Thật là một ông già vừa kỳ lạ vừa khó phục vụ.
Châu Thắng nếm thử một miếng trứng xào cà chua, khuôn mặt nhỏ của Lục Hỉ Bảo chờ mong nhìn ông: “Sao sao, có ngon không?”
“Cũng tạm được, thiếu một chút vị tươi của cà chua”
Lục Hỉ Bảo: “… Vậy ông nếm thử món này”
Lục Hỉ Bảo căng thẳng nhìn ông: “Thế nào, ngon không?”
Châu Thắng lắc đầu: “Trứng xào cà chua ngon hơn”
Lục Hỉ Bảo nịnh nọt đưa cho Châu Thắng một bát canh: “Ông uống chút canh cho đỡ, sao lại thế nhỉ, cháu nếm thử thấy ngon lắm kia mà”
Châu Thắng uống ngụm canh, lông mày nhíu lại.
VietWriter
Lục Hỉ Bảo vội vàng quan tâm hỏi: “Thế nào, là canh không ngon sao?”
“Canh này… tạm được.”
Lục Hỉ Bảo thở ra một hơi: “Ông muốn dọa chết cháu hay sao?”
Châu Thắng bật cười, cô gái nhỏ này khá vui tính, chẳng trách cậu học trò lạnh lùng ngốc nghếch trước giờ không biết tình cảm là gì lại rất chân thành với cô bé như vậy.
Châu Thắng hỏi đầy ẩn ý: “Sợ à? Cháu muốn biết chỗ Thanh Việt đi đến thật sao?”
“Đương nhiên ri Lục Hỉ Bảo võ vào mặt mình, sa sút nói: “Gần một tháng rồi cháu chưa gặp anh ấy… Rốt cuộc là cái tổ chức hỏng bét gì vậy, mỗi lần chấp hành nhiệm vụ đều tốn nhiều thời gian như thế, có phải là đi làm chuyện xấu gì đúng không?”
Châu Thắng sờ cằm, từ tốn nói: “Ta không chỉ biết Thanh Việt đang ở đâu mà ta còn có thể đưa cháu đến chỗ Thanh Việt đấy, cháu có muốn không?”
Lục Hỉ Bảo vừa nghe thấy vậy, hai mắt ảm đạm lập tức lóe sáng lên, cô gật đầu chắc nịch: “Đương nhiên rồi! Ông ơi, ông còn muốn ăn gì nữa, cháu lập tức đi làm cho ông!”
Châu Thẳng cười cười đứng dậy: “Ta no rồi”
“A? Vậy đã no rồi? Nhưng mà…
“Tối nay thu dọn đồ đạc đi, ngày mai ta cho người tới đưa cháu đến bên cạnh Thanh Việt”
Lục Hỉ Bảo ngơ ngác mấy giây, suýt chút nữa đã thốt lên thành tiếng: “Ông không được đổi ý đâu đấy, nuốt lời sẽ bị mập lên à!”
“Đến cái tuổi này rồi, ta cũng không sợ béo giống mấy đứa nhỏ các cháu đâu, nuốt lời cũng chả sao.”
Khuôn mặt của Lục Hỉ Bảo nhăn nhó: “Không được không được, đã bằng này tuổi rồi, ông nói lời phải giữ lấy lời đấy! Nếu già mà không kính thì không được đâu!”
“Ồ? Ý cháu là ta rất già à?”
Cái miệng cô giống như quết mật ong: “Ông vẫn còn trẻ lắm!”
Biên giới địa cực.
Vì hai ngày trước vừa xảy ra tuyết lở, đoàn người Giang Thanh Việt phải dừng lại chờ lệnh, hai ngày nay họ đều không tiến vào sông ngầm.
Đêm đến, Giang Thanh Việt quyết định đi khảo sát con sông ngầm một chút.
Sau khi lặn xuống nước, anh tìm kiếm cơ quan bên dưới một lúc lâu, cuối cùng mới phát hiện ra chỗ mở cơ quan ở một chỗ chật hẹp bị che khuất.
Anh cẩn thân đưa tay kéo ra, đáy sông mở ra môt lối vào lăng mộ, Giang Thanh Việt ngạc nhiên nhìn trước mặt, khi lăng mộ mở ra, bên trong là một địa cung huyền phù rộng lớn mà hoa lệ, nhưng cả địa cung đều bị ngăn cách bởi dòng nước, đương nhiên con người cũng bị ngăn cách ở bên ngoài.
Giang Thanh Việt không lập tức hành động ngay, địa cung huyền phù như thế này, cho dù anh phá vỡ được vách ngăn đi vào thì cơ quan bên trong không hề ít, bước chỉ sợ vào trong sẽ lành ít dữ nhiều.
Nơi này biến hóa khôn lường, có lẽ khi phá vỡ vách ngăn sẽ kích hoạt những cơ quan nguy hiểm ngoài dự kiến.
Giang Thanh Việt bơi lên trên, ra khỏi con sông ngầm rồi quay về lều trại.
Trên đường về, anh lại bị người khác theo dõi, hơn nữa bước đi của người này lại hết sức vụng về, không giống như người lính chuyên nghiệp được huấn luyện, nhưng Giang Thanh Việt không chắc có phải đối phương đang cố ý giả vờ, muốn anh bớt cảnh giác hay là có ý đồ gì khác.
Con sông ngầm cách khu lều một đoạn.
Giang Thanh Việt không quay người lại, rút súng ra, anh nhanh chóng trốn vào sau đống tuyết.
Lúc này, anh ở trong bóng tối, mà kẻ địch đang nằm trong phạm vi của anh.
Rất nhanh, “kẻ địch” tiến vào trong tầm mắt…