Mộ Vi Lan luôn cảm thấy Phó Hàn Tranh rất thu hút sự chú ý của người khác, cô kéo Phó Hàn Tranh và nói nhỏ: “Chúng ta mau đi thôi.”
Phó Hàn Tranh không vội rời đi, anh nói: “Em vội cái gì, mối tình đầu của em thì sao? Đang ở đâu?
Mộ Vi Lan dựng tóc gáy, mặc dù trên mặt anh nở một nụ cười, nhưng cô lại cảm thấy kinh hãi.
Đào Gia Dương đi đến và nói: “Xin chào, tôi là Đào Gia Dương, bạn cấp ba của Vi Lan. Tôi cũng khá tò mò về anh, có thể lấy được một người con gái như Vị Lan, tôi rất ngưỡng mộ anh.”
Khỏe miệng Mộ Vĩ Lan khẽ giật, Đào Gia Dương khen cô hơi quá rồi.
Phó Hàn Tranh nhếch môi nói: “Vậy sao? Bà Phó nói anh những gì về tôi mà anh lại tò mò về tôi như thé.”
Đào Gia Dương sững sở, không ngờ Phó Hàn Tranh lại hỏi thẳng như vậy, anh ta cười nói: “Không có gì, chỉ là khi thấy Vi Lan nhắc đến anh, cô ấy rất vui vẻ và hạnh phúc, hơn nữa tôi luôn nghĩ Vĩ Lan là kiểu phá nữ dành cho sự nghiệp, không ngờ con gái của hai người đã ba tuổi rồi, bây giờ lại còn có thêm đứa thứ hai…vì vậy tôi mới tỏ mỏ chống của Vi Lan là người như thế nào.”
Phó Hàn Tranh xoa đầu Mộ Vi Lan, khẽ mim cưới “Em nói với bạn cả việc mình mang thai rồi à?”
“Có bạn mời em uống rượu, nhưng bây giờ em không thể uống được, lại sợ mọi người nghĩ em không nề mặt nên nói thật cho mọi người biết.” Mộ Vi Lan cười.
Phó Hàn Tranh đang cố tình kiếm chuyện a!
Vân Tiêm Tiêm ghen tức khi Mộ Vi Lan lấy được một người chồng tốt, cô ta cố tình gợi chuyện: “Đã bao nhiêu năm rồi, chắc không phải bạn Gia Dương của chúng ta đến giờ vẫn nhưng nhớ Vi Lan đấy chứ?”
Trong lòng Mộ Vi Lan hỗn loạn, cô vô thức nhìn sắc mặt của Phó Hàn Tranh, người đàn ông trước giờ luôn điểm tĩnh lãnh đạm lúc này đang nở một nụ cười nhẹ trên mặt, không nhìn ra được là vui vẻ hay tức giận.
Anh chỉ củi dầu và nói đùa “Xem ra bà Phó thực sự rất có sức thu hút, mang thai đứa thứ hai rồi vẫn còn có người mong nhớ em”
“Ừm, không còn sớm nữa, chúng ta về nhà thôi, Đường Đậu còn đang đợi chúng ta về đây
Phó Hàn Tranh rất chiều chuộng và nghe theo ý có: “Được.”
Người đứng ra tổ chức buổi họp lớp nói: “Tôi đi thanh toán, nếu mọi người vẫn chưa chơi đủ, không muốn về nhà, chúng ta đổi địa điểm khác chơi được không? Tổng giám đốc Phó và Vi Lan có muốn đi cùng chúng tôi không?”
Phó Hàn Tranh nói: “Mọi người đều là bạn học của vợ tôi, khách sạn này thuộc sở hữu của Phó Thị, bữa ăn này tôi sẽ thanh toán.
VietWriter
Mộ Vi Lan hơi mở to mắt và nhìn anh chằm chằm Khách sạn Banyan Tree thuộc sở hữu của Phó
Thị? Tại sao anh chưa từng nói với cô. “Vậy cảm ơn tổng giám đốc Phó nhiều nhé!
Nhiều người thì thầm xuýt xoa Mộ Vi Lan lấy được một người chồng tuyệt vời như thế nào.
Vân Tiêm Tiêm nghe thấy những lời đó, cô ta siết chặt nắm tay.
Thật không ngờ Mộ Vi Lan có thể kết hôn với Pho Hàn Tranh nổi tiếng ở Bắc Thành Đúng là có chút bản tỉnh
Phó Hàn Tranh ôm Mộ Vị Lan và nói: “Biết Xất, chúng ta về nhà thôi.”
Mộ Vị Lan không cảm thấy hai tiếng “bà xã này dịu dàng, cô chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, Phó Hàn Tranh trước giờ không gọi cô là bà xã, anh ấy chắc chắn đang giấu thủ đoạn đen tối nào đó, chở về nhà để trừng phạt cô!
Vào trong xe, Phó Hàn Tranh đột nhiên cúi xuống.
Một bóng đen hiện ra trước mặt, Mộ Vi Lan vẫn chưa nhận thức được, đôi môi của cô đã bị anh hôn lên rồi.
Hơi thở của anh bao phủ khắp nơi, còn ngang ngược hơn mọi ngày.
Mộ Vi Lan chợt nhớ ra chủ Lưu đang ở phía trước, cô vội vàng đẩy anh ra: “Ưm…chủ Lưu đang ở đây đấy!”
Da mặt cô không dày bằng anh!
Giọng nói của anh khàn khàn, ánh mắt nóng bỏng: “Anh nhớ em cả một buổi tối.
Mộ Vi Lan sửng sở trước lời tình từ ngọt ngào đột ngột này.
Anh nhẹ nhàng vuốt về mái tóc dài của cô, anh tựa đầu vào cô, và chạm lên đầu mũi có.
Mộ Vi Lan vô thức hôn lại lên đôi môi mỏng của “Em cũng rất nhớ anh.
Đối với Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan mà nói, những lời bộc bạch thẳng thắn như vậy đều không thường xuyên xuất hiện.
Mộ Vi Lan ôm cổ anh và nói: “Bữa tối hôm nay rất nhàm chán, sau này em sẽ không bao giờ tham gia những buổi họp lớp kiểu này nữa.”
Cô nằm trong vòng tay của Phó Hàn Tranh, nhìn ra ngoài cửa sổ, Đào Gia Dương đang đứng ở cửa khách sạn Banyan Tree, như thể đang tìm tài xế.
Toi nay, Đào Gia Dương đã uống rượu.
Phó Hàn Tranh cảm thấy cô đang nhìn cái gì anh nhẹ nhàng hỏi: “Em làm sao vậy?”
đó,
Mộ Vi Lan: “Không có gì, em nhìn thấy Đào Gia Dương đang đứng ở cửa khách sạn, chắc là đang tìm tài xế “Lão Lưu, đi mời anh Đào qua dây, chúng ta cho anh ta đi nhờ một đoạn anh. Mộ Vi Lan sừng sở, Phó Hàn Tranh thay đổi tính tình rồi sao? “Anh thực sự muốn cho Đào Gia Dương đi nhờ a
Sao, không được à?”
Lão Lưu vội vàng đáp lại: “Vâng, là người đáng đứng ở trước cửa khách sạn phải không?”
“Um.”
“Tôi đi ngay đây”
Đào Gia Dương đang đợi tài xế, lão Lưu bước tới. “Anh là anh Đào phải không, tổng giám đốc Phó nói để anh đi nhờ một đoạn, anh đừng tìm tài xế nữa, tầm này ở Banyan Tree rất khó tìm tài xế, có lẽ anh phải đợi rất lâu.”
Đào Gia Dương đúng là đã đứng đây đợi rất lâu, anh ta liếc nhìn chiếc Maybach màu đen đỗ cách đó không xa, có chút do dự. “Làm phiền ông thay tôi cảm ơn ý tốt của tổng giám đốc Phó, nhà tôi có lẽ không thuận đường với mọi người.
Lão Lưu lại nói: “Anh Đào sống ở đâu? Cho dù ngược đường cũng không sao.” Một mặt là khó từ chối, mặt khác Đào Gia Dương thực sự rất tò mò rốt cuộc Phó Hàn Tranh là người như thế nào.
Mộ Vị Lan nhìn thấy lão Lưu và Đào Gia Dương đang đi về phía chiếc xe.
Mộ Vi Lan trừng mắt nhìn Phó Hàn Tranh: “Đây là anh tự mời người ta, đừng trách em.”
Phó Hàn Tranh khẽ cười, một nụ cười xấu xa: “Mời anh ta lên xe “ăn cầu lương…”.
Khóe môi Mộ Vi Lan khẽ giật.
Từ khi nào nào Phó Hàn Tranh trở nên ấu trĩ đến như vậy!
Lão Lưu mở cửa xe cho Đào Gia Dương: “Anh Đào, moi.”
Sau khi lên xe, Đào Gia Dương chào Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan ở ghế sau, nhưng anh ta phát hiện ra mắt của Phó Hàn Tranh dường như không nhìn thấy anh ta.
Chiếc xe Maybach chậm rãi lái về phía trước.
Đào Gia Dương liếc nhìn hai người họ qua gương chiếu hậu.
Cánh tay của Phó Hàn Tranh luôn ôm lấy Mộ Vi hạn, và Mộ Vi Lan cũng luôn dựa vào vòng tay của anh.
Cô ngồi nghịch rất nhiều, lúc thì nghịch nút áo sơ mi của anh, lúc thì sở cổ áo sơ mi của anh, nhưng anh chỉ hơi cau mày, không hề tỏ ra cáu gắt, thỉnh thoảng nằm lấy bàn tay của cô, tình tử với nhau rất tự nhiên.
Trái tìm Đào Gia Dương như bị thứ gì đó đảm trúng, anh ta đang muốn rời ánh mắt đi chỗ khác, nhưng anh ta đột nhiên nhìn thấy Phó Hàn Tranh củi đầu hôn lên trán Mộ Vi Lan, nụ hôn không hề bất ngờ, chỉ khiến người ta cảm thấy rất hòa hợp, và người con gái trong lòng anh cũng không có phản ứng gì, như thể đã quá quen với kiểu hôn bất ngờ này.
Đào Gia Dương quay đi chỗ khác.
Một lúc lâu sau, chủ Lưu khế họ một tiếng, lịch sự hỏi: “Anh Đào, nhà anh ở đâu?”
“Ó, tôi ở hoa viên Nam Phương”
Chú Lưu gật đầu nói: “Vậy cũng khá tiện đường.”
Phó Hàn Tranh ngôi sau khẽ nói: “Nhắc mới nhớ, hoa viên Nam Phương là khu bất động sản do Phó Thị phát triển, mỗi tòa đều hơn 100 mét vuông, anh Đào sống một mình sao? Có hơi trống trải quá không”
“Ừm, tôi sống một mình, nhưng mà lúc mua nhà, tôi nghĩ đến lúc đó có thể để bố mẹ đến sống chung, nên đã mua một căn hộ lớn. Dù sao thì người bình thường chúng tôi không giống như anh phó, chúng tôi mưa nhà văn cần phải suy nghĩ đến rất nhiều vấn đề, vi dụ phải gần khu trường học, phải tính toán cho cuộc sống sau này, hơn nữa giá nhà đất ở Bắc Thành khá dát.”
“Anh Đào suy nghĩ rất sâu xa.”
“Ừm, à mà anh Phó và Vi Lan quen nhau như thế nào vậy? Hai người trông rất yêu nhau.
Phó Hàn Tranh thản nhiên đảo: “Chúng tôi không chỉ trông rất yêu nhau, mà thực tế còn yêu nhau nhiều hon.”
Mộ Vi Lan: “….
Tại sao lời nói này của anh nghe có vẻ gai góc?
Hơi kỳ lạ.
Đào Gia Dương nhanh chóng cười nói: “Tôi không có ý đó, anh Phó hiểu lầm rồi.”
“Tôi cũng chỉ có ý như lời nói, Tiểu Lan rất hay dính lấy tôi, tôi đi làm cũng muốn đi theo
Cô có như vậy sao?!