- Tìm kiếm quanh bốn phía một phen, khí tức còn lưu lại, Nhân tộc kia chắc chưa chạy xa! - Nhân tộc? Quanh chỗ chúng ta đâu có Nhân tộc, tên Nhân tộc này vào đây bằng cách nào? - Quanh đây chết rất nhiều Phù Du Thú, ừm... không giống chỉ có một Nhân tộc, còn có võ giả khác nữa, phương thức công kích cũng không đồng nhất. - Tìm, bọn họ chưa chạy xa! Đám cường giả này rất lợi hại, đảo quanh Thần Trì một vòng, lập tức cảm ứng được khí tức Lục Ly. Lục Ly từng hiển lộ ra thân hình, lại không hiểu được thu liễm khí tức, Vũ Dương và Mạc Thiên Thiên lại có tu luyện qua thần thông kiểu này, khí tức không lưu lại dù chỉ một chút. Chẳng qua Mạc Thiên Thiên và Vũ Dương đánh giết Phù Du Thú lâu như vậy, rất dễ bị người đoán ra. Đám cường giả lại không cẩn thận đi tra xét thần dịch, bởi vì bọn hắn còn chưa động tới thần dịch này, không rõ ràng thần dịch rốt cục có công hiệu gì, bọn hắn chỉ thăm dò thần dược dưới đáy Thần Trì, thấy không bị ngắt lấy liền không để ý nữa. Chúng cường giả khoái tốc tra tìm, mấy người một tổ, còn giám thị lẫn nhau, tránh miễn người đi vào là võ giả của đối phương, sau đó yên ắng thu lại mà người ở đây không biết. Thế giới kỳ dị này không lớn, tốc độ chúng cường giả đều được đẩy lên cực hạn, cũng không dây dưa với Phù Du Thú, rất nhanh liền dạo qua một vòng. Chẳng mấy chốc bọn hắn đã tìm được tế đàn truyền tống, đáng tiếc bởi vì đầu bên kia tế đàn truyền tống bị hủy, thế nên bên này cũng hủy theo, căn bản không cách nào truy tung. Tộc Vương Lợi gia nhìn thấy tế đàn truyền tống bị hủy tan tành kia, trong mắt không giấu được vẻ phẫn nộ, tế đàn này do tộc quần bọn hắn bố trí, cường giả biết về sự tồn tại của tế đàn chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Giờ tế đàn bị phá, chứng rõ người đi vào lần này là cường giả tộc quần bọn hắn, thế mà hắn lại chẳng biết gì, há có thể không phẫn nộ cho được? - Tiểu súc sinh này! Rất nhanh Tộc Vương Lợi gia liền đoán được chuyện này là do đứa cháu trai của mình làm, bởi vì những nguyên lão khác không lớn gan được đến thế. Dù có muốn làm, chắc chắn cũng phải báo trước cho hắn một tiếng. Chỉ có Lợi Viêm gan lớn tày trời, tuổi trẻ khinh cuồng mới dám làm loạn. Chẳng qua... Việc này không có để lại chứng cớ, xử lý sau đó cũng rất không sai, chẳng ai truy tung được đến Lợi gia, Tộc Vương Lợi gia không khỏi thở phào một hơi, cùng theo đám cường giả quay về lại chỗ Thần Trì. Thần Ẩn Thuật của Lục Ly quả nhiên rất mạnh, nhiều cường giả như vậy tìm kiếm lại vẫn không thể phát hiện ra được, cũng không thu được bất cứ dấu vết nào. Đám cường giả này đều rất tự phụ, tưởng rằng không tìm được, chứng tỏ cường giả lẻn vào đã đi ra thông qua tế đàn truyền tống. Cường giả mấy đại tộc quần tu lại bên cạnh Thần Trì, tranh cãi ầm ĩ, ngươi chỉ vào ta, ta chỉ vào ngươi, ai nấy đều cố giội nước bẩn lên đầu cừu gia, nói tế đàn truyền tống kia là do đối phương bố trí Cuối cùng Tộc Vương Lợi gia lên tiếng, nói trước phải lần nữa phong ấn Thần Trì, quay đầu còn sẽ âm thầm bố trí thêm vài thủ đoạn phòng bị. Nếu Thần Trì đã không bị phá hoại, thần dịch cũng còn nguyên, vậy trước cứ đi ra ngoài, mau chóng đàm phán cho xong. Chỉ cần đàm phán thỏa đáng, thu lấy thần tài thần dược trong này, vậy liền êm chuyện. Đêm dài lắm mộng. Tộc Vương các đại tộc cũng lo lắng cứ tiếp tục dây dưa thì sẽ xảy ra chuyện, khi ấy sợ rằng đến cả chút nước canh các tộc đều không có mà húp. Bảo sơn này cũng rất dễ dẫn lên cường giả tộc quần bên ngoài ngấp nghé, tốt nhất nên đi đàm phán thỏa đáng sớm thì hơn. Đám cường giả phong ấn lại nơi này, sau đó tới Tinh Sơn và dược điền kiểm tra qua một lượt, lần nữa bố trí rồi mới rời đi. Lần này chủ yếu cũng chỉ là Thần Trì xảy ra chút vấn đề, cộng thêm thần dịch vẫn nguyên, thần dược dưới đáy Thần Trì đều chưa bị động tới nên bọn hắn mới xử lý như vậy. Chứ nếu dược điền có vấn đề, đám cường giả này chắc chắn sẽ không ngồi yên, dù sao thần dịch trong Thần Trì cũng là thứ ít đáng tiền nhất. - Chờ chút! Đến cửa ra vào, Tộc Vương Lợi gia đột nhiên ngừng lại, nói: - Ta đề nghị các tộc bố trí một cường giả trấn thủ ở cửa lối ra, tuyệt đối không được để xảy ra vấn đề, bằng không liền toi công. Đề nghị của Tộc Vương Lợi gia được đến hưởng ứng từ các tộc quần còn lại, rốt cuộc mỗi tộc quần đều phái ra cường giả, ai cũng không dám làm loạn. Lần này bọn hắn đã dò xét xong xuôi, bên trong không còn tế đàn truyền tống, nơi này là lối ra duy nhất còn sót lại, chỉ cần trấn giữ nơi này, ai cũng đừng hòng tùy ý ra vào. Ông! Ngay khi đám cường giả rời đi, cửa ra vào lập tức bị Thần Văn phong ấn, chỉ để lại mấy cường giả tọa trấn. Nơi xa, Lục Ly bám theo nãy giờ cảm ứng được bên này có cường giả tọa trấn, lập tức ngấm ngầm kêu khổ. Hắn vốn theo đuôi mà đến, định bụng yên ắng tiềm hành qua lối vào. Giờ lối vào bị phong ấn, còn có năm cường giả trông giữ, hắn làm sao có thể vô thanh vô tức đi ra được? - Đành phải chờ vậy! Tròng mắt Lục Ly khẽ đảo, dự đoán rất nhanh mấy đại tộc quần kia sẽ đàm phán thỏa đáng, khi ấy cường giả các tộc vào đây chia cắt Tinh Sơn và dược điền, hắn có thể tìm kiếm cơ hội rời đi. … - Quỳ xuống! Quân doanh, trong một tòa thành bảo tu kiến lâm thời, Tộc Vương Lợi gia Lợi viên nhìn vào Lợi Viên, lạnh giọng quát. Lợi Viêm biết không thể gạt được gia gia mình, thành thành thật thật quỳ xuống, khẽ nói: - Gia gia, tôn nhi có tội. - Ta không phải gia gia ngươi! Lợi Viên trầm mặt nói: - Nơi này là quân doanh, ta là Tộc Vương Lợi gia! Lợi Viêm chỉ biết lúng túng nói: - Tộc Vương, Lợi Viêm có tội, mời Tộc Vương xử trí! - Hừ hừ! Lợi viên hừ lạnh hai tiếng nói: - Biết sai ở đâu chưa? Lợi Viêm khẽ thở dài nói: - Lợi Viêm hành động theo cảm tính, đáng lý không nên giấu giếm gia gia việc này. Chẳng qua Lợi Viêm làm thế cũng là vì muốn tốt cho tộc quần, nếu có thể cưới được Mạc Thiên Thiên, tộc ta tất sẽ phát triển nhảy vọt. Hơn nữa, chẳng phải lần này không xảy ra chuyện gì ư?
Chương 4277 Bằm thây vạn đoạn
- Ba! Lợi Viên bất thần vung tay quất tới, tát cho Lợi Viêm lăn lộn mấy vòng trên đất, nửa bên mặt đều biến hình. Mấy vị nguyên lão gần đó thấy mà không nỡ, một nguyên lão đứng ra nói: - Tộc Vương, Lợi Viêm còn nhỏ, có thể chầm chậm giáo dục được mà... - Ngu xuẩn, ngu không ai bằng, các ngươi làm thế này sẽ chỉ hại hắn, cũng sẽ hại tộc quần! Lợi Viên lại giận tím mặt, trừng mắt nhìn qua mấy tên nguyên lão kia, nói: - Lợi Viêm đã sắp sáu ngàn tuổi, còn nhỏ nhắn gì nữa? Sở dĩ hắn ngây thơ ấu trĩ như vậy, không phải là bởi các ngươi quá yêu chiều? Hắn không hiểu chuyện, chẳng lẽ các ngươi cũng không hiểu chuyện, cùng theo hồ hắn làm loạn? Vừa rồi Lợi Viêm vốn có thể tránh, nhưng hắn không tránh, hắn biết rõ tính cách gia gia rất nóng nảy, nếu hắn né, kết cục sẽ càng thảm. Hắn rõ ràng có chút không phục, bò dậy, quật cường nhìn Lợi Viên nói: - Ta ấu trĩ chỗ nào? Chẳng lẽ theo đuổi Mạc Thiên Thiên cũng là tội? Đây chính là vương bài Tử Thần, thiên kim Mạc gia, hậu đại cự đầu! - Ha ha! Lợi viên bật cười, lạnh lùng nói: - Ngươi cũng biết nàng là vương bài Tử Thần? Ngươi có biết tấn cấp vương bài Tử Thần khó đến cỡ nào không? Một vị thiên kim đại tiểu thư, lại có thể trở thành vương bài Tử Thần, nàng nếm qua bao nhiêu khổ sở, trải qua bao nhiêu chuyện? Tâm trí biến thái cỡ nào? Ngươi có biết nội bộ Tử Thần bồi dưỡng hậu đại khắc nghiệt ra sao không? Ngươi căn bản chẳng biết gì cả. - Ta nói thế này cho ngươi hiểu... Lợi Viên đứng lên, đi tới đi lui một vòng rồi nói: - Cường giả tộc ta rất nhiều, nhưng thực sự có năng lực đè áp Mạc Thiên Thiên, vậy chỉ có hai người là lão phu và đại gia gia của ngươi. Các ngươi đều không phải đối thủ của nàng, hơn nữa dù là đấu trí đấu mưu, toàn bộ chúng ta gộp lại đều chưa hẳn đấu được với nàng. - Nữ tử như thế, ngươi tưởng chỉ bằng vào ngươi liền có thể chinh phục? Nàng tâm cao hơn trời, yêu nghiệt Tử Thần, cái tên ngày sau thành tựu đại viên mãn là chuyện chắc như đinh đóng cột, hắn theo đuổi nàng bao nhiêu năm? Khoan nhắc đến hắn, trong Tử Thần công tử ưu tú hơn ngươi, tuổi trẻ hơn ngươi có bao nhiêu? Họn hắn thường niên ở chung với Mạc Thiên Thiên, lại có ai từng khiến Mạc Thiên Thiên động tâm? - Ta nói thẳng nhé! Lợi Viên quyết định cho Lợi Viêm một gậy đương đầu, hắn nói: - Ngươi tưởng ngươi thiên tư không sai, là đệ nhất công tử trong tộc quần, nên mới cho rằng Mạc Thiên Thiên sẽ coi trọng ngươi? Nhưng theo như những gì lão phu được biết, loại công tử ca kiểu như ngươi, hiện tại chí ít đang có hơn trăm người theo đuổi Mạc Thiên Thiên. Qua nhiều năm vậy rồi, còn có vô số công tử nản lòng từ bỏ. Ta khuyên ngươi suy nghĩ kỹ chút, đừng bị nữ tử kia mê tâm hồn, nữ tử Tử Thần không phải hạng thiện nam tín nữ gì đâu, đừng để người ta đùa như khỉ! Dứt lời, Lợi Viên quay sang một tên nguyên lão, khua tay nói: - Mang hắn về, giam lại, lúc nào nghĩ thông hẵng thả ra. Lợi Viêm bị Lợi Viên nói cho sửng sốt, nhưng ánh mắt vẫn lấp lóe, rõ ràng còn ôm huyễn tưởng đối với Mạc Thiên Thiên, tưởng rằng Mạc Thiên Thiên không phải người như thế, tưởng rằng hắn còn có cơ hội. Lần này hắn đã giúp nàng rất nhiều, vì nàng trả ra nhiều đến vậy, Mạc Thiên Thiên nhất định sẽ cảm động... - Hết thuốc chữa rồi! Trong mắt Lợi Viên hiện đầy thất vọng, đứa cháu này được hắn ký thác kỳ vọng, các phương diện đều không sai, nếu thuận lợi trưởng thành, tương lai bảo thủ cũng có thể đạt tới chiến lực ngang hắn bây giờ. Đáng tiếc, một đường đi tới quá mức thuận lợi, chưa từng gặp qua khó khăn trắc trở nào, tâm trí không đủ thành thục. Lần này hắn tức giận không phải vì Lợi Viêm mang người ngoài tiến vào bên trong, mà là bị nữ nhân lợi dụng, đến giờ vẫn chưa tỉnh ngộ, còn lòng mang huyễn tưởng, đúng thật hết thuốc chữa. Lợi Viêm bị mang về tộc quần, Mạc Thiên Thiên và Vũ Dương chờ ở giới diện gần đó mất đi nguồn tin. Lục Ly rốt cục thế nào, các nàng hoàn toàn không biết, loại chuyện này cũng không dám mượn nhờ hệ thống tình báo Tử Thần, thế là đành phải tiếp tục kiên nhẫn chờ đợi. Bên này mấy đại tộc đàn đã thương nghị xong xuôi, lợi ích cũng được phân phối. Mấy đại Tộc Vương lệnh quân đội các tộc triệt thoái, mỗi tộc chỉ để lại năm tên Thánh Hoàng, chia chác xong liền ai về nhà nấy. Làm vậy là để tránh miễn lỡ chia chác xong lại phát sinh đại chiến, khi đó chỉ còn lại mấy cường giả, vạn nhất có tộc quần muốn làm loạn, cường giả các tộc quần còn lại đều có thể nhẹ nhàng đào tẩu... Trong vòng nửa tháng, tất cả quân đội được rút đi, sau đó mấy tên cường giả sẽ tiến vào bảo địa, thu lấy toàn bộ thần tài tinh thạch thần dịch thần dược rồi tiến hành phân phối. Rất nhanh, nửa tháng qua đi, toàn bộ quân đội đều triệt ly, đa phần cường giả cũng rút, chỉ để lại mỗi tộc năm tên Thánh Hoàng, tổng cộng hai mươi lăm người, cộng thêm năm Thánh Hoàng trấn thủ trong bảo địa là ba mươi người. - Bóc mở lối vào đi! Lợi Viên khoát tay, lối vào trong núi được mở ra, mười mấy cường giả lập tức lao vút tới. Năm tên Thánh Hoàng tọa trấn ở lối vào đều có mặt, cường giả từ phía ngoài tiến vào nhìn thấy bọn họ, thoáng khẽ gật đầu, mấy Thánh Hoàng này đều ở đây, đồng nghĩa bảo địa vẫn được an toàn. - Ừm... Đám cường giả ngước mắt nhìn lên Tinh Sơn phía xa xa, thấy Tinh Sơn vẫn sáng lên hào quang nhàn nhạt. Cả đám lập tức không nhanh không chậm bay tới bên kia, Lợi Viên nghĩ nghĩ liền cẩn thận để lại mấy cường giả tiếp tục tọa trấn bên này, còn mở lại Thần Văn nơi lối ra. - Có vẻ đàm phán xong rồi? - Ừm, chuyện này rốt cục cũng xong, tiếp tục náo nữa, đối với ai đều không tốt. - Ngây ngốc ở đây lâu quá, cuối cùng cũng được đi về! Mấy tên Thánh Hoàng trấn thủ nơi lối vào nghị luận lên, trên mặt ai nấy đều hiện ý cười, dù cho không lâu trước đây bọn hắn còn mới đánh sống đánh chết với nhau. Ầm ầm ầm ầm! Đột nhiên, nơi xa truyền đến tiếng nổ khe khẽ, tiếp đó mặt đất bỗng chợt chấn động. Mấy tên Thánh Hoàng lập tức biến sắc, lần nữa cảm ứng một phen, một Thánh Hoàng kinh hô: - Ở phía dược điền! - Đi!
Chương 4278 Ngươi tính là một trong số đó.
Một tên Thánh Hoàng khác hét lớn, vội lấy tốc độ nhanh nhất bay thẳng đến dược điền, mấy Thánh Hoàng còn lại cũng không chút ngập ngừng bay theo. Phía dược điền phát nổ, chắc chắn là có đại sự. Dược điền là khu vực đáng giá nhất trong bảo địa, nếu xảy ra vấn đề, bọn hắn chẳng phải toi công. Thế giới kỳ dị này không lớn, bọn hắn lấy tốc độ nhanh nhất bay đi qua, Phù Du Thú cản đường trực tiếp bị đánh bay, chỉ tiêu tốn chừng mấy nén hương liền đuổi tới nơi. Vừa đến nơi, cả đám lập tức quét mắt nhìn qua, nét mặt ai nấy đều sửng sờ. Dược điền là một phiến khu vực rất lớn, nhưng lúc này nguyên cả một vùng đã hoàn toàn biến dạng. Không chỉ bị nổ hủy, đến cả một gốc thần dược đều không chừa, thậm chí gốc rễ dây leo thần dược đều bị nổ tan tác. - Tìm, tìm, nhất định phải tìm cho bằng được, nhất định có người ẩn núp trong đây! Nơi xa, Lợi Viêm phẫn nộ gầm lên: - Tìm tới hắn, ta muốn chém hắn thành muôn mảnh, chém thành muôn mảnh! … Dược điền bị hủy! Tất nhiên không phải là do bọn Lợi Viên hủy, lúc bọn Lợi Viên chạy tới thì đã phát hiện trong dược điền trống trơn, không còn dù chỉ một gốc thần dược, tất cả thần quả cũng đều bị hái, trống rỗng chẳng còn lại gì. Hơn nữa sau khi chúng cường giả tới nơi, một Thần Văn bên này bị kích phát, lần nữa dẫn lên nổ tung trong dược điền, khiến mấy tên Thánh Hoàng bị hất văng. Thần dược trong dược điền rõ ràng đã bị người khác hái mất, nổ tung cũng là do có cường giả bố trí Thần Văn, bọn Lợi Viên tức đến phát điên, lập tức điên cuồng đảo quanh bốn phương tám hướng, tìm kiếm tên nhãi ranh cướp đoạt thần dược của bọn hắn. Lối ra vào một mực bị khống chế, có mấy tên Thánh Hoàng tọa trấn ở bên kia. Tế đàn truyền tống cũng sớm bị hủy, không còn đường đi ra nào khác, bởi thế bọn Lợi Viên nhận định tên kẻ cướp kia còn ở trong này, tự nhiên phải muốn tìm ra cho bằng được. Năm tên Thánh Hoàng trấn thủ đuổi tới, rất nhanh liền tìm đến lợi viên. Ngay khi Lợi Viên nhìn thấy năm tên cường giả này, một ít chuyện trước đó còn nghĩ không thông, nay mới đột ngột hiểu ra. Ngắt lấy thần dược, điều này rất dễ hiểu, đi vào đây trừ trộm thần dược ra, những chuyện khác đều không đáng là gì. Trước đó có một điều Lợi Viên nghĩ mãi không thông, đó là vì sao phải bố trí Thần Văn phát nổ, Thần Văn kia không có uy lực quá lớn, trừ hủy đi dược điền thì chẳng có tác dụng gì nữa cả. Chỉ khi nhìn đến năm tên cường giả trấn thủ đi đến, Lợi Viên mới hiểu. Vụ nổ kia là vì dẫn dụ năm tên cường giả tới chỗ này, đây là kế điệu hổ ly sơn, tên tiểu tặc trộm thần dược chắc đã thoát ra thông qua lối vào. Lợi Viên đại khái đã biết tiểu tặc trộm thần dược là ai. Lợi Viêm mang vào ba tên Tử Thần, đi ra lại chỉ có hai người, còn một tên vẫn ở lại trong đây. Vốn hắn tưởng tiểu tặc kia bị nhất trong này, chắc sẽ không dám làm loạn, bằng không tất bị bọn hắn giết, lại không ngờ đứa này gan lớn bằng trời. Lợi Viêm đã thẳng thắn khai hết mọi chuyện, trừ Mạc Thiên Thiên ra, hai tên Tử Thần còn lại chỉ là hộ vệ cho nàng, chứ không phải công tử ca Tử Thần gì cả. Nếu là Tử Thần bình thường, Lợi Viên không việc gì phải khách khí, nhất định phải xé xác Lục Ly để tiết hận, đồng thời đoạt lại thần dược. Thần dược nơi này đều trân quý dị thường, giá trị liên thành, nhiều thần dược như vậy, cộng lại chí ít cũng giá trị mấy vạn ức thiên thạch, đây chính là khoản tài sản kếch xù. Nhưng bọn hắn chắn chắn không cầm thần dược đi bán, dùng cho tộc nhân tu luyện, có thể bồi dưỡng ra rất nhiều cường giả. Đáng tiếc, giờ đã không còn, tất cả đều bị tiểu tặc kia cướp mất! - Đuổi! Hắn dẫn theo mấy tên cường giả, lấy tốc độ nhanh nhất phóng tới lối ra. Trên đường có Phù Du Thú công kích đều bị hắn trực tiếp đánh bay. Rất nhanh bọn hắn đã tới lối ra, nhìn thấy Thần Văn nơi lối ra bị hủy, sắc mặt Lợi Viên khó coi dị thường. Vừa rồi lúc đi vào, hắn đã tiện tay khóa lại Thần Văn, giờ bị phá mở, chứng tỏ tiểu tặc kia đã trốn. - Truyền tin cho đám kia, nói kẻ trộm chạy mất, để bọn hắn đi ra, bố trí quân đội và cường giả trong tộc phong tỏa truy sát. Lợi Viên đuổi ra theo, năm tên cường giả thì vội vàng chia nhau đi liên hệ, rất cường giả bên trong đều đi ra, ai nấy đều phẫn nộ không thôi, nơi này cũng bị tiếp tục phong ấn. Tuy dược điền bị trộm, song Tinh Sơn còn chưa bị đào mất, nhìn từ bên ngoài Thần Trì cũng còn nguyên, tự nhiên phải phong ấn nơi này lại. Rất nhanh, Tinh Vực xung quanh náo động không thôi, vô số chiến thuyền bay tới, vô số quân đội trinh sát đoàn đoàn vây quanh khu vực này, rất nhiều tiểu tộc trinh sát được điều động. Mười mấy tộc quần quanh đây cũng động, lấy tốc độ nhanh nhất phong tỏa khu vực phương viên ức vạn dặm quanh bảo địa. - Lục Ly đã làm gì mà khiến bọn họ làm ra động tĩnh lớn vậy? Mạc Thiên Thiên và Vũ Dương tiềm phục trong một giới diện gần đó, tộc quần ở giới diện này cũng xuất động, kéo nhau ra ngoài tuần tra dò tìm. Cũng có trinh sát và quân sĩ bắt đầu tiến hành lục soát giới diện, Mạc Thiên Thiên và Vũ Dương đều là cường giả, còn là tinh anh Tử Thần, tự nhiên không khả năng bị phát hiện. Các nàng còn nghe ngóng được một ít tin tức, biết mấy đại tộc quanh đây phát nộ, đang tìm kiếm một tên Nhân tộc nên mới điều động nhiều quân đội và trinh sát như vậy. - Mẹ nó... Vũ Dương không khỏi đau đầu, các nàng đang tiềm phục ngay cạnh hiện trường, khu vực này chắc chắn đã bị phong tỏa, tự nhiên khó mà nhẹ nhàng về lại Thiên Việt Thành, trừ phi lộ ra thân phận. Nhưng Mạc Thiên Thiên là Nhân tộc, một khi lộ ra thân phận, mấy đại tộc kia tất sẽ hoài nghi chuyện này là do Mạc Thiên Thiên làm. Đến lúc đó chuyện này ắt chọc lên cao tầng Tử Thần, các nàng tuyệt đối sẽ bị phạt nặng. - Trước giấu mình một đoạn thời gian, nếu ta không đoán sai, Lục Ly đã đắc thủ, đồng thời còn dẫn phát đại sự trong kia. Mạc Thiên Thiên thoáng trầm ngâm, mắt đẹp lấp lánh, nói: - Đợi chút đi, giờ chắc Lục Ly đã trốn ra ngoài.
Chương 4279 Thả dây dài câu cá lớn
- Nếu hắn đã có thể nhẹ nhàng thoát ra, còn tránh được nhiều cường giả như vậy, chắc chắn sẽ tới tìm chúng ta, khi ấy chúng ta tiến vào không gian thần khí, để hắn mang đi khỏi đây là được. - Ách... Vũ Dương chớp chớp mắt, hình như hắn là người càng quen thuộc Lục Ly mới đúng, sao tựa hồ Mạc Thiên Thiên càng hiểu Lục Ly hơn thế này? Chẳng qua Mạc Thiên Thiên nói cũng có lý. Lục Ly đã có thể đào tẩu dưới sự vây bắt của nhiều cường giả như vậy, đối với hắn mà nói, khu vực quanh đây hoàn toàn thừa sức tới lui tự do. Bọn hắn lưu lại rất nhiều ký hiệu mịt mờ, chỉ nội bộ Tử Thần mới có thể nhìn hiểu, nếu Lục Ly thấy được, tự nhiên sẽ tới tìm bọn hắn. Mạc Thiên Thiên và Vũ Dương ẩn núp đi, mặc dù ở giới diện này cũng có trinh sát và quân đội tìm kiếm, nhưng hiện tại trọng điểm mà năm đại tộc kia lùng tra vẫn là trong hư không. Án theo lẽ thường mà nói, trộm thần dược xong nhất định sẽ lập tức nghĩ cách rời đi, chứ không phải tiềm phục trong giới diện quanh đây. Mạc Thiên Thiên và Vũ Dương đều là tinh anh Tử Thần, thân làm sát thủ, tự nhiên tinh thông cách tự bảo vệ bản thân, địa điểm các nàng chọn tiềm phục cũng rất kín đáo. Sau năm ngày chờ đợi, Thần Văn các nàng bố trí bên ngoài lối vào sơn động đang ẩn thân bỗng bị phá giải, Vũ Dương lập tức cả kinh, Mạc Thiên Thiên lại cười tủm tỉm nhìn ra cửa hang trống rỗng, nói: - Lục công tử, hoan nghênh trở về. Ông! Một đạo bạch quang lấp lánh, thân hình Lục Ly hiện ra, Vũ Dương lập tức đại hỉ, tiến lại nện quyền lên ngực Lục Ly, nói: - Tiểu tử được lắm, quả nhiên không khiến ta thất vọng. Lục Ly nhếch môi cười khẽ, gật đầu nói: - Xong rồi, ta mang các ngươi triệt thoái, bên ngoài phô thiên cái địa toàn là truy binh, tất cả Thánh Hoàng đều xuất động, khắp nơi đều là chiến thuyền, hư không cũng bị phong tỏa. - Tiểu tử, rốt cục ngươi đã làm gì? Sao bọn họ lại nổi điên như thế? Vũ Dương quệt quệt môi nói: - Chẳng lẽ ngươi hủy đi dược điền Tinh Sơn? Mắt Mạc Thiên Thiên sáng rực lên, nhìn chằm chằm Lục Ly. Lục Ly khẽ cười nói: - Tinh Sơn vẫn nguyên, dược điền lại bị ta hủy mất, chẳng qua... toàn bộ thần dược đều bị ta hái, thần dịch trong Thần Trì cũng tới tay, hắc hắc! - Ngươi... tiểu tử này! Vũ Dương há hốc mồm, cảm khái nói: - Ta tính là phục ngươi, dược điền kia chính là giá trị liên thành, khó trách năm đại tộc đều phát điên. - Lợi hại, lợi hại! Trong mắt Mạc Thiên Thiên chất đầy vẻ sùng bái, cảm khái nói: - Dưới thịnh danh quả nhiên không có hư sĩ, tổng bộ ban ngươi xưng hiệu vương bài Tử Thần quả nhiên không sai, người Mạc Thiên Thiên ta bội phục không nhiều, Lục Ly ngươi tính là một trong số đó! … Không thể không nói Mạc Thiên Thiên là loại rất biết nịnh nọt người, một đại mỹ nhân thiên kiều bá mị, then chốt còn không phải bình hoa mà là một cường giả cảnh giới chiến lực đều rất cao. Nàng nhìn ngươi với ánh mắt sùng bái như thế, trong lòng há sẽ không có cảm giác lâng lâng? Lục Ly lại mặt không biểu tình, cũng không nói nhảm, trực tiếp lấy ra không gian thần khí nói: - Tin tưởng ta không? Nếu tin thì tiến vào trong không gian thần khí, ta mang các ngươi về lại Thiên Việt Thành. - Đương nhiên tin chứ! Vũ Dương còn chưa lên tiếng, Mạc Thiên Thiên đã mở miệng trước. Vũ Dương hơi ngớ, sau đó cũng gật đầu nói: - Lục Ly, trông cậy vào ngươi! Lục Ly cũng có chút ngạc nhiên nhìn Mạc Thiên Thiên, phải biết tiến vào trong không gian giới chỉ, bằng với giao sinh tử bản thân vào trong tay người khác. Vũ Dương và hắn từng cùng nhau trải qua hoạn nạn, hắn cứu mạng Vũ Dương, Vũ Dương tín nhiệm hắn là điều có thể hiểu được, nhưng Mạc Thiên Thiên sao cũng tín nhiệm hắn đến vậy? - Người phi thường làm chuyện phi thường. Mạc yêu tinh này có thể mê đảo nhiều công tử như vậy, không phải là không có đạo lý. Lục Ly ngấm ngầm cảm khái, hắn càng nghĩ càng cảm thấy Mạc Thiên Thiên đào ra lòng tin từ đâu. Hậu đại cự đầu, trên thân chắc chắn có chí bảo, hơn nữa nếu nàng chết trong không gian thần khí của mình, người Mạc gia đoán chừng sẽ biết, đến lúc đó dù hắn có chạy đến chân trời góc bể đều không thoát được. Lục Ly thu hai người vào trong không gian thần khí, sau đó lập tức tiềm hành rời đi, lúc này bên ngoài khắp nơi đều là chiến thuyền và quân sĩ, hợp thành thiên la địa võng, tầng tầng phong tỏa. Nhưng chừng đó đối với Lục Ly mà nói thì chẳng khác gì thùng rỗng kêu to, Thánh Hoàng đều không phát hiện ra được hắn, càng đừng nói chỉ là một đám quân sĩ và trinh sát bình thường. Chiến thuyền và quân sĩ tiến hành phong tỏa rất đông, tốc độ Lục Ly khó mà nhanh được, bằng không rất dễ lộ ra tung tích. Dù sao hắn cũng không vội, cứ thế ung dung bay về phía Thiên Việt Giới. Bọn Lợi Viên phẫn nộ không thôi, toàn bộ Thánh Hoàng đều xuất động, tứ xứ tìm kiếm Lục Ly. Lợi viên còn truyền tin đi về hỏi dò Lợi Viêm tình hình và hành tung của đám người Lục Ly, đáng tiếc Lợi Viêm cũng không biết mấy người Mạc Thiên Thiên đang ở đâu, từ sau khi rời khỏi Phù Du Giới, hai bên không còn liên lạc, hắn lại bị áp giải đi về, căn bản không biết tung tích mấy người Mạc Thiên Thiên. Tìm tòi suốt nửa tháng song không phát hiện được bất cứ võ giả ngoại lai nào, chỉ thấy toàn là võ giả của các tộc quần quanh đây, ai nấy cũng đều quen thuộc. - Tìm kiếm giới diện xung quanh xem! Lợi Viên truyền lời đi ra, đã nửa tháng mà vẫn chưa phát hiện tung tích, như vậy ba người Lục Ly chắc đang ẩn núp trong giới diện quanh đây, trước cứ tìm khắp một lượt rồi tính. Tổ chức tra lùng giới diện xung quanh, cường giả chặn đường ở ngoại vi tự nhiên sẽ ít đi, bằng không chỉ dựa vào trinh sát và quân sĩ bình thường, làm sao có thể tìm ra được tinh anh Tử Thần? Lúc này Lục Ly đã đến bên ngoài, sau khi đám cường giả kia rời đi, tốc độ hắn lập tức đề thăng không ít. Có được đại đạo chi ngấn, xung quanh có bất kỳ gió thổi cỏ động nào đều không giấu qua được cảm giác của hắn, phối hợp với Thần Ẩn Thuật thì đúng là như hổ thêm cánh, không nói thiên hạ vô song, chí ít cũng phải mạnh hơn đại đa số Tử Thần.
Chương 4280 Thả dây dài câu cá lớn
Tiêu tốn hai ngày, Lục Ly rời khỏi khu vực phòng tỏa, hắn thoát ly trạng thái ẩn thân, lấy hết tốc lực bay về nơi xa. Trên đường thỉnh thoảng gặp phải chiến thuyền đi ngang qua, Lục Ly đều kịp thời tránh đi, lại bay ba ngày, Lục Ly thả ra Mạc Thiên Thiên và Vũ Dương. Vũ Dương cầm địa đồ quan sát một lúc rồi lấy ra chiến thuyền tiếp tục bay đi, Mạc Thiên Thiên tung tăng nhảy nhót, hưng phấn bố trí trong khoang thuyền, nói là muốn ăn mừng một phen. Nhìn Mạc Thiên Thiên như cô vợ trẻ mới về nhà chồng bận tới bận lui, Lục Ly lần nữa không khỏi cảm khái. Lên được sảnh đường, xuống được phòng bếp, bề ngoài nhìn như quý phụ, đoán chừng trên giường cũng là nữ nhân vô cùng hoàn mỹ. Nếu không phải có Vũ Dương nhắc nhở, cộng thêm chủ hồn quy vị, kết hợp với hết thảy những gì được chứng kiến trong đoạn thời gian gần đây, không chừng hắn thật sẽ mê luyến yêu tinh này... Phi hành nửa ngày, cách Thiên Việt Giới đã rất gần, Vũ Dương và Mạc Thiên Thiên Lục Ly đều bình tĩnh lại, ba người ngồi trong khoang thuyền chúc mừng. Có một đại mỹ nhân kiều diễm uống rượu cùng, nàng còn rất biết nói chuyện, không nghi ngờ là chuyện khiến người vui vẻ tận hưởng. Từ đầu đến cuối Vũ Dương và Mạc Thiên Thiên đều không nhắc gì đến chuyện dược điền. Lần này sớm đã ước định sẵn, Lục Ly phải phân cho các nàng mỗi người hai thành, nhưng các nàng vốn chỉ nhắm đến mỗi thần dịch, lại không ngờ Lục Ly cầm đi luôn cả thần dược trong dược điền. Bởi thế chuyện chia chác có chút khó mà nói trước, Lục Ly có thể phân cho các nàng, cũng có thể không phân cho các nàng. Đương nhiên, nếu các nàng trực tiếp yêu cầu, Lục Ly chắc cũng sẽ chia, nhưng làm vậy khó miễn trong lòng có chút không thoải mái. Vũ Dương và Mạc Thiên Thiên đều không nhắc đến, như thế ngược lại khiến Lục Ly thoải mái phần nào. Ăn uống no đủ, Lục Ly cất tiếng nói: - Giờ ta còn chưa tinh luyện thần dịch, bởi thế chưa phân được, thần dược trong dược điền thì có thể chia trước, dựa theo ước định trước kia, các ngươi mỗi người hai thành, còn về hiệp nghị giữa các ngươi, chính các ngươi tự tính với nhau. - Ách... Vũ Dương hơi ngớ, lại không biết là thật ngơ ngác, hay là đang diễn. Mạc Thiên Thiên lại cười đến độ mắt cong lên thành vầng trăng khuyết, nghiêng đầu nói: - Lục công tử đúng là hào sảng, ta rất thích hào kiệt như Lục công tử. Câu nói này có chút ái muội, Vũ Dương cười ha hả liếc Lục Ly một cái, Lục Ly lại chỉ khẽ cười nhạt, không cho là đúng. Sau đó Lục Ly lấy ra không gian thần khí, sau đó bên trong nửa ngày rồi tung mình vọt ra, trên tay cầm hai chiếc không gian giới chỉ đưa cho Vũ Dương và Mạc Thiên Thiên, nói: - Thần dược được hơn năm ngàn gốc, ta không biết những thần dược này cụ thể là gì nên chỉ phân loại theo niên phần, các ngươi mỗi người một ngàn gốc! - A... Thần niệm Vũ Dương và Mạc Thiên Thiên quét đi vào, dò xét một lát, cả hai nhìn nhau, trong mắt toàn là kinh hỉ. Vũ Dương thoáng ngừng một lát, nói: - Lục Ly, ngươi không biết giá trị của những thần dược này, số thần dược ngươi đưa cho ta chí ít cũng phải có giá ngàn ức thiên thạch trở lên, thậm chí nếu cầm đi bán đấu giá, đoán chừng có thể bán được hai ngàn ức. - Vũ Dương nói không sai! Mạc Thiên Thiên cười tít cả mắt, sắc mặt đỏ ửng nói: - Ta đoán tối thiểu phải có giá trị một ngàn năm trăm ức, lần này đúng là một lữ trình mỹ diệu. Cái gì ấy nhỉ... Lục công tử, thần dịch không cần chia cho chúng ta, toàn bộ thuộc về ngươi. Chừng này thù lao đã đủ nhiều. Vũ Dương cũng khẽ gật đầu, lần này vốn tưởng có thể phân được một hai trăm ức, các nàng liền đã đủ vui. Ai ngờ được phân tận hơn ngàn ức thiên thạch thần dược, tính là kiếm lớn, rốt cuộc hắn và Mạc Thiên Thiên đều không làm gì đáng kể, chỉ có Lục Ly một mình mạo hiểm. - Cũng được! Lục Ly lại không bởi vì đưa ra thần dược giá trị hai ba ngàn ức mà cảm thấy đau lòng, không nhờ Vũ Dương và Mạc Thiên Thiên, hắn cũng không cách nào nhẹ nhàng lấy được nhiều thần dược như vậy, thế nên chỉ nhún vai rồi nói: - Vậy thế này đi, quay đầu ta ngưng luyện ra thần dịch, cho các ngươi mỗi người mấy chục giọt, để các ngươi tự xử lý. - Lục công tử đúng là người tốt, hợp tác với ngươi quá hạnh phúc. Mạc Thiên Thiên lần nữa cảm khái nói, lần này không phải nịnh nọt, mà là phát từ nội tâm, nàng quay đầu nhìn sang Vũ Dương nói: - Vũ Dương, sau này nếu các ngươi muốn đi chấp hành nhiệm vụ, có gì cần dùng đến ta thì cứ tìm, ta nhất định toàn lực phối hợp. Còn nữa, lần này lừa ngươi nửa thành cũng bỏ đi, thu hoạch chừng này ta đã mãn ý lắm rồi. Vũ Dương và Lục Ly nhìn nhau, trong lòng đều ngấm ngầm cảm khái. Mạc Thiên Thiên này EQ cao thật, hiểu được thả dây dài câu cá lớn, đi theo Lục Ly và Vũ Dương, sau này có thể sẽ kiếm được càng nhiều. Ba người rất thuận lợi về lại Thiên Việt Giới, đến phụ cận trang viên Lục Ly thì cả ba mới tách ra, Lục Ly tiến vào còn chưa ngồi nóng đít, Nhung Hoàng liền đã không mời mà tới. Lục Ly vội vàng để thị nữ dâng lên nước trà, Nhung Hoàng lại khoát tay nói: - Không uống, trà này của ngươi toàn là hàng cấp thấp, uống chẳng ngon lành gì. Lục Ly cảm thấy ngữ điệu Nhung Hoàng có gì đó không đúng, vội vàng cung kính nói: - Nhung Hoàng, có gì phân phó? Nếu ta có thể làm được, tuyệt không hai lời. - Tiểu tử ngươi... Nhung Hoàng trừng Lục Ly một cái nói: - Lần hành động này của các ngươi khiến cao tầng rất tức giận, niệm tình ngươi vừa mới gia nhập Tử Thần không lâu, lần này ta giúp ngươi gánh một lần. Ngươi cứ nhìn Vũ Dương và Mạc Thiên Thiên đi, sau khi trở về chắc chắn không có kết cục tốt. - Ách? Lục Ly không ngờ lần hành động này kín đáo như thế, vậy mà nhanh thế đã bị biết rồi, hắn hỏi: - Mấy tộc quần kia có quan hệ với Tử Thần? Đâu thấy Mạc Thiên Thiên và Lợi Viêm nói gì. - Tử Thần không thể làm loạn với tộc quần và thế lực xung quanh! Nhung Hoàng liếc Lục Ly một cái, nói: - Không thể làm loạn với tộc quần quanh phương viên ức vạn dặm, đây là quy tắc ngầm, cũng trách trước đây ta không nói qua với ngươi. Tên nhãi Vũ Dương này cũng là gan lớn bằng trời, ngươi cứ chờ xem, hắn nhất định sẽ bị lột một lớp da.