Mục lục
Long Đế Bất Diệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2906 Đánh cược
Rất nhiều người ở đây đều chọn con đường đi đánh cược, chẳng qua thường thường đều sẽ thua đến mất cả quần dài, bảo vật trên người không còn lại gì. Thậm chí còn có người chết trên Quyết Đấu Trường. Tu La lão nhân là dị số! Mới đầu Tu La lão nhân áp chế chiến lực ở cảnh giới Tam Kiếp, hắn lấy ra một kiện bảo vật đổi lấy năm trăm Băng Tâm Tinh, sau đó đi đánh cược, thắng liền mấy trận trực tiếp cuốn đi hơn một vạn Băng Tâm Tinh rời khỏi Băng Phong Cốc. - Tiếp tục đào thôi! Tiền vốn quá ít, đi đánh cược cũng chẳng nghĩa lý gì, dù tỉ lệ cược gấp mười cũng mới được năm mươi viên, đi lên đánh vài trận nhất định sẽ bị người chú ý, đến lúc đó muốn thắng liền không dễ như trước, tỉ lệ cược cũng sẽ giảm xuống. Ba người tiếp tục khai quật Băng Tâm Tinh, bọn hắn không vội, cứ ở lại trong Băng Phong Cốc này một hai tháng, làm quen một chút về tình hình Tam trọng thiên cũng được. Lời Lão Quý nói ra khiến trong lòng ba người không khỏi có chút trầm trọng, tìm một vị Đại Đế hỗ trợ? Đừng nói ba người, cũng đừng nói Tu La lão nhân, dù là Doãn Nhược Lan đều không tư cách đi mời Đại Đế hỗ trợ. - Ừ, trước đi tìm Tu La lão nhân, nếu không tìm được hắn liền đi Đoạn Kiếm Sơn tìm Doãn Thanh Ti và Doãn Nhược Lan, nếu các nàng đều bó tay hết cách, chuyện này e là khó. Lục Ly thì thào, hai hàng lông mày nhíu chặt, Đoạn Kiếm Sơn ở Lẫm Đông đại lục, tuy Lẫm Đông đại lục nằm ngay sát nách Tử Dương đại lục, nhưng nói thế nào cũng là một đại lục khác. Đi Lẫm Đông đại lục, bằng với hắn lách vòng thêm một đoạn rất xa, vạn nhất Doãn Thanh Ti và Doãn Nhược Lan đều bó tay hết cách, hắn liền tay không một chuyến. - Không đúng! Doãn gia ở Đoạn Kiếm Sơn, Đoạn Kiếm Sơn lại nằm trên Lẫm Đông đại lục, nhưng nàng muốn đi Nhị trọng thiên hẳn cũng phải xuất phát từ Tử Dương đại lục. Doãn Nhược Lan đã có thể tùy ý đi Nhị trọng thiên, vậy chắc là phải có thủ đoạn riêng nào đó, đi tìm nàng và Doãn Thanh Ti, nói không chừng sẽ có cách. - Ừ, cứ quyết định vậy đi! Lục Ly khẽ gật đầu, quyết định trước ở lại Băng Phong Cốc một hai tháng, tận hết khả năng thăm dò rõ ràng tình hình Tam trọng thiên, sau đó rời khỏi đây, đi tìm Tu La lão nhân. Nếu không tìm thấy, hoặc là tìm tới nhưng cũng không có cách, vậy liền lên đường đi Đoạn Kiếm Sơn. Lục Ly nói kế hoạch cho hai người Cam Lâm, kẻ sau nghe xong tròng mắt sáng lên, thực lực đệ nhất nhân Thiên Tài Bảng “Doãn Thanh Ti” thế nào bọn hắn đều tận mắt nhìn thấy, cảnh giới Tứ Kiếp, lại có thể chiến đấu lâu như vậy với Vân Xuy Tuyết. Đồng thời xuất thân đại gia tộc Tam trọng thiên, hẳn là sẽ có cách đưa bọn hắn đi Phi Hỏa đại lục. Ba người nhiệt tình mười phần, tiếp tục tìm kiếm Băng Tâm Tinh, đào móc trong hầm mỏ suốt mười mấy ngày, ngày đêm không ngừng, lại chỉ đào được hơn hai mươi viên Băng Tâm Tinh, cộng thêm số trước đó, tổng cộng là ba mươi viên. - Được rồi, ra ngoài, đi đánh cược! Lục Ly lắc đầu, tiếp tục đào thế này thực sự quá chậm, hơn nữa hiện tại bọn hắn đã ở sâu dưới lòng đất mấy vạn dặm, nếu xuống thêm, vạn nhất gặp phải cường giả lừa giết mất thì sao? Ba người đi ra quặng mỏ, về lại trong sơn động, Lục Ly ngã đầu liền ngủ, hắn cần nghỉ ngơi thật tốt, sau đó đi Quyết Đấu Trường. Nghỉ ngơi một ngày, ba người tinh thần hoán pháp, trực tiếp tới trong thành bảo lớn nhất kia. Thành bảo này chính là Quyết Đấu Trường, cũng là nơi náo nhiệt nhất tại Băng Phong Cốc. Bên ngoài thành bảo có hai quân sĩ đứng canh gác, nhưng không để ý ba người, ba người cứ thế đi thẳng vào trong, phát hiện bên trong có một cửa truyền tống. Ba người bước vào, thoáng chốc liền đã xuất hiện trong một tiểu thế giới kỳ dị. Chuyện này bọn hắn sớm đã được biết từ miệng Lão Quý, nơi này không chỉ có Quyết Đấu Trường, mà còn có thương hội, tửu quán, thậm chí cả thanh lâu... Chỉ cần có Thần Thành và Băng Tâm Tinh, ở đây thứ gì cũng có thể mua được, đây là nơi náo nhiệt nhất trong khắp Băng Phong Cốc. Đương nhiên, nơi này cũng là do người Sâm gia tu kiến, lúc đông nhất Băng Tâm Cốc có tận mấy chục vạn người, nhiều người như vậy nếu không tìm cho bọn hắn chút chuyện vui để giải trí, e rằng đều sẽ bức bị điên. Quét mắt một lượt, ba người Lục Ly đi tới tòa thành bảo lớn nhất, nơi đó chính là Quyết Đấu Trường, cũng là địa điểm tấp nập nhất trong tiểu thế giới. Vốn Quyết Đầu Trường là nơi giải quyết tranh chấp giữa khổ dịch với nhau, nhưng đến sau dần dần biến vị, thành là một sòng bạc khổng lồ. Đánh bạc là thứ dễ khiến người ta nghiện nhất, có thể khiến người một đêm giàu có, cũng có thể khiến người mất trắng tất cả chỉ sau một đêm. Tiến vào Quyết Đấu Trường, Lục Ly phát hiện bên trong náo nhiệt vô cùng, chí ít có mấy ngàn người đang vây xem, ai nấy đều gân cổ gào thét, vài người mắt đỏ ngầu, miệng không ngừng hô to “giết hắn” “giết hắn”. Ba người Lục Ly vừa tiến đến liền bị quang tráo giữa sân hấp dẫn, quang tráo này không lớn, phương viên chỉ trên dưới hai ngàn trượng. Lúc này có hai người chính đang chém giết bên trong, cả hai đều là Thiên Thần Tam Kiếp, đều giết đỏ cả mắt, không ngừng liều mạng bác đấu. - Ba vị, muốn cược không? Một người yên ắng áp sát, cười tủm tỉm nói: - Người tóc đỏ kia thắng một bồi hai, người tóc đen thắng hai bồi một, giờ chiến đấu còn chưa kết thúc, đợi lát nữa liền không còn cơ hội đặt cược. - Ách? Cam Lâm và Tần Chiến nhìn nhau, trong mắt không giấu được vẻ kinh ngạc, người tóc đỏ rõ ràng sắp thua, đây không phải đưa tặng Băng Tâm Tinh cho bọn hắn ư? Đổi lại là ai cũng đều sẽ đặt cửa người tóc đen. - Không vội, chúng ta trước xem xem! Lục Ly khoát tay, người kia gật đầu nói: - Vậy lát nữa muốn đặt cược, tùy thời có thể đến tìm ta, người ở Quyết Đấu Trường đều biết, nhà cái chúng ta rất uy tín. Cái này Lão Quý cũng từng nói qua, Trường Quyết Đấu có nhà cái bao thầu, người này có quan hệ với một đại nhân vật tại Băng Phong Cốc, bằng không đã không tư cách làm nhà cái ở đây. Người kia rời đi, Lục Ly nhìn lướt qua hiện trường, cười tủm tỉm thấp giọng nói với hai người: - Chúng ta đánh cược một phen? Người tóc đen kia sắp bại.
Chương 2907 Cược lớn
- Làm sao có thể? Cam Lâm không tin, Tần Chiến lại như có điều suy nghĩ, ba người nhìn một lát, tình thế trong quang tráo đột nhiên nghịch chuyển, trung niên tóc đen đột nhiên phóng thích một loại thần thông cực mạnh, chỉ một chiêu liền đánh trọng thương lão giả tóc hồng. - Ách? Mắt Cam Lâm lộ ra một tia kinh nghi, không hiểu vì sao tình thế lại nghịch chuyển nhanh đến vậy. Lục Ly cười cười giải thích nói: - Thực ra giữa hai người kia, ai thắng ai thua không phải do bọn hắn quyết định. Bọn hắn ai thắng ai thua do nhà cái định đoạt, nhà cái muốn người nào thắng thì người đó thắng, hiểu chưa? - Thì ra là thế! Cam Lâm cũng là người thông minh tuyệt đỉnh, rất nhanh liền nghĩ thông then khớp trong đó, hết thảy đều do nhà cái khống chế, thắng thua không ở bên trong, mà là ở bên ngoài. - Vậy chẳng phải đánh cược thế nào cũng thua? Cam Lâm biến sắc, bọn hắn thật vất vả mới đào được ba mươi viên Băng Tâm Tinh, không lẽ chớp mắt liền vứt đi? - Cái đó thì chưa chắc! Lục Ly nhún vai nói: - Trước quan sát một phen, lát nữa ta đích thân đăng trường, các ngươi cứ đặt hết vào cửa ta thắng. Hơn nữa chỉ cần thắng một hai trận, ta đoán chừng nhà cái sẽ đến tìm ta bàn chuyện. Chiến đấu kết thúc, không lâu sau trường thứ hai lại bắt đầu. Bình thường nào có nhiều người muốn quyết đấu như vậy, thế mà ở đây cứ hết trường này lại đến trường khác, rõ ràng là có người sớm đã chuẩn bị sẵn. Hai người xuất trường đều là võ giả Tam Kiếp, một người trung kỳ một người hậu kỳ, một người là trung niên khôi ngô khí thế rất cao, một người là lão giả gầy yếu rõ ràng có chút lo lắng, miệng môi trắng bệch, trong mắt toàn là vẻ sợ hãi. Trước lúc khai chiến hai người nói nhảm một phen, trung niên khôi ngô giận mắng mấy tiếng, ý tứ là để lão giả gầy yếu sợ chết thì đừng đánh, chỉ cần dập đầu xin lỗi hắn là được. Mấy chục người bên dưới khoái tốc hành động, bắt đầu thu cược, Lục Ly nhìn thấy rất nhiều người lấy ra một loại tinh thạch màu tím đen, hoặc là Băng Tâm Tinh để đặt cược, sau khi đặt cược sẽ nhận về một loại ngọc bài đặc biệt. Lại có người đến tìm Lục Ly, chỉ là Lục Ly vẫn không đặt cược, Cam Lâm đợi bọn người kia đi rồi mới áp sát Lục Ly nói: - Lần này chúng ta có thể đặt cửa lão giả gầy yếu kia, nhất định cũng như lần trước, ha ha... lão giả thắng một bồi hai, đây rõ ràng là dụ người ta đặt cửa trung niên khôi ngô kia - Chưa chắc! Cam Lâm không hiểu rõ lắm về mấy trò mèo này, Lục Ly lại rất rõ ràng, hắn cười cười nói: - Vừa nãy đã nói với ngươi rồi, thắng thua không phải quyết định trong trường, mà là quyết định ở ngoài trường. Nhà cái nắm giữ con số thắng thua, tỉ như người đặt cửa lão nhiều, bọn hắn liền quyết định người trung niên thắng, ngược lại thì lão giả thắng, bọn hắn sẽ có tính toán, xem bên nào thắng mới thu lợi... Mắt Cam Lâm sáng lên, nói: - Vậy không bằng chúng ta xem mua ai thắng nhiều hơn, sau đó đặt cửa ngược lại. - Vấn đề là! Lục Ly cười khổ nói: - Đôi khi nhà cái sẽ cố ý thả nước, khiến người không tìm ra được quy luật, bằng không bọn hắn làm sao thắng tiền? Mười cược thì chín bịp, quyền khống chế một mực trong tay nhà cái, bất kỳ dân cờ bạc nào chỉ cần một mực cược tiếp, cuối cùng đều sẽ thua đến quần cũng không còn. - Vậy cũng được... Cam Lâm và Tần Chiến ngơ ngác nhìn nhau, nghẹn lời không nói được gì, bọn hắn không hiểu chiêu trò trong đó, nếu tùy tiện đi đánh bạc, đoán chừng sau cùng sẽ thua rất thảm. Quả nhiên, lần này người giành phần thắng là trung niên khôi ngô. Người cược thắng vui mừng hớn hở, người cược thua chửi ầm lên, rất nhanh trường thứ ba lại khai màn, lại có người đến tìm Lục Ly đặt cược. Lục Ly vẫn không đặt cược, song lại gọi người đặt cược tới, chắp tay nói: - Vị lão ca này, chúng ta muốn lên trường đánh cược, không biết cần phải làm gì? - Đánh cược? Người đến mời chào đặt cược liếc nhìn Lục Ly một phen, khóe miệng nhếch lên ý cười giễu cợt, lạnh giọng nói: - Ngươi đừng lên trường, dễ chết lắm, hai huynh đệ này của ngươi thì có thể thử xem. Tới góc kia đi, chỗ đó đều là người muốn lên trường đánh cược, xuất trường một lần cần một viên Băng Tâm Tinh, sinh tử bất luận. - Đa tạ! Lục Ly quét mắt nhìn qua, quả nhiên phát hiện trong góc có mấy chục người, còn có một tên mặc trang phục quản sự ngồi ở kia, Lục Ly và hai người nhìn nhau, cả ba đều lộ ra ý cười, nhiều người chờ đánh cược như vậy, lần này thú vị rồi đây. - Ta đi! Lục Ly giao toàn bộ Băng Tâm Tinh cho Tần Chiến, nói: - Đợi lát nữa nhìn ánh mắt ta mà đánh sự, lúc ta ra hiệu đặt cược, các ngươi cứ đặt cược hết cho ta. Nếu ta đánh ám hiệu này, các ngươi đổi sang đặt cửa đối thủ! Lục Ly làm mấy thủ thế, Tần Chiến khẽ gật đầu, song vẫn có chút bận tâm truyền âm nói: - Áp đối thủ thắng vậy có bị nhà cái cho là gian lận không? Đến lúc đó lỡ có người tìm đến gây sự. - Không sao! Lục Ly nhún vai truyền âm nói: - Dù sao sớm muộn nhà cái cũng sẽ đến tìm ta, ngươi cứ tùy tiện chơi là được. Lục Ly đi tới trong góc, tìm đến người mặc trang phục quản sự kia, nói: - Vị đại nhân này, ta muốn tham gia đánh cược? - Ngươi? Ánh mắt quản sự chớp qua một tia kinh ngạc, đám người xếp hàng bên cạnh đều lộ ra ý cười tàn nhẫn, mắt nhìn Lục Ly không khác gì nhìn một người chết. - Ngươi chắc chứ? Quản sự mắt lạnh Lục Ly, ánh mắt càng lúc càng giống nhìn người chết. Trên mặt Lục Ly lộ ra vẻ quyết tuyệt, cắn răng nói: - Chắc. - Được! Quản sự hờ hững nói: - Một lần lên trường một viên Băng Tâm Tinh, bất luận sinh tử! - Biết! Lục Ly giả bộ không thèm đếm xỉa, khiến đám võ giả xung quanh bật cười, không ít ánh mắt quét nhìn Lục Ly, một người trong đó đột nhiên mở miệng nói: - Liễu quản sự, lát nữa bố trí để ta chơi đùa một phen với vị tiểu huynh đệ này, được không? Phi! Một lão giả khác phun ra một ngụm nước bọt, nói: - Lão Ưng, ngươi có phải mặt dày quá rồi không? Bắt nạt một đứa trẻ ranh thì tài cán gì? Liễu quản sự, ta bồi vị tiểu huynh đệ này chiến một trận!
Chương 2908 Dã Lang
- Buông ra tiểu huynh đệ này, để ta tới! - Cút, lão đạo có duyên với tiểu huynh đệ đây... Gần đó có hơn hai mươi người, Lục Ly bỗng chốc trở thành bánh trái thơm ngon, ai cũng muốn được khai chiến với hắn. Một lần lên trường cần một viên Băng Tâm Tinh, nếu gặp phải đối thủ thực lực chênh lệch không nhiều, khả năng cao là phải liều mạng, nhất thời không cẩn thận có thể sẽ chết. Vậy nên được khai chiến với Lục Ly, tương đương với miễn phí cầm về một viên Băng Tâm Tinh, tự nhiên ai nấy đều tranh phần. - Câm mồm! Liễu quản sự quát lạnh, quét mắt nhìn chúng nhân một lượt, thấy không còn ai lên tiếng, lúc này hắn mới ngước mắt nhìn lên lôi đài. Đợi một nén hương, chiến đấu trên đài kết thúc, Liễu quản sự chỉ vào một tên Tam Kiếp sơ kỳ nói: - Độc Nhãn Long, ngươi đi lên đánh với hắn! Lục Ly thấy Liễu quản sự chỉ vào mình, trên mặt không khỏi lộ ra một tia ngạc nhiên, không ngờ lập tức lại đến lượt mình? Hắn thoáng nhìn đối thủ, cảm ứng chiến lực một phen, cảm qua đối với tên quản sự bất giác tốt lên nhiều. Quản sự này rõ ràng chiếu cố mình, không an bài cho hắn đối thủ quá mạnh. Lục Ly bước đến Lôi đài, đại hán độc nhãn kia cũng đi tới, người này không phải một bên mắt bị mù, mà là chỉ có một mắt, rõ ràng là chủng tộc đặc thù. Hoa! Rất nhanh, hiện trường náo nhiệt lên, thấy một tên võ giả Nhị Kiếp như Lục Ly mà cũng dám đăng trường, đám đông không khỏi rộ lên tiếng cười cợt, sau đó vô số người hưng phấn reo hò, chủ động đi tới đặt cửa, đa phần đều đặt Độc Nhãn Long thắng. Độc Nhãn Long này thường xuyên xuất chiến, bọn hắn đều rất rõ ràng, tuy chiến lực không quá mạnh, nhưng chiến lực tổng hợp lại sánh ngang Tam Kiếp trung kỳ. Đối chiến với một tên võ giả Nhị Kiếp, đây không phải miễn phí đưa tặng một trận thắng thì là gì? Đáng tiếc! Tỉ lệ cược Độc Nhãn Long vô cùng thấp, năm bồi một. Tỉ lệ cược của Lục Ly tự nhiên rất cao, một bồi năm. Nhưng dù là một bồi mười cũng không ai đặt, hai người Tần Chiến ngấm ngầm thăm dò, phát hiện người đặt cửa Lục Ly thắng rất ít, dù có người đặt cũng chỉ cược mấy viên Băng Tâm Tinh, đoán chừng là đặt cho vui. - Ta cược thanh niên tóc trắng thắng! Tần Chiến tìm tới người đặt cược, cược hết toàn bộ ba mươi viên Băng Tâm Tinh, người kia thoáng kinh ngạc, cũng biết hai người Tần Chiến là một bọn với Lục Ly là. Chỉ là mức đặt của Tần Chiến tương đối nhỏ, hắn không quá để ý, thu lấy Băng Tâm Tinh, đưa cho Tần Chiến một tấm ngọc phù. - Bảo vật này của ta có thể thế chấp bao nhiêu Băng Tâm Tinh? Tần Chiến đột nhiên lấy ra Tiên Ma Tháp, đây là một kiện bí bảo, một kiện Đế Binh phỏng chế, tính là bảo vật không sai. Người kia không khỏi chấn kinh, tiếp lấy Tiên Ma Tháp chăm chú cảm ứng một phen rồi nói: - Có thể thế chấp ba ngàn Băng Tâm Tinh. Giá trị Tiên Ma Tháp tự nhiên vượt xa con số này, nhưng đã thế chấp, giá khó mà cao được. Tần Chiến không chút để ý, khua tay nói: - Vậy ta thế chấp, cược thanh niên tóc trắng thắng. Ba ngàn Băng Tâm Tinh, nếu Lục Ly thắng, vậy liền sẽ thành một vạn năm ngàn Băng Tâm Tinh, đây là con số tương đối lớn. Bên trong đại điện tuy có rất nhiều người, cược cũng rất náo nhiệt, nhưng đại đa số chỉ cược mấy chục mấy trăm, rất ít người cược đến cả ngàn Băng Tâm Tinh. Trừ phi là thắng chắc, hoặc thua mắt đỏ. Tròng mắt người nhận cược co rụt lại, chẳng qua hắn cũng tính là người gặp qua thế diện, lập tức đưa trả Tiên Ma Tháp cho Tần Chiến, chắp tay nói: - Việc này ta phải đi xin chỉ thị, xin chờ. Tần Chiến khẽ gật đầu, Cam Lâm liếc mắt nhìn theo người kia, miệng truyền âm nói: - Ngươi ép thế này hơi ác. Tần Chiến khẽ cười, truyền âm đáp: - Lục Ly thắng một hai trận liền sẽ bị nhà cái để ý, đã vậy không bằng nhân lúc chưa ai biết lai lịch hắn, trước kiếm một khoản kha khá, mua bán chắc thắng cớ gì không làm? - Cũng phải! Cam Lâm khẽ gật đầu, hiện tại chỉ còn xem nhà cái có chịu nhận cược không. Trong sàn đấu Lục Ly đã khai chiến, mới đầu Độc Nhãn Long tấn công Lục Ly rất mãnh liệt, Lục Ly không ngừng lùi lại tránh né, trên mặt còn thoáng hiện một tia kinh hoảng. Sa sa sa! Người nhận cược đi tới, hắn nói: - Vị công tử này, ngươi nhất định phải thế chấp bảo vật kia. - Tất nhiên rồi! Tần Chiến lấy ra Tiên Ma Tháp, người kia tiếp lấy, sau đó đưa qua một chiếc ngọc bài, trên đó viết ba ngàn, hắn thu lại Tiên Ma Tháp, bổ sung thêm: - Nếu ngày sau công tử muốn chuộc về, tùy thời đến tìm ta, chẳng qua cần phải thêm chút lợi tức. - Được! Tần Chiến khoát tay, đảo mắt nhìn về phía Lục Ly trên sàn đấu, giờ chỉ còn phải đợi kết quả, sau đó thu Băng Tâm Tinh. Chiến đấu trong sân càng thêm kịch liệt, Độc Nhãn Long tay cầm chày sắt, gậy sắt, không ngừng đâm ra, mỗi lần lại kéo ra từng đạo trường hồng, hộ tráo bị xung kích, không ngừng phóng thích quang mang vạn trượng. Lục Ly bị đâm trúng, chiến giáp trên người nổ tung, máu me đầm đìa, đây rõ ràng là hắn cố ý, bằng không chỉ cần điều động năng lượng trong huyệt đạo tiến hành phòng ngự, đòn tấn công từ người này căn bản không đả thương được hắn. Phanh phanh phanh! Công kích từ Độc Nhãn Long liên miên bất tận như phong ba vũ bão, Lục Ly chớp trái chớp phải, chật vật tránh né không ngừng. Trên thân lần nữa bị thương, chiến giáp bị nổ tả tơi, trên người bị đâm trúng mấy chục nhát, bộ dạng vô cùng thê thảm. - Đến lúc rồi... Diễn kịch rất đạt, Lục Ly phát hiện ánh mắt rất nhiều người ngoài sân nhìn hắn không khác gì nhìn người chết, điều này chứng tỏ hắn diễn rất không sai, đám người kia đều cho rằng chiến lực hắn không được. Ông! Lục Ly yên ắng phóng thích một ít Hư Không Trùng, trực tiếp men theo lòng bàn chân lọt xuống lòng đất, sau đó lặng lẽ tiến vào trong thân thể Độc Nhãn Long. Hắn chợt quát một tiếng, lấy ra Thất Tinh chiến đao phóng thích Sát Đế Quỷ Trảm. Một đạo quang mang kinh thiên chớp lóe, lộn vòng mấy lượt giữa trời, trùng trùng phách trên thân Độc Nhãn Long, cả người Độc Nhãn Long bị nổ bung, hung hăng đụng lên quang tráo. - Ách? Người bên ngoài sàn đấu thấy Độc Nhãn Long lăn xuống, miệng phun ra từng búng máu tươi, đau đến độ cả người co quắp lại, lăn lộn trên đất, căn bản không có nửa điểm phản kháng, lập tức rộ lên một mảnh xôn xao.
Chương 2909 Dã Lang
Vừa nãy Lục Ly có vẻ sẽ chết bất cứ lúc nào, lại bỗng bất ngờ phóng thích sát chiêu, đánh trọng thương Độc Nhãn Long? Sát chiêu kia nhìn không có gì đặc biệt, chỉ là có chút quỷ dị thôi. - Ta nhận thua, nhận thua! Độc Nhãn Long tru lên, sau đó ngước mắt nhìn Lục Ly, xin tha nói: - Vị đại nhân này, tha mạng, tha mạng. Ông! Mười mấy con Hư Không Trùng chui ra từ trong thân thể Độc Nhãn Long, tiến vào lòng đất, về lại trong người Lục Ly. Nếu Độc Nhãn Long đã nhận thua, Lục Ly đương nhiên sẽ không chém tận giết tuyệt, trên mặt hắn lộ ra hỉ sắc, sải bước đi xuống, ngồi xếp bằng trong góc chữa thương. Vô số người tại trường lớn tiếng chửi mắng, Lục Ly bất ngờ thắng cuộc, khiến bọn hắn thua không ít Băng Tâm Tinh, then chốt hơn cả là bọn hắn không biết Lục Ly thắng thế nào, chỉ có vài chục người ánh mắt lộ vẻ ý vị thâm trường. - Một vạn năm tới tay! Tần Chiến và Cam Lâm vui đến trong bụng nở hoa, bọn hắn vất vả đào móc hơn nửa tháng mới thu được ba mươi viên Băng Tâm Tinh. Giờ Lục Ly đi lên đánh một trận, bọn hắn cược một phen, lập tức lấy được một vạn năm, lúc này một người trong đám đã có thể rời đi Băng Phong Cốc bất cứ lúc nào. Nhà cái ở đây vô cùng hào khí, lập tức đưa trả Tiên Ma Tháp, ngoài ra còn đưa tới một vạn năm ngàn một trăm năm mươi viên Băng Tâm Tinh, không thiếu lấy một viên. - Lục Ly! Ánh mắt Tần Chiến nóng rực, vội truyền âm cho Lục Ly: - Một vạn năm Băng Tâm Tinh đến tay, ngươi lại đi đánh một trận, ta đặt hết một vạn năm, thế là đủ. - Một vạn năm? Lục Ly không giấu được kinh ngạc, truyền âm tới hỏi: - Ngươi thế chấp Tiên Ma Tháp? Tần Chiến khẽ gật đầu kín đáo, Lục Ly ngấm ngầm bội phục sự quyết đoán của Tần Chiến. Công tử xuất thân đại gia tộc đúng là khác người thường, hào khí can vân a. - Được rồi! Nếu một vạn năm đã tới tay, vậy chỉ cần đánh thêm một trận là đủ, Lục Ly ngồi trị liệu một lát, sau đó giả bộ cắn răng đứng dậy, nói với Liễu quản sự: - Vị đại nhân này, ta muốn tiếp tục luận võ. - Tiếp tục? Ánh mắt Liễu quản sự lộ vẻ ý vị thâm trường, trầm ngâm một lát rồi gật đầu nói: - Ngươi trước cứ chữa thương đi, lát nữa an bài ngươi ra sân. Liễu quản sự kín đáo đánh mắt ra hiệu với một tên võ giả áo đen tại trường, người kia lập tức yên ắng rời đi, tiến vào trong một thiền điện ở bên cạnh. Trong thiền điện, một lão giả hoa bào đang ngồi, sau lưng và hai bên lão giả đều có nữ tử xinh đẹp bóp vai bóp chân. Võ giả áo đen đi tới, chắp tay nói: - Nhị gia, xảy ra chút chuyện. Lão giả hoa bào vốn đang híp mắt chợt đột nhiên mở ra, hỏi: - Chuyện gì? - Tới ba tên thanh niên! Võ giả áo đen giải thích nói: - Một người ngoài mặt chỉ có cảnh giới Nhị Kiếp, vừa rồi hắn lên trường, đồng bạn hắn cầm ra một kiện bảo vật thế chấp, thắng một vạn năm ngàn Băng Tâm Tinh. Giờ người kia lại định tiếp tục đăng trường, đoán chừng bọn hắn sẽ đặt hết một vạn năm ngàn vừa thắng được. - Ồ .. Lão giả hoa bào đứng dậy, trên mặt lộ ra một tia hứng thú nói: - Ta đi ra xem xem. Lão giả bước tới cửa thiền điện, đôi mắt như ưng quét nhìn một lượt, nhẹ nhõm tìm được Lục Ly và Tần Chiến Cam Lâm. Hắn quan sát một lúc rồi lui về, khoát tay nói: - Để hắn đánh, để bọn hắn đặt cược, bảo Dã Lang đăng trường, xử lý hắn! - Dã Lang? Ánh mắt võ giả áo đen chớp qua một tia ý cười tàn nhẫn, xem ra Nhị gia đã tức giận, đoạn thời gian trước bị Tu La lão nhân chơi một vố, lần này lại có người muốn đến gài hắn, thật tưởng Băng Tâm Tinh dễ kiếm vậy ư? - Vậy tỉ lệ đặt cược lần này? Võ giả áo đen lộ vẻ khó xử, nếu tỉ lệ đặt cược không tốt, e rằng sẽ phải chịu thiệt. Nhị Gia nghĩ nghĩ rồi nói: - Bảo Dã Lang đeo lên mặt nạ, ngoài mặt Dã Lang cũng chỉ có cảnh giới Tam Kiếp, người ngoài đều sẽ mua thanh niên tóc trắng thắng, chúng ta có thể kiếm một vố, tỉ lệ đặt cược cứ để một bồi một là được. - Nhị gia anh minh! Võ giả áo đen chắp tay lĩnh mệnh, bố trí này của Nhị gia quả thực rất vừa khéo. Giờ tất cả mọi người đều biết Lục Ly giả heo ăn thịt hổ, lại phái một tên võ giả Tam Kiếp sơ kỳ đi lên, bọn hắn tất đều đặt cửa Lục Ly thắng. Đến lúc đó Lục Ly bị Dã Lang giết ngược, không chỉ mấy người Tần Chiến phải phun ra Băng Tâm Tinh vừa thắng được, mà bọn hắn còn có thể kiếm lời một phen. Chỉ sau thời gian không đến hai nén hương, Lục Ly lại lần nữa đăng trường, máu tươi trên người hắn còn chưa lau sạch sẽ, điều này khiến rất nhiều dân cờ bạc tại trường không khỏi kinh nghi bất định, đây là định tiếp tục gài bọn hắn, hay là định thả nước? Lúc đối thủ Lục Ly đăng trường, rất nhanh hiện trường ồ lên một mảnh xôn xao, bởi vì đối thủ Lục Ly là một tên Tam Kiếp sơ kỳ. Lúc này tuy bộ dạng Lục Ly nhìn có vẻ nửa sống nửa chết, cả người máu me, nhưng chiến đấu vừa rồi còn rành rành trong mắt chúng nhân, cùng một trò mà nhà cái lại định diễn hai lần, tưởng người ở đây đều là kẻ ngu cả chắc? Mấy cường giả tại trường cảm ứng một phen, xác định đối thủ Lục Ly có có cảnh giới Tam Kiếp sơ kỳ, rất nhiều người không chút do dự, trực tiếp đặt cửa Lục Ly thắng! Đương nhiên, cũng có người đi ngược lại, cho rằng lần này nhà cái sẽ cố ý tạo kết quả bất ngờ, vậy là đặt cửa đối thủ Lục Ly thắng. Tần Chiến và Cam Lâm thấy đối thủ Lục Ly chỉ là một tên Tam Kiếp sơ kỳ, lại không chỉ không vui mừng, ngược lại trong mắt đều không giấu được vẻ kinh nghi. Nhà cái không khả năng ngu đến vậy, rõ ràng biết Lục Ly ẩn tàng chiến lực, rõ ràng biết bọn hắn sẽ đặt cược lớn, lại vẫn phái ra một tên Tam Kiếp bình thường đi đối chiến với Lục Ly, thế chẳng phải tặng không Băng Tâm Tinh cho bọn hắn thì là gì? Nhà cái không lý nào ngu như thế, bởi vậy tên võ giả Tam Kiếp này chắc chắn có vấn đề! - Ta đặt thanh niên tóc trắng trắng, một vạn năm ngàn Băng Tâm Tinh! Lát sau, Tần Chiến quát khẽ, thanh âm rất lớn dẫn lên toàn trường chú ý, vô số ánh mắt quét tới, thấy Tần Chiến vô cùng lạ mặt, ai nấy đều không khỏi ngạc nhiên.
Chương 2910 Chân ý lục phẩm
Tần Chiến rất trẻ, lại có nhiều Băng Tâm Tinh như thế, chẳng lẽ là tộc nhân đại gia tộc nào đó. Hắn xem trọng Lục Ly đến vậy, xem ra Lục Ly khả năng sẽ thắng. Rất nhiều người ý chí không đủ kiên định dồn dập đặt cược, một vạn năm ngàn Băng Tâm Tinh không phải con số nhỏ, lần này xem ra nhà cái bồi thảm. Tần Chiến kêu lớn tiếng như thế, chính là muốn dẫn lên toàn trường chú ý, rốt cuộc một vạn năm ngàn không phải con số nhỏ, hắn sợ đến lúc đó nhà cái lật lọng không bồi tiền, còn len lén xử lý bọn hắn. Tỉ lệ đặt cược là một bồi một, nhưng vậy cũng đủ rồi, ba người chỉ cần ba vạn Băng Tâm Tinh liền có thể rời khỏi Băng Phong Cốc, nhiều thêm Băng Tâm Tinh cũng chẳng nghĩa lý gì, ba người lại không biết luyện khí, cũng không biết đi đâu đổi Thần Thạch. - Ta áp năm ngàn Băng Tâm Tinh, cược thanh niên tóc bạc thắng. Một lão giả khe khẽ lên tiếng, người này đứng cách đám Tần Chiến không xa, hai bên liếc mắt nhìn nhau. Đặt cược là người quen, chính là Lão Quý từng gặp trong hầm mỏ, Lão Quỷ này từng đánh nhau với Lục Ly, biết rõ chiến lực mới đặt cửa lớn đến vậy. Bên ngoài người đặt cược dồn dập không dứt, trong quang tráo, Lục Ly lại cảm giác được một áp lực vô hình. Đối diện là trung niên tóc đen, đeo mặt nạ Lang Vương, ánh mắt băng lãnh mà bình tĩnh, từ trên người hắn Lục Ly cảm nhận được khí tức nguy hiểm. - Huyết Linh Nhi, bố trí Thần Văn đạo trường, nhanh! Lục Ly không chút do dự, lập tức để Huyết Linh Nhi len lén lẻn xuống lòng đất, dưới lòng đất có sẵn Thần Văn, chỉ cần thoáng cải tạo một phen liền có thể bố trí Thần Văn đạo trường. Trận chiến này Lục Ly có chút áp lực, nếu lấy ra Thần Thiết thì không có gì phải bận tâm, nhưng Thần Thiết tuyệt không thể dùng. Bởi thế Lục Ly đành phải thả Huyết Linh Nhi đi ra bố trí Thần Văn đạo trường, áp chế chiến lực đối phương. Huyết Linh Nhi mới học được một loại Thần Văn đạo trường mới, không chỉ có thể phong ấn thần lực mà còn có thể tấn công linh hồn đối phương, chỉ là không biết liệu có hữu dụng với đối thủ này không. Người đeo mặt nạ Lang Vương không động thủ ngay, rõ ràng muốn đợi người bên ngoài đặt cược xong, Huyết Linh Nhi vẫn đang bố trí Thần Văn đạo trường, đối thủ không động thủ Lục Ly càng cao hứng. Mãi sau ba nén hương, người bên ngoài gần như đều đã đặt cược xong, người đeo mặt nạ Lang Vương phía đối diện rốt cục cũng động, hắn chắp tay nói: - Dã Lang, xin được chỉ giáo. Đối thủ đã khách khí như vậy, Lục Ly tự nhiên sẽ không mất phong độ, hắn chắp tay đáp: - Lục Sát Thần, xin được chỉ giáo. Đoán chừng phải mất một lúc nữa Thần Văn đạo trường mới bố trí xong, Lục Ly cũng không quá để tâm, lần này hắn vẫn không chủ động xuất kích, hắn muốn làm rõ thủ đoạn người này rồi hẵng động thủ sau. Hây! Dã Lang động thủ, trong tay hiện ra một đôi song câu vát nhọn, thân hình hắn chợt lóe, chớp mắt đã tới trước người Lục Ly, trong không gian lại không lưu lại tàn ảnh. Đây rõ ràng là chân ý không gian, bởi vì Lục Ly cảm nhận được không gian ba động. Xoẹt! Dã Lang quét móc câu qua cổ Lục Ly, một đạo khí tức hủy diệt truyền ra từ mũi móc câu, người này còn tu luyện chân ý hủy diệt, trên móc có hào quang nhàn nhạt, rõ ràng là trọng bảo. Móc câu còn lại cũng vung lên, giữa không trung huyễn hóa ra mấy chục thanh móc câu khác nhau gào thét đâm tới. Hai loại chân ý được phóng thích đồng thời, chiến lực người này rõ ràng đã siêu quá Tam Kiếp sơ kỳ. Chẳng qua hắn không biểu hiện ra thực lực quá khủng bố, đoán chừng là định kéo dài thêm một lúc, để Lục Ly phán đoán sai về chiến lực bản thân. Chiến thuật Lục Ly lựa chọn rất đơn giản, hắn lấy ra Thiên Biến Đỉnh, hóa thành một tấm chắn cực lớn, sau đó trực tiếp giơ tấm chắn áp tới trước mặt. Nhục thể hắn vô cùng cường đại, lực lượng cũng cực kỳ khủng bố, nhục thân Tam Kiếp đỉnh phong bình thường đều không đấu lại. Tuy chiến lực tổng hợp của người này chắc chắn không phải Tam Kiếp sơ kỳ, nhưng so liều nhục thân, Lục Ly tin tưởng sẽ mạnh hơn đối phương. Thiên Biến Đỉnh là bí bảo của một tông, còn là bí bảo cực mạnh, được mấy đời cường giả Vân gia ôn dưỡng hàng chục vạn năm, uy lực phi phàm. Chỉ là khí tức không quá khủng khiếp, rốt cuộc thứ này không phải mảnh vỡ Đế Binh hay Thánh Binh. Bí bảo như thế sẽ không quá dẫn người ngấp nghé, không đến vạn bất đắc dĩ, Lục Ly sẽ không dùng đến Thần Binh, bình thường sẽ chỉ dùng Thiên Biến Đỉnh. Oanh! Mũi móc câu và Thiên Biến Đỉnh trùng trùng đụng nhau, một đạo lực lượng cực mạnh truyền ra, móc câu trong tay Dã Lang thiếu chút bị chấn bay, tốc độ Lục Ly cũng nhanh, cả người Dã Lang thoáng chốc bị nện bay, ầm ầm đụng lên quang tráo. Oanh! Lục Ly trở tay đẩy Thiên Đỉnh ra sau, móc câu còn lại cũng bị đụng bay, song lại xoay vòng một lượt giữa trời rồi bay về trong tay Dã Lang. Hưu! Dã Lang lần nữa bay tới, chẳng qua lần này sắc mặt có chút ngưng trọng, không còn tùy ý như trước. Hắn cũng đã nhìn ra, chiến lực Lục Ly không sai, nếu không nghiêm túc chiến đấu, không chừng hắn sẽ thua. Một khi thua, không chỉ đơn giản là Nhị gia mất Băng Tâm Tinh, Dã Lang tin tưởng đoạn thời gian tiếp theo mình sẽ không được yên thân, bởi thế hắn nhất định phải toàn lực ứng phó. Hây! Dã Lang vung lên móc câu, trùng trùng phá không lao đến, móc câu trong tay sáng lên từng đạo hào quang, thần uy tràn ngập ra, giữa không trung cả người hắn như ẩn như hiện, hẳn là đã tham ngộ được một loại chân ý không gian rất cường đại. Oanh! Lục Ly nhấc lên Thiên Biến Đỉnh ngạnh kháng một đâm kia từ Dã Lang, nhưng chỉ sát na, Dã Lang đột ngột biến mất giữa trời, sau đó một thân ảnh ngưng tụ sau lưng Lục Ly, trùng trùng đâm tới ót Lục Ly. - Chân ý lục phẩm, Tinh Biến! Bên ngoài, một lão giả kinh hô, sắc mặt thoáng trở nên cực kỳ khó coi, rất nhiều người cũng lớn tiếng chửi đổng theo. Không ngờ tên Dã Lang này lại tham ngộ được chân ý cường đại như thế, tuy chỉ là Tam Kiếp sơ kỳ, nhưng đoán chừng chiến lực đã sánh ngang Tam Kiếp đỉnh phong, Lục Ly tuy có vẻ không sai, nhưng làm sao có thể kháng cự được?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK