Mục lục
Long Đế Bất Diệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2626 Địa ngục thổ phỉ
Hắn vừa lùi ra sau vừa huơ chiến đao chém về phía Lục Ly, trên chiến đao còn có thần văn lấp lánh, hơi thở dày nặng như núi khuếch tán. Bên cạnh công tử này có hai người, thấy Lục Ly muốn đánh lén công tử của họ thì lập tức rút binh khí ra chém về phía Lục Ly. - Hừ! Lục Ly nhấc chân, thân thể như quỷ mỵ dán sát vào, hai hộ vệ chém hụt. Lục Ly lờ đi chiến đao của công tử chém tới, một bàn tay khác tựa như tia chớp bóp cổ công tử. Vù vù vù! Trên thuyền sắt có gần nghìn người, vô số người phản ứng lại, điên cuồng lao về phía Lục Ly. Nhưng tốc độ của bọn họ quá chậm, Lục Ly đã gần sát công tử, cứng rắn đỡ chiến đao của công tử, bàn tay to bóp cổ người này, nhấc lên cao. Ba Nhị Kiếp đỉnh phong đều vọt ra, nhưng vào thời khắc này lại không dám động. Lục Ly một bàn tay còn mang theo một xác chết, người kia mặc chiến giáp nhưng bị Lục Ly một đấm xuyên qua ngực. Một bàn tay khác xách công tử của họ, công tử giơ chiến đao liên tục chém về phía Lục Ly, tuy chiến giáp bị chém nát nhưng không gây tổn thương cho cơ thể và mặt nạ của Lục Ly. - Nếu ta là ngươi thì sẽ không nhúc nhích nữa, ta bóp mạnh một cái là cổ của ngươi sẽ bị bóp nát, đầu của ngươi sẽ rơi ra. Lục Ly lạnh băng ngước đầu lên, đôi mắt như núi băng, công tử bị nhìn tim rớt cái bịch. Công tử ngừng vung chiến đao, khóe môi co giật, hỏi: - Ngươi là ai? Ngươi muốn thế nào? Lục Ly hờ hững nói: - Kẻ này đã quên tên thật, nhưng có người đặt biệt danh cho ta Địa Ngục Sát Thần. Tại hạ không môn không phái, một người phiêu bạt bốn biển, đi qua nơi đây vốn muốn nghỉ chân một lúc trên đảo nhỏ, nhưng các ngươi cố tình muốn giết ta, vậy ta chỉ có thể ăn miếng trả miếng. - Các hạ, đừng! Một Nhị Kiếp đỉnh phong bước ra khỏi đám người, nói: - Mới rồi là chúng ta mạo phạm, tại hạ là trưởng lão của Tứ Bình Đảo, Trần Quảng Dương, vị này là con một của đảo chủ chúng ta. Đảo chủ của chúng ta tên Trần Thiên Phóng, tu vi Tam Kiếp, mong các hạ nể mặt đảo chủ chúng ta. - Tu vi Tam Kiếp? Lục Ly lạnh lùng cười nói: - Tam Kiếp mạnh lắm sao? Chẳng lẽ đảo chủ các ngươi là Tam Kiếp Thiên Thần, ta vừa nghe tên phải quỳ rạp dưới đất, mặc các ngươi xâm lược? - Không phải ý đó! Trần Quảng Dương rối rít xua tay nói: - Chỉ là một chút hiểu lầm thôi, mong các hạ tha thứ hành vi vô lễ của công tử nhà ta, về sau Tứ Bình Đảo chúng ta sẽ báo đáp hậu hĩnh! - Không cần về sau. Lục Ly phất tay ném xác chết xuống thuyền sắt, lạnh lùng quát: - Báo đáp hậu hĩnh ngay bây giờ đi, các ngươi chuẩn bị lấy bao nhiêu Thần Nguyên Kim mua mạng của công tử nhà ngươi? Ít thì ta tiễn công tử của các ngươi lên đường! - A... Báo đáp hậu hĩnh chỉ là một câu lời khách sáo, không ngờ rằng Lục Ly trực tiếp muốn yết giá. Ba trưởng lão nhìn nhau một cái, truyền âm thương nghị một lúc. Trần Quảng Dương nói: - Lần này chúng ta đi hội hợp với đảo chủ, cho nên cũng không có mang quá nhiều Thần Nguyên Kim, gom hết của chúng ta lại thì mọi người có thể góp ba vạn Thần Nguyên Kim, không biết các hạ có vừa lòng không? - Ngươi cho ăn xin à? Hay công tử nhà ngươi chỉ đáng giá ba vạn Thần Nguyên Kim? Lục Ly mắt trợn trừng, cả giận nói: - Không có ba mươi vạn Thần Nguyên Kim, ta liền bẻ đầu của công tử nhà ngươi xuống làm banh đá. Không đủ Thần Nguyên Kim thì lấy báu vật thay, một câu thôi, đưa hay không? Không đưa thì giết con tin! - Ba mươi vạn Thần Nguyên Kim? Ba trưởng lão mặt mặt đen thui, biệt danh của người này là Địa Ngục Sát Thần? Nhưng trông giống Địa Ngục Thổ Phỉ hơn. Ba mươi vạn Thần Nguyên Kim, cho dù đánh chết cả đám bọn họ cũng không lấy ra nổi, trừ phi lấy hết báu vật trên người họ. Đám người bị lột sạch, nhưng bọn họ phải đi chiến trường, đi mình không như vậy không chừng sẽ bị đảo chủ đập chết. Một trưởng lão râu đỏ nổi giận, âm trầm lạnh lẽo nhìn Lục Ly nói: - Tiểu tử, ta mặc kệ ngươi có lai lịch gì, nếu ngươi dám thương tổn công tử của chúng ta một sợi lông thì dù lão phu truy sát ngươi trăm năm cũng quyết giết chết ngươi! - Một sợi lông? Lục Ly cười khẩy, bây giờ hắn cũng nhổ nhiều cọng lông tơ lắm rồi. Ánh mắt Lục Ly lạnh lùng, tay hơi gồng sức, vang tiếng xương gãy giòn, tiếp đó là tiếng hét như vịt kêu của công tử. Trần Quảng Dương lập tức giật mình kêu lên: - Dừng tay! Vèo! Lục Ly không có dừng tay, mà là một bàn tay xách công tử này, thân thể như quỷ mỵ lao về phía lão nhân râu đỏ, hắn mặc kệ tất cả, một đấm đánh vào ngực của người này. - Thật can đảm! Lão giả nổi giận, lấy ra gai nhọn định đâm tới. Nhưng Lục Ly vung một bàn tay khác giơ công tử ra đằng trước, trưởng lão kia sợ tới mức vội vàng thu gai nhọn về, Lục Ly đã tung cú đấm qua. Ngoài người trưởng lão này mặc chiến giáp Hồng Linh Thiên Bảo, nhưng Lục Ly biết Linh Bạo bí thuật, một đấm đánh đi, từng lớp lực lượng ở bên trong nổ tung, trưởng lão này hộc máu bay ngược ra, xương sườn toàn bộ bị chấn gãy, nội tạng bị chấn nát. - Phụt! Trưởng lão đụng mạnh vào thuyền sắt, nguyên thuyền sắt rung lắc dữ dội, hắn lại bắn ngược trở về, lăn mấy vòng dưới đất. Mặt ngoài không thấy vết thương, nhưng trong miệng máu tươi tuôn trào ra, sắc mặt khó coi. - Ôi chao... Vô số người hút ngụm khí lạnh, Lục Ly trực diện đánh trưởng lão của bọn họ, một đấm bị thương nặng Nhị Kiếp đỉnh phong? Đây là thần thông gì? Không thấy Lục Ly thả ra thần thông lợi hại nào cả, trên tay chỉ lóe ánh sáng vàng. Cảnh giới Nhất Kiếp mà có thể dễ dàng tổn hại nặng Nhị Kiếp đỉnh phong! Không ai dám coi thường Lục Ly nữa, Lục Ly cũng không phải kèm thiên tử để lệnh chư hầu, hắn có thực lực tuyệt đối có thể đánh chết mọi người. Nếu như hôm nay xử lý không tốt, e rằng mọi người đều phải chết ở đây. - Các hạ bớt giận! Trần Quảng Dương rất thức thời, hắn chắp tay cười nịnh: - Ba mươi vạn Thần Nguyên Kim, không... thành vấn đề, chúng ta tìm cách gom đủ! Lục Ly ung dung xách vị công tử kia đi tới một bên, chờ ba mươi vạn Thần Nguyên Kim dâng lên.
Chương 2627 Quá mức
Trần Quảng Dương lập tức triệu tập tất cả mọi người, trước tiên lấy ra Thần Nguyên Kim ném xuống sàn thuyền, nơi này có rất nhiều đều là công tử tiểu thư thế hệ trẻ, trên người ít nhiều đều có Thần Nguyên Kim, còn có rất nhiều thống lĩnh, quân sĩ, đám người lấy ra hết Thần Nguyên Kim, chất đống đầy đất. Đám người lấy ra hết Thần Nguyên Kim cộng lại được bảy, tám vạn. Trần Quảng Dương lấy ra một không gian giới chỉ thu hết Thần Nguyên Kim vào, trước tiên ném cho Lục Ly. Trần Quảng Dương nói: - Ở đây có khoảng tám vạn, còn lại dùng báu vật thay thế. Lục Ly lạnh lùng nói: - Được. Trần Quảng Dương cắn răng lấy ra một thanh chiến đao ném qua, nói: - Thanh chiến đao này là Hồng Linh Thiên Bảo, còn bị khắc lực lượng thần văn, dưới tình huống bình thường, chiến đao Hồng Linh Thiên Bảo giá trị mười vạn Thần Nguyên Kim, thanh đao này ít nhất đáng giá mười lăm vạn Thần Nguyên Kim. - Chiến đao? Lục Ly thích nhất binh khí là chiến đao, hắn một tay nhận lấy quét mắt vài cái, còn huơ thử, rất là vừa lòng. Chiến đao này một màu xanh, dài hơn một thước, rất là uy mãnh, mặt trên có thần văn màu xanh, thúc đẩy có thể tăng phúc lực lượng. Lục Ly thưởng thức một phen rồi cất vào, gật đầu, nói: - Thanh đao này tạm được, tính năm vạn Thần Nguyên Kim đi. - Năm vạn, ngươi cướp luôn cho rồi! Trần Quảng Dương sốt ruột, nếu lấy chiến đao này đi đấu giá, phỏng chừng có thể đấu giá được hai mươi vạn. Vậy mà Lục Ly nói là tính năm vạn? Có khác gì ăn cướp? Lục Ly lạnh lùng cười, thản nhiên nói: - Đừng nói khó nghe như vậy, ta không thích cướp bóc, chắc giá năm vạn! - A... Đám người Trần Quảng Dương câm nín, Lục Ly làm như vậy có khác gì với đánh cướp? Chỉ còn thiếu không lột hết bọn họ. Trần Quảng Dương hít sâu hai lần, đưa mắt nhìn một trưởng lão khác. Trưởng lão kia cắn răng cởi xuống chiến giáp đang mặc, ném qua nói: - Một bộ chiến giáp Hồng Linh Thiên Bảo, giá trị mười vạn Thần Nguyên Kim. - Ba vạn! Lục Ly thản nhiên ném một câu, thu chiến giáp lên, đối với hắn thì chiến giáp không có nhiều ý nghĩa, bởi vì lực phòng ngự của hắn vượt qua chiến giáp Hồng Linh Thiên Bảo. - Ngươi...! Trưởng lão kia tức giận suýt hộc máu, Lục Ly không nhìn hắn, ngoắc ngón tay nói: - Tiếp tục lấy báu vật, không gom đủ ba mươi vạn Thần Nguyên Kim thì lấy đầu công tử nhà ngươi cấn nợ. Răng rắc! Tay Lục Ly hơi gồng sức, xương cổ của công tử kia lại kêu. Công tử rên đau, khó khăn quát to: - Cho ngươi, cho ngươi hết! Trong không gian giới chỉ của ta có đan dược thần tài báu vật! Những thứ này cộng lại giá trị mấy vạn Thần Nguyên Kim, đều cho ngươi! Công tử cởi bỏ liên kết tinh thần với nhẫn, chiếc nhẫn tự động lơ lửng. Lục Ly chộp lấy quét qua, phát hiện bên trong có một ít Thần Nguyên Kim, thần tài linh dược bí tịch chất thành đống, hắn tùy ý đánh giá tính sơ, nói: - Trị giá cỡ Thần Nguyên Kim, gom tiếp đi. - Ngươi rõ ràng là muốn lấy hết đồ trên người chúng ta! Đám người Trần Quảng Dương khóc không ra nước mắt, chỉ có thể lấy báu vật bí tịch linh dược thần tài trong không gian giới chỉ, ném hết mọi thứ cho Lục Ly định giá. Hiện tại bọn họ định giá là vô dụng, phải là Lục Ly định giá, hắn nói là bao nhiêu. Chiến giáp trên người lão nhân râu đỏ cũng cởi xuống, bao gồm gai nhọn. Mấy trưởng lão, trưởng lão thống lĩnh, cộng thêm công tử tiểu thư lấy ra nhiều thứ tốt trong không gian giới chỉ. - Bây giờ cộng lại mới hai mươi vạn Thần Nguyên Kim? Không có báu vật nào nữa sao? Lục Ly mắt lạnh nhìn quét, ánh mắt quét qua hai tiểu thư đứng đầu, trong mắt lộ tia trêu ghẹo nói: - Hay ta cũng cầm luôn mấy cô nàng xinh đẹp này? Một người tính hai vạn Thần Nguyên Kim, như thế nào? Trước tiên gửi ở chỗ ta, trở về các ngươi lấy Thần Nguyên Kim chuộc về là được. - Đừng... đừng! Mấy tiểu thư sợ tới mức mặt tái nhợt, làm vật cầm ở chỗ Lục Ly? Đợi lúc Tứ Bình Đảo đến chuộc thì e rằng bọn họ đều bị chà đạp không thành hình người, chẳng bằng hiện tại chết đi. - Các hạ đừng quá đáng! Trần Quảng Dương nổi giận, mấy người này đều là tiểu thư hàng đầu của Tứ Bình Đảo, lần này đưa đi còn chuẩn bị liên nhân, Lục Ly định cướp luôn nữ nhân? - Ha ha! Lục Ly cười nhạt hai tiếng nói: - Không cho Thần Nguyên Kim, vậy chỉ có thể lấy mỹ nữ cầm. Các ngươi tự tính đi, ta muốn giết các ngươi thì không khác gì bóp chết mấy con kiến. Đến lúc đó giết các ngươi cũng có thể cướp người đi. - Ngươi... Đám người Trần Quảng Dương giận điên lên. Trần Quảng Dương cắn răng lấy một cuộn da thú ố vàng ra khỏi không gian giới chỉ: - Đây là thần văn đồ lão phu năm đó tiêu phí mười vạn Thần Nguyên Kim đấu giá lấy về, mặt trên có mấy bức bố trí Thần Văn Đạo Tràng rất huyền diệu, giá trị không cách nào đánh giá. Trần Quảng Dương nhịn đau ném cuộn da thú qua. Lục Ly nhìn vài cái, nhẹ gật đầu nói: - Thứ này giá trị chút Thần Nguyên Kim, coi như năm vạn đi, tiếp tục tìm báu vật. - Thật sự hết rồi... Nhóm người Trần Quảng Dương mếu máo nhìn Lục Ly, giống như đã chết phụ thân ruột vậy. Lục Ly nhướng mày nói: - Nếu không có thì các ngươi viết giấy ghi nợ đi, nói Tứ Bình Đảo các ngươi nợ năm vạn Thần Nguyên Kim. Lợi tức một năm thêm năm vạn, nếu một trăm năm không trả thì là năm trăm vạn Thần Nguyên Kim... Bùm! Trần Quảng Dương chân run lên ngã gục dưới sàn thuyền. Hắn sống nhiều năm như vậy, đã gặp đủ loại người, nhưng lần đầu tiên gặp loại người như Lục Ly. Kiếm bảy, tám vạn Thần Nguyên Kim thì nhỏ nhoi quá, theo như Trần trưởng lão đã nói, nếu muốn liên tục truyền tống đi Phong Bạo Hải Vực, bận đi bận về cần ít nhất hai trăm vạn Thần Nguyên Kim. Lục Ly cướp được một ít báu vật nhưng không bán được, hắn không định bán thanh chiến đao kia. Lục Ly không giết người, hắn bay xuống thuyền sắt, đi tiếp. Hắn sẽ không tự dưng giết trên nghìn người, đó không phải tính cách của hắn. Cho dù muốn giết người cũng chỉ là tru sát kẻ đầu sỏ, tự dưng kết thù không chết không ngừng với một thế lực trung đẳng thì không đáng giá. Hắn vận chuyển Tiêu Dao Bộ, tiến lên hơn hai canh giờ, còn chuyển biến phương hướng tìm được một hòn đảo nhỏ, lại lần nữa bắt đầu nghỉ ngơi.
Chương 2628 Thất Diệu quân đoàn
Hắn phát hiện vận chuyển Tiêu Dao Bộ rất hao phí tinh thần lực. Linh hồn của hắn còn hơi yếu, liên tục vận dụng một ngày một đêm sẽ rất mệt mỏi. Nghỉ ngơi hai canh giờ trên đảo nhỏ, Lục Ly tiếp tục tiến lên. Lần này phi thường bình tĩnh, tuy rằng dọc đường không ngừng gặp phải võ giả, nhưng đều không có phát sinh xung đột. Võ giả ẩn núp chỗ này đa số là một chút quân lính tản mạn, hoặc là thám báo của một số thế lực. Những người này trên người không có nhiều mỡ, Lục Ly lười đánh cướp, hắn âm thầm đi Nộ Diễm Đảo. Cứ như thế, ban ngày hắn cố gắng hết sức không gây chú ý, đến buổi tối tốc độ cao nhất tiến lên, làm vậy sẽ tiết kiệm nhiều thời gian. Buổi tối chạy đi sẽ hấp dẫn nhiều sự chú ý, đi một buổi tối bằng bốn, năm buổi ban ngày. Bình tĩnh đi sáu ngày đường, Lục Ly đã cách Nộ Diễm Đảo không xa, để đến nơi còn cần hai, ba ngày, nhưng bên kia là chiến trường chính, mấy thế lực lớn ở nơi đó đánh sống đánh chết. Trừ bốn liên minh ra còn có rất nhiều tiểu thế lực đều đến bên này, bọn họ đến để đục nước béo cò. Bốn liên minh tranh đoạt Nộ Diễm Đảo, những thế lực nhỏ đục nước béo cò như thế nào? Rất đơn giản! Khiến bốn liên minh đánh trước, chờ bốn liên minh đánh cho tổn thất thảm trọng là lúc đám thế lực nhỏ lên sân. Bọn họ sẽ lựa chọn gia nhập liên minh nào mạnh hơn, tiếp đó hỗ trợ chiếm cứ Nộ Diễm Đảo, rồi cùng nhau chia chác. Nộ Diễm Đảo rất lớn, có nhiều linh sơn. Nếu một liên minh đánh chiếm, ba thế lực lớn trong đó chắc chắn không thể nuốt hết, thí dụ như một ít linh sơn nhỏ, thành trì nhỏ, mấy thứ này có thể chia ra. Các thế lực nhỏ nhằm vào mấy thứ này. Bọn họ vốn chiếm cứ nhiều đảo nhỏ, không có quá nhiều tài nguyên, còn tùy thời sẽ bị diệt. Đã như vậy, không bằng cùng nhau tấn công Nộ Diễm Đảo, chỉ cần được đến một tòa linh sơn, hoặc là một tòa thành trì là bọn họ có thể phát triển lớn mạnh. Mục tiêu nhóm đầu tiên của Lục Ly là những thế lực nhỏ này. Nếu các thế lực nhỏ đến bên này, tự nhiên là toàn quân xuất động, tất cả tài vật đều mang theo. Chỉ chờ bốn liên minh đánh gần xong, bọn họ sẽ lựa chọn gia nhập một phương. Bọn họ chọn chỗ ẩn nấp rất xảo diệu, cách Nộ Diễm Đảo hai, ba ngày đi đường. Sẽ không dẫn tới bốn liên minh chú ý, lại có thể tùy thời theo dõi thế cục bên kia, làm ra ứng đối chuẩn xác. Lục Ly không có vừa bắt đầu đã ra tay, mà là ẩn nấp gần đó, bắt một ít thám báo khảo vấn tình huống. Chỉ tiêu phí hết nửa ngày, Lục Ly đã mò rõ tình huống bốn phía. Giờ phút này, có bốn liên minh đang đánh trên Nộ Diễm Đảo. Liên minh thứ nhất lấy Phi Tiên Tông cầm đầu, liên minh thứ hai lấy Thần Nữ Cung cầm đầu, liên minh thứ ba lấy Tứ Bình Đảo cầm đầu, liên minh thứ bốn lấy Nguyệt Ảnh Phủ cầm đầu. Lúc trước Lục Ly gặp công tử kia và nhóm Trần Quảng Dương đều là người của Tứ Bình Đảo, đảo chủ của bọn họ ở trên Nộ Diễm Đảo, còn là thủ lĩnh của một liên minh. Lục Ly tạm thời không định lên Nộ Diễm Đảo, bên kia có bốn quân đoàn đang khai chiến, một mình hắn đi cướp bóc thì hơi cuồng. Nếu dẫn tới nhiều người tức giận, lỡ như bốn quân đoàn không đánh nữa mà cùng nhau vây giết hắn thì sao? Lục Ly định ra tay với thế lực nhỏ ở xung quanh, nơi này rậm rạp khắp nơi đều là hải đảo, rất nhiều hải đảo đều ẩn nấp một đám thế lực nhỏ, cùng với một ít quân đoàn giặc cỏ chuyên nghiệp cướp bóc. Lục Ly nghỉ ngơi nửa ngày sau hành động, mục tiêu thứ nhất là chọn một quân đoàn giặc cỏ, là hắn tìm thám báo nghe ngóng được. Quân đoàn giặc cỏ này không đông, chỉ có hơn một trăm người, nhưng toàn là Nhị Kiếp Thiên Thần. Thủ lĩnh là Nhị Kiếp đỉnh phong, nghe nói có được thần thông rất cường đại, còn có mấy trưởng lão đều là nhân vật dữ dằn. Quân đoàn nghênh ngang ở trong một đảo gần đó, thám báo của bọn họ luôn tra xét tình huống bốn phía, rất rõ ràng thế lực nhỏ lân cận không làm gì được bọn họ. Một mình Lục Ly bay hướng hòn đảo nhỏ kia, chưa lên đã bị chặn lại, hai người từ trong nước đột nhiên toát ra, hung tợn nạt: - Cút xéo, nếu không thì chết! Không còn gì để nói! Lục Ly lắc người, thoáng chốc áp sát một người, một đấm đánh ra, người này bay ngược ra. Một người khác tức giận, nhưng Lục Ly xoay người, tốc độ siêu nhanh áp sát, cứng rắn đỡ một đao của người kia, một đấm đánh bay đối thủ. Lục Ly nhẹ tay, không giết người, nhưng hai người hẳn là bị tổn hại nặng, chỉ còn lại nửa cái mạng. Lục Ly cuồng bạo lao lên đảo, hắn không định đánh lén mà là cứng rắn cướp. Quân đoàn giặc cỏ chuyên ăn cướp, giàu chảy mỡ, cướp quân đoàn giặc cỏ là xướng nhất. Vù vù vù! Trên đảo nhỏ, vô số người bay vọt lên, bên này chiến đấu kinh động rất nhiều người. Chớp mắt đã có sáu, bảy mươi người bay lên, thần niệm của Lục Ly quét qua, ánh mắt thoáng chốc lạnh lẽo. Hắn phát hiện mấy cái giặc cỏ trần truồng, tay túm một nữ nhân không mảnh vải che thân, trên người các nữ nhân toàn là vết roi, vết bầm, trong mắt không tia sáng, như một đám người dở sống dở chết. Rõ ràng, đám giặc cỏ này lúc cướp bóc còn cướp nữ nhân, hơn nữa làm chuyện đồi bại. Xem trạng thái tinh thần của đám nữ nhân, phỏng chừng trong khoảng thời gian này là địa ngục đối với họ. Thần niệm của Lục Ly quét hướng mấy hang núi bên dưới, hắn thấy trong hang núi còn có xác chết, toàn là nữ tử. Lục Ly không kiềm được sát khí nữa, bộc phát ra hết. - Ngươi là ai? Sao dám công kích Thất Diệu quân đoàn chúng ta? Ngươi chán sống sao? - Một người? Còn là Nhất Kiếp Thiên Thần, vậy mà dám tiến công Thất Diệu quân đoàn chúng ta? Người này có phải là đầu óc có bệnh? - Nếu hắn tìm cái chết, vậy thì chiều ý hắn đi! Một đám người từ xa đã la lối, Lục Ly không nói một lời, chân đạp Tiêu Dao Bộ, tốc độ như quỷ mỵ, nháy mắt xông đến chỗ nhóm người. Phía trước hắn không có động sát tâm, giờ phút này ước gì giết hết đám giặc cỏ. Ầm ầm ầm! Thực lực tổng thể của Thất Diệu quân đoàn không kém, toàn là Nhị Kiếp Thiên Thần, nhưng Lục Ly không hề thấy áp lực.
Chương 2629 Địa Ngục Sát Thần
Cùng với từng tiếng nổ trầm đục, một đám người bay ngược ra, toàn bộ bị một chiêu lấy mạng. Khi Lục Ly không nương tay thì Nhị Kiếp Thiên Thần chỉ như con kiến đối với hắn. Mấy chục người xông lên đều là giặc cỏ bình thường, chỉ có hai thống lĩnh. Tốc độ công kích của Lục Ly quá nhanh, mười mấy giây đã đánh bay hơn hai mươi người, toàn bộ bị đánh chết, rớt cái bịch xuống đất. Vù vù vù! Từ trong mấy hang núi không ngừng bắn ra bóng người, các thành viên quân đoàn đều bị kinh động, một nam nhân trung niên mày rậm mắt to, dáng người khôi ngô như hổ lang toát ra hơi thở là khủng bố nhất. - Thật can đảm! Nam nhân trung niên vạm vỡ gầm lên một tiếng, âm thanh như chuông đồng vang vọng, hắn bay vọt lên, sát khí đậm đặc khóa chặt Lục Ly, hắn nhìn thấy Lục Ly còn đang đồ sát, rống to lên: - Ta không cần biết ngươi là ai, dám giết người của ta, hôm nay không chặt ngươi thành thịt băm thì ta không tên Trương Thiên Hạo! Sát Đế Quỷ Trảm có uy danh nhất định trong thế lực nhỏ và trung đẳng ở nam bộ, Thất Diệu quân đoàn luôn không đông, vì như vậy sẽ có tính cơ động rất mạnh, cướp được liền cướp, không cướp được thì chạy, bình thường trốn vào một số cấm địa, khiến người truy sát không có chỗ truy sát. Sức chiến đấu của Thất Diệu quân đoàn thấp nhất đều là Nhị Kiếp, huấn luyện nghiêm, thủ lĩnh Trương Thiên Hạo có quyền uy tuyệt đối. Thành viên hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của hắn, có thể nói là một đội ngũ có sức chiến đấu phi thường. Ầm ầm ầm! Lục Ly hoàn toàn không nhìn Trương Thiên Hạo, tiếp tục tấn công trong đám đông, mỗi lần tung nắm đấm sẽ có một người bị đánh bay, sau khi đánh bay là chết, mỗi lần hắn đều đánh hết sức, Nhị Kiếp Thiên Thần không đỡ nổi. - Chết đi! Trong tay Trương Thiên Hạo xuất hiện một thanh chiến kích, chiến kích vừa xuất hiện liền dẫn tới không gian xao động, không gian trước mũi chiến kích bị vặn vẹo. Trên chiến kích loang lổ vết đỏ sậm, vô số thần văn, nhìn liền biết là một thanh binh khí rất mạnh. Trương Thiên Hạo như sao băng bay tới, võ giả ở phía trước lập tức tránh ra một con đường, khiến hắn công kích Lục Ly. Trương Thiên Hạo rung chiến kích, hư không chấn động, hơi thở hủy thiên diệt địa phát ra từ chiến kích, chiến kích vụt qua đâu là không gian từng chút một sụp đổ. Xoẹt! Lục Ly lần đầu tiên sử dụng binh khí, trong tay hắn xuất hiện chiến đao cướp từ chỗ Trần Quảng Dương, trở tay chém về phía Trương Thiên Hạo. Chân trời vụt qua ánh đao kinh thiên, ánh đao xoay ba lần giữa không trung rồi chém mạnh về phía Trương Thiên Hạo. - A... Người xung quanh đều vẻ mặt rung động, uy áp cực kỳ kinh khủng đè xuống, ánh đao lướt qua đâu là mọi người đều không thể nhúc nhích. Trương Thiên Hạo chịu đựng áp lực lớn nhất, hắn mở to mắt, gắng hết sức tránh thoát đi, nhưng uy áp quá nặng, tốc độ của hắn thoáng chốc chậm lại, không trốn thoát được. Bùm! Trương Thiên Hạo bị nổ bay ra ngoài, ngoài cơ thể hiện ra chiến giáp Hồng Linh Thiên Bảo, ngăn trở một kích trí mạng. Nhưng đừng quên, Sát Đế Quỷ Trảm đệ tam trảm là công kích linh hồn, còn là một công kích linh hồn loại phi thường kỳ lạ, đóng băng linh hồn! Băng sương kiếm ý! Đầu tiên băng sương đóng băng linh hồn, tiếp đó muôn vàn kiếm ý đánh sâu vào linh hồn của kẻ địch. Sát Đế Quỷ Trảm là lực lượng cùng linh hồn dung hợp lại cùng nhau công kích, phi thường bá đạo. Đây là Lục Ly lần đầu tiên chân chính thả ra Sát Đế Quỷ Trảm đệ tam trảm, lúc trước chỉ đối phó Yêu Ma, hiện tại là lần đầu tiên chọn mục tiêu con người. Uy lực khiến Lục Ly rất vừa lòng, linh hồn của Trương Thiên Hạo bị đông lại, vô số kiếm ý trùng kích linh hồn của hắn, thân thể của hắn bị khảm vào núi lớn, trong một chốc không di chuyển được. - Giết! Lục Ly không quan tâm Trương Thiên Hạo, tiếp tục đồ sát, hắn không có sử dụng Sát Đế Quỷ Trảm, tiếp tục dùng nắm đấm công kích, cơ hồ là một quyền một người. Võ giả bốn phía trông thấy Trương Thiên Hạo đi ra thì ý chí chiến đấu sục sôi, giờ phút này thấy Lục Ly một chiêu liền đánh bay Trương Thiên Hạo, tự nhiên sinh lòng nhút nhát, muốn chạy trốn ngay. Có hai trưởng lão xông lên, quân sĩ bình thường nào dám chạy trốn? Chỉ có thể tránh né bốn phía. Hai trưởng lão này cũng là Nhị Kiếp đỉnh phong, Lục Ly lại lần nữa vận dụng Sát Đế Quỷ Trảm khóa chặt một trưởng lão. Ầm! Trưởng lão này cũng có Hồng Linh Thiên Bảo, không bị nổ chết, chỉ bị nổ bay ra ngoài, cũng là linh hồn bị công kích, bị đánh vào núi lớn. “Sát Đế Quỷ Trảm tuy tam chuyển, tăng mạnh uy áp thiên địa, nhưng sức sát thương vẫn không đủ, không thể dễ dàng đánh chết Nhị Kiếp đỉnh phong.” Lục Ly hơi có chút tiếc nuối, hắn vốn cho rằng sau khi tam chuyển thì có thể uy hiếp Tam Kiếp Thiên Thần, xem ra là hắn suy nghĩ nhiều, nhưng vẫn có thể thoải mái trấn áp Nhị Kiếp đỉnh phong. Lục Ly trở tay chém ra một đao, công kích trưởng lão Nhị Kiếp đỉnh phong khác. Trưởng lão này không có chiến giáp Hồng Linh Thiên Bảo, thân thể thoáng chốc bị nổ máu thịt nhầy nhụa, bị thương nặng. Vèo! Bên kia, Trương Thiên Hạo bay nhanh ra, hẳn là hóa giải được công kích của băng sương kiếm ý, trong mắt hắn tràn ngập tức giận, vung chiến kích định thả ra sát chiêu cường đại. Lục Ly sao có thể cho hắn cơ hội? Thân thể như du long bay đi, huơ chiến đao hung hăng đánh xuống, lại lần nữa bị chém dính núi lớn. - Trốn! Quân sĩ sống sót chẳng còn chút đấu chí, trưởng lão và thủ lĩnh của bọn họ không đỡ nổi một chiêu từ Lục Ly thì đánh kiểu gì nữa? Nếu không đặc biệt thì mọi người đều chết hết. Sao Lục Ly có thể khiến bọn họ chạy trốn? Hắn thấy vài người ném nữ nhân ôm trong tay xuống thì không còn kiêng dè gì nữa, liên tục thả ra Sát Đế Quỷ Trảm trấn áp đám người này, sau đó đập nát từng nhóm. Nhị Kiếp Thiên Thần bình thường phòng ngự quá yếu, thân thể yếu, lại không có chiến giáp Hồng Linh Thiên Bảo, làm sao có thể chống đỡ được Sát Đế Quỷ Trảm? Một đám người muốn trốn, nhưng bị uy áp thiên địa trấn áp, một đám cuối cùng bị nghiền nát. Vèo vèo vèo! Trương Thiên Hạo và hai trưởng lão khác trưởng lão bay nhanh ra, nhìn thấy Lục Ly giết từng nhóm thuộc hạ của bọn họ, ba người mắt đỏ máu.
Chương 2630 Không hài lòng thì phải chết
Đó là thành viên tổ chức của bọn họ, không còn đám người kia thì Thất Diệu quân đoàn cũng không tồn tại nữa. - Rốt cuộc ngươi là người ai? Trương Thiên Hạo rống to: - Chúng ta không oán không thù, tại sao muốn công kích chúng ta? - Ta không có tên, ngoại hiệu Địa Ngục Sát Thần! Lục Ly lạnh lùng nói: - Còn về tại sao muốn sát các ngươi, là vì... xem các ngươi không vừa mắt! Lục Ly vốn đến cướp bóc, nhưng phát hiện nhóm người này cực kỳ không có tính người, không kiềm được động sát tâm. Vừa rồi không gian giới chỉ của nhiều người bị xoắn nát, hoàn toàn trái ngược với mong muốn cướp bóc ban đầu của Lục Ly. - Ngươi...! Trương Thiên Hạo gầm lên một tiếng, nhưng lần này không có xông lên, mà là bay hướng phương xa. Cùng lúc đó, hai trưởng lão khác không sợ chết xông về phía Lục Ly, muốn bám chân hắn. - Chết đi! Lục Ly gầm lên một tiếng, đánh chết một trưởng lão bị thương nặng, hắn lắc người, huơ nắm đấm liên tục đánh về phía trưởng lão khác. Chớp mắt tung ra mấy trăm quyền, một trưởng lão khác bị tươi sống đập chết. Lục Ly nhanh chóng dịch chuyển thu hết không gian giới chỉ trong tầm mắt, tốc độ đạt đến cực hạn đuổi theo phương hướng Trương Thiên Hạo chạy trốn. Đa số tài vật của quân đoàn giặc cỏ chắc chắn nằm trên người thủ lĩnh, quân đoàn này không có nhân tính như vậy, Lục Ly làm sao có thể bỏ qua cho Trương Thiên Hạo? Tốc độ của hắn quá nhanh, tuy Trương Thiên Hạo chạy trốn trước chốc lát, nhưng chỉ qua nửa nén hương đã bị hắn đuổi theo kịp. - Địa Ngục... Sát Thần, ngươi đừng quá đáng, nếu không thì cá chết lưới rách! Trương Thiên Hạo phát hiện Lục Ly cấp tốc đuổi theo, lập tức gào thét. Tiếng rống của hắn rất to, kinh động nhiều người ở gần. Trương Thiên Hạo rất nổi tiếng trong thế lực nhỏ và trung đẳng, khi nhiều người phát hiện là Trương Thiên Hạo quát lớn thì dẫn tới xôn xao rầm rộ. Thủ lĩnh của Thất Diệu quân đoàn mà bị người truy sát? Hơn nữa người truy sát hắn còn là một Nhất Kiếp Thiên Thần? Nhưng tốc độ của Nhất Kiếp Thiên Thần này biến thái quá, chẳng lẽ là chí cường giả áp chế cảnh giới? - Địa Ngục Sát Thần? Chưa từng nghe tên này. Rất nhiều người ngạc nhiên nghi ngờ thì thào, bất kể như thế nào, hôm nay qua đi, cái tên Địa Ngục Sát Thần sẽ nổi tiếng, kẻ dữ dằn có thể truy sát Trương Thiên Hạo thì khó mà không nổi tiếng. - Cá chết lưới rách? Ngươi cũng có năng lực này? Lục Ly mang mặt nạ lệ quỷ, sát khí đằng đằng, truy sát đến gần Trương Thiên Hạo thì vung chiến đao thả ra Sát Đế Quỷ Trảm. Hắn mấy lần ra tay, phần lớn là sát chiêu đại biểu của hắn, nhưng hắn đã bất chấp, dù sao sớm muộn gì sẽ bị bại lộ. Hắn có Tiêu Dao Bộ, người của Hắc Viêm Điện biết thì sao chứ? Sát Đế Quỷ Trảm khiến tốc độ của Trương Thiên Hạo chậm lại, bị lực lượng thiên địa trấn áp, thân thể của hắn một lần nữa bị đánh ra ngoài, băng sương kiếm ý công kích linh hồn, Trương Thiên Hạo nhắm mắt lại, dốc hết sức ngăn cản linh hồn công kích. Vèo! Lục Ly vọt tới, hắn thu lại chiến đao, chuẩn bị một bàn tay bắt lấy Trương Thiên Hạo, một bàn tay khác dùng nắm đấm đánh chết. Lục Ly có Linh Bạo bí thuật, lực lượng có thể thông qua chiến giáp Hồng Linh Thiên Bảo truyền vào trong cơ thể, thân thể của người bình thường tuyệt đối không ngăn được lực lượng cường đại của Lục Ly công kích. Tốc độ của hắn quá nhanh, nháy mắt đã đến phía trước Trương Thiên Hạo, khi tay của hắn sắp tóm lấy Trương Thiên Hạo thì trong linh hồn Lục Ly đột nhiên cảm giác nguy cơ trí mạng. Trương Thiên Hạo giờ phút này còn nhắm mắt, hơi thở phi thường ổn định, rõ ràng đang chống đỡ công kích linh hồn, không biết nguy cơ này đến từ đâu? Nhưng nhiều năm đi trên lằn ranh sống chết khiến Lục Ly nháy mắt phản ứng lại. Lục Ly di chuyển bước chân, đạp sang bên trái một bước, thời gian tăng nhanh, không gian vặn vẹo, cơ thể của hắn thoáng chốc xuất hiện ngoài nghìn dặm. Cùng lúc đó, một bóng đen chui ra từ người Trương Thiên Hạo, thoáng chốc bao phủ phạm vi mấy chục dặm. Lục Ly bay ngược về, vừa lúc trông thấy bóng đen rút vào người Trương Thiên Hạo, con ngươi co rút, hắn mừng thầm. May mắn mới vừa rồi không có chần chừ, cũng may mắn tốc độ của hắn nhanh, tuy rằng không biết bóng đen là cái gì, nhưng nhất định là sát chiêu rất lợi hại. Thất Diệu quân đoàn rất nổi tiếng trong khu vực phương nam, quả nhiên không phải có tiếng mà không có miếng. Trương Thiên Hạo tuy rằng chỉ có Nhị Kiếp đỉnh phong, nhưng sở hữu thủ đoạn độc đáo. Không biết bóng đen vừa rồi là cái gì, nhưng Lục Ly có loại cảm giác, nếu vừa rồi không trốn có lẽ hắn đã chết rồi. - Nhị Trọng Thiên có muôn vàn thần thông, quả nhiên không thể khinh thường bất cứ người nào! Lục Ly cảm khái một tiếng, không dám đi tới gần Trương Thiên Hạo, định đánh chết từ cự ly xa. Mỗi lần khiến Trương Thiên Hạo bị chút vết thương, sớm muộn gì có thể đánh chết. Quyết định chủ ý, Lục Ly bay đi, lấy ra chiến đao của Trần Quảng Dương. Đây là Hồng Linh Thiên Bảo, mặt trên còn có thần văn, khắc hai chữ ‘Thất Tinh’, thanh chiến đao này phỏng chừng có thể tăng sức chiến đấu của hắn từ một phần trở lên. Xoẹt! Sau khi đến gần, Lục Ly thả ra Sát Đế Quỷ Trảm, một ánh đao kinh thiên sáng lên, xoay ba lần giữa không trung rồi chém mạnh vào Trương Thiên Hạo mới bay đi trốn. Bùm! Trương Thiên Hạo bị nổ bay ra ngoài, liên tục bị trọng kích, không thể ngăn lại máu từ trong miệng phun ra. Tuy rằng có chiến giáp Hồng Linh Thiên Bảo, nhưng không phải vạn năng, bất cứ báu vật phòng ngự dù mạnh đến đâu thì có giới hạn chịu đựng lực lượng. Một khi sức tấn công vượt qua mức giới hạn thì không chịu đựng nổi, cho dù chiến giáp không nát thì sức mạnh cường đại cũng sẽ truyền vào, khiến võ giả bị thương. Sát Đế Quỷ Trảm tam chuyển khiến uy lực tăng nhiều, Hồng Linh Thiên Bảo đã không thể hoàn toàn chống cự nó, có một phần lực lượng thấm vào, đánh bị thương kẻ địch. Quan trọng hơn là, Sát Đế Quỷ Trảm đệ tam trảm là công kích linh hồn, băng sương kiếm ý rất cường đại, mỗi lần đều sẽ đóng băng linh hồn, khiến linh hồn không thể khống chế thân thể. Tuy rằng muôn vàn kiếm khí không thể tạo thành tổn thương quá lớn cho linh hồn của Trương Thiên Hạo, nhưng mỗi lần linh hồn bị đóng băng sẽ cần thời gian hóa giải.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK