Mục lục
Long Đế Bất Diệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2996 U Linh Vương
Chỉ cần hắn vươn tay đánh chết Lục Ly, như vậy mới có thể biểu hiện thành ý của mình. Để Phùng Bưu động thủ, tinh thạch kí ức của hắn làm sao ghi khắc lại hình ảnh? Đưa hình ảnh Phùng Bưu đâm chết Lục Ly cho Tô Nguyệt Cầm, Tô Nguyệt Cầm chưa chắc đã cảm kích. - Sắp được rồi? Lục Ly phát hiện mình cách đỉnh núi chỉ còn bốn ngàn dặm, lúc trước hắn cảm giác được nguy cơ, đôi mắt xoay chuyển, nhìn lên trời cao, dẫn mấy người Mạnh Li bay lên trời. Lục Ly đột nhiên ngừng lại, trong tay xuất hiện chiến đao, đột nhiên trảm ra Sát Đế Quỷ Trảm, đồng thời lợi dụng thần kỹ rồng ngâm, rống giận: - Mạnh Li, đừng bức người quá đáng, nếu không ta chạy thoát, ta sẽ lưu truyền chuyện của Tô Nguyệt Cầm khắp cả Địa Ngục Đảo. - Ngươi còn muốn ra ngoài? Mạnh Li rống giận, hắn thấy Lục Ly dừng lại, trường đao trong tay lập tức sáng lên một luồng thất luyện kinh thiên, bổ đến chỗ Lục Ly. Cùng lúc đó, Tào thống lĩnh và Long thống lĩnh lần lượt phóng ra công kích. Ấm Lần này, Lục Ly lại không tránh đi, bị đao mang trực tiếp bổ xuống. Công kích của Tào thống lĩnh và Long thống lĩnh nện lên người Lục Ly, đánh mạnh Lục Ly xuống, đập lên nền đất. Rầm rầm rầm! Thất luyện rất bá đạo, sau khi vỗ vào Lục Ly, uy thế vẫn không giảm, bổ lên tòa núi cao. Cả đỉnh núi khẽ run, đất đá vung vẫy, bụi mùi cuồn cuộn, tiếng gầm rú tung trời. Ngao! Ngay lúc này, phía trên đỉnh núi truyền đến tiếng rống giận dữ kinh thiên. Sau đó, một dòng khí tức khủng bố tràn ngập đỉnh núi, nháy mắt bao phủ đám người Mạnh Li. - Không tốt! Phùng Bưu ở phía sau biến sắc, hung uy của cự thú này rất khủng bố, khiến hắn có cảm giác hít thở không thông. Thần niệm hắn quét tới, thân mình run lên, kinh hô: - U Linh Vương? - U Linh Vương? Thân mình Tào thống lĩnh và Long thống lĩnh kịch liệt rung động. Bọn họ thấy một con cự thú phóng lên đỉnh núi cao, cả người con cự thú màu lam nhạt, lưng có hai cánh, đầu như đầu sói, có sừng. Thân mình đứng thẳng, có lợi trảo sắc bén, còn có đuôi dài. Đôi mắt mang theo hào quang màu đỏ, hai người Tào thống lĩnh cảm thấy lạnh lẽo trong lòng. Bộ dáng quái thú này bọn họ cả đời sẽ không quên, hai người nhớ rất rõ ràng cảnh tượng lần trước đi theo cường giả Địa Ngục Phủ tiêu diệt U Linh Vương, con cự thú trước mắt này là U Linh Vương, liếc mắt một cái, hai người đã lập tức xác định. U Linh Vương, đó là tồn tại cao nhất U Hồn Giới. Một khi gặp phải U Linh Vương, cho dù là trưởng lão bình thường cũng phải chết, càng đừng nói thống lĩnh thực lực như bọn họ. Mười trưởng lão có thể chống lại U Linh Vương chỉ có hai người, những trưởng lão còn lại nếu đơn đả độc đấu thì hẳn phải chết. U Linh Vương không phải chỉ còn không đến mười con sao? Không phải toàn bộ bị đuổi vào biển sâu, không dám đi ra sao? Vì sao U Ma Sơn lại xuất hiện một con U Linh Vương? - Xong rồi… Đây là ý tưởng đầu tiên của bọn Tào thống lĩnh và Long thống lĩnh. Bọn họ thậm chí buông tha chống cự và đào tẩu, đối mặt với U Linh Vương, bọn họ cảm giác như một đứa nhỏ đối mặt với mãnh hổ, làm sao cũng không thoát khỏi cái chết. Mạnh Li chưa từng gặp U Linh Vương, nhưng hắn cảm giác cả người băng hàn, loại cảm giác này thật khó chịu, cảm giác không thể nắm giữ vận mệnh trong tay mình. Hắn có bảo vật khắp người, nhưng không nhất định có thể ngăn cản quái vật này. Hắn xem như có hiểu biết nhất định với U Hồn Giới, có thể uy hiếp sinh mệnh hắn chỉ có U Linh Vương. Hắn không ngờ vận khí lại kém như vậy. - Đây là U Linh Vương? Lục Ly bị đánh lên núi, thương thế cũng không quá nặng, giờ đây, hắn quên cả thương thế, chỉ cảm thấy cả người lạnh run. Hắn đã sớm biết trong núi có một tồn tại cường đại, lại không nghĩ rằng là U Linh Vương. - Không đúng… Tào thống lĩnh đột nhiên kinh hãi, la lên: - Đây không phải U Linh Vương trưởng thành, hình thể con này rất nhỏ, hẳn là vị thành niên. Công tử mau chạy đi, chúng ta ngăn chặn phía sau! Vù! Không đợi Tào thống lĩnh động thủ, Phùng Bưu đã vọt ra đầu tiên, phóng đến chỗ con U Linh Vương, rống to: - Hai người các ngươi lập tức hộ vệ công tử rời đi, nơi này giao cho ta! Phùng Bưu không thể không xuất hiện, bởi vì con U Linh Vương kia nhìn chằm chằm Mạnh Li. Uy thế một kích vừa rồi của Mạnh Li quá mạnh mẽ, cộng thêm khí tức cực mạnh của Mạnh Li. Tuy Lục Ly xông vào đầu tiên, hẳn cũng là người đầu tiên bị U Linh Vương cảm ứng. Nhưng Lục Ly thật thông minh, khi hắn bị đập mạnh, khí tưc cũng trở nên mỏng manh, thoạt nhìn bị thương rất nặng. Linh trí của U Linh Vương phi thường cao. Cho dù con U Linh Vương này chỉ là vị thành niên nhưng có linh trí rất cao. Một đám người công kích sào huyệt của nó, nó tự nhiên sẽ tập trung vào người mạnh nhất đánh chết trước. Lục Ly trong mắt nó chỉ là sinh vật yếu ớt, căn bản không để mắt đến. Ngao! Sau lưng U Linh Vương vụt ra cánh chim, thân mình xẹt qua hắc quang, tốc độ nhanh hơn Lục Ly mấy lần. Nó trực tiếp vòng qua Phùng Bưu, nháy mắt đến bên người Mạnh Li. Móng vuốt sắc bén như một trảo của tử thần, đột nhiên cào lên người Mạnh Li. U Linh Vương và U Linh Trùng đều có hai chữ U Linh, nhưng ý tứ đại biểu hoàn toàn bất đồng. U Linh Trùng là bởi vì có thể che giấu, ẩn núp trên Hư Không Trùng cho nên mệnh danh là U Linh Trùng. U Linh Vương bất đồng, chúng ta là bởi vì tốc độ khủng bố khác thường, nhanh như u linh, hơn nữa thực lực quá mạnh mẽ, giống như vua dị thú của bộ tộc Viễn Cổ, mới được mệnh danh là U Linh Vương. Giờ đây, tốc độ của U Linh Vương khiến đám người Phùng Bưu và Mạnh Li đều kiến thức được khủng bố của vị vua dị thú này. Tào thống lĩnh và Long thống lĩnh đều không kịp phản ứng, lợi trảo của U Linh Vương đã cào lên người Mạnh Li. Vù! Thần giáp trên người Mạnh Li tỏa ra bạch quang vạn trượng, từng khí tức hùng hậu như núi truyền ra từ trong chiến giáp, gian nan ngăn lại một trảo tử thần này. - Công tử! Phùng Bưu khẩn trương, hắn mới tìm ra nơi nương tựa là Mạnh Li, nếu chủ nhân mới này dễ dàng chết đi, vậy hắn sẽ mất nơi nương tựa.
Chương 2997 Hắn không sống được
Mặt khác, Dương trưởng lão để hắn đến bảo hộ Mạnh Li, nếu Mạnh Li chết rồi, hắn cũng không sống được. Trong tay hắn xuất hiện một thanh Đoạn Kiếm, cả người bùng lên ngọn lửa màu đen, thân mình xoay tròn giữa không trung, hóa thành gió xoáy màu đen, đâm sau lưng U Linh Vương. Ầm! Một thanh âm nặng nề vang lên, thần giáp trước ngực Mạnh Li cuối cùng không chịu nổi, bạo liệt từng tầng, móng vuốt của U Linh Vương cào lên vai Mạnh Li. Thân thể Mạnh Li không mạnh, dễ dàng bị dập nát. Mạnh Li cũng không phải loại phế vật, trước ranh giới sinh tử, hắn rốt cục bừng tỉnh. Hắn khống chế phi kiếm bay tới như cực quang, đồng thời ba trản đèn phụ cận phóng đến U Linh Vương. Bịch! Công kích của Phùng Bưu cũng vừa tới, phi kiếm xanh biếc đâm tới với lực lượng khủng bố. Ngọn lửa của ba trản đèn cũng mang theo khí tức rất cường đại. U Linh Vương vốn có cơ hội trực tiếp chém chết Mạnh Li, nhưng linh trí nó rất cao, biết nếu đánh chết Mạnh Li, nó cũng sẽ chết, cho nên chỉ có thể hóa thành tàn ảnh, dời sang bên cạnh. Xẹt! U Linh Vương phản ứng rất nhanh, vẫn bị trường kiếm của Phùng Bưu đâm lên cánh. Trên cánh chim bị cắt bỏ một miếng nhỏ, phần chân cũng bị phi kiếm xanh biếc xẹt qua, lưu lại một vết máu thật sâu. Gừ! U Linh Vương giận dữ, thét dài, rung trời động địa, khí tức hung lệ tràn ngập, đánh thức Tào thống lĩnh và Long thống lĩnh còn chìm đắm trong khiếp sợ. Hai người liếc nhau, gần như không có do dự gì, đồng thời phóng ra công kích về phía U Linh Vương, sau đó… vọt đến bên người Mạnh Li, lôi kéo hắn bỏ chạy. Chiến giáp trên người Mạnh Li phi thường cường đại, cho dù là võ giả Tứ Kiếp bình thường cũng khó đánh nát. Nhưng trước mặt U Linh Vương lại chỉ giống tờ giấy. Cảnh giới Mạnh Li rất cao, một thân là bảo khố, nhưng năng lực thực chiến quá yếu. Hai người bọn họ thì thôi ci, nếu U Linh Vương công kích bọn họ, nháy mắt có thể bị giết. Cho nên bọn họ không chút do dự, sau khi tỉnh ngộ, lập tức dẫn Mạnh Li chạy trốn. Nếu Mạnh Li chết, toàn bộ bọn họ đều phải chết, người nhà cũng chịu tội. Cho dù bọn họ chết, cũng phải bảo vệ Mạnh Li. Ưm! Mạnh Li hít khí lạnh, trên mặt đều là vẻ thống khổ, hắn không dám la lên. Hắn gian nan quay đầu nhìn thử, nhìn thấy U Linh Vương phóng về phía Phùng Bưu, hắn thở phào một hơi. Chiến lực của Phùng Bưu mạnh hơn bất kể kẻ nào trong bọn họ. Cho dù không phải đối thủ U Linh Vương, nhưng ít nhất có thể kiên trì một lát, có thể tạo cơ hội cho bọn họ đào tẩu. - Phùng Bưu, có gắng sống sót! Hắn rống lớn, bản thân lại vận công với tốc độ cực hạn, chạy trốn ra xa. Nếu Phùng Bưu có thể sống sót, hắn nhất định sẽ ban cho Phùng Bưu vinh hoa phú quý cả đời. - May mắn không phải U Linh Vương trưởng thành! Nội tâm hắn cảm khái, con U Linh Vương này rõ ràng kém hơn hình thể U Linh Vương trong truyền thuyết, nếu là U Linh Vương trưởng thành, vừa rồi bị một kích kia, hắn đã tan xương nát thịt. - Ách, Phi Long Kiếm của ta! Bay ra ngoài mấy ngàn lý, Mạnh Li đột nhiên nhớ tới một chuyện, phi kiếm kia hắn vẫn khống chế đuổi theo U Linh Vương, quên thu hồi lại. Thanh kiếm kia là Đế Binh không trọn vẹn, bị thái gia gia hắn luyện hóa rất nhiều năm, phi thường có linh tính. Nếu hắn không thu hồi, nếu U Linh Vương không chế, sẽ cứ tiếp tục đuổi theo. Hiện tại khoảng cách xa như vậy, hắn đã không thể khống chế phi kiếm bay về, trừ phi hắn trở về phía chiến trường mới có thể thu hồi lại phi kiếm. - Quên đi! Hắn nghĩ nghĩ, cuối cùng buông tha ý tưởng này. Hắn cũng không muốn đối mặt với U Linh Vương lần nữa, cảm giác đứng giữa ranh giới sống chết vừa rồi thật đáng sợ. Quan trọng nhất nơi này là U Hồn Giới, là một thế giơi phong bế, người ngoài không vào được, người nơi này đi ra ngoài chỉ có thể đi U Hồn Cốc. Cho nên phi kiếm này đặt ở đây thật an toàn, sau này tùy thời có thể để thái gia gia hoặc cường giả Địa Ngục Đảo tiến vào thu hồi. Đế Binh không trọn vẹn thật trân quý, nhưng tính mạng lại càng thêm trân quý, càng là người giàu có lại càng sợ chết. Bởi vì bọn họ không phải vô sản, bọn họ có rất nhiều vật, không muốn mất đi, cũng sợ mất đi. - Được! Lại bay mấy ngàn lý, bọn họ lập tức đi ra khỏi U Ma Sơn. Mạnh Li hoàn toàn thả lỏng. Con U Linh Vương này còn chưa trưởng thành, hẳn sẽ không rời khỏi U Ma Sơn? - Không biết Phùng Bưu có thể sống sót hay không? Rốt cục chạy ra khỏi U Ma Sơn, Mạnh Li giờ mấy lấy ra dược chữa thương, cắn nuốt. Hắn bị thương hơi nặng, không chỉ có bả vai bị bóp nát, nội tạng cũng bị chấn thương. Quan trọng nhất là có một nguồn năng lượng kỳ dị, xâm lấn thân thể hắn, ăn mòn thần lực trong cơ thể hắn. - Đây là năng lượng gì? Hắn hơi kinh hoảng, ăn mòn thần lực không sao, nếu ngay cả thân thể và linh hồn hắn cũng bị ăn mòn, vậy hắn sợ chưa trở về U Hồn Cốc đã chết rồi. - Đừng hoảng hốt, công tử! Tào thống lĩnh sợ hãi nhìn U Ma Sơn, nói: - Công tử, chúng ta tiếp tục bay đi, nơi này vẫn chưa an toàn. Lực U Linh trong cơ thể ngươi, đừng lo lắng, trước mắt nhiều nhất chỉ ăn mòn thần lực ngươi, chờ trở lại U Hồn Cốc, tìm Hoắc trưởng lão thì có thể giúp ngươi giải quyết dễ dàng. - Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi! Mạnh Li gật đầu, thần lực không còn có thể tu luyện, thân thể không xảy ra vấn đề là được rồi. Hắn oán hận liếc mắt nhìn U Ma Sơn, vừa bay vừa lẩm bẩm: - Không biết tiểu tử Lục Tứ kia còn sống hay không? Lần này thật xui xẻo, vậy mà gặp một con U Linh Vương. - Hắn sống không nổi… Tào thống lĩnh thật khẳng định nói: - Hắn chịu công kích liên thủ của ba người, đã bị thương nặng rồi. Cộng thêm hắn ở ngay trung gian chiến trường, Phùng Bưu cũng không giúp hắn ngăn cản phía sau, hắn khẳng định sẽ bị U Linh Vương xé xác. - Thật đáng tiếc! Mạnh Li tỏ ra tiếc nuối, lần này nhiệm vụ lớn nhất là phải tự tay đánh chết Lục Ly, sau đó dùng tinh thạch kí ức ghi chép lại, đưa cho Tô Nguyệt Cầm. Hiện tại, cho dù Lục Ly chết rồi, cũng không phải công lao của hắn. Chuyến đi này xem như uổng công, còn bị thương vô ích, phi kiếm cũng đánh mất, xem ra đã lỗ lớn.
Chương 2998 Đạp phá thiết hài
- Đúng rồi! Tào thống lĩnh đột nhiên nhớ tới một việc, quân đội bọn họ dường như vẫn còn trong núi, vừa rồi bọn họ trốn thoát vội vàng, cũng không đi ngang qua đại quân, cho nên không có thời gian thông tri bọn họ. Giờ đây xem như đã thoát khỏi nguy hiểm, tự nhiên không thể bỏ mặt đại quân này. Đây đều là thành viên của bọn họ, Tào thống lĩnh nghĩ, nói với Long thống lĩnh: - Lão Long, hay là ngươi đi một chuyến, ngươi cũng không cần lên núi, chân núi có người của chúng ta, để thám báo đưa tin cho đại quân rút lui đi. U Ma Sơn xuất hiện một con U Linh Vương, nhiệm vụ lần này xem như thất bại. Đương nhiên sau khi trở về, trưởng lão cũng sẽ không nói gì, ngược lại phát hiện một con U Linh Vương vị thành niên, xem như lập công. Long thống lĩnh hơi chần chờ, nhưng hắn cũng không lo lắng quá lâu, bởi vì Tào thống lĩnh nói đúng, dưới chân núi có thám báo của bọn họ, để thám báo đi lên núi thông tri là được, ở dưới chân núi hẳn là vẫn an toàn. Tào thống lĩnh đã nói như vậy, trước mặt Mạnh Li hắn hẳn không có lá gan làm trò? Vậy không phải sẽ bị Mạnh Li khinh thường. Nghĩ nghĩ, hắn chắp tay nói: - Vậy Tào thống lĩnh, an toàn của Mạnh công tử liền giao cho ngươi, trăm triệu không thể để xảy ra sơ xuất gì a. Lời này của Long thống lĩnh khiến Mạnh Li thật vừa lòng, Mạnh Li gật đầu nói: - Lão Long vất vả một chuyến, chú ý an toàn, chúng ta đi trước chờ ngươi, trên đường chúng ta sẽ lưu lại dấu hiệu. - Được! Long thống lĩnh chắp tay, bay đến U Ma Sơn. Trong lòng hắn cũng không ngừng cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng gặp U Linh Vương kia. Nếu không, hắn phải chết không phải nghi ngờ. Tào thống lĩnh nhìn thương thế trên người Mạnh Li, nói: - Công tử, nếu không ngươi tiến vào thần khí không gian của ta nghỉ ngơi trước đi? Nếu có tình huống gì, ta sẽ thông tri ngươi trước. Lực u linh trong cơ thể ngươi vẫn áp chế một chút, nếu không sẽ hại đến thân thể ngươi. - Cũng được! Mạnh Li gật đầu, hắn cũng không muốn mang thương phi hành. Bọn họ bay ra khỏi U Ma Sơn xa như vậy, nếu U Linh Vương hiện tại không đuổi theo, vậy hẳn là an toàn. Hơn nữa, hiện tại trong cơ thể hắn có U Linh Lực, cộng thêm phi kiếm rơi xuống, giờ đây chiến lực suy giảm mạnh, cho dù gặp nguy hiểm cũng không phát huy được bao nhiêu chiến lực, không bằng an nhàn nghỉ ngơi chữa thương. Tào thống lĩnh lấy ra một bảo tháp, đựng Mạnh Li vào. Sau đó rất nhanh bay đến lối ra, dọc theo đường đi, hắn lưu lại dấu hiệu nhàn nhạt. Long thống lĩnh tự nhiên có thể tra xét ra, đến lúc đó có thể dẫn đội quân đuổi theo. Hắn bay thẳng về trước, không có dây dưa với tà ma quái thú, dọc đường đi đều tận lực thật cẩn thận, một khi cảm ứng được lượng lớn tà ma quái thú, lập tức tránh đi. An toàn bay nửa ngày, hắn đi đến một ngọn núi. Ngọn núi này là một tòa núi nổi danh, gọi là Ngốc Đầu Sơn. Lúc tới, bọn họ từng ở đây chiến đấu, giết chết rất nhiều tà ma quái thú, trong thời gian ngắn, hẳn không có tà ma lại đây. Hắn đi một vòng gần đó, sau khi xác định an toàn, hắn đào móc một sơn động, nghỉ ngơi bên trong. Hắn phải chờ đại quân trở về, cũng muốn chờ thử Phùng Bưu có trở về hay không. Về phần Lục Ly, hắn đã quên rồi, hắn cho rằng dưới tình huống này, Lục Ly bị thương nặng là không có khả năng sống sót. Dù sao bọn họ có thể đào tẩu, bởi vì có Phùng Bưu ngăn cản phía sau, Phùng Bưu sẽ không giúp Lục Ly ngăn cản phía sau, thậm chí có thể dắt U Linh Vương công kích Lục Ly. Thời gian từ từ trôi qua, nửa ngày rất nhanh trôi qua. Đại quân không còn ở đây, điều này khiến Tào thống lĩnh hơi lo lắng. Nhưng ngẫm lại, đại quân ở trên núi, cộng thêm nhiều người như vậy, trên đường không thể nào bình tĩnh, có lẽ đợi lát nữa đại quân sẽ đến đây. Hửm? Sau một giờ, Tào thống lĩnh đang ngồi xếp bằng, đột nhiên mở mắt, hắn phát hiện tiếng bước chân rất nhỏ, có người đến gần. Thần niệm hắn lập tức trào ra như thủy triều, rất nhanh ngồi bật dậy, vẻ mặt kinh ngạc. Hắn không chờ được Long thống lĩnh, cũng không chờ được đại quân, cũng không chờ được Phùng Bưu. Hắn chờ là một người hắn không thể tưởng tượng nổi, Lục Ly! Một thân ảnh xa xa nhẹ nhàng đến đây, giống như u hồn. Hắc mặc thanh bào, xiêm y rách tung tóe, trên người còn có nhiều vết máu, tóc bù xù, thoạt nhìn thật chật vật. Nhưng ánh mắt hắn dị thường sắc bén, khóe miệng còn lộ ra tươi cười nhàn nhạt, thoạt nhìn như một thợ săn nhìn thấy con mồi của mình. - Hắn còn có thể chạy trốn? Còn đuổi theo nhanh như vậy? Sắc mặt Tào thống lĩnh thật khó coi, giờ đây Mạnh Li bị thương, Long thống lĩnh không ở đây, Phùng Bưu sinh tử không rõ. Chỉ trông vào một mình hắn, ngăn cản Lục Ly có hơi khó khăn. Tuy Lục Ly trông có vẻ bị thương, nhưng người này thật tà môn. Có thể trốn khỏi U Linh Vương, có thể không tà môn sao? Hắc hắc! Sau khi thấy Tào thống lĩnh, Lục Ly nở nụ cười, Mạnh Li bị thương, không thể nào hành động một mình. Trong tay Tào thống lĩnh cầm một tiểu bảo tháp, không cần nói, Mạnh Linh khẳng định ở trong đó. Đạp phá thiết hài, thu hoạch toàn bộ không uổng công. Một Tào thống lĩnh yếu ớt, một Mạnh Li bị thương, đối với hắn hoàn toàn không có áp lực. Hắn còn tưởng Long thống lĩnh sẽ ở cùng nhau, không nghĩ tới Tào thống lĩnh chỉ có một mình. Về phần Lục Ly trốn thế nào, chuyện này rất đơn giản. Quan trọng nhất là hắn là Nhị Kiếp Thiên Thần, khí tức bên ngoài quá yếu, yếu đến mức U Linh Vương căn bản không thèm để ý đến hắn. Chuyện này giống như cường giả nhân loại bị một đám võ giả công kích, hắn nổi giận giết người, vậy khẳng định sẽ tìm võ giả mạnh nhất đuổi giết. Còn nữa, Phùng Bưu rất mạnh, hắn từng bị một thế lực lớn đuổi giết lâu như vậy, mà vẫn có thể còn sống, từ điểm này có thể nhìn ra vấn đề. Sau khi đám người Mạnh Li chạy thoát, Phùng Bưu không lập tức đào tẩu mà chiến đấu với U Linh Vương một lát. Trong khoảng thời gian này, Lục Ly vẫn không nhúc nhích, nhưng lại làm bộ như thực lực suy yếu, bộ dáng bị thương nặng. Nhờ vậy thành công lừa gạt U Linh Vương, cũng lừa gạt được Phùng Bưu. Đương nhiên, khi U Linh Vương đuổi giết, Phùng Bưu cũng không có cơ hội công kích Lục Ly.
Chương 2998 Đạp phá thiết hài
- Đúng rồi! Tào thống lĩnh đột nhiên nhớ tới một việc, quân đội bọn họ dường như vẫn còn trong núi, vừa rồi bọn họ trốn thoát vội vàng, cũng không đi ngang qua đại quân, cho nên không có thời gian thông tri bọn họ. Giờ đây xem như đã thoát khỏi nguy hiểm, tự nhiên không thể bỏ mặt đại quân này. Đây đều là thành viên của bọn họ, Tào thống lĩnh nghĩ, nói với Long thống lĩnh: - Lão Long, hay là ngươi đi một chuyến, ngươi cũng không cần lên núi, chân núi có người của chúng ta, để thám báo đưa tin cho đại quân rút lui đi. U Ma Sơn xuất hiện một con U Linh Vương, nhiệm vụ lần này xem như thất bại. Đương nhiên sau khi trở về, trưởng lão cũng sẽ không nói gì, ngược lại phát hiện một con U Linh Vương vị thành niên, xem như lập công. Long thống lĩnh hơi chần chờ, nhưng hắn cũng không lo lắng quá lâu, bởi vì Tào thống lĩnh nói đúng, dưới chân núi có thám báo của bọn họ, để thám báo đi lên núi thông tri là được, ở dưới chân núi hẳn là vẫn an toàn. Tào thống lĩnh đã nói như vậy, trước mặt Mạnh Li hắn hẳn không có lá gan làm trò? Vậy không phải sẽ bị Mạnh Li khinh thường. Nghĩ nghĩ, hắn chắp tay nói: - Vậy Tào thống lĩnh, an toàn của Mạnh công tử liền giao cho ngươi, trăm triệu không thể để xảy ra sơ xuất gì a. Lời này của Long thống lĩnh khiến Mạnh Li thật vừa lòng, Mạnh Li gật đầu nói: - Lão Long vất vả một chuyến, chú ý an toàn, chúng ta đi trước chờ ngươi, trên đường chúng ta sẽ lưu lại dấu hiệu. - Được! Long thống lĩnh chắp tay, bay đến U Ma Sơn. Trong lòng hắn cũng không ngừng cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng gặp U Linh Vương kia. Nếu không, hắn phải chết không phải nghi ngờ. Tào thống lĩnh nhìn thương thế trên người Mạnh Li, nói: - Công tử, nếu không ngươi tiến vào thần khí không gian của ta nghỉ ngơi trước đi? Nếu có tình huống gì, ta sẽ thông tri ngươi trước. Lực u linh trong cơ thể ngươi vẫn áp chế một chút, nếu không sẽ hại đến thân thể ngươi. - Cũng được! Mạnh Li gật đầu, hắn cũng không muốn mang thương phi hành. Bọn họ bay ra khỏi U Ma Sơn xa như vậy, nếu U Linh Vương hiện tại không đuổi theo, vậy hẳn là an toàn. Hơn nữa, hiện tại trong cơ thể hắn có U Linh Lực, cộng thêm phi kiếm rơi xuống, giờ đây chiến lực suy giảm mạnh, cho dù gặp nguy hiểm cũng không phát huy được bao nhiêu chiến lực, không bằng an nhàn nghỉ ngơi chữa thương. Tào thống lĩnh lấy ra một bảo tháp, đựng Mạnh Li vào. Sau đó rất nhanh bay đến lối ra, dọc theo đường đi, hắn lưu lại dấu hiệu nhàn nhạt. Long thống lĩnh tự nhiên có thể tra xét ra, đến lúc đó có thể dẫn đội quân đuổi theo. Hắn bay thẳng về trước, không có dây dưa với tà ma quái thú, dọc đường đi đều tận lực thật cẩn thận, một khi cảm ứng được lượng lớn tà ma quái thú, lập tức tránh đi. An toàn bay nửa ngày, hắn đi đến một ngọn núi. Ngọn núi này là một tòa núi nổi danh, gọi là Ngốc Đầu Sơn. Lúc tới, bọn họ từng ở đây chiến đấu, giết chết rất nhiều tà ma quái thú, trong thời gian ngắn, hẳn không có tà ma lại đây. Hắn đi một vòng gần đó, sau khi xác định an toàn, hắn đào móc một sơn động, nghỉ ngơi bên trong. Hắn phải chờ đại quân trở về, cũng muốn chờ thử Phùng Bưu có trở về hay không. Về phần Lục Ly, hắn đã quên rồi, hắn cho rằng dưới tình huống này, Lục Ly bị thương nặng là không có khả năng sống sót. Dù sao bọn họ có thể đào tẩu, bởi vì có Phùng Bưu ngăn cản phía sau, Phùng Bưu sẽ không giúp Lục Ly ngăn cản phía sau, thậm chí có thể dắt U Linh Vương công kích Lục Ly. Thời gian từ từ trôi qua, nửa ngày rất nhanh trôi qua. Đại quân không còn ở đây, điều này khiến Tào thống lĩnh hơi lo lắng. Nhưng ngẫm lại, đại quân ở trên núi, cộng thêm nhiều người như vậy, trên đường không thể nào bình tĩnh, có lẽ đợi lát nữa đại quân sẽ đến đây. Hửm? Sau một giờ, Tào thống lĩnh đang ngồi xếp bằng, đột nhiên mở mắt, hắn phát hiện tiếng bước chân rất nhỏ, có người đến gần. Thần niệm hắn lập tức trào ra như thủy triều, rất nhanh ngồi bật dậy, vẻ mặt kinh ngạc. Hắn không chờ được Long thống lĩnh, cũng không chờ được đại quân, cũng không chờ được Phùng Bưu. Hắn chờ là một người hắn không thể tưởng tượng nổi, Lục Ly! Một thân ảnh xa xa nhẹ nhàng đến đây, giống như u hồn. Hắc mặc thanh bào, xiêm y rách tung tóe, trên người còn có nhiều vết máu, tóc bù xù, thoạt nhìn thật chật vật. Nhưng ánh mắt hắn dị thường sắc bén, khóe miệng còn lộ ra tươi cười nhàn nhạt, thoạt nhìn như một thợ săn nhìn thấy con mồi của mình. - Hắn còn có thể chạy trốn? Còn đuổi theo nhanh như vậy? Sắc mặt Tào thống lĩnh thật khó coi, giờ đây Mạnh Li bị thương, Long thống lĩnh không ở đây, Phùng Bưu sinh tử không rõ. Chỉ trông vào một mình hắn, ngăn cản Lục Ly có hơi khó khăn. Tuy Lục Ly trông có vẻ bị thương, nhưng người này thật tà môn. Có thể trốn khỏi U Linh Vương, có thể không tà môn sao? Hắc hắc! Sau khi thấy Tào thống lĩnh, Lục Ly nở nụ cười, Mạnh Li bị thương, không thể nào hành động một mình. Trong tay Tào thống lĩnh cầm một tiểu bảo tháp, không cần nói, Mạnh Linh khẳng định ở trong đó. Đạp phá thiết hài, thu hoạch toàn bộ không uổng công. Một Tào thống lĩnh yếu ớt, một Mạnh Li bị thương, đối với hắn hoàn toàn không có áp lực. Hắn còn tưởng Long thống lĩnh sẽ ở cùng nhau, không nghĩ tới Tào thống lĩnh chỉ có một mình. Về phần Lục Ly trốn thế nào, chuyện này rất đơn giản. Quan trọng nhất là hắn là Nhị Kiếp Thiên Thần, khí tức bên ngoài quá yếu, yếu đến mức U Linh Vương căn bản không thèm để ý đến hắn. Chuyện này giống như cường giả nhân loại bị một đám võ giả công kích, hắn nổi giận giết người, vậy khẳng định sẽ tìm võ giả mạnh nhất đuổi giết. Còn nữa, Phùng Bưu rất mạnh, hắn từng bị một thế lực lớn đuổi giết lâu như vậy, mà vẫn có thể còn sống, từ điểm này có thể nhìn ra vấn đề. Sau khi đám người Mạnh Li chạy thoát, Phùng Bưu không lập tức đào tẩu mà chiến đấu với U Linh Vương một lát. Trong khoảng thời gian này, Lục Ly vẫn không nhúc nhích, nhưng lại làm bộ như thực lực suy yếu, bộ dáng bị thương nặng. Nhờ vậy thành công lừa gạt U Linh Vương, cũng lừa gạt được Phùng Bưu. Đương nhiên, khi U Linh Vương đuổi giết, Phùng Bưu cũng không có cơ hội công kích Lục Ly.
Loading in progress...
Chương 3000 Không biết xấu hổ
Hắn phóng ra Long Dực, tốc độ có thể sánh bằng Tứ Kiếp sơ kỳ, tốc độ Mạnh Li chậm hơn hắn một chút, cộng thêm bị thương, hắn tin tưởng mình không bao lâu sẽ đuổi kịp. Quả nhiên! Chỉ hai nén hương, phía trước đã nhìn thấy một bóng người, Mạnh Li cũng phát hiện Lục Ly. Sắc mặt hắn hơi đổi, hắn vốn nghĩ Tào thống lĩnh có thể chống đỡ nửa canh giờ, lại không nghĩ rằng Lục Ly đuổi theo nhanh như vậy. Như vậy tính ra, Lục Ly gần như không cao phí thời gian quá dài đã tiêu diệt Tào thống lĩnh. Phải biết rằng Tào thống lĩnh không hề bị thương thế gì, một Tam Kiếp đỉnh phong toàn thịnh, không chống lại nổi Lục Ly quá lâu, chiến lực của Lục Ly hẳn mạnh hơn hắn tưởng tượng. Chiến? Hắn không nắm chắc, nếu có phi kiếm trong tay, hắn còn một tia hy vọng, phi kiếm không ở trong tay hắn, dựa vào cái gì chiến đấu? Trốn khẳng định trốn không thoát, tốc độ Lục Ly nhanh hơn cả hắn. Chiến cũng không được, trốn cũng không xong, vậy chỉ có thể đàm phán. Hắn ổn định tâm tình, cố nén lửa giận trong lòng. Hắn hít sâu mấy hơi, đứng giữa không trung nói: - Lục Tứ, chúng ta có thể đàm phán không? Lục Ly đứng trước Mạnh Li mấy trăm dặm, hắn cười nhạt nói: - Đàm phán? Ngươi muốn đàm phán cái gì? Mạnh Li nghĩ nghĩ, nói: - Ân oán của chúng ta lúc trước đều bỏ qua, chờ ta trở về, ta nghĩ biện pháp mang ngươi rời khỏi U Hồn Cốc, cho ngươi vị trí tốt nhất, hưởng thụ đãi ngộ tốt nhất. Ha hả! Lục Ly cười đùa cợt, Mạnh Li ra giá một chút cũng không hấp dẫn, nếu đã ra giá rồi, sao không ra giá cao một chút? Hắn lắc đầu nói: - Nếu chỉ như vậy, Mạnh công tử, ngươi không cần nói tiếp nữa, ngươi cũng đừng nghĩ kéo dài thời gian, ám vệ của ngươi không trở về nhanh như vậy. Tốc độ của U Linh Vương ngươi cũng biết, cho dù hắn có thể thoát một mạng, muốn trở về cũng không nhanh như vậy. Con ngươi Mạnh Li lóe sáng, nghĩ nghĩ nói: - Ta có một trản đèn, đây là một kiện dị bảo, nếu ta có thể ra ngoài, dị bảo này đưa cho ngươi. Còn có phi kiếm kia, uy lực đó ngươi cũng thấy rồi, sau này ta phái người tìm tặng cho ngươi. - Phi kiếm? Lục Ly ngẩn ra, sau đó nở nụ cười, nhẫn trong tay sáng ngời, xuất hiện một thanh tiểu kiếm xanh biếc, hắn giơ lên hỏi: - Ngươi nói là chuôi kiếm này sao? - Cái này… Đôi mắt Mạnh Li chợt trợn to, cảm giác như gặp quỷ, phi kiếm này không có mệnh lệnh của hắn vẫn sẽ tấn công U Linh Vương, trừ phi năng lượng trong phi kiếm cạn kiệt. Kiếm này sao lại xuất hiện trong tay Lục Ly? - Không đúng! Mạnh Li nhìn chằm chằm tiểu kiếm, phát hiện phía trên có sương mù đen vờn quanh, hắn muốn thử khống chế thanh phi kiếm, lại cảm giác không còn liên hệ tinh thần với phi kiếm này. - U Linh Vương! Hắn rất nhanh nghĩ thông suốt, hẳn là do U Linh Vương. U Linh Vương vận dụng lực U Linh khiến thanh kiếm xảy ra vấn đề. Lực U Linh có thể ăn mòn ấn ký tinh thần của hắn, ảnh hưởng thần văn bên trong, lúc này mới biến thanh kiếm này thành phế phẩm, không thể khống chế, tự nhiên không thể tiếp tục công kích U Linh Vương. Tình huống quả thật như thế, thanh kiếm này công kích một lát, tự mình rơi xuống. Phùng Bưu bởi vì bị U Linh Vương đuổi giết, cho nên căn bản không có cơ hội thu hồi thanh kiếm này, nhờ vậy Lục Ly chiếm được tiện nghi. Lục Ly thưởng thức tiểu kiếm trong tay, cười nhạt nói: - Thanh kiếm này bị ta nhặt được, hiện tại là của ta, ngươi lấy đồ vật của ta giao dịch với ta, có phải không biết xấu hổ hay không? - Ngươi… Mạnh Li tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu. Lục Ly mới thật sự không biết xấu hổ, mắt hắn sáng lên hồng quang, hỏi: - Này cũng không được, kia cũng không được, ngươi rốt cuộc muốn thế nào? - Rất đơn giản, tự ngươi phế bỏ Thần Đan! Lục Ly nói ra mục đích cuối cùng của mình, hắn lạnh lùng nói: - Ta sẽ không giết ngươi, hộ tống ta rời khỏi Địa Ngục Phủ, ta sẽ thả ngươi rời đi! Thần đan bị phế bỏ đối với Mạnh Li không phải chuyện lớn, Địa Ngục Phủ có rất nhiều linh dược đỉnh cấp, chỉ cần không bị phế bỏ, Địa Ngục Phủ có thể giúp Mạnh Li khôi phục, lại không ảnh hưởng tu luyện về sau. Phế bỏ thần đan là chuyện nhỏ, để Lục Ly rời khỏi Địa Ngục Đảo không phải chuyện lớn, mấu chốt là hộ tống! Nếu là hộ tống bình thường sẽ không thành vấn đề, nhưng Lục Ly rõ ràng muốn bắt hắn làm con tin, sau khi thoát khỏi Địa Ngục Phủ, sẽ trở thành hậu quả gì? Thanh danh của hắn sẽ trở thành rác rưởi, không chỉ mình hắn, còn có Mạnh gia bọn họ sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Quan trọng nhất là hình tượng tốt đẹp của hắn trong lòng Tô Nguyệt Cầm sẽ bị đạp đổ, về sau sẽ không còn cơ hội chiếm lấy tâm nàng. Đây đối với hắn còn khó chịu hơn chết! Thái gia gia hắn là một trong những người mạnh nhất Địa Ngục Phủ, Mạnh gia bọn họ xem như đại gia tộc, đệ tử danh môn tự nhiên có kiêu ngạo và tôn nghiêm của đệ tử danh môn. Trưởng bối nhà bọn họ nói cho hắn, thà chết cũng không thể chịu khuất nhục. Cho nên Mạnh Li không hề do dự, hắn trầm giọng mở miệng, nói: - Lục Tứ, ngươi muốn an toàn rời đi, việc này ta có thể cam đoan giúp ngươi. Nhưng ngươi muốn bắt ta làm con tin, đây là trăm triệu không thể nào, ta tình nguyện chết cũng sẽ không để ngươi bắt ta. Ha ha ha! Lục Ly cười ha hả, lạnh giọng nói: - Đây không phải do ngươi, nếu ngươi muốn chết, hiện tại ngươi có thể tự sát, đừng cứ lề mề như đàn bà. Vù! Lục Ly không nhiều lời với hắn, thân mình bay cuồng, hào quang trong quỷ châu lóng lánh, quỷ ảnh gào thét phóng ra. Hắn biết bên trong linh hồn Mạnh Li khẳng định có yêu hồn hộ thể, nhưng hắn vẫn muốn nhìn xem quỷ ảnh có phá được yêu hồn của Mạnh Li hay không. Xẹt xẹt! Cùng lúc đó, Lục Ly phóng ra Sát Đế Quỷ Trảm, Hư Không Trùng trong cơ thể bay múa ra, chiến lực Mạnh Li không tồi, cộng thêm vài món bảo vật của hắn, Lục Ly không thể không cẩn thận. Sư tử vồ thỏ cần dùng toàn lực, càng đừng nói Mạnh Li cũng không phải một con thỏ nhỏ. - Tiến lên! Chiến đao trong tay Mạnh Li đột nhiên bổ ra một đao, ánh đao kia như thủy văn, nổi lên sóng gió, hơn nữa thủy văn cuốn động từng tầng không gian, uy thế càng lúc càng lớn, thoạt nhìn giống như trời long đất lở.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK