Ánh mắt Kỳ Ngạn Lễ tối sầm, hỏi ngược một câu: “Tôi không coi em là trung tâm sao?”
Kiều Lạc nghẹt thở, cuối cùng, đôi mắt long lanh rũ xuống, trả lời một câu: “Không giống nhau”
Kỳ Ngạn Lễ dĩ nhiên là nghe, “Có gì mà không giống nhau?”
Lúc cô ở bên cạnh anh, anh từng cưỡng ép cô làm chuyện cô không thích làm sao?
Kiều Lạc hít một hơi thật sâu, muốn hoàn toàn vạch rõ giới hạn với Kỳ Ngạn Lễ, vì vậy nói thẳng một câu đầy tổn thương, “Trong lúc ngủ, Hà Vận sẽ không gọi tên người đàn bà khác”
Những lời này vừa nói ra khỏi miệng, bầu không khí quả nhiên liền biến đổi.
Kỳ Ngạn Lễ không tra hỏi cô nữa, bởi vì đuối lý.
Trước đó, anh thừa nhận, anh còn nhớ Kiều Tang, cũng có áy náy nhất định đối với Kiều Tang, nhưng cảm giác áy náy không thể duy trì cả đời, nếu như bởi vì từng yêu một người, mà mất đi tư cách theo đuổi, yêu đương với một người khác, vậy thì điều này có khác gì so với áp đặt tiêu chuẩn đạo đức?
VietWriter
Đến một thị trấn nhỏ trên đường, Kiều Lạc đưa Kỳ Ngạn Lễ tùy ý đi dạo một chút.
Trong thị trấn có rất nhiều sạp hàng nhỏ, có bán trái cây, có bán kẹo nổ, còn có cả từng dây kẹo que của đám trẻ con vô cùng khoái khẩu.
Bởi vì mang thai, Kiều Lạc đặc biệt thèm ăn bánh kẹo trái cây, nhất là phải có vị chua.
Lúc đi qua cửa hàng bán kẹo trái cây, Kỳ Ngạn Lễ chú ý thấy ánh mắt Kiều Lạc ở dừng lại ước chừng mấy giây trước một dây kẹo mút vị trái cây.
Kỳ Ngạn Lễ nói với chủ cửa hàng: “Bán cho tôi hai dây kẹo trái cây.”
Kiều Lạc cau mày, có chút mất mặt, nói: “Tôi không muốn ăn.”
Kỳ Ngạn Lễ trả lời gọn một câu, “Tôi muốn ăn”
Kiều Lạc: “…”
Sau khi mua hai dây kẹo trái cây, Kỳ Ngạn Lễ cầm một dây đưa cho.
cô.
Kiều Lạc do dự mấy giây, không nhận.
Kỳ Ngạn Lễ lạnh lùng nói: “Không lấy? Vậy tôi vứt”
Vừa nói, vừa làm động tác vứt bỏ, Kiều Lạc lập tức giật lại, “Người có tiền như các người ai cũng lãng phí như vậy à?”
Kỳ Ngạn Lễ nhếch khóe mắt liếc cô một cái, cánh môi mỏng giật giật.
Kỳ Ngạn Lễ cũng ăn một dây kẹo, nhưng anh vừa cảm thấy quá chua, vừa quá ngọt, một người đàn ông lớn từng tuổi này, quả nhiên không thích hợp để ăn quà vặt của con gái.
Nhưng Kiều Lạc lại rất thích ăn, Kiều Lạc giải quyết dây kẹo của cô vô cùng gọn gàng chóng vánh.
Kỳ Ngạn Lễ cầm dây kẹo của mình, đưa cho Kiều Lạc.
Kiều Lạc cau mày: “Là sao?”
“Tôi không thích ăn những món này, nếu em không ngại, vậy thì giải quyết luôn giúp tôi được chứ?”
Kiều Lạc: “…
Kiều Lạc không nhận, Kỳ Ngạn Lễ lại định vứt bỏ, Kiều Lạc không thể chấp nhận được lãng phí, lại giật về.
Thật ra thì, vừa rồi cô ăn chưa đã thèm.
Loanh quanh nửa ngày trong thị trấn, chân Kiều Lạc cũng mỏi nhừ, bản thân cô mang thai, đi bộ nhiều dễ khiến hai chân ứ máu, hôm nay chiều theo ý Kỳ Ngạn Lễ nên đi bộ cũng gấp mấy lần bình thường.
Kỳ Ngạn Lễ đương nhiên cũng nhận ra cô mệt mỏi, bèn nói: “Tìm một quán ăn nào đó em thích, chúng ta ăn trưa đi”
Kiều Lạc chỉ một quán mì cách đó không xa, nói: “Đến đằng kia đi, mì bò ở đó cũng không tệ lắm”
Trước khi đi đến quán mì kia, Kỳ Ngạn Lễ vô tình quẹt lên một bức quảng cáo nhỏ dán trên cột điện, không phải quảng cáo gì lạ, chính là quảng cáo dịch vụ phẫu thuật không đau, phá thai không đau.
Khóe mắt Kỳ Ngạn Lễ giật giật.