Mục lục
Nuông Chiều Cô Vợ Khó Tính - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 54


Mộ Vi Lan buộc phải ngước khuôn mặt đẫm nước mắt của mình lên, đôi mắt cô mở to nhìn người đàn ông trước mặt. Đôi môi của Phó Hàn Tranh mềm mại hơn cô tưởng, cô sững sờ trong giây lát, giống như một kẻ ngốc đứng đó. Nụ hôn này không đắm đuối, cũng không quá quyến rũ, nhưng đủ để khiến trái tim cô đập nhanh hơn.


Cho đến khi Phó Hàn Tranh buông cô ra, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô đang ngây người, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên: “Thế này có thể im lặng một chút rồi?”


Vừa nãy Mộ Vi Lan rất mất kiểm soát, cô nói rất nhiều lời phi lý với Phó Hàn Tranh. Lúc này cô lại không biết phải làm gì vì nụ hôn này. Cô thậm chí còn không biết phải nổi giận thế nào nữa, cô đỏ mặt đứng đó, cô cúi đầu xuống và cắn môi, cô thực sự muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.


Người đàn ông khẽ cúi đầu, anh nhìn chằm chằm vào chiếc cổ trắng ngần của người phụ nữ trước mặt, giọng điệu của anh có chút trêu chọc: “Cô thực sự không cần căn biệt thự nữa sao?”


Mộ Vi Lan bối rối, cô nghiến răng và vò đầu bứt tóc, cô cười với Phó Hàn Tranh: “Tôi…những lời tôi nói vừa rồi chỉ là những lời trong lúc tức giận mà thôi. Anh đừng chấp nhặt với tôi, hãy coi như tôi chưa từng nói gì đi…”


Anh nhìn khuôn mặt đang khóc mà vẫn nở nụ cười của cô, anh cau mày khó chịu: “Cười thật xấu xí.”


Anh đút tay vào túi quần rồi quay người đi.


Mộ Vô Lan vô thức đưa tay chạm vào đôi môi vẫn còn nóng bỏng, cô thì thầm trong lòng, cô thực sự xấu xí sao, chẳng phải vừa nãy anh còn hôn cô khá thỏa mãn đó sao?


“Phòng tắm ở đâu?”


Anh khẽ nheo mắt, Mộ Vi Lan nhanh chóng bỏ tay đang chạm trên môi xuống, cô sợ anh sẽ hiểu lầm cô đang hồi tưởng lại nụ hôn ban nãy.


“Phòng tắm? Phòng tắm ở trên lầu.”


Anh sải bước lên lầu, hoàn toàn tự nhiên như nhà của mình, Mộ Vi Lan gọi anh lại: “Dưới lầu có phòng rửa tay, anh có thể ở dưới lầu…”


Mộ Vi Lan vẫn chưa nói xong, Phó Hàn Tranh bước thẳng lên lầu và để lại một câu nói: “Tôi muốn đi tắm.”


Đi tắm? Ban ngày ban mặt người đàn ông này lại đòi đi tắm? Anh định làm cái gì chứ?


Mộ Vi Lan đuổi theo, cô ngăn anh lại và nói một cách thận trọng: “Anh muốn tắm thì có thể về nhà họ Phó rồi tắm. Ở đây không tiện, hơn nữa cũng không có sữa tắm anh thường dùng…”


Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Phó Hàn Tranh, cô càng nói về phía sau càng cảm thấy chột dạ. Ánh mắt của anh dường như đang nói “Luyên thuyên tiếp đi, cô tiếp tục tự biên tự diễn đi”. Đến cuối cùng, giọng nói của Mộ Vi Lan ngày càng nhỏ.


Phó Hàn Tranh lạnh lùng nhìn cô: “Phòng tắm ở trong phòng nào?”


Cô chỉ vào phòng ngủ của mình và cắn môi, ấp a ấp úng nói: “Phòng của tôi.”


Phó Hàn Tranh có thói quen sạch sẽ, và hơn nữa bây giờ là mùa hè, khi nãy anh đánh Giản Triết, anh đã đổ rất nhiều mồ hôi. Nhưng mà điều Phó Hàn Tranh không thể chịu đựng được là mùi nước hoa nồng nặc trên người Giản Triết đã bám vào người anh. Theo phong cách của Phó Hàn Tranh, loại nước hoa nồng nặc này rất rẻ tiền và gây khó chịu. Anh không thể chịu đựng được mùi hương này dù chỉ một giây.


Mộ Vi Lan lắng nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm, cô thầm mỉa mai anh ban ngày còn đòi đi tắm.


Cô liếc nhìn hộp sắt trên bàn mà cô vô tình nhìn thấy trong ngăn kéo lúc cô dọn dẹp. Cô mở hộp sắt ra, bên trong chứa đầy những món đồ Giản Triết tặng cho cô trước đây. Còn có một tấm thiệp giáng sinh mà Giản Triết tặng cho cô, bên trên được ghi “Lan thân yêu, anh muốn ở bên em trọn đời, và năm nào cũng có thể đón giáng sinh cùng em. Chúc em giáng sinh vui vẻ.”


Những lời nói đường mật này đã khiến cô bật khóc khi đó. Bây giờ nhớ lại những hành động ghê tởm của Giản Triết, Mộ Vi Lan cảm thấy những món đồ này giống như từng cái tát vả mạnh vào mặt cô, khiến cô nhận ra bản chất cặn bã của Giản Triết.


Ở phía góc của hộp sắt là một chiếc nhẫn bạch kim.


Không sai, chiếc nhẫn này cũng là món quà sinh nhật mà Giản Triết tặng cho cô khi đó. Anh ta nói, anh ta sẽ không cưới ai khác ngoài cô. Kết quả thì sao, anh ta lén lút với Thẩm Uyển Yêu, giúp mẹ con Thẩm Thu cướp mất ba mươi tỷ, hại bố cô phải nhảy lầu tự sát.


Cô nắm chặt chiếc nhẫn bạch kim, sự thù hận trong lòng cô dường như có thể bóp nát chiếc nhẫn này.


Ba năm trước, cô cùng đường bí lối, thất vọng về cuộc đời. Sự phản bội của Giản Triết và mẹ con Thẩm Thu càng khiến cô tuyệt vọng với chuyện tình cảm. Khi cô ở học viện mỹ thuật Paris, cũng có một số chàng trai âm thầm tỏ ý với cô, nhưng cô đều giả vờ không biết gì hết. Những người theo đuổi đó cũng bỏ cuộc Trên thế giới này, rốt cuộc còn có bao nhiêu thứ tình cảm có thể tin cậy được?


Cô đang suy nghĩ mông lung, Phó Hàn Tranh sảng khoái bước ra khỏi nhà tắm, cô quay lại nhìn, và bộ ngực rắn chắc của anh đập vào mắt cô ngay lập tức, anh chỉ quấn một chiếc khăn tắm trắng bên dưới và đi chân trần ra ngoài. Trái tim cô đập mạnh, khuôn mặt ửng đỏ vội vàng quay lưng lại và không nhìn anh thêm nữa.


Nhưng người đàn ông này gần như không št ngại ngùng một chút nào, anh bước thẳng tới và nhìn thấy chiếc nhẫn bạch kim trên bàn, đôi mắt anh trở nên lạnh lùng, anh cầm chiếc nhấn lên xem một lúc. Trong khi Mộ Vi Lan vẫn chưa biết rõ anh muốn làm gì, anh đã ném chiếc nhẫn đó ra ngoài cửa sổ.


Mộ Vi Lan sững sờ: “Tại sao anh lại ném đồ của tôi đĩ?”


“Sao thế, cô vẫn còn nhung nhớ người đàn ông cố gắng cưỡng hiếp cô lúc nấy?”


Nói Giản Triết là đàn ông, Phó Hàn Tranh đã đề cao anh ta lên. Thực ra trong mắt anh, Giản Triết chỉ giống như một loài sinh vật thấp kém.


Mộ Vi Lan không phải là tiếc nuối chiếc nhãn đó: “Ít nhất nó cũng là đồ của tôi, anh dựa vào đâu mà có thể tùy tiện ném đồ của tôi trong khi chưa được sự đồng ý của tôi?”


Trải qua nhiều ngày chung sống với nhau, cô biết Phó Hàn Tranh là người có chủ nghĩa độc đoán. Cô nhíu mày không vừa lòng và nó ~i “Phó Hàn Tranh, mặc dù anh là bên A, tôi là bên B. Nhưng mà anh không có quyền quyết định thay tôi, giữa chúng ta chỉ có mối quan hệ vợ chồng giả mà thôi!”


Phó Hàn Tranh nheo mắt, vòng cánh tay quanh eo cô và kéo cô vào trong ngực.


“Tôi không cho phép người phụ nữ của mình giữ chiếc nhẫn của người đàn ông khác.


tặng”


Mộ Vi Lan vô thức phản bác lại: “Tôi không phải là người phụ nữ của anh…”


“Cô sẽ sớm là của tôi thôi.”


Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phó Hàn Tranh có chút không thỏa mãn, anh hơi nhíu mày và nhìn chằm chẵm vào cô. Cô ngửi thấy mùi hương nhè nhẹ trên cơ thể anh sau khi tắm, đó là mùi sữa tắm cô thường dùng.


Anh dùng sữa tắm của cô!


Mộ Vi Lan nuốt nước bọt, cô đặt hai tay lên trước ngực: “Anh…anh muốn làm gì?”


Phó Hàn Tranh bước tới gần cô, cả người anh mang theo sự áp bức và chiếm hữu, Mộ Vi Lan vô thức lùi lại phía sau, cho đến khi cô đập vào bức tường phía sau cô. Cánh tay dài cơ bắp của Phó Hàn Tranh đặt cạnh má cô, anh cúi người xuống và ngửi thấy mùi nước hoa của Giản Triết để lại trên cơ thể cô, đôi mắt anh chợt nheo lại.


Anh ghé sát bờ môi của mình bên cạnh tai cô, có lẽ là bởi vì anh vừa mới tắm xong nên hơi thở của anh ấm nóng hơn bình thường. Hơi thở của anh phả bên tai cô, rất quyến rũ và mê hoặc, nhưng anh lại nói: “Tôi không thích mùi nước hoa nồng nặc trên người cô, tôi cho cô mười phút để đi tắm, có đủ không?”


Mộ Vi Lan bực tức, lẽ nào anh muốn cô tắm rửa sạch sẽ rồi sau đó ăn cô sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK