Trong khoảng thời gian này Lục Ly luôn luyện thể, tu luyện linh hồn, tu luyện Nguyên Lực. Trừ ba việc này ra Lục Ly không biết làm gì khác, chẳng lẽ ngồi ở khoang thuyền thẫn thờ? Tốc độ chiến thuyền rất nhanh, trên thuyền treo lơ lửng một lá cờ màu đỏ máu, chính giữa cờ có hình một thanh loan đao, đây là dấu hiệu của Đông Linh Phủ, lá cờ này coi như có chút mặt mũi, ít nhất nhiều thế lực trong Nam Cảnh sẽ không cố ý đến gây hấn. Đương nhiên, chiến thuyền này sẽ không nghênh ngang bay đi, tuyến đường bay đều được lên kế hoạch, sẽ cố ý vòng qua khu vực một số lão ma tuyệt thế chiếm cứ, cũng từ xa vòng qua đại thành của một vài thế lực lớn, tránh cho xung đột. Lục Ly không quan tâm, nếu xảy ra chuyện, vậy mọi người cùng nhau xong đời. Hơn nữa có ba cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn, bọn họ cũng không phải không có cơ hội chạy trốn, nếu xảy ra tình huống ngoài ý muốn thì nhanh chân bỏ chạy. Huống chi hắn còn có Pháp Giới, chỉ cần không phải bị giây giết, hắn lập tức đi vào Pháp Giới. Ầm! Bay bốn, năm ngày, đằng trước đột nhiên rơi xuống một tia sét. Khi thần uy thiên địa khủng bố kia giáng xuống, Lục Ly lập tức bị bừng tỉnh, thần niệm của hắn quét ra ngoài. Hắn phát hiện chiến thuyền nháy mắt chuyển hướng, sét không đánh xuống, mà là đánh vào núi lớn ở bên cạnh, núi lớn chia năm xẻ bảy, bị đánh nát. Lục Ly thầm thở phào, tầng trên có ba cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn, dù sét đánh xuống thì ba cường giả này cũng có thể chặn đứng đúng không? Chiến thuyền tiếp tục tiến lên, rất nhanh vào đêm, trong lòng Lục Ly âm thầm có chút đề phòng. Hắn sợ nhất là ban đêm xảy ra vấn đề, một khi rơi vào Ngạc Dạ, trong chiến thuyền chém giết nhau thì cục diện nguy hiểm. Chiến thuyền cũng không có thả chậm tốc độ, một lời truyền âm vang lên trong tai tất cả võ giả: - Thỉnh mọi người yên tâm, chúng ta có một vị chí cường giả trời sinh đặc biệt mẫn cảm với Ngạc Dạ, nếu rơi vào khu vực Ngạc Dạ thì chúng ta sẽ lập tức quay đầu, cũng sẽ nhắc nhở mọi người, cho nên các ngươi có thể an tâm tu luyện nghỉ ngơi. Lục Ly nghe vậy thì yên lòng, Thánh Hoàng này sẽ không nói dối, nếu không thì là vả mặt chí cường giả nhà bọn họ. Cho nên không cần lo Ngạc Dạ, an nhàn nghỉ ngơi tu luyện thì tốt rồi. Kế tiếp hơn một tháng phi thường an toàn và yên lặng, Lục Ly đang tu luyện nên không có cảm giác, thoáng chốc đã qua một tháng rưỡi. Tốc độ của chiến thuyền này rất nhanh, phỏng chừng miễn cưỡng có thể so sánh cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn, giờ phút này đã vượt qua không biết bao nhiêu nghìn dặm đường. - Nếu cứ bình tĩnh như vậy mãi thì tốt rồi. Trong lòng Lục Ly âm thầm cầu nguyện, hắn cũng không phải đến rèn luyện, không hy vọng xảy ra chuyện gì. Nam Cảnh an toàn hơn Đông Cảnh nhiều, nếu xảy ra chuyện trong Nam Cảnh thì có thể vượt qua Đông Cảnh nổi không? Càng là sợ cái gì thì thứ đó càng đến. Qua mười ba ngày sau, chiến thuyền mới vừa bay qua một sơn mạch lớn thì bên dưới đột nhiên truyền đến luồng hơi thở khủng bố, một luồng sáng trắng kinh thiên bùng lên, chém mạnh về phía chiến thuyền. Đao khí này quá khủng bố, nhóm Lục Ly bị dọa, cảm giác khắp cả người phát lạnh, như rơi vào hầm băng. Tất cả võ giả trong lòng đều hiện ra cảm giác nguy cơ trí mạng, vô cùng mãnh liệt. - Cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn! Lục Ly hoàn toàn thay đổi sắc mặt, đang chuẩn bị đi vào Pháp Giới thì một chí cường giả ở tầng trên hừ lạnh một tiếng, tiếp đó trên người dâng lên vầng sáng màu vàng, ánh sáng khuếch tán ra, thoáng chốc hình thành một màn hào quang bao phủ chiến thuyền. Cùng lúc đó, hai cường giả khác trong chiến thuyền hành động, thân thể như cuồng phong lao xuống, vang lên tiếng hừ lạnh: - Dám tập kích chiến thuyền của Đông Linh Phủ ta? Bùm! Ánh đao bên dưới chém mạnh vào màn sáng màu vàng, màn hào quang bị vỡ nát, nhưng ánh đao cũng bị đánh tan, không mang đến tổn thương cho chiến thuyền. Nhưng tất cả võ giả trong chiến thuyền cảm giác được khí huyết cuồn cuộn, một ít cấp Đế còn bị chấn thương. Vèo! Lục Ly lắc người xuất hiện bên ngoài khoang thuyền, rất nhiều võ giả cũng đi ra. Thần niệm quét xuống dưới, trong mắt nhiều võ giả tràn ngập hoảng sợ, thần tiên đánh nhau, làm ơn đừng vạ lây bọn họ. Bùm bùm bùm! Thần niệm của Lục Ly quét qua, nhìn thấy ở bên dưới có ba bóng dáng lấp lóe không ngớt, tốc độ nhanh dọa người, thần niệm quét qua đều có chút không thấy rõ. Nhưng cường giả phía dưới kia khủng bố thật, lấy một chọi hai mà không yếu thế chút nào. Vèo! Chiến thuyền hóa thành sao băng bay đi, chí cường giả trên chiến thuyền không xuất động, mà là luôn ở trên chiến thuyền bảo hộ mọi người. Cũng vì chí cường giả này không đi, chứ không thì võ giả trên chiến thuyền đã sớm tản ra chạy trốn. Chiến thuyền cấp tốc trốn chạy, bay nửa canh giờ sau, hai bóng người từ phía sau bay về, đúng là hai chí cường giả của Đông Linh Phủ, một người mang theo vết máu, rõ ràng bị thương. - Được rồi, không sao rồi, mọi người an tâm đi! Giọng của Thánh Hoàng kia lại vang lên, đám võ giả trên chiến thuyền đều như trút được gánh nặng. Cô bé xinh xắn kia vỗ ngực, nói: - Hai vị lão gia gia đánh chạy người xấu, lão gia gia thật lợi hại! Cô bé nói chuyện khiến bốn phía chúng võ giả đều mỉm cười, có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn. Vừa rồi cường giả kia rất mạnh, nếu đao khí kia chém trúng người bọn họ thì toàn bộ võ giả đều phải tan xương nát thịt. Chiến thuyền tiếp tục tiến lên, hai ngày tiếp theo luôn gió êm sóng lặng, chúng võ giả hoàn toàn an tâm, xem ra lão ma ở phía sau không đuổi theo đến nơi. Thời gian dài như vậy, muốn đuổi theo cũng khó. Vèo! Ngày thứ ba, phía sau đột nhiên vang lên tiếng gió xé, tiếp đó ba luồng hơi thở cường giả bỗng ập đến, vang tiếng rống to: - Chó tạp Đông Linh Phủ, lần này xem các ngươi trốn đến đâu? Xoẹt xoẹt xoẹt!
Chương 4487 Mạnh ai nấy trốn
Vô số võ giả trong chiến thuyền hoàn toàn thay đổi sắc mặt, Lục Ly cũng lập tức vọt ra, thần niệm quét ra sau. Hắn tra xét được ba chí cường giả đuổi theo thì hắn biết lần này nhất định phải trốn, nếu không trốn thì rất có thể bị chém giết. Ba chí cường giả, tùy tiện thả ra một lần sát chiêu là chiến thuyền sẽ nổ tung, bọn họ cũng sẽ tan xương nát thịt. Giọng một chí cường giả vang lên trong tai tất cả võ giả: - Các ngươi tạm tản ra rút lui, nửa tháng sau tập hợp ở Tử Phong Sơn phía trước. Nếu nửa tháng sau chúng ta còn chưa xuất hiện thì chuyến hộ tống kết thúc tại đây, các ngươi có thể đi thành trì lân cận tìm phân đà của Đông Linh Phủ chúng ta, nhận lại Thiên Thạch! Ba chí cường giả cùng hành động, lao nhanh về phía sau. Các võ giả cũng bắt đầu cấp tốc chạy trốn, ngay cả Thánh Hoàng của Đông Linh Phủ cũng trốn. Bởi vì ba chí cường giả đuổi theo ở phía sau cực kỳ khủng bố, lúc trước lão ma kia lấy một chọi hai, hiện tại có thêm hai lão ma nữa, e rằng chí cường giả của Đông Linh Phủ không đánh lại. Ba cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn này của Đông Linh Phủ không quá mạnh, nếu cực kỳ mạnh mẽ thì sao có thể làm công việc hộ vệ? Cho nên lần này rất có thể sẽ xảy ra chuyện, lỡ như ba cường giả này bị giết mà bọn họ không trốn là tất cả phải chết. - Xui xẻo! Lục Ly buồn bực phun ra một hơi, mới đi bao xa? Vốn phải bay sáu tháng, hiện tại mới bay hai tháng, tức là chỉ đi được một phần ba chặng đường. Lục Ly cuối cùng hoàn toàn kiến thức cái loạn của Tiên Vực. Lục Ly vận dụng Thần Ẩn thuật, hắn không có bay lên bầu trời, mà là bay sát mặt đất, hơi thở của hắn vốn đã không mạnh, thu lại hơi thở càng là chẳng chút bắt mắt. Nhưng ba chí cường giả đuổi theo không để ý đám tôm tép bọn họ, sáu chí cường giả đánh với nhau, tất cả võ giả đều chạy trốn, không túm tụm lại mà là mạnh ai nấy bay đi trốn. Ai cũng không tin ai, tự nhiên sẽ không đi cùng nhau, lỡ như bị ám sát thì sao? Lục Ly không dùng tốc độ nhanh nhất, bay từ từ, hắn bay một canh giờ sau, cũng không có cường giả truy sát đến gần, trong lòng hắn hơi ổn định lại. Xem ra chiến đấu bên kia còn chưa kết thúc, cho nên thời gian ngắn sẽ không có cường giả đuổi theo. Hắn hơi đi đường vòng, bay hướng đông bắc, như vậy ít nhất an toàn hơn chút. Cứ bay đi tám canh giờ sau vào đêm, Lục Ly âm thầm đề phòng, làm ơn đừng gặp phải Ngạc Dạ. Lục Ly lại thả chậm tốc độ, đồng thời thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân cảm ứng tình huống bốn phía. Bên này là một mảnh hoang dã, hẳn là có rất nhiều mãnh thú, thậm chí có tiên thú tồn tại. Lúc trước trên đường đi cũng gặp chúng nó, đầu tiên là bởi vì chiến thuyền tốc độ đủ nhanh, bay rất cao, chiến thuyền còn che chắn hơi thở của võ giả. Hơn nữa có cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn trấn giữ, dù bên dưới có một ít mãnh thú hoặc tiên thú cũng sẽ e ngại hơi thở cường đại của bọn họ mà không dám xằng bậy. - Grào! Bay hơn một canh giờ sau, đằng trước truyền đến tiếng rống kinh thiên, tiếng gầm chấn động sơn hà, Lục Ly cảm giác trái tim như bị giã mạnh, sắc mặt thoáng chốc nhợt nhạt. Tiên thú! Tuyệt đối là tiên thú cường đại, khoảng cách xa như vậy, chỉ một tiếng rống đã khiến hắn khí huyết cuồn cuộn, nếu tới gần thì không chừng một móng vuốt đập chết hắn rồi. Lục Ly lập tức muốn vòng qua, nào ngờ cự thú rống một tiếng rồi yên lặng, khí huyết cường đại ập đến cũng biến mất, dường như nó mới thức giấc, tùy ý rống một tiếng, hoặc là bị tồn tại cường đại khác trấn áp? Lục Ly lén lút vòng qua, bay mấy chục vạn dặm mới thở phào một hơi. Hắn có chút đau đầu, bay cao một chút thì mục tiêu lớn, dễ bị lão ma khác theo dõi. Bay thấp thì trong núi hoang có nhiều mãnh thú, tiên thú. Bị lão ma theo dõi thì cơ hồ không thoát được, Lục Ly đành bay sát núi, hắn có Đại Đạo Chi Ngân, cảm giác lực rất biến thái, càng là mãnh thú, tiên thú mạnh mẽ thì khí huyết càng cường đại, hắn càng dễ cảm giác được. Một buổi tối Lục Ly bay mấy ức vạn dặm, tuy rằng gặp một ít mãnh thú, nhưng một đường coi như thuận lợi, cũng không gặp phải Ngạc Dạ. Trời sáng sẽ an toàn hơn. - Có võ giả! Lại lần nữa tiến lên mấy trăm vạn dặm, Lục Ly cảm ứng được đằng trước có dao động không gian, hơn nữa dao động không phải một chỗ, rất rõ ràng đằng trước đang khai chiến. Lục Ly không muốn cuốn vào loạn chiến, lặng lẽ vòng đi hướng tây. Không ngờ khi Lục Ly bay vòng mấy vạn dặm, chiến trường bên kia giết ra ba võ giả. Thần niệm của Lục Ly quét qua, phát hiện là một Thánh Hoàng mang theo một cô bé bay nhanh trốn, phía sau có một Thánh Hoàng đang truy sát. - Là bọn họ? Lục Ly biết cô bé kia, là cô bé đi chung một chiến thuyền với hắn. Cô bé rất xinh đẹp, giống như là tạc từ thủy tinh, bất cứ võ giả nhìn nàng một cái đều sẽ không quên. Thánh Hoàng mang theo cô bé này đã bị thương, trên mặt tràn ngập kinh hoàng, một bên thả ra công kích, một bên liều mạng bay đi trốn, rất nhanh bay tới chỗ Lục Ly. Lục Ly suy nghĩ một hồi, thân thể thoáng hiện ra, theo sau thả ra Linh Trận thuật bay vào mắt Thánh Hoàng truy sát ở phía sau. Thánh Hoàng kia không quá mạnh, chỉ cỡ Thánh Hoàng trung kỳ, cho nên dễ dàng trúng chiêu, ngây người tại chỗ. - A? Thánh Hoàng mang theo cô bé nhìn Lục Ly, ngừng lại, chắp tay nói: - Đa tạ các hạ cứu giúp! Lục Ly xua tay nói: - Được rồi, chạy trốn đi! Cơ thể Lục Ly biến mất ở tại chỗ, tiếp tục tiềm ẩn rời đi, rất nhanh hắn biến mất ở phương xa, Thánh Hoàng này cũng không dừng lại, mang theo cô bé nhanh chóng rời đi. Mấy ngày kế tiếp, Lục Ly không có gặp phải nguy hiểm, chỉ ngẫu nhiên gặp phải một ít mãnh thú, hắn đã sớm cảm ứng được, tiếp đó cấp tốc trốn chạy.
Chương 4488 Cô bé thần bí
Hắn có một tấm bản đồ, theo bản đồ bay hướng Tử Phong Sơn, tuy rằng trong lòng hắn cho rằng cường giả của Đông Linh Phủ hẳn là thắng không được, nhưng hắn vẫn muốn đi nhìn xem. Lỡ như Đông Linh Phủ thắng thì sao? Vậy thì hắn lại có thể cưỡi chiến thuyền của Đông Linh Phủ đi Vân Vương Thành. Tốc độ chiến thuyền nhanh hơn của hắn nhiều, cũng an toàn hơn, thoải mái dễ chịu hơn. Xoẹt! Khi Lục Ly bay qua một ngọn núi lớn thì bầu trời đột nhiên đánh xuống một đợt thần lôi, Lục Ly sợ tới mức suýt chút hồn phi phách tán, hắn phản ứng cực kỳ nhanh, nháy mắt đi vào Pháp Giới. Bùm! Lục Ly mới vào Pháp Giới thì thần lôi đã giáng xuống, đợi Lục Ly đi ra thì phát hiện chỗ hắn vừa đứng xuất hiện một hố sâu to lớn, phạm vi đạt đến nửa dặm. - Hộc hộc! Lục Ly thở hắt ra một hơi dài, trên mặt lộ vẻ nghĩ mà sợ, vừa rồi nếu hắn phản ứng chậm một giây thì đã chết rồi, còn là kiểu hồn phi phách tán, muốn ngưng tụ lại cơ thể cũng không được, sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này. - Tiên Vực, cái chỗ quái quỷ! Lục Ly âm thầm bĩu môi, đây là tai họa bất ngờ, xác suất nhỏ như vậy mà hắn bị trúng chiêu, may mắn có Pháp Giới, nếu không thì vừa rồi hắn trốn không được, chỉ có thể đứng tại chỗ chờ chết. - Đi! Lục Ly không dám dừng lại, nhanh chóng bay đi trốn, chặng đường tiếp theo rất thuận lợi, tiêu phí năm, sáu ngày sau, hắn thuận lợi tìm được Tử Phong Sơn. Bên này đã có võ giả chờ, đều ở chung một chiếc chiến thuyền, có mấy trăm người. - Đại ca ca! Lục Ly bay lên Tử Phong Sơn, cô bé xinh đẹp như đồ sứ chạy nhanh đến, lễ phép cúi đầu hướng Lục Ly, nói: - Đa tạ đại ca ca giúp ta đánh chạy người xấu, cứu Tử Hề, chờ về sau Tử Hề mời đại ca ca ăn bữa tiệc lớn. Khóe môi Lục Ly cong lên, vươn tay sờ đầu cô bé nói: - Tử Hề không cần khách khí, trở về đi, đừng để người nhà của ngươi lo lắng. - Dạ, cảm ơn đại ca ca! Cô bé cười ngọt ngào, vui vẻ chạy về. Lục Ly tìm một góc ngồi xếp bằng tại chỗ, yên lặng chờ đợi. Còn vài ngày là đến thời hạn nửa tháng, không biết cường giả của Đông Linh Phủ có thể đến đây không? Vài ngày qua trong chớp mắt, nhưng ba chí cường giả không trở về. Đông Linh Phủ có một Thánh Hoàng ở bên này, ngọc phù trong tay hắn đột nhiên sáng ngời, thần niệm của hắn nhìn lướt qua, sau đó sắc mặt nhăn nhó. - Chư vị! Thánh Hoàng có chút bi thống nói: - E rằng ba vị lão tổ nhà chúng ta không đến được, mới nhận được tin hai trong ba vị lão tổ nhà ta bỏ mình, cho nên lần này thật có lỗi, không thể hộ tống mọi người. Mọi người có thể dựa vào lệnh bài lúc trước được phát đi đại thành lân cận nhận lại Thiên Thạch, chư vị, xin phép đi trước, sau này gặp lại! Thánh Hoàng này nói xong bay đi, Lục Ly khe khẽ thở dài, cục diện tệ nhất quả nhiên xuất hiện. Hắn nhất định phải một mình đi Vân Vương Thành, hành trình sẽ mất thêm một năm, tính nguy hiểm tăng thêm gấp mấy lần. Đã đi một phần ba chặng đường, tính ra thì Thiên Thạch cũng tiêu hao hơn một nghìn ức, có thối lại cũng chỉ vài trăm ức, Lục Ly lười đi lấy. Lần này Đông Linh Phủ tổn thất lớn như vậy, phỏng chừng sẽ cắt xén một ít, không còn vài Thiên Thạch. Đi đến nửa đường, bây giờ tìm thương hội khác cũng vô nghĩa, quanh đây cũng không có thương hội lớn, Lục Ly nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể dựa vào chính mình đi tiếp. Võ giả trên Tử Phong Sơn hùng hổ mấy câu, lần lượt bay đi, vẫn không dám cùng đi. Trong Tiên Vực thì mức độ tín nhiệm rất thấp, nơi này quá loạn, ai cũng không tin ai, cho nên mạnh ai nấy bay là tốt nhất. Lục Ly đang chuẩn bị bay đi, cô bé mang theo một Thánh Hoàng đi tới, cô bé có đôi mắt màu xanh như đá quý, mũi họn hoắc, tai cũng nhọn, thoạt trông giống như một tiểu tinh linh, chỉ còn thiếu một đôi cánh. Lục Ly không có chút lòng đề phòng cô bé này, tuy thiên tư của cô bé rất nghịch thiên, nhỏ tuổi đã đến cấp Đế. Nhưng cô bé mới có vài tuổi, tâm tư đơn thuần, chắc chắn sẽ không có lòng hại người. Trong con ngươi như đá quý đó tràn ngập thơ ngây, sao có thể hại người được? Lục Ly nhìn cô bé đi đến, cười híp mắt hỏi: - Sao Tiểu Tử Hề còn chưa đi? - Đại ca ca! Tử Hề cười ngọt ngào, trong mắt lộ ra một chút khát cầu hỏi: - Mấy hộ vệ của Tử Hề đều hy sinh, bây giờ chỉ còn lại một người, Tử Hề sợ hãi, đại ca ca có thể mang theo Tử Hề đi cùng không? - A? Lục Ly hơi ngẩn ra, không ngờ cô bé nêu yêu cầu như thế. Yêu cầu hơi đường đột, cũng có chút quái dị. Cô bé tin tưởng hắn như vậy sao? Cũng mạnh dạn mở miệng, dù sao Lục Ly mang theo bọn họ là vướng víu, không thân chẳng quen, bản thân Lục Ly đều chăm sóc không được chính mình, dựa vào cái gì giúp bọn họ? Nếu chỉ có một mình cô bé thì dễ hiểu, dù sao Lục Ly từng cứu cô bé một lần. Nhưng có một lão nhân Thánh Hoàng hộ vệ đi theo cô bé, việc này cảm giác có chút quái dị. Lục Ly vuốt sống mũi nói: - Tiểu Tử Hề, năng lực của đại ca ca không đủ, ngươi đi theo ta, ta cũng không thể chăm sóc ngươi, thôi hãy đi tìm cường giả khác hỗ trợ đi. Không phải Lục Ly không đủ lương thiện, nếu như là thuận tay hỗ trợ thì hắn chắc chắn sẽ không do dự. Chuyến đi nguy hiểm như vậy, hắn không muốn mang theo hai rườm rà, hắn không phải chúa cứu thế. Lục Ly từ chối cũng không làm Tử Hề lùi bước, thậm chí không hề hụt hẫng, nàng nghiêng đầu nói: - Đại ca ca, ngươi rất mạnh, Tử Hề có thể cảm thụ được, hơn nữa năng lực của Tử Hề và đại ca ca bổ sung cho nhau, chúng ta cùng nhau cộng tác tiến lên sẽ an toàn hơn nhiều. - Cái này... Lục Ly lại sửng sốt, thoạt nhìn cô bé này không giống như nói dối, thái độ nghiêm túc, một đứa con nít mà giả bộ dạng người lớn, khó tránh cho người cảm giác không được tự nhiên. Lục Ly suy nghĩ một hồi hỏi: - Tử Hề có thần thông cường đại gì? Cho đại ca ca xem thử. - Đại ca ca đã thấy rồi mà! Tử Hề chớp chớp mắt, nói: - Đại ca ca không nhớ một tiếng thú rống kia sao? - Cái gì?
Chương 4489 Cô bé thần bí (2)
Lục Ly mơ hồ nhíu mày, bỗng con ngươi co rút. Mấy ngày trước đúng là hắn nghe thấy một tiếng thú rống, đó là tiếng rống của một con tiên thú cực kỳ cường đại, hắn bị chấn khí huyết sôi trào. Con tiên thú gầm một tiếng rồi yên lặng, khí huyết cũng biến mất, khi đó Lục Ly còn thấy lạ. Lục Ly có chút không dám tin tưởng hỏi: - Tiếng thú rống đó là ngươi phát ra? - Phụt! Tử Hề phì cười, mắt cong cong nói: - Đại ca ca ngốc thật, tiên thú kia bị Tử Hề... trấn áp! - ... Lục Ly câm nín, theo bản năng cảm thấy cô bé nói đùa, tiên thú mạnh như vậy thì sao cô bé trấn áp được? Nếu cô bé có thể trấn áp tương đương với có sức chiến đấu cường đại, vậy cần gì hợp tác với hắn nữa? Nhưng nhìn đôi mắt trong suốt của cô bé, Lục Ly cảm giác nàng không có nói dối, hắn giật mình giây lát, hỏi: - Chẳng lẽ Tử Hề có thần thông kỳ dị trấn áp tiên thú? - Đúng vậy! Tử Hề rất nghiêm túc gật đầu nói: - Tộc quần của Tử Hề có một loại thần thông cường đại, đa số tiên thú, mãnh thú đều bị trấn áp. Nhưng loại năng lực này của Tử Hề không thể trấn áp võ giả cường đại, cho nên Tử Hề mới nói hợp tác với đại ca ca là bổ sung cho nhau. Đại ca ca có thuật tiềm ẩn thần kỳ, còn có sức chiến đấu cường đại, Tử Hề có thể trấn áp tiên thú, hơn nữa... cảm giác lực của Tử Hề rất lợi hại, khi đại ca ca tiềm ẩn thì Tử Hề có thể cảm giác được. - Ồ? Người Lục Ly phát sáng, theo sau tiềm ẩn, lặng lẽ vòng ra sau Tử Hề. Tử Hề lập tức xoay người, đôi mắt như đá quý nhìn qua, nhìn thẳng vào mắt Lục Ly. - Thật thần kỳ! Lục Ly âm thầm kinh ngạc, theo sau lại lần nữa di động thân thể, Tử Hề vẫn có thể thoải mái tìm được hắn, mắt luôn tràn ngập ý cười nhìn hắn. Lục Ly trầm ngâm giây lát, lắc người đi vào Pháp Giới. Tử Hề mơ hồ, con ngươi mờ mịt nhìn bốn phía, một lát sau nói: - Đại ca ca, ngươi thật lợi hại, Tử Hề không tìm được ngươi, đại ca ca mau đi ra. Oong! Không gian hơi vặn vẹo, Lục Ly lắc người ra ngoài, hắn vẻ mặt khen ngợi nhìn Tử Hề nói: - Tử Hề cũng rất lợi hại, ngươi xác thực có thể nhìn thấu thuật tiềm ẩn của ta. Được rồi, ta tin tưởng năng lực của ngươi. Nhưng ta có một thắc mắc, tại sao Tử Hề tin tưởng ta như vậy? Ngươi không sợ ta hại ngươi sao? - Không sợ! Tử Hề rất thích cười, nàng cười rất ngọt ngào, ngửa đầu nhìn Lục Ly nói: - Tử Hề còn có một loại rất năng lực kỳ dị, Tử Hề có thể cảm thụ được thiện ác, nếu như là ác nhân, hoặc là có ác ý với Tử Hề thì Tử Hề nhìn thấu được ngay. - Lợi hại! Lục Ly giơ ngón tay cái lên, tò mò hỏi: - Tử Hề là chủng tộc gì vậy? Ngươi là chủng tộc địa phương Tiên Vực sao? Và... ngươi muốn đến đâu? Tử Hề không có che giấu, giải thích: - Bộ tộc của chúng ta tên Thiên Dạ tộc, tên đầy đủ của ta là Thiên Dạ Tử Hề. Bộ tộc này phi thường thưa thớt, đại ca ca hẳn là chưa từng nghe qua. Tử Hề không phải đến từ Tiên Vực, mà là đến từ Thiên Minh Tinh Vực, ta muốn đi Đông Cảnh, chắc đại ca ca cũng đi Đông Cảnh đúng không? - Thì ra là như vậy! Lục Ly trầm ngâm giây lát, chỉ hướng Thánh Hoàng sau lưng cô bé, hỏi: - Đây cũng là tộc nhân của các ngươi sao? - Không phải... Tử Hề lắc đầu nói: - Đây là hộ vệ mà Tử Hề mời đến, nếu đại ca ca nguyện ý mang theo ta đi thì Tử Hề khiến cho hắn trở lại. - Mời? Ngươi lẻ loi một mình đến Tiên Vực? Lục Ly trợn to mắt, nhìn thấy Tử Hề gật đầu, hắn lại lần nữa câm nín. Đại thế giới quả nhiên có đủ thứ kỳ lạ, cô bé quá thần bí, cũng quá thần kỳ. Đứa trẻ nhỏ như vậy mà dám một người đơn độc đến Tiên Vực? Cô bé làm bằng cách nào? Nàng có thể sống đến hiện tại cũng là kỳ tích. Cô bé mới có vài tuổi mà người nhà có thể yên tâm khiến nàng lẻ loi một mình đến Tiên Vực như thế? Nàng đến Tiên Vực làm cái gì? Còn nói rõ muốn đi Đông Cảnh. Chẳng lẽ vì nghe nói về việc Tiên Vực, chạy đi Đông Cảnh chơi? - Câu hỏi cuối cùng! Nếu ngươi trả lời ta được thì ta sẽ mang ngươi đi! Lục Ly trầm tư giây lát, hỏi: - Tại sao ngươi muốn đi Đông Cảnh? Cô bé không suy nghĩ một giây nào, nghiêng đầu nói: - Tử Hề luôn nghe thấy kêu gọi trong giấc mơ, khiến Tử Hề nhất định phải đi Đông Cảnh, tìm một ngọn núi, cho nên Tử Hề rất muốn đi nhìn xem... Lục Ly lại lên đường, nhưng có thêm một tiểu cô nương thần bí, tiểu cô nương có được năng lực thần kỳ, còn có bí ẩn đầy mình, không hiểu sao phi thường tín nhiệm hắn, dám lẻ loi một mình đi chung với hắn. Thế giới vô biên này, có đủ thứ kỳ lạ, Lục Ly cũng kiến thức vô số chủng tộc kỳ dị, có được thần thông kỳ dị. Nhưng cô bé này càng thần kỳ và thần bí hơn hắn từng thấy. Thoạt nhìn cô bé chỉ cỡ bốn, năm tuổi, sức chiến đấu cấp Đế thì khỏi phải bàn cãi, nhỏ như vậy lại dám đến Tiên Vực? Hơn nữa cô bé có chìa khóa Tiên Vực để vào? Người nhà của nàng sao có thể yên tâm? Nàng còn thuê mấy hộ vệ, nàng không sợ những hộ vệ này giết nàng rồi cướp Thiên Thạch, hoặc là bán nàng đi sao? Tại sao cô bé không ngừng mơ thấy ngọn núi? Ngọn núi kia còn kêu gọi nàng? Hơn nữa nàng làm sao biết ngọn núi này ở Đông Cảnh trong Tiên Vực? Con nít bốn, năm tuổi bình thường thì biết cái gì? Cô bé có thể lẻ loi một mình đi trong Tiên Vực, phải công nhận là kỳ tích, nàng hiện tại còn sống là kỳ tích. Lục Ly mang theo tiểu nha đầu này cùng nhau bay, bởi vì tốc độ của nàng hơi chậm nên hắn đành mang theo nàng bay. Bay mấy ngày sau, Lục Ly kiến thức sự thần kỳ của nàng. Cảm giác lực của Tử Hề thật sự là phi thường biến thái, không phải biến thái bình thường, biến thái còn hơn Lục Ly vận dụng Đại Đạo Chi Ngân gấp mười lần. Lục Ly còn chưa cảm giác được, nàng liền có thể chuẩn xác đoán trước phía trước có tiên thú tồn tại.
Chương 4490 Biến mất
Lục Ly vì chứng thực năng lực của Tử Hề, cố ý bay tới trước một khoảng cách, cảm giác được đằng trước có tiên thú tồn tại. Xem ra Tử Hề thật sự đặc biệt mẫn cảm với hơi thở cúa loài thú, nhưng có một vấn đề, nếu Tử Hề có thể trước thời gian tránh đi, vậy tại sao còn gặp phải con tiên thú kia? Hơn nữa cảm giác lực của cô bé biến thái như vậy thì tại sao lúc trước bị người chặn giết? Lục Ly hỏi thăm Tử Hề, cô bé bĩu môi nói: - Bởi vì có người ôm lòng xấu xa với Tử Hề, muốn bắt Tử Hề, là võ giả trên chiếc chiến thuyền của chúng ta ấy, cho nên Tử Hề không còn cách nào, chỉ có thể trốn đến chỗ có tiên thú, nhờ cậy tiên thú dọa chạy người xấu. - Ừm. Lục Ly nhẹ gật đầu, hỏi: - Vậy người xấu còn ở không? Lúc ở Tử Phong Sơn có mặt những người xấu đó không? - Bọn họ không đến Tử Phong Sơn! Tử Hề lắc đầu nói: - Tử Hề cũng không biết bọn họ đi đâu! - Được rồi! Lục Ly không hỏi nhiều, mang theo Tử Hề tiếp tục bay tới trước. Có Tử Hề ở, Lục Ly thì không cần tra xét, cứ mang cô bé bay tới trước là được. Nhưng Tử Hề mỗi khi tra xét một khoảng thời gian thì sẽ tinh thần mệt mỏi, trực tiếp yêu cầu Lục Ly thu nàng vào Thần Khí không gian nghỉ ngơi. Tử Hề đúng là vô tư, ngủ say sưa trong Thần Khí không gian của Lục Ly, không sợ bị hắn bán. Một cô bé mới vài tuổi, ở nơi như Tiên Vực mà không kinh hoàng chút nào, thoải mái giống như đi theo người nhà chơi xa, khiến Lục Ly kinh thán không thôi. Tốc độ của Lục Ly không nhanh cũng không chậm, tiến lên nửa tháng, đi khoảng một phần tư so với chiến thuyền bay. Tức là Lục Ly cần tiêu phí gấp bốn thời gian mới có thể đi đến Vân Vương Thành, còn là trong tình huống không xảy ra trục trặc gì. Thời gian nửa tháng ngược lại không gặp nguy hiểm gì, dọc đường tuy rằng có một ít tiên thú cường đại, nhưng hoặc là Tử Hề trước tiên báo động, hoặc là Lục Ly cảm giác được nên né qua trước. Trên đường không gặp võ giả, tuy lân cận có thành trì hoặc là động phủ, linh địa nhưng Lục Ly không đi vào. Tiểu thành, linh sơn bình thường đều bị các thế lực lớn chiếm cứ, nếu tùy tiện tới gần thì rất dễ dàng phát sinh loạn chiến. Tử Hề không nói chuyện nhiều, cũng không quá tò mò một số cảnh quan kỳ dị của Tiên Vực, dọc đường đi Tử Hề trầm mặc quan sát cảnh vật bốn phía. Mỗi cách một, hai canh giờ nàng sẽ lấy ra nhất linh quả ăn vào, nàng không ăn thứ khác, chỉ ăn linh quả. Lục Ly không thấy Tử Hề tu luyện, cô bé hoặc là ngủ, hoặc là trầm mặc xem cảnh sắc bốn phía. Có đôi lúc trong lòng Lục Ly có cảm giác kỳ diệu, có lẽ trong thân thể trẻ thơ của Tử Hề cất giấu linh hồn của một bà cụ? Tuy đôi mắt kia thoạt nhìn trong suốt mà ngây thơ, nhưng cô bé biểu hiện quá bình tĩnh với nhiều việc, rất lý trí. Căn bản không giống như một bé gái bốn, năm tuổi nên biểu hiện ra. Mặc dù có chút hoài nghi, nhưng Lục Ly không hỏi nhiều, trước mắt xem ra Tử Hề ít nhất không có ác ý với hắn, cũng rất khó thương tổn hắn? Hai người ở cùng nhau quả thực có thể bổ sung cho nhau, Lục Ly mang theo nàng bay, bảo hộ nàng, Tử Hề thì giúp hắn tránh tiên thú này nọ. - Lục ca ca, phía trước có võ giả đang chiến đấu, vòng qua đi! Lại lần nữa tiến lên bốn, năm ngày, Tử Hề đột nhiên mở miệng nói chuyện, sắc mặt rất nghiêm túc. Lục Ly cũng cảm giác được, bởi vì bên kia có dao động không gian, cự ly tuy rằng rất xa, nhưng bên này dao động không gian đã rất rõ ràng. Khoảng cách xa như vậy mà còn có thể truyền đến dao động, chứng minh bên kia chiến đấu rất kịch liệt, hơn nữa là cường giả siêu cấp đánh nhau. Lục Ly lập tức mang theo Tử Hề vòng qua bên cạnh, nhưng hai người khá xui xẻo, hai bóng đen từ xa cực nhanh bay hướng bên này, chiến trường di chuyển. - Đi vào! Lục Ly bỏ Tử Hề vào Thần Khí không gian, theo sau lập tức tiềm ẩn, không chút bắt mắt chui xuống dưới, định chờ hai cường giả rời đi rồi tính. Phương xa là hai cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn khai chiến, Lục Ly không dám vươn ra thần niệm, không gây chú ý ẩn nấp trong một khe núi. Lục Ly vốn cho rằng chí cường giả khai chiến, chắc chắn không để ý tôm nhỏ như hắn, dù sao mặt ngoài hắn chỉ là một cấp Đế, hai chí cường giả đánh nhau mà phân tâm thì dễ ra chuyện lớn. Nhưng mà! Phát sinh chuyện khiến buồn bực muốn hộc máu, chí cường giả truy sát phía sau đột nhiên nhìn về phía Lục Ly, sau đó vung chiến đao chém ra một luồng ánh đao. Dời núi lấp biển! Mặc dù chỉ là một nhát đao tùy tay nhưng Lục Ly cảm giác uy thế dời núi lấp biển, dường như toàn bộ thiên địa bị tác động khi hắn vung đao. Lục Ly bị thiên địa trấn áp, ngừng thở, hoàn toàn không thể động, chỉ có thể trơ mắt nhìn nhát đao chém xuống. - Tổ cha nó! Trong lòng Lục Ly thầm mắng, khoảnh khắc sống còn, hắn cũng không dám bảo tồn thực lực, hắn động ý niệm, tiếp đó lắc người biến mất ở tại chỗ, đi vào Pháp Giới. Ầm! Hắn vừa đi vào, đao khí đã bay nhanh đến, sơn mạch chỗ Lục Ly ở bị chém ra một khe rãnh sâu, không thấy đáy, sơn mạch lân cận rung lắc mạnh, đá núi lăn, muôn thú giật mình chạy trốn. - Ủa? Trên mặt chí cường giả kia lộ vẻ bất ngờ, chí cường giả ở đằng trước cũng ngừng lại, hai luồng thần niệm xem xét bốn phía, giây lát sau, hai chí cường giả nhìn nhau một cái, con ngươi đều sáng lên. - Viên Phong Tử! Chí cường giả công kích hỏi: - Ngươi có cảm ứng được không? Thằng nhãi kia đi đâu rồi? Viên Phong Tử lắc đầu, nói: - Không bị giết chết, cũng không có chạy trốn, càng không giống như vận dụng thần thông dịch chuyển tức thời, nhưng bỗng dưng biến mất, thật thần kỳ... - Đừng đánh, tìm xem! Chí cường giả thả ra công kích vẻ mặt hưng phấn nói: - Tìm được tiểu tử này, có lẽ chúng ta có thể học được một loại thần thông rất biến thái, kỳ lạ, có thể biến mất ngay dưới mí mắt của chúng ta? Vừa rồi hai chí cường giả này không phải thật sự đánh nhau, mà là luận bàn, cho nên mới sẽ phát hiện Lục Ly rồi ra tay chém giết, nếu không thì chí cường giả giao chiến làm sao có thể phân tâm?