Độc dịch bị Nguyên Lực bọc lại dễ dàng bị điều ra ngoài, xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, bởi vì toàn bộ độc dịch bị Nguyên Lực bao lại, cho nên từ bên ngoài nhìn vào sẽ không thấy có vấn đề gì, giống như là Nguyên Lực bình thường. ""Đợi lát nữa sẽ thử lại."" Lục Ly khống chế Thánh Sơn sừng sững lẳng lặng chờ đợi ở cột đá hàng cuối cùng nghìn trượng phía trước, hắn cẩn thận quan sát Ngao Vận ở đằng xa và Ngao Việt ở phía sau. ""Ủa?"" Lục Ly kinh ngạc phát hiện một điều, dường như uy lực thần văn công kích mà Ngao Việt và Ngao Vận phải hứng chịu lớn hơn rất nhiều? Nói cách khác thần văn này sẽ căn cứ cảnh giới của võ giả tự động tăng cường hay yếu đi? Hiện tại trước mặt Ngao Vận chỉ cách nơi này có sáu hàng cột đá, công kích hiện giờ của thần văn đã trở nên rất khủng bố, Ngao Vận có chút không chống nổi, thoạt nhìn bất cứ lúc cũng sẽ bị thương. Cầu An và Ngao Khí ở phía sau đã hành động, Ngao Khí và Cầu An hành động tự nhiên là vì tàng bảo ở bên trong. Bọn họ có cảm giác nếu lại vào trong một, hai ải nữa, có khả năng sẽ đến chủ mộ của Ung Hoàng Mộ. Xích Long tộc có một quy củ bất thành văn, đó là bất kỳ bảo vật nào do nguyên lão lấy được đều sẽ là của người đó, dù là Thần Khí siêu cấp nhất cũng là của người đó, cường giả trong tộc sẽ không tranh đoạt. Ngao Khí hớn hở tới đây để làm gì? Thứ nhất, tự nhiên là bởi vì mệnh lệnh của Ngao Đỉnh, thứ hai, hắn muốn nhìn một chút bên trong đến cùng có cái gì? Nếu có thể lấy được Ung Hoàng Kích thì lần này lời to. Hắn là Thánh Hoàng, nhưng nếu so sánh Thánh Hoàng với Ung Hoàng thì hắn còn kém xa, hắn cũng có thể luyện chế thánh binh, vấn đề là độ mạnh yếu của thánh binh có liên quan rất lớn đến mạnh yếu của chủ nhân. Thánh Hoàng cường đại sẽ khắc quy luật chân ý mạnh nhất của chính mình vào thánh binh, thánh binh này thật ra là hiện thân của đòn công kích mạnh nhất của Thánh Hoàng. Ung Hoàng đã gần với cường giả Đại Viên Mãn, không có nhiều cường giả cấp bậc như vậy ở mỗi thời đại, còn về cường giả Đại Viên Mãn, mỗi một thời đại tối đa chỉ có hai, ba người. Chẳng hạn như toàn bộ Thiên Hoang Tinh Vực bây giờ, cường giả Đại Viên Mãn chân chính chỉ có ba người, một là tộc vương của Hoang tộc, một người khác là lão tổ tông của ba mươi ba đại tộc, người cuối cùng là một cường giả lánh đời. Thiên Hoang Tinh Vực có ba mươi ba đại tộc, còn có trên trăm cường tộc, mấy trăm tiểu tộc. Ngoài ra có rất nhiều lão ma cùng với cường giả lánh đời. Có bao nhiêu Thánh Hoàng ở Thiên Hoang Tinh Vực? Chuyện này không ai có thể thống kê ra số lượng chính xác, bởi vì lão ma và cường giả lánh đời quá nhiều, không một nghìn cũng tám trăm. Nhiều Thánh Hoàng như vậy, mà cường giả Đại Viên Mãn chỉ có ba người, có thể thấy được sự khó khăn của Đại Viên Mãn, cường giả gần sát Đại Viên Mãn cũng cực kỳ thưa thớt. Thời đại này, cường giả cấp bậc này ở Thiên Hoang Tinh Vực chỉ có mấy chục người, mỗi người đều là đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, ngạo thị một phương. Ung Hoàng chính là một đại nhân vật! Ung Hoàng không phải người của Thiên Hoang Tinh Vực, mà là người từ bên ngoài tới, không ai biết lai lịch của hắn. Sau khi hắn tới đây đã từng chiếm đoạt một giới diện của một người, xưng bá rất nhiều năm, còn từng khai chiến với một đại tộc trong ba mươi ba đại tộc, cuối cùng đại tộc kia đành nhượng bộ. Bởi vì bọn họ không giết chết được Ung Hoàng, nhưng Ung Hoàng lại có thể liên tục giết chết tộc nhân của bọn họ. Ung Hoàng không có con nối dòng, dĩ nhiên không có gia tộc, khi tới đây thì hắn đã rất già, ngây người ở nơi này mấy vạn năm thì ra đi. Ung Hoàng có một thanh chiến kích, đây cũng là một trong khí giới thành danh của hắn, thanh binh khí này đã nhuộm máu của mười mấy Thánh Hoàng, Ung Hoàng Kích cũng được nhận định là một trong những thánh binh mạnh nhất. Ung Hoàng Mộ đã từng bị rất nhiều cường giả tiến đến tìm kiếm, có người nói chủ mộ đã sớm bị phá, chỉ còn mấy chỗ cực kỳ nguy hiểm, Thánh Hoàng bình thường mà đi vào chắc chắn sẽ chết, Thánh Hoàng cường đại đi vào sẽ đưa tới bên kia đổ nát, cho nên ở đây dần dà không còn cường giả tới dò xét nữa. Tuy nghe đồn Ung Hoàng Mộ đã bị phá mở, nhưng Ung Hoàng Kích vẫn không có hiện thế. Lúc này mọi người đi vào đây, phát hiện thần văn bên này phức tạp cường đại như vậy, cho nên hoài nghi chỗ này mới là khu chủ mộ, nói cách khác, Ung Hoàng Kích có khả năng ở trong này? Cầu An cũng nghĩ như vậy, nếu hắn lấy được Ung Hoàng Kích, Xích Long tộc khẳng định không dám cướp của hắn, bằng không sẽ là kẻ địch của Thiên Cẩu tộc. Thiên Cẩu tộc và Xích Long tộc vẫn luôn là minh hữu, sẽ không đến mức vì một món thánh binh mà trở mặt thành thù. Hơn nữa, Cầu An cũng có bản lĩnh bảo toàn tính mạng, miễn là lấy được Ung Hoàng Kích, đám Ngao Việt không dễ gì giết được hắn. Cho nên Cầu An và Ngao Khí một trước một sau theo ở phía sau, bốn Thánh Hoàng xếp thành một đội xông vào cửa. Lúc này, Ngao Vận cách Lục Ly chỉ có bốn hàng cột đá, tuy đã bị thương, nhưng xem tình huống thì chắc là có thể xông qua. Ngao Việt chậm hơn Ngao Vận một chút, nhưng chỉ thiếu hai hàng cột đá. Lục Ly chuẩn bị ra tay, ánh mắt của hắn khóa chặt Ngao Vận, chờ Ngao Vận vọt tới hàng cột đá thứ hai đếm ngược. Đến lúc đó, thần văn công kích sẽ mãnh liệt hơn, Ngao Vận cũng sẽ ốc còn không mang nổi mình ốc, một kích của hắn có thể khiến cho Ngao Vận như thêm sương lên tuyết, rơi xuống địa ngục. Thời gian trôi qua từng chút một, sau nửa nén hương, Ngao Vận đã tới cột đá hàng thứ hai, công kích nơi này tăng nhiều lên hai mươi cái, Ngao Vận vốn đã bị thương, lần này ước chừng sẽ bị thương nặng hơn. Oong! Lục Ly lẻn ra ngoài, hắn đã sớm ngưng tụ vài thanh Linh Hồn Chi Kiếm công kích tới, mặt khác, hắn còn thả ra Linh Trận thuật, đồng thời pháp tướng hiện ra sau lưng hắn bộc phát ra, còn có vô số luồng Nguyên Lực chiến nhận trút xuống hướng bên kia. Bốn loại công kích!
Chương 4112 Một người chặn ải
Lục Ly không ra tay thì thôi, đã ra tay thì sẽ thả ra các loại công kích mạnh nhất của mình, hắn muốn trực tiếp giết chết cường giả này của Xích Long tộc! - A? Ngao Vận thay đổi sắc mặt, vốn mấy chục luồng công kích bên này đã khiến hắn rất đau đầu, đoán chừng dù có thể chống cự được thì cũng sẽ bị trọng thương. Nhưng không nghĩ tới vào giờ phút này Lục Ly lại ra tay, mặc dù công kích trông không quá mãnh liệt, nhưng sẽ làm hắn liên tiếp gặp nạn. - Tiểu tặc, ngươi dám? Ngao Vận ở phía sau tức giận, rống lên: - Ngươi dám xằng bậy, có tin lát nữa chúng ta đi qua rút gân lột da của ngươi không? - Ngu ngốc! Lục Ly đảo tròng mắt, nói: - Ngươi xem như là một cường giả tiếng tăm lừng lẫy của Thiên Hoang Tinh Vực mà sao não tàn thế? Uy hiếp như vậy có ích gì? Chưa chắc khi ta không ra tay, các ngươi tới cửa khách khí quỳ xuống hành lễ với ta, gọi ta là gia gia, đúng không? - Ngươi... Ngao Việt tức giận đến râu tóc dựng đứng, đang lúc hắn định rít gào vài tiếng thì bên Ngao Vận đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết. Đám người Ngao Việt, Cầu An, Ngao Đỉnh ánh mắt quét tới, nhìn thấy Ngao Vận bị thần văn xoắn thành thịt nát, tay chân cụt bay đầy trời, thế mà cuối cùng bị giết chết. Im lặng! Toàn trường vào giờ phút này đột nhiên trở nên vô cùng tĩnh lặng, mặc dù sức chiến đấu của Ngao Vận không tính là quá mạnh, nhưng cũng là nhân vật số một ở Thiên Hoang Tinh Vực, là nguyên lão xếp hạng cao trong Xích Long tộc. Bọn họ đều cảm ứng được thần văn công kích vừa rồi, Ngao Vận hẳn là có thể chống chọi được, nhưng vì sao lúc Lục Ly phóng ra công kích thì hắn trực tiếp bị giết? Còn là bị giây giết! Ngao Việt không nghĩ ra, Ngao Khí và Cầu An cũng không hiểu nổi, công kích của Lục Ly không có chỗ nào đặc biệt, chỉ có hai loại linh hồn công kích, một loại là pháp tướng công kích, loại còn lại là Nguyên Lực công kích. Một cấp Đế thì linh hồn công kích có thể mạnh được bao nhiêu? Bọn họ đều có thể cảm nhận được uy lực của pháp tướng, Nguyên Lực công kích thì càng không cần phải nói. Cho nên Ngao Việt, Cầu An và Ngao Khí hoàn toàn không nghĩ ra, chính vì không nghĩ ra nên giờ phút này trong sân đột nhiên trở nên tĩnh lặng như vậy. Ầm ầm ầm! Công kích của thần văn đánh thức ba người, đám Ngao Việt vội thả ra thần thông chống đỡ thần văn công kích, cùng lúc đó thần niệm hoài nghi vươn tới chỗ Ngao Vận chết quét tới quét lui, sau đó lại quét hướng Lục Ly, trong mắt đều là vẻ không hiểu. ""Thật là lợi hại!"" Chỉ có Lục Ly mới biết Ngao Vận chết như thế nào, công kích của hắn đúng là không có ý nghĩa quá lớn, ngay cả Linh Trận thuật cũng không có ảnh hưởng nhiều đến Ngao Vận. Nguyên nhân thật sự khiến Ngao Vận chết là do một giọt chất lỏng kịch độc! Lúc Lục Ly phát ra Nguyên Lực công kích thì đã giấu một giọt chất lỏng kịch độc ở bên trong. Lúc đó, Ngao Vận vội vàng chống đỡ thần văn công kích, còn phải phòng bị cả linh hồn công kích của Lục Ly, thế nên hắn hầu như không thấy pháp tướng công kích và Nguyên Lực công kích của Lục Ly, chỉ phóng ra luồng công kích chấn vỡ pháp tướng của Lục Ly, hắn căn bản không để ý tới Nguyên Lực công kích này. Một giọt chất lỏng kịch độc dễ dàng đánh trúng đầu của Ngao Vận, sau đó chất lỏng kịch độc rất nhanh tiến vào trong đầu của hắn, kế tiếp thân thể Ngao Vận bất động, cuối cùng bị thần văn nghiền nát. Rốt cuộc chất lỏng kịch độc này có tác dụng gì, nó đã gây thương tổn như thế nào cho Ngao Vận? Lục Ly cũng không biết rõ, hắn chỉ biết là trước kia Ngao Vận có thể ngăn trở thần văn công kích, nhưng khi chất lỏng kịch độc đi vào thì hắn không thể nhúc nhích cơ thể, cũng không ngăn cản được thần văn công kích, cho nên bị thần văn công kích nghiền nát. ""Chất lỏng kịch độc rất mạnh, cực kỳ mạnh!"" Lục Ly trong lòng hơi kích động, điểm đáng tiếc duy nhất là chỉ có ba giọt chất lỏng kịch độc, nếu có hơn mười giọt, dù là mười mấy Thánh Hoàng thì hắn cũng không sợ. - Tiểu tặc, ngươi chết chắc rồi, chết chắc rồi! Qua giây lát, Ngao Việt lần nữa rống lên, mặc kệ như thế nào, cái chết của Ngao Vận không thoát khỏi liên quan đến Lục Ly, Lục Ly cư nhiên hại chết một nguyên lão cường đại của Xích Long tộc? Hắn càng nghĩ càng giận, dừng một chút lại rống lên: - Trên trời dưới đất, không ai có thể cứu được ngươi, ngươi sẽ trở thành kẻ địch của Xích Long tộc chúng ta, đến chết mới thôi. ""Ngu xuẩn..."" Lục Ly bất đắc dĩ sờ trán một cái, nói: - Ngươi cũng đã sống mấy trăm nghìn năm rồi, sao mà còn ngây thơ như thế? Ta không giết hắn, bộ tộc của ngươi cũng sẽ đuổi giết ta thôi, tộc ngươi đã muốn đuổi giết ta, vậy ta đánh chết cường giả này của tộc ngươi có vấn đề gì sao? Đừng rống nữa, ta đứng ở đây, ngươi qua đây là lập tức có thể giết được ta đó! Ngao Việt giận điên lên, đôi mắt hắn đỏ ngầu, điên cuồng lao đến phía trước. Hắn không tin Lục Ly có thể giết chết hắn, chỉ là một cấp Đế nho nhỏ, đừng nói là hắn hiện tại, dù là nghìn vạn năm trước thì trong mắt hắn cũng chỉ là con kiến. Mấy năm nay, hắn cơ bản không hề để mắt đến toàn bộ cấp Đế. Hiện giờ có một cấp Đế, còn là một tiểu võ giả mới vừa vào cấp Đế không bao lâu, một tên nhà quê không chỉ giết chết nguyên lão của tộc quần bọn họ, mà còn vũ nhục hắn như vậy? Đây quả thực là nhục nhã không gì sánh được. Thân thể hắn lao đi, tăng tốc độ xông qua cửa, Lục Ly ánh mắt lộ ra vẻ hưng phấn, chỉ cần đánh chết cường giả này, hai cường giả phía sau không cần phải lo nữa. ""Ngao Việt nguyên lão!"" Ngao Khí vẫn luôn tra xét nơi Ngao Vận chết, hắn đột nhiên truyền âm nói: ""Ngươi tỉnh táo lại một chút, nhìn kỹ đầu của Ngao Vận đi!"" Ngao Việt nhìn lướt qua, con ngươi lập tức hơi co rút, một bên đầu của Ngao Vận có một cái lỗ lớn, bên trong bị ăn mòn thành một cái lỗ lớn, hơn nữa lúc này vẫn đang tiếp tục bị ăn mòn. - Cái này... Trong lòng hắn cả kinh, rốt cuộc hiểu vì sao Ngao Vận lại chết, Ngao Vận chết là do trúng kịch độc. Bọn họ không hiểu, Lục Ly hạ độc Ngao Vận từ lúc nào?
Chương 4113 Một người chặn ải
Chẳng lẽ Lục Ly là một tông sư dùng độc? Nếu như vậy thì hắn cũng không chịu nổi. ""Lui về trước đã!"" Ngao Việt thấy vẻ mặt ung dung của Lục Ly, trong lòng càng nghĩ càng sợ. Lục Ly cố ý khiến hắn tức giận, dẫn dụ hắn đi qua, sau đó nhân cơ hội độc chết hắn sao? ""Trở về!"" Ngao Việt đảo tròng mắt, bây giờ đi qua rất nguy hiểm, dù sao hiện giờ không vội, Lục Ly trốn không thoát, lui về trước rồi nghĩ biện pháp, có sách lược vẹn toàn rồi tấn công tiếp, không cần phải gấp. Ngao Việt quay người trở về, đi tới khó khăn, lui lại thì dễ hơn nhiều, uy lực giảm xuống rất nhiều. Ngao Đỉnh và Cầu An thấy Ngao Việt lui thì cả hai cũng lùi về phía sau, chỉ tốn nửa nén hương đã lui trở về. - Ha ha! Tiếng cười lạnh của Lục Ly vang lên: - Lão phế vật của Xích Long tộc, không phải vừa rồi lớn lối lắm sao? Không muốn giết ta hả? Hiện giờ thế mà run sợ rồi? Chút tiền đồ này của ngươi, mấy năm nay ngươi đúng là sống uổng rồi. Ngao Việt nghe xong lập tức nổi trận lôi đình, tức giận đến thân thể run rẩy, đã bao nhiêu năm không có ai nói chuyện với hắn như vậy? Cho dù là nguyên lão của Địch tộc cũng không dám làm nhục hắn như thế. - Bình tĩnh! Ngao Khí mặt không thay đổi nhìn Ngao Việt, nói: - Ngao Việt trưởng lão, hôm nay ngươi có gì không đúng lắm, sao lại dễ nổi giận như vậy? Trong tình huống này, nếu là cường giả cùng cấp bậc với ngươi, ước chừng ngươi đã sớm đã bị giết. Ngao Việt sắc mặt trở nên có chút khó chịu, nhưng Ngao Việt sau cùng là một người thông minh, rất nhanh bình tĩnh lại. Hắn phát hiện tình trạng của hắn đúng là kỳ lạ, có lẽ là bởi vì truy lùng lâu như vậy, Ngao Đỉnh bên kia vô hình gây áp lực quá lớn. Có thể là bởi vì Lục Ly quá trẻ tuổi, cấp bậc quá thấp, điều này khiến cho hắn thẹn quá hóa giận, cũng có thể vì cái chết của Ngao Vận khiến hắn không biết khi trở về phải giải thích như thế nào với Ngao Đỉnh, lòng hắn có chút loạn. Ngao Việt ngồi xếp bằng tại chỗ, nhắm mắt lại bắt đầu nghĩ biện pháp, hắn phải khiến cho mình thật bình tĩnh, như vậy mới có thể tìm ra cách, nhanh chóng đánh chết Lục Ly, rửa sạch sỉ nhục. Ngao Khí và Cầu An cũng bắt đầu nghĩ biện pháp, bên Lục Ly ngược lại không có vấn đề gì, hắn cần thời gian đợi Huyết Linh Nhi phá giải thần văn. Nhưng sau khi phá giải thần văn xong thì nên lập tức đi vào hay làm gì đây? Hắn hơi do dự. Nếu lập tức đi vào, đám Ngao Việt chắc chắn cũng sẽ lập tức xông tới đây, thời gian chênh lệch với hắn tối đa chỉ khoảng mấy nén hương, mà với thời gian ngắn ngủi như vậy, Huyết Linh Nhi rất khó bố trí thần văn ở trên cửa, cho nên bọn họ sẽ rất nhanh đuổi kịp. Cửa ải kế tiếp ai biết sẽ có nơi tốt như vậy hay không, chỉ dựa vào thực lực của hắn thì sao có thể là đối thủ của Ngao Việt? Không vào, lẽ nào hắn phải giằng co với bọn họ như vậy mãi? Lỡ Xích Long tộc có cường giả mạnh hơn tới tiếp viện, đến lúc đó hắn biết trốn đâu đây? Trong khoảng thời gian ngắn, Lục Ly hơi mờ mịt, hắn trầm ngâm giây lát rồi quyết định đợi cánh cửa kia mở ra, xem một chút bên trong cánh cửa có gì rồi quyết định sau. Năm ngày trôi qua nhanh, đám Ngao Việt vẫn chưa có biện pháp phá giải, vì thần văn nơi này không có góc chết, không có đường tắt, bọn họ bắt buộc phải xông qua thần văn. Thần văn nơi này nhằm vào rất mạnh, sẽ tăng cường uy lực dựa theo thực lực của ngươi, nếu càng nhiều người thì sẽ càng tăng lên. Cho nên, nơi này không có chỗ để đầu cơ trục lợi, chỉ có thể gắng gượng chống đỡ xông tới. Trước đó Lục Ly có thể một người chặn ải, vạn người không phá nổi là do hắn có chất kịch độc, Ngao Vận còn không chịu được nháy mắt chết đi, bọn họ khẳng định cũng không chịu đựng nổi... ""Chủ nhân, phá xong rồi."" Hơn một canh giờ sau, truyền âm của Huyết Linh Nhi vang lên, cánh cửa kia im hơi lăng tiếng mở ra. Cánh cửa rốt cục vẫn mở ra, Lục Ly không có quá nhiều vui sướng, không nhúc nhích cơ thể, hắn suy nghĩ một chút rồi truyền âm qua: ""Huyết Linh Nhi, ngươi đi vào trước kiểm tra một chút, nhìn bên trong có cái gì, nếu có nguy hiểm thì không được liều lĩnh!"" ""Biết!"" Huyết Linh Nhi chui vào, Lục Ly tiếp tục đứng thờ ơ nhìn nhóm Ngao Việt ở đằng xa. Đám người Ngao Việt cũng phát hiện cửa mở, trong mắt bọn họ lộ ra một tia ngạc nhiên nghi ngờ và vui sướng. Kinh ngạc nghi ngờ là Lục Ly không hề làm gì cả, cũng không nhìn thấy hắn phá giải thần văn, thế vì sao cửa lại mở? Vui sướng là cửa mở thì Lục Ly nhất định sẽ đi vào? Bọn họ có thể lập tức đuổi kịp, không có khả năng cửa ải kế tiếp cũng là loại địa hình này, có thể để cho Lục Ly lợi dụng. - Hả? Tiểu tặc này không nhúc nhích? Ngao Việt, Cầu An, Ngao Khí liếc nhau một cái, có chút mơ hồ, cửa mở rồi mà sao Lục Ly không vào nhìn một chút? Lỡ bên trong có chí bảo hay là lối thoát chạy trốn thì sao? Ước chừng qua thời gian một nén hương, Huyết Linh Nhi rốt cục truyền âm, nó nói: ""Chủ nhân, bên trong là một đại điện siêu cấp, có một quan tài cổ hoàng kim rất lớn, còn có một chút báu vật, ngoài ra còn có một cái hành lang, cùng với một tế đàn truyền tống. Bên trong tòa đại điện này cũng có thần văn rất khủng bố, khủng bố hơn nơi này, cụ thể là dạng thần văn gì thì ta cần phải tra xét."" ""A?"" Huyết Linh Nhi truyền tới hơi nhiều tin tức, khiến Lục Ly giật mình, trong lòng hắn đầu tiên là vui vẻ, theo sau trở nên ngưng trọng. Bên trong có một quan tài cổ hoàng kim, đại biểu hắn thật sự đã đến mộ địa, còn có báu vật, hẳn là chí bảo do mộ chủ để lại, hành lang và tế đàn truyền tống đại biểu có lối ra. Nhất là tế đàn truyền tống, rất có thể truyền tống ra ngoài. Bên trong có thần văn cường đại? Việc này có chút đau đầu, nếu hắn đi vào rồi bị thần văn trấn áp, đám Ngao Việt đuổi theo phía sau có thể dễ dàng đánh chết hắn, sau đó tất cả báu vật đều là của đám người Ngao Việt. Làm sao bây giờ? Lục Ly trong khoảng thời gian ngắn hơi mê man, hắn trầm ngâm cỡ hai nén hương thì lên tiếng: ""Huyết Linh Nhi, ngươi trước tiên đi tra xét thần văn bên trong, phải bảo đảm ta sau khi tiến vào có thể trực tiếp tới chỗ tế đàn truyền tống!
Chương 4114 Ung Hoàng Kích
""Chỉ cần ta có thể đến tế đàn truyền tống, những chuyện khác không là vấn đề."" Lục Ly không coi trọng những báu vật này, mạng không còn thì muốn báu vật làm cái gì? Hắn chỉ cầu chạy thoát, nếu như có thể đến được tế đàn truyền tống thì hắn lập tức có thể truyền tống ra ngoài, sau đó hắn sẽ dùng tốc độ nhanh nhất chuồn đi. Hiện tại hắn có Thần Dịch thuật, có thể tùy ý thay đổi dung mạo và hơi thở, Lưỡng Nghi Giới nhiều chủng tộc như vậy, Xích Long tộc có thể tìm được hắn trong biển người mênh mông sao? Cái gì cũng không quan trọng, đường lui quan trọng nhất, trước tiên bảo đảm chính mình an toàn, còn lại thì có thể cầm thì cầm, không cầm được cũng không sao cả, đây chính là sách lược của Lục Ly. ""Tốt!"" Huyết Linh Nhi đi dò xét, Lục Ly lấy ra Thánh Sơn lắc người đi vào, tiếp tục tu luyện dưới gốc cây kia. Thánh Sơn sừng sững ở đây, như một lạch trời ngăn cản đám Ngao Việt đi tới trước. Lục Ly không đi, nhóm người Ngao Việt cũng không dám mạnh mẽ xông tới, chỉ có thể cùng đợi. Lần này thời gian Lục Ly chờ đợi không dài, chỉ nửa canh giờ Huyết Linh Nhi đã truyền âm: ""Chủ nhân, đường đi tế đàn truyền tống và hành lang kia đều an toàn, chỉ có đường đi thông quan tài cổ hoàng kim và đài cao báu vật kia là có thần văn cường đại!"" ""A?"" Lục Ly trong lòng vui vẻ, miễn đường đi ra ngoài an toàn, vậy thì hắn có thể tiến có thể lùi rồi. Hắn trầm ngâm giây lát rồi quyết định đi, đợi ở nơi này không phải là cách, hắn không có khả năng ở đây cả đời. Xích Long tộc nhiều cường giả như vậy, nếu phía sau có thể phái ba người qua đây, vậy trở về cũng có thể phái ra vài kẻ mạnh hơn tới đây. Hiện tại hắn đánh chết Ngao Vận đã bị xem là đại địch sinh tử của Xích Long tộc. ""Đi!"" Lục Ly hạ quyết tâm, khống chế Thánh Sơn hóa thành một vệt sáng vọt vào bên trong cánh cửa, một luồng sáng trắng hiện ra, hắn đã tới một đại điện to lớn, một đại điện càng thêm rộng lớn khí phái. Hắn tùy tiện nhìn lướt qua, lập tức ra lệnh: ""Huyết Linh Nhi, trước tiên đóng cửa ở phía sau, nghĩ biện pháp bố trí một ít thần văn, ngăn cản kẻ địch tiến vào."" ""Biết!"" Huyết Linh Nhi đi bố trí, lúc này Lục Ly mới quan sát tỉ mỉ đại điện này. Đại điện này cho hắn cảm giác đầu tiên giống như hoàng cung, là một đại điện vương giả ở, phi thường uy nghi và khí thế. Chính giữa đại điện để một quan tài cổ to lớn, mặt trên trạm trỗ long phượng, còn có kim quang lờ mờ, bên trong chắc là di thể của mộ chủ. Phía sau quan tài cổ có ba cái đài cao, ba cái đài cao này đều có thang đá có thể leo lên, trên mỗi đài cao đều có báu vật. Trên đài cao thứ nhất có một món chiến giáp, chiến giáp này không giống với chiến giáp bình thường, cảm giác như trọn vẹn một khối, tựa hồ không giống được luyện chế ra, mà là tồn tại một cách tự nhiên. Chiến giáp lấp lánh ánh sáng, hơi thở phong cách cổ xưa chính khí, khiến người ta cảm thấy phi thường thoải mái. Trên đài cao thứ hai có một chiếc nhẫn màu đen xinh đẹp, Lục Ly còn thấy trên mặt nhẫn có một chữ 'Ung', chiếc nhẫn này không giống như nhẫn không gian, không biết có tác dụng gì. Ánh mắt của Lục Ly bị món báu vật thứ ba hấp dẫn, đó là một thanh chiến kích, Lục Ly mới nhìn thoáng qua đã cảm giác không dời mắt được. Chiến kích rất đẹp, cũng vô cùng khí phách, mặt trên có mùi máu tươi tỏa ra nhè nhẹ, khiến cho Lục Ly cảm giác tim đập nhanh. ""Chí bảo!"" Trong lòng Lục Ly hiện ra một loại xung động, nhất định phải lấy được thanh chiến kích này, chiến kích này tuyệt đối là binh khí mạnh nhất mà hắn từng thấy, không gì sánh bằng. Chiến kích này mang đến cho hắn một loại cảm giác như vũ khí trải qua trăm trận, nhuộm vô số máu tươi của cường giả, hơi thở bên trong chiến kích khiến cho hắn có một loại cảm giác nhiệt huyết sôi trào. Hắn giống như một tên thổ phỉ ngây ngốc mấy chục năm ở trên núi, đột nhiên trông thấy một tiểu cô nương xinh đẹp vậy, loại lực hấp dẫn này có thể lay động dục vọng chỗ sâu nhất trong lòng hắn. ""Ta phải lấy được thanh chiến kích này, nhất định phải lấy được!"" Lục Ly tự dặn lòng, loại cảm giác này quá mạnh mẽ, như lần đầu tiên hắn thấy được long huyết. Vào giờ phút này, trong đầu hắn thậm chí xuất hiện một ý niệm, đó là không tiếc bất cứ giá nào, dù có chết cũng phải lấy được thanh chiến kích này. Ý niệm này nổi lên hơi không có đầu đuôi, nhưng rất chân thật, Lục Ly hít một hơi thật sâu, ép buộc chính mình nhắm mắt lại không nhìn tới. Huyết Linh Nhi đã nói qua, phương hướng đi quan tài cổ, ba đài cao đều có thần văn khủng bố. Thật ra không cần Huyết Linh Nhi nói Lục Ly cũng biết quanh nơi này vô cùng nguy hiểm, cảm giác từng bước đều tràn ngập sát khí. Lý trí nói cho Lục Ly biết đừng nỗ lực đi lấy ba báu vật này, có lẽ sẽ khiến cho hắn nạp mạng. Nhưng trong lòng hắn lại vô cùng khát vọng, nhất là khát vọng với thanh chiến kích kia xuất phát từ nơi sâu nhất trong linh hồn. Cho nên Lục Ly khắc chế chính mình không nên nhìn, trước tiên chờ Huyết Linh Nhi bố trí xong thần văn rồi đi tra xét rõ ràng một lần. Nếu Huyết Linh Nhi không cách nào phá giải, xác định nơi này nguy hiểm không gì sánh bằng, vậy hắn chỉ có thể nhịn đau cắt thịt. Báu vật rất quan trọng, nhưng mạng càng quan trọng hơn! Báu vật chỉ là một phần tăng cường sức chiến đấu, sức chiến đấu có thể chậm rãi tu luyện, về sau không phải là không có cơ hội thu được báu vật, nhưng nếu mất mạng thì báu vật có nhiều hơn nữa cũng có tác dụng gì? Lần này Huyết Linh Nhi bố trí cỡ ba ngày! Không phải nó bố trí phức tạp, mà là đám Ngao Khí đã vọt tới, ngay lập tức đã bắt đầu phá giải cánh cửa này, thật ra Huyết Linh Nhi đang giao thủ với Ngao Khí, một bố trí, một phá giải. ""Chủ nhân!"" Một ngày sau, Huyết Linh Nhi truyền âm nói: ""Năng lực về mặt thần văn pháp trận của cường giả bên ngoài kia mạnh hơn ta, thời gian ta bố trí ngắn hơn thời gian hắn phá giải, nhưng kéo dài thời gian không quá lâu. Tối đa ba canh giờ là hắn đã có thể phá giải, cho nên chúng ta cần phải mau chóng rời đi!"" ""Ba canh giờ, cũng đủ rồi!""
Chương 4115 Xong đời
Đôi mắt Lục Ly sáng lên, hắn nói: ""Chúng ta có hai canh giờ rưỡi, Huyết Linh Nhi, giúp ta thử xem có thể khống chế thanh chiến kích kia hay không, nếu hai canh giờ rưỡi không lấy được thì chúng ta lập tức rời đi!"" Trong hai canh giờ rưỡi, dù rằng lấy được Ung Hoàng Kích hay không thì Lục Ly vẫn sẽ rời đi ngay. Hắn để cho Huyết Linh Nhi ra ngoài thăm dò, hơn nữa chỉ là thăm dò đài cao phía Ung Hoàng Kích, hai bảo vật còn lại hắn không có thời gian đi lấy. Huyết Linh Nhi rời đi thăm dò trong thời gian nhanh nhất, Lục Ly lặng lẽ chờ đợi đồng thời luyện hóa thần dược tiếp tục hồi phục để cơ thể đạt tới trạng thái đỉnh cao, lúc trước cơ thể hắn vẫn chưa khôi phục hoàn toàn. Huyết Linh Nhi đi thăm dò bằng tốc độ nhanh nhất, trong lòng Lục Ly lo lắng cùng mong đợi. Thoáng chốc đã một canh giờ trôi qua, Huyết Linh Nhi vẫn chưa có tin tức gì. Nửa canh giờ nữa trôi qua, Lục Ly càng thêm lo lắng, chỉ còn lại một canh giờ nữa, đợi thêm lát nữa nếu hắn bị chèn ép ở giữa đường thì quả là gọi trời không thấu, gọi đất không thưa. Lại trôi qua thêm nửa canh giờ nữa, rốt cuộc Huyết Linh Nhi đã truyền tin đến: “Chủ nhân, đã tra xét được. Đi tới đài cao này sẽ rất nguy hiểm, tổng cộng có bốn thần văn, một cái là thần văn trọng lực, một cái khác là sát trận, cái khác nữa là thần văn công kích linh hồn. Cái cuối cùng thì không biết là thần văn gì, ta không thể thăm dò được tác dụng cụ thể. Ta cảm thấy không nên đi tới, cho dù cưỡi Thánh Sơn cũng có khả năng bị thần văn trọng lực đè ép.” Lục Ly trầm mặc, lời khuyên của Huyết Linh Nhi rất khách quan, có điều khát vọng trong lòng Lục Ly lại vô cùng mãnh liệt, hắn ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía đài cao, cắn răng nói: “Bất kể ra sao, chung quy vẫn nên thử một lần, không thử một lần... Ta không cam lòng!” “Huyết Linh Nhi, ngươi chuẩn bị phá trận!” Lục Ly tính toán rồi nói: “Ngộ nhỡ ta bị trấn áp thì người nghĩ cách phá giải thần văn trọng lực.” Đài cao đặt Ung Hoàng Kích cách tế đàn truyền tống không xa, chỉ cần phá giải được thần văn trọng lực, Lục Ly có thể thoát tới tế đàn truyền tống trong chớp mắt. “Được!” Huyết Linh Nhi không chần chừ với quyết định của Lục Ly, nàng lẻn vào bên trong đài cao, bắt đầu nghĩ cách phá giải thần văn trọng lực. Lục Ly tiến vào trong Thánh Sơn, sau đó không hề do dự khống chế Thánh Sơn bay tới đài cao. Bay tới phía dưới đài cao, tốc độ của Lục Ly giảm đi đôi chút, hắn chậm rãi khống chế Thánh Sơn bay tới bậc đá đầu tiên, trong khoảnh khắc đó, cả đài cao đều phát sáng. Sau đó một luồng hơi thở kinh khủng tỏa ra ngoài, một luồng áp lực vô hình ập xuống, Thánh Sơn liền bị trấn áp, rơi lên trên bậc đá. “Lợi hại!” Lục Ly khống chế Thánh Sơn bay đi nhưng Thánh Sơn lại không nhúc nhích. Đến công kích của Thánh Hoàng còn không thể đẩy lùi được Thánh Sơn, hiện giờ lại bị trấn áp không thể nhích lên, thử nghĩ xem sức mạnh này có thể mạnh tới mức nào. “Không có cách!” Lục Ly chỉ hóa thành luồng sáng, truyền tống ra ngoài. Trong thời khắc định thu Thánh Sơn lại, hắn vẫn còn chưa kịp ra tay thì một luồng sức ép trọng lực kinh khủng đã đè xuống. Hai chân hắn mềm nhũn, sau đó ngã gục xuống, cả người đều sát rạt xuống mặt đất. “Sức mạnh này...” Lục Ly kinh hãi trong lòng, đây mới là bậc thang đá đầu tiên, phía trên có tổng cộng mười tám bậc thang đá, sức mạnh trên đó sẽ khủng bố thế nào? Hơn nữa bên trên còn có thần văn khác, có thần văn công kích mạnh mẽ, hắn có chắc sẽ chống chịu được hay không? - Liều mạng! Lục Ly nổi giận gầm lên một tiếng, phóng thích Thần Long biến, Bác Long thuật, cơ thể mau chóng trở nên mạnh mẽ, hắn gầm một tiếng trầm thấp, cơ thể nhích lên đẩy lùi trọng lực mạnh mẽ. - Có thể! Lục Ly khẽ ngẩng đầu nhìn bậc thang đá phía trên, hắn leo lên phía trước bằng cả tay và chân. Bậc thang đá thứ hai có gia tăng trọng lực, có điều không tăng nhiều lắm, Lục Ly mừng rỡ trong lòng. Hắn còn có Tử Thần Dịch, sau khi luyện hóa Tử Thần Dịch thì nhục thân có thể tăng cường lên rất nhiều, đến khi ấy không biết chừng có thể chống chọi với trọng lực bên trên? - Đi! Lục Ly hét lên một tiếng, phóng tới bậc thang đá thứ ba, trọng lực ở đây lại lớn hơn đôi chút, tuy rằng Lục Ly miễn cưỡng có thể đứng vững nhưng cơ bắp cả người đều run rẩy, mồ hôi túa ra như tắm. Bậc thứ tư, bậc thứ năm! Chân tay Lục Ly khẽ run rẩy, hắn lại nằm trên đất một lần nữa. Hắn thở dốc từng hơi, mệt không chịu được, có cảm giác thể lực đã tiêu hao đôi chút. Hắn lấy một viên đan dược ra nuốt xuống, nghỉ ngơi trong chốc lát rồi lại leo lên phía trên. Vụt! Sau khi bò lên tới bậc đá thứ sáu, thần văn trên đài cao tỏa sáng, tiếp theo có vô số Thiên Địa Nguyên Khí được ngưng tụ trên đài cao, biến thành những thanh trường kiếm phóng xuống chỗ Lục Ly. “Công kích thật mạnh mẽ!” Lục Ly cảm ứng được hơi tái mặt, hắn lập tức phóng thích Pháp Tướng công kích, đồng thời lấy ra Trật Tự Thần Liên quét lên trên. Pháp Tướng va chạm với những thanh trường kiếm làm chúng gãy nát răng rắc, công kích của Trật Tự Thần Liên cũng quét bay mười mấy thanh trường kiếm. Những trường kiếm còn lại thì lượn vòng theo một đường cong, lập tức đánh lên lá chắn nguyên lực của Lục Ly. Ầm! Trong nháy mắt, lá chắn nguyên lực bị nổ tung, những trường kiếm nguyên khí kia cắm lên người Lục Ly. Lục Ly bị đánh bật rất nhiều vảy, hắn nhìn lên đám trường kiếm dày đặc phía trên, chỉ đành cắn răng lăn một vòng, rơi xuống bậc đá phía dưới. Sau khi rơi xuống bậc đá thứ năm, công kích của thần văn phía trên lập tức biến mất. Lục Ly phản ứng rất nhanh, kỳ thực không bị thương quá nghiêm trọng, chỉ là rơi mất mười mấy vảy giáp. “Làm sao bây giờ?” Lục Ly dùng một viên đan dược, trầm tư nghĩ cách. Chẳng bao lâu nữa cánh cửa kia sẽ bị mở ra, hiện giờ hắn vẫn còn cơ hội rút lui, đợi lát nữa đám Ngao Việt tiến vào, hắn muốn đi cũng khó khăn. “Thử lại!” Lục Ly cắn răng rống một tiếng trầm thấp, tiếp tục bò lên trên. Lần này hắn đã liều mạng, vừa lên trên đã lăn đi, sau đó mặc kệ công kích bên trên, nhanh chóng leo tới.