Mục lục
Long Đế Bất Diệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3611 Đến lượt ta
""Thần Văn Đạo Tràng!"" Lục Ly lần nữa kinh hãi, hắn cố gắng giãy dụa, muốn phóng lên cao, thoát khỏi đầm bùn này, nhưng lực hút ở phía dưới quá lớn, hơn nữa giờ phút này hắn cảm giác Thần Lực đang rối loạn, hắn càng giãy dụa thì càng lún sâu hơn. ""Huyết Linh Nhi!"" Lục Ly trước tiên thả ra Huyết Linh Nhi, tay kia cầm trường kiếm liên tục chém ra, còn cô đọng mười một Vô Vọng Thần Phù liên tục đánh hướng người nọ. Người nọ vốn muốn lập tức xông tới công kích Lục Ly, nhưng không nghĩ tới Lục Ly phản kích mãnh liệt như vậy, nhất là mười một Vô Vọng Thần Phù kia không ngừng nổ lui hắn, tuy không bị thương quá nặng, nhưng nếu vài cái Vô Vọng Thần Phù cùng nổ thì hắn vẫn sẽ bị thương nặng. Oong! Lục Ly lấy ra Thất Thải Lưu Ly Tháp, tòa tháp này rất nhanh bay lên, mở ra một cánh cửa ở dưới, nhưng người nọ sớm có phòng bị, lúc Lục Ly lấy ra Vô Vọng Thần Phù thì lập tức rút lui, không có bị hút vào. - Thiên Thủy Trận! Người nọ phóng ra chân ý cường đại, trên trời đổ mưa lớn như trút nước, nhưng nước mưa chỉ bao phủ phạm vi trăm trượng xung quanh Lục Ly. Hơn nữa, thứ rơi xuống đất không giống như là mưa, càng giống như những thanh kiếm nhỏ sắc bén. Nước mưa này còn tập trung công kích Lục Ly, nửa thân thể còn lộ ra ngoài của Lục Ly bị nước mưa liên tục đánh trúng. Phập phập! Lục Ly cảm giác nửa người như bị kim đâm, đau đến nhe răng, võ giả đối diện thầm kinh hãi không ngớt, trong tình huống bình thường, hắn thả ra chân ý công kích mạnh mẽ như vậy có thể giết chết một mảnh, nhưng không ngờ rằng không thể phá nổi phòng ngự của Lục Ly? - Thiên Thủy Tụ! Nước mưa ở trên đột nhiên ngưng tụ lại giữa không trung, như một con cự long đang bơi lội vòng quanh, sau khi dung hợp mấy vạn giọt mưa thì con cự long này rít gào, biến thành một thanh kiếm lớn dài hơn trăm trượng ầm ầm lao xuống chỗ Lục Ly. ""Mợ nó!"" Chân nhân bất lộ tướng, nếu để một kiếm này đâm xuống thì dù hắn không chết cũng sẽ bị trọng thương, đến lúc đó còn gì để chơi nữa? Hắn suy nghĩ một chút rồi điều khiển Thất Thải Lưu Ly Tháp bay tới đỉnh đầu mình, cùng lúc đó phóng ra mười một Vô Vọng Thần Phù lên trên cao, mặt khác còn chém ra vài kiếm. Ầm ầm ầm ầm! Vô Vọng Thần Phù liên tục nổ giữa không trung, tuy thanh thủy kiếm kia không bị vỡ nát, nhưng hơi thở yếu đi một chút, đợi sau khi mấy luồng lưu quang va chạm với thủy kiếm thì hơi thở đã yếu hơn vài phần. Ầm! Cuối cùng, thanh thủy kiếm to lớn kia đánh vào Thất Thải Lưu Ly Tháp, Thất Thải Lưu Ly Tháp chấn động kịch liệt, nhưng không bị gì, thủy kiếm hóa thành mảnh nhỏ. Thủy kiếm này mang theo uy áp cường đại ập xuống, tuy đã vỡ nát nhưng hơi thở cường đại tựa hồ chấn Lục Ly hộc máu. Vèo! Giữa không trung lại có một thanh kiếm lớn lao xuống, Lục Ly vội vàng thả ra Vô Vọng Thần Phù và chém ra đế binh thả ra lưu quang ngăn cản lại, nhưng kết quả vẫn giống nhau, Vô Vọng Thần Phù và ánh kiếm triệt tiêu một ít năng lượng của thủy kiếm to lớn, cuối cùng thủy kiếm đánh vào Thất Thải Lưu Ly Tháp rồi nổ tung. Phụt! Lục Ly lần nữa phun ra ngụm máu, thoạt nhìn tựa hồ bị chấn thương. Người nọ ở đằng xa cười lớn nói: - Lục Ly, nhận thua đi, đừng tiếp tục kiên trì nữa, nếu không một khi ngươi bị thương nặng thì không có cơ hội sau đâu. - Chịu thua? Trong mắt Lục Ly đều là vẻ không cam lòng, giận dữ hét: - Chịu thua không phải tính cách của ta, dù có chết ta cũng sẽ không nhận thua! - Vậy ta đây thành toàn cho ngươi! Nam nhân trung niên cũng nổi giận, liên tục ngưng tụ từng thanh thủy kiếm đâm xuống, Lục Ly không nhúc nhích được thân thể, chỉ có thể lần lượt nhờ Vô Vọng Thần Phù và đế binh công kích làm suy yếu uy lực của thủy kiếm, cuối cùng dựa vào Thất Thải Lưu Ly Tháp chống đỡ. Phụt! Sau gần nửa canh giờ, ngũ tạng lục phủ của Lục Ly đều bị chấn vỡ, điểm này không lừa được người, võ giả đối diện dễ dàng tra xét được, khóe miệng hắn lộ ra vẻ giễu cợt, nói: - Lục Ly, hỏi ngươi một lần cuối cùng, có nhận thua hay không? Không nhận thua thì ta đây thật sự sẽ xuống nặng tay đấy, đến lúc đó có chết cũng đừng trách ta nhé. - Ha ha ha! Lục Ly vào giờ phút này lại cười to, giống như đã bị điên, thân thể hắn từ bên trong đầm bùn nhảy ra, xông lên giữa không trung, nói: - Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn giết ta? Vừa rồi nếu không phải muốn câu giờ, dư ba từ công kích kia của ngươi làm sao bị thương ta được. Ngươi đã công kích nửa ngày rồi, hiện giờ đến lượt ta chứ nhỉ? Lục Ly cố ý bị thương, hắn cố ý tê liệt câu giờ người này, mục đích tự nhiên là phá giải thần văn dưới chân. Năng lực phá giải thần văn của Huyết Linh Nhi không cần bàn cãi, dễ dàng phá vỡ giúp hắn, lúc này nó đang ở dưới chân người kia bố trí một thần văn. Oong! Dưới chân người nọ đột nhiên sáng lên một luồng hào quang, tiếp đó sáng lên hỏa quang màu đỏ, hai luồng sáng đan vào nhau, tạo thành một cái cũi, bao phủ nhốt người nọ vào trong. - Cái này... Người nọ tuyệt đối không ngờ đến Lục Ly cư nhiên dùng cách lấy răng trả răng, hắn ngưng tụ ra từng con thủy long trong tay, muốn đập vỡ cũi lửa này. Nhưng ngọn lửa này là ảo ảnh, thủy long của hắn tiếp đó gào thét, vòng bảo vệ kia không hư hao chút nào. Vèo! Người này suy nghĩ một chút rồi lao ra ngoài, nhưng vừa mới tới gần vạch lửa đỏ thì sâu trong linh hồn của hắn thoáng chốc có cảm giác trí mạng. Cảm giác này rất mãnh liệt, hắn đã nhiều lần bơi bên bờ sinh tử, cho nên cảm giác sẽ không sai lầm. Vèo! Lục Ly từ bên kia vọt tới, hắn không có công kích, chỉ thả ra Thất Thải Lưu Ly Tháp, tòa tháp kia lơ lửng ở phía trên người này, một lực hút mạnh mẽ truyền ra. ""Xong đời!"" Võ giả trung niên sắc mặt thay đổi, hắn cố gắng chống đỡ lực hút từ Thất Thải Lưu Ly Tháp, nhưng Thất Thải Lưu Ly Tháp xoay tròn rất nhanh, lực hút càng lúc càng lớn. Võ giả này phút chốc cảm giác không chống đỡ nổi, hắn quyết định thật nhanh, trầm giọng quát: - Ta chịu thua! Tia sáng thần văn sáng lên, người này trực tiếp bị truyền tống ra ngoài sân tỉ võ, Lục Ly thu lại Thất Thải Lưu Ly Tháp, Thần Văn Đạo Tràng kia cũng biến mất.
Chương 3612 Thiên Ngoại Vẫn Tinh
Thắng ba trận liên tiếp! Lục Ly nuốt mấy viên dược chữa thương, lòng còn sợ hãi, hít sâu vài lần, cùng lúc đó rất nhanh vận chuyển Thần Lực ở một bên chữa thương. Có thể từ trong hơn năm nghìn người đi vào ba mươi vị trí đầu, mặc dù có thêm yếu tố vận khí, nhưng không thể coi thường bất cứ ai. Người vừa rồi trong im lặng đã bố trí một Thần Văn Đạo Tràng, nếu Huyết Linh Nhi không phá giải nhanh thì lúc này hắn đã ngã xuống. Người bên ngoài cũng một mảnh xôn xao, Lục Ly cư nhiên có thể dễ dàng phá giải thần văn, còn có thể bố trí một thần văn? Hắn có thể bố trí thần văn, cộng thêm Thất Thải Lưu Ly Tháp, còn ai có thể là đối thủ của hắn đây? Mấy sân tỉ võ khác chiến đấu lâu như vậy, nhưng hiện giờ chưa sinh ra người thăng cấp thứ sáu, có một người thắng liên tiếp bốn trận, nhưng lúc này vẫn bị đánh bại. Bên Lục Ly không ai đi lên, võ giả không có khả năng chủ động tặng đầu người, mấy cường giả còn lại đều có chút kiêng kỵ. Thất Thải Lưu Ly Tháp quá mạnh mẽ, bị nó hút vào trấn áp thì sẽ là phiền phức lớn. - Để ta đi! Một hán tử mặt đen đi ra, chậm rãi đi tới chỗ Lục Ly, Lục Ly và hắn nhìn nhau một cái, trong lòng trở nên có chút trầm trọng. Lục Ly đã từng quan sát cuộc tỉ võ của người này, phòng ngự, tốc độ hay công kích đều rất cân đối, không có nhược điểm rõ ràng, còn có vài loại sát chiêu rất cường đại, là một kình địch. Thực ra Lục Ly cũng biết, muốn thoải mái thăng cấp thì độ khó rất lớn, thắng liên tiếp càng nhiều thì cường giả còn lại khẳng định ngồi không yên, một người thăng cấp là ít đi một vị trí, cơ hội cũng ít một chút. Hắn còn biết tên của người nọ, họ Mông tên An, cũng là một đệ tử của một đại gia tộc, làm người khá là khiêm tốn, tiếng tăm hơi kém đám Quan Thiên Thu, nhưng thực lực lại không tệ. - Lục công tử! Mông An vừa đi lên đã chắp tay nói: - Ngươi đã bị thương thì cũng không nên đánh nhau nữa, đúng không? Nếu chủ động chịu thua thì Mông An ta sẽ cảm tạ ngươi, được không? - Ha ha! Lục Ly cười cười, cái tên Mông An này nghĩ thật đẹp, còn muốn không đánh mà thắng để hắn chịu thua? Nếu đối phương vừa đi lên không gấp ra tay thì Lục Ly ngược lại rất vui khi thấy điều đó, như vậy hắn có thể thêm chút thời gian khôi phục thương thế. Hắn cười tủm tỉm trả lời: - Mông công tử, ngươi nói như vậy thì không được rồi, ta thật vất vả mới có thể thắng liên tiếp ba lần, vậy mà ngươi kêu ta chủ động chịu thua? Nếu không thì ngươi chủ động chịu thua đi, ta thiếu ngươi một nhân tình, được chứ? - Cái này thì không thể được! Mông An lắc đầu nói: - Nếu như ngươi lên cấp thì chúng ta nên làm gì bây giờ? Ngươi đã không đồng ý thì chỉ có thể khai chiến, hãy cẩn thận! Thân thể của Mông An bay vọt tới, Lục Ly nhanh chóng lùi về phía sau, chỗ người nọ vừa đi có bố trí một thần văn, nếu như Mông An đến gần, hắn có thể khiến cho Huyết Linh Nhi nhốt hắn vào trong. - Hây! Mông An không đến đó, trong tay xuất hiện một món bảo vật, đó là một cái đỉnh lớn, đỉnh lớn kia bay lên, rất nhanh biến lớn, bay tới đỉnh đầu Lục Ly. Lục Ly thay đổi sắc mặt, hắn đã từng thấy qua đỉnh lớn này, đó là một món dị bảo, có thể đổ ra ngọn lửa cường đại, trước đây có một cường giả Ngũ Kiếp đỉnh phong đã bị nó dễ dàng đốt trọng thương. Ánh mắt Lục Ly thay đổi, lấy ra Thất Thải Lưu Ly Tháp, khiến nó bay lên giữa không trung, nhưng không có bay hướng đỉnh lớn kia, mà là xoay quanh gần đỉnh lớn. Oong! Đỉnh lớn tỏa sáng vạn trượng, tiếp theo từng luồng khí lưu màu đen buông xuống, sau đó từ bên trong tuôn ra lửa xanh cuồn cuộn, nhiệt độ phụ cận phút chốc thay đổi cực kỳ nóng cháy. ""Ngọn lửa này!"" Mí mắt Lục Ly giật giật, ngọn lửa này còn bá đạo hơn ngọn lửa mà hắn đã thấy trước đó, tuy hắn có thể chống chọi, nhưng nếu bị tổn thương thì vết thương của hắn càng thêm chồng chất, thế thì sau đó đánh như thế nào đây? Oong! Lục Ly lập tức khống chế Thất Thải Lưu Ly Tháp xoay tròn, cửa lớn mở ra, một lực hút mạnh mẽ truyền ra, ngọn lửa hoàn toàn bị lực hút mạnh mẽ đó hút vào trong. Ngọn lửa này xác thực phi thường bá đạo, bên trong Thất Thải Lưu Ly Tháp còn nhốt một người, ngọn lửa đi vào, người nọ đã bị đốt trọng thương, phỏng chừng sắp bị đốt chết tươi. - Đi ra! Lục Ly không dám giết người, vội vã truyền tống người nọ ra ngoài, người nọ vừa ra đã gào thét: - Ta chịu thua, chịu thua! Võ giả này bị truyền tống ra ngoài, Mông An sắc mặt trở nên có chút mất tự nhiên, đỉnh đó của hắn không phải thả ra ngọn lửa vô cùng vô tận, bởi vì ngọn lửa trong này không phải sinh ra từ đỉnh kia, mà là do hắn hấp thụ từ trong một bí cảnh, đỉnh kia chỉ là nơi cất giữ ngọn lửa mà thôi. Hắn phóng ra nhiều ngọn lửa như vậy, toàn bộ đã bị Thất Thải Lưu Ly Tháp của Lục Ly hấp thu vào, tháp này hấp thu nhiều ngọn lửa như thế mà không có xuất hiện bất cứ vấn đề gì, điều này nói rõ cho dù hắn thả ra toàn bộ lửa thì cũng không thể thương tổn Lục Ly chút nào. - Thiên Tinh Quyền! Mông An vung hai nắm đấm, liên tục đấm ra mấy quyền vào hư không, mỗi lần đấm ra đều sẽ có một quang cầu bay ra, quang cầu này còn không ngừng biến lớn, rất nhanh xoay tròn, giống như từng cái quang cầu bay về phía Lục Ly. - Vô Vọng Thần Phù! Lục Ly thả ra mười một thần phù đánh trả, thần phù và quang cầu va chạm nhau xảy ra vụ nổ kịch liệt, không gian bị xé nứt, màn hào quang bên ngoài cũng hơi gợn sóng. ""Huyết Linh Nhi, qua đó bố trí thần văn."" Lục Ly khiến cho Huyết Linh Nhi lặng lẽ từ dưới nền đất bay qua, muốn bố trí một thần văn nhốt Mông An lại, đáng tiếc Mông An quá cảnh giác, hoàn toàn không đợi Huyết Linh Nhi qua đây thì thân thể đã bắt đầu di chuyển, hoàn toàn không cho Huyết Linh Nhi có cơ hội bố trí. - Thiên Ngoại Vẫn Tinh! Mông An lại phóng ra một loại sát chiêu, đây là sát chiêu thành danh của hắn, từng khối thiên thạch từ bầu trời giáng xuống, bao phủ nghìn trượng xung quanh Lục Ly.
Chương 3613 Thắng bốn trận liên tiếp
Lục Ly liên tục thả ra ánh kiếm và Vô Vọng Thần Phù, đánh nát từng thiên thạch, nhưng những thiên thạch này quá nhiều, cuồn cuộn không dứt, tiếp tục như vậy thì sớm muộn gì Thần Lực của hắn cũng sẽ khô cạn, đến lúc đó hắn lấy cái gì đi chống đỡ thiên thạch đầy trời này đây? Ầm ầm ầm! Thiên Ngoại Vẫn Thạch liên tục rơi xuống, Lục Ly mấy lần đột phá vòng vây lao ra, nhưng dù hắn đi bất cứ nơi nào, Thiên Ngoại Vẫn Thạch vẫn sẽ rơi xuống chỗ đó, hơn nữa tốc độ rất nhanh. Lục Ly có mấy lần bị đánh trúng, tuy thương thế không quá nặng, nhưng nếu cứ liên tục bị công kích như vậy thì nhất định sẽ thụ thương, đến lúc đó sẽ không có cơ hội trở mình. Cho nên, Lục Ly liều mạng công kích đánh nát từng khối thiên thạch, cùng lúc đó hắn suy nghĩ như thế nào mới có thể phá giải cục diện này. Huyết Linh Nhi vẫn luôn đang tìm cơ hội bố trí thần văn, đáng tiếc Mông An quá nhanh nhạy, không ngừng di chuyển, hoàn toàn không cho Huyết Linh Nhi cơ hội. Lục Ly mấy lần muốn áp sát, nhưng Mông An gần như không cho Lục Ly cơ hội, từ đầu tới cuối duy trì khoảng cách nghìn trượng với Lục Ly, hoàn toàn không cho Lục Ly bất kỳ cơ hội nào. Lục Ly lấy ra Hào Giác thổi lên, vấn đề là khoảng cách quá xa, hiệu quả giảm bớt nhiều, linh hồn của Mông An cũng rất mạnh, không có bị ảnh hưởng gì, ít nhất hành động không bị ảnh hưởng, sắc mặt thoạt nhìn không có gì khác thường. Lục Ly mấy lần khống chế Thất Thải Lưu Ly Tháp bay đi, nhưng tốc độ của Mông An rất nhanh, cấp tốc tránh né. Ngoài ra, hắn còn khống chế cái đỉnh kia va chạm với Thất Thải Lưu Ly Tháp, Lục Ly lại đang công kích thiên thạch, không cách nào chuyên tâm khống chế Thất Thải Lưu Ly Tháp, căn bản không thể tạo thành bất cứ thương tổn gì cho Mông An. Mông An có nghiên cứu một chút về Lục Ly, chiến thuật rất thích hợp, hơn nữa thần thông của hắn quá biến thái, khiến cho Lục Ly mệt mỏi ứng đối, rõ ràng đang mài chết Lục Ly. ""Làm sao bây giờ?"" Lục Ly nóng nảy, thật vất vả thắng liền ba trận, chẳng lẽ phải dừng bước tại đây? Hiện giờ, bên sân tỉ võ khác đã có một người lên cấp, sáu người thăng cấp, hiện tại chỉ còn bốn chỗ. Nếu lần này hắn thất bại, cơ hội lên cấp sẽ rất mong manh. Lục Ly rất muốn liều mạng, vấn đề là Mông An hoàn toàn không cho hắn cơ hội liều mạng, thiên thạch trên đỉnh đầu liên tục đánh xuống. Mông An vẫn luôn duy trì khoảng cách với Lục Ly, khiến cho hắn không có cơ hội liều mạng gần thân. ""Huyết Linh Nhi, trở về."" Lục Ly suy nghĩ một chút, sau đó kêu Huyết Linh Nhi quay về, tiếp đó Thiên Ly Châu của Lục Ly lóe sáng, Thánh Hoàng Chi Nữ xuất hiện, vào giờ phút này, công kích của Lục Ly cũng trở nên sắc bén, đánh nát thiên thạch rơi xuống đỉnh đầu. Thánh Hoàng Chi Nữ rất nhanh xông ra ngoài, cấp tốc lướt hướng Mông An, Thánh Hoàng Chi Nữ vừa xuất hiện thì bốn phía thoáng chốc vang lên thanh âm xôn xao, Lục Ly lại có giúp đỡ? Thánh Hoàng Chi Nữ không khác người bình thường, quan trọng nhất là còn có hơi thở sinh mệnh, cho nên thoạt nhìn không khác gì người sống, mang theo giúp đỡ để luận võ? Rõ ràng Lục Ly đang khiêu chiến quy tắc? Nhưng mọi người nhìn hướng Thiên Tiên Phong, thấy năm vị Đại Đế không có biểu thị gì thì mọi người yên tâm lại. Năm Đại Đế tọa trấn ở đây, tuyệt đối không có khả năng để người khác ăn gian, cho nên người mà Lục Ly thả ra tuyệt đối không phải là người sống, chỉ có thể là một xác sống hoặc là một con rối. Tốc độ của Thánh Hoàng Chi Nữ rất nhanh, chớp mắt đã vọt tới, nhưng Mông An không chút hoang mang, Thánh Hoàng Chi Nữ thoạt nhìn quỷ dị, nhưng hơi thở không mạnh, có lẽ chỉ là một con rối cấp thấp Lục Ly lấy ra để quấy nhiễu hắn. Vèo! Thánh Hoàng Chi Nữ xông lên trời, Mông An một tay nện xuống đất hai quyền, hắn thả ra Thiên Tinh Quyền, từng quang cầu đập xuống đánh trúng Thánh Hoàng Chi Nữ. Ầm! Thánh Hoàng Chi Nữ dễ dàng bị đánh xuống, tuy không bị thương, nhưng dễ dàng bị đánh bay như vậy, điều này nói rõ thực lực của Thánh Hoàng Chi Nữ chưa đủ. Ầm ầm ầm! Thánh Hoàng Chi Nữ lần lượt xông lên, lần lượt bị đánh rớt xuống, mặt khác, Lục Ly vẫn luôn bị Thiên Ngoại Vẫn Thạch công kích liên tục, mỗi lần đều có trên trăm khối thiên thạch nện xuống, hắn liều mạng thả ra Vô Vọng Thần Phù và ánh kiếm đánh nát từng khối thiên thạch. Vù vù vù! Thánh Hoàng Chi Nữ liên tục xông tới, lần lượt bị đánh rớt xuống, sau khi xông lên vài chục lần thì tốc độ của Thánh Hoàng Chi Nữ đột nhiên tăng vọt, hơn nữa trước đó là bay thẳng về thẳng, lần này cư nhiên học được cách bay đường vòng. Mông An vừa mới phóng ra Thiên Tinh Quyền, cô đọng vài cái quang cầu, nhưng không ngờ tới Thánh Hoàng Chi Nữ lại biết đi đường vòng? Một con rối cấp thấp cũng có thể linh hoạt như vậy sao? Oong! Giờ phút này, hơi thở của Thánh Hoàng Chi Nữ đột nhiên trở nên đặc biệt cường đại, thậm chí người bên ngoài đều có thể cảm thụ được loại khí huyết mạnh mẽ này, cảm giác như một con cự thú viễn cổ thức tỉnh. Mông An trong lòng cả kinh, bản năng cảm giác là trúng kế, đây không phải là con rối, mà là vật thật, Lục Ly ăn gian, có con rối nào linh hoạt được như vậy chứ? Con rối hiểu được ẩn giấu sức chiến đấu sao? Mông An cơ hồ không có do dự, bản năng lui về sau, mặc kệ tình huống gì, lui lại luôn là không sai. Thánh Hoàng Chi Nữ khí huyết bạo tăng, hắn sợ trúng kế bị Thánh Hoàng Chi Nữ ám toán. Hắn vừa lui, sát chiêu Thiên Ngoại Vẫn Thạch bên kia dĩ nhiên dừng phóng ra, thân hình Lục Ly như điện, dùng tốc độ nhanh nhất xông tới, tiếp đó chặn đường lui của Mông An. Cùng lúc đó, Thánh Hoàng Chi Nữ một đường đuổi theo, cùng Lục Ly hai mặt giáp công Mông An. Mông An không hề hoảng sợ, khống chế đỉnh lớn kia trôi nổi trên đỉnh đầu mình, cùng lúc đó hắn còn liên tục phóng ra Thiên Tinh Quyền, hắn không có đi công kích Thánh Hoàng Chi Nữ, mà là chọn công kích Lục Ly. Hắn lại lấy ra một món bảo vật khác, là một cái mõ, hắn ném mõ về phía Thánh Hoàng Chi Nữ, mõ ở giữa không trung biến thành một con cự thú, đó là một con quái thú loại hình cóc, há cái miệng khổng lồ trực tiếp nuốt Thánh Hoàng Chi Nữ vào trong.
Chương 3614 Nhân lúc ngươi bệnh
- Hây! Lục Ly nổi giận gầm lên một tiếng, hắn phái Thánh Hoàng Chi Nữ ra chính là vì một cơ hội gần người, lúc này vất vả lắm mới có cơ hội, sao hắn có thể bỏ qua dễ dàng như vậy? Hắn cầm trường kiếm trong tay liên tục chém ra, tiếp theo đánh ra Vô Vọng Thần Phù, phía trước dẫn phát vụ nổ dữ dội, lẽ ra với loại tình huống này, Lục Ly nhất định sẽ lui về phía sau, nhưng hắn vẫn từ bên cạnh lao tới. Sóng xung kích khủng bố cuốn tới, Lục Ly bị sóng xung kích cuốn vào, lớp da bị nổ tạo thành vết thương, máu tươi nhiễm đỏ trời cao, Lục Ly biến thành một người toàn máu xông tới chỗ Mông An. Ù ù! Lục Ly thổi lên Hào Giác, đồng thời vẫn đang nhanh chóng lao tới gần Mông An, chuẩn bị sáp lá cà. Tiếng kèn trầm thấp vang lên, nhưng Mông An cười nhạt, công kích linh hồn của Lục Ly đối với hắn không có ý nghĩa quá lớn. Công kích gần người? Hắn không sợ, thân thể của hắn không hề yếu. Thấy trong mắt Mông An lộ vẻ cười lạnh, Lục Ly trong lòng trầm xuống, có vẻ lần này rất khó thắng. Ánh mắt hắn lộ ra vẻ điên cuồng, hắn đột nhiên khống chế Thất Thải Lưu Ly Tháp xoay tròn trên đỉnh đầu, tiếp đó từng đoàn lửa đổ xuống, như cơn mưa lửa rơi xuống, mà Mông An và Lục Ly đều đang ở phía dưới đó. ""Tên điên!"" Mông An kinh hãi, hắn vô cùng hiểu rõ sự bá đạo của ngọn lửa này, nếu hắn không chạy đi thì sẽ bị ngọn lửa này đốt chết tươi. Khi hắn định bay ngược thì Lục Ly nhanh chóng vọt tới, sau đó dùng hai tay hai chân như bạch tuộc quấn lấy hắn. Ngọn lửa cuốn sạch trút xuống, Lục Ly và Mông An đều bị ngọn lửa bao phủ, Mông An phát ra tiếng kêu thảm thiết, Lục Ly cũng phát ra từng âm thanh rên đau, lửa này còn khủng bố hơn lửa màu trắng của Sí Viêm Đảo, hắn cũng không chống cự nổi, toàn thân thoáng chốc dấy lên ngọn lửa hừng hực. - Ta chịu thua, ta chịu thua! Mông An nổi giận và không cam lòng gào to, hắn phi thường không muốn nhận thua, nhưng hắn biết, nếu không nhận thua thì hắn phải chết. Lục Ly thắng bốn trận liên tiếp! - Khiếp quá! - Giết ba ngàn quân địch, bên ta tổn thất tám trăm, tên này nổi điên đến mức ngay cả bản thân cũng thiêu luôn... - Ha ha ha, tuy hắn thắng liên tiếp bốn trận, nhưng ngươi xem hắn thiêu mình thành cái bộ dạng nào rồi? Còn có thể chiến đấu được sao? - Hắn không tự tổn hại mình, cũng không thắng liên tiếp bốn trận, nhưng mà người này quả thật cũng rất tàn nhẫn, ác với kẻ địch, cũng ác với bản thân mình, không thể xem thường. - Lại thắng một trận, ta cược hắn sẽ vào tốp mười, chỉ cần vào tốp mười thì ta phát tài rồi... - Thắng cái nỗi gì, bộ dạng như thế còn thắng được sao? Tùy tiện cho một người nào đó lên cũng có thể trấn áp được hắn rồi. - ... Lục Ly thắng bốn trận liên tiếp, bên ngoài đột nhiên hò reo náo nhiệt hẳn lên, rất nhiều người cược Lục Ly không thể lọt vào tốp mười, cũng có người cược Lục Ly có thể lọt vào tốp mười. Ngoài ra, hắn là con hắc mã lớn nhất trong đại điển chiêu sinh khóa này, nên độ chú ý cao cũng là dĩ nhiên. Không chỉ có những người xem náo nhiệt xung quanh, cũng có rất nhiều người ở Thiên Tiên Phong, bao gồm cả đệ tử của Thiên Đế Tông cũng đang bàn luận, mấy tên đế cấp, Vũ Đế cứ luôn nhìn Lục Ly không thuận mắt, lúc này thấy bộ dạng thảm hại của Lục Ly, hắn mới nhìn về phía Nhuế Đế nói: - Nhuế Đế, tiểu tử mà ngươi xem trọng có vẻ phải dừng lại ở đây rồi. Bị thương nặng như vậy bất cứ một ai cũng có thể đánh bại được hắn. - Ha ha! Nhuế Đế mỉm cười, nhưng không nói gì, ánh mắt hắn nhìn khắp toàn thân Lục Ly biến thành thịt khét, nhìn Lục Ly giống như một con diều hâu, tựa như lại nhìn thấy bản thân mình khi còn trẻ. Con cháu nhà nghèo muốn vượt trội hơn quả thật là quá khó, người khác có chỗ dựa, có tài nguyên, có thiên phú, có đủ loại báu vật, bọn họ chẳng có gì cả? Không có ai để dựa vào, chỉ có thể dựa vào chính mình từng bước từng bước xông lên, đa phần đều thất bại nửa đường, chỉ số ít người có may mắn mới đứng được trên đỉnh kim tự tháp. Nhưng khi họ đứng được trên đỉnh kim tự tháp, mới phát hiện xung quanh đều là con cháu hào môn. Cho dù bọn họ đã đứng tới đỉnh, cũng sẽ bị đám người đó chèn ép gạt đổ, bởi vì bọn họ và đám con cháu hào môn đó vốn không cùng một loại... Không nghi ngờ gì nữa, Nhuế Đế chính là loại người này, mặc dù đã trở thành Đại Đế, trở thành một nhân vật lớn đẳng cấp nhất trong Vô Tận Thần Khư, nhưng hắn cũng chẳng là gì trong Thiên Đế Tông cả, nhiều người rất bất mãn với hắn, đều liên thủ lại áp chế hắn! Cho nên, Nhuế Đế thích Lục Ly như vậy, là vì hắn đã loáng thoáng nhìn thấy được hình bóng của mình trên người Lục Ly. Xoẹt xoẹt! Ở đằng kia, Lục Ly lăn trên mặt đất mấy vòng, chật vật ngồi dậy, mặc kệ mọi chuyện, lập tức nuốt hai viên đan dược trị thương, đồng thời lấy ra hai cây thần dược bắt đầu luyện hóa. Nội thương hắn chịu trước đây, bây giờ cũng đã bằng với ngoại thương rồi, vẫn là ngoại thương rất nghiêm trọng. Ngọn lửa khủng khiếp đến mức hắn cũng không thể chịu đựng nổi nữa. Nếu Mông An cứ ngoan cố không chịu nhận thua, sau khi Mông An bị thiêu chết, hắn cũng có thể bị thiêu chết... Tuy thắng bốn trận liên tiếp, nhưng Lục Ly lại chẳng hề có nét khấp khởi vui mừng nào, bây giờ cũng chẳng nghĩ ngợi gì, trị thương trước rồi tính. Hắn hồi phục năng lực nhanh hơn người bình thường, chỉ cần cho hắn thời gian một nén hương, là vết thương của hắn có thể hồi phục kha khá rồi. Người bên dưới đương nhiên cũng không ngốc, làm sao có thể cho hắn thời gian khôi phục? Bây giờ đã có sáu người thăng cấp rồi, chỉ còn lại bốn vị trí nữa thôi, nếu để cho Lục Ly thăng cấp, thì cơ hội sẽ càng mỏng manh. Nhân lúc hắn bệnh, lấy mạng hắn. Đâu có ai bỏ qua cơ hội tốt như thế chứ, sau khi Lục Ly vừa luyện hóa xong hai cây thần dược đó, lập tức có bốn năm người lao về phía hắn. Vù. Một bóng người còn nhanh hơn cả bọn họ, hắn còn gầm lên: - Chư vị, cho ta cơ hội rửa nhục đi! Mọi người bỗng chốc nhìn qua, mới thấy thì ra đó là Quan Thiên Thu. Quan Thiên Thu chữa thương một lúc rồi bây giờ mới bình phục trở lại, nhưng trông có vẻ vẫn chưa khỏi hẳn.
Chương 3615 Nhân lúc ngươi bệnh
Quan Thiên Thu rất nổi tiếng, có ba người thấy hắn xuất hiện thì dừng lại, hai người kia thì có vẻ không tín nhiệm Quan Thiên Thu lắm, một người lên tiếng nói: - Quan huynh, bây giờ huynh có ổn không đấy? Vết thương của Quan Thiên Thu còn chưa lành, người này sợ Quan Thiên Thu đấu không lại Lục Ly, để Lục Ly thăng cấp thành công. Hơn nữa, Quan Thiên Thu còn bị Thất Thái Lưu Ly của Lục Ly trấn áp trước đó, lỡ như lần này lại bị trấn áp thì sao. - Ninh huynh, tin ta! Quan Thiên Thu nghiêm túc gật đầu, Ninh công tử này suy nghĩ một chút mới dừng lại, nể mặt Quan Thiên Thu. Nhưng có một người khác lại chẳng hề cho chút thể diện, ngược lại chế nhạo nói: - Quan công tử, ngươi nên tiếp tục chữa thương đi. Trận này ngươi không cần ra tay. Đừng lo... Ta sợ sẽ không hợp tác với hắn, cố ý châm chước. Ý tứ của người này quá rõ ràng, Quan Thiên Thu và Lục Ly đã từng hợp tác với nhau nên hắn không tin tưởng Quan Thiên Thu, nếu Quan Thiên Thu cố tình châm chước để Lục Ly thắng thì bọn họ sẽ mất thêm một vị trí. - Ha ha ha ha! Quan Thiên Thu cười nói: - Liễu huynh, yên tâm đi, ta lấy danh dự nhà họ Quan ra đảm bảo, lần này ta chắc chắn sẽ dốc toàn lực, xin Liễu huynh cho Quan mỗ chút thể diện. Quan Thiên Thu đã nói như vậy rồi, người đối diện đó cũng không muốn làm phật ý Quan Thiên Thu. Một điểm nữa là vết thương của Quan Thiên Thu vẫn chưa khỏi, dù có thắng được Lục Ly vào được trận sau, nhưng trận sau sẽ càng khó đánh hơn, đối với bọn họ mà nói cũng là một cơ hội. Cuối cùng, Quan Thiên Thu tiến vào trường đấu võ, dược lực của thần dược mới luyện hóa và đan dược trị thương Lục Ly uống đã lan khắp toàn thân, chỉ là khiến lớp da không chảy máu nữa thôi, còn vết thương thì chưa khỏi được bao nhiêu. Hắn mở mắt ra nhìn Quan Thiên Thu đang đứng đối diện, khóe miệng lộ ra nụ cười giễu cợt mờ nhạt. Trước trận chung kết, Quan Thiên Thu còn mở tiệc chiêu đãi hắn, xưng huynh gọi đệ với hắn, cơ mà bây giờ ngoảnh lại đã muốn đối phó hắn rồi? Trên mặt Quan Thiên Thu không chút e dè, sau khi hắn tiến vào thì chắp tay, sau đó truyền âm nói: “Lục huynh, ngươi tự nhận thua đi, ngươi bị thương nặng lắm rồi, không phải là đối thủ của ta đâu.” Lục Ly cười nói: - Quan huynh, vết thương của ngươi cũng chưa bình phục, nếu cứ liều như thế này, rất có thể cả hai sẽ đều thiệt, đến lúc đó, chắc chắn ngươi cũng không cách nào thăng cấp được. Hay là vậy đi… chúng ta làm một giao dịch, ta trả đế binh cho ngươi, ngươi để ta đi thăng cấp, thấy thế nào? - Ha ha! Quan Thiên Thu lắc đầu cười khẩy: - Lục huynh, ngươi nghĩ nhiều quá rồi. Đối với ta mà nói, thân phận đệ tử Thiên Đế Tông càng quan trọng hơn, một món đế binh không cần cũng được. Nếu để ngươi thăng cấp, Quan Thiên Thu ta sau này làm sao còn chỗ đứng ở Vô Tận Thần Khư này được, chuyện này hay là đừng nhắc nữa! - Sai rồi! Lục Ly muốn kéo dài thời gian để thân thể hắn hồi phục, cho nên hắn nhẫn nhịn truyền âm nói: “Quan huynh, ngươi phải nghĩ như vầy, ta thăng cấp rồi vẫn còn ba vị trí, sau khi ngươi có được đế binh, chiến lực cũng sẽ tăng lên rất nhiều, bây giờ cường giả còn lại không nhiều nữa, cơ hội của ngươi càng lớn hơn.” - Ha ha! Quan Thiên Thu lắc đầu nói: - Lục huynh đệ, không cần nói nhiều nữa, ta hỏi ngươi một câu cuối cùng có nhận thua hay không, không nhận thua thì ta ra tay đấy. Sao Lục Ly có thể nhận thua được? Khó khăn lắm hắn mới thắng được bốn trận liên tiếp, nhìn thấy thắng lợi đang tỏa sáng, cho dù chết hắn cũng sẽ không nhận thua. Hắn nghiến răng đứng dậy nói: - Đến đi, cho dù chết, cũng phải cho ta chết một cách minh bạch. Lục Ly còn sá gì nữa, Quan Thiên Thu đã muốn chiến như thế, thế thì hắn sẽ quyết chiến đến cùng, cho dù thua cũng sẽ không để Quan Thiên Thu được thỏa chí. Nhưng trải qua trận đấu vừa rồi, coi như hắn cũng có thêm một con át chủ bài, lửa trong Thất Thái Lưu Ly Tháp rất hung bạo, nếu có thể cho Quan Thiên Thu thử một chút, sợ là Quan Thiên Thu cũng ngủm mất. Trước đây Quan Thiên Thu đã từng chiến đấu với Lục Ly, trận chiến vừa rồi hắn cũng đã xem, tất cả át chủ bài của Lục Ly dường như đều đã dùng hết trong trận chiến vừa rồi, cho nên, tuy bây giờ vết thương hắn vẫn chưa hồi phục, nhưng vẫn rất có lòng tin. Hắn biết rõ Lục Ly có một nhược điểm chí mạng, chính là không thể tấn công từ xa, ngoại trừ Thất Thái Lưu Ly, những đòn tấn công khác đều không đáng lo. Tòa tháp đó cũng không thể bay quá xa, Lục Ly không chế không tốt, chỉ cần cẩn thận một chút, không để Thất Thái Lưu Ly Tháp đến gần thì sẽ không bị uy hiếp gì cả. Hiện tại Lục Ly đang bị thương, nội thương ngoại thương chồng chất lên nhau, chỉ cần hắn tấn công từ xa, có thể dễ dàng làm cho Lục Ly bị thương nặng, đến lúc đó chỉ có thể ngoan ngoãn nhận thua. Hắn cũng làm như vậy, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm, phóng ra một loại chân ý hệ phong. Gió giữa không trung ngưng tụ về phía hắn, xuất hiện những con dị thú, những con dị thú đó trông có vẻ rất giống thực thể, khí tức kinh người, từng con dị thú gầm rú lao về phía Lục Ly. - Căng rồi đây! Quan Thiên Thu không hổ là một trong những người mạnh nhất lần này, cũng là người có kinh nghiệm chiến đấu vô cùng phong phú, Lục Ly nhìn thấy hắn giải phóng dị thú tấn công tầm xa thì khá là đau đầu. Tương tự, hắn cũng cho Huyết Linh Nhi từ dưới đất xông lên, muốn bố trí một thần văn ở đó, giam giữ Quan Thiên Thu lại. Đồng thời hắn điều khiển Thất Thái Lưu Ly Tháp bay đến, ý đồ tiếp cận Quan Thiên Thu. Chỉ cần tiếp cận được Quan Thiên Thu, mặc kệ là hút hắn vào trong, hay là phóng hỏa đều có thể thắng. Quan Thiên Thu đã bị thua một lần, sao hắn có thể lại mắc sai lầm tương tự được chứ? Thân hình hắn hóa thành làn gió, không ngừng lướt đi, hắn cũng đã sớm tìm hiểu về Huyết Linh Nhi này rồi. Ở đây thần niệm không bị khống chế, cho nên nhất cử nhất động của Huyết Linh Nhi đều có thể tra xét được. Ầm ầm ầm. Bên này, Lục Ly giải phóng ra Vô Vọng Thần Phù và kiếm mang đánh vỡ từng con dị thú được tạo thành từ gió đó, mỗi khi tung đòn tấn công, Lục Ly đau đớn vô cùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK