Có hơn một trăm vạn quân đội đến, trên cơ bản đều là hộ vệ, nếu có thể trở thành hộ vệ của đám công tử, tiểu thư kia thì chắc chắn quân đội không quá kém, ít nhất lăn lộn không tệ. Trong nhẫn không gian sẽ không quá nghèo nàn, ít nhiều có chút tích góp. Nhìn thoáng qua rồi Lục Ly không để ý tới nữa, không ra được thì có nhiều bảo bối hơn nữa cũng vô nghĩa, lo nhìn xem tình huống, tìm cách ra ngoài là hơn. Hắn cùng Tử Hề truyền âm một phen, khiến nàng an tâm ở yên bên trong, theo sau Lục Ly đi ra ngoài, đi tra xét tình huống. Bốn phía đều là khói độc, Lục Ly chẳng những không sợ hãi, ngược lại có chút hưng phấn. Hắn vận chuyển Pháp Giới nhanh chóng hấp thu khói độc xung quanh, thân thể đi vào trạng thái tiềm ẩn tiến sâu vào bên trong. Lục Ly muốn tìm nhóm Đoàn công tử, giờ phút này đêm tối đã qua, phỏng chừng sẽ hội hợp ở cùng nhau. Đến lúc đó chắc chắn sẽ đánh với ba đại tộc dân địa phương, Lục Ly định ở một bên xem kịch, đợi chờ cơ hội. Quả nhiên! Tiến lên mấy trăm dặm, Lục Ly phát hiện đằng trước đang đánh nhau, hắn lặng lẽ lẻn qua tra xét. Hắn tra xét được đằng trước có ít nhất hơn nghìn võ giả đánh nhau, có nhiều cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn, chiến đấu phi thường kịch liệt. Lục Ly không dám đến quá gần, chỉ có thể dựa vào dao động chiến đấu tính toán số lượng của võ giả hai bên và mạnh yếu. Hắn cảm ứng một nén hương sau, đại khái phán đoán ra được. Bên Đoàn công tử có bảy, tám chục cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn, hơn năm mươi Thánh Hoàng. Võ giả bên kia khá đông, ước chừng gần nghìn Thánh Hoàng, sáu, bảy chục cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn. Tính ra thì sức chiến đấu hai bên xấp xỉ, số lượng cường giả bên dân địa phương còn ít hơn một chút, nhưng rất rõ ràng dân bản xứ chiếm ưu thế, hơn nữa là đè đầu đánh. Lục Ly không phải phe Đoàn công tử nhưng vẫn hy vọng bọn họ thắng, hy vọng bọn họ tìm được đường đi ra ngoài. Ít nhất nhóm Đoàn công tử sẽ không công kích hắn. Nếu bị dân địa phương phát hiện Lục Ly, chắc chắn sẽ làm thịt hắn. Chiến đấu nửa canh giờ sau, vang lên tiếng quát: - Rút! Võ giả bên Đoàn công tử bắt đầu rút lui. Một đám chí cường giả thả ra một đợt công kích rồi rút đi nhanh. Lục Ly đi theo rút lui, trong lòng cũng rất nghi hoặc, nơi này đều bị đại trận vây khốn, bọn họ có thể rút đi đâu được? Cho dù lùi về khu vực giáp ranh thì làm được gì? Đám dân địa phương vẫn có thể truy kích theo, chẳng lẽ luôn xoay quanh trong Ách Nan Chi Địa? Rất nhanh Lục Ly biết ngay đám cường giả muốn rút tới chỗ nào, bọn họ bay mấy vạn dặm rồi chui vào một màn sáng, bên trong có hơn mười cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn, xem bộ dạng luôn ở đây bố trận, đặt làm căn cứ phòng thủ. Vèo! Hơn một trăm cường giả lắc người, toàn bộ đều đi vào màn hào quang, Lục Ly không dám theo vào, sợ bị nhóm Đoàn công tử cho rằng là gian tế. Lục Ly lặng lẽ bay qua bên cạnh, vòng ra sau đại trận rồi vào Pháp Giới. - Ủa? Bên trong có một chí cường giả có chút ngạc nhiên nghi ngờ nhìn thoáng qua chỗ Lục Ly, hắn mơ hồ cảm giác được không gian dị dạng, nhưng đợi hắn đi cảm ứng thì Lục Ly đã vào Pháp Giới. Vèo! Phương xa vang lên một chuỗi tiếng xé gió, cường giả dân địa phương đến. Dám cường giả này không vội vàng tiến công mà là ở phương xa chờ đợi. Đợi nửa ngày sau, vô số quân đội tuôn ra, thành quần kết đội, đưa mắt nhìn không thấy được tận cùng. Một tiếng quát lạnh cũng vang lên: - Người từ ngoài đến, các ngươi cho rằng dựa vào pháp trận này là có thể ngăn cản chúng ta? Nếu vào Ách Nan Chi Địa thì các ngươi đều phải chết, đều phải chết! Dân bản xứ ít nhất có mấy chục vạn quân đội đến, có ba tộc quần, một tộc quần là người khổng lồ, hình thể to lớn, toàn thân có lông trắng, ngay cả trên mặt tràn ngập lông trắng. Một tộc quần khác giống những con ly miêu, mặt mũi trông hơi buồn cười, hai tay hai chân đều là vuốt nhọn. Còn có một tộc quần mặt mũi xấu xí, thoạt trông cực kỳ dữ tợn, giống như dã thú hình người. Ba đại tộc vây quanh bên ngoài màn sáng, bắt đầu công kích, nhưng đều là quân sĩ bình thường công kích, chí cường giả không ra tay. Pháp trận này mới xây dựng không lâu, cho nên năng lượng chắc chắn thiếu thốn, nhiều quân đội công kích, không bao lâu sau sẽ bị phá tan. Bùm bùm bùm! Mấy chục vạn võ giả đồng thời công kích, trường hợp cực kỳ đồ sộ, đầy trời luồng sáng lấp lánh, lộng lẫy như pháo hoa nở rộ. Màn hào quang cũng quả thực có chút không chịu đựng nổi, hơi lay động, màu nhạt dần, tuy tốc độ biến yếu rất chậm nhưng có thể cảm thụ được. Ba ngày! Lục Ly lặng lẽ cảm ứng, giờ phút này hỗn loạn, không sợ có cường giả phát hiện. Hắn cảm ứng một phen, làm ra phán đoán, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì ba ngày sau màn sáng sẽ nổ tung. Ba ngày có thể làm cái gì? Trong ba ngày, cường giả Đại Viên Mãn Đoàn gia có thể chạy tới sao? Nếu không thể lại đây thì ba ngày sau là ngày tàn của đám cường giả này. Nhóm Đoàn công tử ở bên trong cũng nóng nảy, đánh thì không thắng, dựa vào pháp trận phòng ngự cũng không phòng ngự được, quan trọng nhất là bọn họ không còn cách nào liên hệ bên ngoài, cũng không biết bên ngoài có không biết bọn họ bị vây khốn hay không. Từng ngày dần trôi qua, màn hào quang quả nhiên trở nên càng lúc càng yếu, nhóm Đoàn công tử lấy ra rất nhiều thần tài, gia cố thêm vào pháp trận, nhưng mấy chục vạn võ giả liên miên không ngừng công kích, tiêu hao năng lượng quá nhanh. Trong khoảng thời gian này bọn họ luôn bàn bạc cách phá cục, nhưng trước mặt thực lực tuyệt đối, cho dù bọn họ nghĩ nhiều biện pháp hơn nữa cũng vô ích. Một điều đơn giản nhất, bọn họ không thể phá mở pháp trận trong Ách Nan Chi Địa, cũng có cường giả nghiên cứu pháp trận ở đây rồi. Nhiều chí cường giả như vậy, có một số người nghiên cứu rất sâu về pháp trận, thần văn, nhưng không có một cường giả có thể phá vỡ, cho dù có thể phá vỡ cũng cần thời gian dài.
Chương 4502 Đại Viên Mãn
Pháp trận ở đây là từ thiên nhiên và sức người liên hợp lại bố trí, mấy chục pháp trận tụ hợp ở cùng nhau, hình thành một siêu cấp pháp trận. Muốn phá giải pháp trận thì cần phá giải chủ thần văn. Mấy chục pháp trận liên hợp lại, khó phá biết bao? Thời gian trôi qua nhanh, rất nhanh ba ngày đã qua. Màn hào quang sắp bị phá mở, nhóm Đoàn công tử thần kinh căng thẳng, chỉ chờ khoảnh khắc trận bị phá thì liều mình đánh một trận. Ba tộc lại đến một ít cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn, số lượng cường giả đã vượt qua phe Đoàn công tử. Cho nên bọn họ ôm quyết tâm phải chết, trong lòng quyết định, có thể giết được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Trừ các tiểu thư có chút khủng hoảng ra, đám công tử hơi bình tĩnh, tố chất tâm lý không tệ. - Không biết sau khi đám cường giả này bị giết thì pháp trận có bị cởi bỏ không? Lục Ly cũng khẩn trương lên, nếu pháp trận siêu mạnh của Ách Nan Chi Địa không mở thì hắn không cách nào ra ngoài, chỉ có thể dựa vào Huyết Linh Nhi phá trận, sẽ phải mất mấy trăm năm. Mấy trăm năm sau, Lục Tiểu Bạch còn ở Thần Khải Thành không? Nhóm Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch, Vũ Dương sẽ như thế nào? Lục Ly không yên lòng chút nào, hắn vẫn ôm hy vọng có thể rời khỏi đây nhanh một chút. Bùm! Màn sáng pháp trận rốt cuộc tan vỡ, nhóm Đoàn công tử khí thế tăng vọt, đều lấy ra binh khí, chuẩn bị công kích, liều mình đánh một trận. Bùm bùm bùm! Vào thời khắc này, bầu trời đột nhiên truyền đến từng đợt tiếng nổ, giống một chuỗi tiếng sét giữa trời xanh, bầu trời sáng sủa đột nhiên ngưng tụ ra từng đợt mây đen, những áng mây đen như tường thành phi thường dày chắc, cho cảm giác như núi cao, không thể đánh tan, không cách nào cắt đứt. Vang một tiếng hừ lạnh: - Hừ! Trên chín tầng trời xuất hiện một nắm đấm màu vàng, nắm đấm giống như xé rách hư không mang theo hơi thở hủy thiên diệt địa đánh về phía mây đen. - Ô... Giây phút này, tất cả võ giả, bao gồm Lục Ly trong Pháp Giới đều trái tim thít chặt, toàn bộ võ giả đều không cách nào động đậy, cảnh vật thế giới trong đầu bọn họ biến mất, chỉ còn lại nắm tay màu vàng to lớn. Đây là cảnh tượng rất thần kỳ, ví dụ Lục Ly đang trong Pháp Giới, hắn không vươn ra thần niệm, chỉ là thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân lặng lẽ cảm ứng. Nhưng hiện giờ trong đầu của hắn tự động hiện ra nắm tay màu vàng, linh hồn của hắn rung động mạnh, cảm giác giây tiếp theo sẽ bị quyền phong từ nắm tay chấn nát. - Đại Viên Mãn! Công kích mạnh mẽ bá khí như vậy, cảnh tượng kỳ dị như thế, khí thế khiến người sợ hãi đến vậy, trừ cường giả Đại Viên Mãn ra, Lục Ly không nghĩ thông còn có cường giả nào làm được. Bùm! Vang tiếng nổ kinh thiên, linh hồn của tất cả võ giả rung động, rất nhiều võ giả khóe miệng chảy máu như suối, sắc mặt không còn chút máu. Còn có vô số võ giả ngã xuống đất, thân thể run cầm cập, hoảng sợ đến cực độ. - Phụt! Vào thời khắc này ngay cả Lục Ly đều phun ra một ngụm máu, trong mắt của hắn tràn ngập vẻ hoảng sợ. Một đấm vừa rồi đánh vào tầng mây, đó là công kích ở bên ngoài, hắn ở trong một thế giới khác mà cũng bị chấn thương? Điều này cơ hồ vô lý, dù sao Lục Ly không phát ra thần niệm, chí cường giả kia làm sao công kích hắn được? Một ý niệm vụt qua trong óc Lục Ly, cuối cùng nghĩ đến một khả năng, đó là quyền ý! Cũng giống như kiếm ý, chí cường giả có thể mang kiếm ý vào kiếm chiêu, cho dù kiếm chiêu không vận dụng Thần Lực, Nguyên Lực, tùy ý chém ra, chỉ bằng vào kiếm ý đồng dạng có thể tổn thương người, thậm chí có thể đánh tan tác linh hồn của kẻ địch. - Mạnh mẽ! Lục Ly bị rung động mạnh, hắn ngây ra giây lát, vội vàng lại lần nữa thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân cảm ứng bên ngoài. Bên ngoài đã rối loạn, ba đại tộc dân địa phương đều trốn, chí cường giả của phe họ cũng không chống cự, toàn bộ đều chạy tán loạn. - Ha ha ha! Đoàn công tử ở bên ngoài cười phá lên, mắt sáng long lanh nhìn lên trời cao, hắn trầm giọng quát lên: - Lão tổ nhà ta đã phá trận, mọi người đi theo ta xung phong liều chết, giết hết dư nghiệt ba tộc này! Bên này hơn một trăm vị cường giả cũng toàn bộ sĩ khí tăng mạnh, tràn đầy tự tin, có một cường giả Đại Viên Mãn ở đây. Ba tộc cũng không có cường giả Đại Viên Mãn, không cùng một cấp bậc. Lần này bị chôn sống nhiều quân sĩ, bọn họ cũng suýt chút bị giết, trong lòng đều nghẹn một hơi, tự nhiên phải trút ra ngoài. Thế là hơn một trăm cường giả đều điên cuồng truy sát mà đi, ba tộc đã mất hết sĩ khí, chỉ có thể chạy trốn, phe Đoàn công tử không còn kiêng dè gì. Bên này vốn tụ tập mấy chục vạn võ giả, mới qua một nén hương đã chạy hết. - Đã phá trận? Lục Ly nghe thấy câu nói này, tinh thần rung lên, cường giả Đại Viên Mãn một đấm đã phá mở đại trận khủng bố ở đây sao? Vậy phải chăng đại biểu hắn có thể rời khỏi Ách Nan Chi Địa? - Đi! Lục Ly cũng không thèm quan tâm gì nữa, lắc người đi ra, theo sau trực tiếp tiềm ẩn chạy nhanh ra ngoài. Dù bị cường giả Đại Viên Mãn phát hiện thì sao? Cường giả đẳng cấp đó sẽ làm khó tép riu như hắn sao? - Ủa? Trên hư không đứng một lão nhân tóc nâu dáng người vĩ ngạn, nhiều võ giả như vậy nhưng vừa rồi không cảm giác được lão nhân này. Khi Lục Ly xuất hiện, đáy mắt lão nhân lóe tia bất ngờ. Trông thấy Lục Ly chạy nhanh như thỏ, lão nhân thì thào: - Thuật tiềm ẩn của tiểu tử nhân tộc này rất mạnh, vừa rồi... bổn tọa không hề phát hiện? Lão nhân tóc nâu Đại Viên Mãn trầm ngâm giây lát, ánh mắt nhìn qua phương xa một lão nhân cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn còn đang kịch chiến, môi mấp máy, âm thanh vang lên trong tai người này: - Đoàn Nghê, ngươi đi truy tung tiểu tử nhân tộc kia, mang hắn về Đoàn Vương Thành! Lời của lão nhân tóc nâu là thánh chỉ, lão già kia hơi ngẩn ra, không có bất cứ do dự lập tức quay đầu chạy nhanh ra ngoài.
Chương 4503 Mang hắn trở về
Lão nhân tóc nâu ngẫm nghĩ rồi phất tay, một lũ khí cơ chui vào trong cơ thể Đoàn Nghê, truyền âm: - Thuật ẩn độn của tiểu tử này rất biến thái, đây là một lũ trên người của hắn, trợ giúp ngươi truy tung, không cần giết hắn, mang về. - Rõ, tộc vương! Đoàn Nghê gật đầu, cảm ứng một chút hơi thở, lao nhanh về phía tây theo dấu. Thật ra nếu vừa rồi lão nhân tóc nâu tùy ý ra tay là có thể giữ lại Lục Ly, nhưng cường giả Đại Viên Mãn khinh thường ra tay, bọn họ có niềm kiêu hãnh của mình, nếu việc này truyền ra thì sẽ tổn hại uy danh của họ. Người này rất có hứng thú với võ giả có thể tiềm ẩn dưới mí mắt của mình, không muốn giết chết Lục Ly, chỉ đơn thuần tò mò. - Nguy rồi! Lục Ly giờ phút này đã rời khỏi Ách Nan Chi Địa, pháp trận ở đây quả thực bị phá mở, bị cường giả Đại Viên Mãn kia một đấm đánh mở. Lục Ly vừa ra Ách Nan Chi Địa mấy chục vạn dặm, liền cảm giác đến có gì đó kỳ lạ, hắn mơ hồ cảm giác được một chút nguy cơ, cứ có cảm giác dao động không gian đằng sau rất lạ thường. - Có cường giả đang truy tung ta! Trong đầu Lục Ly nảy ra một ý nghĩ, hắn không do dự nữa, lắc người đi vào Pháp Giới, theo sau thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân cẩn thận cảm ứng. Vèo! Chốc lát sau, phía sau quả nhiên bay tới một bóng dáng, cực nhanh xé gió bay tới, Lục Ly chỉ cảm ứng một chút dao động không gian liền ngừng tra xét. Tốc độ của Đoàn Nghê rất nhanh, bay nhanh đến khu vực chỗ Lục Ly, nhưng bay khỏi mấy nghìn dặm thì ngừng lại, hắn cau mày, thần niệm cực hạn tra xét một phen, thì thào: - Thuật ẩn độn quả nhiên nghịch thiên, hơi thở vậy mà biến mất? Đoàn Nghê lắc người lui về, dạo một vòng xung quanh, cuối cùng tìm đến chỗ Lục Ly biến mất. Đoàn Nghê thả ra công kích đánh tan nát phạm vi trăm dặm, nhưng không thể buộc Lục Ly lộ mặt. Đoàn Nghê nhíu chặt chân mày trầm ngâm, Lục Ly không thể nào vô duyên vô cớ mất tích, tộc vương nhà hắn cho một lũ hơi thở của Lục Ly, hơi thở này tuyệt đối là hơi thở căn nguyên của Lục Ly, cho nên chỉ cần theo hơi thở là chắc chắn có thể tìm được Lục Ly. Vấn đề là, hơi thở này đột nhiên biến mất tại đây, chỗ này không có bóng dáng Lục Ly. Nghe ý của tộc vương nhà hắn thì Lục Ly chỉ là một tiểu võ giả, tối đa chỉ là một Thánh Hoàng. Thánh Hoàng này có thuật ẩn độn nghịch thiên như vậy? Chẳng lẽ là trực tiếp xuyên qua hư không, trốn đi nghìn vạn dặm xa? Cho nên ta không cảm ứng được hơi thở? Trong đầu Đoàn Nghê thoáng qua một suy nghĩ, trừ lý do này ra hắn không nghĩ ra được lý do gì khác. Khi hơi thở cách nhau quá xa thì không cách nào cảm ứng được. Tộc vương nhà họ đã ra lệnh, Đoàn Nghê buộc phải mang Lục Ly về, dù phải mất thời gian mấy năm. Cho nên trầm ngâm giây lát, Đoàn Nghê dứt khoát bay hướng phương xa, hắn muốn đi dạo quanh ức vạn dặm, xem thử có thể cảm ứng được hơi thở của Lục Ly không. - Đi rồi? Lục Ly chờ nửa canh giờ mới cẩn thận dè dặt cảm ứng một phen, hắn phát hiện núi non bốn phía bị đánh nát, không cảm ứng được hơi thở của bất kỳ cường giả. Hắn suy nghĩ một hồi, cắn răng đi ra, theo sau lập tức vận dụng Thần Dịch thuật thay đổi vẻ ngoài, tiếp đó vận dụng Thần Ẩn thuật bay nhanh về phía nam. Lần này chỉ bay ba, bốn canh giờ, vượt qua phạm vi mấy nghìn vạn dặm thì Lục Ly lại có một chút cảm giác, hắn mơ hồ cảm thấy khó chịu, dường như có nguy hiểm đang tới gần. Oong! Hắn không chút suy nghĩ, lập tức đi vào Pháp Giới. Quả nhiên chốc lát sau Đoàn Nghê liền đuổi theo, khi đến gần thì phát hiện hơi thở của Lục Ly lại biến mất, trong mắt Đoàn Nghê tràn ngập giật mình. Đoàn Nghê cảm ứng được hơi thở của Lục Ly nên mới một đường truy tung lại đây, nhưng không ngờ truy tung một khoảng cách lại lần nữa biến mất, thuật ẩn độn này của Lục Ly thật đúng là khiến hắn chỉ biết thán phục. - Tiểu tử này chắc chắn có năng lực có thể xuyên qua hư không chạy xa! Đoàn Nghê tìm kiếm bốn phía, khuếch rộng phạm vi, sưu tầm phương xa. Lục Ly ở trong Pháp Giới cảm thấy phiền, cường giả này vẫn luôn truy tung không ngớt, hơn nữa năng lực truy tung rất mạnh, Lục Ly đã sử dụng Thần Dịch thuật mà vẫn bị cường giả này dễ dàng bắt kịp. - Không lẽ là cường giả Đại Viên Mãn kia? Trong đầu Lục Ly nảy ra một ý nghĩ, theo sau lắc đầu phủ định, nếu như là cường giả kia thì hắn căn bản trốn không được, ngay lúc đó phỏng chừng đã bị bắt hoặc là bị giết. - Phải rồi, hỏi Tử Hề thử! Lục Ly nhớ đến cô bé thần bí trong Thần Khí không gian, cô bé này có nhiều năng lực không thể tưởng tượng, có lẽ có thể giúp hắn suy nghĩ biện pháp. Hắn lắc người đi vào Thần Khí không gian, Thiên Dạ Tử Hề đang nhàm chán ăn linh quả, nhìn thấy Lục Ly tiến vào, lập tức phi chạy tới, kéo cánh tay của Lục Ly hỏi: - Lục ca ca, khi nào ta mới có thể ra ngoài, ở đây nhàm chán quá! - Chúng ta đã rời khỏi Ách Nan Chi Địa! Lục Ly giải thích rằng: - Nhưng bây giờ Tiểu Tử Hề còn chưa thể ra ngoài, bởi vì có một cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn đang truy tung ta... Lục Ly kể lại tình huống, tiếp đó hỏi thăm Tử Hề có biện pháp gì hay không, Tử Hề suy nghĩ một hồi rồi bảo: - Có một biện pháp, Lục ca ca, chốc nữa nếu ca ca có thể chạy trốn thì hãy đi tìm tiên thú cường đại, tiếp đó Tử Hề trấn áp tiên thú, đợi cường giả kia lại đây, chúng ta lập tức trốn đi xa. - Ừm! Lục Ly ngẫm nghĩ, đây cũng là một cách. Hắn có Thần Hành thuật, khi thả ra thần thuật thì tốc độ phỏng chừng cỡ cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn, thậm chí nhanh hơn một ít, lợi dụng tiên thú rất dễ trốn chạy. Lục Ly yên lặng chờ đợi, lần này qua nửa ngày hắn mới đi ra, theo sau hắn bay nhanh về phía tây nam, tốc độ đạt đến cực độ. Hắn một đường tìm núi lớn, đầm lớn, chỗ này có nhiều mãnh thú, tiên thú, nhưng không có con nào mạnh mẽ như Lục Ly muốn. - Lại đuổi theo!
Chương 4504 Vân Vương Thành
Lục Ly cảm nhận được nguy cơ, thần niệm của hắn tra xét cực hạn, nếu trong vòng mười giây vẫn không tìm được thì, vậy thì hắn nhất định phải đi vào Pháp Giới. - Có một con! Tim Lục Ly đập nhanh, hắn cảm ứng một luồng hơi thở cường đại từ trong vực sâu to lớn phía trước, hơi thở này cực kỳ khủng bố, phỏng chừng là một con cực kỳ mạnh. Vèo! Hắn cắn răng lao vào vực sâu, Thần Khí không gian lóe sáng, thả Tử Hề ra. Lục Ly hỏi: - Đằng trước có một con tiên thú rất cường đại, ngươi xác định có thể trấn áp sao? Nếu không thì chúng ta đều phải chết. Tử Hề khép mắt lại cảm ứng một phen, rất chắc chắn gật đầu nói: - Không có vấn đề! Vèo! Cơ thể Lục Ly xông vào vực sâu, quái thú to lớn trong vực sâu mở mắt ra, khí huyết như biển máu lan tràn ra. Nhưng nó chưa kịp nhúc nhích thì Tử Hề đã hành động, toàn thân tỏa năng lượng màu xanh, cự thú thoáng chốc yên lặng, nằm rạp trong vực sâu, hơi thở cường đại biến mất, thân thể còn run cầm cập. - Thiên Dạ tộc rốt cuộc là tồn tại như thế nào? Trong mắt Lục Ly tràn ngập hoảng sợ, tiên thú này hẳn là có thể so sánh cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn, nhưng bị trấn áp dễ dàng, thân thể còn đang run cầm cập, thần thông kỳ dị này của Thiên Dạ tộc quá đáng sợ. Vèo! Đoàn Nghê rất nhanh đến gần vực sâu này, tốc độ của hắn quá nhanh, không tra xét cảm ứng kỹ, chỉ bay theo hơi thở. Đợi khi Đoàn Nghê lao vào vực sâu, thần niệm phát hiện con tiên thú to lớn kia mới thay đổi sắc mặt. Bên dưới, Lục Ly mang theo Tử Hề đứng bên cạnh cự thú. Lục Ly ngẩng đầu nhìn Đoàn Nghê, mỉm cười, theo sau trên người tỏa ánh sáng trắng, thân thể hóa thành một luồng sáng chiếu thẳng đến chân trời, tốc độ nhanh hơn Đoàn Nghê một chút. - Muốn trốn? Đoàn Nghê xụ mặt xuống, đang định ra tay thì bên dưới lại vang lên tiếng rống rung trời. Con tiên thú không còn bị Tử Hề áp chế, tự nhiên bắt đầu phát điên. Rõ ràng linh trí của tiên thú này rất thấp, Đoàn Nghê và Lục Ly xâm nhập lãnh địa của nó, khiến nó nổi giận không thôi, không dám đánh với Tử Hề và Lục Ly, nó chỉ có thể trút giận lên người Đoàn Nghê. Cự thú gầm rống lao lên, há mồm phun ra một ngọn lửa màu cam bao phủ Đoàn Nghê vào. Nếu Đoàn Nghê không phòng ngự sẽ lập tức bị đốt thương, hắn chỉ có thể oán hận nhìn theo phương hướng Lục Ly biến mất, khổ chiến với con cự thú này. Thần Hành thuật rất biến thái, đặc biệt là tốc độ của Lục Ly bây giờ rất nhanh. Hắn đi vòng một đoạn đường, bay hướng đông nam. Giờ phút này hắn không còn kiêng kỵ gì nữa, bay giữa không trung, với tốc độ siêu nhanh của Thần Hành thuật mà còn không tranh thủ chạy trốn thì hắn là đồ ngu. Hơn nữa phỏng chừng tiên thú kia có thể kéo dài một khoảng thời gian, chỉ cần đi vào Đông Cảnh chắc sẽ an toàn hơn nhiều. Thần Hành thuật có thể kéo dài nửa canh giờ, tuy thời gian ngắn nhưng với tốc độ hiện tại của Lục Ly có thể thoải mái vượt qua ức vạn dặm. Dọc đường đi liên tục gặp phải võ giả, nhưng tốc độ của Lục Ly nhanh vậy, mặc dù hơi thở không phải rất mạnh, nhưng không có võ giả dám trêu chọc. Nửa canh giờ sau, Lục Ly đi nhanh hơn lúc trước một, hai ngày đường, bay thêm một, hai ngày nữa là đến Vân Vương Thành. Tới Vân Vương Thành coi như an toàn, chí cường giả kia dám đi vào Vân Vương Thành công kích hắn sao? Tốc độ của Lục Ly chậm lại, hắn buộc phải thả chậm, bởi vì tác dụng phụ của Thần Hành thuật đã đến, thân thể của hắn trở nên cực kỳ yếu ớt, sắc mặt cũng rất nhợt nhạt. Không chỉ riêng là thân thể yếu ớt, linh hồn vào thời khắc này cũng trở nên yếu ớt vô cùng. Dưới tình huống bình thường, Lục Ly nên vào Pháp Giới nghỉ ngơi. Nhưng hắn gắng gượng, hắn đi vào trạng thái tiềm ẩn, dọc đường luyện hóa thần dược, đan dược. Loại tình huống này khó chịu nhất, bản thân vô cùng yếu ớt nhưng phải cố bay, vừa phải tra xét tình hình xung quanh, đối với Lục Ly có thể nói là một loại giày vò. Đến đoạn sau thì Lục Ly không chịu nổi, chỉ có thể thả Tử Hề ra, khiến nàng đi tra xét, bản thân Lục Ly thì nhắm mắt nghỉ ngơi, bay theo sự chỉ huy của Tử Hề. Cứ như thế bay từ từ mấy canh giờ, Lục Ly khôi phục được đôi chút. Bay lâu như vậy, cường giả ở phía sau vẫn còn chưa đuổi theo đến gần? Lục Ly trong lòng âm thầm hoài nghi, chẳng lẽ chí cường giả kia bị tiên thú giết rồi? Hoặc là tổn hại nặng? - Lục ca ca, có cường giả đuổi theo! Lại lần nữa bay hơn một canh giờ, Tử Hề đột nhiên giật mình kêu lên, Lục Ly không dám xằng bậy, thu cô bé vào nhẫn không gian, sau đó hắn vào Pháp Giới. Quả nhiên, không lâu sau Đoàn Nghê bay đến, hơi thở trên người không mạnh như trước kia, thoạt trông dường như tổn thương nguyên khí? Hắn truy tung đến gần thì phát hiện hơi thở của Lục Ly biến mất, hắn nổi giận rống lớn mấy tiếng, theo sau thả ra công kích nổ nát sơn mạch bốn phía. Oanh tạc dồn dập một phen, Đoàn Nghê có chút mê mang. Hắn hoài nghi bản thân, rốt cuộc hắn có thể đuổi theo kịp Lục Ly hay không? Trong vực sâu kia, Đoàn Nghê thấy tận mắt Lục Ly, chỉ là một cấp Đế, một cấp Đế mà tốc độ còn mau hơn cả hắn? Tuy rằng hắn phát hiện chắc chắn Lục Ly vận dụng một loại bí thuật, thời gian ngắn tăng lên tốc độ. Nhưng một cấp Đế có thể đạt đến tốc độ như vậy vốn đã rất biến thái, rồi còn năng lực mất tích thần bí của Lục Ly nữa. Cho nên Đoàn Nghê sản sinh hoài nghi với bản thân, rốt cuộc có thể đuổi theo kịp Lục Ly hay không? Có thể bắt lấy Lục Ly không? Nếu như là tình huống khác thì Đoàn Nghê đã bỏ cuộc rồi, nhưng tộc vương Đoàn gia hạ mệnh lệnh, chẳng lẽ hắn cứ như thế xám xịt trở lại, sẽ khiến tộc vương nhà hắn xem nhẹ hắn, đến lúc đó địa vị của hắn trong tộc quần chắc chắn giảm xuống. - Đuổi theo thêm một thời gian, đuổi tới Đông Cảnh! Đoàn Nghê quyết định, nếu Lục Ly trốn vào Đông Cảnh thì hắn đành bó tay, Đông Cảnh quá nguy hiểm. Hơn nữa tộc quần của bọn họ khá nổi tiếng, lỗ mãng đi vào Đông Cảnh rất có thể dẫn phát thế lực lớn bên kia hiểu lầm.
Chương 4505 Vân Trung Thiên
Đoàn Nghê tìm kiếm bốn phía, đi tới đi lui, đi mấy ngày nhưng không phát hiện hơi thở của Lục Ly, Đoàn Nghê đành mở rộng vòng tìm kiếm. Lục Ly nghỉ ngơi nửa tháng trong Pháp Giới, thân thể đã khôi phục. Hắn phỏng đoán đã đến lúc, thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân cảm ứng. Xác định bên ngoài không có cường giả kia ở, hắn lao ra rồi bay nhanh về phía Vân Vương Thành. Lục Ly lười tiềm ẩn, cũng không thả ra Thần Dịch thuật, bay nhanh hết mức có thể. Lục Ly biết cường giả kia chắc chắn có thể đuổi theo, hiện tại hắn chỉ cầu đến được Vân Vương Thành trước khi bị cường giả này đuổi theo kịp. Lục Ly biết Vân Vương Thành là địa bàn của một siêu cấp thế lực lớn, thế lực đó và Đoàn gia phỏng chừng không phải minh hữu, bởi vì thế lực này tuyệt đối mạnh hơn Đoàn gia nhiều, là thế lực mạnh nhất phía đông Nam Cảnh, không có cái thứ hai. Năm xưa Đông Cảnh và Nam Cảnh khai chiến, thế lực này ngăn cản đại quân Đông Cảnh lâu cỡ một tháng. Chỉ cần đến Vân Vương Thành, cường giả kia chắc chắn không dám làm bậy. Ở trong thành động võ là khiêu khích thế lực này, dù là cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn chắc cũng không dám khiêu khích thế lực lớn này đâu? Vốn trong tình huống bình thường Lục Ly sẽ không bay rêu rao như vậy, lỡ như gặp phải một lão ma có lẽ sẽ bị trực tiếp đập chết. Nhưng giờ phút này Lục Ly không rảnh quản, lo trốn đi đã. Có lẽ vì sắp đến gần Vân Vương Thành, chỗ này không có lão ma, nhưng có nhiều tiên thú, mãnh thú. Lục Ly bay hơn một ngày thì Đoàn Nghê đuổi theo từ phía sau, hắn hơi khó xử, Vân Vương Thành hẳn là không xa. Nếu hắn thả ra Thần Hành thuật thì ước chừng trong vòng nửa canh giờ sẽ đến nơi. - Liều! Lục Ly không muốn đi vào Pháp Giới, hắn đi vào Pháp Giới có một tệ đoan, ra vào đều cùng một chỗ. Nếu Đoàn Nghê canh chừng ở chỗ đó thì Lục Ly làm sao bây giờ? Sẽ phải núp mãi trong Pháp Giới không ra được. Hắn lại lần nữa thả ra Thần Hành thuật, tốc độ thoáng chốc tăng vọt. Đoàn Nghê đuổi theo ở phía sau, thần niệm của hắn đã có thể tra xét được Lục Ly, nhưng giờ phút này tốc độ của Lục Ly tăng mạnh, tốc độ nhanh còn hơn hắn, Đoàn Nghê chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Ly biến mất ở đằng trước. - Vân Vương Thành? Hắn muốn đi Vân Vương Thành? Đoàn Nghê nhăn mặt, nếu đi Vân Vương Thành thì phiền phức, Lục Ly đoán không lầm, Đoàn gia bọn họ và bá chủ của Vân Vương Thành quan hệ không quá tốt, dù sao là hai đại cường tộc ở liền nhau, quan hệ làm sao có thể tốt được? Đoàn Nghê một đường đuổi theo, quả nhiên phát hiện Lục Ly bay thẳng về phía Vân Vương Thành. Sau nửa canh giờ, hắn nhìn thấy Vân Vương Thành, cũng nhìn thấy Lục Ly xông đến cửa thành, giao Thiên Thạch đi vào trong thành. Đoàn Nghê ngẩn ngơ giây lát, tối sầm mặt bay vào thành, chỉ cần Lục Ly không đi vào Đông Cảnh thì còn có cơ hội, hắn sẽ không buông bỏ. Vân Vương Thành rất lớn, to hơn Đông Linh Thành nhiều, nơi này tường thành nguy nga dày chắc, một đám quân sĩ như cây lao đứng ở bên trên, khiến người e ngại. Lục Ly giao một nghìn vạn Thiên Thạch mới được vào, có thể thấy phẩm cấp của tòa thành trì này cao cỡ nào. Phí vào cửa cao như vậy, bên trong vẫn biển người đông đúc, Lục Ly đi vào tùy tiện nhìn một cái, phát hiện trong thành có ít nhất cỡ nghìn vạn võ giả. Không phải võ giả nào cũng được vào Vân Vương Thành, bình thường đều là cấp Đế cùng Thánh Hoàng, Lục Kiếp ít đến tội. Quân đội tuần tra trong thành đều là Thánh Hoàng, tuy rằng một đội quân sĩ chỉ có mười người, nhưng quân đội bình thường mà sử dụng Thánh Hoàng thì hơi xa xỉ. Lúc vào thành, quân sĩ ở ngoài thành nói cho Lục Ly, trong thành cấm đánh nhau, nếu không thì bất cứ võ giả đều phải chết, đều không ngoại lệ. Nghe thấy tin tức này, Lục Ly chẳng những không hoảng, ngược lại mừng rỡ. Ít nhất trong Vân Vương Thành an toàn, cường giả phía sau đuổi theo nếu dám làm bậy ước chừng cũng phài chết. Sau khi Lục Ly đi vào, hắn không dám sơ ý, lập tức đi một khách điếm, gọi đến tiểu nhị tìm hiểu tin tức, xác định chúa tể Vân Vương Thành Hiệp tộc và Đoàn gia quan hệ không quá tốt, hắn hoàn toàn an tâm. Lục Ly định ở trong thành một khoảng thời gian, tiện thể tìm hiểu tình huống bên Đông Cảnh. Đi tới Vân Vương Thành mới qua một nửa chặng đường, nửa đoạn đường sau càng khó khăn hơn. Cho nên không tìm hiểu rõ ràng, mạo muội đi vào Đông Cảnh sẽ rất thảm. Lục Ly kiếm tiền từ người chết lúc ở Ách Nan Chi Địa, có được tài phú nhiều như biển. Nếu có thương thuyền gì đó sẽ an toàn hơn, dù muốn hắn trả vạn ức Thiên Thạch đều không sao cả, không giữ được mạng thì mấy cái vật ngoài thân đều thuộc về người khác. - Cường giả kia vào thành! Mới ngồi một lúc trong khách điếm thì Tử Hề lên tiếng, năng lực cảm giác của Thiên Dạ tộc biến thái hơn Lục Ly, Tử Hề có thể cảm ứng được hơi thở của Đoàn Nghê. Lục Ly nhẹ gật đầu nói: - Ngươi tiếp tục cảm giác hơi thở của lão ta, xem thử lão có đến gần không? Tử Hề khép mắt lại, nàng cảm ứng giây lát nói: - Lão ở gần, cách không quá xa, đang đi vào một nhà khách điếm. - Ừm! Lục Ly nhẹ gật đầu, nếu Đoàn Nghê không dám trực tiếp đến khách điếm này thì chứng minh Đoàn Nghê cũng không dám làm bậy trong thành, ít nhất ở trong thành là an toàn. Hắn cũng không sốt ruột, nghỉ ngơi trong khách điếm, kêu Tử Hề hộ pháp cho mình. Lục Ly quyết định yên ổn nghỉ ngơi, khôi phục đến trạng thái cao nhất rồi tính tiếp, di chứng Thần Hành thuật rất mạnh. Đoàn Nghê có thể cảm ứng được hơi thở của Lục Ly, có thể dễ dàng khóa chặt khu vực hắn ở. Nhưng Đoàn Nghê không dám làm bậy. Đoàn Nghê có nắm chắc đánh chết Lục Ly trong tích tắc, nhưng cũng biết ra tay là mình chết trước, e rằng tộc vương ở gần đó cũng không cứu được. Lục Ly đang hôn mê, cũng chứng minh hắn quả thực là thả ra bí thuật mới sở hữu tốc độ biến thái như vậy. Đoàn Nghê cẩn thận cảm ứng một phen, xác định Lục Ly quả thực là cấp Đế thì càng thêm kinh thán.