Thân pháp của Vương Ngưng Tuyết rất quỷ dị, giống như một u hồn, ngươi hoàn toàn không biết nàng sẽ tấn công ngươi từ chỗ nào, hơn nữa nàng sẽ lập tức rút đi sau khi công kích một lần, bất kể là thành công hay không, giây tiếp theo sẽ từ một góc độ khác công kích ngươi, khiến ngươi khó lòng phòng bị. Công kích linh hồn của Quân Thiên Diệp rất mạnh, ít nhất có thể dễ dàng quấy nhiễu hành động của đối thủ, khiến lực phản ứng của ngươi giảm đi, giao thủ với cường giả cấp bậc như Hồ Thạch Mãnh và Vương Ngưng Tuyết, phản ứng chậm một chút thì kết cục có thể tưởng tượng được... Năm giây! Mới qua năm giây. Lục Ly không có thả ra công kích, bốn người kia đã toàn bộ bị giải quyết, ba người bị thương nặng, còn một người trực tiếp chịu thua, hắn mà không nhận thua thì sẽ bị thương nặng. Nếu không có bất kỳ hy vọng gì, vậy thì cứ dứt khoát chịu thua, ít nhất có thể giữ lại một chút thể diện. Đám người Hồ Thạch Mãnh vẫn nương tay, bằng không với sức chiến đấu của bọn họ, mấy người này ước chừng khí lực bò dậy cũng không có, đi ra ngoài cũng chỉ có thể bị khiêng đi. Sau khi đánh tan mấy người này, sắc mặt của người ở gần đó thoáng chốc khẩn trương, bởi vì tổ của đám Lục Ly hiện giờ đang rảnh, chắc chắn sẽ không dừng lại, mà tiếp tục đi công kích tổ khác. Lúc này những người còn lại đều đang khai chiến, nhóm Lục Ly công kích bất cứ tổ nào thì tổ đó chắc chắn sẽ xong đời. Đám người Hồ Thạch Mãnh ngừng lại, ba người đều nuốt xuống hai viên dược rồi nghỉ ngơi một chút. ""Bốn vị, ta cảm thấy nên thận trọng một chút, ta cảm giác có cái gì đó không đúng..."" Lục Ly suy nghĩ một chút rồi truyền âm một câu, nhưng Hồ Thạch Mãnh, Vương Ngưng Tuyết, Quân Thiên Diệp căn bản không để ý đến hắn, ánh mắt của Hồ Thạch Mãnh nhìn hướng đám Quan Thiên Thu ở bên kia, trầm giọng hét một tiếng: - Tiến công! Người ở lân cận tựa hồ đều thở phào nhẹ nhõm, xem ra đám người Hồ Thạch Mãnh, Lục Ly muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của? Muốn tiêu diệt đám người Quan Thiên Thu? Ba người Hồ Thạch Mãnh, Vương Ngưng Tuyết, Quân Thiên Diệp vọt tới, Cổ Sơn Khưu tất nhiên đi theo. Tuy Lục Ly cảm giác có gì đó không đúng, nhưng bây giờ đã biến thành cục diện này rồi, hắn có thể làm gì khác đây? Hiện giờ một đội người có sướng cùng nhau sướng, có khổ cùng nhau chịu, nếu như bốn người này thua trận, một mình hắn cũng không còn gì để chơi, cho nên mặc dù Lục Ly cảm giác không đúng nhưng vẫn xông tới. Đám người Quan Thiên Thu bị người ba tổ khác vây công, đã đào thải một tổ, việc tìm người cầu viện cũng dễ hiểu thôi, nhìn không ra vấn đề gì. Nhưng Lục Ly bản năng cảm giác không thích hợp, nhưng không thể nói rõ không đúng chỗ nào, đây là cảm giác bản năng từ những lần hắn bơi trên lằn ranh sống chết trong nhiều năm qua. Ba người Hồ Thạch Mãnh tỏ rõ thái độ muốn công kích mấy người Quan Thiên Thu, người của đội ba kia thoáng chốc vui vẻ, chi viện mạnh như vậy tới đây, đám người Quan Thiên Thu còn không lập tức bị đánh bại sao? Ầm! Sau khi Hồ Thạch Mãnh tới gần, một chiêu đánh bay một người trong ba tổ, Vương Ngưng Tuyết cũng đánh lén một người, đánh xuyên thủng ngực của người đó, công kích linh hồn của Quân Thiên Diệp khiến một người khác tinh thần rối loạn, một chiêu đập bay ra ngoài. Bên này vừa ra tay, trong nháy mắt bị thương nặng ba người, người của ba tổ thoáng chốc trợn to mắt, toàn bộ đều ngẩn ra. Đám người Quan Thiên Thu sao có thể bỏ qua cơ hội như vậy được, toàn bộ phóng ra công kích cường đại, thoáng chốc lại bị thương nặng ba người. Người của ba tổ có mười lăm người, trước đó chỉ còn lại mười một người, lần này bị thương nặng sáu người, chỉ còn lại có năm người. Cuộc chiến này hoàn toàn không có cách đánh tiếp, nhưng năm người còn lại không chịu thua, mà là đỏ mắt công kích hướng năm người Lục Ly, dự định thua cũng muốn kéo mấy người làm đệm lưng. Đám người Hồ Thạch Mãnh hoàn toàn không để ý, chỉ có năm người mà thôi, bọn họ cộng thêm đám người Quan Thiên Thu tổng cộng có chín người, hơn nữa cường giả rất nhiều, mấy người này giống như châu chấu bị buộc lại, sẽ không nhảy nhót được bao lâu. Vèo! Nhưng vào giờ phút này, người của tổ thứ hai và tổ thứ mười ở lân cận không hẹn mà cùng vọt tới hướng bên này, lúc này bọn họ đều bỏ qua đối thủ, toàn bộ vọt tới đám người Quan Thiên Thu. - Không đúng, lui! Người của tổ thứ hai và tổ thứ mười tuy nhìn chằm chằm đám người Quan Thiên Thu, nhưng Lục Ly lại cảm giác được bọn họ ẩn giấu sát ý ở trong người, mà sát ý này hướng tới bọn họ. Vèo! Hắn ngay lập tức ra hiệu rút lui, cùng lúc đó truyền âm cho bốn người: ""Mau lui lại, chúng ta bị Quan Thiên Thu tính kế, bọn họ muốn liên thủ tổ khác đối phó chúng ta."" ""Hả?"" Hồ Thạch Mãnh ngẩn ra, Vương Ngưng Tuyết, Quân Thiên Diệp, Cổ Sơn Khưu cũng phản ứng rất nhanh, ngay phút đầu tiên lui về phía sau. Bất kể như thế nào thì người của hai đội vọt tới rất dễ xảy ra vấn đề, trước sau rút lui vẫn tốt hơn. Hồ Thạch Mãnh muốn lui về phía sau nhưng đã muộn, năm luồng công kích cường đại đánh vào người hắn, vảy giáp màu đen bên ngoài cơ thể hắn nổ từng lớp, thân thể bị nổ máu thịt be bét, một chân trực tiếp bị chém đứt, trong nháy mắt bị thương nặng. - Quan Thiên Thu! Nếu như hiện giờ Hồ Thạch Mãnh còn chưa hiểu rõ thì chính là kẻ ngu, hắn giận dữ gào thét nói: - Chúng ta tới giúp ngươi, nhưng ngươi lại đâm đao sau lưng chúng ta? - Hết cách rồi, Hồ huynh! Quan Thiên Thu hơi bất đắc dĩ nói: - Chỉ có ba tổ có thể thăng cấp, ngoại trừ tổ của chúng ta, tổ của các ngươi có thực lực mạnh nhất, không đánh bại các ngươi thì tổ chúng ta không có bất kỳ hy vọng nào. Ta chắc chắn phải gia nhập Thiên Đế Tông, thế nên xin lỗi, Hồ huynh nhận thua đi, lần sau ta nhất định sẽ tới cửa bồi tội. - Bồi mả cha nhà ngươi! Tuy Hồ Thạch Mãnh bị thương nặng, nhưng hắn vẫn gào thét bay lên trời, đế binh trong tay chiếu ra ánh sáng vạn trượng, rõ ràng muốn thả ra sát chiêu, dự định liều mạng cũng muốn lôi kéo Quan Thiên Thu cùng bị loại. Vèo vèo!
Chương 3602 Tiêu diệt tạp chủng này
Đám người Quan Thiên Thu sớm có chuẩn bị, Hồ Thạch Mãnh bị thương nặng tốc độ tất nhiên chậm một chút, không đợi hắn thả ra công kích, mấy luồng công kích khác đã tới, lần nữa trực tiếp đánh Hồ Thạch Mãnh bay ra ngoài, hắn nặng nề té lăn trên đất ngất đi. Người bất tỉnh sẽ tự động bị loại và bị truyền tống ra ngoài, dù sao Thiên Đế Tông sợ nhiều người chết, lập tức truyền tống ra ngoài cứu chữa. Vèo vèo vèo! Người ba tổ liên hợp lại giờ chỉ còn lại năm người, năm người này nhanh chóng lùi về phía sau, còn có hai tổ bị tổ thứ hai và tổ thứ mười công kích cũng nhanh chóng lùi về sau tụ tập với nhau. Bọn họ thậm chí không có truyền âm giao lưu đã chủ động tụ lại. Tổ thứ hai, tổ thứ tư, tổ thứ mười liên hợp lại, bọn họ nói rõ muốn danh ngạch thăng cấp, nếu những tổ khác không liên hợp lại thì chỉ có thể lần lượt bị đánh bại. ""Phiền phức rồi..."" Sắc mặt của Vương Ngưng Tuyết, Quân Thiên Diệp, Cổ Sơn Khưu rất khó nhìn, đại hỗn chiến bây giờ biến thành tam quốc đại chiến, mà bọn họ ngược lại biến thành một bên yếu nhất, nhân số hiện giờ của hai phe khác đều hơn mười người. Đám người Quan Thiên Thu không nhìn đến hơn mười người tụ tập ở chung với nhau kia, ánh mắt của họ nhìn chằm chằm đám người Vương Ngưng Tuyết, rất rõ ràng trong lòng bọn họ đã nhận định rằng, chỉ cần đánh bại bốn người Vương Ngưng Tuyết, mười mấy người khác đều không đáng lo. Đợi đánh bại xong đám người Vương Ngưng Tuyết thì sẽ hạ gục hơn mười người kia, ba tổ bọn họ thì có thể thành công lên cấp. ""Mợ nó!"" Lục Ly vẻ mặt âm trầm, phỏng chừng tổ thứ hai, tổ thứ tư và tổ thứ mười đã sớm âm thầm cấu kết với nhau, hoặc là bị Quan Thiên Thu dùng nhiều ích lợi lôi kéo. Bây giờ Hồ Thạch Mãnh đã bị đào thải, sức chiến đấu bên bọn họ giảm đi, mà hơn mười người tụ tập bên kia rõ ràng không tín nhiệm bọn họ, khả năng liên hợp lại đối phó với tổ thứ hai, tổ thứ tư, tổ thứ mười không cao. Hiện giờ bọn họ cảm giác đi vào ngõ cụt, chỉ có một con đường có thể đi là chờ lát nữa ngoan ngoãn bị loại bỏ... - Quan Thiên Thu chơi hay lắm! Bên trong ngọn núi, nhóm người Nhuế Đế vẫn luôn quan sát thế cục phía dưới, thế cục bên này nghịch chuyển, người ba đội Quan Thiên Thu rõ ràng chiếm cứ ưu thế, thắng lợi trong tầm tay. - Ừm, tiểu tử của Lão Quan gia hữu dũng hữu mưu, thiên phú cũng rất biến thái, là mầm mống tốt! Hằng Đế hơi gật đầu, bọn họ vẫn luôn rất quan tâm tình huống của nhóm người Quan Thiên Thu này, hạt giống ưu tú như vậy nếu tuyển nhận bồi dưỡng, về sau sẽ là trụ cột vững chắc của Thiên Đế Tông. Vừa rồi mắt thấy người của tổ Quan Thiên Thu sẽ thua, hiện giờ đã nghịch chuyển thế cục, tất nhiên khiến cho Hằng Đế coi trọng một chút. - Tiểu tử này không phải là thứ tốt lành gì. Vũ Đế không thích âm mưu quỷ kế, hừ lạnh một tiếng nói: - Hồ Thạch Mãnh đi giúp hắn, hắn lại đâm đao sau lưng, không ra giống ôn gì. Hai người Nhuế Đế và Hằng Đế liếc nhau, cười khổ, chiến đấu chân chính trong mắt hai người là không cần gì cả, mặc kệ ngươi có âm mưu quỷ kế gì, mặc kệ ngươi dùng thủ đoạn gì, có thể thắng có thể sống thì chính là thắng lợi. Nhân vật có thể lăn lộn đến cấp Đế, ai mà không từ bên trong núi đao biển lửa bò lên, gặp đủ loại cảnh đời, tuy hai người có thể sẽ xem thường, nhưng không còn lạ gì đối với loại tình huống này. Không biết tên Vũ Đế thẳng thắn mê võ nghệ này làm sao có thể sống sót qua nhiều năm như thế được? - Ha ha, Nhuế Đế! Vũ Đế đột nhiên cười quái dị một tiếng nói: - Tứ Kiếp đỉnh phong mà ngươi coi trọng sắp bị đào thải, trước thực lực tuyệt đối, bất kỳ âm mưu quỷ kế gì đều vô dụng, dù hắn có hàng vạn hàng nghìn mưu kế thì đều có thể dùng sức mạnh phá tan. Nhuế Đế cười cười không phản bác, tình huống như vậy xác thực mưu kế gì đều vô dụng, tổ thứ hai, tổ thứ tư, tổ thứ mười mạnh mẽ liên thủ, người còn lại chỉ có thể nghỉ chơi. Mấu chốt nhất là tổ Lục Ly trước đó từng giúp đám Quan Thiên Thu, những người còn lại không tín nhiệm bọn họ. Lục Ly vào giờ phút này cũng cảm thấy đau đầu, đầu óc hắn xoay chuyển nhanh, ánh mắt nhìn về phía đám người bên trái, hắn suy nghĩ một chút rồi truyền âm nói: ""Chư vị, tổ thứ hai, tổ thứ tư, tổ thứ mười đã liên hợp lại rồi, danh ngạch thăng cấp chỉ dành cho ba tổ, nếu như chúng ta không liên thủ thì toàn bộ chỉ có nước chịu thua. Tất cả chúng ta liên hợp cùng nhau còn có một tia hi vọng, không liên hợp thì chỉ có một con đường chết."" Người bên kia cũng hiểu điểm này, nhưng bọn họ đều không tín nhiệm đám người Lục Ly, nếu không tín nhiệm thì dù liên hợp lại cũng không có ý nghĩa gì, nhất định sẽ bị đánh bại từng tổ. - Tiến công! Quan Thiên Thu bên kia vừa hô, mười mấy người như kiếm bén lao tới, mục tiêu là đám người Lục Ly, Vương Ngưng Tuyết, Quân Thiên Diệp. Lục Ly cắn răng chủ động nghênh chiến chống cự, cùng lúc đó truyền âm cho ba người Vương Ngưng Tuyết: ""Ta chống trả ở đằng trước, các ngươi phối hợp công kích, ngoài ra các ngươi kêu gọi nhóm người kia liên hợp với chúng ta. Tranh thủ một chút, không liên hợp thì chúng ta chắc chắn thất bại"" ""A..."" Truyền âm của Lục Ly khiến ba người ngẩn ra, Lục Ly đi chống đỡ? Hắn lấy cái gì để chống đỡ? Hồ Thạch Mãnh còn trong nháy mắt bị thương nặng, một Tứ Kiếp đỉnh phong như hắn tuy phòng ngự thoạt nhìn khá mạnh, nhưng nếu đi chống đỡ thì chớp mắt sẽ bị đánh chết đó? Lục Ly nuốt vào một viên dược, đây là đan dược tăng cường sức chiến đấu, đan dược này vào miệng lập tức hòa tan, một dòng nước nóng chảy khắp người, Lục Ly cảm giác mỗi loại năng lực, Thần Lực, linh hồn trong thân thể đều đang tăng lên. Vèo! Mười mấy người bên kia vọt tới, Lục Ly thả ra Bác Long thuật và Thiên Giáp thuật xông tới, cùng lúc đó chiến giáp hiện ra ngoài cơ thể, khí huyết trên người ngập trời, như một vị thần ma viễn cổ chắn một đám người ở phía trước. - Hừ! Đám người Quan Thiên Thu hừ lạnh một tiếng, cảm giác như một con dê con nỗ lực ngăn trở một đám lão hổ xông tới.
Chương 3603 Tiêu diệt tạp chủng này
Năm sáu người cùng lúc đó phóng ra công kích, nhưng nghĩ đến cảnh giới của Lục Ly quá thấp, không dám thả ra sát chiêu quá mạnh mẽ, sợ trực tiếp giết chết Lục Ly. Vù vù! Vèo vèo! Ầm ầm ầm ầm! Sáu luồng công kích đánh vào người Lục Ly, món chiến giáp bên ngoài cơ thể Lục Ly không chịu nổi, trong nháy mắt chia năm xẻ bảy, thân thể Lục Ly cũng bị đánh lui mười mấy trượng, máu tươi bay tung tóe, biến thành một người toàn thân đầy máu. - A... Đám người Quan Thiên Thu hơi ngẩn ra, không nghĩ tới phòng ngự của Lục Ly mạnh như vậy? Thế mà chỉ bị đẩy lui hơn mười trượng, hơn nữa nhìn thì rất nhiều nơi bị thương, nhưng chỉ bị thương ngoài da, căn bản không có bị thương nặng. Ù ù! Lục Ly lấy ra Hào Giác, thân thể không lùi mà xông tới, hắn thổi, từng tiếng kèn trầm thấp vang lên, từng luồng gợn sóng vô hình biến thành hình quạt khếch tán đi, thoáng chốc bao phủ vọt tới mọi người. Tốc độ của mười mấy người lập tức giảm đi, ánh mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên, có một người còn ôm đầu rên rỉ. Lục Ly đã sớm lặng lẽ cô đọng mười một Vô Vọng Thần Phù, lúc này dùng mười một Vô Vọng Thần Phù đánh tới. Ầm ầm ầm! Năm Vô Vọng Thần Phù đánh tới, võ giả ôm đầu kia trực tiếp bị đánh bay, hơn nữa chiến giáp của người kia cũng bị đánh bể, rõ ràng đã bị thương. Sáu Vô Vọng Thần Phù còn lại đánh tới ba người khác, nhưng chỉ đánh lui, không ai bị thương. - Đây là... Đám người Vương Ngưng Tuyết không ra tay công kích, đang câu thông với đám người ở đằng xa kia, toàn bộ người đều trợn to mắt. Tứ Kiếp đỉnh phong này mạnh như vậy sao? Một người chặn mười một người? Lúc này còn lấy ra một món bí bảo thả ra công kích linh hồn ảnh hưởng mọi người? Đồng thời đánh bị thương một người. - Ra tay! Đám người Vương Ngưng Tuyết ngược lại không phải ngu xuẩn, mặc kệ Lục Ly có thể chống đỡ bao lâu, chí ít khí thế của hắn áp chế đối phương, sáng tạo ra cơ hội tốt như vậy. Thân hình của nàng như điện phóng tới bên kia, cùng lúc đó ánh mắt nhìn lướt qua mười mấy người ở góc kia, không truyền âm mà quát khẽ: - Các ngươi còn chờ cái gì nữa? Muốn thua thì bây giờ chịu thua đi, không muốn bị loại thì cứ ra tay ngay bây giờ, không đánh bại bọn họ thì tất cả mọi người không có đường sống! Quân Thiên Diệp cũng vọt tới, hắn rống to: - Mọi người cùng nhau tiến lên, tiêu diệt bọn họ! Tuy tính cách của Cổ Sơn Khưu trầm mặc ít nói, nhưng lúc này cũng rất thông minh, rống to theo: - Đoàn người cùng tiến lên, quét sạch bọn họ thì chúng ta sẽ có cơ hội chiến thắng! Ba người cổ động, cộng thêm Lục Ly dũng mãnh như vậy, mọi người cũng có chút động tâm, một người suy nghĩ một chút rồi cắn răng nói: - Xông lên, tiêu diệt đám Quan Thiên Thu. Có người cầm đầu thì việc khác sẽ dễ làm hơn, mười mấy người đều vọt tới, bốn phương tám hướng bắt đầu công kích, trong phút chốc đám người Quan Thiên Thu có loại cảm giác bốn bề thọ địch. - Làm thịt tên tạp chủng này trước! Cục diện đang tốt vì một người Lục Ly tựa hồ có khuynh hướng xấu đi, Quan Thiên Thu giận sôi gan, khí thế trên người tăng vọt, thân hình đột nhiên biến mất ở giữa không trung, từ trong hư không đâm xuyên ra xuất hiện ở trước mặt Lục Ly, hung hăng tập trung đâm tới Lục Ly. ""Đế binh!"" Giờ phút này, Lục Ly cảm giác như bị một con cự thú siêu cường khóa chặt, huyết dịch cả người vào giây phút này đều đông lại, Thần Lực tựa hồ có chút rối loạn, loại cảm giác bị đè nén cực độ này khiến cho huyết quản của hắn cảm giác sắp nổ tung. Bị đế binh trấn áp, tốc độ của Lục Ly khẳng định giảm đi, muốn tránh ra ước chừng rất khó, hắn suy nghĩ một chút rồi cắn răng lấy ra bức tranh cổ kia, nhìn xem có thể lợi dụng tranh cổ ngăn trở công kích của đế binh này được không. Oong! Bức tranh cổ sơn thủy kia hiện ra bên ngoài, chắn ở phía trước Lục Ly, trường kiếm đế binh ám sát tới, trong mắt Quan Thiên Thu đều là ý giễu cợt, một bức tranh tầm thường mà muốn ngăn trở tấn công của hắn? ""Cái gì?"" Giây kế tiếp, Quan Thiên Thu bị hù sợ, bởi vì trường kiếm của hắn trực tiếp đâm vào trong tranh cổ, tranh này không chỉ không bị phá vỡ, ngược lại truyền đến một lực hút mạnh mẽ, tựa hồ muốn hút đế binh và hắn vào trong? Bên ngoài vây quanh nghìn vạn người, phần lớn đều đang nhìn chằm chằm chiến trường bên Lục Ly, bởi vì cường giả bên này nhiều nhất, chiến đấu khẳng định kịch liệt nhất, không ngừng đảo ngược thế cục cũng đủ khiến cho vô số người hô to đã nghiền. Sau khi thấy bức tranh sơn thủy do Lục Ly lấy ra cư nhiên chặn được công kích của Quan Thiên Thu, bên ngoài càng bùng nổ. Quan Thiên Thu được nhiều người ủng hộ nhất, sức chiến đấu phi thường khủng bố, hắn cầm đế binh đi công kích Lục Ly, cư nhiên bị Lục Ly cản lại? Hơn nữa trên mặt Quan Thiên Thu còn lộ ra vẻ khiếp sợ. - Ngươi bị lừa rồi! Lục Ly sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt như ưng, tốc độ hiện giờ của hắn chợt tăng, một tay đỡ lấy tranh cổ chủ động đẩy hướng Quan Thiên Thu, mà Quan Thiên Thu thì không ngừng lùi lại, vì hắn cảm giác lực hút từ tranh cổ càng lúc càng lớn, nếu như đế binh thậm chí là người khác bị thu vào, hắn làm sao đánh được nữa? Một câu bị lừa của Lục Ly khiến cho Quan Thiên Thu trong lòng cả kinh, giờ phút này Hào Giác trong tay Lục Ly biến mất, Thất Thải Lưu Ly Tháp xuất hiện. Tòa tháp này rất nhanh bay lên cao, tiếp đó cửa lớn mở ra, nhanh chóng xoay tròn, một lực hút mạnh mẽ cùng lúc đó bao phủ Lục Ly và Quan Thiên Thu. Quan Thiên Thu giờ phút này trong lòng vô cùng rối rắm, nếu như hắn vứt bỏ đế binh trong tay thì có thể dễ dàng rút đi. Vấn đề là đế binh này chính là bảo bối trấn tộc của gia tộc, làm sao hắn dám vứt bỏ? Lực hút của Thất Thải Lưu Ly Tháp quá lớn, Quan Thiên Thu cuối cùng vẫn không chống đỡ nổi, hai người Lục Ly cùng nhau bị hút vào. Nhưng Lục Ly vừa đi vào lập tức thu lại tranh cổ, bản thân tự truyền tống ra. - Ui! Người xung quanh thoáng chốc hít một ngụm khí lạnh, Quan Thiên Thu cư nhiên bị trấn áp? Tứ Kiếp đỉnh phong nho nhỏ này thế mà có một món đế binh, còn là một món đế binh phi thường thần kỳ? Có thể thu người vào đó?
Chương 3604 Đưa đế binh cho ta
Lục Ly đứng sừng sững giữa không trung, thân thể vẫn còn vài chỗ đang chảy máu, hắn cầm Thất Thải Lưu Ly Tháp trong tay, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, vốn tất cả mọi người không coi trọng Lục Ly, hiện giờ lại cảm giác Tứ Kiếp đỉnh phong này vô cùng đáng sợ. Bùm bùm bùm! Mười mấy người phối hợp Vương Ngưng Tuyết, Quân Thiên Diệp, Cổ Sơn Khưu bắt đầu tấn công mãnh liệt, tổ thứ tư còn lại mấy người vốn đã bị thương, Quan Thiên Thu bị Lục Ly trấn áp, những người khác thoáng chốc luống cuống, Quan Thiên Thu như linh hồn của bọn họ, cộng thêm nhiều người bên này liên thủ công kích như vậy, có hai người bỗng chốc bị đánh trọng thương, bất đắc dĩ chịu thua, bị truyền tống ra ngoài. Những người khác thì có ba người bị thương nặng, hai người truyền tống ra ngoài. Tình thế lần nữa nghịch chuyển, tổ thứ hai, tổ thứ tư, tổ thứ mười lúc đầu có mười bốn người, bây giờ chỉ còn lại tám người, bên này cộng thêm đám Lục Ly đã có mười bảy mười tám người. Ầm! Bên này cũng có một người bị đánh trọng thương ngất đi, tiếp đó bị loại, bị truyền tống ra ngoài, nhưng chỉ cần là người sáng suốt đều biết ba tổ này bị loại chỉ còn là vấn đề thời gian. Vương Ngưng Tuyết như một u linh, không ngừng lúc ẩn lúc hiện, liên tục đánh lén, người của tổ thứ hai, tổ thứ tư, tổ thứ mười muốn tổ chức phản kích đôi chút cũng rất khó, chỉ có thể bị động chịu đòn. - Ha ha, cư nhiên đảo ngược! Nhuế Đế ở bên ngoài nở nụ cười, Hằng Đế bĩu môi nói: - Thế mà tiểu tử này có đế binh? Đúng là thâm tàng bất lộ, lẽ nào là đệ tử của đại gia tộc nào? - Hừm hừm! Vũ Đế vẫn luôn chướng mắt Lục Ly, bĩu môi nói: - Thực lực bản thân không theo kịp, vẫn cứ dựa vào ngoại vật, loại người này về sau có thể đi bao xa? Nhuế Đế cười cười không nói gì, tiếp tục xem cuộc chiến. Mặc dù Lục Ly có đế binh, nhưng hắn cảm giác Lục Ly không phải là dệ tử của đại gia tộc, ngược lại có chút khí chất gần giống hắn, tựa như là một đệ tử bần hèn từ tầng dưới chót giết đi lên. - Mợ nó, Lục Ly này thế mà có đế binh, lần này hại chết ta rồi. - Tiểu tử này vẫn luôn ẩn giấu sức chiến đấu, bẫy chết chúng ta, chẳng lẽ hắn là đệ tử của một lão ma tuyệt thế? - Rất có thể, bằng không sao có thể âm hiểm như vậy? Lần này ta mua Quan Thiên Thu thắng... - Lần sau có cơ hội, lão phu nhất định phải thiên đao vạn quả tên tạp chủng Lục Ly này. Bên ngoài hò hét ầm ĩ, vô số người chửi ầm lên, còn có rất nhiều người lớn tiếng khen ngợi. Một số người mua đám người Vương Ngưng Tuyết, Quân Thiên Diệp thăng cấp, cũng có người mua Lục Ly, hy vọng tỷ lệ đặt cược thấp như vậy thì tỷ lệ đền sẽ cao, hiện giờ rõ ràng giàu to... Mấy nhà vui mấy nhà buồn, cuộc chiến bên trong đã dần trở nên rõ ràng, người ba tổ chỉ còn lại bốn người vẫn đang liều mạng ngoan cố chống cự, người khác đều bị loại, bị truyền tống ra ngoài. Thật ra thì! Ở một chiến trường khác cũng rất kịch liệt, năm mươi người bên kia chỉ còn lại có ba mươi người, hai mươi người khác đã bị loại, nhưng bên kia không có gì để xem, hai đội tương đối mạnh đã được xác định có thể lên cấp, chỉ xem tổ nào còn lại có thể lên cấp thôi. Ầm ầm ầm ầm! Thời gian lần nữa trôi qua một nén hương, người của tổ thứ hai, tổ thứ tư và tổ thứ mười toàn bộ bị loại, ngoại trừ Quan Thiên Thu, người còn lại đều bị truyền tống ra ngoài. Sau đó Lục Ly không có sử dụng Thất Thải Lưu Ly Tháp, chỉ thả ra Vô Vọng Thần Phù phụ trợ công kích, nhưng hắn vẫn luôn nâng cái tháp này, tựa như kiếm bén treo trên đầu mọi người, khiến người nảy sinh áp lực rất lớn. Quan Thiên Thu đang bị luyện hóa ở bên trong, chịu đựng vài loại công kích. Tuy hắn vận dụng đế binh không ngừng công kích Thất Thải Lưu Ly Tháp, nhưng trong tháp này có dấu vết pháp trận của Luân Hồi Đại Đế, đừng nói là Ngũ Kiếp đỉnh phong, dù là Lĩnh Chủ bình thường cũng không phá nổi bảo vật này. ""Lục Ly!"" Quan Thiên Thu rất thông minh, sau khi công kích một hồi xác định không cách nào phá vỡ bảo vật này, hắn ngừng công kích, rống to: ""Chúng ta làm một cuộc giao dịch, được chứ?"" Lục Ly vẫn luôn im lặng chú ý tình huống bên trong, sợ Thất Thải Lưu Ly Tháp bị phá, tất nhiên nghe được lời nói của Quan Thiên Thu, hắn trầm ngâm giây lát rồi truyền âm vào: ""Giao dịch gì?"" ""Chờ ngươi thả ta ra ngoài, giúp ta thăng cấp thì ta sẽ cho ngươi vạn ức Thần Thạch."" Quan Thiên Thu nói: ""Dù sao các ngươi đã nắm chắc lên cấp, còn mấy người tổ khác? Các ngươi khiến cho bọn họ trước tiên loạn đấu, đợi còn lại hai tổ thì ngươi thả ta ra ngoài, ngươi và ta liên thủ có thể dễ dàng đánh bại một tổ."" ""Ha ha!"" Lục Ly cười cười truyền âm nói: ""Vạn ức Thần Thạch có ích lợi gì, lợi thế này của ngươi quá thấp."" Đám người Lục Ly quả thực đã vững vàng lên cấp, hiện giờ bốn người bọn họ đều lui sang một bên, thể hiện rõ không tham dự chiến đấu sau đó. Bọn họ chiếm một chỗ, hai chỗ còn lại tự nhiên là để những người khác tranh giành. Người còn lại không nhiều, nhưng còn nhiều tổ, thậm chí có tổ chỉ còn lại một người. Ở trận đấu bán kết này, mặc kệ tổ của ngươi còn lại bao nhiêu người, chỉ cần trong tổ ngươi còn tồn tại một người thì toàn bộ người trong tổ vẫn sẽ được thăng cấp. Không ai có thể dao động bên Lục Ly, còn lại mười mấy người chỉ có thể tranh giành hai chỗ còn lại, đến lúc đó sẽ lại là một đợt loạn chiến. Sau khi loạn chiến kết thúc, hai tổ còn lại rất có thể chỉ dư lại tầm hai ba người. Đến lúc đó, nếu như Lục Ly và Quan Thiên Thu liên thủ, thật sự có khả năng khiến cho Quan Thiên Thu lấy được một chỗ. Đương nhiên, lợi thế của Quan Thiên Thu quá thấp, hơn nữa hắn từng đâm đao sau lưng bọn họ, Hồ Thạch Mãnh hiện giờ còn đang hôn mê, vừa rồi Quan Thiên Thu còn muốn giết hắn nữa, Lục Ly nhìn hắn rất khó chịu. ""Mười vạn ức Thần Thạch!"" Quan Thiên Thu lần nữa nói ra lợi thế, Lục Ly kỳ thực trong lòng không muốn đi giúp Quan Thiên Thu, cho nên hắn trầm ngâm giây lát, truyền âm vào: ""Đưa đế binh của ngươi cho ta, ta sẽ giúp ngươi một lần.""
Chương 3605 Thăng cấp ba mươi vị trí đầu
""Được! Thành giao!"" Khiến cho Lục Ly kinh ngạc là, sau khi Quan Thiên Thu suy nghĩ trong giây lát thì cư nhiên sảng khoái đáp ứng... Đế binh rất quan trọng, là bảo bối trấn tộc của Quan gia, nhưng một món đế binh và thân phận đệ tử Thiên Đế Tông, vế sau càng quan trọng hơn. Đương nhiên quan trọng nhất là, Lục Ly không có bất kỳ bối cảnh gì, cho nên Quan Thiên Thu có nắm chắc lần sau chuộc lại đế binh này. Quan gia vẫn có chút thế lực, hơn nữa Quan gia có bối cảnh trong Thiên Đế Tông, Quan Thiên Thu có một Lục gia gia làm trưởng lão của Thiên Đế Tông. Nếu như Lục Ly tiến vào Thiên Đế Tông, Quan Thiên Thu có thể nghĩ biện pháp khiến cho Lục gia gia của hắn đứng ra, tốn một ít Thần Thạch hoặc là bảo vật tìm Lục Ly chuộc đế binh về. Nếu Lục Ly không gia nhập Thiên Đế Tông thì càng đơn giản hơn, Quan gia xuất động một ít cường giả, sau đó đánh chết Lục Ly đoạt lại là được. Quan Thiên Thu sảng khoái như vậy khiến Lục Ly trở nên có chút lúng túng, hắn vừa rồi mạnh miệng nói, lúc này hơi khó xuống đài. Hắn trầm ngâm giây lát rồi truyền âm nói: ""Ngươi trước tiên giải trừ liên kết tinh thần với đế binh, sau đó ném xuống mặt đất, ta lấy đế binh trước, sau đó sẽ giúp ngươi!"" ""Được!"" Quan Thiên Thu là một nhân vật kiêu hùng, vô cùng dứt khoát quả quyết, trực tiếp lấy ra đế binh giải trừ liên kết tinh thần, sau đó ném xuống đất. Lục Ly truyền tống đế binh ra ngoài, tiếp đó thu vào trong nhẫn không gian, thần niệm đảo qua phát hiện quả nhiên đã giải trừ liên kết tinh thần, hắn kiểm tra đế binh một lần, sau đó truyền âm cho Quan Thiên Thu: ""Tốt, giao dịch thành công, chờ bọn họ liều mạng xong ta sẽ thả ngươi ra."" Đám người Vương Ngưng Tuyết, Quân Thiên Diệp ở cạnh Lục Ly thấy điểm khác thường của hắn, nhưng đều không nói gì thêm. Dù sao lần này bọn họ có thể vững vàng lên cấp chủ yếu là dựa vào Lục Ly, Lục Ly muốn làm gì thì họ sẽ không nói gì thêm. Hỗn chiến bên kia đã bắt đầu, không ai dám tìm cách đối chiến với bên Lục Ly, bốn người này đều rất mạnh, nhất là Lục Ly có thể trấn áp cả Quan Thiên Thu, bọn họ làm gì dám tự đi tìm chết. Bốn người Lục Ly chỉ chiếm một chỗ trong ba chỗ, còn có hai chỗ, tuy bên này còn lại bốn đội, nhưng có hai đội ngũ chỉ có một người và hai người, cho nên chỉ cần đánh bại ba người này thì bọn họ lập tức có thể thăng cấp. Người của hai tổ tất nhiên không phục, liều mạng bắt đầu phản kích, ý định dù thua cũng muốn bị thương nặng mấy người, không muốn bọn họ dễ chịu. Hơn nữa có hai người rõ ràng nuốt đan dược thăng lên sức chiến đấu, sức chiến đấu tăng vọt, mạnh khủng khiếp. Hai đội ngũ bên kia ngược lại không gấp, bởi vì đám người Lục Ly sẽ không công kích, đợi lát nữa dược lực của hai người biến mất, vậy thì bọn họ sẽ ổn, cho nên bọn họ bắt đầu công kích từ xa, bắt đầu kéo dài thời gian. Ầm! Ba người kia cực kỳ căm phẫn, cả ba tức giận thả ra công kích đánh trúng một người, người nọ cuối cùng không trụ nổi, bị đánh bất tỉnh, trực tiếp bị loại. Đội ngũ kia cũng nổi giận, nếu tiếp tục như vậy, ba người kia sẽ đánh bại từng người một? Hai đội ngũ cũng bắt đầu liều mạng, chiến đấu trở nên cực kỳ kịch liệt. Ầm ầm ầm ầm! Sau một nén hương, ba người đã bị thương nặng, hai đội ngũ cũng tổn thất nặng nề, một tổ còn lại ba người, một tổ còn lại hai người. Năm người trên mặt đều lộ ra nét mừng, cuối cùng thắng lợi, bọn họ đã vào được ba mươi vị trí đầu. - Ủa? Năm người đợi giây lát thì cảm giác không bình thường, bởi vì bọn họ không có truyền tống ra ngoài, vốn chiến đấu đã kết thúc, hẳn là toàn bộ đều nên được truyền tống ra ngoài, nhưng mọi người không có ra ngoài, điều này nói rõ chiến đấu vẫn chưa kết thúc. - Chuyện gì thế? Một người nghi ngờ lẩm bẩm nói: - Trừ người của ba tổ chúng ta thì không có người của tổ khác nữa, vì sao vẫn chưa bị truyền tống ra ngoài. - Không đúng! Một người đột nhiên giật mình tỉnh lại, hét lớn: - Còn một người nữa ở bên trong đế binh của Lục Ly, là Quan Thiên Thu, cho nên chiến đấu vẫn chưa kết thúc. Ánh mắt mọi người nhìn về phía Lục Ly, Lục Ly cười cười nói: - Không sai, chiến đấu xác thực vẫn chưa kết thúc! Oong! Bên trong Thất Thải Lưu Ly Tháp của Lục Ly lóe lên tia sáng, Quan Thiên Thu xuất hiện ở bên ngoài, Lục Ly cười tủm tỉm nói: - Các ngươi phải đánh bại hắn mới có thể chân chính kết thúc chiến đấu. Vèo vèo vèo! Năm người sắc mặt đại biến, Quan Thiên Thu không có bị thương quá nặng, chỉ bằng một mình hắn ước chừng đã có thể trấn áp hai người kia. Năm người sắc mặt tái nhợt, sau đó trở nên phẫn nộ. Một người căm tức Lục Ly nói: - Lục công tử, ngươi có ý gì? Không phải ngươi và Quan Thiên Thu có cừu oán sao? Cớ gì lại giúp hắn? Vậy thì sao công bằng với Hồ công tử? - Cái gì gọi là có cừu oán? Lục Ly nhún vai một cái nói: - Đại điển chiêu sinh lần này đều là luận võ mà thôi, ở đâu ra cừu hận? Cạnh tranh trên cùng một khán đài, mọi người vì đi vào Thiên Đế Tông mà mỗi người dùng đủ chiêu, chỉ cần ở trong quy tắc đều là bản lĩnh. Hơn nữa, Quan công tử đưa cho ta một món đế binh, sinh ý có lời như thế tự nhiên phải làm chút gì đó. Thế nên, xin lỗi chư vị. - Đế binh... Một đám người liếc nhau, ngay cả đế binh cũng lấy ra giao dịch, còn gì để nói nữa đây? Người hai đội âm thầm đề phòng, nhất là người một tổ chỉ còn hai người càng là khẩn trương đến cực điểm. Vèo! Quan Thiên Thu ra tay, không có bất kỳ ngoài ý muốn, mục tiêu là hai người kia, cùng lúc đó Lục Ly cũng hành động, đi giúp Quan Thiên Thu, nếu đã đáp ứng Quan Thiên Thu thì hắn đương nhiên nói được làm được. Hai người kia đã bị thương, ngực của một người trong đó bị thủng một lỗ lớn, người khác một tay gảy xương, hai người vừa rồi liều mạng ngoan cường, nhưng lúc này thấy Quan Thiên Thu và Lục Ly vọt tới thì hai người tuyệt vọng nhắm mắt lại, cùng lúc đó rống to: - Ta chịu thua. Xôn xao! Bên ngoài một mảnh xao động, người của tổ Quan Thiên Thu toàn bộ mừng như điên, cảm giác từ địa ngục lên thiên đường quá sung sướng.