Chương 871: Rút củi đáy nồi
Thông đạo này rất bí mật, hai tên Quân Hầu Cảnh Thái Dương Cung chiếm giữ nơi đây, song không có động tác gì quá lớn dẫn lên đại thế lực U Châu chú ý. Ở trong mắt các đại thế lực U Châu, Thái Dương Cung Cùng là đối địch với Vân Thủy Điện, mà kẻ địch của kẻ địch thì chính là bằng hữu.
- Tình hình Vân Châu thế nào?
Có một tên Quân Hầu Cảnh Thái Dương Cung tọa trấn ngay cửa ra thông đạo, Lục Ly liền hỏi dò hắn về tình hình Vân Châu.
Tên Quân Hầu Cảnh kia bị Lục Linh khống chế linh hồn, rất cung kính đáp:
- Tình hình không tốt cho lắm, đại quân U Châu đã đánh vào phúc địa Vân Châu, chiếm giữ phân nửa địa bàn, hiện tại chính đang khuếch trương về hướng Vân Thủy Thành.
- Nghiêm trọng vậy ư?
Sắc mặt Dạ Hổ có chút khó coi, Lục Ly biết Lục Linh đa mưu túc trí nên vẫn không mấy lo lắng, chỉ tiếp tục dò hỏi:
- Nhân Hoàng chúng ta xuất thủ qua mấy lần?
- Một lần!
Quân Hầu Cảnh Thái Dương Cung đáp:
- Lúc đại quân đánh vào Vân Châu, Đồ Nghịch Đại Đế mang theo bốn vị Nhân Hoàng xuất chiến qua một lần, chẳng qua lại bị chín tên Nhân Hoàng U Châu liên thủ đánh trọng thương hai người, sau đó Nhân Hoàng chúng ta chưa ra tay thêm lần nào nữa.
- Ừm, ta biết rồi!
Lục Ly triệt để yên tâm, theo như mấy lời giới thiệu tình hình sơ lược vừa qua, Lục Ly đã ẩn ẩn thấy được bố cục của Lục Linh, đây rõ ràng là kế sách tỏ vẻ yếu thế, dụ địch xâm nhập. Lần này đại quân U Châu tiến vào dễ dàng, nhưng muốn đi ra sợ rằng sẽ có chút khó khăn.
Lấy trí tuệ gần như yêu quái của tỷ tỷ hắn, lần này không biết sẽ mang đến kinh hỉ cỡ nào? Lục Ly rất là chờ mong.
Bốn đại thế lực U Châu điều tập ngàn vạn đại quân, chín tên Nhân Hoàng, Quân Hầu Cảnh lên tới năm ngàn người.
Có thể nói bốn đại thế lực đã dốc hết toàn bộ lực lượng, tất cả Nhân Hoàng đều xuất động, lần này rõ ràng không phải tới chơi. Mà là muốn một hơi nhổ sạch tận gốc thế lực Lục Linh, chiếm giữ địa bàn Vân Châu.
Thông qua truyền tống trận, Lục Ly và Dạ Hổ trực tiếp truyền tống đến trong Vân Thủy Thành, lúc này bầu không khí trong thành có chút đè nén. Rất nhiều con dân đều được di tản đi từ sớm, trong thành có vẻ khá là trống rỗng.
Thần niệm Lục Ly quét qua, nhẹ nhàng tìm được Lục Linh, Lục Linh chính đang thản nhiên ngồi đánh đàn tranh sau hậu viện, bộ dạng nhắm mắt lắc đầu nhìn có vẻ rất là thích ý.
- Ha ha!
Thấy phong thái đó của Lục Linh, Lục Ly càng thêm yên tâm, hắn dẫn theo Dạ Hổ đi đến hậu điện. Lúc Lục Ly tiến vào, Lục Linh vừa đánh xong khúc đàn, mở mắt nhìn Lục Ly cười nói:
- Đột phá Bất Diệt Cảnh đỉnh phong? Tưởng muốn ngưng tụ Bản Mệnh Châu chắc còn phải đợi nửa năm?
Lục Ly gật đầu nói:
- Dù có Thăng Long Thảo, nhưng cảnh giới cần được củng cố, bằng không rất dễ xung kích thất bại, ít nhất phải bốn năm tháng. Tỷ, đã bố cục tốt cả rồi?
Lục Linh khẽ gật đầu, rót cho Lục Ly một chén trà, liếc nhìn Dạ Hổ một cái, kẻ sau tự giác lui ra. Lúc này Lục Linh mới mở miệng nói:
- Lúc đại quân U Châu xuất động ta liền đã bắt tay bố cục, lần này nếu không có gì ngoài ý, hẳn là có thể nuốt trọn luôn cả U Châu.
- Ách?
Lục Ly rất đỗi kinh ngạc, vốn tưởng rằng có thể đánh tan đại quân U Châu đã là rất không sai, lại chẳng ngờ Lục Linh còn muốn bố cục nuốt trọn U Châu.
Hắn không hoài nghi năng lực Lục Linh, mà chỉ có chút lo lắng hỏi:
- Vân Châu và U Châu đều là lục địa, nếu nuốt trọn, liệu có dẫn lên bắn ngược từ phía Trung Châu?
Vân Châu và U Châu đều là lục địa, nuốt vào hai châu liền có thể bồi dưỡng ra một thế lực siêu cấp cường đại, như thế tất sẽ tạo thành xung kích đối với mười hai Vương tộc Trung Châu. Năm đó Bách Hoa Các chính bởi nuốt trọn ba lục địa, cấp tốc phát triển, cuối cùng mới nhập chủ Trung Châu.
- Chí ít trong mấy năm nay sẽ không gặp phải vấn đều gì quá lớn!
Lục Linh khẽ cười nói:
- Gần mươi năm sau, Luân Hồi Cung và ba đại thế lực kia nhất định sẽ tấn công chúng ta, trong thời gian đó mười hai Vương tộc khẳng định không dám quang minh chính đại ức hiếp chúng ta. Đã vậy vì sao chúng ta phải sợ bọn họ? Vì sao không khuếch trương thế lực? Chúng ta càng mạnh, sức ảnh hưởng sẽ càng lớn, bốn đại thế lực ngược lại càng không dám làm loạn. Chúng ta phải nhân mấy năm này, cấp tốc phát triển thế lực, như thế về sau mới có đủ thực lực đương cự với bọn họ!
- Ừm!
Lục Ly nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng có lý, thế là bèn dò hỏi:
- Lúc nào thu lưới? Giờ tốc độ ta đã siêu việt Nhân Hoàng trung kỳ, nếu để ta đánh lén đắc thủ, Nhân Hoàng tiền kỳ đều có thể mất mạng, lúc khai chiến để ta đi theo đại bộ đội cùng hành động.
- Tốc độ nhanh vậy ư?
Lục Linh không khỏi có chút kinh ngạc, trầm ngâm thoáng chốc rồi nói:
- Cách thời điểm thu lưới còn chừng nửa tháng, ngươi đi về tập trung tu luyện, đợi đến lúc đó ta sẽ bố trí ngươi xuất chiến.
Trong lòng Lục Linh tuy rất sợ Lục Ly xảy ra chuyện, nhưng một võ giả nếu không được rèn luyện trong thực chiến, đời này vĩnh viễn sẽ không có cơ hội trở thành cường giả.
Con người Lục Linh tính cách sát phạt quyết đoán, đối đãi kẻ địch rất hung ác, đối đãi chính mình cũng hung tàn. Năm đó lúc còn là tiểu cô nương, nàng đã có thể cắt thịt bắp đùi dọa lui đám người Địch Hổ. Giờ nếu đã quyết định để Lục Ly gia tốc trưởng thành thông qua chiến đấu, đương nhiên sẽ không lo lắng quá nhiều, Lục Ly xuất chiến đã thành định cục.
Lục Ly biết được có thể xuất chiến, lập tức đi về tập trung tu luyện, những chuyện còn lại đều không quản, hắn hoàn toàn tín nhiệm Lục Linh, trận chiến này hẳn không có gì đáng lo.
...
Bế quan mười ngày, Lục Ly bị Lục Linh sai người đánh thức. Lục Linh không đi gặp hắn mà chỉ dặn hắn đi theo Hồ Lang hành động, hết thảy kế hoạch Hồ Lang sẽ nói cho hắn biết.
- Đi U Châu?
Đợi khi Lục Ly nhìn thấy Hồ Lang dẫn theo hắn và một trăm tên Quân Hầu Cảnh đỉnh phong tới trong thành bảo, sau đó truyền tống đến sơn động nơi có thông đạo nối liền với Hoang giới ở U Châu, hắn thoáng chút kinh ngạc, song ngay lập tức liền hiểu ra.
Chương 872 Rút củi đáy nồi 2
Rút củi dưới đáy nồi!
U Châu là đại bản doanh của bốn đại thế lực, Nhân Hoàng U Châu đều đi theo đại quân tới Vân Châu, bên kia bằng với hoàn toàn hư không. Hồ Lang và hắn dẫn theo một trăm Quân Hầu Cảnh tất có thể nhẹ nhàng quét ngang toàn bộ U Châu.
Hậu phương vừa loạn, đại quân bên này tự nhiên sẽ quân tâm bất ổn, đại quân U Châu tất phải phái cường giả quay về cứu viện, đến lúc đó Lục Linh có thể nhẹ nhàng bố trí quân phục kích, tiêu diệt từng bộ phận.
Lại nghĩ tới lúc này đại quân U Châu đang công chiếm một nửa địa bàn Vân Châu, chiến trường trải rộng như vậy, chiến tuyến U khó tránh khỏi sẽ kéo dài, đại quân cũng sẽ cực phân tán.
U Châu vừa loạn, dự tính Lục Linh liền sẽ bắt đầu phản công. Chiến tuyến dài như vậy, Vân Châu còn là bên chủ nhà, đại quân Vân Châu có thể bị đánh lén từ khắp các hướng, khói lửa tứ khởi, sứt đầu mẻ trán, hoàn toàn mất đi phương tấc, tiến thoái đều khó khăn.
- Đi!
Chỉ nghĩ tới đó, Lục Ly càng thêm tự tin, Lục Linh am tường bố cục, bàn cờ Vân Châu này sớm đã được nàng nghiên cứu thấu triệt. U Châu mạo muội tiến vào Vân Châu, kết cục sẽ chỉ là cố này mất kia, cuối cùng bị nuốt trọn.
- Đi, đi mặt bắc trước!
Sau khi truyền tống đến nơi, Hồ Lang lập tức dẫn theo chúng nhân bay nhanh về hướng bắc.
Hai đại thế lực mặt bắc U Châu đều là chó săn của Luân Hồi Cung, một khi sào huyệt của chúng bị tấn công, tin tức lập tức sẽ truyền tới đại quân nơi tiền tuyến.
Trước kia hai đại thế lực mặt nam vốn không muốn tấn công Vân Châu, vừa được đến tin tức, khả năng quân tâm sẽ lập tức bất ổn, lo lắng sào huyệt của mình cũng bị công kích, phỏng chừng chẳng mấy chốc liền sẽ lui quân.
Truyền tống trận vốn nằm ở ngay sát mặt bắc U Châu, cách chủ thành của Diêm Vương Điện, một trong hai đại thế lực mặt bắc chỉ chừng mấy ngàn vạn dặm.
Hồ Lang dẫn người ngày đêm kiêm trình, không tiến vào bất cứ thành trì nào, một đường tuyển chọn lộ tuyến hẻo lánh heo hút, trên đường vừa gặp phải thám báo nào liền lập tức giết sạch.
Vẻn vẹn hai ngày, Hồ Lang và Lục Ly đã dẫn người tới Diêm Vương Thành. Trong thành rất bình tĩnh, đến cả đại trận hộ thành đều không được bóc mở, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện đám người Lục Ly đến đây đánh lén.
Lúc này mặt nam Vân Châu đã bị công chiếm, khắp nơi toàn là đại quân và thám báo của U Châu, dựa theo lẽ thường mà luận, võ giả Vân Châu muốn lẻn vào U Châu là điều vô cùng khó khăn.
Bọn hắn dự tính đều không nghĩ được rằng, hơn một năm trước phía U Châu đã kiến tạo xong truyền tống trận, trực tiếp nối thông với Vân Thủy Thành.
Hây!
Hồ Lang ngưng tụ một bàn tay hư không khổng lồ, trực tiếp vỗ vào trong thành, nện nát mấy chục tòa thành bảo, không biết bao nhiêu ngàn người bị vỗ chết tươi.
- Giết, trừ bình dân ra, tất cả võ giả đều giết sạch!
Trong họ tên Hồ Lang có một chữ Lang, tính cách trước nay cũng khá là bạo ngược, hắn gầm lên một tiếng dẫn đầu bay ra, nhắm thẳng đến tổng điện Diêm Vương Điện.
Hưu! Hưu! Hưu!
Trong thành hoàn toàn đại loạn, vô số võ giả lao vút lên không, chẳng qua đại bộ phận cường giả đều đi U Châu, chỉ có mấy trăm Quân Hầu Cảnh tọa trấn, không có một ai là Nhân Hoàng.
Thần niệm Lục Ly quét nhìn một lượt, lại vẫn chưa ra tay. Thành trì này có rất nhiều người, bình dân chí ít phải đến ngàn vạn, võ giả cũng có mấy chục vạn, nhưng không ai là Nhân Hoàng.
Hồ Lang là Nhân Hoàng Cảnh trung kỳ, tựu như một con sói đầu đàn dẫn theo một trăm sói con xông vào trong đàn dê, kết cục thế nào chắc không cần nghĩ cũng biết.
Ầm ầm ầm ầm
Chứng kiến cảnh trăm tên Quân Hầu Cảnh đánh ra từng đạo lưu quang, công kích đầy trời, giết lầm vô số bình dân, Lục Ly có chút không đành lòng nói:
- Ra tay chú ý chút, bình dân vô tội, đừng giết lầm.
- Vâng!
Lục Ly là Đại Quốc Sư Vân Vũ đế quốc, em trai Lục Linh, thân phận tôn quý, trăm tên Quân Hầu Cảnh đỉnh phong không dám ngỗ nghịch ý hắn, cường độ tấn công hơi giảm lại chút ít.
- Giết!
Lục Ly lấy ra thần binh Long Đế, phân ra mấy chục thân thân gia nhập chiến đoàn. Hắn biết chiến sự kéo dài càng lâu, bình dân bị ngộ sát sẽ càng nhiều, muốn giảm bớt bình dân tử thương thì chỉ có cách nhanh chóng đánh tan quân đội Diêm Vương Điện, triệt để khống chế thế cục.
Một con Hổ Vương dẫn theo một đám sói hung dữ nhào vào trong đàn cừu, dù trong đàn cừu có ít chó chăn cừu đi nữa thì kết cục vẫn chẳng thay đổi được gì.
Hồ Lang thế không thể ngăn, Quân Hầu Cảnh đối phương không ngừng bị giết hại, tốc độ hắn quá nhanh, lại có được vực trường. Chỉ thấy thân hình hắn lóe lên, xông vào trong đám Quân Hầu Cảnh quân địch, sau đó mở ra vực trường, tiếp lấy liền nhẹ nhàng chém giết từng tên Quân Hầu Cảnh Diêm Vương Điện.
Lục Ly thả ra phân thân đầy trời, tốc độ đẩy lên cực hạn, thậm chí còn nhanh hơn cả Hồ Lang. Cảm giác khắp nơi trên không đều có bóng dáng của hắn, tựa như Quỷ Ảnh khiến ai nấy sợ hãi không thôi.
Công kích của Lục Ly không quá phức tạp, thần binh Long Đế tùy ý khua múa, mỗi lần vung vẩy lại nhẹ nhàng kích trúng đầu một tên Quân Hầu Cảnh Diêm Vương Điện. Từng tiếng trầm muộn vang lên khe khẽ, tiếp đó là cảnh Quân Hầu Cảnh thất khiếu chảy máu, cả người rơi rụng từ giữa không trung, cuộn lên một mảnh bụi đất.
Hồ Lang và Lục Ly chuyên nhắm đến Quân Hầu Cảnh đối phương, một trăm Quân Hầu Cảnh đỉnh phong bọn hắn mang theo thì ra tay với binh sĩ bình thường, đây là phương án sớm được định sẵn.
Một trăm Quân Hầu Cảnh đánh giết Bất Diệt Cảnh Mệnh Luân Cảnh Hồn Đàm Cảnh cũng không khác gì sói đói vồ cừu non. Bởi thế dù bên này chỉ có một trăm lẻ hai người, phía Diêm Vương Đại lại có tận mấy chục vạn quân sĩ, song diễn biến trận đánh chỉ là đơn phương đồ sát, hoàn toàn không có vẻ gì là kịch liệt cả.
Ba nén hương sau, toàn bộ mấy trăm Quân Hầu Cảnh Diêm Vương Điện đều tử thương, mười mấy tên Quân Hầu Cảnh bị thương nặng còn là do Hồ Lang cố ý xuống tay lưu tình, mục đích là nhằm giữ lại người mật báo cho đại quân Vân Châu.
Hai ba mươi vạn quân đội cũng bị một trăm Quân Hầu Cảnh tru diệt mất mấy vạn, bị xâu xé thành từng mảng từng mảng, căn bản không có sức để kháng cự.
Chương 873 Giương đông kích tây
Binh sĩ bên phía Diêm Vương Điện rốt cục biết sợ, bắt đầu chạy tán loạn, tháo chạy ra khắp bốn phương tám hướng. Hồ Lang và Lục Ly biết vô không cách nào diệt sạch hết được, dù sao nhân số cũng quá nhiều. Hơn nữa bọn họ chạy tới đây không phải là để đồ sát, mà là đến công kích sào huyệt Diêm Vương Điện, khiến cho đại quân Diêm Vương Điện quân tâm đại loạn, sĩ khí hạ thấp.
Rầm rầm rầm!
Hồ Lang đánh ra từng đạo Huyền lực, san bằng vô số thành bảo trong tổng điện Diêm Vương Điện, thậm chí còn đánh nát không ít kiến trúc phủ đệ xa hoa trong thành, biến Diêm Vương Thành thành một mảnh phế tích.
Còn về truyền tống trận, ngay từ lúc đám người Hồ Lang vừa xuất hiện đã sớm bị đánh nát, phòng ngừa cường giả thế lực các thế lực còn lại đi đến cứu viện.
Hưu!
Lại đánh giết thêm một lúc, thấy võ giả đã trốn chạy gần hết, chỉ còn mỗi bình dân co ro run rẩy trong hoảng sợ, Hồ Lang hét lớn nói:
- Đi, đi Thủy Tinh Thành.
Lúc tới là một trăm lẻ hai người, lúc đi chỉ còn chín mươi tám người, ngoài ra còn có bảy tám người bị thương ở các mức độ khác nhau. Ba người tử trận đều là bởi quá khinh địch, bị mấy tên võ giả Diêm Vương Điện đồng quy vu tận nên mới chết.
Chỉ riêng hai người Hồ Lang và Lục Ly đã có thể sánh ngang thiên quân vạn mã, lấy được chiến quả như thế là điều quá đỗi bình thường. Tiếp sau, chúng nhân lao vun vút thẳng về hướng nam, binh sĩ đào tẩu gặp được trên đường đều bị diệt sạch.
Bay một canh giờ, tiến vào trong núi hoang, Lục Ly đảo mắt nhìn sang Hồ Lang hỏi:
- Thượng tướng quân, chúng ta thật đi Thủy Tinh Thành?
Thủy Tinh Thành là tổng bộ Thủy Tinh Cung, một trong hai đại thế lực mặt nam U Châu, từ chỗ này đi đến Thủy Tinh Thành chí ít phải cần mười mấy ngày. Bởi thế Lục Ly mới cảm thấy nghi hoặc, bởi vì mặt bắc còn một đại thế lực khác là Huyền Vũ Điện, lại chỉ cách nơi này chừng hai ba ngày lộ trình, tại sao không đi tấn công Huyền Vũ Điện trước?
- Giương đông kích tây thôi, chúng ta tự nhiên muốn đi Huyền Vũ Điện!
Hồ Lang cười hắc hắc, Lục Ly nghe vậy mới tỉnh ra, song lại cảm thấy kỳ thật không cần phải làm thế, bởi vì ở U Châu đã không có Nhân Hoàng. Nhân Hoàng U Châu đều đang ở Vân Châu, có toàn tốc trở về cũng không vậy được, mà dù muốn trở về, Lục Linh sẽ dễ dàng để bọn hắn triệt thoát ư?
- Hay là trực tiếp giết vào trong đại thành nào đó, ngồi truyền tống trận tới thẳng Huyền Vũ Điện?
Lục Ly đưa ra đề nghị, dù phải quyết chiến đại thành, chiếm giữ truyền tống trận, không có Nhân Hoàng, ai còn có thể thương hại được đến bọn hắn?
- Quên đi.
Hồ Lang phủ quyết đề nghị này, giải thích nói:
- Chúng ta giết người chỉ là thứ yếu, chủ yếu vẫn là khiến đại quân U Châu quân tâm bất ổn, cho nên chúng ta không giết người, thật ra còn tốt hơn cả giết người! Nếu triệt để đánh tàn nơi này, đại quân U Châu không chừng sẽ vung đi ra, liều đến cá chết lưới rách.
- Được rồi.
Lần này Lục Linh để Lục Ly đi theo phối hợp hành động với Hồ Lang, bởi thế nếu Hồ Lang đã kiên trì hắn cũng không tiện nói gì thêm. Hai người dẫn theo đại quân ngày đêm kiêm trình, bí mật tiếp cận tới Huyền Vũ Thành, một đường chuyên đi hoang sơn dã lĩnh, nếu tránh không được thám báo liền trực tiếp giết chết.
Bởi vì tốc độ bọn hắn đủ nhanh, chỉ sau vẻn vẹn hai ngày rưỡi đã chạy tới phụ cận Huyền Vũ Thành. Lần này Hồ Lang không trực tiếp hạ lệnh tấn công mà để chúng nhân dừng lại nghỉ ngơi mấy canh giờ.
Dù thực lực bọn hắn đều rất mạnh, nhưng liên tục đi đường mấy ngày mấy đêm, tinh thần không khỏi có chút mệt mỏi. Nhiệm vụ Lục Linh giao phó cho Hồ Lang chỉ là quấy cho U Châu trời long đất lở, chứ không quy định cụ thể phải làm đến mức độ nào, phải giết bao nhiêu người.
Ăn chút lương khô, nghỉ ngơi bốn năm canh giờ, sau đó Hồ Lang vung tay nói:
- Đi, phá Huyền Vũ Thành!
Chúng nhân bay vụt lên, khí thế ai nấy đều ở trạng thái đỉnh thịnh, ùn ùn kéo tới Huyền Vũ Thành, dù sao cũng đã áp sát thành trì, không cần sợ bị lộ nữa.
Một tòa cự thành hiện ra phía xa xa, bên ngoài thành trì sáng lên quang tráo màu xanh lam.
Diêm Vương Thành vừa bị đồ, các đại thành còn lại lập tức được đến tin tức. Ngày thứ hai liền bóc mở đại trận hộ thành, mặc dù lực phòng ngự không quá mạnh, nhưng cũng có thể ngăn cản một đoạn thời gian.
Thấy đại trận hộ thành bóc mở, Hồ Lang và Lục Ly đều khẽ nhíu mày, đại trận này khẳng định được hội tụ rất nhiều năng lượng, bằng vào bọn hắn mà muốn phá mở, dự tính chí ít phải mất một hai canh giờ.
Một hai canh giờ liệu có xuất hiện biến cố gì không? Liệu có bị Nhân Hoàng U Châu mai phục? Điểm này không ai dám đứng ra đảm bảo cả.
Hồ Lang trầm ngâm thoáng chốc, cuối cùng cắn răng nói:
- Đại Quốc sư, ngươi dẫn người ẩn núp xung quanh, một mình ta đi ra phá thành. Dù gặp phải chuyện gì, bằng vào thực lực ta cũng có thể nhẹ nhàng thoát ra được.
Lục Ly nghĩ nghĩ liền nói:
- Hay là thế này đi, ta và ngươi cùng đi. Tốc độ của ta thế nào ngươi cũng biết rồi đấy.
- Không được!
Hồ Lang dị thường quả quyết nói:
- Ta một mình đi ra, ngươi đứng trong tối chiếu ứng, một mình ta phá thành cũng rất nhanh.
Lục Ly là em trai Lục Linh, dù Lục Linh không đặc ý dặn dò, nhưng nếu Lục Ly xảy ra chuyện, sợ rằng cả nhà hắn đều sẽ bị Lục Linh xử tử.
Hưu!…
Hồ Lang nói xong lập tức tung người bay vút lên, Lục Ly đành phải dẫn gần trăm người hạ xuống, tìm tới một sơn động gần đó, đứng quan sát Huyền Vũ Thành phía xa xa.
Rầm rầm rầm
Rất nhanh bên kia truyền đến tiếng nổ cực mạnh, Hồ Lang không ngừng tung ra đại thủ ấn nhắm vào đại trận hộ thành.
Trong thành tức thì gà bay chó sủa, hoảng loạn không thôi, vô số võ giả bay vụt lên, đứng trên tường thành, nhìn chằm chằm Hồ Lang giữa không trung.
- Đi ra thăm dò!
Lục Ly vung tay lên, một tên võ giả Thiên Lang Sơn lặng lẽ tiềm phục đi ra, một nén hương sau mới lặn trở về bẩm báo nói:
- Huyền Vũ Thành tương tự như Diêm Vương Thành, không có quá nhiều cường giả, Quân Hầu Cảnh chỉ vài trăm người, quân đội ước chừng cũng chỉ hơn hai mươi vạn.
Chương 874 Long Dương cư sĩ
Chương 874: Long Dương cư sĩ
- Vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Lục Ly phất tay để mười mấy người phân tán đi ra, tản khắp bốn phương tám hương Huyền Vũ Thành thăm dò quân tình, một khi bất ổn có thể lập tức truyền báo cho Hồ Lang rút lui.
Rầm rầm rầm.
Trên cự thành nơi xa, một thủ ấn cự đại không ngừng vỗ xuống, quang tráo màu xanh lam lấp lánh quang mang, tạo nên một bức trường cảnh kinh tâm động phách.
Lục Ly nhìn chằm chằm nơi xa, lại luôn có chút tâm thần không yên. Nhưng Lục Linh không khả năng dễ dàng thả Nhân Hoàng U Châu quay về, U Châu không khả năng xuất hiện Nhân Hoàng nào khác, điều này khiến hắn không khỏi cảm thấy lo lắng của mình là dư thừa
Rầm rầm rầm!!
Nương theo từng đợt đại thủ ấn vỗ xuống, quang mang trên đại trận hộ thành càng lúc càng ảm đạm, càng lúc càng mỏng, trong thành cũng càng lúc càng hỗn loạn.
- Không đúng a...
Lục Ly một mực quan sát nơi xa, hắn càng lúc càng cảm thấy có gì đó không đúng. Đợi hơn một canh giờ, hắn rốt cục không ngồi yên được nữa, thấp giọng dặn dò đám Quân Hầu Cảnh bên cạnh một tiếng, sau đó một mình len lén tiềm phục đến bên ngoài thành.
Hắn ẩn mình trong một hốc núi, thần niệm lặng lẽ quét vào trong thành, thành trì rất loạn, bình dân kêu thảm chạy loạn khắp nơi, tiếng con nít khóc lóc, người già sụt sùi, hệt như là tận thế giáng lâm.
Nét mặt ai nấy trên tường thành đều chất đầy vẻ sợ hãi, đi qua đi lại, ánh mắt khóa chặt Hồ Lang giữa trời, vừa phẫn nộ lại vừa e sợ.
Tất cả những điều này đều không có vấn đề, thần niệm Lục Ly lại lặng lẽ rà quét trong thành, cuối cùng khóa chặt một tòa phủ đệ cực lớn.
Phủ đệ rất xa hoa, vừa nhìn liền biết là tổng bộ Huyền Vũ Điện. Người cư trú bên trong tự nhiên đều là cao tầng và đệ tử cốt cán của Huyền Vũ Điện, thần niệm Lục Ly vừa quét vào liền lập tức phát hiện vấn đề.
Trong Huyền Vũ Điện gần như không thấy người già trẻ nhỏ, rõ ràng là đã sớm được dời đi, đây là điều bình thường. Dự tính ngay ngày Diêm Vương Thanh bị phá, người nơi đây đã được di dời.
Khác thường chính là, Lục Ly thấy cảnh tượng bên trong Huyền Vũ Điện không hề có vẻ gì là hoảng loạn. Loạn chỉ là số ít hạ nhân, chứ sắc mặt mấy ngàn võ giả nơi đó tuy có chút ngưng trọng, song nếu cẩn thận quan sát một phen sẽ thấy bọn hắn dường như không có ý đào tẩu, bộ dạng như thể quyết liều tử trận một trận với Hồ Lang.
Truyền tống trận trong thành một mực nhấp nháy, rất nhiều người đang được truyền tống rời đi, võ giả Huyền Vũ Điện vố cũng có thể nhẹ nhàng truyền tống thoát khỏi chỗ này, nhưng vì sao lại không đi? Chẳng lẽ người người Huyền Vũ Điện đều là mãnh sĩ, đều muốn lấy thân tuẫn thành?
Thần niệm Lục Ly rất cường đại, sau khi được thần lực cải tạo lại được đến bước nhảy vọt về chất, bởi thế hắn có thể nhẹ nhàng rà quét toàn bộ Huyền Vũ Điện.
- Ồ?
Thần niệm hắn dừng lại bên trong một tòa thành bảo, ở trong thành bảo này hắn thấy được một khuôn mặt ẩn ẩn có chút quen thuộc. Chẳng qua hắn tra xét một lúc vẫn không nhận ra được là ai.
Đây là một vị tiểu thư rất xinh đẹp, tuổi tác chừng hơn hai mươi, Quân Hầu Cảnh hậu kỳ, thân khoác váy đỏ, trên cổ cũng đeo dây chuyền màu đỏ, nhìn qua hệt như một đoàn hỏa diễm đỏ rực.
Dung mạo người này tuyệt mỹ, không kém gì Lục Linh, khí chất cao nhã tôn quý, cảm giác như là một vị Nữ vương cao cao tại thượng. Chỉ là trên nét mày nàng lại không cách nào giấu đi mị ý, đây là một nữ tử gợi cảm từ tận xương tủy.
Nữ tử thản nhiên uống trà trong thành bảo, bên cạnh đứng một lão giả đầu trọc và hai tên công tử khôi ngô, Lục Ly cảm ứng ba người kia một phen, thấy chỉ có thực lực Quân Hầu Cảnh liền không quá để ý.
- Cơ Mộng Điềm?!
Đột nhiên cả người Lục Ly khẽ run lên, hắn nhớ ra người này giống ai. Bộ dáng người này rất giống Cơ Mộng Điềm, khó trách hắn cảm thấy quen mặt.
Rất nhanh, một cái tên hiển hiện trong đầu Lục Ly, Cơ Mộng Dao.
Trước đó Lục Ly từng nghe nói qua, Luân Hồi Cung phái tới một vị tiểu thư lợi hại, khiến thiếu tộc trưởng hai đại thế lực mặt nam U Châu bị mê đến thần hồn điên đảo, cuối cùng dẫn đến hai đại thế lực kia liên hợp xâm nhập Vân Châu.
Không ngờ vị tiểu thư này lại không cùng tới Vân Châu, cũng chưa trở về Luân Hồi Cung, mà lại tọa trấn ở đây?
Cảm giác nguy cơ trong lòng Lục Ly càng lúc càng mãnh liệt, hắn bất giác ngẩng đầu nhìn đại trận hộ thành một cái, thấy đại trận sắp bị phá mở, vội vàng gọi đến một tên Quân Hầu Cảnh để hắn đi gọi Hồ Lang rút lui!
Có Cơ Mộng Dao tọa trấn ở đây, hơn nữa còn bình thản ngồi đó, nếu không có quỷ kế, đánh chết Lục Ly cũng không tin.
Cơ Mộng Điềm ghê gớm thế nào hắn từng được lĩnh giáo qua, không chút dấu hiệu liền lừa hắn và Khương Khinh Linh vào tròng. Cơ Mộng Dao này nhìn qua có vẻ còn lợi hại hơn cả Cơ Mộng Điềm, Lục Ly sao dám chủ quan?
Lục Linh chỉ phân phó hắn và Hồ Lang quấy cho U Châu trời long đất lở, bọn hắn không cần phải để ý được mất một tòa thành trì, thành trì này không hạ được thì có thể đánh thành trì khác.
Hưu!
Tên Quân Hầu Cảnh Thiên Lang Sơn bay vụt lên, Lục Ly lặng lẽ thối lui ra sau, chuẩn bị triệt thoái.
Nhưng khiến Lục Ly phẫn nộ chính là, Hồ Lang sau khi được đến cảnh cáo lại không ngừng lại, mà vẫn tiếp tục công kích. Đại trận hộ thành sắp bị phá, xem ra Hồ Lang rất không cam tâm. Có lẽ cũng là bởi hắn tự tin với thực lực bản thân, hơn nữa hắn không thăm dò được ở trong thành có Nhân Hoàng tồn tại.
Oanh!
Đại trận hộ thành rốt cục tan tành, Hồ Lang ngưng tụ một thủ ấn cực lớn hung hăng vỗ đến truyền tống trận trong quảng trường chính giữa thành.
Oanh!
Trọn cả tòa thành chấn động kịch liệt, trên quảng trường hiện ra một dấu tay cực đại, mặt đất hõm sâu. Mấy đại truyền tống trận bỗng chốc bị nện nát, tất cả truyền tống trận xung quanh đều bị đánh tả tơi.
Giết!
Hồ Lang bạo rống một tiếng, lần nữa ngưng tụ thủ ấn vỗ tới phủ đệ Huyền Vũ Điện. Bên kia có rất nhiều đệ tử và mấy trăm Quân Hầu Cảnh Huyền Vũ Điện, chỉ cần bổ xuống, đệ tử Huyền Vũ Điện liền sẽ tử thương quá nửa.
- Hừ!
Chương 875 Cơ Mộng Dao
Chương 875: Cơ Mộng Dao
Một tiếng hừ lạnh vang lên, từ trong thành bảo, lão giả đầu trọc bay vụt lên, một tay hóa quyền, nhắm thẳng thủ ấn giữa cao không ầm ầm nện tới.
Quyền này của hắn dẫn động lực lượng thiên địa, thiên địa Huyền lực hội tụ nơi quyền đầu, hình thành một hư ảnh nắm đấm màu hoàng kim cực lớn, va chạm thẳng tới đại thủ ấn đang từ trên không trấn áp xuống.
Oanh!
Không gian chấn động kịch liệt, đại thủ ấn và nắm đấm hoàng kim đồng thời nổ tung, hóa thành từng đạo sóng chấn động khủng bố khếch tán ra bốn phương tám hướng. Vô số thành bảo dưới đất bỗng chốc ầm vang sụp đổ, rất nhiều võ giả bị hất văng đi ra.
- Nhân Hoàng?
Hồ Lang nhìn lão giả đầu trọc vừa bay vụt lên, tròng mắt thoáng khẽ co rụt lại. Vừa rồi hắn đã dò xét qua lão giả đầu trọc này, rõ ràng chỉ là Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, sai lại đột nhiên biến thành Nhân Hoàng, thậm chí còn là Nhân Hoàng trung kỳ tương tự như hắn.
Hưu!
Từ trong thành bảo, Cơ Mộng Dao bay ra, đứng trên đỉnh thành bảo. Ngoài ra còn có mấy công tử khôi ngô khác từ trong các thành bảo gần đó bay vụt tới, đứng ở bên người Cơ Mộng Dao, cười lạnh nhìn lên Hồ Lang ở giữa trời.
Hưu! Hưu! Hưu!
Nơi xa vang lên từng tiếng xé gió, thám báo Lục Ly phái ra hoảng hốt bay về, từ đằng xa đã quát lớn:
- Có mai phục!
Sắc mặt Lục Ly trầm xuống, nhìn lại bóng người chi chít phía chân trời nơi xa, đợi khi thấy rõ chí ít phải có hơn ngàn Quân Hầu Cảnh đang ùn ùn kéo tới bên này, trong lòng không khỏi trầm trọng thêm mấy phần.
Đây quả nhiên là một bẫy rập, rõ ràng có người đào hố chờ bọn hắn chui vào, người kia biết rõ bọn hắn sẽ đến Huyền Vũ Thành.
Chỉ là Lục Ly vẫn hơi có chút nghi hoặc, chỉ bằng một tên Nhân Hoàng trung kỳ, hơn ngàn tên Quân Hầu cảnh, cộng với mấy chục vạn binh sĩ bình thường, chẳng lẽ có thể giữ lại được bọn hắn?
- Đi thôi!
Nếu đã bị người khác vây lên, còn giấu đầu lòi đuôi cũng chẳng ý nghĩa gì. Lục Ly vẫy tay, dẫn theo toàn bộ Quân Hầu Cảnh đỉnh phong phóng vút lên không, bay tới chỗ Hồ Lang.
Hồ Lang không tiếp tục ra tay mà nhìn chằm chằm lão giả đầu trọc kia, lạnh giọng nói:
- Ngươi không phải người U Châu, ngươi là người Luân Hồi Cung? Chẳng lẽ Luân Hồi Cung muốn nhúng tay vào phân tranh giữa Vân Châu và U Châu?
Từ rất nhiều năm trước Hồ Lang đã biết rõ tường tận về các Nhân Hoàng U Châu, lão giả đầu trọc này rất lạ mặt, tuyệt đối không thể nào là cường giả U Châu.
Lão giả đầu trọc cũng không ra tay mà khẽ cười nói:
- Danh hào lão phu chắc ngươi cũng có nghe qua, lão phu đến từ Long Dương Đảo, tên là Long Dương cư sĩ.
- Là ngươi?!
Khóe mắt Hồ Lang tràn ra sát ý, quát lạnh nói:
- Long Dương thất phu, đây là chuyện giữa Vân Châu và U Châu chúng ta, cứ sao ngươi lại muốn xen vào? Chẳng lẽ không sợ đợi chúng ta thắng trận chiến này, sau đó sẽ kéo tới san bằng Long Dương Đảo các ngươi?
Long Dương cư sĩ rất có tiếng tăm ở Vân Châu và U Châu, người này thậm chí cũng rất nổi danh ở Trung Châu, bởi vì hắn là một lão già biến thái.
Người này từng xưng bá ở một đại vực tại Trung Châu, tự phong là Long Dương cư sĩ, chuyên tìm thiếu niên khôi ngô tú mỹ để hành lạc.
Đại vực kia bị hắn làm cho ô yên chướng khí, rất nhiều thiếu niên bị hại, dẫn lên vô số gia tộc trong vực giới oán thán. Nhưng khi đó người này đã là Nhân Hoàng, các gia tộc trong vực giới chỉ dám giận mà không dám nói.
Đến sau lão già biến thái này vẫn không biết thu liễm, lúc ra ngoài du ngoạn, đụng phải một công tử bàng hệ của Bách Hoa Các. Thấy công tử kia tuổi trẻ khôi ngô liền nảy sinh tà niệm, cường hành trói lại công tử này mang về Long Dương Thành.
Mặc dù công tử đó chỉ là con em bàng hệ, nhưng sau khi cao tầng Bách Hoa Các biết được tin vẫn phẫn nộ không thôi, lập tức phái người truy sát Long Dương cư sĩ, chém giết cả nhà hắn. Từ đó Long Dương cư sĩ mất tích bí ẩn, không còn xuất hiện ở Trung Châu nữa.
Người ngoài không biết lão già biến thái này đi đâu, nhưng các đại thế lực Vân Châu và U Châu lại rất rõ ràng. Lão già biến thái này tới hải vực bên ngoài U Châu và Vân Châu, chiếm cứ một hải đảo, đặt tên là Long Dương Đảo, đồng thời im ắng bắt cóc rất nhiều nam tử tuổi trẻ khôi ngô ở Vân Châu và U Châu.
Bắt cóc quá nhiều, chẳng mấy chốc liền dẫn lên lửa giận từ các đại thế lực Vân Châu và U Châu, U Châu phái ra mấy tên Nhân Hoàng định đánh chết Long Dương cư sĩ. Chỉ là lão già biến thái này thủ đoạn cao siêu, bất ngờ trụ vững trước sức tấn công từ các Nhân Hoàng U Châu, cuối cùng hai bên đạt thành hiệp nghị, nước sông không phạm nước giếng.
Kể từ đó Long Dương cư sĩ không tiếp tục tới Vân Châu U Châu bắt cóc nam tử trẻ tuổi nữa mà một mực náu mình ở Long Dương đảo. Lại không ngờ giờ hắn lại xuất hiện trong Huyền Vũ Thành, đồng thời rõ ràng còn có ý muốn giúp U Châu.
Lục Ly nghe xong tên Quân Hầu Cảnh bên cạnh giảng giải qua về sự tính của Long Dương cư sĩ, lông mày khẽ nhướng lên, đảo mắt nhìn về phía Cơ Mộng Dao nói:
- Thế vị tiểu thư Cơ gia này cũng là trùng hợp đến Huyền Vũ Thành du ngoạn ư?
- Ha ha ha!
Cơ Mộng Dao không chút khiếp nhược, đối mặt thẳng với Lục Ly, miệng phát ra tiếng cười như chuông bạc, nét mặt tự nhiên hiện đầy mị ý, so với thuật mị hoặc của Yên phu nhân thì không biết mạnh hơn bao nhiêu lần. Khiến cho vô số nam tử ánh mắt mông lung, tròng mắt Lục Ly bất giác cũng nóng rực lên.
- Lợi hại...
Lục Ly thầm hô Cơ Mộng Dao này nhất định đã tu luyện được mị thuật cực cao thâm, mỗi cái nhăn mày, mỗi nụ cười của nàng đều câu hồn nhiếp phách, lay động đến dục vọng sâu thẳm trong lòng mỗi nam nhân, không thua gì Dạ Xoa tộc Nghiệp Cơ cả.
Cơ Mộng Điềm cười một lúc mới ôn nhu nói với Lục Ly:
- Lục công tử, sao thế? Ai quy định chúng ta không thể tới U Châu du ngoạn? Chẳng lẽ U Châu cũng là địa bàn của Lục công tử?
Lục Ly biết tác dụng của Cơ Mộng Dao trong trận chiến lần này, đồng thời cũng rất rõ ràng là nàng đang âm thầm giở trò quỷ, nhưng hắn không lấy ra được bất kỳ chứng cớ nào, giờ có nói gì cũng là vô nghĩa.