Theo như phỏng đoán của bọn hắn, Lục Ly hẳn còn chưa chết, cũng không bị vây khốn gì cả. Bằng không đám đại viên mãn kia còn tới đây làm gì? Đến bắt tộc nhân Lục Ly? Đại viên mãn cũng có kiêu ngạo của đại viên mãn, phàm là có cách khác, bọn hắn há sẽ làm ra loại chuyện mất mặt xấu hổ thế này. Chuyện này mà truyền đến Tiên Vực, ngày sau bọn hắn đều không ngóc đầu lên được, đời này sẽ sống trong tiếng cười nhạo chế giễu của người khác. Nếu Lục Ly không chết, cũng không bị vây khốn. Vậy Lục Ly đi đâu? Chẳng lẽ đi Tiên Vực cầu cứu? Nhưng thời gian lâu vậy rồi, dù đi Tiên Vực thì cũng phải quay về mới đúng? - Nếu lối ra bị phá, chúng ta phải làm thế nào? Một tên cự đầu mở miệng nói, lời này khiến tâm tình tất cả cự đầu còn lại đều không khỏi trầm trọng. Bên ngoài tới tám tên đại viên mãn, nếu hắn chọn kháng cự, vậy liền không khác gì chịu chết. Nhưng chọn đầu hàng, vậy bằng với bọn hắn phản bội Lục Ly, đồng thời cũng phản bội chính bản tâm của mình. Chọn đánh, không chỉ bọn hắn phải chết, tộc nhân bọn hắn cũng phải chết, mặc dù đã có một bộ phận được đưa đi, nhưng nơi đây vẫn còn rất nhiều tộc nhân. - Đến lúc đó lại tính! Vũ Hoàng thở dài một hơi nói: - Nếu sự không thể tránh, chúng ta liền cúi đầu. Chỉ cần không bắt chúng ta làm ra chuyện trái với lương tâm, cúi đầu lại đã sao? Nếu phải muốn bức ta đi đối phó Lục Ly, vậy ta thà chọn cái chết! - Được! Mạc Hoàng chỉ nhàn nhạt thốt lên một tiếng, sau đó không nói gì thêm. Bọn hắn đều có quan hệ rất tốt với Lục Ly, nếu chỉ khiến bọn hắn cúi đầu, vậy thì không sao cả. Cúi đầu với đại viên mãn không tính mất mặt, nhưng nếu bức bọn hắn làm ra chuyện trái với lương tâm như hai người Lê Hoàng, bọn hắn tình nguyện đi chết. Trọn cả tổ địa rất lớn, nhưng con dân thực ra không nhiều, tổng cộng ước chừng khoảng ba bốn trăm vạn, chuyện bên ngoài khó tránh miễn truyền ra, trong tổ địa bao trùm bởi bầu không khí sợ hãi. Con em trẻ tuổi Lục Minh lại càng hoảng, bởi vì người thân Lục Ly đều đã rời đi, thủ lĩnh lưu lại ở đây chỉ có mỗi Thiên Tàn lão nhân, cao tầng Lục gia đã không thấy đâu nữa. Tổ địa chỉ có một lối ra vào, bọn hắn không thể trốn đi đâu được, chỉ biết ngồi chờ chết trong thành. Rất nhiều đệ tử Lục Minh ngày đêm cúng bái, đối tượng cúng bái là Lục Ly. Trong lòng bọn họ, Lục Ly không khác gì thần linh, bây giờ bọn hắn gặp phải kiếp nạn, tự nhiên chỉ có thể cầu nguyện Thần của bọn hắn đến cứu vớt. Thần của bọn hắn không cứu được! Oanh! Mười một ngày sau, thần trận nơi lối vào nổ tung, tiếp đó mười đạo thân ảnh nối đuôi nhau lao đến, năm đại cự đầu đám Mạc Hoàng không trốn, tất cả xếp thành hàng bên ngoài lối vào, bên cạnh là từng nhóm trưởng lão. Ánh mắt chúng nhân nhìn về phía Lê Hoàng và Dư Hoàng, trong mắt hiện đầy vẻ giễu cợt và khinh thường. Lê Hoàng và Dư Hoàng thấy được ánh mắt chúng nhân, thần sắc hai người không khỏi lúng túng, Lê Hoàng nghĩ nghĩ rồi nói: - Chư vị, bọn hắn chỉ nhắm đến tộc nhân Lục Ly, không liên quan tới các ngươi, các ngươi tốt nhất nên phối hợp đi, chư vị đại nhân sẽ không làm khó đâu. - Ha ha! Mạc Hoàng bật cười, tiếng cười rất lạnh, hắn mở miệng nói: - Tộc nhân Lục Ly sớm đã chạy, các ngươi tới đây cũng chẳng được gì đâu. - Chạy? Thân hình Kim Nghiêm chợt lóe, hiện ra trước mặt Mạc Hoàng, hắn vung tay túm lấy cổ Mạc Hoàng, nâng dậy, sau đó sát khí đằng đằng nói: - Đi đâu? Nói! - Bọn hắn là do ta một mình đưa đi! Mạc Hoàng mặt không biểu tình nói: - Nơi bọn hắn tới chỉ có một mình ta biết, bởi thế các ngươi vĩnh viễn đừng hòng biết được bọn hắn đi đâu. Các ngươi tưởng rằng ta cũng phản bội như hai tên hèn nhát Lê Hoàng Dư Hoàng, nằm mơ! - Tìm chết! Kim Nghiêm phát nộ, lại không dám giết Mạc Hoàng, một giây sau, tròng mắt hắn đột nhiên co rụt lại, bởi vì hắn cảm nhận được Mạc Hoàng chính đang điên cuồng thiêu đốt năng lượng trong thân thể, thậm chí linh hồn cũng đang thiêu đốt. Người thân kinh bách chiến như hắn há lại không biết đây là chuyện gì? Lập tức vung tay quét bay Mạc Hoàng đi ra. - Quay đầu nhớ bảo Lục Ly báo thù giúp ta, ha ha ha! Mạc Hoàng cười ha hả, sau đó thân thể đột ngột nổ tung, cùng lúc, linh hồn cũng trực tiếp phát nổ. Máu thịt tung tóe đầy trời, không gian đều bị tạc ra lỗ đen to tướng. … Thực ra Mạc Hoàng sớm đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước, bởi vì chỉ có mình hắn biết bí cảnh kia ở đâu, cũng là hắn đưa đám người Lục Linh đi qua, bởi thế một khi hắn rơi vào trong tay kẻ địch, đối phương chắc chắn sẽ nghiêm hình tra tấn, nếu không tra tấn ra được, vậy liền sưu hồn, một khi sưu hồn, chẳng phải kết cục cũng là chết? Khi biết Lê Hoàng và Dư Hoàng dẫn mấy tên đại viên mãn tới tổ địa, Mạc Hoàng biết mình sống không được. Đương nhiên, hắn có thể lựa chọn bán đứng tộc nhân Lục Ly, như thế nhiều khả năng sẽ được sống sót, nhưng hắn không đáng để làm vậy. Nơi này có rất nhiều tộc nhân Mạc gia, hắn vừa chết, tộc nhân hắn cũng khó mà sống nổi, nhưng hắn vẫn dứt khoát chọn cái chết, chọn bảo tồn tộc nhân Lục Ly. Tính cách bản thân khiến hắn không làm ra được chuyện phản bội, hắn cũng vững tin Lục Ly còn sống, vững tin Lục Ly nhất định sẽ giúp hắn báo thù, cũng sẽ chiếu cố Mạc gia. Đại bộ phận tộc nhân Mạc gia đều ở chỗ này, song đã có một số ít con em tinh anh được hắn đưa đi, chỉ cần những con em tinh anh này tồn tại, chỉ cần Lục Ly có thể giành được thắng lợi sau cùng, như vậy Mạc gia bọn hắn vẫn có hi vọng quật khởi. Một bên là nguyên một đám đại viên mãn, là đại thế lực siêu cấp Tiên Vực, một bên là một tên Thánh Hoàng sơ kỳ, nhìn qua thế lực hay thực lực đều chênh lệch quá xa. Nhưng Mạc Hoàng bất giác cảm thấy, trận chiến này Lục Ly có thể thắng, Lục Ly có thể như năm đó chế áp Quáng tộc và Tê Viên tộc, áp đảo đại tộc Tiên Vực, áp đảo những đại viên mãn này.
Chương 4972 Giết sạch mới thôi
Năm đó lúc Lục Ly gia nhập Tử Thần, hắn cái gì cũng không phải, thân phận vương bài Tử Thần còn là bởi hắn có một ít thủ đoạn đặc thù mới vượt cấp ban cho. Đến sau Lục Ly như sao chổi quật khởi, một lần tiếp một lần khiến bọn hắn phải lau mắt mà nhìn, sau cùng khiến bọn hắn chỉ còn biết ngưỡng vọng. Ở trong mắt Mạc Hoàng, bản thân Lục Ly chính là kỳ tích, chỉ cần hắn không chết, vậy liền có thể một mực sáng tạo kỳ tích. Không chừng sẽ có một ngày, Lục Ly sừng sững trên đỉnh, trở thành Cảnh Vương Tiên Vực cũng nên. Đến lúc đó sự hi sinh của hắn liền đáng giá, Lục Ly là người rất trọng cảm tình, Mạc Thiên Thiên cũng có quan hệ không cạn với Lục Ly, chỉ cần Lục Ly quật khởi, Mạc gia há sẽ chịu thiệt? - Ách? Tròng mắt bọn Vũ Hoàng co rụt lại, sau đó trên mặt lộ ra vẻ bi thương, song bọn hắn lại không có phản ứng, cũng không muốn đi báo thù thay cho Mạc Hoàng. Chiến lực của bọn hắn mà cầm đi so với đại viên mãn, quả thực không khác gì trẻ nít so với thanh niên cường tráng, căn bản không cùng một đẳng cấp, có lao lên cũng là tự rước lấy nhục, đừng nói kéo theo đệm lưng, muốn khiến đại viên mãn bị thương đều khó. - Kim Nghiêm, lui ra! Bối Luân lạnh giọng quở mắng, sắc mặt có chút khó coi. Hắn vung tay nói với đám đại viên mãn còn lại: - Bắt lại bọn hắn! Hưu! Mấy tên đại viên mãn xuất động, bắt lại toàn bộ bốn người đám Vũ Hoàng, dùng thủ đoạn đặc thù phong ấn Nguyên lực, linh hồn, tránh miễn bọn hắn tự bạo. Đám trưởng lão cũng bị phong ấn, tất cả đều bị bắt lại. - Sưu hồn! Bối Luân chỉ vào một tên trưởng lão, Cương Nhạc giơ tay đặt lên đầu trưởng lão kia, rất nhanh ánh mắt trưởng lão liền trở nên ảm đạm, qua chừng nửa canh giờ, Cương Nhạc cất tiếng nói: - Người nhà Lục Ly quả thực đã rời đi, chẳng qua Lục Ly kiến lập một liên minh tên là Lục Minh, đa phần đệ tử Lục Minh vẫn còn ở đây, có chừng hơn mười vạn. Đám này đều được Lục Ly mang đến từ quê nhà, ai cũng là thủ hạ hết mực trung thành. Ngoài ra, một bộ phận tộc nhân được đưa đi, nhưng đại bộ phận vẫn ở đây. - Ừm... Bối Luân khẽ gật đầu nói: - Xuất phát đi, khống chế toàn bộ võ giả, sau đó tụ lại trong thành. Nếu có người phản kháng, giết không cần luận! - Không cần! Vũ Hoàng đang bị phong ấn chợt mở miệng nói: - Thả mấy tên trưởng lão đi qua là được, cứ nói là lệnh của ta, tất cả tới tập hợp ở tổ thành, đừng làm loạn! - Rất tốt! Bối Luân khẽ gật đầu nói: - Chúng ta đến đây chuyến này chỉ là vì tộc nhân Lục Ly, giờ tộc nhân Lục Ly chạy rồi, đành phải ủy khuất tộc nhân các ngươi. Chỉ cần các ngươi nỗ lực phối hợp, chúng ta không thèm đồ sát võ giả cấp thấp đâu. Bối Luân mở ra phong ấn cho mấy tên trưởng lão, mấy tên trưởng lão kia quay đầu nhìn đám đại cự đầu, cuối cùng đành chịu bay mất. Bối Luân chỉ vào Kim Nghiêm nói: - Ngươi, lưu lại đây trấn thủ lối ra vào, không có lệnh của ta, bất kỳ võ giả nào đều không được ra ngoài, nếu không giết không cần luận! - Ta... trấn thủ? Kim Nghiêm có chút ủy khuất nhìn Bối Luân, chiến lực hắn cường đại như vậy, lại bắt đứng đây canh cổng? Để một tên đại viên mãn canh cổng, hắn tự nhiên cảm thấy rất ủy khuất. Bối Luân hừ lạnh nói: - Xảy ra chuyện, ta cầm ngươi ra hỏi, trông giữ cho kỹ! Dứt lời, Bối Luân mang theo chúng cường giả bay đi, mặc dù vừa rồi là Mạc Hoàng chủ động tự sát, nhưng Bối Luân vẫn phát tiết cục tức lên thân Kim Nghiêm, đứa này quá vọng động, lưu lại đây canh cổng là tốt nhất. Chúng cường giả bay tới tòa thành trì lớn nhất trong vùng, trong thành sớm đã loạn thành một đoàn, chẳng qua đợi khi phát hiện mấy tên đại viên mãn đi tới, ai nấy đều thành thật. Không thành thật thì sao? Cự đầu của bọn hắn đều bị bắt, Lê Hoàng và Dư Hoàng cũng ở đây, bọn hắn mà dám làm loạn, vậy chỉ có con đường chết. Mười mấy ngày sau, tất cả võ giả quanh các thành trì phụ cận đều hội tụ tới, tổng cộng có hơn ba trăm vạn. Bối Luân phái hai tên đại viên mãn đi thăm dò, xác định trong các thành trì còn lại đã không còn võ giả, bốn phía cũng dạo qua một lần, không thấy có võ giả tiềm ẩn. Tổ thành rất lớn, dung nạp ba trăm vạn võ giả vẫn thừa, chỉ là ba trăm vạn võ giả này đều bị xua tới trên quảng trường, nguyên một đám chen chúc nhau, thoạt nhìn không khác gì bầy vịt. Trong mắt tất cả võ giả đều hiện rõ vẻ sợ hãi và mê mang, trong đó bao gồm cả tộc nhân của Lê Hoàng và Dư Hoàng. - Thu cảnh này vào ký ức tinh thạch! Bối Luân hạ lệnh, Cương Nhạc lấy ra ký ức tinh thạch thu lại cảnh tượng, còn bay quanh vài vòng, ghi lại toàn bộ tình hình trong thành. Bối Luân vung tay lên nói: - Bố trí một pháp trận, vây khốn thành trì này lại, tộc nhân Lê Hoàng và Dư Hoàng thì đưa ra tổ địa! Lê Hoàng và Dư Hoàng lập tức đại hỉ, tộc nhân bọn hắn cũng đại hỉ. Rất nhanh tộc nhân hai nhà bay ra, Cương Nhạc bố trí một Thần Văn pháp trận, phong ấn thành trì lại. Bối Luân cũng tới bên cạnh bố trí, thứ bố trí là tế đàn truyền tin, hắn muốn phản hồi tình huống cho Bối Huyền, để Bối Huyền cầm đi áp chế Lục Ly. Một bên khác, hắn để Đồng Huấn đi thẩm vấn mấy người đám Vũ Hoàng, thử xem có thể hỏi ra vị trí tộc nhân Lục Ly không. Nếu hỏi không ra, vậy thì cũng hết cách. Mấy người đám Vũ Hoàng chưa thể giết, mấy người này cũng rất quan trọng đối với Lục Ly, cũng là tồn tại có thể cầm ra để áp chế. Hắn biết được một ít chuyện, đệ tử Lục Minh đều tính là môn sinh, là thuộc hạ trung thành nhất của Lục Ly. Người nhà Lục Ly chạy mất, nhưng có mười vạn đệ tử Lục Minh ở đây, nếu Lục Ly biết chuyện, chắc chắn sẽ không ngồi yên không quản. Đối với Lục Ly mà nói, mười vạn đệ tử Lục Minh này quan trọng không kém gì người nhà tộc nhân hắn cả. - Rất tốt! Bên kia, Bối Huyền được đến tin báo từ Bối Luân, mặc dù có chút tiếc nuối, song cũng đã rất hài lòng. Có mười vạn đệ tử Lục Minh này nơi tay, hắn tin tưởng khả năng dụ được Lục Ly đi ra là rất lớn. Chỉ cần Lục Ly sử dụng Chủ Thần Khí, vậy chắc sẽ dò xét được tình hình trong tổ địa, khi ấy tất sẽ đi ra đàm phán với hắn.
Chương 4973 Hồi quang phản chiếu
- Tiếp tục nghĩ cách tìm ra người nhà tộc nhân Lục Ly! Bối Huyền truyền lời đi qua nói: - Ngoài ra, bắt nhốt tất cả đệ tử và cao tầng Tử Thần vào trong tổ địa. Lục Ly không đi ra, mỗi ngày ta lại giết một nhóm, thẳng đến giết sạch toàn bộ võ giả Tử Thần mới thôi! … Năm tháng trôi qua, dưới sự chủ động phối hợp của Lê Hoàng và Dư Hoàng, rất nhiều trưởng lão phái hệ bọn hắn cũng tận lực phối hợp, từng nhóm từng nhóm con dân Tử Thần bị truyền tống tới phụ cận, sau đó đưa vào tổ địa. Bị đưa vào tổ địa không phải võ giả phổ thông, mà là con em hạch tâm của Tử Thần. Nếu mang cả võ giả phổ thông đi vào, đoán chừng tổ địa cũng không chứa nổi. Trước kia Tử Thần đã có mấy trăm vạn võ giả hạch tâm, đến sau phát triển lớn mạnh, giờ đã có được hơn trăm triệu Tử Thần. Đây đều là võ giả trung thành, là căn cơ của Tử Thần. Hiện tại quá nửa số võ giả trong đó tiến vào tổ địa, tất cả đều tập trung bên ngoài tổ ngoài. Trên bình nguyên bên ngoài tổ thành được bố trí một siêu cấp đại trận, mấy ngàn vạn võ giả tụ tập ở đây, ai nấy đều ngồi xổm trên đất, nếu dám loạn động, lập tức giết không cần luận. Điều này bằng với Lê Hoàng và Dư Hoàng gài bọn hắn, bởi vì những võ giả này vào đây là do lệnh của hai người, giờ lại bị cường hành biến thành con tin. Không chỉ bọn hắn, còn có rất nhiều Thái Thượng trưởng lão cũng bị lừa vào. Lê Hoàng và Dư Hoàng biết, bọn hắn làm thế sẽ hủy đi căn cơ Tử Thần, cũng hủy đi danh dự của chính bản thân, hủy đi cơ đồ mà bọn hắn nhiều năm gây dựng. Nhưng bọn hắn có thể làm gì được? Không tuân theo lệnh của đám đại viên mãn, bọn hắn chỉ có con đường chết. Bối Luân đáp ứng sẽ không làm tổn hại tộc nhân bọn hắn, Bối Luân cũng thực hiện hứa hẹn, thả tự do cho tộc nhân hai tộc. Tộc nhân bọn hắn có thể không bị thương hại, nhưng số Tử Thần còn lại không được may mắn như thế. Nếu bọn hắn không chịu phối hợp, hiệp nghị trước kia liền mất hiệu lực, khi ấy bọn hắn sẽ chết rất thảm. Đoạn thời gian này bọn hắn phải gánh chịu bêu danh cực lớn, tộc nhân Mạc Hoàng mắng ác nhất, cái chết thảm của Mạc Hoàng được truyền ra. Tộc nhân Mạc Hoàng đều biết khó mà sống được, tự nhiên phải thống mạ, phát tiết một phen. Bọn Vũ Hoàng bị tra khảo, giày vò đến chết đi sống lại, không còn hình người. Chỉ là tra khảo thế nào cũng đều vô dụng, bởi vì bọn Vũ Hoàng quả thực không biết đám người Lục Linh đã đi đâu. Dù có sưu hồn cũng không thu được gì, Bối Luân tạm thời chưa giết bọn hắn, bởi vì bọn Vũ Hoàng có quan hệ không sai với Lục Ly, tính là con tin cực có giá trị. Kim Nghiêm được phái đi ra, một tên đại viên mãn khác đi theo. Mục tiêu của bọn hắn là đi tìm kiếm Dực Hoàng Long Hoàng, hai cự đầu còn lại. Hai người này là cá lọt lưới, nếu có thể bắt được tự nhiên là chuyện tốt. Chuyện đã đến nước này, sợ rằng rất khó tìm được tộc nhân Lục Ly, có mười vạn đệ tử Lục Minh, cộng thêm mấy ngàn vạn võ giả Tử Thần, tính ra chắc cũng đủ rồi. Nếu Lục Ly sử dụng Chủ Thần Khí dò xét tới đây, như vậy chắc chắn sẽ không ngồi nhìn không quản, hắn lại bị nhốt trong Băng Hậu Cung không ra được, vậy chỉ còn cách đàm phán. Đến khi ấy muốn nhào nặn thế nào, Bối Luân không quản được, hết thảy đều sẽ do Bối Huyền xử lý. Bối Luân không tiếp tục bắt người, bắt được nhiều vậy rồi, nếu còn không thể bức hiếp Lục Ly, vậy có nhiều thêm nữa cũng vô dụng, giờ chỉ còn chờ Lục Ly sử dụng Chủ Thần Khí dò xét nữa thôi. - Lục Ly đang làm cái gì? Bối Luân thoáng nghi hoặc, án theo lẽ thường mà nói, hẳn cách một đoạn thời gian Lục Ly sẽ dò xét một lượt. Chẳng lẽ Lục Ly không lo lắng cho người nhà? Chẳng lẽ Lục Ly đã gặp chuyện trong Băng Hậu Cung? Lục Ly không dò xét, hắn cũng hết cách, chỉ biết treo lên đầu lâu mấy tên trưởng lão bên ngoài Thiên Việt Thành. Một khi Lục Ly dò xét, nhất định sẽ thấy được cảnh này, từ đó biết được đã xảy ra chuyện gì, một đường thăm dò đi qua, cuối cùng phát hiện tình hình trong tổ địa. … Lục Ly quả thực đang gặp chuyện! Hắn vẫn đang ở thế giới băng tuyết trong pho tượng Băng Hậu, cứ thế cả người co ro từng bước đi tới. Thần trí hắn rõ ràng đã không được thanh tỉnh, đang bị một loại lực lượng thần kỳ dẫn đi, hoặc nói cách khác là... đang bị khống chế. Cả người hắn lạnh toát như băng, huyết dịch đã ngừng lưu động, hô hấp cũng đình chỉ, nhưng hắn vẫn cứ cất bước đi tới. Thực ra sâu trong linh hồn đang có một đạo ý niệm nói cho hắn biết, tiếp tục thế này hắn sẽ chết, nhục thể sẽ bị hủy, cuối cùng biến thành một cỗ băng thi, vĩnh viễn nằm lại trong thế giới băng tuyết này. Chỉ là, ý niệm này rất yếu, căn bản không cách nào chủ đạo linh hồn. Trong linh hồn hắn đang có một đạo chấp niệm càng thêm cường đại, càng thêm mãnh liệt, chính đang điều khiển hắn cất bước đi tới. Hắn không biết phía trước có cái gì, hắn chỉ biết tiếp tục tiến lên tìm kiếm lối ra, còn về tìm kiếm lối ra để làm gì, hắn đã không nghĩ được quá nhiều. Nguyên lực trên thân Lục Ly cũng bị đông cứng, chỉ có thể dựa vào lực lượng nhục thân tiến tới, hắn ánh mắt mê ly, tóc tai bù xù, nhìn qua không khác gì một tên ăn mày. Lông mày râu ria đều kết băng, chật vật dị thường. Bịch! Đột nhiên, cả người Lục Ly khẽ lảo đảo, ngã nhào xuống trên đất, còn lộn một vòng. Hắn giãy dụa bò dậy, sau đó tiếp tục tiến lên. Nhưng lần này tốc độ tiến lên đã rất chậm, tay chân càng thêm phần cứng ngắc. Bịch! Lại đi về phía trước mấy ngàn dặm, Lục Ly lần nữa té ngã xuống đất, lần này phải giãy dụa rất lâu mới đứng dậy được, hắn cảm thấy tri giác trên người đã rất yếu, cứ tiếp tục thế này, sợ rằng toàn thân sẽ mất đi tri giác, đến khi ấy e là muốn động đều không động được. Linh hồn hắn vẫn cứ ngơ ngơ ngác ngác, ý thức dần trở nên mơ hồ, trạng thái tinh thần cực kém. Hắn tiếp tục đi tới, chỉ là lần này đi về phía trước được hơn một trăm dặm liền lại té ngã xuống đất. Bịch! Bịch, bịch!
Chương 4974 Giết một trăm vạn
Cứ thế đi tới, Lục Ly liên tục té ngã, sau mấy chục lần ngã sấp mặt, hắn lại lần nữa ngã nhào, sau lần này rốt cuộc không bò dậy nổi nữa. Hắn không ngừng giãy dụa, không ngừng muốn bò lên, đáng tiếc tay chân quá cứng ngắc, cố gắng mãi mà không đứng dậy được. Vùng vẫy mấy canh giờ, Lục Ly ngừng giãy dụa, nằm co ro trên đất. Hai hàm răng không ngừng va chạm, phát ra tiếng vang “tạch tạch tạch”, tay chân cũng khe khẽ run rẩy, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, trắng bệch cứ như người chết. Hắn hé mở mắt, bên trong lại là một mảnh sương mù, có vẻ thần chí đã hoàn toàn mơ hồ, miệng môi hắn mấp máy, lại không biết đang nói cái gì. Gió rét gào thét, tuyết bay rợp trời. Rất nhanh, Lục Ly bị gió tuyết bao trùm, biến thành một người tuyết, thân thể hắn đã hoàn toàn không động đậy được, hắn có thể cảm nhận sinh mệnh nguyên lực trong thân thể đang không ngừng trôi mất. Trong lòng hắn rất rõ ràng, nếu cứ tiếp tục thế này, không đến mấy tháng, sinh mệnh Nguyên lực của hắn sẽ mất hết, cuối cùng triệt để chết đi. Sinh tử quan đầu, ý thức hắn từ từ tỉnh lại. Chẳng qua thức tỉnh này đến tương đối chậm, đợi hai mươi mấy ngày sau, ý thức hắn hoàn toàn thức tỉnh. Nhưng hắn phát hiện nhục thể đã bị tổn thương nghiêm trọng, linh hồn tựa hồ cùng thoát ly nhục thân, không cách nào khống chế nhục thân được nữa. - Chẳng lẽ là hồi quang phản chiếu? Trong đầu Lục Ly chớp qua một đạo ý niệm, trong lòng không khỏi hoảng loạn. Làm sao lại tiến vào cái thế giới băng tuyết quỷ dị này, tự dưng xuất hiện cảnh trước mắt? Bỗng nhiên cứ thế chết đi? Hắn hồi tưởng lại tình hình lúc trước, trong đầu hiện lên rất nhiều nghi vấn, vì sao hắn lại bất tri bất giác tiến vào đâu? Trong này rốt cục cất giấu bí mật gì? - Giờ phải làm sao? Đầu óc Lục Ly khoái tốc chuyển động, hiện tại nhục thân hắn không động được, cũng không cách nào điều động Nguyên lực, càng đừng nói tới đi luyện hóa thần dược hay gì cả. Nếu hắn còn không mau nghĩ cách, sợ rằng lần này sẽ bỏ mạng ở đây.. … Tình huống ở đây khiến Lục Ly nhớ tới Băng Ma Quật rất nhiều năm về trước, ở nơi đó thân thể hắn cũng không động đậy được, ý thức lại thanh tỉnh, hắn bị nhốt trong Băng Ma Quật rất nhiều năm, đến sau còn mang theo Thiên Gia Tử thoát khốn. Cục diện hiện tại còn ác liệt hơn xa gấp trăm lần, nơi này quá tà môn, sau khi đi vào hắn bất tri bất giác liền bị ảnh hưởng, chỉ đến gần đây ý thức mới hoàn toàn thanh tỉnh. Hơn nữa thanh tỉnh rồi lại phát hiện thân thể đã tệ đến độ sắp chết, cả người không động đậy được thì hắn biết làm thế nào để tự cứu? Đợi nhục thân hoàn toàn hỏng mất, linh hồn hắn đoán chừng cũng sẽ từ từ tán loạn. Hiện tại hắn có thể điều khiển linh hồn bay ra, nhưng vấn đề là bay ra làm gì? Nơi đây là thế giới băng tuyết, xung quanh hoàn toàn không có gì. Linh hồn hắn sẽ chỉ như cô hồn dã quỷ, phiêu đãng hồi lâu, sau cùng cũng sẽ tiêu tán. Lục Ly cảm ứng một phen, sau đó trầm ngâm nửa ngày, phát hiện không có bất kỳ cách nào để phá cục, tựa hồ chỉ biết yên ắng chờ đợi nhục thân hoàn toàn hoại tử, sau đó chờ đợi linh hồn triệt để tiêu tán. Nhục thân không động được, không gian thần khí cũng không động được, càng không thể vào pháp giới, bây giờ thứ duy nhất có thể động chỉ là thần niệm. Thần niệm có thể động, vậy thì làm được gì? Trừ dò xét bốn phía ra, không còn có bất kỳ ý nghĩa nào nữa... - Băng Hậu có ý gì? Hút ta vào đây là để ta bồi táng cho nàng? Lục Ly nghĩ không thông, án theo lẽ thường mà nói, hắn được đến Chủ Thần Khí của Băng Hậu Chủ, sau đó kích phát pho tượng tiến vào chỗ này. Đây rõ ràng là một trong những bố trí của Băng Hậu, hắn có thể trụ được hàn khí, có thể sử dụng hàn khí kích phát Chủ Thần Khí, hết thảy đều là thỏa mãn điều kiện do Băng Hậu bố trí ra. Nói cách khác, hắn có thể tiến vào đây là vì được đến thừa nhận từ Băng Hậu. Băng Hà tốn công tốn sức bố trí những thứ này, tự nhiên không phải muốn hắn bồi táng cùng, bằng không pho tượng cứ trực tiếp phóng thích sát chiêu nào đó, hắn lập tức liền sẽ tan xương nát thịt, cần gì phải làm thế này cho phiền phức? - Nhất định có thâm ý nào đó! Tinh thần Lục Ly khẽ chấn, bố trí của Băng Hậu chắc chắn phải có thâm ý, nơi đây chắc chắn có đường sống, chỉ là hắn chưa tìm ra được mà thôi. Bản năng cầu sinh khiến tinh thần Lục Ly tỉnh lại, hắn bắt đầu gạt bỏ tạp niệm, dụng tâm đi cảm ứng bốn phía. ... Thời gian khoái tốc trôi nhanh, chớp mắt đã ba tháng đi qua. Lục Ly vẫn không sử dụng Chủ Thần Khí, bên ngoài Bối Huyền đợi đến phát bực, hắn truyền lệnh đi qua, để Bối Luân bắt đầu động thủ. Mỗi qua một tháng lại giết một nhóm, đợi phía Tử Thần không nhịn được, để xem tộc nhân Lục Ly có đi ra, để xem võ giả có quan hệ với Lục Ly có cầu cứu Lục Ly không? Bối Luân lập tức chấp hành, bắt lấy mấy ngàn vạn võ giả tuỳ ý giết chóc, hắn phân phó Lê Hoàng: - Đi triệu tập trăm vạn võ giả đi ra, thêm ba tên Thái Thượng trưởng lão, mười tên trưởng lão. Lê Hoàng lúng túng chớp chớp mắt hỏi: - Bối đại nhân, triệu tập đám người này làm gì? - Nói nhảm lắm thế! Nét mặt Bối Luân trầm xuống nói: - Bảo ngươi triệu tập thì cứ triệu tập, lập tức làm ngay! Trong lòng Lê Hoàng có dự cảm chẳng lành, song không dám trái lệnh, hắn đi ra bên ngoài tổ thành, điểm ra ba tên Thái Thượng trưởng lão và mười tên trưởng lão. Không chút ngoài ý, cả mười ba cường giả này đều thuộc phái hệ Lục Ly. Sau đó hắn lại triệu tập trăm vạn quân sĩ, Cương Nhạc mở ra Thần Văn quang tráo, chờ trăm vạn quân sĩ và mười ba cường giả đi ra liền lần nữa đóng lại Thần Văn quang tráo. - Trấn áp! Cả người Bối Luân được bao phủ bên trong áo bào đen, võ giả phổ thông thấy không rõ mặt mày, hắn trầm giọng quát, Đồng Huấn lập tức điều động thiên địa chi lực trấn áp trăm vạn quân sĩ và mười ba cường giả này. Bối Luân quay sang nói với Lê Hoàng và Dư Hoàng: - Động thủ đi, giết sạch đám võ giả này, cắt bỏ đầu lâu. Ngày nào Lục Ly còn chưa đi ra, mỗi tháng ta sẽ giết một trăm vạn quân sĩ, thẳng đến giết sạch mới thôi. - Cái này...
Chương 4975 Giết một trăm vạn (2)
Lê Hoàng và Dư Hoàng nhìn nhau, thần sắc không giấu được vẻ khó coi. Những quân sĩ này không phải quân sĩ bình thường mà đều là lực lượng trung kiên, là căn cơ của Tử Thần. Nếu mấy ngàn vạn quân sĩ và những trưởng lão Thái Thượng trưởng lão kia đều bị giết, Tử Thần còn lại gì? - Đại nhân! Lê Hoàng lập tức cầu khẩn: - Đại nhân, những quân sĩ này đều không có liên quan gì với sâu với Lục Ly, đây là căn cơ của Tử Thần chúng ta, mong ngài tha cho bọn hắn. - Các ngươi không giết?! Bối Luân lạnh giọng nói: - Vậy chính là không phối hợp chúng ta, nếu các ngươi đã không phối hợp, vậy liền đừng trách chúng ta không tuân thủ ước định! Ý của Bối Luân rất rõ ràng, Lê Hoàng Dư Hoàng không giết, vậy bọn hắn liền giết võ giả Lê gia và Dư gia, dù sao đều phải giết một nhóm, chính các ngươi nhìn vào mà làm. - Lê cẩu tặc, Dư lão tặc! Trên tường tổ thành, mấy người bọn Vũ Hoàng đã bị tra tấn đến không còn nhân dạng, hiện tại đều bị đính trên tường thành, thê thảm vô cùng. Vũ Hoàng thấy được cảnh tượng ngoài thành, lập tức gào thét: - Hai tên cẩu tặc các ngươi nối giáo cho giặc, nếu dám động thủ với người mình, chúng ta có làm quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi. Một cự đầu khác rống giận: - Hai tên cẩu tặc, các ngươi hủy đi căn cơ Tử Thần, dù sống sót được lại còn cái gì? Trước kia Tử Thần đắc tội nhiều thế lực như vậy, các ngươi có chống được hết không? Nếu Lục Ly đi về, hai tộc các ngươi có thể được yên thân? Mấy đại cự đầu mắng chửi, vô số võ giả trong ngoài thành cũng giận mắng theo. Tuy đang mở ra Thần Văn quang tráo, nhưng tiếng mắng chửi vẫn có thể truyền tới. Sắc mặt Lê Hoàng và Dư Hoàng càng thêm phần khó coi, Bối Luân lại bất động thanh sắc, mắt lạnh nhìn Lê Hoàng và Dư Hoàng, chờ đợi bọn hắn đưa ra quyết định. Lê Hoàng và Dư Hoàng trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cắn răng lấy ra binh khí, lao vút xuống dưới. Đồng Huấn phối hợp hai người, hai người đi qua đâu, thiên địa chi lực nơi đó biến mất, hai người vung lên thần binh, một đao một mạng, cứ thế bay qua, từng chiếc đầu lâu bay lên không. Một trăm vạn võ giả, tru diệt suốt mấy canh giờ, riêng Thái Thượng trưởng lão thì bị trấn áp rồi giết. Hơn trăm vạn võ giả, hơn trăm vạn đầu lâu, hơn trăm vạn cỗ thi thể không đầu, rất nhiều thi thể còn đang phun máu, trường diện cực kỳ thảm liệt. Đám đông võ giả nhìn chằm chằm Lê Hoàng và Dư Hoàng, trong mắt chứa đầy cừu hận, bất kỳ thế lực nào cũng đều phẫn hận kẻ phản đồ, nhất là khi Lê Hoàng và Dư Hoàng còn từng là một trong những lão đại của bọn hắn. - Mang đầu những người này đi Việt Thành! Treo lên tường thành! Bối Luân phất phất tay, ra hiệu cho đám trưởng lão thủ hạ Lê Hoàng đi làm. Đám trưởng lão ngơ ngác nhìn nhau, bọn hắn cứ thế mang đầu người ra ngoài, liệu có bị đám người Dực Hoàng bên ngoài ám toán? Phải biết bên ngoài vẫn còn một ít Thái Thượng trưởng lão tiềm phục. Chỉ là chuyện đến nước này, bọn hắn có thể làm sao? Chỉ đành phải cắm đầu mà đi thôi. Mười mấy tên trưởng lão bay xuống, thu từng chiếc đầu lâu vào trong không gian giới chỉ, sau đó mang theo rời đi. Lê Hoàng nhìn qua đống thi thể không đầu la liệt bên dưới, có chút không đành lòng hỏi: - Đại nhân, những thi thể này ngài xem có nên xử lý? - Không cần! Bối Luân khoát tay nói: - Cứ đặt ở đó, quay đầu Lục Ly sử dụng Chủ Thần Khí, vừa khéo để hắn xem xem, những người này đều vì hắn mà chết. - À... Lê Hoàng hồi thần, tung người bay vụt lên không, thần sắc bi phẫn nói: - Mọi người đừng trách chúng ta, chúng ta cũng là đành chịu, mọi người muốn trách thì trách Lục Ly. Những này tai họa đều là do Lục Ly mà ra, nếu mọi người không muốn chết, có cách để liên hệ Lục Ly, vậy thì mau chóng liên lạc đi, nếu không tất cả mọi người đều phải chết ở đây. - Phi... Bọn Vũ Hoàng đưa ra đáp lại, không chỉ mấy đại cự đầu, vô số võ giả trong thành cũng phun nước bọt, đưa ra đáp lại trực tiếp nhất. … Cự biến ở Thiên Việt Thành sớm đã dẫn lên các đại chủ tể ở Thiên Loạn Tinh Vực chú ý. Chỉ là bọn hắn làm như không biết, không muốn tới quản mà thôi. Lục Ly đấu pháp với đại tộc Tiên Vực, bọn hắn muốn quản cũng không quản được. Bọn hắn còn cả ngày sống trong lo lắng hãi hùng, sợ cường giả Tiên Vực tìm đến mình gây sự. Nhiều võ giả Tử Thần như vậy bị bắt, Thiên Việt Thành treo lên nhiều thi thể trưởng lão như vậy, các đại chủ tể tự nhiên biết Tử Thần gặp rắc rối to. Lục Ly và các đại cự đầu không hiện thân, chứng tỏ cao tầng Tử Thần đều bị bắt lại, những đầu lâu kia treo trên tường thành, đây rõ ràng là đang thị uy, ý đồ dẫn dụ Lục Ly đi ra. Mặc dù các đại chủ tể không dám động, song vẫn phái ra không ít trinh sát đi Thiên Việt Thành, bọn họ nơm nớp lo âu, sợ hãi không thôi, sợ cường giả Tiên Vực tìm đến mình để trút giận. Ngày nọ, mười mấy trưởng lão Tử Thần đi về, sau đó bọn hắn làm ra chuyện, khiến trinh sát của các đại chủ tể đều kinh hãi. Những trưởng lão này đến Thiên Việt Thành, lại không làm gì khác, chỉ lấy từ từng chiếc đầu lâu từ trong không gian giới chỉ, sau đó đặt trên tường thành. Thiên Việt Thành rất lớn, tường thành cũng được xây rất cao, rất rộng, những trưởng lão kia đặt lên từng chiếc đầu lâu, sau cùng lại vẫn đủ lượn quanh một vòng tường thành. Thành trì lớn như thế, lượn quanh một vòng, đây chí ít cũng phải mấy chục vạn đầu người. Người có tâm âm thầm đếm lại một phen, hơn trăm vạn đầu người. Hơn nữa trong những đầu người kia có mấy cái là của Thái Thượng trưởng lão, ngoài ra còn có rất nhiều trưởng lão. - Quả nhiên cao tầng Tử Thần đã bị khống chế! Sau khi được đến tin tức, các đại chủ tể lập tức đưa ra kết luận. Nếu cao tầng Tử Thần không bị khống chế, vậy làm sao những trưởng lão này lại có thể làm ra chuyện như thế? Cao tầng và quân sĩ Tử thần bị giết, đầu người không được an táng, ngược lại đặt trên tường thành, đây chính là khinh nhờn người chết. Nếu là lúc bình thường, trưởng lão Tử Thần há sẽ làm ra chuyện táng tận lương tâm đó?