Mục lục
Long Đế Bất Diệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2946 Lập uy
Lục Ly có chút cạn lời, tính tình của thống lĩnh này thật nóng nảy. Phỏng chừng do hàng năm trông coi tù binh, trong lòng uất nghẹn, thường thường muốn đánh người mắng người. Hai người rất nhanh đuổi kịp, tiến vào trong Truyền Tống Trận, một luồng bạch quang hiện lên. Bọn họ xuất hiện trong sơn cốc, nơi này có rất nhiều kiến trúc, nhưng đều là nhà trệt, san sát nhau, chỉ nằm ở góc tòa thành. Nơi này có rất nhiều người, trên tay chân đều bị thiết liên trói buộc. Những thiết liên này hẳn bố trí thần văn cường đại, phong ấn thần lực những người này, nếu không bằng thiết liên sao có thể trói buộc bọn họ? Tùy tiện nhìn thoáng qua, bên trong ít nhất có mấy vạn người, toàn bộ đều ăn mặc rách rưới, trên người rất nhiều người có thương tích, Lục Ly còn thấy có quân sĩ cầm một cây roi màu lửa đỏ, quất người, trong hùng hùng hổ hổ. - Hoàng Nha, lại đây! Mạc Mặc vẫy tay, một quân sĩ miệng đầy răng vàng lập tức đi đến, chắp tay cười nói: - Chào Mạc thống lĩnh, mời phân phó. - Giao hai người này cho ngươi, dạy bọn họ quản lý tù binh. Mạc Mặc phất tay áo, thân mình lóe nhanh, tiến vào tòa thành. Hoàng Nha chờ Mạc Mặc đi rồi, lập tức thu lại tươi cười trên mặt, lạnh lùng liếc mắt nhìn hai người, hèn mọn nói: - Các ngươi đi theo ta đi! Hừ... Nội Vụ Đường không có ai sao? Sao đưa hai người tiến vào đây? Hai người Lục Ly thật ngượng ngùng, người này ở trước mặt bọn họ nói bọn họ là phế vật, nếu ở bên ngoài, Lục Ly đã nổi bão. Hành tẩu một đường, Hoàng Nha cũng giải thích với hai người. Tuy ngữ khí rất bất thiện nhưng tình huống vẫn nói rõ ràng. Lục Ly sau khi nghe xong, hơi đau đầu, ngây ngốc ở đây sợ phải làm việc cả ngày, căn bản không có thời gian tu luyện. Quan trọng nhất là! Tù Binh Doanh chỉ có một ngàn người, lại trông coi mấy vạn tù binh. Trong tù binh có đủ cường giả, lỡ như xảy ra chuyện gì, tất cả mọi người đều phải chết. Hai đại thế lực khai chiến, không chỉ có võ giả của bản bộ, còn có tiểu thế lực nước phụ thuộc. Hai quân đội cộng lại ít nhất vượt hơn trăm vạn, đã chết rất nhiều người, cũng không ít người bị bắt. Những người bị bắt, nếu đối phương nguyện ý chuộc về, vậy còn dễ nói. Nếu không, chỉ có thể làm sai vặt. Không thể nào nuôi không bọn họ. Thần lực của những người này đều bị phong ấn, nhưng thân thể vẫn rất cường đại, làm sai vặt là đủ rồi. Nơi này là một mạch khoáng, dưới nền đất có Viêm Hỏa Tinh, đào móc Viêm Hỏa Tinh rất thống khổ. Bởi vì Viêm Hỏa Tinh phi thường nóng, đào móc lên giống như lấy hạt dẻ trong lò lửa. Loại chuyện này, người Địa Ngục Phủ sẽ không tự mình làm, những tù binh này còn có tác dụng, để bọn ho làm chuyện khổ sai, còn không đưa thần thạch, chuyện tốt cỡ nào. Nhưng! Việc có lợi tất có hại. Những tù binh này làm việc vặt phi thường tốt, trông coi lại không có vấn đề. Nhóm tù binh đều phi thường rõ ràng, ngây ngốc ở nơi này, hoặc là sai vặt một đời, hoặc chỉ có chết. La Sát Hải là nơi phi thường tàn khốc, nơi này không có chút hơi ấm của con người, cao tầng của Địa Ngục Phủ sẽ không quá thiện tâm, giảm hình phạt cho mọi người hoặc phóng thích bọn họ. Không có đường sống, nhìn không thấy hy vọng, mỗi ngày đều là dày vò. Ngoài làm việc chính là bị mắng, bị ngược đãi, người của Tù Binh Doanh tự nhiên sẽ sinh ra ý tuyệt vọng. Đều không muốn sống nữa, sẽ gây sự, sẽ nghĩ biện pháp tìm đường sống. Đại chiến lần này, người của Địa Ngục Phủ chết nhiều lắm. Quân đội của Tù Binh Doanh được triệu tập ra ngoài rất nhiều. Giờ đây chỉ còn lại ngàn người. Nhưng Tù Binh Doanh có cường giả tọa trấn, tất cả tù binh đều bị phong ấn thần lực và hồn lực. Trong mắt đám cao tầng Địa Ngục Phủ, không gây ra được chuyện lớn gì. Hơn nữa... Cho dù gây ra lớn chuyện thì sao, gần sơn cốc này là thành trì, bên trong thành có lượng lớn thành trì. Chỉ cần trong sơn cốc dị biến, cường giả và quân đội sẽ lập tức xuất động, đánh chết toàn bộ đám tù binh gây sự. Cao tầng Địa Ngục Phủ không quan tâm, Lục Ly lại không thể không quan tâm. Sau khi hắn ở trong sơn cốc ngây ngốc ba ngày, cảm giác không thích hợp. Bởi vì lệ khí trong sơn cốc đều đặc biệt nồng đậm, đừng nói Lục Ly, cho dù là Hầu Tam cũng có thể cảm nhận. Mạc Mặc đi thỉnh cầu điều người bởi vì cảm giác không thích hợp, người quá ít tạo thành uy hiếp. Đại chiến vừa mới chấm dứt, đã chết nhiều người lắm. Những người này bị bắt, mỗi người đều thấp thỏm không yên. Cộng thêm Địa Ngục Phủ lần này cũng chết không ít người. Cho nên các quân sĩ vô cùng không hữu hảo... Thời gian này là thời khắc tuyệt vọng nhất của tù binh này. Bọn họ không muốn làm sai vặt ở đây, không muốn cả đời chịu tra tấn. Bọn họ muốn phản kháng, muốn lấy được tự do, muốn chạy trốn ra ngoài, hoặc là... chết! Tuy mặt ngoài nhóm tù binh không có dị động gì, nhưng trong mắt bọn họ, nhìn ra từ trong khí tức bên người bọn họ, bọn họ khẳng định sẽ có dị động, nói không chừng đã sớm có mưu đồ. Duy nhất khiến Lục Ly hơi an tâm là bên trong sơn cốc, có cường giả tọa trấn. Cường giả không quản sự đời, tu luyện trong một tòa thành, chưa từng đi ra. Tin tức Hầu Tam tìm hiểu, người nọ ít nhất là Tứ Kiếp trung kỳ, có thần thông rất mạnh, trên người còn có trọng bảo! Mấy vạn tù binh vì thần lực và hồn lực đều bị phong ấn, cho nên không nhìn ra cảnh giới. Nhưng tin tức Hầu Tam tìm hiểu, nơi này có mấy võ giả Tứ Kiếp. Tuy thần đan của mỗi người đều bị phế bỏ, nhưng dù sao cũng là võ giả Tứ Kiếp, ai biết bọn họ lại có năng lực kỳ dị và thần thông quái lạ nào không? - Hầu Tam, nghe ta nói! Ở trong một quặng mỏ, Lục Ly và Hầu Tam vừa hành tẩu, Lục Ly vừa dặn dò: - Đối đãi với tù binh, ngàn vạn lần đừng tùy ý ngược đãi bọn họ, đối tốt chút đi! - Vì sao? Hầu Tam cũng hơi không hiểu, những tù binh này đều kiệt ngạo bất tuân, bọn họ nhân thủ đã không đủ, nếu không hoàn toàn áp đảo đống tù binh. Đến lúc đó quản lí thế nào? Chỉ hoàn toàn áp đảo những tù binh, sau này mới dễ quản lý, mới không vất vả như vậy. - Ngươi đừng quản, nghe ta là được, ngươi là lão đại hay ta là lão đại?
Chương 2947 Lập uy
Lục Ly lạnh lùng truyền âm, nói tầm mắt hắn nhìn xa hơn Hầu Tam. Hầu Tam muốn lăn lộn tại đây. Còn hắn xem nơi này là nơi tạm lưu, tùy thời có thể là nơi rời đi. Nếu rời đi đúng hẹn, hắn tự nhiên không muốn tiếp tục lăn lộn nữa mà muốn giữ lại mạng nhỏ. Hắn và Hầu Tam tương đối hữu hảo với tù binh. Nhóm tù binh đều thấy rõ, lỡ như xảy ra dị biến gì, có lẽ có thể bảo hộ một mạng người. Tất cả quân đội đều rất tàn bạo, hai người bọn họ tương đối ôn hòa. Không ai quá để ý dệt hoa trên gấm, ngược lại sẽ ghi nhớ khắc sâu sưởi ấm trong ngày tuyết. Cho nên, hai người đối tốt với chiến phu, đám tù binh tự nhiên sẽ biết ơn, một khi gặp chuyện không may có thể cứu mạng! Chát! Phía trước vang lên tiếng roi, rất nhanh truyền đến tiếng chửi má nó. Thần niệm Lục Ly quét qua, phát hiện một tù binh bị quyền cước đấm lên, trên người bị quất hơn mười roi, xương cốt cũng lộ ra hết. Bọn họ ở nơi này là một tiểu đội, chỉ có ba mươi người, quân sĩ còn lại đều quất roi, ngược đãi tù binh gần đó. Lục Ly không biết nguyên nhân cụ thể, nhưng xem tình huống, hẳn là tù binh này đi quá chậm? Sau đó một quân sĩ quất một roi, tù binh kia còn dùng ánh mắt hung ác liếc nhìn hắn? Đây là việc nhỏ, nhưng đối với đám người Hoàng Nha lại là chuyện lớn. Bọn họ phải hoàn toàn áp đảo đám chiến phu, nếu không về sau rất khó quản lý. Tất cả mọi người đều mệt hết, còn dễ dàng gặp chuyện không may. Vô số cú quất roi, đội tù binh phía trước rất nhanh máu tươi đầm đìa. Roi này đặc chế đánh không chết người, nhưng mỗi lần đánh lên người đều đặc biệt đau đớn, giống như tiểu đao cắt vào thịt, dị thường khó chịu. Hầu Tam nghe Lục Ly nói vậy, không có động thủ, đứng bên ngoài, Lục Ly đứng nhìn xa xa. Hoàng Nha quất một hồi, sợ đánh chết người thì ngừng lại. Hắn liếc mắt nhìn toàn cảnh, thấy tù binh này không dám lộ ra ánh mắt thù hận, rất vừa lòng gật đầu. Ánh mắt hắn nhìn quét qua, dừng lên người Hầu Tam và Lục Ly. Hắn nhướng mày nói: - Các ngươi vì sao không qua đây? Ý tứ của Hoàng Nha thật rõ ràng, muốn Lục Ly và Hầu Tam cũng đến quất roi. Hai người mới đến này rất không hiểu chuyện, bọn họ gia nhập quân đội làm cái gì? Chẳng lẽ chỉ đến ăn cơm? Lục Ly không nói chuyện, ánh mắt ra hiệu Hầu Tam. Hầu Tam trầm ngâm một lát, yếu ớt nói: - Đại nhân, ta có chút... say máu! Say máu! Cái cớ này rất gượng ép, một võ giả sao còn say máu? Xem bọn Hoàng Nha là kẻ ngốc đùa giỡn sao. Hoàng Nha nổi giận, quất roi lên mặt Hầu Tam, để lại một vết máu chảy đầm đìa! Hoàng Nha quất một roi, ánh mắt nhìn Lục Ly hỏi: - Lục Tứ, ngươi cũng say máu sao? Trong mắt Hoàng Nha đều là vẻ hung ác, nếu Lục Ly không cho hắn lý do đàng hoàng, hắn chỉ có thể giáo dục hai người cách làm người. Hai người mới tới này xem ra không biết uy danh của Hoàng Nha hắn, về sau làm sao dẫn đội? Lục Ly chắp tay nói: - Đại nhân, ta không say máu, nhưng ta cảm thấy nên đối tốt với đám tù binh này một chút, dù sao bọn họ đang làm việc cho chúng ta. Một chút việc nhỏ cũng không tất yếu ngược đãi bọn họ. Bọn họ bị thương, cũng không thể giúp chúng ta làm việc, không phải sao? - Không phải, đại gia ngươi! Hoàng Nha bạo nộ, quất mạnh roi trong tay. Võ giả Nhị Kiếp nho nhỏ lại dám dạy hắn làm việc? Xem ra hôm nay không đánh tên này chết khiếp, về sau hắn không thể tiếp tục lăn lộn ở đây. Hoàng Nha muốn thị uy, Lục Ly sao lại không muốn thị uy chứ? Hắn đến đây chỉ cư trú tạm thời, không phải đến làm sai vặt, chỉ cần áp đảo Hoàng Nha, về sau hắn sẽ sống khá giả hơn nhiều. Cho nên, khi Hoàng Nha quất roi đến, hắn không tránh đi, cũng không đứng không bị đánh, mà vươn tay ra, nắm lấy roi, sau đó lực lượng cường đại của thân thể phóng thích ra, dùng sức túm mạnh. Vù! Hoàng Nha không nghĩ đến Lục Ly dám đánh trả? Trong tay truyền đến cự lực, roi thoát ly khỏi bàn tay, bị Lục Ly chộp vào tay. - Thật can đảm? Hoàng Nha giận tím mặt, nổi giận đi đến chỗ Lục Ly, muốn giáo huấn phi thường khắc sâu với Lục Ly. Lúc này, Lục Ly lại làm ra một hành động quỷ dị, hắn... xoay người bỏ chạy! Không sai, hắn bay nhanh về phía sau, bỏ chạy nhanh như chớp. Hoàng Nha ngẩn ra, sau đó càng thêm giận dữ. Lục Ly căn bản không hề xem trọng hắn? Trong mắt không hề có đội trưởng này? Hoàng Nha gần như không do dự gì, đuổi nhanh theo Lục Ly. Hôm nay không đánh Lục Ly bẹp dí trên mặt đất, hắn sẽ không còn là Hoàng Nha. Hoàng Nha là Tam Kiếp hậu kỳ, tốc độ cũng không tồi, đuổi theo trong phút chốc. Nhưng đuổi theo hơn mười lý, hắn phát hiện Lục Ly ngừng phía trước, vẻ mặt bình tĩnh nhìn hắn, trong mắt đều là vẻ đùa cợt. Nhìn thấy ánh mắt này của Lục Ly, Hoàng Nha sắp tức điên rồi. Vù! Trong tay xuất hiện một thanh chiến đao, hung hăng bổ lên bờ vai Lục Ly. Hắn muốn chặt đứt một bàn tay của Lục Ly, khiến hắn nhớ kỹ, khiến hắn hiểu được đội trưởng này không dễ chọc. Khóe miệng Lục Ly cười nhạt, cũng không tránh né, cứ đứng như vậy, mặc cho Hoàng Nha bổ tới. Không thể không nói chiến lực của Lục Ly cũng tương đối, trên chiến đao tỏa sáng bốn loại hào quang, dung hợp bốn loại chân ý với nhau. Lục Ly vẫn không tránh né, mặc cho đao kia bổ lên người hắn. Một tiếng nổ vang nặng nề vang lên, thân mình bị đánh lui hơn mười thước, chiến giáp trước ngực vỡ vụn, nhưng trên da chỉ để lại vết máu nhàn nhạt, cũng chỉ tróc da một chút. Ách? Hoàng Nha kinh ngạc, Lục Ly vừa rồi không trốn khiến hắn hơi ngây ngốc. Giờ đây còn nhìn thấy cảnh tượng này, càng thêm kinh ngạc. Hắn sợ run lên, thân mình Lục Ly lóe sáng, vọt lại, tốc độ nhanh đến mức dọa sợ Hoàng Nha. Chỉ thấy Lục Ly lóe lên, vươn tay đặt trên cổ hắn. Trong con ngươi Lục Ly lạnh lùng như băng, sát khí trên người tràn ngập, ánh mắt không chút cảm xúc. Hoàng Nha nhìn thấy mà cả người phát lạnh. Loại ánh mắt này hắn từng nhìn thấy, có một lần Tù Binh Doanh bạo động, Tạ trưởng lão tọa trấn nơi này, ra tay giết mấy ngàn người, ánh mắt này giống nhu đúc ánh mắt của Lục Ly.
Chương 2948 Đối tốt với ta một chút
Bị Lục Ly dắt lên như xách gà, tay chân Hoàng Nha đều có thể cử động, nhưng hắn không dám động chút nào. Hắn tin nếu hắn dám xằng bậy, giây tiếp theo, hắn sẽ biến thành một cái thi thể. - Hoàng Nha, ngươi nghe đây! Lục Ly lạnh như băng nói: - Ta đến nơi này muốn tìm nơi an tĩnh tu luyện, không muốn gây sự, ngươi đừng bức ta, con người ta bị bức nóng nảy, cái gì cũng làm được. Nếu ngươi đối với ta hữu hảo, ta sẽ xem ngươi là đội trưởng của ta, nếu đối với ta không hữu hảo, giết chết ngươi vẫn thật đơn giản, hiểu không? - Hiểu, hiểu, hiểu! Hoàng Nha gật đầu như gà mổ thóc, giờ đây hắn rốt cục suy nghĩ cẩn thận, Lục Ly vì sao phải chạy? Lục Ly là không muốn vả mặt hắn trước nhiều người, không muốn hắn mất mặt. Nghĩa là, Lục Ly thật sự muốn ẩn mình tu luyện, không muốn gây chuyện, nhưng nếu chọc hắn thì hậu quả quả thật nghiêm trọng. - Ừm, như vậy mới ngoan! Lục Ly thả Hoàng Nha ra, vỗ vỗ bờ vai hắn, nói: - Hoàng đội trưởng, làm tốt vị trí đội trưởng của ngươi, không có việc gì thì đừng làm phiền ta. Ta sẽ không gây ra phiền phức gì cho ngươi, hiểu chứ. Mặt khác... nhắc nhở ngươi một câu, đối tốt với đám tù binh kia chút đi, ta cảm giác sắp xảy ra chuyện rồi. Xảy ra chuyện, ai ngược đãi bọn họ, kết cục sẽ thật thảm! Ách... Hoàng Nha thấy Lục Ly lật mặt nhanh hơn lật sách, hơi không thích ứng kịp. Nghĩ đến lời hắn nói, trong lòng lộp bộp, giống như thật như vậy, gần đây tù binh rất không ổn định, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện lớn gì. - Đi thôi, đừng để các huynh đệ đợi lâu, đợi lát nữa ta phối hợp ngươi diễn trò. Lục Ly tiếp tục vỗ bả vai Hoàng Nha. Trên mặt Hoàng Nha lộ ra tươi cười khó coi hơn khóc. Hắn cũng biến sắc thật mạnh, lập tức diễu võ dương oai đi về trước, nhưng cước bộ vẫn hơi run. Về phía trước, Hoàng Nha xoay người liếc nhìn Lục Ly, nhìn thấy vẻ mặt kinh thán và sợ hãi của hắn, thầm khen Lục Ly thật biết diễn, cũng quả thật nể tình. Cộng thêm chiến giáp Lục Ly vỡ vụn, mặt ngoài thoạt nhìn thật bị hắn hung hăng giáo huấn một trận. - Lục Tứ, bởi vì ngươi còn người mới, lần này chỉ giáo huấn ngươi một chút. Nếu còn có lần sau, bản đội trưởng nhất định phế ngươi đi, biết không? Hoàng Nha hừ lạnh nói, ánh mắt vẫn nhìn sang Lục Ly, sợ Lục Ly tức giận. Lục Ly rất phối hợp cúi đầu khom lưng nói: - Đại nhân yên tâm, tiểu nhân về sau không dám nữa, tuyệt đối không dám. - Hừ, đi thôi! Hoàng Nha ngẩng cao đầu hành tẩu về trước. Nhóm tù binh cũng đứng lên tiếp tục đi tới, quân sĩ còn lại nhìn Lục Ly và Hầu Tam bằng ánh mắt đùa cợt và khinh miệt. Ha hả! Chỉ có Hầu Tam cười lạnh vài tiếng, chiến lực của Lục Ly hắn thật rõ ràng, hơn nữa trên người Lục Ly cũng không có chút thương tích nào. Lúc Hoàng Nha nói chuyện còn không nhìn liếc nhìn Lục Ly, hắn còn có thể không hiểu sao? Thật rõ ràng Lục Ly đã đánh xong Hoàng Nha, hai người đang diễn trò. Hầu Tam lặng yên giơ ngón cái với Lục Ly, Lục Ly tát lên gáy hắn. Hầu Tam nhếch miệng cười ngây ngô, càng thêm bội phục Lục Ly. Đưa tù binh đi vào trong quặng mỏ, Lục Ly thấy được Viêm Hỏa Tinh, nóng đến mức hắn cũng hơi thống khổ, có hơi không đành lòng nhìn xem. Dưới nền đất có một quặng mỏ Viêm Hỏa thật lớn, bên trong đều là ngọn lửa đỏ sậm. Thân thể Lục Ly cường đại như thế đều cảm thấy như bị thiêu cháy. Đám tù binh này lại bị ép khai quật quặng mỏ. Nếu không thể đào ra một trăm viên Viêm Hỏa Tinh, tù binh sẽ mãi ở trong, có lẽ sẽ bị chết cháy. Tù binh chết thật nghiêm trong, còn có tự sát, tù binh mỗi ngày đều chết đi, mấy hố to không đáy trong quặng mỏ đều là thi thể. Tiễn tù binh xuống, phía dưới có người trông giữ, đám người Lục Ly không lập tức trở về, mà nghỉ ngơi tại chỗ, chờ thêm một thời gian, đưa tù binh hoàn thành nhiệm vụ lên. Về sau bọn Lục Ly còn phải thay ca, xuống dưới trông coi tù binh. Nhiệm vụ của bọn họ là trông coi tù binh, đốc thúc bọn họ đào móc Viêm Hỏa Tinh. Tuần tra xung quanh, bởi vì nhân thủ không đủ, cho nên gần như mỗi ngày đều làm việc, không có thời gian tu luyện nghỉ ngơi. - Đi lên, tuần tra đi! Bọn họ nghỉ ngơi nửa canh giờ, Hoàng Nha trầm quát, nhìn thấy mọi người biếng nhác, hắn lập tức chửi ầm lên, một đám người chỉ có thể đứng lên, tuần tra gần đó. - Đại nhân, thân thể ta có hơi không thoải mái, ta muốn nghỉ ngơi! Lục Ly muốn tu luyện, hầm ngầm này quá lớn, tuần tra vài vòng đã mất nửa ngày, hắn tự nhiên không vui. Hoàng Nha nghe hắn nói như vậy, hơi ngẩn ra, nghĩ nghĩ nói: - Thật sự không thoải mái? Muốn về nghỉ ngơi hay không? Ách? Mấy chục quân sĩ nhìn Hoàng Nha như nhìn thấy quái vật, khi nào thì Hoàng Nha dễ nói chuyện như vậy? Trước kia nếu có người nói vậy, sợ là bị roi quất ngã rồi. - Vì thì tốt quá, đa tạ đại nhân! Lục Ly vỗ vỗ mông, đứng lên, nhanh chóng rời khỏi, lưu lại một đám quân sĩ hai mặt nhìn nhau. Càng khiến mọi người khiếp sợ, Hoàng Nha không có hành động gì, ngược lại giống như không nhìn thấy... Lục Ly trở về nơi ở, tuy chỉ là nhà trệt, điều kiện hơi kém, nhưng tốt xấu gì cũng một người một phòng, điều này khiến Lục Ly thoải mái, không bó buộc. Nếu ở một phòng với một đám người, Lục Ly sẽ thật phiền chán. Trở lại phòng, Lục Ly lập tức bế quan tu luyện, vừa tu luyện thần lực, vừa tu luyện linh hồn, đồng thời dùng thần dược luyện thể. Hắn đến phía trước, nhặt một ít thần dược, nhưng đều là thần dược bình thường, đối với hắn hiện tại, tốc độ tăng trưởng hơi chậm, có chút còn hơn không, có thể tăng lên một chút đã tốt rồi. Đi lên con đường thần thể vô thượng phi thường khó khăn, bởi vì càng về sau sẽ càng khó, tài nguyên đòi hỏi sẽ gia tăng theo bội số. Nếu chia thần thể vô thượng làm chín cấp, cấp thứ nhất cần một thần nguyên, cấp hai cần mười khối, cấp thứ ba cần ngàn khối... tới thứ bảy, tới thứ tám, phỏng chừng cần gần trăm vạn khối! Thần nguyên chỉ là một cách nói, đại biểu là tài nguyên, Lục Ly tu luyện đến giờ tiêu phí bao nhiêu tài nguyên? Tiêu hao bao nhiêu thần dược thiên địa? Về sau muốn thần thể đại thành cũng không biết còn cần bao nhiêu tài nguyên chồng chất.
Chương 2949 Giao dịch
Cho nên trăm vạn năm qua, thần thể vô thượng đại thành chỉ xuất hiện mấy người, nhưng mỗi một thần thể vô thượng đại thành đều là tồn tại nghịch thiên, trở thành Đại Đế một phương thật thoải mái. Lục Ly thật ra không nghĩ quá xa, có thể tu luyện thần thể vô thượng đại thành hay không, hắn cũng không để ý. Hắn để ý chỉ là có thể đi Nghịch Long Cốc hay không, có thể tìm được Lục Linh hay không, có thể hoàn thành nhiệm vụ của Đại Ma Vương hay không. An tĩnh tu luyện hai ngày, đám người Hoàng Nha đã trở lại, Hầu Tam vốn định tìm Lục Ly tâm sự, nhưng Lục Ly lại mở ra cấm chế trong phòng, Hầu Tam trừ phi công kích cấm chế của phòng, nếu không không thể kinh động Lục Ly. Hắn không dám kinh động Lục Ly, hắn biết Lục Ly đang tu luyện, nếu như đi quấy rầy, khẳng định sẽ chọc giận hắn. Hoàng Nha trở về cũng không dám đi tìm Lục Ly, lại càng không dám đi tìm Mạc Mặc. Nếu không sợ bị Mạc Mặc xem nhẹ. Liên thủ đều đánh không lại, hắn còn làm đội trưởng làm gì? Đến lúc đó trực tiếp thay đổi hắn, để Lục Ly làm đội trưởng. Hiện tại Lục Ly rất phối hợp, thật nể mặt hắn, không gây sự, người như vậy sẽ không dễ dàng đắc tội, nếu không vị trí đội trưởng không chỉ không còn, mạng có lẽ cũng mất đi. Nghỉ ngơi hai ngày, tiểu đội tiếp tục chấp hành nhiệm vụ, Hoàng Nha muốn Hầu Tam đi gọi Lục Ly, nhưng Lục Ly chỉ đáp trả một câu, thân thể bị bệnh cần tịnh dưỡng một tháng. Sắc mặt Hoàng Nha trở nên chua sót, Lục Ly như vậy là đang làm khó hắn, nhưng hắn có thể làm gì đây? Chỉ có thể mang đội xuất phát, không dám cưỡng ép Lục Ly đi làm. Quân sĩ còn lại trong quân đội rất kinh ngạc, vì sao Hoàng Nha lại thay đổi tính tình nhiều như vậy. Tiếp tục như vậy, uy nghi của đội trưởng còn đặt ở đâu? Nhưng mọi người cũng không hỏi nhiều, nếu không Hoàng Nha khẳng định sẽ nổi bão. Sau một ngày, tin tức đều được truyền ra, Lục Ly sở dĩ kiêu ngạo như thế, là bởi vì sau lưng hắn có người. Nghe nói hắn là con riêng của một trưởng lão, bởi vì đánh người, vi phạm quy củ, bị sung quân đến đây trừng phạt một thời gian. Tin tức này vừa truyền ra, người của cả tiểu đội lập tức bừng tỉnh đại ngộ. Con riêng của trưởng lão, tuy bị sung quân đến đây, nhưng cũng là một con hổ, không phải người mọi người có thể trêu chọc. Đừng nói Hoàng Nha, cho dù là Mạc Mạc cũng không đắc tội nổi? Có lý do như vậy, tất cả mọi người đều tiếp nhận, Hầu Tam nghe thấy tin đồn như vậy thì nở nụ cười. Lục Ly không biết Địa Ngục Đảo ở nơi nào, còn là con riêng của trưởng lão? Rõ ràng đây là lời đồn Hoàng Nha truyền ra, mục đích là để mình có lý do xuống nước. - Có thực lực thật là ghê gớm! Hầu Tam cảm khái, Lục Ly sống an bình qua ngày, hắn lại phải làm sai vặt khổ sở. Nhưng bởi vì quan hệ giữa hắn và Lục Ly, không ai dám ức hiếp hắn. Điều này khiến hắn thầm khen quyết định của mình năm đó là anh minh cỡ nào. Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt, Lục Ly đã đến Tù Binh Doanh được hai tháng, hắn vẫn luôn ở trong phòng tu luyện, không hề ra ngoài trực lần nào. Tiểu đội của Hoàng Nha, rất nhiều người đều quên có đội hữu này, Hoàng Nha không báo cáo, mọi người còn lại đều không biết, Lục Ly ở đây không cần làm việc. Tình huống trong Tù Binh Doanh càng lúc càng ác liệt, trong khoảng thời gian này, thiết huyết trấn áp không chỉ không làm tù binh hoàn toàn phục tùng, ngược lại thù hận càng ngày càng sâu. Vô số người nhìn quân sĩ bằng ánh mắt thù hận khắc cốt ghi tâm, ánh mắt kia có thể làm người ta phát lạnh... Mạc Mặc không ngồi yên, lại đi Nội Vụ Đường xin giúp đỡ, chút người ấy hắn sợ là không áp chế được, hơn nữa cường độ giám thị không đủ, lỡ như đám chiến phu âm thầm giở trò quỷ, chỉ nhờ vào một mình Tạ trưởng lão sợ là trấn áp không nổi. Lục Ly xuất quan sau hai tháng tu luyện, lần thứ hai đi theo Hoàng Nha ra ngoài phiên trực. Điều này khiến những đội hữu còn lại rất kinh ngạc, vị tiểu gia này hôm nay động kinh rồi sao? Hay là ở trong phòng quá lâu nên buồn bực, muốn ra ngoài hít thở không khí? Lục Ly không phải buồn bực mà là ra ngoài quan sát tình huống. Hắn đi dạo một vòng bốn phía, nội tâm nặng nề thở dài, thù hận trong mắt những tù binh càng lúc càng khắc cốt ghi tâm. Nếu một khi có tình huống ngoài ý muốn xảy ra, sợ là sẽ bùng lên chuyện lớn. Cũng may Hoàng Nha cũng xem như nghe lời hắn, thái độ đối với đám chiến phu đã tốt hơn một chút. Tuy cũng là đánh chửi, nhưng không ngoan độc như đội ngũ còn lại, ánh mắt tù binh nhìn bọn họ cũng tương đối nhu hòa hơn. Lục Ly trầm mặc đi theo đại đội, đi vào trong quặng mỏ Viêm Hỏa, hắn đi theo đội ngũ tuần tra xung quanh. Quặng mỏ Viêm Hỏa này quá lớn, nơi nơi đều là lối ra, mục đích tuần tra là phòng ngừa có người trộm Viêm Hỏa Tinh. Đi một canh giờ, Lục Ly chợt ngừng cước bộ, hắn đứng trong một hố to thật lớn, thần niệm đảo qua, phát hiện bên trong đều là thi thể và hài cốt, không đếm hết nổi. Thi thể bên trong đều cháy khét, một vài thi thể thoạt nhìn như đầu gỗ bị đốt trụi... - Các ngươi đi trước đi, chúng ta sẽ đuổi theo! Lục Ly truyền âm cho Hoàng Nha, Hoàng Nha hơi kinh ngạc, những hài cốt thi thể này có gì để xem? Nhưng Lục Ly đã nói như vậy, hắn cũng không thể nói gì thêm, mang đội rời khỏi. Lục Ly cũng không phải biến thái, mà hắn vừa thúc giục Đại Đạo Chi Ngân, cảm ứng được một tia khí tức sinh mệnh. Hắn phát hiện bên trong có người không hoàn toàn chết, hắn cũng không quá thiện tâm, mà hắn hơi hứng thú với người này, người này làm hắn nhớ đến Lục Linh. Năm đó Lục Ly cũng bị chết cháy, nhưng cuối cùng lại dục hỏa trọng sinh. Giờ đây, người này cũng là cảm giác như vậy. Ngoài mặt người này đã bị đốt thành tro bụi nhưng lực sinh mệnh lại sống lại không ngừng. Nhưng lợi dụng thần thông đặc thù che giấu, nếu không phải hắn thúc giục Đại Đạo Chi Ngân thì cũng không cảm ứng được. Lục Ly nhìn một lát, đột nhiên mở miệng nói: - Đừng giả vờ nữa, ta đều nhìn ra rồi! Một thi thể cháy sám trong đống thi thể đột nhiên mở mắt.
Chương 2950 Bác Long Thuật
Ánh mắt hắn lạnh như băng nhìn chằm chằm Lục Ly, nói: - Không ngờ lực cảm giác của ngươi lại mạnh như vậy? Lão phu đã cực lực khống chế, vẫn bị ngươi phát hiện. Ngươi giết ta đi, hiện tại trong cơ thể lão phu không có chút thần lực, không phải đối thủ của ngươi. - Ta vì sao phải giết ngươi? Lục Ly cười nhạt nói: - Nhưng nếu ta có thể phát hiện ngươi, người còn lại cũng có thể phát hiện ngươi. Hơn nữa… cho dù không ai phát hiện ngươi, ngươi tu luyện được thần lực, ngươi có thể chạy sao? Ách… Người nọ ngẩn ra, không nghĩ tới Lục Ly không giết hắn? Đây còn là quân sĩ của Tù Binh Doanh sao? Tuy hắn không biết nguyên nhân, nhưng biết đây là một cơ hội, hắn nghĩ rồi nói: - Tiểu oa nhi, ngươi có thần khí không gian không? Thu lão phu vào đi, chỉ cần ngươi giúp lão phu bám trụ một tháng, lão phu sẽ có trọng báo! - Ngươi suy nghĩ nhiều rồi… Lục Ly cười nói: - Hiện tại ngươi không có cái gì cả, có thể cho ta thù lao gì? Bảo vật không gian giới của ngươi đã bị thu rồi, trên người ngươi không còn cái gì, Lục Ly sẽ không ngốc như vậy, mạo hiểm lớn như thế. - Có! Lão giả thật tự tin nói: - Ngươi tu luyện thần thể vô thượng phải không? Lão phu có một thần kỹ nghịch thiên, có thể giúp thân thể ngươi tăng lên thập bội trong thời gian ngắn! Có muốn hay không? Tuy Lục Ly cũng không quan tâm chuyện Tù Binh Doanh, nhưng bao che tù binh, trợ giúp tù binh đào tẩu là tử tội, chuyện này hắn vẫn biết. Một khi phát hiện hẳn phải chết không thể nghi ngờ, thậm chí còn liên lụy người nhà. Tuy Lục Ly không chuẩn bị giết chết người này, cũng không có nghĩa vụ giúp hắn. Bọn họ là tù binh, nếu gia nhập trận chiến đấu này, vậy phải thừa nhận hậu quả của thất bại. Nhưng người này nếu có thể ra giá đủ lớn, Lục Ly vẫn sẽ thật tâm động, giống như thần kỹ nghịch thiên hắn đang nói? Hắn tu luyện là thần thể vô thượng, thân thể cường đại rất quan trọng với hắn. Nếu có thể được một loại thần kỹ, trong thời gian ngắn giúp thân thể tiêu thăng gấp mười, vậy vẫn thật đáng giá. Nhưng trên mặt hắn bất động thanh sắc, bình tĩnh nói: - Trước tiên nói thử xem, ta xem thần kỹ này có thật như lời ngươi nói không, ngược tiết lộ đại khái một chút, ta tự mình có thể phán đoán. - Được, ta đọc một đoạn khẩu quyết! Lão giả không do dự, trực tiếp truyền âm một đạo khẩu quyết cho Lục Ly. Khẩu quyết trúc trắc khó hiểu, sau khi nghe xong, Lục Ly trở nên trầm ngâm, ước chừng qua nửa canh giờ, hắn gật đầu nói: - Không tồi, đích thật là thần kỹ rất cường đại. Giao dịch này có thể đàm thảo, nhưng ta có một điều kiện! - Ngươi nói đi! Lão giả nói hơi hưng phấn, trong mắt hắn, Lục Ly là quân đội Tù Binh Doanh, hơn nữa thoạt nhìn còn rất có thân phận? Một quân sĩ nho nhỏ như hắn, trực tiếp kêu đội trưởng đi trước, đội trưởng kia còn thật nghe lời. Nếu có Lục Ly hỗ trợ, vậy một tháng này, hắn sẽ thật an nhàn vượt qua. lục Ly truyền âm nói: - Ta cần thả một ít trùng vào linh hồn ngươi, ta sợ đến lúc đó ngươi hại ta. - Ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, ta làm sao lại hại ngươi? Lão giả truyền âm nói: - Nhưng lo lắng của ngươi cũng có thể lý giải, được... ta đáp ứng ngươi! - Thành giao! Thân mình Lục Ly lóe lên, nhảy vào trong đống thi thể, đào ra thi thể của lão giả kia, thu vào trong Thần Sơn. Trong Thần Sơn thật an toàn, cho dù có người tra xét cũng không phát hiện được trong Thần Sơn có người. Hắn tu luyện một tháng trong phòng, việc này xem như hoàn thành rồi. Hắn rất nhanh đuổi theo, rất nhanh đuổi theo đám người Hoàng Nha. Hoàng Nha nhìn hắn một cái, hắn thấp giọng giải thích: - Hắc hắc, trong một thi thể có một hạt châu, phỏng chừng hơi giá trị. Các ngươi không ai phát hiện, bị ta nhặt được. Chậc chậc! Hoàng Nha cảm khái một tiếng, ánh mắt lộ vẻ hâm mộ, nhưng thật rõ ràng là giả vờ, chỉ định lấy lòng Lục Ly. Người còn lại, vẻ mặt không dám lộ ra bao nhiêu thần sắc, nội tâm cũng hơi khinh thường, trong thi thể thì có thể có cái gì tốt? Nếu có thứ tốt, đã sớm bị đám người vứt đống thi thể kia nhặt rồi. Mọi người không thèm để ý, Lục Ly ngược lại càng thêm vui vẻ, bên trong hắn cất giấu một tù binh, nếu chuyện này bại lộ, không ai bảo vệ được hắn. Đi theo mọi người vòng vo vài vòng, Lục Ly cũng không mạo muội rời đi, mà theo đại bộ phận hành động, chờ thêm hai ngày áp giải một đội tù binh lên. Sau lần trở về này, Lục Ly vẫn nói thân thể không thoải mái, lần này cần tu dưỡng hai tháng. Hoàng Nha thì không sao, ngược lại Lục Ly đi theo khiến cả người hắn đều không thoải mái. Hắn hận không thể để Lục Ly cứ ở trong phòng. Thân mình Lục Ly thoáng qua, đưa một ít linh dược cho người bị đốt trụi kia, sau đó thả ra một ít Hư Không Trùng ở trong linh hồn hắn. Hư Không Trùng ở trong linh hồn, chỉ cần tùy ý động vào linh hồn người này sẽ mai một. Trong linh hồn người này không có phòng hộ gì, cho nên Lục Ly xem như nắm trong tay sinh tử của hắn. Thời gian trôi qua từng chút một, Lục Ly vừa tu luyện, vừa giám thị người này. Người này khôi phục thật sự rất nhanh, thân thể rất mạnh, tu luyện với hắn, hơi thở trên người người này bắt đầu tăng cường. Lục Ly tùy tiện cảm ứng, phát hiện người này lại là võ giả Tứ Kiếp. Nội tâm hắn có hơi không yên, nếu võ giả Tứ Kiếp đào tẩu, sẽ gây ra chuyện lớn, một khi truy cứu, hậu quả sẽ thật nghiêm trọng. Nhưng giờ đã là cục diện như vậy, hắn có thể làm gì bây giờ? Chẳng lẽ giết chết người này, vứt vào đống người chết? Người này cũng không thù không oán với hắn, còn giao dịch với hắn, nếu hắn làm vậy, lương tâm sẽ cắn rứt. Nhưng sau một tháng, khi thương thế người này tốt hơn, hắn phải làm sao bây giờ? Thả người này ra ngoài? Hay tiếp tục giấu hắn đi. Cho dù thế nào cũng không phải phương pháp hay. Nghĩ đến thần kỹ nghịch thiên, Lục Ly cảm thấy mạo hiểm vẫn là đáng giá. Thân thể hắn rất cường đại. Nếu trong thời gian ngắn có thể tăng lên thập bội, vậy thân thể hắn khẳng định có thể so với Tứ Kiếp sơ kì, đây là chiến lực phi thường khủng bố. Sau nửa tháng, Lục Ly phát hiện thương thế người này đã khôi phục hơn một nửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK