Phó Hàn Tranh lấy máy tính trong tay bé đi, cậu bé làm nũng, đứng trên ghế nhi đồng muốn cướp máy tính về: “Ba, đừng như vậy mà! Con muốn xem Pinocchio.”
“Ăn xong mới được xem”
Phó Hàn Tranh cũng thật sự là người nói một không nói hai, Tiểu Đường Đậu đàng phải phồng miệng chịu thua, ngoan ngoãn ngồi lại ghế một lên nữa.
Nhưng tâm tư Tiểu Đường Đậu vẫn còn đặt ở phim hoạt hình, Tiểu Đường Đậu vui vẻ nói với Mộ Vi Lan: “Mộ Mộ, Pinocchio nói dối thì mũi sẽ dài, nhưng tại sao Đường Đậu nói dối mà mũi lại không dài ạ?”
Mộ Vi Lan bật cười lên tiếng: “Tiểu Đường Đậu đã nói dối cái gì?”
Tiểu Đường Đậu dùng tay che miệng, ra hiệu đừng lên tiếng: “Không thể nói nha”
Mộ Vi Lan liếc nhìn Phó Hàn Tranh, vừa ăn cơm vừa nói ý: “Tiểu Đường Đậu à, sau này nhất định đừng có nói dối, nói dối sẽ làm người đau lòng.”
Tiểu Đường Đậu nghe mà không hiểu ra sao, chớp chớp mắt to, mặc dù không hiểu lắm nhưng vẫn ngoan ngoãn lầu: “Vâng ạ! Sau này Tiểu Đường Đậu nhất định sẽ không nói dối nữa!”
VietWriter
Phó Hàn Tranh nghiền ngẫm liếc nhìn Mộ Vi Lan, cô nàng này nói chuyện thế nào mà nghe cứ như có ẩn ý gì đó?
Ăn xong bữa tối, Mộ Vi Lan không quá vui vẻ nên đi luôn lên phòng phủ, Phó Hàn Tranh cũng đi theo.
“Bà Phó, ai chọc giận em vậy?”
Mộ Vi Lan nằm ở trên giường, thấy anh vào thì lập tức xoay người, đưa lưng về phía anh, Phó Hàn Tranh cũng không giận, từ sau khi kết hôn với Mộ Vi Lan, tính tình anh tốt hơn rất nhiều.
Phó Hàn Tranh ngồi ở bên giường, đưa tay sờ thắt lưng cô: “Mới vừa ăn xong mà nắm luôn như vậy, không phải em nói cần giảm béo sao?
Đứng lên nào, đi tản bộ cùng anh”
“Không đi.”
Nghe ra ngữ khí của cô không tốt, Phó Hàn Tranh nao nao, bàn tay to tìm được bụng nhỏ của cô, cúi người nhìn khuôn mặt cô, quan tâm hỏi: “Đến tháng à?”
Mộ Vi Lan cảm thấy thật phiền, gạt tay anh ra rồi nói: “Không phải, em không vui.”
“Ai chọc em không vui?”
“Anh đó.”
Phó Hàn Tranh nhướn mày, buồn cười nói: “Sao anh lại chọc giận em được?”
Mộ Vi Lan cắn cánh môi, ngoái đầu nhìn lại, trừng mắt nhìn anh: “Anh lừa em”
“Anh lừa gạt em khi nào?” Phó Hàn Tranh không hiểu ra sao.
Mộ Vi Lan bèn ngồi dậy, nhìn anh: “Lúc chiều em và Hỉ Bảo nói chuyện video, hiện tại Hỉ Bảo đang ở nhà của Giang Thanh Việt ở nước Z, lúc trước anh nói với em anh đi công tác đã ở trong nhà Giang Thanh Việt, nhưng anh vốn không có ở đó, cho nên giọng nói của người phụ nữ em nghe được trong điện thoại kia chính là tiểu tam anh nuôi bên ngoài đúng không? Anh còn lừa em, Phó Hàn Tranh, có phải anh cảm thấy em rất dễ lừa đúng không?”
Phó Hàn Tranh nhìn bộ dạng tức giận đến mức thở phì phò của Mộ Vi Lan không nhịn được cười nói: “Chỉ chuyện này thôi mà em nhớ đến tận bây giờ sao?”
Mộ Vi Lan kéo tay anh về phía mình để làm cái gối đầu, sau đó đánh nhẹ vào người anh: “Cái gì mà chỉ chuyện này thôi? Anh đã ở bên ngoài nuôi người khác rồi, đây còn không phải chuyện lớn sao?”
“Anh thật sự không có nuôi ai, chuyện này chỉ là một hiểu lầm mà thôi”
“Vậy tại sao anh phải lừa em? Đây là anh đang giấu đầu hở đuôi đấy”
Phó Hàn Tranh nghĩ nếu không nói ra sự thật thì chỉ sợ vợ anh sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu, anh dứt khoát nói: “Khoảng thời gian ở nước Z, quả thật anh đã ở cùng nhà với một người phụ nữ. Lúc đó có lần em gọi điện thoại cho anh, trong điện thoại có nghe thấy giọng nói của người phụ nữ thật sự không phải là giọng nói từ tivi truyền ra”
Nói đến đây, Mộ Vi Lan liền đứng dậy định bỏ đi, Phó Hàn Tranh nắm chặt lấy cổ tay cô một phát kéo cô trở lại.
“Anh đã có người ở bên ngoài rồi, anh còn kéo em cái gì? Anh đi tìm cục cưng trong tim của anh đi, bỏ em ra, bỏ em ra ngay!”
“Anh còn chưa nói xong em đã vội vàng với anh làm cái gì hả, bà Phó à anh chưa nhìn thấy em oan uổng người khác bao giờ đâu đó.”
Uổng công cô sinh cho anh hai đứa bé! Anh còn ngoại tình kiểu như vậy.
Phó Hàn Tranh ôm chặt cô nói: “Anh có có nuôi ai ở bên ngoài hết, lúc đó không chỉ có anh ở trong nhà của người phụ nữ đó, có Giang Thanh Việt và một vài người nữa cùng ở nhà của người phụ nữ đó.”
“Phó Hàn Tranh anh cảm thấy em ngốc nghếch lắm đấy à, em dễ bị lừa đến mức đấy sao?”