Phó Hàn Tranh im lặng, Mộ Vi Lan cắn môi và tiếp tục nói: “Tôi và anh cũng không phải vợ chồng thật. Tiểu Đường Đậu chỉ là ngoài ý muốn, nếu lại có thêm Tiểu Muối Đậu, anh tính làm thế nào?”
Kể từ khi cô biết Tiểu Đường Đậu là đứa bé mà ba năm trước cô sinh ra, cô đã không làm chủ được nữa. Cô và Phó Hàn Tranh vốn dĩ chỉ là một giao dịch, kết quả là bây giờ không những mất thận, mà đến cả tim cũng sắp bị cuốn vào.
“Có thai thì sinh ra, cũng không phải là chưa từng sinh con cho tôi.”
Giọng nói của anh lạnh lùng và cực kỳ bình tĩnh, Mộ Vi Lan nhướn mày. Anh nói nhẹ nhàng thật đấy, đến lúc quyền nuôi dưỡng con sẽ thuộc về ai, mỗi người mỗi đứa hay sao?
“Tôi không phải là công cụ sinh đẻ.”
Tại sao cô phải sinh con cho anh vô điều kiện, hơn nữa tối qua chỉ là một đêm kích tình”, cô là bị ép buộc chứ không phải tự nguyện.
Đôi mắt đen sâu thẳm của Phó Hàn Tranh nhìn cô chằm chằm, lông mày nhíu lại, đôi mắt ánh lên chút phẫn nộ.
Cô không muốn sinh con, hay là không muốn sinh con cho anh?
Nhìn thấy cô không tình nguyện như vậy, sợi dây vô hình trong lòng anh bị kích động, ngọn lửa xấu xa trong tim anh không thể kìm nén được nữa, những lời nói của anh cũng trở nên độc địa hơn: “Chẳng phải ba năm trước cô đã làm công cụ sinh đẻ một lần rồi sao, làm thêm một lần nữa, không dám à?”
Khuôn mặt của Mộ Vi Lan trở nên trắng bệch. Cô siết chặt lòng bàn tay, cô lặng lẽ đứng ở đó một lúc lâu rồi nói với giọng lạnh lùng: “Phó Hàn Tranh, tôi biết anh khinh thường tôi, nhưng việc mang thai hộ ba năm trước cũng không phải là tôi tình nguyện hạ thấp bản thân mình. Anh không cần phải lấy chuyện này ra để làm nhục tôi hết lần này đến lần khác.”
Nói xong, cô quay người đi ra khỏi phòng ngủ.
Phó Hàn Tranh đưa tay bóp trán, cảm thấy hơi đau đầu. Anh ngồi bên giường, hỏi với giọng khàn khàn: “Cô đi đâu?”
Cô không quay đầu lại: “Tối nay tôi ngủ với Tiểu Đường Đậu, anh nghỉ sớm đi.”
Mộ Vi Lan nén nhịn sự uất ức trong lòng, nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ. Khi ra khỏi phòng, sự chua chát trong cổ họng trào ra, đôi mắt cô đỏ hoe.
Phó Hàn Tranh dựa vào đâu mà có thể nói cô như thế?
Mười một rưỡi đêm, căn biệt thự hoàn toàn yên tĩnh, Phó Hàn Tranh nằm trên giường rất lâu nhưng không thể ngủ được.
Anh biết những lời nói vừa rồi của anh thực sự đã hơi quá đáng.
Không biết là bởi vì cô nhận xe của Kỳ Ngạn Lễ, hay là vì cô giấu anh uống thuốc tránh thai. Và trong phút chốc, cơn giận trong người anh cứ thế bộc phát ra.
Trước nay anh không phải là người có tính khí tốt, thậm chí còn rất kém.
Bình thường Tiểu Đường Đậu rất dịu dàng, nhưng dường như cũng có thừa hưởng một chút tính tình xấu của anh. Đặc biệt là khi thức dậy, cô bé sẽ bực tức không gào không khóc, nhưng sẽ chu cái miệng nhỏ và phớt lờ mọi người. Đôi khi bị đánh thức quá sớm, cô bé có thể sẽ phớt lờ mọi người cả một buổi sáng. Điểm này, cô bé thừa hưởng từ anh.
Nghĩ đến Tiểu Đường Đậu, trong đầu anh bất chợt hiện lên khuôn mặt tủi thân của người phụ nữ đó.
Anh lật chăn ra và ngồi dậy bên cạnh giường. Điện thoại di dộng của Mộ Vi Lan đột nhiên reo lên.
Trên màn hình hiển thị tên của Kỳ Ngạn Lễ.
Đôi mắt đen của Phó Hàn Tranh trầm ngâm vài giây, sau đó anh cầm điện thoại lên và tắt máy, rồi xóa nhật ký cuộc gọi.
Khi Phó Hàn Tranh vào phòng của Tiểu Đường Đậu, anh nhìn thấy Mộ Vi Lan đang ôm Tiểu Đường Đậu và đã ngủ say rồi.
Anh nhẹ nhàng bước tới, đẩy cánh tay của Mộ Vi Lan ra khỏi người Tiểu Đường Đậu, cúi xuống ôm cô lên.
Mộ Vi Lan ngủ một cách mơ hồ, cô cảm thấy có một cánh tay mạnh mẽ rắn chắc bế cô lên, mặc dù hơi lắc lư nhưng rất an toàn. Cô áp mặt lại gần hơn một chút.
Sáng sớm hôm sau, Mộ Vi Lan vươn tay ra, vô thức muốn ôm Tiểu Đường Đậu, nhưng bên cạnh cô lại trống không. Cô mở mắt ra nhìn mới phát hiện mình đang trong phòng ngủ của Phó Hàn Tranh Đêm qua nhân lúc cô ngủ say, anh bế cô qua đây?
Mộ Vi Lan túm tóc, không có chút ấn tượng nào.
Sau khi cô đánh răng rửa mặt và xuống lầu, Phó Hàn Tranh đã chuẩn bị đưa Tiểu Đường Đậu ra ngoài. Tiểu Đường Đậu càu nhàu: “Bố, tại sao bố luôn để con ăn sáng ở trên xe thế, con muốn ăn với Mộ Mộ!”
Rõ ràng, Phó Hàn Tranh không muốn cùng với cô nên mới đứng dậy rời đi, Mộ Vi Lan nói: “Hay là hôm nay để tôi đưa Tiểu Đường Đậu đến trường mẫu giáo đi.”
Dù sao bây giờ cô cũng đã có xe, sẽ không vì bắt taxi mà đi làm trễ nữa, cô có thể thuận đường đưa Tiểu Đường Đậu đi học một cách dễ dàng.
Phó Hàn Tranh phớt lờ cô, ôm Tiểu Đường Đậu đi ra ngoài, đến một chút biểu cảm cũng không có.
Có phải là người đàn ông này…rất ghét cô không? Rõ ràng là cô đang giận anh, nhưng tại sao lại giống như là cô chọc giận anh. Cô bực tức cắn một miếng bánh mì nướng, cảm thấy không có mùi vị.
Tòa nhà Phó Thị.
Trong phòng họp, một sự lạnh lùng băng giá ập tới.
Khi cuộc họp bắt đầu, mọi người trong phòng họp gần như bị đóng băng.
Từ Khôn cũng cảm thấy tâm trạng của Phó Hàn Tranh hôm nay rất không vui. Sau khi kết thúc cuộc họp, anh pha một tách cà phê mang đến văn phòng của Phó Hàn Tranh.
“Boss, hạ hỏa chút đi.”
Phó Hàn Tranh dặn dò: “Đi giúp tôi làm một việc.”
Từ Khôn đến gần và nói: “Boss, anh nói đi.”
Năm phút sau, Từ Khôn đi xuống bãi đậu xe, tìm chiếc xe Audi màu trắng và thở dài.
Rốt cuộc chiếc xe Audi này đã đắc tội gì với Boss, tại sao Boss lại kêu anh đưa vài người đến đập phá chiếc xe này.
Chiếc xe này chẳng phải là của cô Mộ hay sao?
Boss cãi nhau với cô Mộ? Lấy xe của cô ra để trút giận?
Từ Khôn hất cằm và ra hiệu với hai người đằng sau. Hai người họ cầm thanh sắt đập mạnh vào tấm kính chắn gió của chiếc xe Audi màu trắng.
Chưa đầy ba phút, chiếc xe Audi màu trắng đẹp đẽ đã hoàn toàn biến thành một chiếc xe phế thải. Nếu muốn sửa chữa, sợ là tiền sửa chữa cũng bằng một nửa giá của chiếc xe.
Ba phút trước, đây vẫn còn là một chiếc xe mới tinh. Trong nháy mắt, nó đã trở thành một chiếc xe tồi tàn.
Thật đáng tiếc, Boss thực sự tàn nhẫn.
Tầng 60, phòng sáng tạo.
“Vừa nấy tôi xuống hầm gửi xe để lấy đồ, các cô có biết tôi nhìn thấy cái gì không?”
“Sao cô ngạc nhiên như thế, cô nhìn thấy lãnh đạo cấp cao nào của công ty sờ mông ngôi sao nữ nào à?”
“Cái gì chứ, tôi nhìn thấy trợ lý Từ cùng hai người nữa đập nát một chiếc xe Audi màu trắng ở dưới hầm gửi xe! Chiếc xe Audi đó là A7, nó đáng giá mấy tỷ đấy!
Tôi thực sự không ngờ trợ lý Từ lợi hại như vậy, đem theo hai người nữa đập phá xe của người ta! Hơn nữa trông chiếc xe đó có vẻ khá mới!”
Mộ Vi Lan đang làm việc bên cạnh giật mình: “Cô nói cái gì vậy?”
Đồng nghiệp Hiểu Vân cau mày nhìn cô: “Cô lo lắng gì thế, cũng không phải là xe của cô.
Mộ Vi Lan bất ngờ đứng dậy và vội vã chạy ra ngoài.
Mọi người trong phòng đều nhìn bóng lưng của cô, khóe miệng co giật.
“Không phải chứ, chiếc xe đó là của cô ta sao?”
“Không ngờ cô ta lại có tiền để mua chiếc Audi A7, cô ta giấu nghề ghê phết nhỉ!”
“Cô ta không giỏi về kỹ năng, mà là giỏi ở dưới. Không chừng chiếc xe ấy là của người đàn ông nào đó đã mua cho cô tai”
“Yo, chẳng phải hai ngày trước tổng giám đốc Phó còn để cô ta dùng thang máy chuyên dụng trước mặt mọi người sao? Làm gì mà chớp mắt trợ lý Từ đã tìm người đi đập xe của cô ta rồi?
“Còn phải hỏi à, chắc là thất sủng rồi!
Không biết là đã chọc giận gì tổng giám đốc Phó! Người phụ nữ này, dựa vào sắc đẹp của cô ta chắc chắn là có thể được yêu chiêu. Nhưng mà nếu chỉ là một chiếc bình hoa, tôi nghĩ cô ta sẽ sớm bị đuổi khỏi Phó Thị thôi.”