Hàn Chiến mím môi, vẻ mặt trầm xuống: “Ông không nói cũng không ai bảo ông câm đâu”
“Anh Hàn…”
“Có phải ông chán sống rồi đúng không?”
Ông K im miệng, yên lặng không nói gì nữa.
Hàn Chiến nhìn bóng lưng nhỏ bé càng ngày càng xa trong gương chiếu hậu, cuối cùng thu lại ánh mắt lạnh như băng.
Nguyệt Như Ca đi bộ trên cầu vượt biển, nắm thật chặt khẩu súng trong tay, không biết là gió biển quá mặn chát, hay là kìm nén quá lâu, cuối cùng tâm trạng cô ta vỡ òa, giọt lệ trong mắt trào ra như vỡ đê.
VietWriter
Trong đầu là hình ảnh cô ta và Hàn Chiến đã từng chung sống, bên tai là giọng nói trầm thấp của Hàn Chiến.
Đêm qua, Châu Thắng đã bỏ thuốc độc do Tổ chức Minh đặc chế vào thức ăn của cô ta, nếu cô ta phản bội Tổ chức Minh, trong vòng bảy ngày, chắc chắn cô ta sẽ trúng độc mà chết, không thuốc nào có thể cứu.
Nếu như cô ta chết thật rồi, sao có thể răng long bạc đầu với anh Hàn, cô ta không muốn chết.
Tiếng điện thoại vang lên.
Nguyệt Như Ca bắt máy.
Giang Thanh Việt ở đầu dây bên kia nói: “Như Ca, có phải cô ở bên cạnh Hàn Chiến đúng không? Tuyệt đối không được đến nơi bọn họ đậu máy bay trực thăng, thủ lĩnh đã gài bom và mìn ở đó, một khi các người đến thì sẽ bị nổ tan xương nát thịt!”
Đầu dây điện thoại bên này im lặng rất lâu.
“Như Ca?”
Tút tút tút.
Điện thoại bị ngắt.
Nguyệt Như Ca xoay người, chạy điên cuồng trên cầu vượt biển.
Nhưng xe của nhóm người Hàn Chiến đã đi rất xa, cô ta chạy theo không kịp!
Nguyệt Như Ca chạy tới chính giữa cầu vượt biển, lấy súng ra, bắn một phát súng lên bầu trời, chặn một chiếc xe thể thao phía sau, lôi người lái xe bên trong ra, lái xe rời đi!
Nguyệt Như Ca tăng vận tốc lên tới ba trăm dặm! Thân xe gần như: bay lên trên đường cái!
Hàn Chiến, anh nhất định không được xảy ra chuyện gì!
Hàn Chiến và ông K đến vách núi Di Lặc bên bờ biển thì xuống xe.
Chiếc trực thăng quân sự đã đậu ở bên vách đá Di Lặc.
Hàn Chiến đứng bên cạnh xe, nhìn về phía sau, dường như có một chút quyến luyến.
Ông K lo lắng nói: “Anh Hàn, chúng ta mau rời khỏi thôi, nhỡ đâu lão già xảo quyệt kia lại phái nhiều sát thủ đến, đến lúc đó chúng ta lại không tiện chạy thoát.”
Hàn Chiến và ông K vừa định đi về phía máy bay trực thăng, phía sau vang lên một âm thanh chói tai của xe thể thao ma sát với mặt đất!
“Anh Hàn!”
Hàn Chiến dừng bước chân, quay người nhìn lại.