Có lẽ là vào lúc nguy cơ sinh tử, khiến hắn kích phát ra tiềm lực, hoặc có lẽ là thân pháp của Tống Hà kích thích hắn. Lúc này trong đầu Lục Ly đột nhiên có một loại cảm giác sáng tỏ thông suốt, giống như gạt mây mù nhìn thấy trời xanh.
Hắn vào khoảnh khắc đó đã hạ quyết tâm, quyết định liều một phen, toàn tâm toàn lực cảm ngộ Kính Tượng Áo Nghĩa, xem xem có thể cảm ngộ thành công hay không.
Một khi cảm ngộ Kính Tượng Áo Nghĩa thành công, hắn có thể dung hợp với huyền kỹ Di Hình Ảo Ảnh, cho dù Quân Hầu cảnh đỉnh phong cũng không phân biệt ra được chân thân của hắn, đến lúc đó hắn có thể dựa vào thần kỹ này để đào tẩu.
Tống Hà xuất thủ, lần này ngưng tụ ra mấy cây roi cực lớn, hóa thành mấy cái đuôi dài của cự long quét tới Minh Vũ.
Minh Vũ nhanh chóng lấy ra một kiện chiến giáp huyền khí Thiên cấp mặc vào, đồng thời phóng ra thế, trường kiếm bay múa, bắn ra từng đạo kiếm quang công kích trường tiên màu xanh tím.
Roi bị thế trấn áp, tốc độ biến thành chậm lại, bị Minh Vũ thoải mái chém trúng, bắn ra. Rất nhiều kiếm quang bắn vào trong sơn mạch ở gần, phá vỡ sơn mạch, đá vụn bay đầy trời, bụi đất cuồn cuộn, tiếng nổ liên tiếp.
Tốc độ công kích của Minh Vũ rất nhanh, thân thể cấp tốc tránh né trong không trung, nhưng cảnh giới của hắn vẫn quá thấp, thế cũng chỉ là áo nghĩa nhị phẩm, đối với Tống Hà mà nói thì vẫn quá yếu.
Một cây trường tiên vẫn quét trúng Minh Vũ, chiến giáp Thiên cấp hắn vừa mặc vào vỡ nát, thân thể lại bay ra ngoài, người ở trong không trung, máu tươi bắn ra, thiên không nổi lên mưa máu lả tả.
Tống Hà là Quân Hầu cảnh hậu kỳ, huyết mạch thất phẩm, rõ ràng đã cảm ngộ áo nghĩa, tuy không nhìn ra là mấy phẩm, nhưng khẳng định là mạnh hơn Minh Vũ, thực lực của thực lực chênh lệch quá lớn.
Vù.
Minh Vũ lại bay tới, Đồng thời gầm lên với Lục Ly:
- Thiếu chủ, trốn đi.
Lục Ly không, thậm chí còn không có chút phản ứng nào, giống như không nghe thấy Minh Vũ nói gì. Lúc này hắn không ngờ còn nhắm mắt lại, giống như một bức tượng đứng đờ trên núi nhỏ.
- Bùm!
Minh Vũ rất nhanh lại bị đập cho rơi xuống, lần này hắn không còn chiến giáp huyền khí Thiên cấp, xương cốt bị đánh gãy nhiều đoạn, đã biến thành một người máu.
Hắn nhìn tại chỗ vẫn đứng yên tại chỗ, trong lòng khẽ thở dài, xem ra hai người bọn họ phải chết ở đây rồi.
Hắn nghĩ nghĩ một chút rồi cắn răng phóng tới chỗ Lục Ly, chuẩn bị xem tình huống của Lục Ly, cuối cùng dồn hết lực lượng giúp Lục Ly một tay.
- Ha ha!
Tống Hà nhìn Minh Vũ bay về phía Lục Ly, cũng chậm rãi đuổi theo, trong mắt hắn Minh Vũ và Lục Ly chính là hai con kiến, thuận tay là có thể bóp chết.
- Thiếu chủ, thiếu chủ!
Minh Vũ xông tới bên cạnh Lục Ly gọi khẽ, hắn cũng không ăn đan dược chữa thương, dù sao cũng đều phải chết.
Hắn gọi to hai tiếng thấy Lục Ly vẫn không có phản ứng, chỉ có thể cầm kiếm đứng phía trước Lục Ly, hắn nhìn Tống Hà từ từ bay tới, lạnh lùng quát lớn:
- Người của Tống gia, thiếu chủ nhà ta chính là đệ tử trực hệ của Lục gia. Nếu ngươi giết hắn, Tống gia các ngươi tuyệt đối sẽ bị Lục gia chém tận giết tuyệt.
- Tống Hà ta sợ quá!
Tống Hà cười lạnh một tiếng, lại phóng ra dây leo ngưng tụ thành năm cây trường tiên rạch phá trường không quật tới Lục Ly và Minh Vũ.
- Vù.
Minh Vũ sợ trường tiên đánh trúng Lục Ly, chỉ đành bay lên, vừa phóng thích thế vừa bắn ra kiếm quang màu vàng bạc. Đáng tiếc hắn đã bị thương nặng, thực lực giảm mạnh, làm sao có thể chống đỡ được công kích của Tống Hà?
Bùm!
Thân thể của Minh Vũ nặng nề ngã xuống, va vào giữa một sườn núi. Lần này hắn ngay cả khí lực bay lên không cũng có, trường tiên của Tống Hà phá không mà đi, lập tức đã tới bên cạnh Lục Ly.
Có điều Tống Hà không lập tức kích sát Lục Ly, mà là dùng trường tiên tán ra, cuốn lấy Lục Ly. Bản thân hắn thì bay xuống, thần niệm tỏa định một con tiểu thú trong tay áo Lục Ly.
Tiểu Bạch động rồi, từ trong tay áo của Lục Ly bay ra, cái miệng nhỏ nhắn há ra cắn cắn dây leo màu tím. Dây leo này vô cùng chắc chắn, kiếm quang của Minh Vũ cũng chỉ có thể chặt đứt được mấy sợi là tiêu hao hết năng lượng.
Nhưng mà, dây leo rắn chắc này ở trong miệng Tiểu Bạch lại giống như một cái cành khô, lập tức bị cắn đứt, Tiểu Bạch cắn rất nhanh, dây leo cuốn lấy Lục Ly toàn bộ bị cắn đứt, còn không ngừng kêu to về phía Tống Hà.
- Quả nhiên không phải phàm vật!
Tống Hà mừng rỡ, thân thể hạ xuống trên núi nhỏ, mắt hắn nóng rực nhìn Tiểu Bạch, ôn nhu nói:
- Tiểu gia hỏa, đừng sợ đi theo ta về, ngươi muốn cái gì Tống gia chúng ta cũng có thể thỏa mãn ngươi.
Vù.
Thân thể Tống Hà lóe lên, trên tay xuất hiện một bộ găng tay màu đen, tay dùng tốc độ khủng bố chộp tới Tiểu Bạch, muốn bắt Tiểu Bạch về.
Về phần Lục Ly ở bên cạnh, Tống Hà trực tiếp không đếm xỉa tới, một Hồn Đàm cảnh thì có thể uy hiếp gì tới hắn? Hắn thuận tay là có thể đập chết.
Ba mét, hai mét, một mét!
Mắt Lục Ly đột nhiên mở ra, trong mắt không ngờ lấp lánh ngân quang lạnh như băng, tay phải hắn cũng lặng lẽ giấu ra sau lưng. Cả người lóe lên bạch quang, một biến thành hai, hai biến thành bốn, chỉ trong nháy mắt thân thể hắn không ngờ biến thành mười mấy.
Mười mấy Lục Ly lao về phía Tống Hà, hai người chỉ cách một mét, Lục Ly vừa khẽ động liền có cảm giác như vô số người xông về phía Tống Hà, bao vây lấy hắn.
Tống Hà nhướn mày, trong đầu hiện lên một ý niệm, thiếu niên này không ngờ còn biết huyền kỹ cao thâm như vậy?
Phản ứng của hắn rất nhanh, lập tức phóng ra thần niệm, muốn tỏa định chân thân của Lục Ly, sau đó thì bắt lại.
Hắn chưa hề nghĩ tới rút lui, theo hắn một Hồn Đàm cảnh cho dù công kích hắn, cũng không thể gây thương tổn tới hắn.
Hắn sai rồi, thật sự quá sai rồi!
Thần niệm của hắn không ngờ không thể phán đoán đâu là phân thân đâu là chân thân, hơn nữa lúc này sâu trong linh hồn hắn xuất hiện một cỗ nguy cơ trí mạng.
Loại nguy cơ này tới một cách rất mạc danh kỳ diệu, hắn mặc chiến giáp huyền khí Thiên cấp, thực lực cường đại, một Hồn Đàm cảnh sao có thể tạo thành nguy cơ trí mạng đối với hắn?
Chương 482 Là bằng hữu
Ngay sau đó hắn cuối cùng cũng biết nguy cơ phát ra từ đâu, mười mấy phân thân xông về phía hắn, cùng lúc vung tay phải lên. Nói một cách chuẩn xác thì đó không phải là một cái tay, mà là một thú trảo, một thú trảo lấp lánh ngân quang.
- Bùm!
Chiến giáp sau lưng hắn đột nhiên vỡ tung, không ngăn cản nổi một hơi thở, một cái móng sắc đã hung hăng đâm vào trong thân thể hắn, trực tiếp bóp nát tim hắn.
- Không.
Cho tới lúc này Tống Hà mới có phản ứng, hắn gầm lên như bị điên.
Trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một thanh chiến đao cực lớn, bổ tới chân thân của Lục Ly ở phía sau, cho dù chết hắn cũng phải kéo Lục Ly chết chung.
- Minh Vũ trấn áp! Tiểu Bạch cắn chết hắn!
Lục Ly gầm lên, Minh Vũ ở cách đó không xa, nghe thấy một tiếng hét của Lục Ly, hắn theo bản năng phóng ra thế để trấn áp, trấn áp cả Tống Hà và Lục Ly.
- Vù!
Tốc độ của tốc độ giảm mạnh, Tiểu Bạch lại không chịu ảnh hưởng quá lớn, hóa thành một đạo bạch quang bắn ra, trèo lên cổ Tống Hà. Một phát cắn đứt cổ Tống Hà, một cái đầu rơi xuống, lăn lông lốc trên mặt đất, mắt vẫn còn mở to, đã chết không nhắm mắt.
Tống Hà, chết rồi!
Tống Hà chết, võ giả Quân Hầu cảnh hậu kỳ đã chết, cái đầu đó vẫn còn lăn lông lốc trên mặt đất, mắt to trợn tròn, bên trong đều là vẻ kinh ngạc và mê mang. Dường như đến chết cũng không thể tin được, mình không ngờ lại chết trong tay một thiếu niên Hồn Đàm cảnh, chết trong tay một hài tử mười sáu mười bảy tuổi.
Đối với Tống Hà mà nói, Lục Ly kỳ thật không khác gì một đứa trẻ con. Quân Hầu cảnh hậu kỳ có sinh mệnh dài đằng đẵng, hơn mười tuổi chính là hài tử, công kích của Hồn Đàm cảnh đối với hắn mà nói cũng giống như là gãi ngứa.
Không chỉ là Tống Hà, Minh Vũ ở cách đó không xa dùng thần niệm tỏa định tình huống bên này cũng không thể tin được. Lục Ly có một loại huyết mạch thần kỹ cường đại, thú trảo màu bạc đó có thể bóp nát huyền khí Thiên cấp thì hắn biết, có thể bóp nát nhục thân của bất kỳ võ giả Quân Hầu cảnh nào thì hắn cũng biết.
Vấn đề là...
Năng lực phản ứng của võ giả Quân Hầu cảnh quá nhanh, dựa theo lẽ thường mà nói, Lục Ly còn chưa tới gần đã bị giết rồi.
Minh Vũ vừa rồi không dùng thần niệm, hắn bị đập vào trong núi nhỏ, cũng không nhìn thấy đỉnh của núi nhỏ. Cho tới khi Lục Ly bảo hắn phóng thích thế để trấn áp, hắn mới có phản ứng, tỏa thần niệm ra.
Hắn tất nhiên tra xét đến phân thân Lục Ly huyễn hóa ra, hắn lại phát hiện một vấn đề, hắn không tra xét được chân thân của Lục Ly.
Điều này chứng tỏ cái gì?
Chứng tỏ Lục Ly đã cảm ngộ được thần kỹ đó của yêu ma, cảm ngộ Kính Tượng Áo Nghĩa, có thần kỹ có thể khiến Quân Hầu cảnh cũng không phân biệt ra phân thân.
Cho dù là như vậy, Minh Vũ vẫn có chút không rõ, Lục Ly kích sát Tống Hà thế nào? Dù sao các loại năng lực của Quân Hầu cảnh hậu kỳ đều quá mạnh. Cho dù Lục Ly có thần kỹ của yêu ma, còn có huyết mạch thần kỹ biến thái, theo lý thuyết thì Tống Hà cũng vẫn có thể né tránh dễ dàng.
Trên thực tế!
Tống Hà không phải chết trong tay Lục Ly, mà là chết vì sự tự đại của mình. Vào khoảnh khắc Lục Ly có hành động, hắn không nghĩ tới rút lui hoặc là tránh né, hắn cảm thấy một Hồn Đàm cảnh căn bản không thể gây thương tổn tới hắn.
Sau đó Lục Ly đánh lén từ phía sau, trong đầu hắn hiện lên nguy hiểm trí mạng, hắn vẫn không ngay lập tức đào tẩu, muốn phân biệt ra chân thân của Lục Ly, muốn một kích trảm sát Lục Ly.
Cái này giống như một tráng hán, nhìn thấy một đứa trẻ con cầm một thanh kiếm gỗ đi tới, trong lòng hắn không thèm để ý. Khi đứa trẻ cầm kiếm gỗ đâm hắn, hắn vẫn không lùi lại, cho rằng kiếm gỗ này không đâm thủng được người hắn. Ai ngờ kiếm gỗ này lại là chém sắt như chém bùn, đứa trẻ dễ dàng một kiếm đâm xuyên tim hắn.
Vào khoảnh khắc cuối cùng, Minh Vũ và Tiểu Bạch phối hợp cũng không tồi, nếu không Lục Ly chắc đã bị Tống Hà một chiêu trảm sát rồi. Tuy tim của Tống Hà bị bóp nát, nhưng một kích nổi giận trước khi chết, Lục Ly sao có thể chống đỡ được?
Lục Ly thở dốc từng hơi.
Vừa rồi hắn cảm thấy nguy cơ tử vong, hắn lần này rất mạo hiểm.
Vốn hắn là muốn sau khi cảm ngộ thần kỹ này thì đào tẩu, vào khoảnh khắc cuối cùng hắn rất may mắn cảm ngộ được Kính Tượng Áo Nghĩa, đồng thời thoải mái dung hợp với huyền kỹ Di Hình Ảo Ảnh. Có điều vẫn chưa đủ thuần thục, chỉ có thể phân ra mười mấy phân thân.
Hắn vốn có thể đào tẩu, dù sao mười mấy phân thân cũng đủ để mê hoặc Tống Hà rồi. Nhưng hắn vẫn lựa chọn liều một phen, kích sát Tống Hà.
Bởi vì hắn mà chạy thì Minh Vũ sẽ chết!
Hắn thở dốc một lát, lau đi mồ hôi lạnh trên trán, lúc này mới nhếch miệng cười nói với Tiểu Bạch:
- Tiểu Bạch, làm đẹp lắm!
- Chít chít.
Tiểu Bạch không ngừng kêu, rất hưng phấn, giống như một hài tử được khen ngợi.
Lục Ly vươn tay ra thu hồi chiến đao của Tống Hà, còn tháo không gian giới của Tống Hà xuống, cuối cùng nghĩ nghĩ một chút lại cất cả đầu của Tống Hà đi.
Lục Ly bay đi, kéo Minh Vũ từ trong sơn động ra, cho hắn ăn đan dược chữa thương. Nhìn Minh Vũ cả người đều là máu, vẻ mặt hắn rất ngưng trọng, hỏi:
- Ngươi còn đi được không?
Nhìn ánh mắt đó của Lục Ly, Minh Vũ lập tức hiểu ý. Trầm tư một lát, hắn cắn răng từ trong giới chỉ lấy ra một chiếc chiến xa thượng cổ, Lục Ly mang theo Minh Vũ bay lên, sau đó Minh Vũ điều khiển chiến xa theo đường cũ mà bay về.
Đúng vậy!
Lục Ly không đào tẩu, mà là lựa chọn quay lại. Minh Vũ đã hiểu ý tứ của Lục Ly, Lục Ly muốn trở về tìm cách cứu Vũ Hóa Thần, không nói kích sát một Quân Hầu cảnh của Tống gia, ít nhất cũng phải bảo vệ Vũ Hóa Thần không chết.
Vũ Hóa Thần là nô lệ của Lục Ly, còn từng là tử địch, có điều ở chung lâu như vậy, Lục Ly sớm đã không còn oán hận đối với hắn, ngược lại có chút tình nghĩa.
Ngay vừa rồi, Vũ Hóa Thần ném Lục Ly cho Minh Vũ, nghĩa vô phản cố ở lại. Điều này khiến trong lòng Lục Ly rất cảm động, đã coi Vũ Hóa Thần là bằng hữu.
Chương 483 Đầu hàng
Lúc này Lục Ly chuẩn bị vì Vũ Hóa Thần mà liều một phen, bởi vì Lục Ly hiện tại có tự tin, ít nhất nếu cẩn thận một chút thì chắc Tống Kiều cũng không giết được hắn.
Kính Tượng Áo Nghĩa dung hợp với Di Hình Ảo Ảnh, Lục Ly tùy thời có thể huyễn hóa ra mười mấy phân thân thật giả khó phân biệt, cộng thêm Huyết Trảo Thần Kỹ, Lục Ly đã có tiền vốn để đánh một trận, trảm sát Tống Hà khiến lòng tự tin của Lục Ly tăng mạnh.
Vấn đề mấu chốt nhất là Lục Ly và Minh Vũ đoán rằng người của Bạch Dương Cung chắc sắp đến. Cho nên bọn họ chỉ cần kéo dài một chút thời gian, sẽ có hy vọng rất lớn giữ được mạng của Vũ Hóa Thần.
Đương nhiên, hành động này vẫn rất nguy hiểm, dù sao Minh Vũ đã bị thương nặng, cảnh giới của Lục Ly lại quá thấp, làm không tốt có thể sẽ bị giết.
Lục Ly đã khăng khăng như vậy, Minh Vũ lựa chọn tôn trọng ý nguyện của Lục Ly, hắn biết rõ tính cách của Lục Ly, chuyện dã quyết định thì có chín con trâu cũng không kéo lại được.
Hơn nữa tuy hắn bị thương nặng, nhưng ngồi chiến xa thượng cổ, cũng có thể phóng thích thế. Cùng lắm thì hắn liều chết cầm chân Tống Kiều, Lục Ly vẫn có cơ hội chạy thoát.
Hai người rất nhanh liền bay về chỗ cũ, vốn cũng chưa chạy xa, một lát hai người đã tới gần chiến trường.
- May quá, may quá!
Từ xa đã nghe thấy tiếng rống giận dữ của Vũ Hóa Thần, Lục Ly và Minh Vũ thở phào. Chỉ cần không chết là được, bị thương thì có thể khôi phục, cho dù đứt tay đứt chân cũng có cơ hội tìm kiếm linh dược làm mọc lại.
- Thiếu chủ, trước tiên cứ xem thế nào đã, đừng vội, người của Bạch Dương Cung chắc rất nhanh tới.
Minh Vũ khuyên một câu, Lục Ly gật đầu, không thể bởi vì cứu Vũ Hóa Thần mà khiến Minh Vũ mất mạng được?
Minh Vũ khống chế chiến xa bay xuống, vô thanh vô tức đi qua giữa núi nhỏ, cuối cùng trốn sau một ngọn núi, tiếp tục nghe ngóng bên kia bên kia, phán đoán tình hình chiến đấu.
- Rầm rầm!
Tình hình chiến đấu rõ ràng không quá tốt, thỉnh thoảng có thể nghe thấy những tiếng nổ mạnh, còn có tiếng kêu rên của Vũ Hóa Thần, một lát sau Vũ Hóa Thần còn truyền đến một tiếng rống giận dữ, giống như một con dã thú bị nhốt.
- Có gan thì giết ta đi, giết ta đi.
Vũ Hóa Thần gầm lên, Lục Ly và Minh Vũ nhìn nhau, xem ra tình huống của Vũ Hóa Thần không phải quá tốt, mà là đã lâm vào tuyệt địa.
Thanh âm của thanh âm rất nhanh liền truyền đến:
- Ha ha ha, ngươi muốn chết thì ta sẽ thanh toàn cho ngươi. Ta sẽ hút khô sinh mệnh nguyên lực của ngươi, khiến ngươi biến thành một cái thây khô.
- Động thủ!
Lục Ly không ngồi yên được nữa, nhìn về phía Minh Vũ, người sau chỉ có thể khống chế chiến xa hóa thành một đạo lưu tinh cấp tốc bay tới chiến trường.
Vừa bay ra khỏi núi nhỏ, ánh mắt của Lục Ly và Minh Vũ lập tức nhìn tới, bọn họ thấy phía trước có một tấm lưới được đan từ dây leo, tiếng rống giận dữ của Vũ Hóa Thần chính là từ bên trong truyền ra.
Sau khi hai người xuất hiện, thần niệm của Tống Kiều và thần niệm của Vũ Hóa Thần nháy mắt đã quét tới, Vũ Hóa Thần lại gầm lên:
- Thiếu chủ, đừng quan tâm tới ta, chạy mau!
Tống Kiều lại hơi kinh ngạc, Tống Hà không phải đi đuổi giết Lục Ly và Minh Vũ à? Hai người này sao có thể thoát khỏi sự đuổi giết của Tống Hà?
- Chạy? Chạy đi đâu được?
Lục Ly lộ ra vẻ mặt chua chát, nhìn Tống Kiều nói:
- Khắp nơi đều là người của Tống gia, chúng ta trốn không thoát đâu. Vị đại nhân này, thả người của ta ra đi, chúng ta đầu hàng, theo các ngươi về Tống gia...
Minh Vũ hơi ngẩn ra, nháy mắt liền có phản ứng:
- Vũ Hóa Thần, đừng phản kháng, chúng ta không phải đối thủ của Tống gia, đầu hàng đi.
Khi thực lực của hai bên hoàn toàn không tương xứng, có phản kháng thế nào cũng vô dụng.
Mà khi một bên thực lực không yếu hơn đối phương quá nhiều, vậy sẽ có cơ hội chuyển bại thành thắng. Đương nhiên một ngươi muốn lấy yếu thắng mạnh thì nhất định phải biết vận dụng mưu kế cao minh.
Nếu Lục Ly muốn kích sát Tống Kiều, biện pháp duy nhất chính là tiếp cận Tống Kiều, sáng tạo điều kiện đánh lén thật tốt. Huyết Trảo của hắn rất mạnh, có thể thoải mái xé rách nhục thân của Quân Hầu cảnh, tiền đề là phải tới gần kẻ địch, nếu không hắn sẽ bị kích sát một cách dễ dàng.
Hắn lộ ra vẻ mặt ủ rũ, biểu cảm nhận thua. Minh Vũ cũng không phải loại ngu đần, hai người kẻ xướng người hoạ, Minh Vũ còn một thân toàn là máu, nhìn thì rất giống là có chuyện như vậy, chiến xa thượng cổ lại không hề dừng lại cứ thế tới gần Tống Kiều.
Tống Kiều không hiểu, Vũ Hóa Thần cũng không hiểu, Tống Kiều còn đang thắc mắc Tống Hà đi đâu rồi? Vì sao không cùng xuất hiện? Vì sao hai người này có thể lui về đây?
Vũ Hóa Thần thì lại đang nghĩ, vì sao Lục Ly lại muốn đầu hàng? Đây không phải là phong cách của Lục Ly, Minh Vũ cũng không phải là người như thế.
Tống Kiều và Vũ Hóa Thần rất nhanh liền có phản ứng, Vũ Hóa Thần thì là nghĩ ra rồi, Tống Kiều lại trở nên đề phòng, bởi vì chiến xa thượng cổ đã cách hắn một nghìn mét.
- Dừng lại!
Tống Kiều quát lên, huyết mạch ấn ký trên cổ cũng sáng lên, tùy thời chuẩn bị xuất thủ. Hắn có thể tu luyện đến Quân Hầu cảnh hậu kỳ, tất nhiên không phải hạng ngu ngốc, Tống Hà không xuất hiện, đây là sơ hở lớn nhất.
Lục Ly nhìn Minh Vũ, người sau khống chế chiến xa dừng lại, Lục Ly chắp tay nói:
- Vị đại nhân này, trước tiên thả người của ta ra đã. Tống gia các ngươi muốn cái gì ta sẽ đưa cái đó, các ngươi không phải muốn Tiểu Bạch à? Ta cho các ngươi!
Trong tay áo của Lục Ly một con tiểu thú bay ra, đứng trên vai Lục Ly, mắt Tống Kiều lập tức sáng lên.
Có điều hắn không buông bỏ đề phòng, lạnh giọng nói:
- Tống Hà đại ca đâu? Hắn không phải đi truy sát các ngươi à? Người khác đâu rồi?
- Bên kia...
Lục Ly chỉ về phương hướng đó, nói:
- Hắn và Hàn Vô Khánh đang giao thủ, Tống Phúc của nhà ngươi cũng ở bên đó.
Giải thích của Lục Ly rất hợp lý, Tống Kiều hơi buông lỏng đề phòng, ánh mắt hắn lại tỏa định Tiểu Bạch, quát to:
- Ném con tiểu thú này tới đây, ta sẽ tha cho người của ngươi!
Chương 484 Liên hoàn kế
Bắt Tiểu Bạch, đây là mục đích lần này của Tống gia, chuyện còn lại ngược lại không quan trọng.
Lục Ly lại lắc đầu nói:
- Trước tiên thả người đã, nếu không ta sẽ cùng chết với Tiểu Bạch.
- Được rồi.
Tống Kiều tự thấy thực lực cường đại, hơn nữa Vũ Hóa Thần lúc này đã vô cùng yếu ớt, hắn căn bản không sợ. Hắn vung tay lên, dây leo đan vào nhau ở phía dưới tự động tản ra, giống như cánh hoa mở ra từng tầng, để lộ ra Vũ Hóa Thần đã bị trói như bánh thịt ở bên trong.
Vũ Hóa Thần thảm, Mộc Chi Nguyên huyết mạch này không chỉ có thể vây khốn người khác, còn có thể hấp thu sinh mệnh bản nguyên của võ giả, thân thể của Vũ Hóa Thần bị cuốn lấy, sinh mệnh bản nguyên trong cơ thể không ngừng xói mòn, lúc này đã gài đi mấy chục tuổi, thân thể vô cùng yếu ớt.
- Thiếu chủ, đừng lo cho ta.
Vũ Hóa Thần lại gầm lên, trên người vẫn còn bị mấy dây leo cuốn chặt. Hắn ra sức giãy dụa, lại thủy chung không thể giãy ra được, bộ dạng đã vô cùng yếu ớt.
- Ném tiểu thú cho ta, ta lập tức thả người.
Tống Kiều ngạo nghễ nói:
- Kỳ thật có giết các ngươi hay không cũng không quan trọng, chúng ta không thù không oán, chỉ muốn có được con tiểu thú này thôi.
- Được rồi!
Lục Ly giống như cam chịu số phận, nhìn Minh Vũ một cái, người sau khống chế chiến xa chậm rãi bay về phía trước, Lục Ly nhìn tiểu thú nói:
- Các ngươi phải đối đãi tốt với Tiểu Bạch, nó thích ăn Hồn Tinh. Tiểu Bạch là Thú Hoàng, tính tình hơi lớn, các ngươi phải chiều nó một chút.
Lục Ly lải nhải mãi, trong lời nói đều là vẻ ai oán, giống như một lão mụ tử sắp gả con gái. Tống Kiều nghe thấy Lục Ly nói Tiểu Bạch là Thú Hoàng, mắt lập tức sáng lên.
Tám trăm thước, năm trăm thước!
Tống Kiều cuối cùng cũng tỉnh ngộ, phẫn nộ quát:
- Dừng lại, ném tới đây!
- Đỡ lấy!
Lục Ly cầm Tiểu Bạch lên ném về phía Tống Kiều, mắt Tống Kiều sáng như tinh thần, Bản Mệnh Châu ở phía dưới sáng lên bay về phía Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch lại dường như có chút sợ hãi, thân thể lóe lên, không ngờ bay xuống dưới chạy trốn, tốc độ của nó rất nhanh, đạt tới cực hạn thì có thể sánh bằng võ giả Bất Diệt cảnh.
- Tiểu gia hỏa, đừng sợ!
Tâm tư của Tống Kiều đều bị Tiểu Bạch chiếm trọn, không ngờ mặc kệ Lục Ly và Minh Vũ, lập tức bay xuống muốn bắt Tiểu Bạch.
Chính là lúc này.
Cơ hội Lục Ly trăm cay nghìn đắng xây dựng ra cuối cùng cũng tới, hắn ra hiệu cho Vũ Hóa Thần, cả người từ trên chiến xa thượng cổ bay xuống.
Minh Vũ xuất thủ, ngưng tụ huyền lực đánh ra một chưởng, lại không phải nhắm vào Tống Kiều, mà là đập tới sau lưng Lục Ly.
Lưng Lục Ly bị một chưởng đánh trúng, cũng may có chiến giáp Thiên cấp bảo hộ, không bị thương thế nghiêm trọng. Chỉ miệng phun ra một búng máu, thân thể hắn lại giống như như quả đạn pháo bắn về phía Tống Kiều.
Một chưởng này của Minh Vũ nắm rất chuẩn lực độ, chỉ khiến cho Lục Ly bị thương nhẹ. Hắn và Lục Ly đã sớm dùng ánh mắt trao đổi một phen, một chưởng này của hắn là khiến Lục Ly tăng tốc, để Lục Ly tới gần Tống Kiều.
- Hả?
Tống Kiều vừa bay xuống, cảm thấy Lục Ly đang bay tới thì đột nhiên ngẩng đầu, trong tay hắn lập tức sáng lên huyền lực, muốn trảm sát Lục Ly.
- Ầm!
Phía dưới vang lên một tiếng nổ mạnh, Vũ Hóa Thần đang vô cùng yếu ớt cả người lại bốc lên liệt hỏa hừng hực, đốt cháy dây leo. Hắn cũng phóng lên cao, trong tay xuất hiện một thanh chiến đao, giống như mãnh thú chém tới Tống Kiều.
Cùng lúc đó, giới chỉ trong tay Lục Ly sáng lên, một cái đầu người xuất hiện, hắn đột nhiên đập một cái, cười lạnh nói:
- Tống Hà đại ca của ngươi ở đây, đỡ lấy!
Một cái đầu nhuốm máu nặng nề đập tới, xoay tròn trong không trung, cặp mắt chết rồi vẫn mở to đó nhìn về phía Tống Kiều, khiến sâu trong linh hồn Tống Kiều truyền đến chấn động.
Thế của Minh Vũ tới rồi, thiên địa phong vân biến ảo, một cỗ thiên uy trấn áp xuống, trấn áp Lục Ly xuống dưới, thân thể của Tống Kiều cũng không thể tránh khỏi mà bị trấn áp.
Vũ Hóa Thần, Lục Ly, Minh Vũ, Tiểu Bạch, ba người một thú phối hợp vô cùng hoàn mỹ.
Hơn nữa là liên hoàn kế, từng bước khiến Tống Kiều bước vào cạm bẫy, từng bước trùng kích tâm linh của Tống Kiều, khiến hắn căn bản không rảnh để phản ứng, khiến hắn căn bản không làm ra được phản kích hữu hiệu.
- Di Hình Ảo Ảnh!
Lục Ly gầm lên một tiếng, Minh Vũ của vô cùng phối hợp khiến thế yếu đi, thân thể, ở trong không trung từ một phân thành hai, từ hai phân làm bốn... biến ảo ra mười mấy phân thân.
Mười mấy phân thân này còn có thể tự hành động, từ bốn phương tám hướng phóng tới Tống Kiều. Những phân thân này có một điểm giống nhau, một tay vẫn giấu trong tay áo, không nhìn thấy bàn tay.
- Chết.
Vũ Hóa Thần gầm lên, chiến đao trong tay phun ra hỏa diễm màu lam cuồn cuộn, mang theo thế kinh thiên, từ dưới bay lên, nặng nề bổ tới chân Tống Kiều.
Tống Kiều vừa bị phân thân củaLục Ly hấp dẫn, lúc này đột nhiên bừng tỉnh, Lục Ly chỉ là một Hồn Đàm cảnh, hắn có thể có lực công kích gì chứ? Phân thân của hắn nhiều như vậy, không phải để mê hoặc mình, hấp dẫn sự chú ý của mình à?
Hắn là đang phụ trợ cho công kích của Vũ Hóa Thần, Vũ Hóa Thần là chủ lực, Lục Ly chỉ là phô trương thanh thế!
Tống Kiều là Quân Hầu cảnh hậu kỳ, phản ứng tất nhiên rất nhanh, hắn lập tức phóng ra thần kỹ Mộc chi nguyên huyết mạch, dây leo đầy trời quét về phía Vũ Hóa Thần, muốn vây khốn Vũ Hóa Thần.
- Không đúng!
Hắn vừa phóng thích dây leo thì đột nhiên cảm thấy không đúng, bởi vì... Trong đầu hắn hiện lên một loại cảm giác nguy hiểm trí mạng!
Hắn đột nhiên ngẩng đầu, lại nhìn thấy một móng vuốt màu bạc chộp tới đầu mình, một cỗ khí tức sâm hàn bao phủ toàn thân hắn, hắn cảm thấy giống như rơi vào hầm băng.
Bùm!
Đầu Tống Kiều giống như dưa hấu vỡ nát, Huyết Trảo của Lục Ly thuận thế đè xuống, một phát đập nát nửa người của Tống Kiều.
Hoàn mỹ!
Minh Vũ thầm cảm khái một tiếng, Vũ Hóa Thần ở phía dưới thì vẻ mặt kích động, Tiểu Bạch bay về, hưng phấn kêu to.
Lại giết được một Quân Hầu cảnh hậu kỳ rồi!
Chương 485 Tiểu thiếu gia
Minh Vũ đã không thể dùng ngôn ngữ để hình dung, chỉ có thể dùng ánh mắt giống như nhìn quái vật nhìn Lục Ly. Đương nhiên... Hắn cũng minh bạch, nếu không phải có hắn và Vũ Hóa Thần phối hợp, Lục Ly là không có cơ hội giết chết Tống Kiều.
Vừa rồi ba người và Tiểu Bạch đều phối hợp vô cùng hoàn mỹ, đầu tiên là giả hàng kéo gần cự ly, sau đó lại dùng Tiểu Bạch thành công dẫn tới tham dục trong lòng Tống Kiều.
Sự chú ý Tống Kiều khi đó đều bị Tiểu Bạch xâm chiếm, Lục Ly thành công lại kéo gần thêm cự ly, sau đó Vũ Hóa Thần phối hợp, Minh Vũ dùng thế trấn áp, tới cuối cùng dùng đầu của Tống Hà khiến Tống Kiều tâm tư rối loạn, dưới sự phối hợp của Vũ Hóa Thần một phát diệt sát Tống Kiều.
Những mưu kế này đều là Lục Ly bố trí, Minh Vũ và Vũ Hóa Thần chỉ nhìn mà phối hợp theo, hiệu quả lại rất khả quan, thoáng cái đã trảm sát được Tống Kiều.
Mưa máu bay tán loạn, rơi xuống đầu Vũ Hóa Thần, Vũ Hóa Thần lại không hề để ý, ngược lại mừng như điên nhìn Lục Ly:
- Thiếu chủ, ngươi cảm ngộ được thần kỹ đó rồi à?
Phân thân của Lục Ly lần lượt biến mất Trong không trung, hắn bay xuống, đứng bên cạnh Vũ Hóa Thần, từ xa Tiểu Bạch nhảy lên vai Lục Ly, Lục Ly nhếch miệng cười nói:
- Vận khí không tồi.
- Lợi hại!
Vũ Hóa Thần thật lòng bội phục rồi, Hồn Đàm cảnh kích sát Quân Hầu cảnh, bất luận Lục Ly là làm như thế nào, nếu việc này truyền ra, toàn bộ Trung Châu e là sẽ chấn động?
Loại thần kỹ này của yêu ma phối hợp với Huyết Trảo, đúng là thần kỹ nghịch thiên. Loại thần kỹ này là một loại phân thân biến thái, Huyết Trảo lại là một loại thủ đoạn công kích biến thái. Hai cái phối hợp hoàn mỹ, lực sát thương quá khủng bố.
Minh Vũ khống chế chiến xa thượng cổ bay xuống, Lục Ly thu hồi không gian giới của Tống Kiều, vung tay lên nói:
- Rút đi đã, Tống gia vẫn còn có rất nhiều cường giả.
Vù.
Lúc này, phía tây truyền đến ba tiếng xé gió, ba người Lục Ly nhìn tới, sắc mặt toàn bộ đại biến. Phía tây có ba võ giả phá không mà đến, toàn bộ đều đeo mặt nạ Thiên Huyễn, không cần nói cũng biết là võ giả của Tống gia.
Bọn Hàn Vô Tâm vẫn không thể ngăn cản người của Tống gia, lại có kẻ địch đuổi theo rồi.
Nếu là một thì còn đỡ, ba người lại có thể hợp lực nghĩ biện pháp kích sát, hiện tại lại tới tận ba.
- Trốn!
Vũ Hóa Thần và Minh Vũ không hề do dự.
Minh Vũ thu hồi chiến xa, Vũ Hóa Thần phóng ra Bản Mệnh Châu tóm lấy hai người bay đi.
- Tống Hà, Tống Kiều đại ca?
Ba Quân Hầu cảnh ở phía sau rất nhanh liền đuổi tới, nhìn thấy đầu của Tống Hà và thi thể của Tống Kiều, vẻ mặt của ba người lập tức lạnh như băng, trên người đằng đằng sát khí, tốc độ đạt đến cực hạn đuổi theo đám người Lục Ly.
Vũ Hóa Thần đích xác rất yếu rồi, tốc độ giảm mạnh, Minh Vũ thì bị thương nặng, tốc độ càng không ra gì. Ba người ở phía sau đều là Quân Hầu cảnh trung kỳ, thoáng cái đã kéo gần cự ly của hai bên.
- Trốn không thoát rồi, chuẩn bị tử chiến thôi.
Lục Ly nhìn thấy người mặt sau đã chỉ còn cách vài dặm, biết là trốn không thoát. Ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng, trong đầu chuyển động nhanh chóng, nghĩ phương pháp cục cục.
Chỉ là...
Đối phương có tới ba người, cho dù hắn có thông minh hơn Lục Linh vạn lần e là cũng không nghĩ ra bất kỳ biện pháp gì.
Vũ Hóa Thần khống chế Bản Mệnh Châu dừng lại, nhìn Minh Vũ, người sau cắn răng lấy ra Bản Mệnh Châu, tóm Lục Ly lên muốn trốn.
Vũ Hóa Thần chuẩn bị liều chết ngăn cản truy binh cho Lục Ly và Minh Vũ đào tẩu. Lục Ly lại lắc đầu nói:
- Không cần chạy, Vũ Hóa Thần không cản được, không bằng liều chết đánh một trận đi.
Nghĩ nghĩ một chút nghĩ nghĩ một chút rồi thấy cũng có lý, Vũ Hóa Thần bị hấp thu rất nhiều sinh mệnh nguyên lực, nguyên khí đại thương, sao có thể chống đỡ được ba người?
Hắn đột nhiên ném Lục Ly đi, hét lên:
- Thiếu chủ, trốn đi! Nếu không chúng ta đều chết không nhắm mắt.
Ba người phía sau cuồng bạo bay tới, còn chưa tới gần, ba đạo sát cơ nồng đậm đã đập vào mặt, trong mắt ba người lấp lánh hồng quang, giống như ba ma thần.
Vù vù.
Lục Ly đi rồi còn quay lại, thân thể biến ảo thành vô số phân thân. Để hai người Minh Vũ và Vũ Hóa Thần chịu chết, còn hắn thì đào tẩu? Đây không phải là nguyên tắc làm người của hắn.
- Chết.
Ba Quân Hầu cảnh của Tống gia cầm kiếm, đều phóng ra huyết mạch thần kỹ và áo nghĩa, lấy ra của mình của mình.
- Hừ!
Ngay lúc này, phía bắc truyền đến một tiếng hừ lạnh, tiếp theo phía bắc có một vầng mặt trời sáng lên, một cỗ khí tức giống như dị thú Hồng Hoang từ phía bắc truyền đến. Khí tức đó khiến Lục Ly cảm thấy mình giống như biến thành một hài tử, chống lại một con cự long.
Không chỉ là Lục Ly, Minh Vũ, Vũ Hóa Thần và ba người của Tống gia cũng có cảm giác như vậy. Mọi người ở đây lập tức không thể động đậy, không phải không gian bị trấn áp, mà là bị khí huyết khủng bố của người đến trấn áp tâm linh, đều cảm thấy ai dám lộn xộn, nháy mắt sẽ chắc chắn phải chết.
Người đó giống như một Phật Đà, sau lưng mang theo kim quang vạn trượng, hắn vừa rồi còn ở ngoài trăm dặm, chỉ trong vài bước đã đến ngoài vài dặm. Hắn mặc chiến bào màu vàng, đầu vuông tai tròn, dáng người khôi ngô, mày rậm mắt to, giống như một chiến thần.
- Nhân Hoàng!
Người của Tống gia và Minh Vũ Vũ Hóa Thần đều chấn động, hai bên đều ngạc nhiên, Nhâm Hoàng này rốt cuộc là có bên nào?
Sau khi Nhân Hoàng đó nhìn thấy Lục Ly, thân thể và linh hồn của Vũ Hóa Thần, Minh Vũ đều trở nên run rẩy, bởi vì ánh mắt của Nhân Hoàng này khi nhìn Lục Ly rất nhu hòa, đây là... Người một nhà.
Khoảnh khắc Mạc Diệp nhìn thấy Lục Ly, linh hồn cũng hơi chấn động, Lục Ly lúc này không đeo mặt nạ, Mạc Diệp vừa nhìn thấy Lục Ly, trong đầu liền hiện lên bóng dáng của một nam tử phong thần như ngọc, trong lòng hắn vô cùng kích động, trên mặt lại không có thần sắc quá khoa trương, chỉ cười nhạt hỏi:
- Ngươi là Lục Ly?
Cả người Lục Ly đều thả lỏng, hắn gật đầu. Mạc Diệp thu hồi ánh mắt, nhìn lướt qua ba người của Tống gia, hỏi:
- Ba người các ngươi là người của Tống gia.