Mục lục
Nuông Chiều Cô Vợ Khó Tính - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 186


“Tôi biết, nhưng tôi thực sự vẫn chưa sẵn sàng để gặp Hàn Tranh. Tôi sợ tình cảm giữa tôi và anh ấy đã thay đổi rồi….Cô Mộ, Hàn Tranh, anh ấy…chắc là đối xử với cô rất tốt đúng không?”


Kiều Tang trông dịu dàng và xinh đẹp, không hề có chút hung dữ, rất khác với vẻ đẹp kiêu ngạo của Hướng Nam Tây. Đặc biệt là khi cô ấy nhìn về phía cô và nhẹ nhàng nói chuyện, Mộ Vi Lan không thể phân biệt được rốt cuộc cô ấy có mục đích gì, hay chỉ là tùy ý hỏi mà thôi.


Nhưng mỗi câu hỏi của Kiều Tang lại giống như một con dao cứa vào trái tim cô.


Phó Hàn Tranh đối xử với cô có tốt hay không?


Câu hỏi này ngay cả bản thân cô cũng không rõ. Nếu Phó Hàn Tranh đối xử tốt với cô, vậy thì có lẽ bởi vì cô là mẹ ruột của Tiểu Đường Đậu, và hơn nữa là vì cô trông giống với Kiều Tang?


Phó Hàn Tranh nhìn khuôn mặt cô, những cảm giác tội lỗi với Kiều Tang chắc là sẽ đặt hết lên người cô, vì vậy mới đối xử tốt với cô?


Thấy Mộ Vi Lan im lặng một lúc lâu, Kiều Tang gọi cô: “Cô Mộ?”


Mộ Vi Lan định thần lại: “Cô Kiều, cô cũng đã gặp được tôi rồi. Nếu cô không có việc gì nữa, tôi muốn về trước đây.”


Mộ Vi Lan cầm lấy túi xách, đứng dậy chuẩn bị rời đi, Kiều Tang gọi cô lại: “Cô Mộ, nếu bây giờ cô và Hàn Tranh rất hạnh phúc, tôi sẵn lòng rút lui. Chỉ cần Hàn Tranh sống tốt, tôi có thể không đi gặp Hàn Tranh. Tôi vốn dĩ là người đã chết rồi, bất ngờ xuất hiện, sợ là mọi người đều sẽ không thích nghi được.”


Mộ Vi Lan nghe giọng điệu mềm yếu của Kiều Tang, cô không những không vui mà còn có chút tức giận: “Phó Hàn Tranh sống có tốt hay không, tôi làm sao biết được. Nếu cô muốn biết, cô tự mình đi hỏi anh ấy đi!”


Kiều Tang dường như không ngờ tới việc Mộ Vi Lan sẽ nổi giận nên hơi giật mình.


Mộ Vi Lan hoàn toàn phớt lờ, cô cầm túi xách và rời khỏi quán cà phê.


Ngồi lên xe taxi, tâm trí của Mộ Vi Lan trở nên trống rỗng.


Tài xế lái xe hỏi: “Cô gái, cô đi đâu vậy?”


Mộ Vi Lan suy nghĩ một lúc, nhìn ra những tòa nhà cao tầng bên ngoài, sắp đến tập đoàn Phó Thị rồi: “Đến tập đoàn Phó Thị đi.”


Khi Phó Hàn Tranh ra khỏi phòng họp, anh nghe thấy giọng nói quen thuộc của một người phụ nữ nhỏ.


“Hàn Tranh?”


Anh quay đầu lại nhìn, Mộ Vi Lan chạy tới và nhào vào lòng anh.


Phó Hàn Tranh ôm lấy eo cô, có chút kinh ngạc, anh nhíu mày và nhẹ nhàng trách mắng: “Tại sao mang thai rồi mà còn đi đứng vội vàng như thế hả?”


Mặc dù anh đang khiển trách cô, nhưng giọng điệu của anh lại rất nhẹ nhàng.


Mộ Vi Lan vòng tay qua cổ anh và nói: “Em chỉ là bỗng nhiên hơi nhớ anh, nên…”


Nhưng cô vẫn chưa nói xong, mấy lãnh đạo cấp cao đi ra khỏi phòng họp.


Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan lại đứng chặn trước cửa phòng họp.


Các lãnh đạo cấp cao ngỡ ngàng.


Phó Hàn Tranh trước giờ không có chuyện phong lưu đa tình gì, cho dù có cũng sẽ không ôm ấp phụ nữ ở nơi công cộng, lẽ nào tổng giám đốc Phó hôm nay là giả mạo?


Mộ Vi Lan vô cùng xấu hổ, trước ánh nhìn của các lãnh đạo cấp cao, cô chỉ muốn mau chóng đào một cái hố để chui xuống.


Thật quá mất mặt!


Cô lẩm bẩm rồi rời khỏi vòng tay của Phó Hàn Tranh, quay người định chạy, nhưng Phó Hàn Tranh không cho cô chạy, anh nắm chặt lấy cổ tay cô và kéo cô lại. Anh cúi đầu xuống, ghé sát tai cô và nói rất nhỏ, chỉ đủ để hai người họ nghe thấy: “Quyến rũ một nửa rồi bỏ chạy?”


Cơ thể cô đột nhiên nhẹ bẫng, Phó Hàn Tranh cúi người bế cô lên.


Không chỉ có các lãnh đạo cấp cao mà Từ Khôn đứng bên cạnh cũng ngây người ra.


Boss, Boss lại thân mật với cô Mộ trước mặt tất cả mọi người?!


Thật không thể hình dung đượ!


c Mộ Vi Lan đỏ mặt, cô vùng vẫy: “Anh mau thả em xuống, bao nhiêu người đang nhìn kia kìa…”


Nhưng mà Phó Hàn Tranh không hề để tâm đến, anh dường như coi các lãnh đạo cấp cao như người vô hình, anh bình tĩnh đáp lại: “Ôm vợ mình thì làm sao, phạm pháp không?”


Mộ Vi Lan đưa tay lên bịt miệng anh, nhưng đã không kịp nữa rồi.


Giọng nói của Phó Hàn Tranh không nhỏ, vừa hay đến tai các lãnh đạo cấp cao kia…


Mộ Vi Lan rúc mặt vào trong lòng Phó Hàn Tranh, nhỏ tiếng thúc giục anh: “Mau đi thôi, mau đi thôi…”


Anh nhìn cô ngượng ngùng, bờ môi khẽ cong lên.


Các lãnh đạo cấp cao đứng phía sau nhìn bóng lưng Phó Hàn Tranh rời đi rồi xì xầm bàn tán.


“Trợ lý Từ, tổng giám đốc Phó kết hôn khi nào vậy?”


“Đúng vậy, tại sao chúng tôi đều không biết điều đó?”


“Tổng giám đốc Phó kết hôn, tại sao không thông báo cho chúng tôi một tiếng, chúng tôi còn đang đợi ăn kẹo cưới của tổng giám đốc Phó đấy!”


Từ Khôn nhún người: “Không chỉ mọi người không biết, đến cả tôi cũng không biết Boss kết hôn khi nào.”


Mộ Vi Lan thu mình trong vòng tay của Phó Hàn Tranh suốt quãng đường, cho đến khi anh ôm cô vào trong phòng làm việc, cô mới túm áo sơ mi của Phó Hàn Tranh, cẩn thận thò đầu ra và nhìn ra phía cửa, còn không quên cảnh giác hỏi anh: “Không có ai khác rồi chứ?”


Phó Hàn Tranh nhìn cô chằm chằm và nhướn mày nói: “Sợ người khác thấy, còn làm nũng với anh ở cửa phòng họp?”


Tai Mộ Vi Lan nóng bừng: “Em làm sao biết được trong phòng họp vẫn còn “Vừa nãy ôm ai thì là người đó.”


Mộ Vi Lan mặt đỏ tía tai, cô lẩm bẩm: “Em, em không phải vợ anh….”


Anh đến gần cô, hơi thở nam tính thơm mát của anh phả vào tai cô: “Mang thai đến đứa thứ hai rồi còn không thừa nhận là bà Phó?”


Anh đưa tay sờ lên bụng cô.


Mộ Vi Lan nghẹn ngào, ngây người nhìn anh.


Phó Hàn Tranh vươn tay ôm cô vào lòng: “Tuần này giành chút thời gian rảnh, chúng ta đi lấy giấy đăng kí kết hôn đi.”


Phó Hàn Tranh không đến mức để một người phụ nữ lớn bụng rồi còn không thèm cưới cô.


Mộ Vi Lan phải thừa nhận rằng cô động lòng rồi.


Cô ngước đôi mắt long lanh nhìn anh, một lúc lâu cũng không nói được gì.


Phó Hàn Tranh véo má cô: “Lễ nào em muốn anh cầu hôn, em mới chịu đồng ý?”


Mộ Vi Lan cố tỏ ra thoải mái, khẽ mỉm cười: “Đúng thế, anh không cầu hôn, em đương nhiên sẽ không gả cho anh”


Nếu anh biết Kiều Tang vẫn còn sống, liệu anh có còn cưới cô không?


Phó Hàn Tranh muốn đăng kí kết hôn với cô chỉ là bởi vì cô đang mang thai, nên anh muốn cho cô một danh phận mà thôi…


Mộ Vi Lan không muốn nghĩ đến câu trả lời đó, cô dựa vào lòng Phó Hàn Tranh: “Anh không cầu hôn, em sẽ không gả cho anh.”


Phó Hàn Tranh âm thầm ghi nhớ việc phải cầu hôn.


Tối hôm đó, Phó Hàn Tranh gọi điện cho Từ Khôn.


“Đặt chỗ trên sân thượng của khách sạn Banyan Tree vào tối mai.”


“Vâng, thưa Boss.”


Sân thượng của khách sạn Banyan Tree là nơi lý tưởng nhất để ngắm sao và cảnh đêm của thành phố Bắc Thành.


Đây là một khu vực ngoài trời, có thể dùng bữa tối dưới ánh nến và đắm mình dưới ánh trăng.


Boss đặt sân thượng của Banyan Tree vào tối mai có phải là để hẹn hò với cô Mộ không?


Từ Khôn nhiều chuyện hỏi thêm một câu: “Boss, anh muốn hẹn hò với cô Mộ à?”


Ai ngờ, Phó Hàn Tranh đáp lại vỏn vẹn hai từ: “Cầu hôn.”


Tâm trạng Từ Khôn hỗn loạn.


Vị tổng giám đốc luôn kiêu ngạo và lạnh lùng, nhìn ngước khác từ trên xuống của anh…cũng sẽ ôm 999 bông hồng và quỳ gối xuống trước mặt người phụ nữ để cầu hôn sao?!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK