Mấy ngày nay trong lòng của anh ấy tích lũy quá nhiều chuyện.
Châu Thắng phản bội, sự thật về cái chết của bố mẹ, Lục Hỉ Bảo sinh non… Đủ thứ chuyện chồng chất lên nhau ập vào người anh ấy như đời núi lấp biển.
Giang Thanh Việt thật sự là một người sắc đá nhưng cho dù là người không thể phá vỡ thì cũng sẽ có lúc sốt ruột và lo lắng.
Giang Thanh Việt đứng trên ban công ngoài trời, lúc anh ấy đang chuẩn bị châm thuốc hút thì có người xông vào biệt thự.
“Giang Thanh Việt, anh ra đây cho tôi! Anh muốn cứu Lục Hỉ Bảo thì tôi cũng không có ý kiến gì nhưng mà con mẹ nó anh lại dám bán đứng tôi không hề chớp mắt! Chuyện này tôi không thể bỏ qua được!”
“Giang Thanh Việt, anh ra đây cho tôi!”
VietWriter
Giang Thanh Việt nghe thấy giọng “sư tử Hà Đông rống” của Nguyệt Như Ca thì nhanh chóng đi ra phòng khách.
Nguyệt Như Ca vừa nhìn thấy Giang Thanh Việt, lửa giận trong lòng càng bốc cháy dữ dội hơn: “Tôi còn tưởng là anh trốn đi không dám gặp tôi nữa đấy! Vì lấy được thuốc giải cho Lục Hỉ Bảo mà anh bán tôi cho Lưỡi Băng, lương tâm của anh có biết đau không vậy?”
Giang Thanh Việt nhìn về phía phòng ngủ theo bản năng rồi dặn dò cô ta bằng giọng điệu rất bình tĩnh: “Cô nhỏ tiếng một chút, Hỉ Bảo đang ngủ.
Nguyệt Như Ca tức muốn hộc máu!
“Ha ha, hay lắm, tôi nói cả nửa ngày mà anh cũng không nghe đúng không? Chuyện này anh rất quá đáng, tôi rất tức giận!”
Cô ta ở đây dùng ngôn từ chính nghĩa nói lâu như thế cũng không phải là cô ta nói đùa, cô ta thật sự tức giận nhưng kết quả là Giang Thanh Việt không đau không ngứa bảo cô ta ồn ào quá, nói nhỏ một chút.
Nguyệt Như Ca cho là Giang Thanh Việt sẽ giải thích nhiều lời với cô ta nhưng ai ngờ Giang Thanh Việt không nói câu nào đã móc súng ra nhét thẳng vào trong tay Nguyệt Như Ca.
“Nếu cô không hả giận, trong lòng khó chịu thì bắn tôi một phát súng. Cô cứu được mạng của Hỉ Bảo nên tôi sẽ trả lại mạng này cho cô.”
Nguyệt Như Ca tức đến mức muốn nổ tung tại chỗ!
Cô gái khế cắn môi, hừ lạnh một tiếng: “Anh muốn đền mạng đúng không? Bây giờ tôi cho anh một phát súng nhưng nếu đánh thức bảo bối Lục Hỉ Bảo kia của anh thì tôi cũng không chịu trách nhiệm đâu”
Giang Thanh Việt bình tĩnh lên tiếng: “Gắn ống giảm thanh thì cô ấy sẽ không nghe thấy được”
Đờ mời Nguyệt Như Ca vô cùng tức giận cầm súng bản thẳng vào bên cạnh Giang Thanh Việt một phát súng.
Ánh mắt của Giang Thanh Việt không hề nhúc nhích tí nào.
Nguyệt Như Ca nhét khẩu súng vào trong tay anh ấy rồi hung dữ nhìn chăm chằm anh ấy: “Có phải anh cảm thấy bởi vì tôi có tình cảm với anh nên anh mới có thể tùy tiện chà đạp tình cảm của tôi đối với anh không?”
Chuyện Giang Thanh Việt dứt khoát dùng cô ta để đối lấy thuốc giải cho Lục Hỉ Bảo thật sự đã làm cô ta tổn thương, không chỉ đau lòng mà còn tổn thương đến lòng tự trọng.
Ngày thường Nguyệt Như Ca là một cô gái tự trọng, ở trong mắt người khác là một sát thủ cấp cao máu lạnh vô tình có biệt danh là Hoa Hồng Đen, một vài đàn ông nghe tên của cô ta là đã sợ mất mật. Nhưng dù gì Nguyệt Như Ca cũng là con gái, cô ta cũng có một mặt tình cảm yếu ớt, cho dù là trong đơn phương tương tư thì cô ta cũng xứng đáng có được tôn nghiêm.
“Tôi chưa từng muốn chà đạp tình cảm của cô, xóa tên cô ra khỏi tổ chức Minh không phải là vì Lưỡi Băng yêu cầu, dù cho Lưỡi Băng không lên tiếng thì sau này tôi cũng sẽ xóa tên cô. Cô không chỉ là đồng đội của tôi, anh em của tôi mà còn là người thân, em gái của tôi. Như Ca, tôi hi vọng cô sẽ sống một cuộc sống của người bình thường”
“Nhưng mà anh ném tôi cho Lưỡi Băng, tôi tình nguyện làm sát thủ ở tổ chức Minh!”
“Lưỡi Băng có năng lực cũng có thực lực bảo vệ cô, anh ta sẽ trở thành cây dù bảo vệ của cô. Nếu như cô thật sự không muốn đi về nước C với Lưỡi Băng thì tôi cũng có thể dùng tất cả lực lượng của tổ chức Minh để chống lại anh ta”
Nguyệt Như Ca cắn đôi môi đỏ ghét bỏ liếc xéo anh ấy một cái: “Được rồi, chó nghe mấy lời này của anh cũng sẽ không cảm động nhưng mà cho dù không có chuyện của Lục Hỉ Bảo thì tôi cũng muốn về nước CC với Lưỡi Băng.”