Mục lục
Long Đế Bất Diệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2466 Đao nhọn
Chất lỏng màu xanh lam ngoài kia rất cường đại, Lục Ly sợ Hư Không Trùng bị hủ thực, bởi thế mới không dám phóng thích quá nhiều. Ông! Thần Sơn lóe lên quang mang, mấy chục vạn Hư Không Trùng được truyền tống đi ra, Lục Ly lập tức điều khiển Hư Không Trùng biến thành hư ảnh, xông đâm bên trong chất lỏng màu xanh lam. - Tốt! Hư Không Trùng thành công đâm xuyên qua chất lỏng màu xanh lam, đồng thời thuận lợi tiến vào trong tường thịt, mắt Lục Ly sáng rực lên, vội hạ lệnh: - Thỏa thích gặm nhấm, cắn sạch nhục thể con quái thú kia cho ta! Mấy chục vạn Hư Không Trùng xuất hiện trong tường thịt, bắt đầu gặm cắn không ngừng, thần niệm Lục Ly khóa chặt chúng, ánh mắt nóng rực chờ đợi Hư Không Trùng gặm ra từng lỗ to tướng trên tường thịt. - Ách! Song rất nhanh, vẻ kinh ngạc lần nữa hiện lên trên mặt hắn. Mấy chục vạn Hư Không Trùng gặm một lúc, lại chỉ gặm ra mười mấy lỗ nhỏ chừng nắm tay. Vách tường thịt kiên cố đến đáng sợ, răng Hư Không Trùng sắc bén như thế mà không cách nào gặm cắn được quá nhiều. Chuyện khiến Lục Ly càng thêm kinh ngạc xảy ra, trong tường thịt có khí lưu lưu chuyển, rất nhanh lỗ nhỏ bị gặm ra lần nữa khôi phục như cũ, năng lực tự thân trị liệu của quái thú này mạnh đến biến thái! - Hừ! Lục Ly trùng trùng hừ lạnh một tiếng, Thiên Tà Châu lấp lánh quang mang, hắn tiếp tục phóng thích Hư Không Trùng, lúc này trong Thiên Tà Châu còn có hai trăm ức Hư Không Trùng, hắn định một hơi phóng thích một nửa đi ra. Hắn lại muốn xem xem, là Hư Không Trùng gặm đủ nhanh, hay là độn thú này khôi phục càng nhanh? Một ngày gặm không chết thì một tháng, một tháng không được thì một năm! Dù sao muốn ăn mòn Thần Sơn trong thời gian ngắn là điều không thể, chuyện hắn xuất hiện ở Nhị trọng thiên chắc Hắc Viêm Điện đã biết, đoán chừng sẽ không phái người hạ giới nữa. Trong khi hắn bị nhốt trong cơ thể Độn Thú, người Hắc Viêm Điện vừa khéo khó mà tìm ra. Hắn còn nhiều thời gian, cứ tiếp tục bồi Độn Thú chơi đùa xem sao. Trăm ức Hư Không Trùng bay ra, chui hết vào trong tường thịt Độn Thú, Lục Ly hạ lệnh, trăm ức Hư Không Trùng cùng lúc gặm cắn, trường diện vô cùng tráng quan. Ô ô! Dưới biển, con cá khổng lồ đột nhiên quay cuồng, phát ra tiếng kêu quỷ khóc sói gào, khiến Độn Thú xung quanh hoảng hốt tháo chạy. Trăm ức Hư Không Trùng đồng thời gặm cắn khiến con Độn Thú kia thống khổ không thôi, chỉ sau một lần gặm cắn, trên tường thịt thực quản bỗng chốc đã xuất hiện một lỗ lớn phương viên mấy trượng. - Tốt lắm! Lục Ly đại hỉ, chẳng qua nụ cười trên mặt hắn còn chưa nở rộ thì đã phát hiện động tác của toàn bộ Hư Không Trùng bỗng chợt chậm. Khí lưu trong tường thịt bắn ra, bao phủ lấy Hư Không Trùng, khiến tốc độ Hư Không Trùng thoáng chốc chậm lại. Ông! Tường thịt lấp lánh quang mang màu lam, sau đó khôi phục lại với tốc độ thấy được bằng mắt thường, nhục thân Độn Thú cường đại đến mức khó mà tưởng tượng, bị gặm ra lỗ thủng to tướng như thế nhưng chẳng mấy chốc đã phục hồi như cũ. - Ha ha! Lục Ly lại không mấy kinh hoảng, tuy tốc độ Hư Không Trùng biến chậm, song vẫn chưa bị giết, Hư Không Trùng cũng chưa thôi gặm cắn. Hắn lại muốn xem xem, khả năng trị liệu của Độn Thú liệu có phải vô hạn hay không? - Gặm tiếp! Lục Ly không để Hư Không Trùng di động mà cứ nguyên tại chỗ, chờ sau khi phục hồi như cũ lại hạ lệnh gặm tiếp. Trăm ức Hư Không Trùng đồng thời gặm cắn, phần tường thịt vừa hồi phục lần nữa bị cắn lõm vào. Ô ô! Độn Thú đau đến lăn lộn, đuôi lớn quét ngang dưới biển, đụng nát một tòa cự thạch. Mấy hải thủ nhỏ xung quanh đi ngang qua, bị đuôi Độn Thú quét trúng, trực tiếp nện thành thịt nát. - Tốc độ khôi phục nhanh nhất! Thần niệm Lục Ly quét qua, thấy tường thịt Độn Thú lần nữa khôi phục với tốc độ thấy được bằng mắt thường. Cứ vậy lặp đi lặp lại mấy lần, Lục Ly đột nhiên nhếch môi cười khẽ, thần sắc bỗng trở nên nhẹ nhàng. Bởi vì sau vài chục lần gặm cắn, Hư Không Trùng bắt đầu phân tách. Một khi phân tách xong xuôi, trăm ức Hư Không Trùng sẽ biến thành hai trăm ức. Năng lượng cất chứa trong nhục thể Độn Thú quá mạnh, nếu không ngừng phân tách thế này, sợ là sẽ lên đến cả ngàn ức. - Đáng tiếc! Lục Ly khẽ thở dài, Hư Không Trùng phân tách nhiều đến mấy, năng lực cũng vẫn quá thấp. Nếu Hư Không Trùng có thể tiến hóa, vậy thì tốt đến mấy, lúc đó dù gặp phải Độn Thú cường đại, hắn đều không cần chạy trốn, chỉ cần tung ra Hư Không Trùng liền có thể trực tiếp gặm nhấm địch thủ thành xương khô. Tốc độ phân tách tương đối chậm, tiêu tốn nguyên suốt một ngày, tất cả Hư Không Trùng mới hoàn thành phân tách. Trăm ức Hư Không Trùng biến thành hai trăm ức, Lục Ly lập tức hạ lệnh: - Gặm! Hai trăm ức Hư Không Trùng đồng loạt hành động, lần này thực quản bị gặm ra lỗ lớn diện tích gấp đôi. Độn thú lần nữa quay cuồng thống khổ, nước biển trong phạm vi ngàn dặm xung quanh không ngừng cuộn trào, bọt nước tung bay tận trời. Vừa khéo có hai tên võ giả đi ngang qua, cả hai đều bị dọa cho kinh hồn táng đảm, vội lấy tốc độ nhanh nhất thoát đi. - Vẫn có thể phục hồi như cũ? Thần niệm Lục Ly quét nhìn, phát hiện tường thịt vẫn khôi phục với tốc độ khủng khiếp. Chẳng qua lúc này trong lòng hắn lại rất bình thả, rốt cuộc ở bên trong Độn Thú sẽ tương đối an toàn, Hư Không Trùng còn có thể không ngừng phân tách. Giờ mà bắt phải ra ngoài, hắn tuyệt đối không chịu, trước cứ để Hư Không Trùng phân tách đến hai ngàn ức rồi tính. Nếu là lúc trước, vạn ức Hư Không Trùng hắn chắc không chứa nổi. Nhưng giờ đại điện trong Thần Sơn đã lớn hơn trước nhiều, dù phải chứa mười vạn ức Hư Không Trùng đều không thành vấn đề. Hắn tự nhiên muốn có càng nhiều Hư Không Trùng càng tốt, sau này phóng thích Hư Không Trùng cũng sẽ không cần phải băn khoăn. - Tu luyện, Tiểu Lục ngươi giúp ta canh chừng một lúc! Lục Ly ngồi xếp bằng nhắm mắt tu luyện, để Khí Linh Thần Sơn giám sát tình hình bên ngoài. Đoạn thời gian trước hắn có chút cảm ngộ, trạng thái Huyền Linh chi cảnh có cơ hội tiến hóa tấn cấp, giờ đã vô sự, vậy phải tranh thủ thời gian tu luyện mới được. Ô ô!
Chương 2467 Đao nhọn
Trong hải vực không ngừng truyền đến từng hồi tiếng quỷ khóc sói gào, đây là Độn Thú đang du tẩu, thỉnh thoảng lại tru lên thống khổ, khuấy động nước biển xung quanh, nện phá tan tành cự thạch dưới đáy biển của cả một vùng. Lục Ly ở trong bụng nó, nó lại không cách nào lập tức luyện hóa Thần Sơn, trong khi Hư Không Trùng lại đang không ngừng gặm nhấm nhục thân. Mặc dù nó có thể bằng vào nhục thân cường hoành trị liệu thương thế, nhưng trừ điều đó ra nó chẳng làm gì được nữa cả. Độn Thú có linh trí rất cao, lúc tấn công Lục Ly, nó cảm nhận được khí tức Lục Ly không hề mạnh. Bởi thế mới trực tiếp nuốt chửng, lại không ngờ thứ nuốt vào không phải một sinh linh nhỏ yếu, mà là một thanh đao nhọn. Thanh đao nhọn này không ngừng đâm loạn trong cơ thể, thời gian ngắn có lẽ nó còn có thể chống đỡ được, nhưng lâu dài e là sẽ bị đao nhọn đâm chết mất. Hưu! Tròng mắt độn thú khẽ đảo, tốc độ đột nhiên tăng mạnh, khoái tốc bay về phía tây bắc. Tốc độ nó càng lúc càng nhanh, tốc độ lúc cao nhất đã nhanh gấp mấy lần Lê thúc, chỉ là mỗi cách một đoạn thời gian nó lại lăn lộn trong biển vài vòng, thống khổ tru lớn mấy tiếng. Độn thú khoái tốc du tẩu, đi suốt mười ngày mà không dừng lại dù chỉ một giây. Số lượng Hư Không Trùng trong cơ thể nó đã lên đến mấy ngàn ức, mỗi lần gặm cắn lại gặm ra một mảnh lớn thực quản. Hiện tại Hư Không Trùng đã không chỉ gặm tường thịt mà bắt đầu gặm thân thể, nếu không phải Lục Ly khống chế, đoán chừng chỉ thoáng chốc Hư Không Trùng liền sẽ gặm giết cự thú. Lục Ly không có ý định lập tức giết Độn Thú này, cũng không định đi ra vội, bằng không Độn Thú sớm đã chết mất xác. Đi qua nhiều ngày vậy rồi, trinh sát Hắc Viêm Điện hẳn đã đến gần đây. Lê thúc vẫn chưa trở về, giờ mà Lục Ly đi ra thì rất dễ bị phát hiện, không bằng cứ tiếp tục ở lại trong Độn Thú, như vậy còn có thể giúp cho Hư Không Trùng không ngừng phân tách. Tu luyện mấy ngày, Lục Ly mở mắt, cảm ứng liên hệ tinh thần với Lê thúc một phen. Hắn phát hiện liên hệ tinh thần tuy đã rất yếu ớt, song vẫn tồn tại. Điều này chứng tỏ Lê thúc còn chưa chết. Nếu đến giờ còn chưa chết, vậy chắc Lê thúc đã thoát khỏi Độn Thú khi trước. Chỉ là không biết tại sao Lê thúc lại không đi tìm mình. - Hả? Thần niệm hắn quét qua, phát hiện độn thú chính đang dùng tốc độ khủng khiếp phóng vút về hướng tây bắc. Thần niệm hắn đảo ra sau, không phát hiện thấy có Độn Thú cường đại hay võ giả truy sát, hắn khẽ nhíu mày, Độn Thú này muốn đi đâu? Trong lòng ngấm ngầm giới bị, nếu Độn Thú muốn tới nơi khủng bố nào đó, hắn đành phải để Hư Không Trùng cường hành gặm sạch linh hồn, giết chết Độn Thú. Hắn nghĩ nghĩ, lập tức khống chế mấy chục ức Hư Không Trùng tới trong đầu Độn Thú, một khi tình hình không đúng, hắn sẽ để mấy chục ức Hư Không Trùng này trực tiếp gặm sạch linh hồn Độn Thú, khiến nó chết đi trong nháy mắt. - Không sai! Hiện tại số lượng Hư Không Trùng đã lên tới hơn sáu ngàn ức, thêm một lần phân tác nữa, ước chừng sẽ lên tới vạn ức. Hắn để Thần Sơn thu lại đại bộ phận Hư Không Trùng, giờ Hư Không Trùng đã quá nhiều, thu lại một phần cũng tốt, tránh đến lúc cần thu lại không kịp trở tay. - Ồ? Sau nửa canh giờ, Lục Ly phát hiện Độn Thú đột nhiên tăng tốc, trong lòng lập tức đề cao giới bị. Thần niệm quét lên không, xem thử Độn Thú muốn dẫn hắn tới đâu. - Ách… Rất nhanh, trên mặt hắn thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, sau đó khóe miệng nhếch lên ý cười giễu cợt. Không biết Độn Thú này đã đi được bao xa, chỉ biết hiện tại đang tiến vào trong một mảnh hải vực kỳ dị. Hải vực này không quá khác thường, điểm quái dị duy nhất chính là trên trời có vài mảnh mây đen, trong mây đen không ngừng có thiểm điện đánh xuống, thiểm điện này cũng có màu đen... Không thể không nói linh trí Độn Thú này rất cao, thấy chính mình không cách nào đánh giết Lục Ly và Hư Không Trùng liền muốn mượn nhờ ngoại lực. Chỉ là đối với Lục Ly mà nói, ngoại lực nó mượn nhờ căn bản không mang đến chút áp lực nào, ngược lại còn có thể trở thành trợ lực! Đương nhiên, Lục Ly trước là thu lại từng phiến Hư Không Trùng vào trong Thần Sơn. Hắn không biết lôi điện có đánh chết Hư Không Trùng hay không, thật không dễ dàng mới phân tách được nhiều như vậy, hắn không muốn công sức bị lôi điện hủy sạch. Phiến hải vực có phần tương tự hải vực ở Đấu Thiên Giới khi trước, lôi điện không ngừng đánh xuống. Chỉ là uy lực hai loại lôi điện chênh nhau như trời với đất, lôi điện ở đây màu đen, đạo nào đạo ấy vô cùng thô to, tuỳ tiện cảm ứng một phen liền biết uy lực cường đại vô cùng. Rầm rầm rầm! Lúc Lục Ly thu lại từng phiến từng phiến Hư Không Trùng, trên không có ba đạo lôi điện bổ xuống, Độn Thú chủ động bay vọt lên, để cho ba đạo lôi điện đánh trúng. Thân hình Độn Thú khẽ rung rung, chẳng qua vẫn trụ được, lôi điện cứ thế khoái tốc rót vào trong cơ thể. - Độn Thú này còn biết truyền dẫn lôi điện? Lục Ly phát hiện lôi điện sau khi tiến vào cơ thể Độn Thú liền được dẫn tới thực quản, trong lòng không khỏi ngấm ngầm bội phục, đúng là Đại Thiên thế giới không gì không có. Đã có hai ba ngàn ức Hư Không Trùng được hắn thu lại, còn thừa chừng hơn ba ngàn ức, dù bị hủy diệt cũng không sao. - Tốt! Lôi điện quét qua đám Hư Không Trùng, Lục Ly phát hiện sau khi Hư Không Trùng biến thành hư ảnh, lôi điện liền không cách nào tổn thương được chúng, lập tức yên tâm hẳn. Lôi điện tới lui trong thực quản, sau cùng khóa chặt Thần Sơn, dồn dập công kích. - Tiểu Lục đừng ngạnh kháng, cứ dẫn lôi điện vào đây! Lục Ly truyền âm cho Khí Linh Thần Sơn, lôi điện màu đen lập tức tiến vào trong đại điện. Lục Ly để tất cả Hư Không Trùng biến thành hư ảnh, chính mình thì ngồi xếp bằng trên mặt đất chờ đợi lôi điện oanh kích. Xuy xuy! Vô số hồ quang điện màu đen tràn vào, cuối cùng vươn tới chỗ Lục Ly. Pháp trận tụ lôi trong cơ thể Lục Ly được khởi động, nhanh chóng hấp thu chuyển hóa lôi điện, biến chúng thành năng lượng đặc thù truyền ngược tới bảy trăm hai mươi huyệt vị trong người. - Uy lực lôi điện này không tệ!
Chương 2468 Côn Ngư
Lục Ly cảm ứng một phen, khẽ gật đầu, lôi điện đánh trúng Độn Thú, chắc là đã trôi mất một phần năng lượng. Nhưng lúc này năng lượng tiến vào trong thân thể hắn vẫn rất bá đạo, sánh ngang với thiên kiếp ở Thần Giới. - Đây là lôi điện bình thường ở Nhị trọng thiên, không biết lôi điện trong thiên kiếp Nhị trọng thiên sẽ còn cường đại đến cỡ nào? Lục Ly không khỏi tặc lưỡi, chẳng qua hắn cũng không sợ Lôi Đình Kiếp Nhị trọng thiên, ngay cả tầng thứ nhất Phong Hỏa Kiếp hẳn cũng không đáng ngại, chỉ sợ mỗi tầng thứ ba Tâm Hồn Kiếp. Có lẽ... thiên kiếp lần hai không chỉ mỗi ba tầng, mà còn có thêm nhiều tầng càng khủng bố khác nữa. Rầm rầm rầm! Vô số lôi điện bổ xuống, Độn Thú chủ động du tẩu, hấp dẫn lôi điện công kích. Nó chắc đã phát hiện Hư Không Trùng bất động, tưởng là lôi điện có thể kích thương Hư Không Trùng, có vẻ rất là hưng phấn, bởi thế mới không ngừng hấp dẫn lôi điện tấn công. Nhục thân nó rất cường đại, bị lôi điện liên tục bổ trúng, bên ngoài lại vẫn không thấy dấu hiệu cháy đen. Thần niệm Lục Ly quét qua một lượt, cũng không phát hiện nhục thân nó chịu tổn thương nào đáng kể, đủ thấy da thịt Độn Thú mạnh đến cỡ nào. Lục Ly để tất cả Hư Không Trùng đứng im bất động, Độn Thú này đang giúp hắn hấp thu lôi điện, hắn có thể dựa vào đó tăng cường nhục thân, hà cớ gì lại không làm? Lê thúc không thấy tăm hơi, hiện tại hắn cũng không biết mình đang ở đâu, nếu để hắn đi tìm Thiên Ma Đảo, e là rất khó tìm đến được. Giờ trinh sát Hắc Viêm Điện chắc đã thăm dò tới gần phiến hải vực này. Bởi thế hiện tại Lục Ly chẳng dám đi đâu cả, cứ trốn ở trong Độn Thú là an toàn nhất, lại còn có thể tu luyện, đúng là không gì tốt bằng. Ô ô! Độn Thú như cá voi khổng lồ không ngừng đảo quanh trong hải vực, không ngừng chủ động bay vọt lên tìm kiếm lôi điện. Mỗi lần bay vọt rồi rơi xuống lại dẫn lên nước biển cuộn trào, bọt nước vút lên tận trời, từng đạo sóng cả như là biển gầm tung tóe khắp bốn phía, cảnh tượng rất hùng vĩ. - A... Nửa ngày sau, một chiếc thuyền sắt màu ám kim đi ngang qua, trong thuyền có rất nhiều võ giả, cả đám đều từ xa xa quan sát cảnh tượng bên này. - Đi vòng! Một lão giả sau lưng có hai cánh khẽ quát, thuyền lớn lập tức vòng tránh đi. Trên thuyền ngồi mấy trăm thanh niên, sau lưng ai nấy đều mọc hai cánh, bộ dạng tuấn mỹ, bọn họ hưng phấn nhìn Độn Thú chủ động truy đuổi lôi điện nơi xa. - Đó là Độn Thú gì, sao lại chủ động đuổi theo lôi điện? - Đây là Côn Ngư, nhưng mà theo ghi chép, Côn Ngư làm gì biết hấp thu lôi điện để tu luyện! - Đúng vậy, ngoại hình giống hệt, con Côn Ngư này hoặc là nổi điên, hoặc là biến dị! - Sao Tam trưởng lão phải vòng tránh, một con Côn Ngư mà thôi, lấy chiến lực Tam trưởng lão hẳn là có thể nhẹ nhàng đánh giết. - Chắc là con Côn Ngư này quá mức cổ quái, Tam trưởng lão không muốn trêu chọc phiền phức. Rốt cuộc chúng ta nhiều người như vậy, vạn nhất xảy ra chuyện, Tam trưởng lão phải gánh trách nhiệm. Đám thanh niên trên thuyền không ngừng nghị luận, ai nấy đều rất hiếu kì. Lão giả được xưng là Tam trưởng lão dõi mắt nhìn chằm chằm Độn Thú hồi lâu, đột nhiên quát nói: - Trong Côn Ngư có người, chỉ là ta không cảm giác được thực lực người này. Độn Thú kia chủ động đuổi theo lôi điện chắc cũng là vì người này, bởi vì hình như đại bộ phận lôi điện đều bị người này hấp thu. Chuyện quái dị như thế, tốt nhất chúng ta đừng nên tới gần. Oa! Trên thuyền lập tức ồ lên, trong Côn Ngư có người? Côn Ngư đuổi theo lôi điện là vì người này? Chẳng lẽ Côn Ngư bị người này khống chế? Phải biết người có thể khống chế Độn Thú tam tinh đều là võ giả vô cùng cường hoành. Đám thiếu nam thiếu nữ nghe vậy không khỏi càng thêm hiếu kỳ đối với cường giả thần bí kia. Thuyền sắt màu ám kim khoái tốc bay đi, Côn Ngư tiếp tục đuổi theo lôi điện. Mặc dù Hư Không Trùng không còn gặm cắn, nhưng vẫn một mực ở trong cơ thể, điểm này thì nó vẫn cảm ứng được. Vì triệt để tiêu diệt đám côn trùng kia, Côn Ngư đành phải tiếp tục kéo càng nhiều lôi điện vào trong cơ thể. Lục Ly thản nhiên ngồi xếp bằng trong cơ thể Côn Ngư, không ngừng có lôi điện tràn vào cho hắn hấp thu, giúp hắn đề thăng nhục thân. Lúc này, Lục Ly thậm chí có xung động đi ra Côn Ngư, trực tiếp hấp thu lôi điện. Nếu nhục thể hắn không ngừng mạnh lên thế này, không chừng năng lực phòng ngự sẽ có thể sánh ngang Hồng Linh Thiên Bảo. Đến lúc đó hẳn là Thiên Thần nhị kiếp bình thường đều không giết được hắn. Nhục thân mạnh nhất Tam trọng thiên! Mục tiêu của Lục Ly chính là tu luyện nhục thân đến trình độ như Tử Đế, thành người có nhục thân mạnh nhất Tam trọng, khi đó phỏng chừng Thiên Thần tam kiếp đều khó mà oanh giết được hắn. - Không đúng... Hình như Tử Đế bị Dương Đế xử đẹp? Như thế công kích của Dương Đế phải mạnh đến cỡ nào? Dương Đế là Thiên Thần mấy kiếp? Chẳng lẽ là Thiên Thần tứ kiếp? - Cả con gái Tử Đế nữa, không biết còn bị đóng băng dưới vách đá kia không? Lục Ly lại nhớ đến nguyện vọng của Tử Đế, rằng nếu có cơ hội thì đi cứu ra con gái hắn, đồng thời giúp hắn báo thù. Vừa nghĩ tới báo thù, Lục Ly liền không khỏi cười khổ, Dương Đế cường hoành như thế, liệu đời này hắn có hi vọng báo thù được giúp Tử Đế không? - Thôi đừng nghĩ quá xa... Lát sau, Lục Ly cười tự giễu, hiện tại không biết hắn còn có thể sống sót ở Nhị trọng thiên hay không, lại đi nghĩ tới chuyện Tam trọng thiên, đúng là vớ vẩn. - Tu luyện, tu luyện! Khu trừ tạp niệm trong đầu, lần nữa nhập định tu luyện. Hắn phải sống sót ở Nhị trọng thiên, sau đó xông pha Tam trọng thiên, hắn còn một chặng đường rất dài để đi... Nghị lực Côn Ngư rất cường đại, giày vò trong phiến hải vực này suốt nguyên một tháng mà vẫn không có dấu hiệu ngừng lại. Có lẽ đối với Côn Ngư sống không biết bao nhiêu năm mà nói thì một tháng thực sự quá ngắn, thậm chí một năm cũng là quá ngắn. Chỉ cần có thể giết sạch Hư Không Trùng, dù có phải tiêu tốn trăm năm ngàn năm cũng chẳng đáng là gì.
Chương 2469 Gặm đến khi nào nó phục thì thôi
Lục Ly lại càng không sao cả, ở trong bụng Côn Ngư hắn rất an toàn, còn có thể không ngừng rèn luyện thân thể, hiện tại hắn đã không còn chỗ nào để đi, cớ gì mà không ở lại? Thời gian cứ thế trôi đi, lại qua hơn nửa tháng, Lục Ly rốt cục quyết định không thể tiếp tục thế này nữa. Bởi vì hôm nay có một cường giả đi ngang qua hải vực, tốc độ cường giả kia cực nhanh, hắn vác một thanh chiến đao to bản, khoác khôi giáp màu đen, đầu tóc trụi lủi. Từ gò má trái đến bên tai có hình xăm tà dạ, ánh mắt như ưng, khí tức như rồng. Hắn đạp nước mà đến, tốc độ nhìn có vẻ rất chậm, nhưng chỉ một giây liền đã lướt qua mấy ngàn dặm, hệt như xuyên thoa giữa thời không. Lúc hắn đi đến hải vực, lôi điện trên không ùn ùn trút xuống, nhưng khi rơi đến đỉnh đầu liền tự động hoá thành hư vô. Có lẽ bởi khí tức cường giả này quá kinh khủng, ngay cả Côn Ngư cũng bị trấn trụ, trôi nổi trên mặt biển không dám loạn động. Côn Ngư linh trí rất cao, nó rất rõ ràng nếu gặp phải cường giả mà dám làm loạn, cường giả kia liền có thể tiện tay đánh chết nó. Cường giả đạp nước đi đến, lúc còn cách Côn Ngư khoảng mười dặm thì đột nhiên ngừng lại, quét mắt nhìn về phía Côn Ngư. Thoáng chốc đó, Lục Ly có cảm giác như bị Cự Long để mắt tới, toàn thân phát lạnh, cả người không dám có chút cử động nào, hô hấp đều ngừng lại. Đây e là cường giả khủng bố nhất mà hắn từng gặp qua, hắn cảm giác được thần niệm cường giả kia trực tiếp quét vào tận sâu trong linh hồn, khiến hắn như là một nam tử thân không tấc vải đứng trần truồng trên phố, mặc cho người nhìn ngó. Kích thẳng nơi sâu nhất trong tâm linh! Thậm chí Lục Ly cảm thấy chỉ cần tâm niệm cường giả này khẽ động, linh hồn hắn sẽ lập tức tiêu tán. Cảm giác này thực sự quá khủng bố, ép cho Lục Ly hít thở không thông. Cường giả kia chỉ thoáng nhìn về phía Lục Ly một lúc, nhưng Lục Ly lại cảm thấy như đằng đẵng tận mấy ngày, sau đó nam tử thu hồi ánh mắt, nhấc bước tan biến ở phương xa. Hô hô! Lục Ly thở dài một hơi, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh, thần niệm quét đi ra, phát hiện Côn Ngư cũng đang run rẩy, đủ thấy sức chấn nhiếp của cường giả này lớn đến cỡ nào. - Không thể tiếp tục ở đây lâu! Lục Ly hồi thần, có lẽ võ giả kia không phát hiện thấy hắn trong cơ thể Côn Ngư, nhưng nếu đám người Diêm Hồng vừa khéo đi ngang qua, đoán chừng chỉ cần thần niệm tuỳ ý quét qua liền có thể phát hiện hắn. Nếu thế hắn hoặc là chạy ra khỏi bụng Côn Ngư, hoặc là khống chế Côn Ngư chìm xuống đáy biển. Dưới đáy biển có rất nhiều Độn Thú cường đại, cường giả bình thường vạn vạn không dám đi xuống quá sâu. Dù là đám người Diêm Hồng cũng sẽ không đi xuống đáy biển thăm dò, rốt cuộc dưới kia thực sự quá lớn. - Có lẽ Độn Thú bị cường giả dọa sợ, sẽ chìm xuống đáy biển trốn tránh một thời gian... Lục Ly quyết định trước cứ chờ, để xem Độn Thú có chủ động chìm xuống đáy biển không. Hắn nghĩ nhiều! Côn Ngư đảo quanh mấy vòng, xác định cường giả kia đi rồi, nó liền tiếp tục đuổi theo lôi điện. Lục Ly nghĩ nghĩ, lập tức hạ lệnh: - Hư Không Trùng, gặm cho ta! Độn Thú này không thức thời, vậy liền bắt nó chịu chút khổ, để nó thức thời. Bỏ ngay suy nghĩ có thể dùng lôi điện diệt sát Hư Không Trùng. Nhân khi lôi điện còn chưa đánh xuống, mấy ngàn ức Hư Không Trùng đồng thời gặm cắn, thoáng thốc liền gặm ra chi chít lỗ thủng trong người Hư Không Trùng. Ô ô! Tức thì, Độn Thú tru lên thống khổ, tiếng gào truyền khắp phương viên vạn dặm, thân hình khổng lồ quay cuồng trong nước biển, dẫn lên sóng cả ngất trời trời. Biển gầm gào thét mà đi, nước biển quanh bốn phía như thể bị bão tố cuốn thốc lên, sóng biển kinh thiên. Hư Không Trùng vừa gặm qua một đợt, Lục Ly lập tức để chúng hóa thành hư ảnh. Trên không một đạo lôi điện đánh xuống, đợi Lục Ly hấp thu xong xuôi, lại lần nữa hạ lệnh Hư Không Trùng gặm cắn. Ô ô! Độn Thú tru lên đau đớn, lúc Hư Không Trùng trong đầu cũng động, bắt đầu gặm nhấm máu thịt, trong mắt nó rốt cục lộ ra một tia hoảng sợ. - Ồ! Trong đầu Lục Ly đột nhiên vang lên tiếng truyền âm kinh nghi của Tiểu Lục: - Chủ nhân, Độn Thú này truyền âm cho ta. - Cái gì? Lục Ly tưởng mình nghe lầm, ngơ ngác một lúc mới truyền âm hỏi lại: - Nó có thể truyền âm cho ngươi? Ngươi chắc chứ? Nó nói gì? - Chắc, con quái thú này linh trí rất cao, hiểu được dùng sóng ý niệm đặc thù giao lưu với ta! Tiểu Lục khẳng định nói: - Nó bảo nó đầu hàng, nói ngươi đừng giết nó, nó lập tức phun ngươi ra, sau này nhìn thấy ngươi sẽ vòng tránh đi. - Ha ha ha! Lục Ly bật cười ha hả, tròng mắt khẽ chuyển nói: - Ngươi chú ý, đừng để nó phun Thần Sơn ra ngoài. Truyền âm đáp lời, để nó trước chìm xuống đáy biển cái đã. Lục Ly há có thể rời đi? Độn Thú này đã sợ, vậy là tốt nhất, trước cứ xuống đáy biển rồi tính. Ở đây mục tiêu quá lớn, nếu lại có cường giả đi ngang, rất dễ bị phát hiện ra. Tiểu Lục thông qua phương thức truyền tin đặc thù của Mị Linh truyền âm cho Độn Thú, Côn Ngư vội vàng lắc lắc đuôi, thoáng chốc liền lặn xuống dưới biển, lao thẳng tới đáy, rất là nghe lời. - Ha ha! Thế này cũng được? Lục Ly không khỏi hưng phấn, tâm tư cũng linh hoạt lên, tròng mắt khẽ chuyển. Bên kia Côn Ngư khoái tốc chìm xuống đáy biển, tiếng Tiểu Lục truyền âm vang lên: - Chủ nhân, quái ngư truyền âm nói nó đã theo lệnh ngươi xuống đáy biển, nó nói lập tức sẽ mở miệng, để chúng ta bay ra. - Bay cái con khỉ! Lục Ly cười lạnh, tiếp sau liền hạ lệnh cho Hư Không Trùng: - Gặm cho ta, gặm đến khi con cá mập này nửa chết nửa sống rồi tính! Hư Không Trùng lập tức hành động, mấy ngàn ức Hư Không Trùng không ngừng gặm cắn, mặc dù năng lực hồi phục của Côn Ngư rất mạnh, hơn nữa trong thân thể còn có khí lưu kỳ dị khiến tốc độ Hư Không Trùng chậm lại, đáng tiếc số lượng Hư Không Trùng thực sự quá nhiều. Nhất là trong đầu Côn Ngư cũng có Hư Không Trùng, nếu không phải Lục Ly khống chế không để chúng gặm nhấm linh hồn, e là lúc này Côn Ngư sớm đã đi đứt.
Chương 2470 Nắm xuống
Ô ô! Độn Thú tru lên thống khổ, đầu không ngừng nện tới cự thạch dưới đáy biển, đuôi bất thần vung vẩy, đánh văng đất đá tung tóe, quăng chết không ít Độn Thú cấp thấp. Lục Ly không khống chế Hư Không Trùng dừng lại, mà cứ mặc cho chúng không ngừng gặm cắn, gặm ra từng lỗ thủng to tướng trong người Độn Thú. Năng lực khôi phục của Độn Thú rõ ràng yếu đi nhiều, chắc là bởi bị thương quá nặng, rất nhiều chỗ đã không cách nào lập tức phục hồi như cũ. - Tốt, dừng lại! Qua chừng ba mươi giây, đợi khắp trong người Độn Thú thủng trăm ngàn lỗ, hải vực xung quanh nhuộm đỏ máu tươi, lúc này Lục Ly mới để Hư Không Trùng dừng lại. Lục Ly truyền âm cho Tiểu Lục, nhờ nó chuyển cáo Côn Ngư: - Nói cho Độn Thú, bảo nó nghe lời ta, làm việc cho ta, mười năm sau ta trả nó tự do, nếu không chết ngay lập tức! Vừa rồi Lục Ly đã đưa ra quyết định, hắn muốn khống chế con cá lớn này. Có được con cá này, trong thời gian ngắn hắn sẽ có chỗ ẩn thân an toàn. Tốc độ con cá này nhanh như vậy, lại có thể lao đi dưới đáy biển, hắn hoàn toàn có thể khống chế nó đi bất cứ nơi đâu, tỉ như vô thanh vô tức vượt qua phiến hải vực hiện tại, đi đến Thiên Ma Đảo. Đáy biển vô cùng an toàn, trinh sát Hắc Viêm Điện tuyệt đối không dám xuống biển tra xét. Dưới này chỗ nào có Độn Thú cường đại, Côn Ngư chắc phải biết, ở trong cơ thể Côn Ngư, điều khiển nó di chuyển dưới đáy biển là an toàn nhất. Bởi thế, hắn nhất định phải nắm xuống Côn Ngư, nếu không phục liền để Hư Không Trùng gặm đến khi nào nó phục mới thôi! Rất nhanh Côn Ngư liền phục, rốt cuộc nó không phải nhân loại, không có ngạo cốt và tôn nghiêm như cường giả nhân loại. Đối với Độn Thú mà nói, Lục Ly có thể giết nó, chỉ cần có thể giữ mạng, hiệu lực cho Lục Ly mười năm tính là gì. Thời gian mười năm đối với sinh mệnh dài dằng dặc của Độn Thú thì chỉ như cái chớp mắt ngắn ngủi. Nghe Tiểu Lục nói Côn Ngư đồng ý, Lục Ly không khỏi đại hỉ. Chí ít trong thời gian ngắn hắn sẽ không cần lo lắng bị người Hắc Viêm Điện phát hiện, đồng thời có thể nghĩ cách chạy đi Thiên Ma Đảo. Hắn vội vàng để Tiểu Lục hỏi dò Côn Ngư, xem liệu có biết Thiên Ma Đảo. Đáng tiếc con cá dở hơi này hoàn toàn không biết, bởi vì Độn Thú không cách nào trực tiếp giao lưu với nhân loại, căn bản không biết cái gì gọi là Thiên Ma Đảo. - Tới đảo nhỏ gần đây nhất! Lục Ly trầm ngâm thoáng chốc, sau đó để Tiểu Lục truyền lệnh, hắn nhất định phải nghĩ cách tìm người do thám địa hình, tốt nhất là lấy được một tấm địa đồ, như vậy mới có thể chuẩn xác tìm tới Thiên Ma Đảo. Thực lực hắn ở Nhị trọng thiên tính là lót đáy, bởi thế hắn chỉ còn cách đi đảo nhỏ, càng nhỏ càng tốt, như vậy mới sẽ không gặp phải võ giả quá cường đại. Côn Ngư khoái tốc du tẩu, mệnh lệnh đơn giản như tìm kiếm đảo nhỏ thì nó vẫn có thể hiểu được. Bởi vì thân thể bị thương, tốc độ khó miễn giảm chút, nhưng so với Lục Ly thì vẫn nhanh như thiểm điện. Lục Ly yên ắng phóng thích thần niệm, chỉ là không dám thăm dò quá xa, sợ kinh động Độn Thú cường đại xung quanh. Hắn yên ắng quan sát địa hình đáy biển, phát hiện dưới đáy biển toàn là sơn mạch núi đá, ngoài ra còn có rất nhiều thực vật kỳ dị. Tôm cá ở đây đa phần là sinh vật biển cấp thấp, lúc Côn Ngư bơi qua, toàn bộ sinh vật cấp thấp đều không dám động. Một ít Độn Thú cấp thấp còn không ngừng run rẩy, uy áp từ Độn Thú cường đại rất khủng bố, không khác Hoang thú là mấy. Thương thế trong cơ thể Côn Ngư nhanh chóng được khôi phục, tốc độ phục hồi khiến Lục Ly nhìn mà than thở. Lục Ly thu lại đại bộ phận Hư Không Trùng, chỉ để vài chục ức trong đầu Côn Ngư, như vậy tùy thời có thể hình thành uy hiếp trí mạng đối với Côn Ngư, Côn Ngư sẽ không dám làm loạn. Tiêu tốn mấy canh giờ, Côn Ngư tìm được một tòa đảo nhỏ. Chỉ là lúc Độn Thú áp sát hải đảo, thần niệm Lục Ly quét ra, lại phát hiện trên đảo căn bản không người, đây là một hoang đảo. - Tiếp tục tìm! Lục Ly đành để Côn Ngư lặn vào đáy biển, đi tìm hải đảo khác. Khiến hắn buồn bực chính là, bỏ ra ba ngày tìm được hai mươi mấy hải đảo nhỏ, nhưng tất cả đều không người. Có hai đảo có người thì người lại đặc biệt nhiều, Lục Ly không dám đi lên. - Tiếp tục tìm! Lục Ly không tin tà, chẳng lẽ mãi mà không thấy được võ giả đi lẻ? Ba ngày tìm không thấy thì năm ngày, còn không được nữa thì một tháng, rồi sẽ có ngày tìm được tiểu võ giả đi lẻ thôi. Con cá dở hơi tiếp tục du tẩu, không ngừng tìm kiếm hải đảo, rốt cục năm ngày sau cũng tìm được một hải đảo nhỏ, thần niệm Lục Ly quét qua, phát hiện trên đảo chỉ có hai tên võ giả. - Xông lên, nuốt hai người kia vào trong bụng! Lục Ly không dám mạo hiểm xuất động mà để cho Côn Ngư động thủ. Chiếc đuôi khổng lồ Côn Ngư quét qua, thân hình khổng lồ cuốn theo sóng biển kinh thiên bay vụt lên, xông tới hải đảo. - A! Thực lực hai tên võ giả kia quả nhiên không mạnh, bị Côn Ngư dọa cho hết hồn đứng im không nhúc nhích, cứ thế để mặc Côn Ngư há miệng rộng nuốt chửng. - Hay lắm! Lục Ly lớn tiếng kêu hay, đuôi Côn Ngư quét qua hải đảo, trọn cả hải đảo rung lên, Côn Ngư mượn lực bay về lại trong biển. Sau khi bị nuốt vào, hai tên võ giả kia lập tức bị chất lỏng màu xanh lam bao phủ, hai người hoảng hốt kêu hét thống khổ, bởi vì bọn hắn phát hiện thân thể mình đang khoái tốc bị ăn mòn. - Đừng nhúc nhích, còn cử động các ngươi sẽ chết càng nhanh! Lục Ly lạnh lùng truyền âm qua, hai tên võ giả tưởng là gặp quỷ. Thần niệm quét quanh một phen, sau khi phát hiện Thần Sơn, lập tức kinh nghi chớp chớp mắt, một người trong đó kêu to: - Đại nhân, mau cứu chúng ta. Lục Ly truyền lời nói: - Trên thân các ngươi có địa đồ Nhị trọng thiên không? Nếu có, ta sẽ lập tức để Độn Thú thả các ngươi đi ra, nếu không, các ngươi cứ chờ chết ở đây đi! Hai người liếc nhau, nét mặt ai nấy đều rất khó coi, một người trong đó nói: - Đại nhân, địa đồ hoàn chỉnh của Nhị trọng thiên thì đừng nói chúng ta, dù là thủ lĩnh tiểu thế lực bình thường đều không có. Loại địa đồ như thế chỉ đại thế lực siêu cấp mới có.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK