được nhìn nhau cười.


Phó Hàn Tranh bể tiểu Đường Đậu từ trên sofa xuống, một tay xách chiếc cặp sách nhỏ của đứa bé ở dưới đất lên, “Đi làm bài tập của con đi.”


Tiểu Đường Đậu ôm vào cổ của Phó Hàn Tranh, đội chân nhỏ đạp loạn xạ trên không trung, “Con không muốn! Con vừa đến bố lại bắt con đi làm bài tập! Có phải bố muốn chia cắt con và Mộ Mộ làm chuyện gì giấu giếm không!”


Mộ Vi Lan: ”


Phó Hàn Tranh nghiêm túc nhìn chằm chằm đứa bé, chỉ bảo nói: “Một đứa trẻ ba tuổi, suy nghĩ học ở đâu đấy?”



VietWriter



“Hừ! Con đã không phải đứa trẻ ba tuổi nữa rồi. Ông nội nói mấy ngày nữa đến tết Đường Đậu đã là bốn tuổi rồi! Là một đứa bé hiểu chuyện rồi


Phó Hàn Tranh mặc kệ đứa bé, rồi cho con bé vào trong phòng sách.


Khi Mộ Vị Lan gọt một đĩa hoa quả bê vào trong phòng sách, thì nhìn thấy hai bố con đang ngồi cùng nhau.


Người lớn nhìn vào màn hình máy tính, biểu cảm có chút nghiêm túc như đang xử lí công chuyện, người nhỏ thì ngồi ở bên cạnh anh, đang cầm bút màu về tranh, đôi chân nhỏ đưa đi đưa lại trong không trung, đôi lúc đưa bàn tay nhỏ lên ôm lấy mặt, hoặc là ngó sang nhìn vào màn hình máy tính bên phía Phó Hàn Tranh.


Mộ Vi Lan không đến làm phiền hai bố ocn, bê đĩa hoa quả vào rồi nhẹ nhàng đóng cửa phòng sách lại, rồi xuống phòng bếp nấu cơm.


Bình thường, Phó Hàn Tranh vì dạ dày không tốt, trước giờ đều ăn đồ dễ tiêu, tiểu Đường Đậu lại luôn ở cùng Phó Chính Viễn bên biệt thự nhà họ Phó, cho dù trong nhà có nấu cơm, Mộ Vi Lan cũng chỉ là tuỳ tiện nấu vài ba món, dạo này, Phó Hàn Tranh vì gặp mặt cuối năm, nên rất ít về nhà ăn cơm, cô lại ăn uống càng đơn giản hơn.


Hôm nay, Phó Chính Viễn đưa tiểu Đường Đậu tới, đứa bé thích ăn sườn xào chua ngọt và bánh gato bờ dâu, nên Mộ Vị Lan đã đi mua rất nhiều đồ ăn từ trước.


Đợi đến khi cô đi, sau này ai sẽ làm sườn xào chua ngọt và bánh gato bỏ dầu cho Tiểu Đường Đậu chứ


Bắt giác, tay đang cắt rau của Mộ Vi Lan, đột nhiên ngưng lại


Nhưng suy nghĩ lại, lại thấy mình nghĩ quá nhiều kể cả mấy hôm nữa cô đi, ở nhà họ Phó, cũng có đi Lan nấu cho tiểu Đường Đậu ăn, vả lại, ông Phó yêu thương tiểu Đường Đậu như thế, tiểu Đường Đậu muốn ăn cái gì đương nhiên sẽ có người làm cho, hơn nữa.


Ông Phó chẳng phải đã nói rồi sao, chỉ là để cô rời khỏi Bắc thành đi ra bên ngoài tránh bão một chút mà thôi, lại không nói sau này cũng không được phép quay về.


Tay đang cầm dao của Mộ Vi Lan, có thể nào cũng không thể tiếp túc cắt được nữa, khoé mắt hơi cay cay.


Cô sợ hãi trong thầm lặng, không còn cách nào nữa, cũng không có lí do để quay lại Bắc thành nữa rồi. Vào lúc Mộ Vị Lan đang ngây ra, đột nhiên có một bàn tay nhỏ túm lấy vạt áo của cô, “Mộ Mộ!”


Mộ Vị Lan cúi đầu xuống nhìn, “Đường Đậu, sao thế?”


“Mộ Mộ, con đói rồi, có gì ngon ngon không?”


Mộ Vị Lan đưa đĩa hoa quả vừa gọt cho đứa bé, “Ăn chút hoa quả để lấp bụng trước, mẹ nướng bánh gato dâu cho con ngay đây. “Yeah! Tỉ nữa là được ăn bánh gato bơ dầu rồi! Vậy Mộ Mô mẹ nhớ cho nhiều bơ và socola đấy nhé!”.


Mô Vi Lan xoa đầu của tiểu Đường Đậu, “Được, bê hoa quả đến ăn cùng bố đi “Vàng”


Sau khi ăn xong cơm tối, tiểu Đường Đậu kéo Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan đến cùng con bé xem hoạt hình.


Tiểu Đường Đậu chen vào ngồi giữa hai người, đầu lúc thì dựa vào trong lòng Phó Hàn Tranh, lúc thì ghé sang bên Mộ Vi Lan, chăm chú xem hoạt hình.


Cánh tay dài của Phó Hàn Tranh đặt trên sofa, vòng đến bên vai Mộ Vi Lan, ôm lấy hai mẹ con.


Tiểu Đường Đậu khó khăn lắm mới buồn ngủ, rồi nằm bò lên đùi của Phó Hàn Tranh ngủ thiếp đi, Phó Hàn Tranh lúc này mới tắt tivi đi, bế đứa bé dậy, vừa đi vào trong phòng ngủ, vừa than thở nói: “Bà cụ non này cuối cùng cũng ngủ, thầy cô sắp xếp bài tập về nhà gì, mà còn để phụ huynh cùng nó xem hoạt hình tận một tiếng đồng hồ chứ


Mộ Vì Lan lại thấy bài tập này rất tốt, nhẹ nhàng nói: “Mẹ em mất sớm, khi còn nhỏ em rất muốn bỏ em ở cạnh em, nhưng bố em công việc quá bận, tuy em biết ông ấy cũng là vì tốt cho cái nhà này, là vì nuôi em nên mới hy sinh thời gian ở cạnh em, nhưng trong lòng cũng sẽ phần nào hụt hàng, đặc biệt là sau khi bố em lấy Thẩm Thu, cho dù ông ấy vẫn yêu thương em nhưng em luôn cảm thấy, ông ấy đem tình yêu của ông ấy, chia sẻ cho mẹ con Thẩm Thu, em thường xuyên ngồi một mình bên cửa sổ nghĩ, nếu như me em còn sống thì tốt biết bao.


Phó Hàn Tranh đặt tiểu Đường Đậu lên giường, sau khi đắp xong chăn, quay người ôm lấy cô, cúi đầu hôn lên trán của cô, nhẹ nhàng nói: “Ở bên cạnh anh lâu như vậy, thế mà em vẫn nhớ về những chuyện không tốt đẹp trước kia, xem ra cảm giác an toàn anh giành cho em vẫn chưa đủ đúng không?”


Mộ Vi Lan cười, hai tay ôm vào eo của anh, vùi đầu dựa vào trong lồng ngực anh, nói: “Em chỉ là bỗng dựng nhớ tới mà thôi, em bây giờ rất đầy đủ, vì anh, nên có nhiều người quan tâm em, đối tốt với em như thế. Hàn Tranh, những thứ này đều là vì anh, nên em thực sự biết ơn anh.”


“Nhiều người như thế sao?”


Phó Hàn Tranh chau mày, có chút nghi ngờ. “Đúng vậy. Anh xem, ngoài anh ra, tiểu Đường Đậu cũng rất quan tâm em, con bé còn nhỏ như vậy, thậm chí còn biết bảo vệ em trước mặt người ngoài. Còn có bố, tuy ngoài mặt, ông ấy dường như không tiếp nhận em cũng không thích em cho lắm, nhưng thực ra em có thể cảm nhận được, ông ấy vẫn là đang bảo vệ em.”


Phó Hàn Tranh buồn cười, “Nếu như ông ấy nghe thấy em nói như vậy, chắc là sẽ càng thích em hơn, con người ông ấy, trước giờ không khiến cho người ta thích.”


Mộ Vi Lan vùi hai mắt lên vai anh, nhắm lại, “Ông ấy cũng là vì tốt cho chúng ta.


Phó Hàn Tranh hờ hững “Ừ” một tiếng, đột nhiên bể cô lên, “Nếu như sinh cho ông ấy một cháu trai một cháu gái nữa, ông ấy sẽ chiều chuộng em ngay!”


khỏi mù trong lòng của Mộ Vi Lan, lại không nhịn được cười nhẹ một cái, “Khoa trưởng đến vậy sao?”


“Em có muốn thử không?”


“Em không thử.” Mộ Vi Lan đỏ mặt.


Phó Hàn Tranh ôm cô đi ra khỏi phòng ngủ, hai người nằm lên chiếc giường mềm mại, ánh mắt nóng bỏng của Phó Hàn Tranh nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói từ tỉnh cất lên: “Bà chủ Phó, đã lên phải tàu tặc rồi, không kịp hối hận nữa rồi.”


“Um…” còn vướng víu, Mộ Vị Lan hơi hơi hệ mặt, nhìn chăm chủ vào mặt của người đàn ông trước mắt rất lâu rất lâu,


Phó Hàn Tranh dường như có linh cảm, cũng mở mắt ra nhìn cô, chống lên trấn của cô hỏi: “Nhìn anh làm gì?”


Mộ Vi Lan dang tay ôm chặt vào cổ của anh, rồi đặt lại đôi môi lên, “Chỉ là nhớ anh thôi.”


“Tối nay, không muốn ngủ sao, hà?”


“Um…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK