Mục lục
Long Đế Bất Diệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4121 Không phá giải được
“Gấp cái gì? Cho dù Cẩu An lấy được Ung Hoàng Kích thì hắn có thể mang đi hay sao? Đằng nào hắn vẫn phải nhảy từ trên xuống chứ? Vừa đi xuống đã gặp phải tấn công của bằng này Thánh Hoàng, đến khi ấy chúng ta đục nước béo cò. Cẩu An có thể rời khỏi Thiên Cẩu tộc, ta và ngươi cũng có thể rời khỏi Xích Long tộc.” “Chuyện này...” Ngao Khí hơi run, nói rằng: “Nếu ngươi rời khỏi bộ tộc thì sẽ bị các đại tộc truy sát. Đến khi ấy bộ tộc cũng không tiện đứng ra bảo vệ ngươi. Ngươi cầm Ung Hoàng Kích chắc chắn sẽ bị vô số lão ma truy kích. “Ha ha!” Ngao Việt khẽ cười vài tiếng, truyền âm nói: “Chỉ cần lấy được Ung Hoàng Kích, ta sẽ tìm một địa phương để luyện hóa. Một khi luyện hóa xong xuôi thì ta đã có thể phóng thả toàn bộ uy lực của Ung Hoàng Kích. Bằng sức chiến đấu của ta phối hợp với Ung Hoàng Kích, cho dù Thánh Hoàng vô hạn đến gần Đại Viên Mãn ta cũng không sợ. Còn cường giả Đại Viên Mãn sẽ không đến truy sát ta đâu nhỉ?” “Chuyện này đúng là thế!” Ngao Khí khẽ vuốt cằm, cường giả Đại Viên Mãn đương nhiên sẽ không truy sát Ngao Việt. Khắp cả Thiên Hoang Tinh Vực mới có ba cường giả Đại Viên Mãn. Ba cường giả này không dễ điều động, càng không tự hạ thấp thân phận mà truy sát Ngao Việt. “Hơn nữa...” Ngao Việt cười khùng khục nói rằng: “Nếu không được thì ta sẽ đến các tinh vực khác. Ta vẫn còn mấy chục vạn năm thọ nguyên, ra bên ngoài tiêu xài vài vạn nguyên rồi trở về, có lẽ sức chiến đấu của ta đã đạt đến trình độ vô hạn Đại Viên Mãn rồi, đến khi ấy kẻ nào còn dám làm phiền đến ta? “Ừm!” Ngao Khí gật gù, sau đó kiên định nói: “Ngao Việt nguyên lão, đợi nữa ngươi cứ việc ra tay, ta sẽ âm thầm trợ giúp ngươi.” “Đừng vội!” Ngao Việt tìm một góc ngồi xếp bằng, truyền âm nói: “Ta thấy với tình hình này, không chờ mười ngày nửa tháng thì không lên được. Hiện giờ chưa cần gấp gáp, cứ từ từ chờ đợi.” “Ừm, ta cũng thấy vậy!” Ngao Khí liếc mắt nhìn Cẩu An, tuy rằng Cẩu An chỉ cách đài cao có một bước, tuy nhiên một bước này không dễ dàng vượt qua được. Bằng không hắn đã sớm tiến lên, sao còn có thể băn khoăn lo lắng trên kia? Quả nhiên! Mấy hôm này Cẩu An chỉ bất động trên đó, tự hồ như đang cố nghĩ đối sách. Mà mấy Thánh Hoàng khác đã phóng lên hai đài cao bên này. Lúc đầu đi lên đã gặp khó khăn, về sau tốc độ càng chậm dần. Thậm chí ở đài cao bên trái, Thánh Hoàng đầu tiên xông lên bậc đá thứ mười một, vừa định lên bậc đá thứ mười hai đã bị đánh xuống. Ngao Việt không quá xem trọng mấy thứ Ung Hoàng Giáp và Ung Hoàng Giới, không có tác dụng phòng ngự và phòng ngự linh hồn quá mạnh. Còn công kích mới là phòng ngự tốt nhất, chỉ có công kích cường đại mới có thể xé nát tất cả kẻ địch. Mười ba ngày trôi qua rất nhanh. Trong mấy ngày nay Cẩu An đã nghĩ rất nhiều cách, cũng đã thử nghiệm tới ba, bốn lần. Có điều mỗi lần đều bị đánh bị thương, một lần còn bị thương nặng. Xem ra thần văn công kích của bậc thứ mười tám rất đơn giản, chỉ có một cột sáng từ trên trời giáng xuống. Nhưng cột sáng này không phải công kích bên ngoài, mà là đánh thẳng tới căn nguyên sinh mệnh và linh hồn của cường giả. Dù phòng ngự có mạnh hơn cũng vô dụng, duy chỉ có nghĩ cách phá giải loại thần văn này mới là cách đi lên. Nếu như gắng sức có thể lên được, thì dù Cẩu An có bị trọng thương vẫn sẽ đi lên. Nhưng trong khoảnh khắc bị công kích, bên trong linh hồn hắn hiện lên một cảm giác, nếu như tiếp tục tiến lên phía trước thì hắn sẽ phải chịu đựng ba, bốn luồng công kích như này. Hiện tại hắn còn chưa chịu được một luồng công kích, sao có thể chịu được ba bốn luồng công kích? Hắn chắc chắn sẽ chết rất thảm. Cho nên hắn lui xuống hết lần này tới lần khác, trước giờ vẫn chưa thể tiến lên một bước kia. Hai đài cao còn lại cũng như thế, hai cường giả đều ở bậc thứ mười bảy, bậc cuối cùng không ai dám tiến tới, thần văn bên trên quá khủng khiếp. Rốt cuộc hai cường giả này đều bị thương nặng phải lui về, hiện giờ hai người cũng không dám tiến lên. Tất cả Thánh Hoàng đều nghiên cứu ba đài cao này. Có nhiều Thánh Hoàng từng nghiên cứu chút ít về thần văn, lúc này đang suy xét thần văn ở đây. Chỉ cần phá giải được thần văn, những chuyện khác sẽ không đáng ngại. Còn có hai Thánh Hoàng chạy tới phía quan tài cổ màu hoàng kim bên kia. Ly tiểu thư nhắc nhở, hai Thánh Hoàng đó nói không có ý khinh nhờn di thể của Ung Hoàng, chỉ muốn nghiên cứu thần văn mà thôi, Ly tiểu thư cũng không tiện nói thêm. Ngay trong hôm nay! Trong hành lang, Huyết Linh Nhi rốt cuộc đã truyền âm tới: “Chủ nhân, xin lỗi. Thần văn này ta đã tra xét xong, ta... không phá giải được!” Không phá giải được! Câu nói này làm Lục Ly bừng mở mắt. Không phá giải được có nghĩa là hắn sẽ ở trong ảo cảnh này, có khả năng vĩnh viễn không thể thoát ra được. Có khả năng sẽ bị vây khốn ở đây cả đời, hoặc là chờ đám Ngao Việt đi vào, hắn bị giết chết. Huyết Linh Nhi không nói bừa, lời nói cũng rất đáng tin, nàng đã nói không phá giải được. Vậy thì Lục Ly cũng không cần hỏi nhiều, chí ít trong thời gian ngắn Huyết Linh Nhi không thể phá giải được. Nếu Huyết Linh Nhi không phá giải được, Lục Ly cũng chỉ đành dựa vào chính bản thân hắn, hắn không thể đợi chết ở đây được. Hắn trầm ngâm trong thời gian một nén nhang, dò hỏi: “Thần văn ở đây mạnh ở nơi nào, báo lại toàn bộ tình hình mà ngươi biết.” “Được!” Huyết Linh Nhi nói hết một lượt toàn bộ tình hình mà nàng tra xét được, sau khi phân tích những thông tin này một lần, Lục Ly lại rơi vào trầm tư. Lần này hắn trầm tư hơn nửa ngày, sau đó người lóe sáng đi ra khỏi Thánh Sơn. Hắn cất Thánh Sơn lại, sau đó nhắm mắt, chậm rãi bước tới phía trước. Chân hắn đứng trên thực địa, từng bước tiến về phía trước, bước chân vững vàng. Một tay hắn còn sờ soạng vách tường, hắn không tin cứ đi như này lại không ra khỏi được ảo cảnh? Hắn đã dùng đến biện pháp ngu xuẩn nhất, nếu như hành làng này không phải vô cùng vô tận thì một ngày nào đó hắn chắc chắn sẽ đi tới điểm cuối. Bước chân hắn dần gia tăng, tuy rằng tốc độ không quá nhanh, nhưng trong một canh giờ đi được mấy vạn dặm là hoàn toàn có khả năng.
Chương 4122 Ngụ ý chân ý
Có điều biện pháp ngu xuẩn nhất cũng không dùng được. Lục Ly đi như vậy ròng rã năm canh giờ, hắn cảm thấy hành lang này vẫn thẳng tắp, chưa khi nào có nghiêng lệch, trong năm canh giờ thì hắn cũng phải đi được ít nhất trăm vạn dặm rồi chứ? Nhưng hắn vẫn chưa đi tới điểm cuối, bốn phía xung quanh vẫn là sương đen, tựa như con đường này kéo dài vô cùng vô tận, hắn đi xa hơn nữa cũng không thể thoát ra ngoài. Mỗi bước đi Lục Ly đều cảm thấy vô cùng chân thực, hắn đi một bước đều sờ thấy vách tường, cho nên hắn có cảm giác con đường mà bản thân đi rất thật. Nhưng con đường này không thể dài như vậy được. Một địa mộ không cần thiết phải xây dựng một con đường dài như vậy, có ý gì đây? Hơn nữa, lẽ nào không gian này là vô cùng lớn hay sao? Nếu như xây dựng một con đường thẳng tắp kéo dài ức vạn dặm, đừng nói tiêu hao không biết bao nhiêu thời gian, lãng phí biết bao nhiêu vật liệu, bố trí bao nhiêu thần văn mà chỉ xét tới chủ mộ này thôi, một chí cường giả nhàn rỗi đến mức độ này hay sao? Một cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn sẽ không lãng phí thời gian vào chuyện nhạt nhẽo này. Cho nên Lục Ly nghĩ tới nghĩ lui, khả năng duy nhất chính là nơi này bố trí thần văn không gian và thời gian cường đại. Bản thân hắn cảm giác đi được trăm vạn dặm nhưng thực tế chỉ đi được mấy đặm mà thôi. Có lẽ hắn giống một con kiến đi trong khuôn mẫu, hơn nữa còn luôn bò đi bò lại... “Có lẽ...” Lục Ly ngẩng đầu, trong lòng đột nhiên nảy ra một cảm giác kỳ quái. Có lẽ địa mộ này có một người thủ mộ, lúc này trên đỉnh đầu hắn đang có một con mắt bỡn cợt theo dõi hắn, giống như quan sát một con châu chấu nhảy nhót trong đây. “Không ra được!” Lúc này Lục Ly cũng đã hiểu ra, nếu như hắn không nghĩ cách phá giải thần văn thì cả đời này đều không ra ngoài được. Có lẽ cảm giác vẫn luôn đi thẳng của hắn chỉ là ngộ nhận, kỳ thực những thứ nhìn thấy hay cảm nhận thấy đều là giả tạo, có khả năng hắn đang đi vòng vòng trong này... Lục Ly dừng lại, ngồi xếp bằng tại chỗ! Hắn bắt đầu suy nghĩ, không phải suy nghĩ nên phá trận thế nào, mà là suy nghĩ mộ chủ bố trí nơi này có ngụ ý gì! Hắn luôn cảm thấy kỳ quái, di hài của mộ chủ đã ở đại điện phía trước, mọi bảo vật cũng đặt trong đại điện. Bố trí một hành lang ở đây có ý nghĩa gì? Chớ nói chi đến bên trong đại điện còn có một tế đàn truyền tống ra ngoài. Đáng lẽ mộ địa này nên kết thúc ở đại điện kia, nơi này kỳ thực không cần phải xây dựng một hành lang, chuyện này... Quá bất thường! Chuyện lạ đương nhiên phải có nguyên nhân! Cho nên Lục Ly mới suy nghĩ ngụ ý bố trí nơi này của mộ chủ. Chỉ cần nghĩ ra chân ý bố trí của mộ chủ thì hắn sẽ có cơ hội phá giải. Hắn ngồi ròng rã mười lăm ngày, trong thời gian mười lăm ngày này hắn vẫn chưa nghĩ ra. Hắn cảm thấy hoặc là đầu óc Ung Hoàng có vấn đề, hoặc là bản thân hắn chưa thể hiểu được. Lục Ly bên này rơi vào ngõ cụt, đám Thánh Hoàng bên ngoài đại điện tựa hồ cũng rơi vào ngõ cụt. Bậc thứ mười tám của ba đài cao đều không có cường giả nào có thể đi lên, cho dù bọn hắn có nghĩ cách thế nào, thử nghiệm thế nào cũng không lên được. Thánh Hoàng đi lên đầu tiên của đài cao thứ nhất và thứ hai đều đã bay xuống, dành cơ hội cho những Thánh Hoàng còn lại. Thiết nghĩ những Thánh Hoàng phía dưới đương nhiên không vui, chiếm chỗ làm mất thì giờ của người khác, ai cũng sẽ khó chịu. Đám Thánh Hoàng thay phiên nhau đi tới. Bảy, tám Thánh Hoàng đều thử một lần, duy chỉ có một Thánh Hoàng là không lên được. Đám Thánh Hoàng đều cảm thấy như tiến vào bảo sơn mà tay không trở về. - Ly tiểu thư, sao ngươi không lên xem thử? Một Thánh Hoàng bước tới bên cạnh Ly tiểu thư, dáng vẻ lấy lòng nói. Mọi người đều đã nhìn thấy sức phòng ngự của Ly tiểu thư, không biết chừng Ly tiểu thư có thể chống được thần văn này? So với chuyện không ai lấy được bảo vật và đặt lãng phí ở đây thì không bằng đưa cho Ly tiểu thư, cũng coi như kết một đoạn thiện duyên với Hoang tộc. - Đúng vậy! Một Thánh Hoàng khác cùng bừng tỉnh, cười nói: - Ly tiểu thư, ngươi yên tâm. Nếu là bảo vật do ngươi lấy được thì chắc chắn sẽ là của ngươi. Kẻ nào không phục thì bước qua người Lưu Tam Thiên ta đây! - Phòng ngự của Ly tiểu thư mạnh như vậy, Ly tiểu thư đi tới chắc chắn sẽ lấy được. Ung Hoàng Giáp cùng Ung Hoàng Giới này chính là chí bảo, vô cùng xứng đôi với thiên kiêu một đời là Ly tiểu thư đây. - Ly tiểu thư, ngươi lên thử xem sao. Bảo vật này chỉ người có đức mới chiếm được, Ly tiểu thư chính là người có đức ấy. Một đám Thánh Hoàng thay phiên nhau phụ họa, nếu không lấy được thì đương nhiên ai cũng sẽ thuận tay trao một phần nhân tình. Ly tiểu thư tuổi vẫn còn trẻ mà đã đạt được cảnh giới Thánh Hoàng, sau này chắc chắn sẽ trở thành một trong những cường giả chí tôn của Hoang tộc. Hoang tộc không gả ra ngoài, chỉ kết hôn trong nội bộ Hoang tộc, cho nên dù Ly tiểu thư gả chồng cũng vẫn là người trong Hoang tộc. Theo lẽ thường, chỉ cần Ly tiểu thư không chết thì chắc chắn sẽ trở thành chí cường giả. Ly tiểu thư có chết không? Trừ phi Ly tiểu thư ra khỏi Thiên Hoang Tĩnh Vực, bằng không khả năng chết đi sẽ là không, ở trong Thiên Hoang Tinh Vực có kẻ nào dám đánh giết Ly tiểu thư? Nếu có thì trừ phi kẻ này chán sống. Một nhân vật như vậy, đương nhiên phải kết giao. Sau này nếu có chuyện cầu xin với Hoang tộc thì hôm nay coi như cũng kết một đoạn thiện duyên. Ly tiểu thư có chút do dự, hai Thánh Hoàng bên cạnh lại đứng ngạo nghễ không nói gì. Lần này là Thánh Hoàng Lương Nghi Giới cầu Ly tiểu thư đi tới, đây không tính là vi phạm quy ước, tất cả chuyện này đều được bọn họ ghi chép lại. Ly tiểu thư trầm ngâm trong chốc lát, nói rằng: - Ta là người trong Hoang tộc, Ung Hoàng mộ ở Lưỡng Nghi Giới, ta là được điều giải tới đây. Nếu như đoạt bảo, chuyện này truyền ra ngoài sợ rằng có người đơm đặt linh tinh. - Sao có thể?
Chương 4123 Xúi giục
Một Thánh Hoàng vội vàng nói: - Nếu chúng ta lấy được bảo vật này, Ly tiểu thư tới cướp đoạt thì mới gọi là sai trái. Hiện giờ chúng ta không có năng lực đoạt được, bảo vật để lại đây cũng dẫn tới tai ương, đến khi ấy sẽ gây nên đại chiến giữa các tộc. Nếu như Ly tiểu thư lấy được bảo vật này, kẻ nào dám nói nhảm thì Lưu Tam Thiên ta sẽ dốc sức chửi mắng hắn một trận. Những Thánh Hoàng còn lại cũng lũ lượt khuyên bảo, kỳ thực bọn hắn cũng có ý xấu. Ly tiểu thư lấy được Ung Hoàng Giáp cùng Ung Hoàng Giới thì chắc chắn sẽ động lòng với Ung Hoàng Kích. Đến khi ấy giật dây nàng, có lẽ nàng sẽ chủ động xông tới chỗ Cẩu An kia. Chờ đến khi Ly tiểu thư lên được đài cao, Cẩu An chẳng lẽ còn dám ra tay với Ly tiểu thư hay sao? Nếu Cẩu An không dám ra tay, vậy thì hắn chỉ đành rút lui, đợi đến khi ấy mọi người có thể liên thủ đánh chết hắn cho hả giận. Quả nhiên Ly tiểu thư đã động lòng. Rốt cuộc vẫn là người trẻ tuổi, mặc dù không quá thèm khát đám bảo vật này, nhưng trước nay bảo vật đều do Hoang tộc ban tặng, hoặc là trưởng bối đưa cho. Nếu có thể tự mình đoạt được bảo vật, ý nghĩa đương nhiên cũng không giống nhau, chớ nói chi ba món bảo vật này còn là chí bảo nổi danh. Cảnh tượng lúc này đều được nàng ghi chép lại bằng ấn thạch. Đây không phải nàng tranh đoạt bảo vật, mà là cường giả Lưỡng Nghi Giới không thể lấy được, còn chủ động cầu xin nàng ra tay. Dù xét ở phương diện nào, thì chuyện này cũng không có ai dám đơm đặt bậy bạ. Nàng gật gật đầu, không nói lời khó nghe nào mà chủ động bước tới đài cao nằm giữa. Nàng có chút hứng thú với chiếc nhẫn. Còn về chiến giáp thì chiếc giáp mà nàng mặc trên người cũng là chiến giáp đỉnh cấp, không khác biệt với Ung Hoàng Giáp là bao. Nàng bước tới đài cao nằm giữa, mỗi bước đi cơ thể đều chìm xuống, có điều chiến giáp của nàng phát sáng, từng luồng ánh sáng trên chiến giáp lưu chuyển, khiến nàng càng thêm xinh đẹp tuyệt trần. Nàng đứng vững chứ không quỳ xuống, đẩy luồng áp lực từng bước tiến lên phía trên. Có điều chỉ lên tới bậc đá thứ tư nàng đã không chịu nổi, cơ thể bị ép xuống nằm trên mặt đất bắt đầu bò. Dáng vẻ như vậy rất bất nhã, một thiên kim đại tiểu thư, một tiểu thư cao cấp nhất Thiên Hoang Tinh Vực lại phải cong mong bò từng bậc như vậy, đây chính là cảnh tượng hiếm thấy. Cho nên lúc trước Ly tiểu thư có hơi chần chừ, một mực không muốn lên là cũng có nguyên nhân. Ly tiểu thư đã hạ quyết tâm, đương nhiên sẽ không nghĩ nhiều, cắn răng bò lên phía trước từng bước một. Thoáng chốc nàng đã lên tới bậc đá thứ sáu, thần văn bên trên cũng bắt đầu công kích. Không thể không nói chiến giáp phòng ngự của Ly tiểu thư quả thực rất mạnh. Thần văn công kích bên trên lại không làm nàng chịu bất kỳ thương tổn, nàng liền bò thẳng lên. Một đám Thánh Hoàng đều nhìn chằm chằm vào Ly tiểu thư, khi nhìn nàng cong mông leo lên, một vài Thánh Hoàng đã lộ ra ánh mắt dâm tà. Hoang tộc không gả ra ngoài, tiểu thư Hoang tộc này đương nhiên không ai dám động vào, chỉ nên một đám lão già mục nát cũng chỉ đành âm thầm suy nghĩ dâm dục mà thôi. Sức chiến đấu của Ly tiểu thư không mạnh, nhưng phòng ngự lại nghịch thiên. Chỉ trong hơn một canh giờ nàng đã đứng trên bậc thứ mười bảy. Thánh Hoàng phía trên đều đã bay xuống nhường đường cho Ly tiểu thư. Ly tiểu thư gian nan ngồi xếp bằng ở bậc thứ mười bảy, sau đó nuốt mấy viên đan dược, nghỉ ngơi đầy đủ một canh giờ mới bò lên. Nàng lấy ra một chiếc gương màu trắng tuyết trên đỉnh đầu, chậm rãi bò tới tầng thứ mười tám. Rầm rầm rầm! Một cột sáng kêu gào phóng xuống, bắn lên trên mặt chiếc gương, cột sáng bị phản chiếc trở lại một phần, chỉ có một phần sức mạnh đi vào trong gương, tiến vào trong người Ly tiểu thư. Cơ thể mềm mại của Ly tiểu thư run rẩy, nhưng nàng không chần chừ chút nào, tiếp tục bò cực nhanh về phía trước. Cột sáng bên trên tiếp tục bắn xuống, sau đó bị chiếc gương phản chiếu trở lại, chỉ có một ít sức mạnh chui vào trong cơ thể Ly tiểu thư. Mặc dù là thế, hơi thể trong người Ly tiểu thư suy yếu với mức độ bằng mắt thường cũng có thể trông thấy. Đồng thời cơ thể mềm mại của Ly tiểu thư không ngừng run rẩy, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng rỉ máu tươi, rõ ràng đã bị thương nghiêm trọng. - Tiểu thư! Hai nguyên lão Hoang tộc nhất thời lo lắng, một nguyên lão kêu lên: - Tiểu thư mau lui xuống, ngươi không thể đi tiếp lên trên, mau lui xuống! Ly tiểu thư không rút lui mà tiếp tục cắn răng bò lên, trong ánh mắt căng thẳng của rất nhiều người, Ly tiểu thư lại bò lên đài cao. Có điều nàng vừa lên đài cao, khi cảm thấy không có nguy hiểm thì ngã lăn trên đài cao, ngất đi. - Tiểu thư! Hai nguyên lão nhất thời sốt sắng, có điều cảm ứng một hồi thấy Ly tiểu thư chưa chết, chỉ là ngất đi mà thôi. Hai trưởng lão này mới hơi nhẹ nhõm, chỉ cần không chết thì không sao. Nhục thân của Ly tiểu thư rất mạnh mẽ, khôi phục lại cũng rất nhanh chóng, nhiều nhất là hai ngày sau sẽ tỉnh lại. - Lên được rồi! Rất nhiều Thánh Hoàng sáng rực hai mắt, trong mắt một vài Thánh Hoàng còn không giấu nổi vẻ đố kỵ. Nếu không phải do thân phận của Ly tiểu thư, phòng chừng có rất nhiều Thánh Hoàng còn có hận ý cùng sát ý. Trong lòng Cẩu An hơi hoảng, Ly tiểu thư đã lên được? Nếu nàng có thể lên được, vậy thì đài cao còn lại cũng có thể lên được. Nếu nàng đi lên đài cao của hắn, vậy thì hắn sẽ đi đâu về đâu? Nếu công kích nàng thì sẽ trở thành kẻ địch của toàn bộ Hoang tộc, khắp Thiên Hoang Tinh Vực này sẽ không có đất cho hắn dung thân. Còn nếu không công kích, ngộ nhỡ Ly tiểu thư công kích hắn, đập hắn rơi xuống thì sao? Đến khi ấy Ung Hoàng Kích bị đoạt mất, hắn bị đuổi xuống dưới, còn bị một lũ Thánh Hoàng vây đánh, như vậy không những không lấy được gì mà còn phải bỏ mạng tại đây. “Tăng tốc!” Cẩu An chỉ đành nghĩ cách, tranh thủ trong mười ngày nửa tháng ở trong đây nghĩ cách bò lên. Ly tiểu thư lấy được nhẫn thì sẽ nghĩ cách lấy được Ung Hoàng Giáp, cuối cùng mới chú ý đến Ung Hoàng Kích.
Chương 4124 Xúi giục
Quả nhiên một ngày sau Ly tiểu thư tỉnh dậy. Nàng thăm dò một hồi, xác định đài cao không có nguy hiểm mới ung dung lấy được Ung Hoàng Giới. Nàng cầm Ung Hoàng Giới vào trong tay, cẩn thận cảm ứng một hồi, vẻ mặt nhợt nhạt hiện lên một mảng đỏ ửng. Không cần hoài nghi, đây chính là Ung Hoàng Giới, nàng tùy ý cảm ứng chiếc nhẫn một hồi liền biết là chí bảo. - Không tồi, không tồi! Rốt cuộc vẫn chỉ là tâm tình thiếu nữ, tuy rằng trong Hoang tộc luôn cao lãnh, giờ khắc này lại bị thương rất nghiêm trọng nhưng trên mặt nàng vẫn lộ một nụ cười nhàn nhạt. Vụt! Trên đài cao này không có trận pháp thần văn, Ly tiểu thư thử một hồi, cơ thể bay vọt xuống, rơi xuống đất. Hai cường giả Hoang tộc lập tức vây quanh, Ly tiểu thư cười nhạt nói: - Không sao, chỉ là căn nguyên sinh mệnh bị tổn thất một ít, ta nghỉ ngơi một thời gian là khôi phục. - Tốt lắm, trước tiên cứ chữa thương đã, dù sao cũng không gấp gáp! Một nguyên lão nói. Một nguyên lão khác cũng gật đầu, những thứ bảo vật này Hoang tộc không thiếu, Ly tiểu thư mới là quan trọng nhất. Nếu Ly tiểu thư xảy ra chuyện thì bọn họ sẽ phải hình phạt vô cùng nghiêm khắc. Ly tiểu thư cũng không dám mạo hiểm, bước tới một góc lấy ra một cái hộp ngọc. Bên trong hộp ngọc có một gốc thảo dược trắng mang hương thơm nồng đậm, lấy ra bắt đầu luyện hóa. - Thánh linh thảo! Một Thánh Hoàng nhận ra thần dược này, không nhịn được mím môi. Đây không phải là thần dược bình thường, cho dù bọn hắn bị thương cũng không dám tùy tiện động dụng loại thần dược này. Thần dược này quá trân quý, Ly tiểu thư lại luyện hóa một gốc, dáng vẻ tùy tiện như đang luyện hóa một thần dược tầm thường. - Hoang tộc quả nhiên giàu có! Một Thánh Hoàng khác cảm khái. Có điều nghĩ lại Hoang tộc chiếm cứ giới diện tốt nhất Thiên Hoang Tinh Vực, chiếm cứ nhiều tài nguyên bảo địa đỉnh cấp như vậy, bọn họ không giàu thì ai giàu? Ly tiểu thư chữa thương được bốn, năm ngày thì thương thế đã khôi phục. Nàng lại bò lên đài cao ở bên trái. Hao tốn nửa ngày thời gian, nàng đã bò lên trên, thành công lấy được Ung Hoàng Giáp. - Ly tiểu thư lợi hại, quả nhiên là anh tài thiên bẩm! - Đúng vậy, đúng vậy! Ly tiểu thư là thiên tài tuyệt thế vạn năm khó tìm của Hoang tộc, chúng ta bái phục. - Ly tiểu thư, Ung Hoàng mộ vốn là đồ của Lưỡng Nghi Giới bọn ta. Hôm nay đại tộc trong Lương Nghi Giới đều có đại biểu, bọn ta quyết định giao Ung Hoàng Kích cho Ly tiểu thư, Ly tiểu thư có thể đi lên đoạt lấy tuyệt thế thần binh! - Đúng, đúng! Dù sao chúng ta cũng không lấy được Ung Hoàng Kích, Ly tiểu thư ngươi cứ lên lấy. Ngài cầm vẫn tốt hơn là cho tên chó già kia lấy được! - Ly tiểu thư cứ việc lấy, Cẩu An đã rời khỏi Thiên Cẩu tộc. Hắn hiện tại chẳng là thá gì, không cần phải kiêng dè hắn. Thánh Hoàng bốn phía vây quanh, bắt đầu xúi giục Ly tiểu thư tranh đoạt Ung Hoàng Kích. Dù sao bọn hắn không lấy được, vậy không bằng giao cho Ly tiểu thư. Nếu là thế, chí ít có thể ép tên Cẩu An lui xuống, đánh giết hắn cho hả giận. Trong lòng Ly tiểu thư quả thực hơi dao động. Chủ yếu là vì lấy được hai món bảo vật này khiến nàng rất có cảm giác thành công. Đặc biệt Ung Hoàng Kích còn là bảo vật nổi danh khắp Thiên Hoang Tinh Vực, nếu nàng có thể mang về, chắc chắn sẽ rất hãnh diện trước mặt trưởng bối. Sinh ra trong hào môn nên nàng không thiếu thứ gì, chuyện gì cũng được các trưởng bối giúp đỡ. Cho dù nàng đột phá cảnh giới Thánh Hoàng khi còn trẻ tuổi như vậy nhưng nàng vẫn không cảm thấy thành công. Bởi lẽ cũng nhờ các trưởng bối nâng đỡ cùng trợ giúp nên mới đạt được. Nàng là người rất thông minh, nàng biết bản thân đi tới đâu cũng có người giúp đỡ, cũng có vô số cường giả tới nịnh hót. Nhưng chắc chắn bọn họ khinh thường nàng tới tận xương tủy, bởi vì nàng sinh ra trong Hoang tộc, còn thiên phú thì chỉ thường thường mà thôi. Cho nên nàng muốn chứng minh bản thân. Hiện giờ dựa vào mình nàng đã lấy được Ung Hoàng Giáp cùng Ung Hoàng Giới mà cả đám Thánh Hoàng đều không lấy được, nàng được nhiên cảm thấy vô cùng vui sướng trong lòng. Lấy được hai món bảo vật này nàng còn vui hơn cả có được bảo vật mà Phu Tổ ban tặng. Nếu như nàng có thể lấy được Ung Hoàng Kích, vậy chắc chắn sẽ nổi danh trên khắp Thiên Hoang Tinh Vực, cũng sẽ được các trưởng bối Hoang tộc nhìn bằng cặp mắt khác xưa. Lần này nàng đại diện cho Hoang tộc đến đây, không những để hai cường giả Xích Long tộc phải cúi đầu, mà còn khiến Cẩu An tự nói ra bản thân đã rời khỏi Thiên Cẩu tộc, kỳ thực chuyện lần này đã làm rất tốt. Nếu như lấy được thêm Ung Hoàng Kích, có lẽ các trưởng bối trong tộc sẽ vui vẻ ra mặt? - Tiểu thư... Hai vị Thánh Hoàng Hoang tộc cũng khá dao động, bởi lẽ Ung Hoàng Kích là chí bảo vô cùng nổi danh. Bên trong chứa đựng pháp tắc chân ý không gian và thời gian mạnh mẽ. Nếu bảo vật mà rơi vào trong tay Hoang tộc thì sẽ nâng cao sức chiến đấu của Hoang tộc lên rất nhiều. Ly tiểu thư không đáp lại ngay, mà là khoát tay nói: - Ta đang bị thương, chữa thương rồi nói tiếp. Nàng bước tới một góc, một lần nữa lấy một gốc thánh linh thảo ra luyện hóa, rất nhiều Thánh Hoàng nhìn thấy cảnh này đều nghẹn lời. Thánh linh thảo trân quý như vậy mà cảm thấy Ly tiểu thư dùng tùy ý như những thần dược tầm thường. Lời nói của đám Thánh Hoàng phía dưới lọt vào tai Cẩu An, phản ứng của Ly tiểu thư cũng lọt vào mắt hắn, trong lòng hắn vô cùng sốt ruột. Hắn biết chờ tới khi thương thế tốt lên thì Ly tiểu thư chắc chắn sẽ tới. Đến khi ấy hắn ra tay cũng không ổn, mà không ra tay cũng không ổn. Nếu ra tay thì hắn chắc chắn sẽ chết, Hoang tộc sẽ không bỏ qua cho hắn. Còn nếu không ra tay, hắn cũng sẽ chết, bị Ly tiểu thư đuổi xuống, đám Thánh Hoàng kia sẽ vây giết hắn ngay. - Hai ngày sau sẽ lên! Cẩu An cắn răng hạ quyết tâm, mặc kệ ra sao hắn vẫn sẽ tiến lên. Đợi hai ngày sau thương thế của Ly tiểu thư khôi phục, hắn sẽ phóng lên phía trên ngay lập tức, cho dù chết thì hắn vẫn sẽ chết ở bên trên. ...
Chương 4125 Đường ra duy nhất
Trong hành lang đen kịt một mau, khói đen cuồn cuộn, một mình Lục Ly ngồi xếp bằng đã rất lâu. Thậm chí hắn ngồi tới mức đã sinh ra ảo giác, tựa hồ... Hắn đã ngồi xếp bằng ở đây mấy thập niên rồi. Trong thời gian này hắn không đi phá giải thần văn, cùng không hi vọng Huyết Linh Nhi, chỉ chuyên tâm suy nghĩ tâm tư của mộ chủ. Chỉ cần sáng tỏ bố trí của mộ chủ, hắn tin tưởng bản thân có thể ung dung ra được bên ngoài. “Tại sao phải bố trí như vậy? Bố trí như vậy có ý nghĩa gì? Mộ chủ này quá buồn chán sao? Rốt cuộc trong này có ẩn giấu thứ gì? Rốt cuộc Ung Hoàng nghĩ như thế nào?” Trong đầu Lục Ly hiện lên từng ý nghĩ, hắn cảm thấy bản thân sắp phát điên, nghĩ đến nhập ma rồi. Trong lòng hắn có chút điên cuồng, theo thời gian trôi qua, hắn càng ngày càng nóng nảy lẫn buồn phiền. “Không nghĩ nữa!” Lục Ly bừng mở mắt, xoa xoa huyết thái dương. Sau đó nhắm mắt lại, cứ như vậy đã ngủ trên mặt đất. Vốn dĩ hắn nên ngủ trong ngọn Thánh Sơn, như vậy mới an toàn. Nhưng bởi vì thời gian này tâm lực quá mệt mỏi, cho nên không nghĩ ngợi gì đã ngủ gục trên đất. Một giấc ngủ này kéo dài hai ngày, Lục Ly đột nhiên giật mình thức dậy. Trong cơn mê, hắn mơ hồ cảm thấy dưới nền đất tựa như đang luật động. Đông đông đông! Luật động dưới lòng đất như có tiết tấu, giống như một khúc nhạc luật trầm thấp, đánh thẳng vào tâm linh con người. Trong mơ màng Lục Ly nghe thấy âm thanh luật động, âm thành này dẫn hắn đi vào. Hắn không vội vã tỉnh ngay, mà là lắng nghe âm thanh luật động này, trong đó mang theo một cảm giác hết sức huyền diệu. Lục Ly đắm chìm trong luật động này, chờ đợi hơn nửa canh giờ hắn mới chậm rãi tỉnh dậy. Bởi vì luật động đã ngừng, hắn mơ mắt ra mơ màng, trong đầu vẫn còn vang vọng những luật động kia. “Là nằm mơ?” Lục Ly lắc đầu, trầm mặc trong nửa nén nhang hắn mới tỉnh ngộ, lẩm nhẩm nói: “Có vẻ không phải nằm mơ, luật động vừa nãy đến từ đâu? Dưới lòng đất? Tại sao lại có luật động như vậy? Luật động này có ý nghĩa gì?” Lục Ly suy tư trong chốc lát, lại nằm xuống đất, nhưng luật động này không vang lên nữa. Hắn trầm mặc, cố ép bản thân đi ngủ, bên trong linh hồn hắn là một mảng tĩnh lặng, không bao lâu đã thiếp đi. Nhưng chỉ trong thời gian mấy nén nhang hắn lại bị đánh thức. Âm thanh luật động này lại vang lên, Lục Ly chú ý lắng nghe, ghi nhớ hết thảy tiết tấu của luật động, đồng thời hắn bắt đầu lần theo khởi nguồn của luật động. Dường như luật động này phát ra từ trong lòng đất? Trong bóng tối, Lục Ly thôi động Đại Đạo Chi Ngấn cảm ứng, có vẻ luật động này thực sự truyền tới từ lòng đất. Có điều luật động này vô hình vô sắc, chỉ là một cảm giác mông lung. Chờ giây lát luật động biến mất, Lục Ly truyền tình huống quái dị này cho Huyết Linh Nhi, đồng thời cũng truyền tới tiết tấu của luật động. Huyết Linh Nhi trầm tư trong chốc lát, truyền âm nói. “Chủ nhân, có vẻ tiết tấu luật động này khống chế thần văn!” “Khống chế thần văn?” Con ngươi Lục Ly co rút, hắn hỏi: “Ngươi chắc chắn không? Đám thần văn không phải tự động sao? Sao cần phải khống chế?” “Thần văn thông thường là tự động, nếu người bố trí thiết lập xong thì cũng là tự động.” Huyết Linh Nhi giải thích. “Nhưng có một vài thần văn mạnh mẽ cũng có thể do con người khống chế. Bởi vì bị khống chế nên uy lực sẽ mạnh hơn chút, cũng sẽ chuẩn xác hơn.” “Đây...” Lục Ly nhớ tới đại điện cột đá kia, thần văn sẽ căn cứ vào số lượng võ giả để tăng giảm uy lực, cũng sẽ căn cứ vào độ mạnh yếu của võ giả để tăng giảm uy lực. Lục Ly vẫn nghĩ thần văn nơi này lại kỳ diệu như thế? Bây giờ nhìn lại hóa ra thật sự có người thủ mộ đang khống chế thần văn? Nghĩ tới đây, Lục Ly hơi động tâm, truyền âm cho Huyết Linh Nhi nói: “Huyết Linh Nhi, ngươi có thể mô phỏng luật động khống chế thần văn không?” “Mô phỏng cũng dễ thôi!” Huyết Linh Nhi truyền lời tới: “Quan trọng là ta không biết những luật động này đã khống chế chủ thần văn ở đây như thế nào? Không biết luật động nào sẽ khống chế thần văn nào, không nắm được quy luật thiết định ban đầu. Ngộ nhỡ tùy tiện thả luật động sẽ rất dễ gây ra chuyện lớn. Nếu chủ thần văn trong cả đại điện bị rối loạn, có lẽ nơi này sẽ đổ nát, chúng sẽ đều sẽ chôn thây ở đây.” “Thần văn của chủ thần văn cũng có thể loạn?” Lục Ly nghe Huyết Linh Nhi nói, không những không thấy sợ hãi, trái lại hai mắt còn sáng rực, hắn thét lên: “Tốt nhất cứ loạn hết, càng loạn càng tốt. Nếu có thể khiến chủ thần văn của toàn bộ Ung Hoàng mộ rối loạn thì chúng ta có thể rời khỏi đây dễ dàng. Huyết Linh Nhi, ngươi tin tưởng ta. Thần văn của hành lang này chúng ta không phá giải được, cách duy nhất là làm rối loạn toàn bộ chỗ này. Nếu chúng ta có năng lực khiến Ung Hoàng mộ nổ tung thì muốn thứ gì cũng không có vấn đề.” Rốt cuộc vào thời khắc này Lục Ly đã nghĩ thông suốt! Hành lang này vốn dĩ không phải do Ung Hoàng bố trí, bởi lẽ Ung Hoàng không có nhàn rỗi như vậy, trừ phi phía sau hành lang còn có bảo vật mạnh mẽ hơn. Chuyện này hoàn toàn không có khả năng, Ung Hoàng Kích đã là bảo vật mạnh nhất, di hài của Ung Hoàng lại ở đây, phía sau còn có thể là thứ gì? Hơn nữa nơi này có một tế đàn truyền tống, là chuẩn bị đường ra cho người khác. Nếu làm thêm một cái hành lang thì chẳng khác nào vẽ rắn thêm chân. Rất khó hiểu, rất thừa thãi, rất không hợp lý! Ung Hoàng sẽ không làm ra chuyện nhàm chán như vậy. Vốn dĩ Lục Ly còn tưởng rằng Ung Hoàng muốn khác biệt, hiện giờ mới đột nhiên hiểu ra, đây không phải Ung Hoàng bố trí, mà do... người thủ mộ làm ra. Người thủ mộ đã ở đây nhiều năm, không có việc gì làm nhàm chán đến phát phiền. Nó phải tuân theo ước định với Ung Hoàng là không thể ra ngoài, cho nên chỉ đành ở đây nghĩ việc cho bớt nhàm chán. Hành lang này chính là kết quả cho sự rỗi rãi của nó, cũng là tạo thêm cửa ải cho người tiến vào. Kẻ nào lấy được ba món bảo vật mà vẫn chưa thỏa mãn thì sẽ nhận một trận giáo huấn cay đắng. Khiến bọn hắn phải trả giá đắt cho lòng tham của mình, cả đời bị vây khốn trong đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK