- Đệt! Thấy ba người khoái tốc đuổi theo phía sau, không ngừng phóng thích đủ loại công kích đánh lên hạt châu, Lục Ly không khỏi âm thầm kêu khổ. Vốn kế hoạch ban đầu của hắn là tìm tới một ít Hóa Thần để dẫn lên hỗn chiến, sau đó lặng lẽ trốn đi, chỉ cần xông được vào trong Thủy Ngục liền sẽ an toàn. Không ngờ hỗn chiến còn chưa dẫn lên thì đã rước thêm một truy binh. Xem ra chiến lực tên Mặc Hoàng Lân vừa mới gia nhập hàng ngũ truy binh này còn mạnh hơn cả Phong Điên Nhị Đạo, phỏng chừng phải ngang cỡ lão tổ Phùng gia. Ba tên Hóa Thần đuổi sát không rời, năng lượng trong Thiên Tà Châu cấp tốc tiêu hao. Lục Ly lại không sợ năng lượng hao hết, then chốt là sợ kéo đến càng lâu, đợi khi cường giả Ma Hoàng Giới Địa Hoàng Giới và các giới diện còn lại cũng xuất động, khi ấy hắn liền lên trời không đường, xuống đất không cửa. Ở trong Hỗn Độn Kim Ngục này, một giây chưa thoát khỏi truy binh, hắn căn bản không dám đi ra, vừa đi ra liền sẽ bị oanh sát. Nơi đây không có Thiên Tàn Sơn Mạch, một khi cường giả các giới diện xuất động, hắn liền hữu tử vô sinh. - Nhất định phải nghĩ cách! Đầu óc Lục Ly cấp tốc xoay chuyển, một loạt ý tưởng hiện ra trong đầu, song đều lần lượt bị hắn phủ quyết, hắn còn tính tới chuyện thả mấy tên Địa Tiên ra ngoài chịu chết đánh lạc hướng, để hắn thừa cơ xông vào Thủy Ngục. Nhưng phía sau có tận ba tên Hóa Thần, dù hắn thả cả mười mấy tên Địa Tiên đi ra, nháy mắt đều sẽ bị miểu sát. Chỉ sợ hắn còn chưa xông đến lối vào Thủy Ngục thì những người kia đã chết đi vô ích. Tùy theo thời gian dần trôi, trong lòng Lục Ly càng lúc càng sốt ruột. Vừa rồi hắn bay vòng quanh bốn phía, kinh động đến rất nhiều người, có lẽ những người kia đã đưa tin về lại gia tộc, đại quân Ma Hoàng Giới chẳng mấy chốc sẽ tới. - Đúng rồi! Trong đầu Lục Ly bất chợt hiện ra một ý niệm, trong lòng bùng lên một tia hy vọng. Hắn điều khiển Thiên Tà Châu ngừng lại, lơ lửng ở giữa trời, miệng quát khẽ: - Dám truy sát ta, các ngươi muốn tìm chết phải không? Nếu để sư phụ ta biết được, hắn nhất định sẽ rút gân lột da các ngươi. Trong Thiên Tà Châu truyền ra tiếng nói khiến ba người không khỏi giật mình, bọn hắn vốn tưởng rằng Thiên Tà Châu là thần vật hoặc tà vật, trời sinh có linh tính, không ngờ bên trong lại có người. Chuyện về Thiên Tà châu mấy đại giới diện đều biết, nhưng chỉ giới hạn ở cao tầng, con em gia tộc bình thường khó mà biết được. Bởi thế sự tình còn chưa truyền đến trong Hỗn Độn Luyện Ngục, ba tên lão quái đều không nghe được phong thanh. - Sư phó? Tròng mắt Mặc Hoàng Lân thoáng khẽ lấp lánh, trầm giọng hỏi: - Sư phó ngươi là ai? Có thể lột da Mặc Hoàng Lân ta, cửu giới cộng lại đều không được mấy người. Trong tay Lục Ly hiện ra một tấm Huyết Hoàng Lệnh, quát khẽ nói: - Sư phụ ta chính là Huyết Hoàng đại danh đỉnh đỉnh, các ngươi dám truy sát ta, sư phụ ta chắc chắn sẽ giúp ta đòi lại công đạo này. - Huyết lão quái... Phong Điên Nhị Đạo liếc nhau, trong mắt cả hai đều lộ ra một tia hoảng sợ, Huyết Hoàng chiến lực thông thiên, hai người vạn vạn không dám đắc tội Huyết Hoàng. Mặc Hoàng Lân cũng hơi ngớ, vừa rồi hắn nói người có thể lột dạ hắn trên thế giới này không nhiều, Huyết Hoàng vừa khéo chính là một trong số đó. Chẳng qua rất nhanh Mặc Hoàng Lân lại cười lạnh: - Nhãi ranh, ngươi dám lừa ta? Huyết lão quái trước nay không thu đồ đệ, ngươi nói thế ai tin? - Huyết Hoàng cường đại vậy ư? Lục Ly nhủ thầm, hắn lại lần nữa kiến thức được đến uy danh của Huyết Hoàng, trước kia từng hù dọa Lãnh Hoàng triều một lần, lúc này lại cũng dẫn lên ba tên lão quái kinh hoảng. Huyết Hoàng Lệnh trong tay hắn chợt lóe, bắn thẳng đến chỗ Mặc Hoàng Lân, kẻ sau bắt lấy lệnh bài liếc nhìn qua một lượt, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên. Thần niệm Phong Điên Nhị Đạo cũng quét qua, rất nhanh trên mặt liền hiện ra vẻ đắng chát, đây đúng thật là Huyết Hoàng Lệnh, xem ra người này quả thực là đồ đệ của Huyết Hoàng. Ngẫm lại thì cũng hợp lý, nếu không phải đồ đệ Huyết Hoàng, làm sao có thể có được bảo vật cường đại đến thế? Mặc Hoàng Lân trầm ngâm thoáng chốc rồi ném trả lệnh bài, Lục Ly phái một tên Địa Tiên đi ra ngoài bắt lấy, sau đó cấp tốc thu lại vào trong Thiên Tà Châu. - Nếu ngươi đã là đồ đệ Huyết lão quái, bản tọa nể mặt hắn tha cho ngươi! Mặc Hoàng Lân phất tay, Huyết Hoàng đi du lịch Hồn Ngục, lúc này còn chưa trở lại, Huyết Hoàng Lệnh lại không bị hủy, chứng tỏ Huyết Hoàng vẫn còn sống. Có thể ngây ngốc mấy năm trong Hồn Ngục, Huyết Hoàng rất có thể đã xông qua Hồn Ngục. Một khi đặt chân đến Lôi Ngục, Huyết Hoàng liền sẽ trở thành người tiếp theo phi thăng Thần giới, loại người như thế Mặc Hoàng Lân vạn vạn không dám trêu chọc. - Đi! Lục Ly đại hỉ, không dám dừng lại lâu, lập tức điều khiển Thiên Tà Châu hóa thành một đạo lưu quang bay tới lối vào Thủy Ngục, rất nhanh liền tan biến ở phía chân trời xa xa. Sau khi đến lối vào Thủy Ngục, Lục Ly không lập tức đi xuống mà điều khiển hạt châu dạo quanh một vòng. Tiếp đó lại phái ra hai tên Địa Tiên tuần sát phụ cận, nếu có Hóa Thần lão quái ẩn núp chỗ này, hắn vừa đi ra liền sẽ bị giết ngay. - Lãnh Vô Hinh đi ra, lập tức phóng thích Hà Hoa! Xác định không có lão quái tiềm phục, Lục Ly truyền tống Lãnh Vô Hinh ra ngoài, thu hồi hai tên Địa Tiên, sau đó thân hình chợt lóe, xông đi ra, tiến vào trong Hà Hoa của Lãnh Vô Hinh. Hưu! Hà Hoa hóa thành một đạo lưu quang xông tới lối vào đen nhánh rồi tan biến. Một đạo bạch quang lóe lên, Lục Ly và Lãnh Vô Hinh tiến vào trong Thủy Ngục, xuất hiện trên bậc đá thông thẳng trời cao, Lãnh Vô Hinh phóng thích quang tráo, hai người bắn thẳng xuống, rất nhanh liền đã thấy trôi nổi trên một vùng biển rộng. Ông! Lục Ly lập tức lấy ra Thiên Tà Châu, dẫn theo Lãnh Vô Hinh đi vào. Vừa tiến vào tiểu điện, hắn phát hiện cả đám Địa Tiên đều vẫn ở trong này, lập tức cuồng hỉ không thôi. - Ha ha ha! Hắn cười ha hả nói: - Lãnh Vô Hinh, không phải ngươi nói Địa Tiên không xuống được Thủy Ngục ư? Sao giờ ta lại mang được đám Địa Tiên xuống đây?
Chương 1097 Tin dữ (22/40)
Lãnh Vô Hinh chớp chớp tròng mắt, rất là nghi hoặc, sau một hồi trâm tư suy nghĩ mới đáp nói: - Chắc là bởi Thần khí, trước kia có rất nhiều người muốn thông qua bảo vật không gian mang theo Địa Tiên xuống đây nhằm chinh phục bốn tầng giới diện dưới cùng, song đều bị pháp tắc ở Hỗn Độn Luyện Ngục cường hành đuổi ra. - Chúng ta đến Thủy Ngục? Đám Địa Tiên ngơ ngác nhìn nhau, sau khi được đễn xác nhận từ Lục Ly, cả bọn không khỏi có chút sợ hãi. Hỗn Độn Luyện Ngục hình thành tự nhiên, có tồn tại pháp tắc của riêng nó, bọn hắn cưỡng hành ngỗ nghịch ý chí thiên địa, liệu có bị pháp tắc nơi đây trực tiếp hủy diệt không? Lục Ly lại không quản tâm tư trong lòng bọn hắn mà điều khiển Thiên Tà Châu hóa thành một đạo lưu tinh phóng đến lối đi xuống tầng tiếp theo. Từ nơi đây đến lối vào Thổ Ngục, Lãnh Vô Hinh đi mất mười ngày, còn với hắn thì chỉ chừng ba bốn ngày là có thể đến nơi. Bay qua biển rộng mênh mông vô bờ, tâm tình Lục Ly lại khó mà bình tĩnh lại được, cả người kích động đến độ khe khẽ run rẩy. Tâm nguyện nhiều năm rốt cục cũng sắp thành, chịu biết bao đau khổ, không biết bao lần trở về từ cõi chết, cuối cùng hắn cũng sắp được về nhà. Trước kia hắn cưỡng bách mình đừng đi nghĩ về chuyện ở Đấu Thiên Giới, lúc này nỗi nhớ mong chôn sâu trong lòng rốt cục được dịp bùng cháy. Trong đầu hắn toàn là hình ảnh đám người Lục Linh, Bạch Thu Tuyết, Khương Khinh Linh, Minh Vũ Dạ Tra. Hơn năm năm, Bắc Mạc Hoang giới Vân Châu liệu vẫn còn như cũ, hết thảy phải chăng vẫn được bình an? - Còn ba năm nữa mới tròn kỳ hạn mười năm, bốn đại thế lực hẳn sẽ chưa dám làm loạn? Rốt cuộc uy danh Hình Mục đặt ở đó. Trừ phi bốn đại gia tộc muốn tìm chết, bằng không nhất định không dám xâm nhập. Nghĩ tới đây Lục Ly mới yên tâm phần nào, lần này hắn mang theo một đám Địa Tiên trở về, chờ ba năm sau khi bốn đại thế lực xâm phạm, hắn cũng chẳng có gì phải sợ. Hết thảy nan đề đều giải quyết, hết thảy đã không thành vấn đề, cả người Lục Ly được dịp thả lỏng. Khoanh chân từ từ ngủ thiếp đi trong tiểu điện, khóe miệng mang theo ý cười. Ba ngày sau, Lục Ly đi tới lối vào tiếp theo, nhẹ nhàng bước vào Thổ Ngục, sau đó lại tiếp tục phi hành. Mấy tầng dưới cùng này đều có Hỗn Độn Thú, nhưng có Thiên Tà Châu ở đây, Hỗn Độn Thú căn bản không thành vấn đề. Trên đường thấy được rất nhiều thiên tài địa bảo, song giờ Lục Ly không có tâm tình đi ngắt lấy. Rốt cuộc Lãnh Vô Hinh vẫn đang ở đây, đợi sau này hắn hoàn toàn có thể để Lãnh Vô Hinh dẫn người đi hái. Lại tiêu tốn ba ngày, cả đám đi tới Mộc Ngục, đặt chân đến chỗ này, tâm tình Lục Ly không khỏi càng thêm kích động, bởi vì Hỏa Ngục đã ở ngay trước mắt, hắn đã sắp về lại được Hoang giới. Trên đường cũng rất thuận lợi, ba ngày sau Lục Ly đã tới lối vào Hỏa Ngục, hắn hít một hơi thật sâu, để Lãnh Vô Hinh đi ra, mang theo hắn tiến vào thông đạo. Ông! Một đạo bạch quang lóe lên, Lục Ly và Lãnh Vô Hinh đã tới Thông Thiên Sơn trên Hỏa Ngục. Ngửi thấy mùi lưu huỳnh quen thuộc, cánh mũi Lục Ly thoáng hiện cảm giác ê ẩm, thiếu chút rơi lệ. - Ta rốt cục đã trở về! Lục Ly rất muốn hét lớn, nhưng Lãnh Vô Hinh ở bên người khiến hắn có chút ngại ngùng, hai người dừng lại trên đỉnh núi một lát, sau đó cùng nhau đi xuống Thông Thiên Sơn. - Hả? Lúc sắp xuống Thông Thiên Sơn, trong mắt Lục Ly chớp qua một tia nghi hoặc, bởi vì bậc đá dưới thềm núi Thông Thiên Sơn nghi ngút sương mù, nơi đây rõ ràng đã sớm được bố trí huyễn trận cường đại. - Có huyễn trận, còn có cấm chế cường đại, là sát trận! Nhãn lực Lãnh Vô Hinh tương đối cao, liếc nhìn qua một lượt liền lập tức mở miệng nhắc nhở. Lục Ly nghĩ nghĩ, đoán đây hẳn là tác phẩm của Thiên Huyễn Tộc, khả năng là vì phòng ngừa mặt trên phái xuống cường giả tấn công người trong Hỏa Ngục. - Phóng thích Hà Hoa! Lục Ly hiểu rõ uy lực của sát trận Thiên Huyễn Tộc, mặc dù trên người đang khoác chiến giáp bán Thần khí, nhưng tốt nhất vẫn nên cẩn thận thì hơn. Ấn ký màu vàng trên cổ Lãnh Vô Hinh sáng lên, Hà Hoa bay ra bao phủ hai người, sau đó từng chút từng chút bay thấp xuống. Rầm rầm rầm Trên bầu trời từng đạo lôi điện rền vang, tiếp đó lôi đình trên chín tầng tầng gào thét trút xuống, kích đánh lên trên Hà Hoa. Lôi đình kia vô cùng bá đạo, may có Hà Hoa ngăn trở, bằng không hai người khẳng định sẽ rất thảm, mặc dù chưa hẳn sẽ chết, nhưng da thịt đau khổ thì khó mà tránh miễn được. - Ồ, sát trận Thiên Huyễn Tộc lại cường đại hơn xa. Trước kia Lục Ly từng thấy qua Kha Mang bố trí sát trận, sát trận này so với sát trận khi trước thì lợi hại hơn nhiều, xem ra Kha Mang đã bố trí ra được một trong ba loại sát trận thượng cổ mạnh nhất. Rầm rầm rầm! Từng đạo lôi đình tiếp tục đánh xuống, có Hà Hoa phòng hộ, Lục Ly và Lãnh Vô Hinh cứ thế lầm lũi bay xuống. Bọn hắn điềm nhiên không sao, phía dưới Thông Thiên Sơn lại tạc nồi. Dưới Thông Thiên Sơn có người thủ hộ, là một tên Nhân Hoàng, nếu Lục Ly nhìn thấy người kia, chắc chắn sẽ phát hiện ra đây là bộ hạ cũ của hắn, Mông Trí, tộc trưởng Mãnh Tượng Tộc. Lúc này Mông Trí đã đột phá Nhân Hoàng, hắn cảm nhận được động tĩnh của sát trận bố trí trên Thông Thiên Sơn, thần sắc lập tức đại biến, trầm giọng hét lớn: - Kha Mang thiếu tộc trưởng đâu? Mau mời hắn tới đây. Dưới Thông Thiên Sơn được dựng lên mấy tòa thành bảo, Kha Mang cũng sớm bị kinh động, tức tốc mang theo mấy tên tộc nhân bay đến. Hắn đứng ở bên ngoài đại trận cảm ứng một phen, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, kinh hô nói: - Một đóa Hà Hoa, là huyết mạch thần kỹ giống hệt người lần trước bắt đi Thánh Chủ! Sắc mặt bọn Mông Trí bỗng chốc cũng trắng bệch, nếu lại có cường giả thượng giới hàng lâm, vậy sẽ là đả kích mang tính hủy diệt đối với bọn hắn. Hắn gấp gáp hét lớn: - Kha thiếu tộc trưởng, có cách nào vây khốn nó lại không? Nếu để nó thoát ra được, chúng ta đều đi đứt. - Chúng ta tận lực thử xem! Kha Mang cắn răng gầm lên: - Mọi người nhanh phóng thích huyết trận, gia tăng uy lực cho sát trận. Ầm!
Chương 1098 Cố kiên trì (23/40)
Giữa lúc Kha Mang còn chưa kịp phóng thích huyết trận, đại trận đột nhiên lóe lên quang mang, quang tráo tan tành thành mảnh nhỏ, sương mù tán đi, một viên hạt châu bắn ra, lơ lửng trước mặt mọi người. Ông! Ngay khi chúng nhân như gặp đại địch, định liều mạng phóng thích công kích, một đạo bóng người dần hiện ra, Lục Ly mỉm cười nhìn chúng nhân nói: - Mông Trí, Kha Mang, đã lâu không gặp! - Thánh, Thánh Chủ… Đám người Mông Trí Kha Mang trợn tròn mắt, nhìn thân ảnh quen thuộc trước mặt, nhiệt lệ trong mắt chúng nhân khó mà ức chế, ào ào tuôn ra. Thân hình như núi của Mông Trí nhảy cẫng lên, song lập tức lại quỳ xuống, kêu gào khóc lớn nói: - Thánh Chủ, rốt cục ngươi cũng trở về, ngươi nhất định phải báo thù cho bọn Mông Thần Mông Kỳ! Còn cả Dạ Tra nữa, bọn hắn đều bị người bắt đi. Kha Mang quỳ xuống theo, thất thanh hô lên: - Thánh Chủ, gia gia của ta cũng tử trận, rất nhiều người Hoang giới đều tử trận, mong Thánh Chủ báo thù rửa hận giúp chúng ta. Bá bá bá Nét mặt Lục Ly bỗng chốc trở nên trắng bệch, nhìn bộ dạng kêu gào khóc lớn của đám người kia, cả người hắn khẽ kịch chấn, chuyện hắn lo lắng nhất đã xảy ra. Hô hô! Thoáng ngừng mấy giây, hắn hít một hơi, trầm giọng hỏi: - Tỷ tỷ ta đâu? Tiểu cô và Bạch Thu Tuyết đâu? Đây là ba người quan trọng nhất đối với hắn, nếu ai trong ba người này tử nạn, hắn chắc ngất đi mất. Mông Trí và Kha Mang liếc mắt nhìn nhau, Mông Trí có chút bất nhẫn, không dám mở miệng, mãi một lúc mới lắp bắp nói: - Linh tiểu thư và Thu Tuyết tiểu thư, các nàng... giờ hẳn vẫn không sao, Phi Tuyết phu nhân... chắc là cũng không sao. Oanh! Trong đầu Lục Ly oanh một tiếng, như là sét đánh giữa trời quang, Mông Trí ấp úng nói một nửa giữ một nữa, cái gì gọi là hẳn vẫn không sao, lại còn chắc là cũng không sao? Hắn nhịn hết nổi, phẫn nộ quát: - Nói cho rõ ràng, chết hay là không chết? - Không chết! Mông Trí thấy Lục Ly bão nộ, vội cắn răng nói: - Một tháng trước Linh tiểu thư và Thu Tuyết tiểu thư đi Vân Châu, lúc này chắc là đã đánh tới Trung Châu. Phi Tuyết phu nhân và đám người Dạ Tra Bạch Hạ Sương Yên phu nhân đều bị bốn đại gia tộc bắt đi, Linh tiểu thư dẫn quân tới Trung Châu cứu người... - Cái gì? Cả người Lục Ly lần nữa kịch chân, miệng môi khẽ run run, thất thanh kêu nói: - Các nàng có lưu lại bản mệnh ngọc phù? Ngọc phù vẫn nguyên vẹn? - Không biết... Mông Trí lắc đầu nói: - Linh tiểu thư để chúng ta trấn thủ nơi này, nếu nàng có lưu lại bản mệnh ngọc phù thì chắc là ở trong tay Minh Vũ, Minh Vũ đang trấn thủ tại đại bản doanh. - Đi! Lục Ly ném cho Mông Trí một chiếc ngọc phù, thân hình chợt lóe tiến lại vào trong Thiên Tà Châu, sau đó quát khẽ: - Kha Mang, các ngươi đừng kháng cự, ta sẽ thu các ngươi vào đây. Mông Trí, các ngươi tiếp tục trấn thủ chỗ này, có chuyện gì lập tức bóp nát ngọc phù cảnh báo. Ong ong! Thiên Tà Châu lấp lánh quang mang, đám người Kha Mang được thu vào trong Thiên Tà Châu. Kha Mang chỉ thấy trước mặt lóe lên bạch quang, sau đó liền đã thấy tiến vào trong một tiểu điện, bên trong tiểu điện còn có một đám cường giả khí tức khủng bố, lập tức bị dọa cho biến sắc. - Khoanh chân ngồi xuống đừng nhúc nhích, mặt trên có Linh Phong, các ngươi chạm vào tất chết! Lục Ly lên tiếng nhắc nhở, thân hình bọn Mông Trí quá cao, vào đây rất dễ chạm phải Linh Phong, bởi thế Lục Ly mới để bọn hắn tiếp tục trấn thủ ở chỗ này. Hưu! Thiên Tà Châu hóa thành một đạo lưu tinh phóng vút về hướng đại bản doanh, tốc độ nhanh đến mức khiến Mông Trí và hai tên tộc nhân bên cạnh nhìn mà trợn mắt hốc mồm, trong lòng không khỏi cháy lên một tia hy vọng. Thánh Chủ này của bọn hắn trước giờ luôn một mực sáng tạo kỳ tích, không chừng lần này sẽ đủ sức ngăn cơn sóng dữ. Lục Ly không quản đám người Mông Trí, mắt nhìn chằm chằm Kha Mang hỏi: - Ngươi kể lại tỉ mỉ sự tình đã xảy ra cho ta, đừng bỏ sót chi tiết nào. Không cần để ý tới đám người kia, đây đều là người của ta. - Ách? Kha Mang và mấy tên tộc nhân Thiên Huyễn Tộc khẽ run rẩy, nét mặt đầy vẻ không dám tin tưởng, lại cũng không dám hỏi nhiều. Kha Mang hít sâu một hơi, cấp tốc giảng thuật lại một lượt sự tình đã xảy ra trong đoạn thời gian qua. - Bốn đại gia tộc! Kha Mang giảng thuật suốt hai nén hương, nghe xong, trong lòng Lục Ly lập tức bùng lên lửa giận hừng hực, phẫn nộ hét lớn: - Lần này ta nhất định phải khiến các ngươi nhà tan cửa nát, dám cả gan thương đến tỷ tỷ ta, ta thề chém tận giết tuyệt tộc nhân mấy tộc các ngươi! Điều Lục Ly lo sợ nhất đã xảy ra. Bốn đại gia tộc xâm nhập trước kỳ hạn, ngay ở ba tháng trước, cường giả bốn đại gia tộc đột nhiên hàng lâm, bất ngờ đáp úp Bắc Mạc và Vân Châu U Châu. Mỗi hướng đều có Địa Tiên dẫn đội, Nhân Hoàng rất nhiều, Quân Hầu Cảnh cũng vô số. Phía U Châu Lục Linh lưu lại hai tên Nhân Hoàng trấn thủ, chỉ sau vẻn vẹn mấy ngày liền triệt để luân hãm, thủ hạ dưới trướng Lục Linh bị giết không ít, tử thương phải đến mấy chục vạn người. Bắc Mạc cũng rất thảm, Linh Đế Thành bị san thành bình địa, trừ Yên phu nhân và Bạch Hạ Sương cùng đi Linh Đế Thành du ngoạn bị bắt sống ra, những người còn lại đều tử trận. Bao gồm cả mấy tên Quân Hầu Cảnh của Thanh Loan Tộc và Mãnh Tượng Tộc, toàn bộ con em phía Bạch gia cũng bị giết sạch. Rất nhanh những thành trì Bắc Mạc còn lại cũng bị công phá, Tử Hoàn Kiều chiến tử, Vũ Hóa Thần chiến tử, Vũ gia và Tử gia bị đồ sát. Trừ con em được giữ lại tu luyện trong đại bản doanh ở Hỏa Ngục ra, hai tộc chỉ đào thoát được một số rất ít. Liễu Di bị giết, Liễu gia bị diệt tộc, vô số thành trì trên khắp Bắc Mạc bị san thành bình địa, nhân khẩu giảm tận bốn năm thành. Chỉ cần là võ giả không đào tẩu liền gần như sẽ bị giết, bình dân cũng bị liên luỵ. Vân Châu cũng tương tự. Các gia tộc dưới tay Lục Linh ở Thiên Lang Sơn, Vân Thủy Thành đều bị tàn sát. Vân Châu U Châu Bắc Mạc cuộn lên gió tanh mưa máu, võ giả tử thương hơn ngàn vạn, thây ngang khắp đồng, máu chảy thành sông. Thế còn chưa tính là gì...
Chương 1099 Nợ máu trả bằng máu (24/40)
Hoang giới cũng thiếu chút bị đánh hạ, Lục Linh không nghĩ tới bốn đại gia tộc sẽ xâm nhập trước thời hạn, bởi thế chuẩn bị không chu đáo. Một tên lão giả Nhân Hoàng Luân Hồi Cung sử dụng đại thần thông tiềm phục tiến vào, nếu không phải Mông Thần liều chết hủy đi thông đạo nối liền với Bắc Mạc, lúc này sợ rằng Hoang giới và Hỏa Ngục đều đã luân hãm, Mông Thần cũng bởi vậy mà tử trận. Luân Hồi Cung U Minh Giáo phái tới ba tên Nhân Hoàng và mấy trăm Quân Hầu Cảnh, ba tên Nhân Hoàng này mang theo mấy trăm người kia điên cuồng đồ sát Hoang giới, các tộc ở Hoang giới chiến tử vô số. Kha Lư, gia gia của Kha Mang dẫn người đi bố trí sát trận, bị ba tên Nhân Hoàng tru diệt, đám người Nghiệp Cơ cũng tử trận, Hoang giới bị ba tên Nhân Hoàng tru diệt chí ít mấy triệu người. Lúc ba tên Nhân Hoàng điên cuồng đồ lục Hoang giới, Lục Linh lại không ở trong Hoang giới mà đang dẫn một đám Nhân Hoàng tới Vân Châu! Các nàng không phải đi kháng cự Vân Châu xâm nhập, mà là đi cứu Lục Phi Tuyết. Bởi vì Lục Toan dùng kế mượn tên Lục Nhân Hoàng gạt Lục Phi Tuyết tới Vân Châu. Kết quả Đợi khi Lục Linh dẫn người đến Vân Châu, Lục Phi Tuyết đã bị bắt, Dạ Tra đi cùng Lục Phi Tuyết cũng bị bắt. Nếu không phải Lục Linh quyết đoán dẫn người quay về Hoang giới, dự tính các nàng cũng bị lừa giết. Lúc Lục Linh về lại Hoang giới, ba tên Nhân Hoàng dẫn theo mấy trăm Quân Hầu Cảnh đã biến Hoang giới thành một mảnh tử địa, máu chảy thành sông. Lục Linh sai Kha Mang phong bế thông đạo nối liền với Vân Châu, sau đó suất lĩnh đám Nhân Hoàng đánh chết ngoại địch. Chờ khi Hoang giới ổn định trở lại, Lục Linh xử lý hậu sự một phen, lại mang theo đám Nhân Hoàng đi ra Hoang giới. Nói là muốn đánh tới Trung Châu trả thù bốn đại gia tộc, đồng thời cứu ra mấy người Lục Phi Tuyết Dạ Tra Bạch Hạ Sương. Trừ Minh Vũ và Mông Trí ra, những người còn lại đều đi theo, cùng đi còn có Bạch Thu Tuyết và Tiểu Bạch. Một năm trước Tiểu Bạch được tìm trở về, đây có thể tính là tin tức tốt duy nhất. Trải qua hơn năm năm, mặc dù có được tuyệt thế bảo địa là Hỏa Ngục, nhưng thủ hạ dưới trướng Lục Linh vẫn chưa có ai đột phá Địa Tiên. Lục Linh dẫn theo một đám Nhân Hoàng tới Trung Châu, làm vậy khác gì thiêu thân lao đầu vào lửa? Trong này có rất nhiều nghi điểm, Lục Ly nghĩ mãi mà vẫn không thông. Vì sao bốn đại gia tộc dám động thủ trước thời hạn? Chẳng lẽ bọn hắn không sợ điện chủ Thí Ma Điện Hình Mục phát nộ, trực tiếp diệt đi bốn đại gia tộc? Hơn nữa còn giết nhiều người như vậy, liên luỵ tới vô số bình dân, bọn hắn không sợ kích lên chúng phẫn? Còn một điểm nữa, con người Lục Linh trước nay luôn rất tỉnh táo và lý trí, có thể nói là lãnh huyết vô tình. Vì sao lần này lại kích động đến vậy, thậm chí dám chủ động dẫn theo một đám Nhân Hoàng đi Trung Châu? Tại sao Lục Phi Tuyết lại dễ bị lừa gạt đi ra? Trong khi Lục Linh lại không chút nào phát giác? Đủ loại nghi vấn cứ thế khốn nhiễu trong đầu Lục Ly. Chẳng qua... Những điều kể trên thực ra đều không quá quan trọng, quan trọng nhất vẫn là lần này chết quá nhiều người, mấy người Lục Linh Bạch Thu Tuyết cũng đang trong nguy hiểm, thậm chí rất có thể đã tử trận. Cả người Lục Ly không ngừng run rẩy, hai tay gắt gao siết chặt, móng tay đâm sâu vào da thịt mà hắn vẫn hoàn toàn không hay, hắn nhắm mắt cố bình tĩnh lại, trong lòng liên tục khấn nguyện: - Cố kiên trì, tỷ tỷ, Thu Tuyết, tiểu cô... các ngươi nhất định phải kiên trì, ta sẽ tới, nhanh thôi! Người trong đại bản doanh Hỏa Ngục không ít, bên ngoài đại bản doanh lại càng nhiều, có hơn phân nửa con dân các tộc trong Hoang giới đều tiến vào Hỏa Ngục. Dù thông đạo nối liền giữa Hoang giới với U Châu đã bị Kha Mang phong ấn, nhưng rất nhiều người vẫn cảm thấy Hoang giới không an toàn. Minh Vũ lại di dời đại bộ phận vào trong Hỏa Ngục, chỉ để lại số ít tộc nhân không nguyện ý tiến vào và một bộ phận võ giả trấn thủ thông đạo nối liền với U Châu. Một khi bên kia thông đạo xảy ra vấn đề, Minh Vũ đành phải ngoan tâm sai người hủy đi thông đạo nối liền giữa Hỏa Ngục với Hoang giới. Các gia tộc Bắc Mạc đều có con em tinh anh lưu lại tu luyện trogn Hỏa Ngục, Vân Châu cũng có không ít đệ tử ở chỗ này, tinh anh các gia tộc trong đây chí ít phải đến mười mấy vạn. Cộng thêm con dân Hoang giới di tản, lúc này nhân khẩu Hỏa Ngục ít nhất phải mấy triệu. Bên ngoài đại bản doanh toàn là doanh trướng nối liền một mảnh, nhiệt độ nơi này rất cao, không quá thích hợp cho người cư trú lâu dài, nhưng được cái là càng an toàn. Chỉ là, dù đã ở trong Hỏa Ngục, không ít người cũng vẫn kinh hoảng bất an, cả ngày lo lắng cường giả bốn đại gia tộc sẽ từ trên trời giáng xuống, đồ sát sạch sẽ người ở đây. Hưu. Bầu trời phương bắc truyền đến tiếng xé gió chói tai, kinh động vô số người, từ trong doanh trướng từng đám chủng tộc viễn cổ đi ra, nét mặt đầy vẻ cảnh giác. Hưu hưu hưu! Từ phía đại bản doanh, một loạt người bay vút lên không, Minh Vũ dẫn theo một đám Quân Hầu Cảnh bay vụt đến, sắc mặt vô cùng ngưng trọng. Đợi khi thấy rõ là một hạt châu cũng như tốc độ của hạt châu kia, cả đám đều bị hù cho nét mắt trắng bệch như giấy. Toàn bộ Hỗn Độn Thú trong Hỏa Ngục đều đã bị đánh chết, sớm không còn bất kỳ con thú nào tồn tại, hạt châu này lại đột ngột xuất hiện, còn có được tốc độ khủng bố đến vậy, cảnh này khiến Minh Vũ không khỏi hoảng sợ. Một đạo thần niệm quét ra, hạt châu lơ lửng trên bầu trời doanh trướng, một đám nhân ảnh ngưng hiện, Lục Ly đứng ở hàng đầu, liếc mắt nhìn xuống chúng nhân đang hoảng sợ phía dưới, trên mặt lộ ra một tia thống khổ và áy náy. - Ách? Toàn thân đám Minh Vũ khẽ rung lên, không dám tin tưởng nhìn chằm chằm Lục Ly, mãi lúc sau mới mấp máy môi, run run hỏi: - Thiếu chủ? Thiếu chủ... là ngươi ư? Lục Ly khẽ gật đầu, nhìn xuống Minh Vũ nói: - Minh Vũ, ngươi rốt cục cũng đột phá Nhân Hoàng. - Thiếu chủ! Minh Vũ kích động quỳ xuống, trên mặt tràn ra nhiệt lệ, những người còn lại cũng hồi thần, vội quỳ xuống theo. Trong đám này có rất nhiều người Lục Ly quen biết, tỷ như trưởng lão Thanh Loan Tộc, Tử Liên Nhi, mấy vị công tử Bạch gia... vân vân.
Chương 1100 Nợ máu trả bằng máu (25/40)
- Thánh Chủ, là Thánh Chủ! Phía ngoài trong đám con dân chủng tộc viễn cổ cũng có người nhận ra Lục Ly, dồn dập quỳ rạp xuống thành từng mảng từng mảng. Bọn hắn tựa như nhìn thấy trưởng bối của mình, lập tức kêu gào khóc lớn. - Đứng lên hết đi! Lục Ly phất tay nói: - Các ngươi yên tâm, tộc nhân người thân của các ngươi sẽ không chết vô ích, huyết hải thâm cừu này Lục Ly tất báo, bằng không ta tự sát tạ tội với thiên hạ. Lục Ly không dám có chút nào chậm trễ, lần nữa đảo mắt nhìn về phía Minh Vũ hỏi: - Minh Vũ, mấy người tỷ tỷ ta có lưu lại bản mệnh ngọc phù không? - Không! Minh Vũ lắc đầu nói: - Các nàng đi quá vội vàng, thế nên không kịp lưu lại bản mệnh ngọc phù. - Minh Vũ, ngươi đi lên, cùng ta đánh tới Trung Châu! Lục Ly lạnh lùng hạ lệnh, sau đó nhìn qua Kha Mang nói: - Kha Mang, lúc ta không ở đây, Hỏa Ngục và Hoang giới giao cho ngươi trấn thủ, giờ ngươi đi trước mở ra thông đạo, để ta tới U Châu một chuyến! - Vâng! Kha Mang nhớ đến mười mấy tên Địa Tiên trong Thiên Tà Châu, nội tâm khẽ run lên, vội vàng phóng vút về phía đại bản doanh. Minh Vũ cũng bay vụt theo, không hỏi nửa lời, hắn là bộc nhân của Lục Ly, chỉ cần Lục Ly hạ lệnh, dù có phải xuống núi đao biển lửa hắn cũng quyết không từ. Hưu Lục Ly cầm Thiên Tà Châu trong tay, dẫn theo một đám người bay tới đại bản doanh, hắn không bắt chuyện với đám người Tử Liên Nhi, cũng không có thời gian đi ổn định quân tâm, mà cứ thế tức tốc đi thẳng tới Trung Châu. Lối vào Hỏa Ngục bị dùng cấm chế cường đại phong ấn, không cách nào truyền tống ra ngoài, Kha Mang dẫn người bận rộn chừng ba nén hương mới lần nữa mở ra được. - Đi! Lục Ly dẫn chúng nhân xông vào trong thông đạo, tiến vào Hoang giới, sau khi đến Hoang giới, Lục Ly vẫn chưa dám thả đám Địa Tiên kia, sợ xảy ra vấn đề. Hắn cứ thế không ngừng truyền tống đến lối vào U Châu, phất tay để Kha Mang đi trước mở ra phong ấn thông đạo. - Thiếu chủ, để ta đi ra trước! Minh Vũ sợ đầu bên kia thông đạp U Châu có cường giả trấn thủ, định xung phong đi trước dò đường giúp Lục Ly. Lục Ly lại lắc đầu, thả ra Lãnh Vô Hinh, để Lãnh Vô Hinh đi trước mở đường. Lục Ly lấy ra hai tấm ngọc phù cảnh báo đưa cho Kha Mang và Lãnh Vô Hinh, Lãnh Vô Hinh lập tức vọt vào, lát sau ngọc phù trong tay Lục Ly vỡ vụn, hắn vung tay lên nói: - Minh Vũ, bên kia đã an toàn, đi. Kha Mang, sau khi chúng ta rời đi ngươi lập tức phong tỏa thông đạo, Thông Thiên Sơn ở Hỏa Ngục cũng dùng sát trận phong ấn lại. Hưu! Dứt lời, Lục Ly mang theo Minh Vũ vọt vào thông đạo, truyền tống đi U Châu. Đợi sau đầu bên kia, hắn lập tức thả ra một tên Địa Tiên trong Thiên Tà Châu. Ông Tên Địa Tiên của Quân gia xuất hiện, hắn nghi hoặc quét nhìn một lượt, song không thấy có nửa điểm không thích ứng nào. Lục Ly nhìn chằm chằm hắn, kích động hỏi: - Quân lão Cửu, thân thể ngươi có vấn đề gì không? Ở chỗ này thực lực ngươi có bị hạn chế? Lão Cửu Quân gia chớp chớp mắt, thử vận chuyển Huyền lực một phen, lắc đầu nói: - Không có vấn đề. - Tốt! Lục Ly thả ra đám Địa Tiên còn lại, thấy tất cả mọi người đều không cảm giác có vấn đề, Lục Ly và Minh Vũ đều hưng phấn không thôi, trong mắt Minh Vũ chất đầy vẻ kinh nghi, lại vẫn không hỏi nhiều. Lục Ly không có ý giấu diếm, sau khi thu lại đám Địa Tiên và Lãnh Vô Hinh, hắn giải thích nói: - Những người này đều là Hồn Nô, hoàn toàn nghe lệnh từ ta. - Hồn Nô? Tê... Minh Vũ hít sâu một hơi khí lạnh, mặc dù vừa rồi hắn đã đoán được phần nào, nhưng giờ đây được chính miệng Lục Ly xác nhận, hắn vẫn có chút không dám tin tưởng. - Đi thôi! Ánh mắt Lục Ly bỗng trở nên băng lãnh, trên thân cuộn trào sát khí, lạnh giọng nói: - Lần này nhất định phải khiến bốn đại gia tộc trả nợ máu. - Đi! Minh Vũ xung phong bay đi, Lục Ly theo sát ngay sau, hai người vừa xông ra ngoài, lập tức phát hiện nơi đây còn có một huyễn trận rất cao cấp, xem ra là do Lục Linh sai người bố trí. Chẳng qua… Dù nơi này có huyễn trận, song cường giả bốn đại gia tộc ở Vân Châu U Châu hẳn vẫn có thể dễ dàng thăm dò ra được, vì sao đến tận lúc này vẫn không bị người chiếm giữ. - Tới thành trì xung quanh xem thử! Lục Ly thu lại Minh Vũ vào trong Thiên Tà Châu, sau đó điều khiển hạt châu bay lên cao không, hướng tới thành trì gần đó. Sau vẻn vẹn ba nén hương, Lục Ly đã tới một tòa đại thành phụ cận. Lục Ly rất quen thuộc lộ tuyến ở Trung Châu, nếu thành trì này còn chưa bị luân hãm, hắn có thể một đường truyền tống tới đại thành ven bờ biển, sau đó truyền tống đi Trung Châu, đây là lộ tuyến nhanh nhất. Đến trên tòa đại thành kia, thần niệm Lục Ly dò quét vài lần, lại không phát hiện thấy có võ giả bốn đại gia tộc nào, chỉ là trong thành ẩn ẩn thấy được dấu tích từng xảy ra đại chiến. Lục Ly thu hồi hạt châu, lợi dụng Súc Cốt Thuật biến thành một người khác bay vụt xuống. Dù hắn chưa đột phá Nhân Hoàng, nhưng cũng đã đạt tới Quân Hầu Cảnh đỉnh phong, khí thế vô cùng cường thịnh, lập tức dẫn lên võ giả trong thành chú ý. Thành trì này không tính quá lớn, bên trong chỉ có hai tên Quân Hầu Cảnh, Lục Ly bay thẳng đến phủ thành chủ, nhận ra hai người này trước kia là người Thái Dương Cung, hình như còn là phượng nô của Lục Linh. - Người Khuất gia? Vừa nhìn thấy hai người, tròng mắt Lục Ly bỗng chốc sáng lên, phượng nô còn sống, đồng nghĩa Lục Linh cũng vẫn còn sống. Thế là bèn lập tức lớn tiếng hỏi dò: - Các ngươi có phải là phượng nộ của Thánh Nữ? - Thánh Nữ? Hai tên Quân Hầu Cảnh liếc nhau, sau đó đều thành thật khom lưng chắp tay, một người trong đó đáp: - Vị đại nhân này, chúng ta đúng là bộc nhân của Thánh Nữ, xin hỏi ngươi là... - Ta là Lục Ly! Xương cốt trên thân Lục Ly khẽ động, biến về lại bộ dạng nguyên hình, hai người kia lập tức khuỵu gối quỳ xuống nói: - Tham kiến Đại Quốc Sư. - Rất tốt! Lục Ly thoáng yên tâm phần nào, hai người này đúng thật là phượng nô của Lục Linh, như vậy đồng nghĩa với Lục Linh vẫn còn sống.