Khi Mộ Vi Lan đến nhà Hoà Tuệ, Hoà Tuệ đang ăn mỳ ăn liền. “Tuệ Tử, sao câu lại ăn mỳ một mình thế? Đình Xuyên đầu?”
Hoà Tuệ có chút thất vọng nói: “Bị ông nội thắng bé đón đi rồi.”
Mộ Vi Lan sững sờ: “Ông nội của Đình Xuyên sao? Bố của Cổ Tồn Ngộ, trước đây chưa từng nghe cậu nhắc đến mà.”
Hoà Tuệ cười gượng nói: “Đúng vậy, Cổ Tồn Ngộ không những có bố, hơn nữa, người bố này, còn cực kỳ có tiền. Cho đến bây giờ, mình vẫn cảm thấy vô cùng máu chó, Vi Lan, cậu dùng lực cấu mình đi!”
Mộ Vi Lan cười ngồi trên sofa, “Tuệ Tử, cậu không đùa đấy chứ?”
“Hôm nay, bố của Cổ Tồn Ngộ, còn đưa cho mình một tờ phiếu, bảo mình điền vào.”
Mộ Vi Lan hì hì một tiếng, cười ra tiếng, “Lẽ nào là màn kịch như kiểu 30 tỉ, rời xa con trai tôi sao?”Hoà Tuệ giơ ba ngón tay, “Xin lỗi, người ta không chỉ 30 tỉ đầu, là 100 tỉ. “… Trời, cũng đặt ra phết đấy.”
Hoà Tuệ liếc nhìn Mộ Vi Lan, than thở nói: “Cậu đừng cười nữa, bây giờ mình đang bí bách sắp chết rồi, cậu nói xem Cổ Tồn Ngộ sao lại có thể lừa mình chứ? Anh ấy đây là lừa hôn!”
“Nhưng Cổ Tồn Ngộ đột nhiên trở nên có tiền thì không tốt sao? Cậu xem, sau này cậu có cái váy xinh đẹp nào muốn mua, có thể mua nó không cần do dự, tiền học của Đình Xuyên cậu vẫn luôn thấy đắt đỏ, nếu Cổ Tồn Ngộ đã có tiền như vậy, sau này cũng không cần lo lắng cho tiền học của Đình Xuyên nữa rồi. Đây là chuyện tốt mà.”
Mộ Vi Lan nói như vậy, Hoà Tuệ cũng cảm thấy là chuyện tốt, nhưng vừa nhớ đến thái độ của ông cụ Cổ, đầu lại to lên, “Cổ Tồn Ngộ có tiền là chuyện tốt, nhưng ông cụ Cổ kia lại không cho là như vậy, hơn nữa, thân phận của mình và Cổ Tồn Ngộ có khác biệt rất lớn, sau này mình phải đối mặt với anh ấy như thế nào đây? Mình và anh ấy, dường như thực sự không phải người cùng một thế giới.”
“Vậy cậu… thực sự muồn li hôn với Cổ Tồn Ngộ sao?”
Hoà Tuệ nghiêm túc lắc đầu, “Mình không biết nữa, bây giờ trong lòng mình rất hỗn loạn, mình thực sự không ngờ rằng, Cổ Tồn Ngộ sẽ có thân thể kinh ngạc như vậy. Vi Lan, cậu từng gặp mấy gia đình giàu có nhiều hơn mình, cậu có biết gì về tập đoàn Cố thị của Đế Đô không?”Bởi vì nhà họ Mộ trước đây cũng được tính là một gia đình giàu có, Mộ Vi Lan ít nhiều cũng biết một số nhân vật và tập đoàn trong giới thượng lưu này, cộng thêm cả sau khi cô gả cho Phó Hàn Tranh, tuy cũng không quan tâm mấy đấy công việc của Phó Hàn Tranh, nhưng thỉnh thoảng liếc mắt, cũng sẽ nhìn thấy những hợp đồng hợp tác của Phó Hàn Tranh.
Tập đoàn Cố thị, một tập đoàn lớn mạnh như vậy, Mộ Vi Lan đương nhiên có nghe qua. “Mình có nghe qua, là một tập đoàn lớn, mọi người nói rằng có nhiều công ty nằm dưới sự kiểm soát của nó, bao gồm cả tài chính và dầu khí, tất cả đều có liên quan. Nhưng cụ thể, thì không quá rõ. Chúng ta có thể tìm kiếm trên mạng.
Mộ Vi Lan nói như vậy, Hoà Tuệ cũng hào hứng, nên đã cùng Mộ Vi Lan tìm kiếm tin tức trên mạng.
VietWriter
Hoà Tuệ vừa nhìn thấy ông cụ Cổ có vô số những bức ảnh ở trên mạng, lập tức nói: “Ông cụ Cổ mà mình gặp hôm nay, chính là người này.”
Mộ Vi Lan gật gật đầu, sờ vào cắm, nhớ đến Phó Hàn Tranh hình như đã quen biết với Cổ Tôn Ngộ từ sớm, bây giờ xem ra, cũng có lời giải thích hợp lí.
Bọn họ có lẽ trước đây đã có qua lại làm ăn.
Chả trách lúc trước Phó Hàn Tranh bảo cô nhắc nhở Tuệ Tử, quan tâm một chút đến hành động kỳ lạ của Cố Tôn Ngộ. “Nhưng mà, Tuệ Tử, mình thực sự không hiểu, Cổ Tồn Ngộ tại sao phải giả nghèo chứ, nhà họ Cổ bọn họ có tiền, đây cũng không phải là chuyện mờ ám gì…Hoà Tuệ cũng không hiểu, “Mình cũng không hiểu, hơn nữa trước đây mình đã hỏi qua anh ấy rất nhiều lần, anh ấy đều né tránh, bây giờ nghĩ lại, người đàn ông này thực sự đáng hận, lừa gạt mình lâu như vậy rồi!”
Tuy nói, ai cũng hy vọng, sau một đêm giàu đột ngột, nhưng Hoà Tuệ lại không muốn theo cái cách này. “Vậy cậu đã gọi điện thoại cho Cổ Tôn Ngộ chưa?”
“Vẫn chưa, mình vẫn chưa nghĩ kỹ nữa.”
Từ lúc biết chuyện đến bây giờ, Hoà Tuệ vẫn không dám gọi điện thoại, cô ấy hơi hơi rủ mắt, có chút suy sụp nói: “Trước đây mình cho rằng, mình rất hiểu Cổ Tồn Ngộ, nhưng bây giờ mình mới biết, thì ra thế giới của mình đối với anh ấy, chẳng biết một chút nào, mình cứ giống như một kẻ ngốc vậy, nói mấy lời không hiểu biết kia ở trước mặt anh ấy”
Cô ấy nói với anh ấy, phải tiết kiệm tiền, trời, anh ấy là người cai quản của tập đoàn Cổ thị, thì cần gì phải tiết kiệm tiền chứ, thứ người ta không thiếu nhất chính là tiền kia mà.
Cô ấy chán ghét anh ấy dùng 27 triệu để thuê chiếc xe Rolls Royce, nhưng bây giờ xem ra, chiếc xe đó, quả thực là của anh ấy rồi.
Chiếc sơ mi anh ấy mặc trên người, cũng không phải hàng vỉa hè, chỉ là cô ấy không biết những nhãn hiệu thiết kế cao cấp mà thôi.
Anh ấy thấy trêu đùa cô ấy như vậy, rất vui sao? Hoà Tuệ vừa tức giận, vừa khổ tâm, còn có chútxấu hổ nữa.
Cô ấy không thể bộc lộ những tâm trạng này với Mộ Vi Lan, bởi vì Mộ Vi Lan sẽ không hiểu được.
Hoà Tuệ biết, thế giới của cô ấy và Mộ Vi Lan không giống nhau, cái thế giới của Phó Hàn Tranh và Cổ Tồn Ngộ kia, lại càng không giống nhau.
Sự không giống nhau như vậy, khiến cho cô ấy cùng đau khổ.
Không phải cô ấy tự ti, mà là bất lực, một người bình thường, từ nhỏ sống trong một gia đình có giáo dục, vốn dĩ tưởng rằng đây chính là cuộc đời, nhưng lúc này lại xuất hiện một người từ nhỏ sống trong một gia đình giàu sang quyền thế, không so sánh, thì không tổn thương, ai cũng sẽ cảm nhận được sự chán nản sâu sắc.
Biệt thự nhà họ Cổ.
Ông cụ Cổ vừa đưa Cổ Đình Xuyên về nhà, Cổ Đình Xuyên đeo cặp sách, cực kỳ vô tư đi vào trong nhà.
Ông cụ Cổ dùng ánh mắt yêu thương nhìn Cổ Đình Xuyên, đứa bé trông giống hệt với bố nó lúc còn nhỏ, giống như là đúc ra từ một khuôn vậy, chỉ là cái người lớn kia, bây giờ ông ấy lại càng nhìn càng không vừa mắt, mà cái người nhỏ này, hoạt bát nhanh nhẹn, khiến cho ông ấy thấy rất thích. “Đình Xuyên, có thích ở đây không?”
Cổ Đình Xuyên chau mày, nói như người lớn: “Cũng không tồi, nhưng mà bố cháu thực sự ở đâysao?”
Căn biệt thự to này… trông cũng quá lớn rồi, còn sáng sủa hơn nhiều so với căn nhà nhỏ của bọn họ.
Cổ Đình Xuyên trong lòng than thở.
Nhưng mà, cậu bé đến, không phải để chơi, mà là để giúp mẹ tìm bố,
Đang nói giữa chừng, thì trên tầng, Cổ Tôn Ngộ đã sải chân bước xuống tầng. “Bố! Bố ở đây thật này!”
Cổ Tồn Ngộ sững sờ, “Đình Xuyên? Sao con lại ở đây?”
Cổ Đình Xuyên chỉ về phía ông cụ Cổ nói: “Bố, người ông này nói là ông nội ruột của con, là bố của bố, ông ấy nói có thể đưa con đến gặp bố! Dạo này mẹ nhớ bố lắm đấy, nên con muốn đến đây tìm bố!”
Cổ Tồn Ngộ vừa nghe thấy những lời này, lập tức biết đã xảy ra chuyện gì, ánh mắt lạnh lại, “Bố, tại sao bố không thương lượng với con mà lại tự mình đón Đình Xuyên tới đây chứ?”
Ông cụ Cổ làm như vậy, không nghi ngờ gì đã đến làm phiền Hoà Tuệ, có lẽ Hoà Tuệ bây giờ đã biết tất cả mọi chuyện rồi.
Vừa nghĩ đến Hoà Tuệ, trái tim của Cổ Tồn Ngộ bỗng run rẩy, ngọn lửa trong lòng càng cháy to hơn.
Ông cụ Cổ ngay thẳng nói: “Bố đón cháu nội bố về nhà, có gì sai sao?”
“Hòa Tuệ thì sao? Bố có chào hỏi với Hoà Tuệ không?”
Ông cụ Cố mím môi, nuốt một ngụm nước miếng,
có chút chột dạ, di chuyển ánh mắt, vẫn cho là đúng
nói: “Bố đã thông báo qua cô ta rồi!”
“Thông báo? Xem ra chính là chưa có được sự.
cho phép của ©ô äy, liền cướp Đình Xuyên đến đây
sao?”
“Cố Tôn Ngộ, con nói linh tinh cái gì thế? Bố đón
cháu nội bố về nhà, sao lại gọi là cướp chứ.”
Cố Tồn Ngộ ngâm nga một tiếng, “Hoà Tuệ là mẹ
ruột của Đình Xuyên, bố không chào hỏi một tiếng,
liền đưa Đình Xuyên đến đây, đồng nghĩa với việc
cướp rồi.”
“Con…”
Vừa dứt lời, Cố Tôn Ngộ liền dẫn Cố Đình Xuyên đi
lên tầng, không thèm để ý đến ông cụ Cố nữa.
“Đình Xuyên, đi lên tầng cùng bố.”