Thần Châu đại địa, Bắc Mạc.
Băng tuyết tàn phá toàn bộ đại địa, núi rừng bao la, ngàn sông vạn suối đều trắng xóa, tuyết lớn như lông ngỗng rơi xuống, từ xa xa nhìn lại, thiên địa chỉ có một màu.
Trên đường núi quanh co, có một thương đội đang nghỉ ngơi, gió tuyết quá lớn, xe ngựa đi lại khó khăn, không thể không chờ gió tuyết nhỏ chút lại lên đường.
- Nhìn kìa, một người kéo quan tài!
Tiếng kinh hô của một hán tử trung niên khiến cho cả thương đội chú ý, mọi người tò mò ngẩng đầu nhìn lại, vừa nhìn, tinh thần liền chấn động!
Gió tuyết gào thét, trời đất mông lung, trên dốc núi xa xa, một cổ quan hoàng kim thần bí như ẩn như hiện, dần dần xuất hiện ở trong tầm mắt của mọi người
Cổ quan hoàng kim dài hai mét, rộng và cao một mét, trên vách quan tài có khắc phù văn cổ lão. Phù văn tản ra u quang nhàn nhạt, ngăn cách bông tuyết rơi xuống ở ngoài, nhìn cực kỳ quỷ dị.
Điều khiến mọi người kinh ngạc hơn đó chính là người kéo quan tài ở trước cổ quan.
Đó là một thiếu niên, bộ dáng chỉ mười bốn mười lăm tuổi. Nửa thân trên ở trần, hắn cong lưng, hai tay nắm lấy hai xích sắt hàn thiết, dùng bả vai khiêng xích sắt, đang ra sức lôi kéo cổ quan tiến lên trên.
Băng thiên tuyết địa, thiếu niên kéo quan tài!
Hình ảnh này quá đánh sâu thị giác, làm rung động linh hồn. Cổ quan hoàng kim ở đằng sau tản ra u quang, chiếu rọi thân thể thiếu niên có chút mơ hồ, thấy không rõ khuôn mặt, mọi người tựa như thấy được một cổ thần kéo quan tài đi đến.
- Thiếu niên này trời sinh thần lực.
Trung niên hán tử kia kinh hô, rất nhiều người lấy lại tinh thần quan sát thiếu niên, xác định trên người hắn không có bất kỳ huyền lực gì, thì không khỏi biến sắc.
Quan tài liễu mộc bình thường đã nặng ba bốn trăm cân, còn cổ quan kia dùng hoàng kim đúc thành, không cần nói ít nhất cũng hơn ba ngàn cân.
Thiếu niên không có huyền lực, vậy thì không phải là võ giả chân chính, tráng hán bình thường coi như mạnh mẽ hơn nữa cũng chỉ có lực lượng năm sáu trăm cân. Thiếu niên kia một người có thể kéo cổ quan nặng ba ngàn cân, mặc dù nhìn có chút cố sức, nhưng đúng là khiến cho người ta kinh hãi.
- Tuổi còn trẻ, dáng dấp tuấn tú, lại đi kéo quan tài, thiếu niên này muốn không may cả một đời sao?
Một lão giả cảm khái, rất nhiều người nhao nhao gật đầu tán đồng. Mặc dù nghề kéo quan tài không phổ biến, nhưng ở trong lịch sử Bắc Mạc thi thoảng vẫn có, nên mọi người đều hiểu một ít.
Các đại gia tộc ở Bắc Mạc, sau khi có tộc lão trọng yếu chết đi, đều thích dùng quan tài hoàng kim an táng. Những quan tài kia cũng không chôn ở dưới đất, mà an trí ở trên đỉnh băng sơn, nghe nói như vậy có thể che chở con cháu trong tộc.
Thời điểm gia tộc suy sụp hoặc gặp biến cố lớn, gia tộc này sẽ tổ chức điển tế kéo quan tài, tìm kiếm một băng sơn mới di tán, đổi phong thuỷ, đúc lại phúc ấm cho gia tộc.
Như vậy liền xuất hiện người kéo quan tài.
Kéo quan tài là chuyện tổn hại khí vận, ở trong lòng rất nhiều người Bắc Mạc, lúc kéo quan tài, khí vận của mình sẽ bị thi thể trong quan tài hấp thụ, tinh nguyên và tuổi thọ cũng sẽ bị hấp thu, cả đời ốm đau hoặc vận rủi quấn thân.
Nên ở Bắc Mạc, kéo quan tài là nghề ti tiện nhất, coi như tiền thuê lại cao, võ giả tuổi trẻ cũng sẽ không làm, chỉ có võ giả già yếu, gia đạo sa sút mới có thể đi kéo quan tài.
Thiếu niên kia ngũ quan đoan chính, thân cao trên 1m75, vai rộng eo hẹp, hai chân thon dài, bắp thịt cuồn cuộn. Trên cổ mang vòng răng thú, nhìn cực kỳ dã tính, chỉ nhìn ngoại hình có thể nói rất không tệ.
Mười bốn mười lăm tuổi, vẻ ngoài tuấn tú, thần lực kinh khủng, điều kiện xem như rất tốt. Lại đi kéo quan tài? Hắn không sợ khí vận bị đoạt, tuổi thọ đại giảm, không may cả đời sao?
Hán tử nhìn chằm chằm cổ quan hoàng kim, thoải mái nói:
- Cái kia hình như là tổ quan của Liễu gia? Không sai, ta nghe nói gần đây Liễu gia gặp phải đại biến, nên ra giá trên trời, còn lấy ra rất nhiều đan dược và Huyền khí, mời người kéo quan tài. Xem ra thiếu niên này là bị dụ dỗ, không tiếc hao tổn khí vận và thọ nguyên tới kéo quan tài.
- Im lặng, người của Liễu gia tới.
Một lão giả đột nhiên nói, tất cả mọi người vội vàng im miệng, ánh mắt nhìn về phương xa.
Ô ô!
Nơi xa truyền đến từng tiếng dã thú gào thét, một đội võ giả mặc chiến giáp màu đen, cưỡi cự lang màu bạc cuồn cuộn lao tới, cự lang còn chưa tới gần, khí tức hung lệ trên người đã đập vào mặt.
- Ngân Lang Vệ Đội, quả nhiên là võ giả Liễu gia.
Mọi người âm thầm gật đầu, phạm vi ngàn dặm xung quanh Vũ Lăng Thành, chỉ có một đội quân cưỡi Ngân Lang, đó là Ngân Lang Vệ Đội mạnh nhất của Liễu gia.
Ngân Lang Vệ Đội đuổi tới sau lưng thiếu niên thì ngừng lại, một tên trung niên ở phía trước nhất tay cầm trường tiên, nhìn thiếu niên quát lạnh nói:
- Lục Ly, đi nhanh chút! Trước khi trời tối không kéo đến Hắc Ưng Lĩnh, ngươi sẽ không có bất kỳ thù lao nào.
Thiếu niên tên Lục Ly ngẩng đầu nhìn, bị mười mấy Ngân Lang cao dài một mét hai mét vây quanh, hắn lại không chút e ngại, gật đầu nói:
- Đại nhân yên tâm, ta nhất định sẽ đến trước lúc trời tối.
- Đi!
Đại hán quát khẽ một tiếng, mang theo Ngân Lang Vệ Đội lao nhanh, nhanh chóng biến mất ở trong núi lớn mênh mông.
Lục Ly nhìn thương đội dừng lại ở phụ cận, tiếp tục trầm mặc kéo quan tài tiến lên. Hai tay hắn nắm xích sắt, dùng bả vai khiêng ra sức tiến lên, mỗi bước ra một bước đều cực kỳ gian nan, bắp thịt toàn thân rung động. Nhưng bước chân của hắn không hề dừng lại một chút nào, rất nhanh đã vượt qua thương đội, đi đến nơi xa.
- Nặng thật!
Đi về phía trước vài dặm, sau khi lên một cái dốc đứng, Lục Ly ngừng lại. Hắn mệt mỏi thở hồng hộc, thời tiết giá lạnh như thế lại mồ hôi nóng nhễ nhại, có thể tưởng tượng thể lực của hắn tiêu hao rất lớn.
Hắn muốn nghỉ ngơi một lúc, sau khi kê cổ quan cẩn thận, hắn ngồi ở trên một tảng đá, từ trong bao bố sau lưng lấy ra nước sạch và thịt khô, ăn uống bổ sung thể lực.
- Còn có hơn mười dặm? Trước khi trời tối hẳn là có thể chạy đến.
Chương 2 Công việc ti tiện
Ăn xong mấy khối thịt khô, nhìn một cái sắc trời, ánh mắt của hắn rất nhanh biến hóa sáng lên, tự nhủ:
- Kéo một quan tài có thể đổi một viên thuốc, không biết Thối Thể Đan của Liễu gia có như trong truyền thuyết hay không, một viên có thể gia tăng năm trăm cân lực lượng?
- Nếu thật có thể gia tăng năm trăm cân lực lượng, bây giờ ta có ba ngàn cân khí lực, chỉ cần kéo mười mấy quan tài là có thể được vạn cân cự lực, khi đó sẽ... thức tỉnh huyết mạch!
- Chờ ta thức tỉnh huyết mạch, trở thành chiến sĩ huyết mạch cường đại. Nhìn trong bộ lạc ai còn dám khi dễ tỷ tỷ? Hắc hắc, ta có thể để tỷ tỷ sống thoải mái hơn rất nhiều.
Nghĩ tới đây, khuôn mặt mệt mỏi của Lục Ly toả ra ánh sáng, nhanh chóng đứng dậy kéo quan tài tiến lên, lần này bước chân của hắn càng thêm vững vàng và nhanh chóng.
Sa sa sa!
Đi về phía trước vài dặm, đằng sau vang lên thanh âm, Lục Ly quay đầu nhìn, sắc mặt hơi ảm đạm.
Phía sau cũng là một người kéo quán, bất quá lại là lão giả. Lão giả này nắm lấy xích sắt, trên tay lóe lên đạo đạo bạch quang, trên chân mơ hồ cũng có bạch quang lưu chuyển. Tốc độ kéo quan tài của hắn rất nhanh, hơn xa Lục Ly, đang nhanh chóng tới gần.
- Huyền lực...
Lục Ly hâm mộ thì thào, bạch quang là huyền lực chỉ võ giả mới có. Võ giả nắm giữ huyền lực, lực lượng sẽ tăng lớn hơn nhiều, lão giả kia vận dụng huyền lực, nên mới bước đi như bay, nhẹ nhõm kéo cổ quan đi.
Lão giả đuổi kịp Lục Ly, hắn nhìn thoáng qua, nhíu mày nói:
- Tiểu gia hỏa, sao ngươi cũng đi kéo quan tài? Việc này rất hao tổn khí vận. Ngươi còn trẻ, không nên vì một chút lợi nhỏ mà hủy tiền đồ.
Lục Ly mỉm cười, cũng không nói gì, lão giả nhìn hắn vài lần, cảm thấy mình không cần quản nhiều như vậy, nhanh chóng kéo quan tài đi xa.
Chờ lão giả đi xa, Lục Ly mới cười khổ thở dài:
- Tiền đồ? Ta không thể tu luyện huyền lực, không cách nào bước vào đại môn võ đạo. Nếu như lại không thức tỉnh huyết mạch, như vậy còn có tiền đồ gì đáng nói? Chỉ có cả đời tầm thường, mỗi ngày bị người khi dễ, liên lụy tỷ tỷ chịu khổ theo.
- Không, đây không phải sinh hoạt ta muốn!
Nghĩ tới đây, sắc mặt của Lục Ly trở nên vặn vẹo, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, cắn răng nhanh chóng kéo quan tài tiến lên.
Gió tuyết càng lúc càng nhiều, sắc trời dần dần lờ mờ, trong sơn đạo mênh mông, cổ quan hoàng kim phát ra u quang như ẩn như hiện, nhìn quỷ mị mà lạnh lẽo.
- Nhanh, nhanh, nhanh!
Dưới Hắc Ưng Lĩnh, Lục Ly liều mạng chạy nhanh, trời đã sắp tối rồi, nếu hắn còn không kéo lên đỉnh núi, sẽ không có thù lao.
Lôi kéo cổ quan ba ngàn cân chạy hơn nửa ngày, bắp thịt toàn thân Lục Ly ẩn ẩn đau nhức, hai chân run lên, giờ phút này lại là đường lên núi, nên càng thêm phí sức.
Hắc Ưng Lĩnh rất cao, sơn đạo quanh co dài tới hai ba dặm. Mặc dù không tính dốc đứng, nhưng muốn lên dốc lại rất phí sức, hơn nữa trên đường núi đều là tuyết đọng, một cái sơ sẩy trượt chân, cổ quan sẽ trượt xuống. Một khi ngã lật, không nói không có thù lao, còn có khả năng bị phạt.
- Hát!
Lục Ly trầm hống vài tiếng, tựa như một con dã thú gào thét. Cơ bắp toàn thân hắn căng cứng, con mắt bị mồ hôi ướt nhẹp, phía trước mơ hồ, nhưng hắn vẫn từng bước tiến lên vững vàng.
- Kiên trì, ta nhất định phải kiên trì!
Rất nhiều lần Lục Ly muốn từ bỏ, hai chân nặng nề như đổ chì. Nhưng nghĩ đến Thối Thể Đan, hắn cắn răng kiên trì, từng bước một trèo lên đỉnh núi.
- Xùy
Đột nhiên, Lục Ly hai chân bị trượt, té ngã trên đất, to lớn cổ quan lập tức đổ trượt xuống. Hắn sắc mặt đại biến, giống như cổ quan ngã lật, hậu quả khó mà lường được.
- Hát!
Hắn hét lớn, hai tay quấn xích sắt vài vòng, sau đó mười ngón gắt gao chộp mặt đất. Đồng thời hai chân dùng sức đạp đá, vững chắc thân thể, chậm lại xung lực to lớn của cổ quan.
Sau khi lui về hai ba mét, Lục Ly giữ vững thân thể, cổ quan đình chỉ trượt xuống. Mà hai đầu gối, hai tay của hắn bởi vì ma sát mặt đất, làm cho làn da sưng đỏ, máu tươi ẩn ẩn tràn ra.
- Hô hô!
Sau khi xác định sẽ không trượt nữa, Lục Ly thở từng ngụm, bị chút thương tích không có gì, chỉ cần quan tài không ngã lật đã là vạn hạnh, nếu không hôm nay sẽ toi công bận rộn.
Nghỉ ngơi một lát, hắn tiếp tục tiến lên. Ở trước khi đêm đen đến, rốt cục đã tới đỉnh núi. Nhìn trên đỉnh núi xếp mười mấy bộ cổ quan tản ra u quang, Lục Ly như trút được gánh nặng thở dài.
...
Đỉnh núi rất rộng rãi, hai bên trái phải nhô ra, thoạt nhìn như một con hùng ưng giương cánh bay lượn, từ đó được mệnh danh là Hắc Ưng Lĩnh.
Trước kia dãy núi này là mộ địa của một bộ lạc, sau bị Liễu gia cưỡng ép chiếm đoạt. Liễu gia xem như bá chủ Vũ Lăng Thành, bộ lạc và gia tộc ở trong phạm vi ngàn dặm đều phải nghe lệnh của Liễu gia, chiếm lấy một sơn lĩnh cũng không tính là gì.
Đỉnh núi có rất nhiều người, có hộ vệ cưỡi Ngân Lang canh giữ, có đại sư xây dựng trận pháp, cũng có lão giả kéo quan tài xong chờ nhận tiền thuê hoặc đan dược.
- Người kéo quan tài này trẻ tuổi như vậy?
Một thiếu nữ ngồi trên Ngân Lang, người mặc áo lông chồn xinh đẹp, thiếu nữ tuổi tầm mười tám mười chín, trong tay cầm một cái roi màu bạc, uy phong lẫm liệt, quý khí bức người.
Nàng nhìn thấy Lục Ly thì có chút sửng sốt, trẻ tuổi như vậy liền đi kéo quan tài? Lục Ly cởi trần thân trên, tuổi trẻ tuấn tú, cơ bắp tráng kiện, ngoại hình rất không tệ. Nhất là khí tức dã tính kia, có lực hút vô hình với nữ tử.
- Đúng vậy, Di tiểu thư!
Thống lĩnh hộ vệ Liễu Vũ ở bên cạnh đáp lời:
- Người kéo quan tài khó tìm, mặc dù Lục Ly này không phải võ giả, nhưng trời sinh thần lực. Hắn tự nguyện kéo quan tài, thuộc hạ liền tự ý làm chủ.
- A.
Di tiểu thư thu hồi ánh mắt, đối với nàng mà nói, ngay cả huyền lực cũng tu luyện không ra, dạng người này nhất định là phế vật, chỉ xứng làm việc nhất ti tiện, tỉ như kéo quan tài.
Chương 3 Lãnh chúa (1)
Lục Ly kéo cổ quan đến vị trí chỉ định, hắn nghỉ ngơi một hồi, mới từ trong bao bố phía sau lấy ra một cái áo bông màu đen mặc vào.
Hắn cũng không phải hoàn toàn không sợ giá lạnh, mà là lúc kéo quan tài, hắn cần dùng hai vai khiêng, rất dễ làm hỏng cầm áo. Mỗi một bộ y phục đều là tỷ tỷ tân tân khổ khổ may ra, hắn không nỡ làm hư.
Chờ một lát, đằng sau lại tới mấy người kéo quan tài, Lục Ly đếm thử, cộng thêm hắn hết thảy mười bảy người. Những người còn lại đều là võ giả lão niên, ít nhất cũng hơn năm mươi, xem ra nghề kéo quan tài này ở Bắc Mạc thực không có người trẻ tuổi nào làm.
- Được rồi, tới nhận lấy thù lao.
Liễu Vũ từ trên lưng Ngân Lang nhảy xuống, hắn đi đến trước mấy người kéo quan tài, nhìn một lão giả hỏi:
- Hai trăm vàng lá, Huyền Linh Đan, Thối Thể Đan, Huyền khí Nhân giai nhất phẩm, ngươi chọn cái nào?
Lão giả kia rất xác định nói:
- Huyền Linh Đan!
Liễu Vũ từ trong ngực lấy ra hai cái hộp ngọc ném qua, hôm nay lão giả này kéo hai quan tài. Hắn là võ giả, mặc dù là Huyền Vũ cảnh cấp thấp nhất, nhưng khí lực lại lớn hơn Lục Ly rất nhiều.
- Ngươi thì sao?
Liễu Vũ nhìn về phía một lão giả khác, người kia cực kỳ xác định nói:
- Đại nhân, ta cũng muốn hai viên Huyền Linh Đan.
Mấy người còn lại đều lấy Huyền Linh Đan, Liễu Vũ cũng không ngoài ý muốn.
Những lão giả này hoặc là Huyền Vũ cảnh trung kỳ, hoặc Huyền Vũ cảnh hậu kỳ, rõ ràng là muốn mượn Huyền Linh Đan trùng kích cảnh giới kế tiếp. Nếu như có thể đột phá đến Thần Hải cảnh, tuổi thọ của bọn hắn sẽ tăng trưởng, chiến lực tăng vọt.
- Lục Ly, ngươi thì sao?
Đến phiên Lục Ly, Liễu Vũ dò hỏi. Lục Ly rất khẳng định nói:
- Ta muốn Thối Thể Đan.
- Thối Thể Đan?
Liễu Vũ nhướng mày, các lão giả ở bên cạnh đều lắc đầu, Liễu Vũ trầm ngâm một lát mới nói:
- Lục Ly, mặc dù Thối Thể Đan có thể rèn luyện nhục thể, tăng cường lực lượng, nhưng ngươi cần phải minh bạch, chỉ có một thân man lực là vô dụng, trở thành võ giả huyền lực mới là căn bản, không bằng ngươi đổi vàng lá, trở về cải thiện sinh hoạt?
- Đa tạ đại nhân, ta chỉ muốn Thối Thể Đan.
Lục Ly kiên định nói.
Liễu Vũ không có nhiều lời nữa, lấy ra một cái hộp ngọc màu vàng ném qua. Lục Ly mở ra, phát hiện bên trong là một viên đan dược màu vàng, khuôn mặt không khỏi mừng rỡ.
- Ngớ ngẩn...
Di tiểu thư nhìn thấy vẻ cực nóng trong mắt Lục Ly, đùa cợt cười một tiếng, dưới cái nhìn của nàng, Lục Ly căn bản không hiểu tu luyện.
Huyền Vũ, Thần Hải, Hồn Đàm, Minh Luân, Bất Diệt, Quân Hầu, Nhân Hoàng!
Đây là cảnh giới tu luyện của võ giả Bắc Mạc, mỗi tăng lên một cảnh giới, chiến lực đều sẽ tăng vọt. Cường giả có thể phá vỡ dãy núi, có thể san bằng thành trì, đưa tay hủy thiên diệt địa.
Trở thành cường giả, có thể nắm giữ lực lượng không thể tưởng tượng, có thể nhất phi trùng thiên, vinh hoa phú quý hưởng không hết. Có thể trở thành thành chủ, vực chủ, thậm chí Nhân Hoàng.
Nhưng… hết thảy đều xây dựng ở trên cơ sở huyền lực, không thể tu luyện ra huyền lực, không cách nào đột phá Huyền Vũ cảnh, hết thảy đều là trăng trong nước hoa trong gương.
Lục Ly đã mười bốn mười lăm tuổi, còn không cách nào tu luyện huyền lực, có thể thấy tư chất rất thấp, đời này khó tiến vào cánh cửa võ đạo.
Đã như vậy, hắn còn muốn Thối Thể Đan làm gì? Coi như tu luyện khí lực tới vạn cân thì thế nào? Không nói võ giả Thần Hải cảnh, coi như Huyền Vũ cảnh đỉnh phong cũng có thể nhẹ nhõm diệt sát hắn, còn là miểu sát!
- Tốt!
Phân phát hoàn tất, Liễu Vũ vung tay lên nói:
- Mọi người về nghỉ ngơi đi, nếu còn muốn kéo quan tài, thì tới Đoạn Nhận Lĩnh.
Trời đã tối hẳn, mọi người sớm muốn rời đi, nghe vậy liền nhao nhao xuống núi.
Bắp thịt cả người Lục Ly đau nhức, hai chân nặng nề, nhưng lòng chỉ muốn về, hắn nhanh chân phi nước đại, rất nhanh đã biến mất khỏi Hắc Ưng Lĩnh.
...
Lục Ly là đệ tử của Địch Long bộ lạc, ở phía nam Hắc Ưng Lĩnh ba mươi dặm. Hắn nắm lấy hộp ngọc phi nước đại, tốn hao một canh giờ, rốt cục chạy tới bộ lạc.
Mặc dù rất mỏi mệt, nhưng hắn lại không dám nghỉ ngơi. Bởi vì hắn biết rõ, tỷ tỷ khẳng định sẽ ở ngoài bộ lạc chờ hắn về.
Quả nhiên!
Ở ngoài hàng rào, Lục Ly thấy được một bóng trắng mảnh mai. Nhìn thân ảnh bị tuyết lớn bao trùm biến thành người tuyết kia, lòng Lục Ly chua xót, ở thật xa liền rống to:
- Tỷ tỷ, đệ trở về.
Người tuyết động, đó là một thiếu nữ mười tám mười chín tuổi, mặc áo choàng, khuôn mặt tái nhợt càng thêm tuyệt mỹ, hơn xa Liễu gia Di tiểu thư không biết bao nhiêu lần.
Bất quá tay trái của nàng chống một cây quải trượng, tựa hồ đi đứng có chút bất tiện? Nghe được thanh âm của Lục Ly, sắc mặt nàng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, tựa như một đóa Tuyết Liên Hoa nở rộ, đẹp đến làm người ngạt thở.
- Tỷ tỷ, đệ không phải nói tỷ không cần chờ đệ sao?
Lục Ly nhanh chân đi đến, bắt lấy bàn tay lạnh buốt của tỷ tỷ, mang theo trách cứ nói:
- Thân thể tỷ yếu như vậy, vạn nhất ngã bệnh thì làm sao bây giờ?
Thiếu nữ cười một tiếng, yêu chiều nhìn Lục Ly, khẽ nói:
- Ta không yên lòng đệ. Về nhà đi, tỷ tỷ làm thịt hươu hầm đệ thích ăn nhất.
- Vâng!
Lục Ly nhếch miệng cười, đỡ lấy thiếu nữ đi vào. Thiếu nữ chống quải trượng, khập khễnh đi lại, một cái chân rõ ràng ngắn hơn một chút.
Có khuôn mặt xinh đẹp như vậy, lại là một người thọt?
Lục Ly trời sinh thần lực, nhưng không cách nào tu luyện huyền lực, xem ra lão thiên cũng không yêu mến đôi tỷ đệ này...
Gió tuyết quá lớn, thời tiết giá lạnh, tộc nhân của bộ lạc đã sớm vào nhà nghỉ ngơi. Lục Ly và tỷ tỷ đi qua hơn phân nửa bộ lạc, cũng không gặp được một người.
Hai người đi vào một ngôi nhà nhỏ hẻo lánh ở phía đông, ngôi nhà này rất rách nát, chỉ có ba gian phòng gạch. Lục Ly đỡ lấy tỷ tỷ tiến vào phòng giữa, đốt lên ngọn đèn mờ tối, lửa than lốp bốp, nghe rất ấm áp.
Chương 4 Lãnh chúa (2)
- Tỷ tỷ, tỷ nhanh ngồi xuống.
Lục Ly đỡ tỷ tỷ ngồi xuống, rót cho nàng một cốc nước nóng, lúc này mới ngồi xuống bàn ăn như hổ đói. Bữa tối cũng không phong phú, chỉ có hai món một mặn một chay, bất quá cơm lại rất nhiều.
Tỷ tỷ Lục Linh giống như đã ăn trước, ngồi ở một bên nhìn Lục Ly ăn. Nàng bỏ áo choàng đi, mái tóc đen nhánh rủ xuống, khuôn mặt tuyệt đẹp thủy chung ngậm lấy nụ cười nhàn nhạt, ánh nến chiếu rọi tựa như tiên tử trong tranh.
Lục Ly là thực đói bụng, hôm nay thể lực tiêu hao quá lớn, hắn quét sạch tất cả đồ ăn, lúc này mới vui vẻ đứng lên.
- Tỷ tỷ, đây là Thối Thể Đan.
Từ trong ngực lấy ra hộp ngọc đưa tới, Lục Linh tiếp nhận nhìn mấy lần, còn dùng cái mũi ngửi ngửi, gật đầu nói:
- Đích thật là Thối Thể Đan, không có gì bất ngờ xảy ra, sau khi dùng đệ hẳn có thể gia tăng bốn năm trăm cân khí lực. Lát nữa đệ dùng đi, tương lai kéo quan tài sẽ không phí sức như vậy nữa.
- Tỷ!
Lục Ly cau mày, trầm giọng dò hỏi:
- Tỷ xác định, chờ đệ có vạn cân cự lực, nhất định có thể thức tỉnh huyết mạch? Vũ Lăng Quận lớn như vậy, chiến sĩ huyết mạch chưa tới ba mươi người nha?
Sự tình huyết mạch, Lục Ly có nghe nói một ít, dân gian Bắc Mạc cũng có rất nhiều truyền thuyết.
Nghe nói trong cơ thể tất cả Nhân tộc đều có chút ít huyết mạch Thần tộc thượng cổ, thông qua nghi thức đặc thù có hi vọng thức tỉnh dòng máu của thần, trở thành chiến sĩ huyết mạch cường đại, còn có thể đạt được thần kỹ thần kỳ trong huyết mạch.
Tộc trưởng Liễu gia, bá chủ Vũ Lăng Quận là một chiến sĩ huyết mạch cường đại, còn là huyết mạch tứ phẩm, nắm giữ thần kỹ huyết mạch Viêm Hỏa . Chính bởi vì hắn là chiến sĩ huyết mạch, mới có thể dẫn dắt Liễu gia trở thành bá chủ của Vũ Lăng Quận.
Bất quá thức tỉnh huyết mạch không phải dễ dàng như vậy, mười vạn người có thể thức tỉnh một người đã không tệ rồi. Mấy chục năm qua, trong trăm vạn con dân Vũ Lăng Quận, có thể thức tỉnh huyết mạch nhị phẩm trở lên, chỉ có hơn mười người...
Do đó, Lục Ly đối với mình có thể thức tỉnh huyết mạch là cực kỳ hoài nghi. Hắn ngay cả huyền lực cũng không thể tu luyện, làm sao có thể thức tỉnh huyết mạch? Nếu như không phải này là Lục Linh nói, hắn khẳng định sẽ khịt mũi coi thường.
- Có thể, đệ nhất định có thể!
Lục Linh cực kỳ xác định gật đầu, nói:
- Coi như mười vạn người, trăm vạn người không thể thức tỉnh huyết mạch, đệ lại nhất định có thể! Tin tưởng tỷ.
Câu nói này trước kia Lục Linh đã nói, Lục Ly dừng một chút, nhíu mày nghiêm túc hỏi:
- Vì cái gì? Tỷ tỷ, có thể nói cho đệ biết nguyên nhân không?
- Không thể!
Lục Linh lắc đầu nói:
- Có một số việc bây giờ đệ biết rõ ngược lại không tốt. Chờ đệ thức tỉnh huyết mạch, ta sẽ nói cho đệ biết. Chỉ cần đệ nhớ kỹ, đạt tới vạn cân cự lực, đệ tuyệt đối có thể thức tỉnh huyết mạch, còn là huyết mạch cực kỳ cường đại. Đồng thời... đến lúc đó đệ cũng có thể tu luyện huyền lực.
- Cái gì?
Thân thể Lục Ly chấn động, mặt mũi không dám tin.
Từ nhỏ đến lớn, hắn tu luyện rất nhiều lần, cũng không thể tu luyện ra một tia huyền lực. Hiện tại Lục Linh lại chắc chắn như thế, nói sau khi huyết mạch thức tỉnh, hắn có thể tu luyện huyền lực?
- Đừng hỏi nữa, nghe tỷ là được.
Lục Linh đứng dậy chống quải trượng đi đến gian phòng của mình, ở cửa ra vào quay đầu nói:
- Sau khi dùng Thối Thể Đan, thì đi ngủ sớm đi, ngày mai còn phải kéo quan tài nữa. Đúng rồi... Thối Thể Đan sẽ khiến đệ có chút khó chịu, chịu đựng qua thì sẽ không sao.
Lục Linh chống quải trượng rời đi, Lục Ly đứng ở bên bếp lửa than, còn yên lặng suy nghĩ những lời Lục Linh nói.
Huyền lực!
Sau khi huyết mạch thức tỉnh, hắn có thể tu luyện huyền lực? Có thể bước vào Huyền Vũ cảnh, mở ra đại môn võ đạo, trở thành một võ giả chân chính?
Ở Bắc Mạc, ai không muốn trở thành võ giả, ai không muốn trở thành cường giả uy chấn bát phương? Ai không muốn trở nên nổi bật, nắm giữ vinh hoa phú quý hưởng không hết?
- Luyện hóa Thối Thể Đan!
Lục Ly vội vàng đi ra ngoài, tiến vào gian phòng của mình. Hắn ngay cả tắm rửa cũng không để ý, lấy ra Thối Thể Đan trực tiếp nuốt vào, sau đó uống mấy ngụm nước, ngồi dưới đất khẩn trương chờ đợi.
Lục Linh nói luyện hóa Thối Thể Đan sẽ có chút khó chịu, Lục Ly nghĩ đến đan dược có thể gia tăng mấy trăm cân khí lực, nuốt vào thân thể chắc chắn sẽ có chút phản ứng đặc thù?
- Nóng...
Quả nhiên, rất nhanh, Lục Ly cảm thấy thân thể có dị dạng, một dòng nước nóng từ yết hầu khuếch tán toàn thân, cả người ấm áp, cực kỳ dễ chịu.
- Ách?
Sau một lúc lâu, Lục Ly phát hiện không thích hợp. Bởi vì thân thể càng ngày càng nóng, cả người tựa như bị ném vào trong nước sôi, làn da toàn thân bắt đầu đỏ lên...
- Nhịn!
Lục Ly cắn răng kiên trì, hắn ngồi xếp bằng trên mặt đất, một tay nắm một khúc gỗ, một tay che miệng không để cho mình phát ra âm thanh. Lục Linh ở gian phòng bên cạnh, Lục Ly không muốn nàng lo lắng.
- Ô... ô!
Theo thời gian trôi qua, tầm một nén nhang sau, Lục Ly cảm giác không phải ngâm trong nước sôi, mà như bị ném vào trong lò lửa nướng, nóng đến để cho người ta chịu không được.
Hắn liều mạng che miệng, cái tay còn lại gắt gao xiết khúc gỗ, gỗ đào cứng rắn bị hắn bóp biến hình, năm ngón tay hãm vào thật sâu.
Tích tích!
Giọt giọt mồ hôi từ trên trán hội tụ thành dòng trôi xuống, quần áo toàn thân Lục Ly ướt đẫm, mặt nổi gân xanh, cả khuôn mặt biến hình.
- Ba!
Ba nén hương sau, khúc gỗ không chịu nổi gánh nặng, bị Lục Ly bóp nát. Giờ phút này hắn cảm giác nhiệt độ toàn thân bắt đầu giảm xuống, cả người như trút được gánh nặng, há miệng thở hổn hển.
Hai nén nhang sau, nhiệt độ trong thân thể triệt để khôi phục bình thường. Toàn thân Lục Ly giống như hư thoát, hắn cái gì cũng không quan tâm, bò lên giường bịt kín chăn mền nằm ngáy o o.
- Hô...
Chờ Lục Ly chìm vào giấc ngủ, ngoài cửa sổ truyền đến âm thanh thở dài rất nhỏ.
Chương 5 Con đường thông thiên
Lục Linh đứng ở ngoài cửa sổ, toàn thân bị bông tuyết bao trùm, chứng minh đã đứng ở chỗ này thật lâu. Nàng nhìn vào trong cửa sổ, khóe miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, chống quải trượng khập khiễng đi vào gian phòng của mình.
Lục Linh không biết là...
Sau một lát, vòng răng thú đeo trên cổ Lục Ly phát sáng, tản mát ra bạch quang yếu ớt, lóe lên như con đom đóm trong bầu trời đêm.
Lục Ly đã sớm ngủ say, căn bản không biết vòng răng thú hắn đeo mười mấy năm còn biết phát sáng.
...
Ngày thứ hai trời còn chưa sáng, Lục Ly tỉnh lại, mỗi ngày hắn đều tỉnh lại vào lúc này, đã hình thành đồng hồ sinh học ổn định.
Vòng răng thú đã sớm khôi phục như trước, cổ phác ố vàng, giống như một cái răng nanh dã thú bình thường.
- Ui, thối quá!
Hắn ngửi được một mùi tanh hôi, vội vàng đứng lên, phát hiện toàn thân cáu bẩn, ngay cả chăn mền cũng vậy.
- Cái này...
Hắn mơ hồ đứng lên, nghĩ một lát đột nhiên vung quyền, tiếng rít gào vang lên, đôi mắt của hắn chớp mắt phát sáng.
- Lực lượng tăng lên một ít, Thối Thể Đan hữu dụng! Chẳng lẽ những cáu bẩn này là tạp chất trong thân thể ta? Đan dược rèn luyện huyết nhục của ta?
Lục Ly nghĩ một lát, mặt mũi tràn đầy phấn chấn quơ quơ quả đấm nói:
- Lực lượng tăng lên bao nhiêu? Lên núi khảo nghiệm liền biết.
Không để ý tới giặt rửa giường chiếu, Lục Ly vội vàng ra khỏi phòng, hắn từ hậu viện nhẹ nhàng nhảy lên, chạy tới hậu sơn.
Chạy hết tốc lực vài dặm, Lục Ly tới phụ cận một cự thạch hình tròn. Hắn nhìn xung quanh vài lần, xác định không người, hai tay nắm cự thạch nâng lên, sau đó giơ cao cự thạch chạy như điên ở trong núi rừng.
Đường kính cự thạch dài hơn một mét, trọng lượng ít nhất hơn hai ngàn cân. Bất quá ở trong tay Lục Ly lại cảm giác như giấy, hắn giơ cao cự thạch phi nước đại ở trong núi rừng, tốc độ như gió, giống như một cự thú hình người.
Chạy hơn mười dặm, Lục Ly tới một sơn cốc, bên trong có một đầm nước, trên đầm nước là một thác nước như ngân hà đổ ngược, phong cảnh rất đẹp.
- Oanh!
Lục Ly ném cự thạch ở bên đầm nước, mặt mũi tràn đầy hưng phấn rống lên:
- Năm trăm cân, lực lượng của ta tăng lên năm trăm cân, Thối Thể Đan thật có hiệu quả. Ha ha ha, vạn cân cự lực ở trong tầm tay!
Một viên đan dược gia tăng năm trăm cân khí lực, Thối Thể Đan đặc thù của Liễu gia quả nhiên thần kỳ.
Lục Ly rất kinh hãi, hắn khổ luyện bảy năm mới có ba ngàn cân cự lực. Hiện tại qua một đêm, liền tăng lên năm trăm cân, này để trong lòng hắn khó mà bình phục.
Trên thực tế Lục Ly cũng không biết, Thối Thể Đan chỉ là đan dược Nhân phẩm bình thường, nếu như dùng đan dược Thiên phẩm, đoán chừng một viên có thể tăng lên vạn cân cự lực.
Bất quá đối với võ giả chân chính mà nói, rèn luyện nhục thân là có cũng được mà không có cũng không sao. Mỗi tăng lên một cảnh giới, nhục thân đều sẽ tăng lên trên diện rộng. Tỉ như võ giả Huyền Vũ cảnh sơ kỳ chỉ có ba ngàn cân cự lực, đến Huyền Vũ cảnh đỉnh phong lại có thể nắm giữ vạn cân cự lực, đột phá Thần Hải cảnh càng khủng bố hơn!
Do đó, Liễu gia Di tiểu thư thấy Lục Ly lựa chọn Thối Thể Đan mới nói hắn ngớ ngẩn. Đối với võ giả chân chính mà nói, chỉ có man lực là không có bất kỳ ý nghĩa gì, có thể nhẹ nhõm miểu sát.
Huyền lực mới là căn bản của võ đạo, nắm giữ huyền lực liền có thể thi triển thần kỳ huyền kỹ, có thể diễn hóa ra mọi loại thần thông, phá núi liệt địa, hủy diệt thành trì, diệt sát Huyền thú mạnh mẽ cũng không nói chơi.
- Tu luyện, lát nữa lại đi kéo quan tài!
Nghỉ ngơi một hồi, ánh mắt Lục Ly nóng rực. Vốn hắn cũng có chút kháng cự việc kéo quan tài, nghe nói kéo quan tài sẽ hấp thụ khí vận và thọ nguyên, để cho người ta không may một đời. Giờ khắc này Lục Ly lại rất khát vọng, hận không thể một ngày kéo mấy quan tài.
Kéo quan tài liền có Thối Thể Đan, có thể đột phá vạn cân cự lực, có thể thức tỉnh huyết mạch, có thể tu luyện ra huyền lực.
Có thể mở ra một cánh cửa hi vọng, một Thông Thiên Chi Lộ!
Lục Ly nhanh chóng cởi áo quần, chỉ còn một cái qυầи ɭót. Nghĩ nghĩ hắn lại lấy vòng cổ xuống, tỷ tỷ nói đây là vật kỷ niệm duy nhất phụ thân lưu cho hắn, hắn không muốn bị nước muốn đi.
Hắn xuống hồ nước, nhanh chóng bơi về phía thác nước. Nhiệt độ nước cũng không tính lạnh, hắn ở sơn cốc này đã tu luyện bảy năm, gió mặc gió, mưa mặc mưa, hết thảy đều xe nhẹ đường quen.
Thác nước rất dài, tới mấy trăm mét, thủy thế cực kỳ mãnh liệt. Hai cánh tay hắn nhanh chóng vẩy nước, ở trong nước lăn lộn gào thét tiến lên.
Sau khi tới gần thác nước, hai cánh tay của hắn đột nhiên kích mặt nước, hai chân đạp mạnh, cả người như cá mập bay vụt lên, xông vào trong thác nước, đứng ở trên một tảng đá trong thác nước.
Thác nước cao vài trăm mét mưa như trút xuống, nước sông băng lãnh hóa thành thủy long gào thét đập tới, lực lượng này cực kỳ khủng bố, dù là cự thạch nặng mấy trăm cân, đoán chừng cũng sẽ bị nhẹ nhõm cuốn đi.
Lục Ly tựa như Định Hải Thần Châm sừng sững ở trên cự thạch, mặc cho thủy long nện ở trên người hắn không nhúc nhích chút nào. Hai mắt hắn nhắm nghiền, hô hấp kéo dài, hai chân có chút uốn lượn, thân thể vững như bàn thạch.
- Hát!
Sau một lát, Lục Ly từ trong khe hở vách đá rút ra một thanh trường đao, mãnh liệt bổ chém thác nước.
Hắn bổ trường đao căn bản không có bất luận chương pháp gì đáng nói, càng không có chiêu thức huyền diệu, chỉ đơn giản bổ ra mà thôi.
Bất quá...
Đao pháp của hắn rất nhanh, nhanh như hồng quang, nhanh đến mức căn bản thấy không rõ. Chỉ nháy mắt hắn đã đánh ra ba đao, đây còn là dưới tình huống gánh vác áp lực thật lớn từ thác nước.
Mười đao, năm mươi đao, một trăm đao, một trăm ba mươi đao!
Nương theo tiếng nổ mạnh mẽ, thân thể Lục Ly bị đập bay xuống, bị nước sông cuồn cuộn bao phủ.
- Hưu!
Thân thể của hắn từ trong nước bắn ra, xếp bằng ở bên đầm nước thở hổn hển. Bắp thịt toàn thân hắn rung động, lồng ngực chập trùng kịch liệt, có thể tưởng tượng vừa rồi hắn nhận lấy lực lượng cường đại cỡ nào.