Mục lục
Nuông Chiều Cô Vợ Khó Tính - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 176


Từ Khôn vừa lái xe vừa nhìn Phó Hàn Tranh ở đằng sau từ gương chiếu hậu. Gương mặt của người đàn ông trầm lắng, thể hiện tâm trạng âm u.


“Boss, chuyện này… chắc là có hiểu nhầm gì đó chứ? Cô Mộ sẽ không làm ra loại chuyện này…”


Nói tới vế sau, đôi mắt của Phó Hàn Tranh lạnh lẽo. Do đó Từ Khôn biết điều ngậm miệng lại.


Sau khi chiếc xe Maybach màu đen tới biệt thự nhà họ Mộ, Phó Hàn Tranh bước vào bên trong biệt thự, ở tầng dưới không nhìn thấy hình bóng của Mộ Vi Lan, đôi chân dài của anh bước lên tầng hai, thì nhìn thấy Mộ Vi Lan đang nằm trên giường ngủ, gương mặt nhỏ nhắn còn mang theo nước mắt.


Cô khóc sao?


Phó Hàn Tranh hơi nhăn mày, anh vô thức bước nhẹ nhàng tới và ngồi ở bên cạnh cô. Anh giơ tay lên muốn lau nước mắt ở trên mặt cô nhưng lại nhìn thấy khóe miệng của cô đang hơi lẩm bẩm.


Giọng nói rất nhỏ cho nên Phó Hàn Tranh không thể nghe rõ được. Lúc anh cúi thấp đầu xuống thì mới nghe thấy cô lẩm bẩm: “Bố… Con xin lỗi… Bố… Con xin lỗi…”


Đôi mắt của Phó Hàn Tranh lóe lên.


Xin lỗi? Cô đang cảm thấy ở bên cạnh anh là có lỗi với bố cô sao?


Phó Hàn Tranh bảo Từ Khôn đi điều tra trường hợp của Mộ Thị. Năm đó bất động sản đang trong thời kỳ hot, là một nhà phát triển, Phó Thị cũng đã phát triển một số lượng bất động sản ở Bắc Thành. Bởi vì do thiếu nguồn cung, cho nên dự án được nhiều công ty đảm nhận, một trong những công ty đảm nhận đó là Mộ Thị. Những người dưới quyền Phó Hàn Tranh đã đàm phán với Mộ Thị, yêu cầu Mộ Thị nội trong hai tháng phải xây dựng xong. Yêu cầu này thực chất không hề gọi là quá đáng, thuận lợi mà nói thì hai tháng là dư thừa.


Huống hồ, với thủ đoạn của Phó Hàn Tranh, xây dựng một tòa nhà mà cho thời gian hai tháng đã là tốt bụng lắm rồi.


Vào thời điểm đó, Mộ Thị đang bị thâm hụt vốn rất lớn. Đại khái Mộ Quang Khánh muốn nắm bắt cơ hội cho Mộ Thị cho nên mới nhận công trình này. Nhưng bởi vì tuyết rơi quá nhiều công việc không hoàn thành đúng hạn, người dưới tay Mộ Quang Khánh đã biển thủ tiền và bỏ trốn. Mộ Thị nhất thời liên tiếp gặp nạn. Bên pháp lý của Phó Thị yêu cầu Mộ Thị phải bồi thường thiệt hại, đó là một khoản tiền không hề nhỏ.


Phó Hàn Tranh thân đứng trên cao cho nên đối với những hạng mục nhỏ bé này anh cũng không chú ý mấy, bao gồm cả chuyện năm đó Mộ Thị đóng cửa, anh cũng không mấy quan tâm.


Rốt cuộc, đối với Phó Thị mà nói thì Mộ Thị chỉ là con kiến mà thôi. Công việc của Phó Hàn Tranh rất bận rộn, sao có thời gian quan tâm sống chết của một công ty công trình nhỏ bé chứ?


Chỉ là, thời gian trước Phó Hàn Tranh bảo Từ Khôn đi điều tra mới biết, thì ra năm đó Mộ Quang Khánh tới Phó Thị tìm anh. Chỉ là anh đóng cửa không gặp, sau khi Mộ Thị phá sản không được bao lâu, Mộ Quang Khánh đã nhảy lầu tự tử. Nghe Từ Khôn nói, bởi vì chủ nợ nhiều và khoản nợ quá cao và tất cả các ngân hàng trong Bắc Thành đều không cho Mộ Quang Khánh vay tiền, Mộ Quang Khánh không còn sự lựa chọn nào khác mới bước tới cái chết.


Nhưng mà đối với Phó Hàn Tranh mà nói đó là trong kinh doanh. Huống hồ, lúc đó anh chưa quen Mộ Vi Lan.


Nhưng mà cái chết của Mộ Quang Khánh cuối cùng cũng có liên quan tới Phó Thị, có liên quan tới anh.


Nhưng mà Phó Hàn Tranh tuyệt đối không cho Mộ Vi Lan bởi vì chuyện này mà cự tuyệt ở bên cạnh anh, thậm chí là rời xa anh.


Đôi mắt của Phó Hàn Tranh thâm sâu nhìn người con gái đang ngủ trên giường, anh giơ tay lên vuốt những sợ tóc bay loạn xạ trên trán cô. Dường như cô ngủ không hề ngon giấc, anh chỉ động nhẹ như vậy cũng khiến cô mơ màng tỉnh dậy.


“Tỉnh rồi à?”


Mộ Vi Lan vừa mở mắt liền nhìn thấy Phó Hàn Tranh đang ngồi bên cạnh cô, dáng người của cô vô thức co người lại, rõ ràng là đang phòng thủ.


Tay của Phó Hàn Tranh hơi cứng lại trong không trung. Sự kiêu ngạo và bá đạo của Phó Hàn Tranh không cho phép cô từ chối mình. Bởi vậy anh với tay kéo người cô, cúi đầu xuống hôn cô mãnh liệt.


“Trốn cái gì? Hử?”


Mặt của Mộ Vi Lan bị anh hôn tới mức đỏ bừng, ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn.


“Hàn Tranh…”


Nghe thấy cô dịu dàng gọi tên mình và hai tay cô đặt lên vai anh. Lúc này Phó Hàn Tranh mới buông cô ra, nhưng môi của anh và của cô vẫn ở rất gần nhau. Anh khàn giọng hỏi: “Sao lại khóc?”


Mộ Vi Lan hơi sững người lại, cô giơ tay lên xoa mặt. Lúc này mới phát hiện mặt hơi ẩm ướt, chắc là có liên quan tới việc vừa nãy mơ thấy bố…


Vừa giờ cô không nói mơ cái gì khiến Phó Hàn Tranh nghi ngờ chứ?


“Không có gì, chỉ là dạ dày không thoải mái nên có chút khó chịu thôi.”


Cô dựa vào trong lòng Phó Hàn Tranh, gương mặt nhỏ bé áp sát vào bờ ngực ấm áp của anh, không dám đối diện với anh.


Phó Hàn Tranh cúi đầu hôn lên trán cô, bàn tay dài mảnh khảnh đặt lên bụng cô: “Vẫn khó chịu sao?”


Tay của anh khi vô tình trượt ngang qua vùng bụng khiến lông mi của Mộ Vi Lan hơi run rẩy.


Bàn tay mảnh khảnh trắng trẻo của cô đặt lên trên bàn tay của anh, bình tĩnh di chuyển vị trí cuối cùng ấn nó xuống bụng dưới, cô nghiêng gương mặt trắng nõn nhìn anh.


Hàn Tranh, ở đây có con của chúng ta.


Đôi mắt long lanh ngấn nước của cô nhìn anh như vậy, khiến Phó hàn Tranh ôm cô ngồi lên trên đùi anh. Đôi mắt đen nháy nhìn cô chằm chằm, giọng nói không vui cũng không buồn: “Em nhìn anh trìu mến như vậy là muốn có chuyện gì đó xảy ra sao?”


Mộ Vi Lan đỏ bừng mặt.


Người đàn ông này, nhìn bộ dạng thì rất là chính trực, nhưng sao lại có thể nói ra mấy lời không chính trực như vậy?


Giọng nói của anh rất thấp, rất từ tính. Lúc anh dán sát vào bên tai cô nói, khí nóng phả vào tai cô khiến tai cô hơi ngứa, từ mặt tới cổ cô đỏ bừng như bị sốt.


Bàn tay của Phó Hàn Tranh nhẹ nhàng vuốt ve cổ của cô, anh cụp mắt xuống nhìn bộ dạng ngượng ngùng của cô và nói: “Nể tình em đang bị bệnh cho nên hôm nay anh không động vào em, ngày khác sẽ bù.”


Loại chuyện này cũng không phải là đi làm, mà còn phải bù sao?


Phó Hàn Tranh nâng eo cô lên đặt cô sang một bên và nói: “Về nhà thôi.”


Người đàn ông nhẹ nhàng nói ra 3 chữ, nhưng lại kích thích tới nơi mềm yếu nhất trong trái tim Mộ Vi Lan.


Về nhà thôi…


Cản xúc không kiểm soát được, ở vành mắt lại hơi hồng.


€ó lẽ rất nhanh thôi Phó Hàn Tranh sẽ biết cô lấy trộm con chip của Phó Thị và tận tay đưa nó cho Kỳ Ngạn Lễ.


Đợi tới lúc anh biết, cô vẫn luôn đợi anh, phản bội anh. Tới lúc đó… Anh có còn đối xử tốt với cô như thế này nữa không?


Hai tay của cô vòng lên cổ anh, áp sát mặt vào lồng ngực anh: “Hàn Tranh, anh có thể đừng đối xử với em tốt như vậy được không?”


“Hử?


| “Em sợ em không rời xa anh được.”


Cô sợ bản thân mình sẽ không thể nào rời xa anh được, cũng sợ anh đối xử tốt với cô là vì anh coi cô là Kiều Tang. Cô càng sợ anh sẽ biết cô vẫn luôn lừa anh…


Vành mắt đỏ bừng nước mắt rơi từng giọt, lăn xuống cổ Phó Hàn Tranh.


Phó Hàn Tranh hơi nhăn mày lại, nhưng mà cái gì cũng không nói.


Tới buổi tối, sau khi Mộ Vi Lan ngủ ở trong lòng anh, điện thoại của Phó Hàn Tranh vang lên.


Hiển thị người gọi tới là Từ Khôn.


Phó Hàn Tranh rút hai tay mình ra, nâng người rời khỏi giường, cầm điện thoại tới phòng sách mới nghe máy.


“Boss, chiều nay cô Mộ tới khoa phụ khoa của bệnh viện Đệ Nhất Thị khám bệnh.”


Mắt của Phó Hàn Tranh lóe lên: “Bị bệnh gì?”


Từ Khôn hơi do dự một chút: “Không phải bị bệnh… Cô Mộ có thai rồi, kết quả cho thấy là đã có thai được 3 tuần rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK