Vân Khai Nguyệt lập tức ngừng lại, ánh mắt giới bị liếc nhìn bốn phía, rất nhanh sắc mặt hắn đại biến. Bởi vì hắn phát hiện đã không thấy thân ảnh Lục Ly đâu, hơn nữa cảnh vật trước mắt cũng thay đổi, hắn đã tiến vào trong một thế giới kỳ dị, trong thế giới này có vô số Yêu Ma cổ quái tiềm phục xung quanh, chính đang nhìn chằm chằm hắn. Hây! Vân Khai Nguyệt đột nhiên hét lớn một tiếng, bất thần đâm mấy chục thương sang bên trái, thân hình không ngừng vặn vẹo giữa trời, nét mặt có vẻ vô cùng thống khổ và sợ hãi, thoạt nhìn như thể gặp phải yêu ma quỷ quái cường đại tập kích. - Ách? Lục Ly không khỏi chấn kinh, từ góc độ của hắn thì thấy bên chỗ Vân Khai Nguyệt chẳng có gì, Vân Khai Nguyệt hệt như đang đánh nhau với không khí. - Thần Văn đạo trường này không sai! Lục Ly khẽ gật đầu, khoan nói cái khác, chí ít hắn đã tạm thời an toàn, có thể nghĩ cách khu trừ năng lượng hệ Hắc Ám trong cơ thể, sau đó lại nghĩ cách trấn áp Vân Khai Nguyệt. - Chủ nhân! Huyết Linh Nhi truyền âm nói: - Trong thời gian ngắn, Thần Văn đạo trường này hẳn rất khó phá giải, ta đang bố trí thêm một Phong Thần đạo trường nữa, hai tầng áp chế, đến lúc đó ngươi diệt sát hắn hẳn sẽ càng thêm dễ dàng. - Được! Lục Ly hạ xuống một điểm cách chỗ Vân Khai Nguyệt chừng mấy ngàn dặm, sau đó ngồi xếp bằng bắt đầu tiến hành khu trừ năng lượng hệ Hắc Ám trong thân thể. Không khu trừ những năng lượng này, sớm muộn hắn cũng sẽ bởi vì sinh mệnh bản nguyên hao hết mà chết đi. - Không được... Khu trừ nửa canh giờ, Lục Ly không khỏi đau đầu, bởi vì những năng lượng này tiềm phục trong từng tấc máu thịt, hiệu suất khu trừ quá thấp, với tốc độ hiện tại chí ít phải mất một năm mới giải quyết xong. Chẳng lẽ hắn phải xoay vần với Vân Khai Nguyệt trong này tận một năm? - Đúng rồi, thuộc tính của loại năng lượng này cũng tương tự như Hỗn Độn chi khí thì phải? Hỗn Độn chi khí tựa hồ cũng có khả năng ăn mòn sinh mệnh bản nguyên, chẳng qua so với những năng lượng hệ Ám Hắc này thì mạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Nếu hắn đã có thể hấp thu Hỗn Độn chi khí, lý nào lại không thể hấp thu những năng lượng hệ Hắc Ám này? - Then chốt vẫn nằm ở đại đạo chi ngấn! Lục Ly ngấm ngầm gật đầu, lần nữa ngồi xếp bằng bắt đầu nghĩ cách lợi dụng đại đạo chi ngấn hấp thu năng lượng thuộc tính Hắc Ám. Nếu có thể hấp thu, thủ đoạn tấn công này của Vân Khai Nguyệt sẽ vô dụng với hắn, dù có nhiều năng lượng Hắc Ám đến mấy nhập thể, hắn đều có thể dễ dàng hấp thu. Oanh! Ba nén hương sau, nơi xa đột nhiên truyền đến một tiếng nổ vang trầm muộn, tiếp sau là giọng Huyết Linh Nhi truyền âm vang lên: - Chủ nhân, không hay rồi, Vân Khai Nguyệt sử dụng một bí bảo cường đại, phá mở hai nơi Thần Văn đạo trường mà ta bố trí. - Cái gì? Lục Ly kinh hãi, không ngờ Vân Khai Nguyệt lại mạnh đến vậy, top hai Thiên Tài Bảng quả nhiên danh bất hư truyền. Hiện tại hắn còn chưa tìm ra cách hấp thu năng lượng thuộc tính Hắc Ám trong thân thể, Vân Khai Nguyệt lại đã sắp giết tới? - Chẳng lẽ thật phải nhận thua? Nhận thua, hắn liền không thể quay về Thiên Ma đảo, kết cục chờ đợi hắn sẽ là cái chết. Không nhận thua, hắn cũng rất có khả năng chết trong Diễn Vũ tiểu thế giới. Vân Khai Nguyệt vốn không muốn dùng tới bí bảo, bởi vì bí bảo này vô cùng trân quý, là bí bảo xếp hạng thứ hai ở Thánh Nguyên Điện, không đến vạn bất đắc dĩ, hắn không muốn lộ ra. Thần Văn đạo trường do Huyết Linh Nhi bố trí rất cường đại, không chỉ là huyễn cảnh bình thường mà còn có thể yên ắng ảnh hưởng đến linh hồn Vân Khai Nguyệt, khiến hắn trong bất tri bất giác sa vào trạng thái bạo tẩu khát máu điên cuồng. Vừa rồi nếu không phải bảo vật trong linh hồn kịp thời hộ chủ, lúc này đoán chừng hắn đã thành một tên điên. Lục Ly không phải võ giả bình thường mà là cường giả có thể uy hiếp tới tính mạng hắn, Vân Khai Nguyệt đành chịu mới phải dùng tới bí bảo, cường hành phá mở Thần Văn đạo trường, sau đó lập tức đi ra tìm kiếm Lục Ly. Khi hắn tới gần Lục Ly, phát hiện Lục Ly ngồi xếp bằng trên mặt đất, thần sắc hư nhược, mặt trắng bệch như giấy, trong lòng mới khẽ thở phào một hơi. Xem ra Lục Ly không cách nào phá giải năng lượng thuộc tính Hắc Ám, bằng không vừa nãy sớm đã tập kích hắn rồi. Nếu Lục Ly đã không cách nào hóa giải, Vân Khai Nguyệt liền cũng không vội, những năng lượng kia chính là kịch độc, như giòi trong xương, Lục Ly sẽ càng lúc càng hư nhược, sống chết xem như đã nằm trong tầm tay hắn. Hưu, hưu, hưu! Vân Khai Nguyệt tiếp tục công kích từ xa, Lục Ly bất đắc dĩ đành phải chạy trốn, không ngừng bị thương ảnh Vân Khai Nguyệt đánh trúng, năng lượng Hắc Ám trong thân thể càng lúc càng nhiều. Lục Ly vẫn không sử dụng thần thiết, cũng không nói nhảm nửa lời, chỉ cắm cúi phi hành đào tẩu, lượn vòng quanh tiểu thế giới, hai hàng lông mày nhíu chặt, nghĩ cách làm sao lợi dụng đại đạo chi ngấn hấp thu năng lượng Hắc Ám. Chỉ cần hấp thu được những năng lượng này, thủ đoạn tấn công kia của Vân Khai Nguyệt sẽ trở nên vô dụng, còn nếu không phá giải được, không cần Vân Khai Nguyệt dùng đến sát chiêu khác, chỉ bằng năng lượng kia thôi cũng đủ lấy mạng hắn rồi. Hắn thử thúc giục đại đạo chi ngấn, lại không cách nào hấp thu những năng lượng màu đen kia. Năm đó lúc thúc giục đại đạo chi ngấn, hắn lập tức liền có thể nhẹ nhàng hấp thu Hồng Mông chi khí và Hỗn Độn chi khí, thế mà giờ lại không cách nào hấp thu năng lượng màu đen? Thời gian dần trôi, năng lượng màu đen trong thân thể Lục Ly càng lúc càng nhiều, cơ thể hắn cũng càng lúc càng suy nhược, sinh mệnh nguyên khí không ngừng bị ăn mòn, cứ tiếp tục thế này, đoán chừng không đến một hai canh giờ, hắn liền triệt để đi đứt. - Sát Thần, nhận thua đi! Ở phía sau, Vân Khai Nguyệt quát nói: - Sát chiêu này của ta không phải sát chiêu bình thường, đây là thủ đoạn ta phải mất ba năm lăn lộn khổ sở trong thế giới Hồn Ám mới lĩnh ngộ ra được. Sát chiêu này gần như không thể phá giải, chỉ có nước dựa vào thời gian dài từ từ khu trục, nếu ngươi cứ muốn tiếp tục kiên trì, lát nữa chỉ có con đường chết.
Chương 2812 Đáp đúng nhưng không có thưởng
Lúc nói chuyện, Vân Khai Nguyệt còn mở ra ký ức tinh thạch, như vậy vạn nhất Lục Ly thật có bối cảnh, hắn cũng có thể có cái để mà ăn nói, rằng không phải hắn muốn giết Lục Ly, mà là Lục Ly tự mình tìm chết... - Thế giới Hồn Ám? Nghe được bốn chữ này, trong lòng Lục Ly khẽ động, chẳng lẽ những năng lượng màu xám đen này là hồn lực? Những năng lượng này không phải công kích vật lý, mà là công kích linh hồn? - Không đúng, công kích linh hồn hẳn phải tấn công linh hồn mới đúng, sao giờ lại ăn mòn sinh mệnh bản nguyên? Lục Ly không khỏi mơ hồ, hắn trầm tư suy nghĩ một lúc, sau đó điều động hồn lực tiến vào trong thân thể, thử dùng hồn lực thúc giục đại đạo chi ngấn. - À... Sau khi hồn lực thúc động đại đạo chi ngấn, tất cả năng lượng thuộc tính Hắc Ám trong thân thể hắn lập tức bị hấp dẫn. Dồn dập tuôn ra từ trong mỗi tấc máu thịt, tập trung ở tiểu phúc, hòa cùng với Hỗn Độn chi khí. - Quả nhiên là năng lượng linh hồn, chẳng qua đây là một loại năng lượng linh hồn vô cùng kì lạ! Lục Ly đại hỉ, khó trách trước kia hắn một mực không cách nào hấp thu những năng lượng này, thì ra nguyên nhân là ở đây. Trong lòng hắn như trút được gánh nặng, vội lấy ra một ít thần dịch nuốt vào, còn luyện hóa mấy loại đan dược, khôi phục sinh mệnh nguyên khí. Đương nhiên, ngoài mặt hắn vẫn tỏ vẻ hư nhược, bộ dáng như thể sắp chết. Hơn nữa tốc độ còn càng lúc càng chậm, tựa hồ sinh mệnh bản nguyên trong thân thể đã sắp hao hết. - Sát Thần, nhận thua đi, ta nhất định phải thắng trận chiến này, nếu ngươi cứ chấp mê bất ngộ, ta đành phải thẳng tay với ngươi. - Sát Thần, ta nhiều lần khuyên ngươi, ngươi thật tưởng ta không dám giết ngươi chắc? - Sát Thần, ta cho ngươi một lần cơ hội sau cùng, nhận thua đi! Vân Khai Nguyệt liên tục tấn công, đồng thời không ngừng hét lớn, tình hình chung quanh một mực được ký ức tinh thạch ghi chép lại, nếu ngày sau có người nhắc đến chuyện này, hắn cũng không sợ đuối lý. Liên tục tấn công chừng mấy nén hương, tốc độ Lục Ly đã chậm ngang Thiên Thần Tam Kiếp bình thường, nét mặt trắng bệch như đang mắc bệnh nặng, bộ dạng không khác gì ông lão sắp về trời. Ngoài mặt có vẻ rất hư nhược, nhưng thực ra Lục Ly đã khôi phục lại nhiều, bộ dạng kia là hắn cố giả bộ đi ra. Hắn đang chờ cơ hội, chờ Vân Khai Nguyệt tới gần. Hắn chỉ có một lần ra tay, nếu Thần Thiết không cách nào đánh chết Vân Khai Nguyệt, hắn chỉ còn nước nhận thua hoặc chờ chết. - Sát Thần, xin lỗi! Vân Khai Nguyệt rốt cục nhịn hết nổi, bắt đầu dùng tới một sát chiêu khác, trường thương trong tay khẽ rung động, thiên địa nguyên khí và hàn khí quanh bốn phía đều hội tụ về phía trường thương, một đạo thần uy vô danh hình thành, tiếp đó hắn đột nhiên vung tay đâm ra một thương. Xùy! Một con Băng Long gào thét bay ra từ trong trường thương, nhanh chóng đuổi kịp Lục Ly, thoáng chốc đã đánh trúng sau lưng Lục Ly. Long Dực trên lưng nổ tung, tiếp đó tầng tầng vỡ ra, máu thịt nhầy nhuệ, lộ ra xương trắng hếu. Chẳng qua xương cốt hắn được luyện lâu vậy rồi, cứng rắn dị thường, thế nên không hề bị nứt gãy. Ầm! Lục Ly nện ầm ầm xuống đất, miệng phun ra một búng máu tươi, trực tiếp ngất đi, nằm rạp trên đất không nhúc nhích. - Ách? Vân Khai Nguyệt chớp chớp mắt, nghi hoặc nhìn chằm chằm Lục Ly, thần niệm một lần tiếp một lần đảo qua, xác định khí tức trên thân Lục Ly quả thực đã rất suy nhược, linh hồn bên trong cũng hoàn toàn yên ắng, lúc này hắn mới khẽ nhíu mày. Lục Ly ngất đi? Thế giờ hắn phải làm sao? Bởi vì Lục Ly không nhận thua, bởi thế sẽ không bị truyền tống ra ngoài. Hắn hoặc là chờ Lục Ly tỉnh lại nhận thua, hoặc là trực tiếp đánh chết Lục Ly. - Trước thử xem có đúng hắn ngất thật rồi không? Vân Khai Nguyệt rất cẩn thận, lần nữa phóng thích một con Băng Long, phát nổ ngay trên lưng Lục Ly, lần này đã có bảy tám đoạn xương cốt bị đánh gãy. Xác định Lục Ly không có nửa điểm động tĩnh, trong linh hồn cũng không thấy ba động, Vân Khai Nguyệt yên tâm. Hắn tung người bay vụt xuống, trong tay lấp lánh hắc quang, định trước phong ấn thần đan Lục Ly, như thế sau này Lục Ly có tỉnh lại, muốn chém giết hay lột da rút xương đều do hắn định đoạt. Hắn vẫn vô cùng cẩn thận, đảo quanh bên người Lục Ly vài vòng, còn thử tới gần, thấy trong linh hồn Lục Ly không thấy có dù chỉ một tia ba động, lúc này hắn mới áp sát Lục Ly, một tay vỗ tới tiểu phúc. Đúng lúc này! Lục Ly đột nhiên mở mắt ra, như một con Cự Long thức tỉnh, trong tay xuất hiện một thanh Thần Thiết màu đen, trên thân cũng cuộn trào sát khí vô tận, miệng gầm thét: - Vân công tử, ngươi trúng kế! Thần Thiết hấp thu toàn bộ thần lực trong cơ thể Lục Ly, thần uy khủng khiếp tràn ngập ra, hệt như vòm trời đè ép xuống, khiến linh hồn Vân Khai Nguyệt đều khẽ run lên. Hắn thần sắc đại biến, kinh hô: - Thần uy cường đại quá, chẳng lẽ đây là mảnh vụn Thánh Binh? - Ngươi đáp đúng, nhưng không có thưởng! Lục Ly vung lên Thần Thiết trùng trùng vỗ tới đầu Vân Khai Nguyệt, trực tiếp hạ sát thủ. Chỉ cần chuyện đã quyết, hắn liền sẽ làm trước rồi tính, đừng nói Vân Khai Nguyệt là Thần Tử Thánh Nguyên Điện, dù có là con em đại gia tộc Tam trọng thiên hắn cũng giết không tha. Thần Thiết mang theo thần uy phá hủy hết thảy trùng trùng vỗ tới, hai người cách nhau quá gần, Vân Khai Nguyệt căn bản không cách nào tránh né, hắn chỉ có thể hoặc là phóng thích sát chiêu cường đại đồng quy vu tận với Lục Ly, hoặc là tận lực ngăn đỡ. Vân Khai Nguyệt nhận ra Thần Thiết là mảnh vụn Thánh Binh, song hắn lại không quá kinh hoảng, cũng không liều chết phản kích. Ông! Giới chỉ sáng lên, một chiếc đỉnh nhỏ hình vương màu bạc xuất hiện trong tay, thần lực quán chú vào, đỉnh kia lập tức phóng ra ngân quang vạn trượng, một cỗ thần uy hạo hãn tràn ngập ra, không ngờ lại chẳng hề không kém thần uy từ Thần Thiết. Ông! Đỉnh vuông lóe lên quang mang, hóa thành một tấm chắn, ngăn ở trên đầu Vân Khai Nguyệt. Thần Thiết vừa lúc nện xuống, trùng trùng đụng lên tấm chắn. Oanh! Thần Thiết và tấm chắn va chạm vào nhau, không gian xung quanh theo đó run lên, sóng xung kích khủng bố hất văng Lục Ly và Vân Khai Nguyệt ra xa.
Chương 2813 Vân Khai Nguyệt, chết!
Thương thế Lục Ly càng thêm nặng, trong miệng Vân Khai Nguyệt cũng tràn ra một búng máu tươi, chẳng qua trong mắt hắn lại lấp lánh hàn quang, trên mặt hiện đầy vẻ hưng phấn. Từ đằng xa hắn đã quát khẽ: - Sát Thần, cảnh giới ngươi quá thấp, dù có mảnh vụn Thánh Binh cũng không cách nào phóng thích thần uy quá lớn. Ha ha ha, không ngờ Vân Khai Nguyệt ta lại có cơ hội được đến mảnh vụn Thánh Binh. Sát Thần, xin lỗi, hôm nay ngươi tất phải chết! Vân Khai Nguyệt cấp tốc bay tới, tấm chắn trong tay lần nữa biến ảo, hóa thành một thanh trường thương, đỉnh vuông này tựa hồ có thể tùy ý biến hóa. Trường thương cuộn trào thần uy, hào quang vờn quanh, uy thế không kém gì Thần Thiết, rõ ràng là binh khí giả Thánh Binh, còn là loại phỏng chế tương đối cao cấp, thần uy mạnh hơn xa Tiên Ma Tháp của Tần Chiến. - Xong rồi... Ánh mắt Lục Ly thoáng ảm đạm, hắn vạn vạn không ngờ Vân Khai Nguyệt lại có bí bảo cường đại như thế. Vốn cho rằng dù Vân Khai Nguyệt có bí bảo, bằng vào Thần Thiết hẳn cũng có thể hủy được, lại không ngờ kết quả sẽ như thế này. Thần Thiết chỉ có thể dùng một lần, lúc này thần lực trong người đã cạn kiệt, thế nên trước mặt hắn chỉ có hai kết cục, hoặc là chết, hoặc là lập tức nhận thua. - Ta... Lục Ly quát khẽ, chuẩn bị nhận thua, bại thì bại, dù sao cũng đỡ hơn là mất mạng. Không thể quay về Thiên Ma Đảo, hắn còn có thể nghĩ cách đào vong, nghĩ cách giết ra một con đường máu, sinh cơ tuy xa vời, nhưng ít ra vẫn còn một tuyến. Nhưng mà! Lúc Lục Ly định nhận thua, trường thương trong tay Vân Khai Nguyệt lại đột nhiên hóa thành chuông lớn, hắn bất ngờ đánh lên mặt chuông, chuông kia lập tức phát ra từng đạo tiếng vang như sấm rền, thanh âm chát chúa hóa thành gợn sóng khuếch tán ra, màng nhĩ Lục Ly tức thì vỡ tan, đau đớn kịch liệt khiến hắn không hô tiếp được. Then chốt nhất là không gian ba động tiến vào trong đầu hắn, hóa thành một đạo năng lượng kỳ dị tấn công linh hồn, hắn tự nhiên không thể hô ra hai tiếng sau cùng, bằng với không cách nào truyền tống ra ngoài. - Vân Khai Nguyệt muốn cướp Thần Thiết của ta, hắn muốn giết chết ta! Trong lòng Lục Ly khẽ run lên, nương theo Vân Khai Nguyệt khoái tốc bay tới, hắn ngửi thấy được một tia khí tức tử vong. Hiện tại bản thân hắn đang bị trọng thương, thần lực hoàn toàn không có, tuyệt đối không phải là đối thủ của Vân Khai Nguyệt. Khoan nói trong tay Vân Khai Nguyệt có bí bảo cường đại, chỉ riêng chiến lực Vân Khai Nguyệt, hắn không sử dụng Thần Thiết thì tuyệt không cách nào đánh lại. Sinh tử quan đầu! Hắn không chọn cách đào tẩu, cũng không tiếp tục nhận thua, Vân Khai Nguyệt tùy thời có thể công kích linh hồn hắn, ngăn cản hắn hô lên ba tiếng “ta nhận thua”. Mỗi khi đứng giữa lằn ranh sinh tử, đầu óc hắn lại chuyển động nhanh gấp trăm lần bình thường, chỉ một giây trong đầu hắn đã chớp qua mấy trăm suy niệm, nghĩ xem làm sao để phá giải nguy cơ trước mắt. Tu luyện thần lực đã không kịp nữa rồi, dù trong nháy mắt bổ sung đầy đủ thần lực, Vân Khai Nguyệt với bí bảo trong tay, hắn cũng không cách nào giết được. Dùng ngôn từ uy hiếp hắn cũng đã không mấy hiệu quả, loại người như Vân Khai Nguyệt nếu một khi đã động sát tâm, tuyệt đối sẽ không dễ dàng đổi ý, dù Lục Ly có nói phụ thân hắn là Đại Đế một phương ở Tam trọng thiên, Vân Khai Nguyệt cũng sẽ không tin, trước cứ giết rồi tính. Từ trong mắt Vân Khai Nguyệt hắn đã nhìn ra được, đối phương quyết phải giết mình. Lấy mấy thứ như Huyền Vũ Quả ra làm điều kiện đàm phán, Vân Khai Nguyệt càng sẽ không để tâm. Bởi thế càng nghĩ hắn càng cảm thấy chỉ còn một con đường để đi, đó chính là nghĩ cách đánh chết Vân Khai Nguyệt. - Sát Đế Quỷ Trảm, thần thiết, Hư Không Trùng, Thần Văn đạo trường, Hỗn Độn chi khí... Trong đầu Lục Ly chớp qua từng đạo ý niệm, lúc nghĩ đến Hỗn Độn chi khí trong lòng hắn đột nhiên khẽ động. Hỗn Độn chi khí có thể sinh mệnh bản nguyên, nếu hắn điều động lượng lớn Hỗn Độn chi khí, khả năng có thể đánh trọng thương, thậm chí là giết được Vân Khai Nguyệt. - Muốn điều động Hỗn Độn chi khí, như vậy nhất định phải khống chế đại đạo chi ngấn, nhưng làm sao để khống chế đại đạo chi ngấn đây? Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trong đầu Lục Ly hiện ra mấy trăm ý tưởng, toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong chưa đầy một nhịp thở. Đầu bên kia Vân Khai Nguyệt đã lao tới, chuông lớn hóa thành trường thương, ánh mắt Vân Khai Nguyệt băng lãnh như dã thú, trường thương run run, cuốn theo thần uy cuồn cuộn và từng mảnh hào quang đâm tới đầu Lục Ly. Lục Ly đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, mắt thấy trường thương càng lúc càng gần, lúc này ánh mắt hắn đột nhiên trở nên mông lung, Vân Khai Nguyệt trước mắt chợt tan biến, cảm giác trọn cả thế giới xung quanh đều là một mảnh mông lung. Trong mông lung, hắn ẩn ẩn thấy được khắp thế giới cất chứa vô số đại đạo chi ngấn, từng đại đạo chi ngấn tổ kiến nên toàn bộ thế giới, chống đỡ thế giới này. Từng đạo đại đạo chi ngấn giao xoa liên hệ với nhau trong thế giới, hình thành nên một chỉnh thể. Một đạo đại đạo chi ngân có lẽ không nhiều tác dụng, nhưng vô số đạo đan xen vào nhau liền sinh ra thần uy hạo hãn, nâng dậy toàn bộ thế giới. - Cố lên, cố thêm chút nữa! Linh hồn hắn run lên, miệng khẽ nỉ non, tiếp đó hắn vung cánh tay, siết thành nắm đấm hung hăng nện tới trường thương trước mặt. Một quyền này hắn không điều động năng lượng trong huyệt đạo, cứ vậy nện thẳng tới. - Ha ha! Vân Khai Nguyệt cất tiếng cười lạnh, không ngờ Lục Ly lại dùng nắm đấm đi đối kháng bí bảo của hắn? Bí bảo này tên là Thiên Biến Đỉnh, là một kiện phỏng chế Thần Binh Thánh Hoàng. Từ khi được đến tới nay, trải qua mấy chục vạn năm, đỉnh này được vô số tiền bối Thánh Nguyên Điện uẩn dưỡng, uy lực càng lúc càng lớn. Đừng nói Lục Ly chỉ có Thần Thiết tiểu thành, dù nhục thân có cường đại thêm gấp mười, đoán chừng cũng sẽ bị đánh nát. Ầm! Mũi thương lấp lánh hàn quang, chớp mắt đã đánh tới nắm tay Lục Ly, không ngoài Vân Khai Nguyệt dự liệu, nắm tay Lục Ly lập tức bị xoắn nát. Rầm rầm rầm! Trường thương tiếp tục đâm tới, từng đoạn cánh tay Lục Ly nổ tung, nếu trường thương cứ một đường đâm tới thế này, sau cùng cả người Lục Ly đều sẽ bị xoắn nát, biến thành huyết vụ.
Chương 2814 Chọc phá trời
- Chết đi! Lúc này Lục Ly tựa như điên rồi, trên mặt không chỉ không có nửa điểm đau đớn, ngược lại còn lộ ra một tia cuồng hỉ và dữ tợn, hắn rống giận, trên thân toàn là sát cơ nồng đậm. Xuy xuy! Trong bụng Lục Ly, một đạo khí lưu nhàn nhạt màu trắng tràn ra, khí lưu này ngưng tụ thành một con Giao Long, men theo trường thương tiến vào trong thân thể Vân Khai Nguyệt. - Đây... đây là Hỗn Độn chi khí! Khí thể màu trắng vừa tiến vào trong người Vân Khai Nguyệt, lập tức hóa thành mấy vạn con rồng nhỏ lao nhanh ra khắp bốn phía, tìm kiếm sinh mệnh bản nguyên của Vân Khai Nguyệt để phá hủy tiêu diệt. Vân Khai Nguyệt trải qua ba lần thiên kiếp, tự nhiên cũng trải qua Hỗn Độn Kiếp, hắn biết Hỗn Độn chi khí, thoáng chốc liền bị dọa cho linh hồn chấn rung kịch liệt, trong mắt toàn là vẻ kinh hãi. Nếu chỉ là chút xíu Hỗn Độn chi khí thì hắn đã không quá lo lắng, hắn có bí bảo có thể chống đỡ được, nhưng nhiều Hỗn Độn chi khí như vậy, số lượng chắc phải gấp mấy lần Hỗn Độn Kiếp mà hắn từng trải qua. Cảm nhận được sinh mệnh bản nguyên thoáng chốc đã bị phá hủy hơn phân nửa, trên mặt Vân Khai Nguyệt lộ ra vẻ kinh hãi, hắn rống to: - Sát Thần dừng tay, đừng giết ta, ta nhận thua! Không! Ta nhận thua! Tốc độ Hỗn Độn chi khí phá hủy sinh mệnh bản nguyên quá nhanh, Vân Khai Nguyệt vốn còn muốn nói chuyện với Lục Ly, sau cùng lại trực tiếp hô lên ba tiếng “Ta nhận thua”. Đáng tiếc... Hắn vẫn kêu quá muộn, rất nhanh sinh mệnh bản nguyên của hắn đã bị phá hủy sạch. Bí bảo kia có liên hệ tinh thần với hắn, thời khắc Vân Khai Nguyệt tử vong, bí bảo lập tức đình chỉ công kích. Nhưng Lục Ly đã chịu hết nổi, không chỉ cánh tay bị xoắn nát, nửa bả vai cũng bị xoắn nát, nếu chậm thêm chút xíu, đoán chừng cả người hắn đã thành một đống máu thịt bầy nhầy. Oanh! Thân thể Vân Khai Nguyệt rơi rụng xuống, chiến giáp và không gian giới chỉ tự động thoát ly, hai mắt Vân Khai Nguyệt còn trợn trừng, chết mà không nhắm mắt. Vân Khai Nguyệt chết rồi! Nét mặt Lục Ly lại không vui không buồn, thậm chí cảm xúc trong lòng có chút phức tạp, vừa nhẹ nhõm khi hoàn thành nhiệm vụ, lại vừa có áp lực vô hình. Chém giết điện chủ đời tiếp theo của Thánh Nguyên Điện, bằng với lần nữa chọc phá trời, tiếp sau Thánh Nguyên Điện sẽ như thế nào? Lúc này hắn đã không có thời gian đi nghĩ nhiều. Bởi vì hắn đang rất hư nhược, lúc nào cũng có thể ngất đi. Sinh mệnh bản nguyên bị năng lượng hệ Hắc Ám bào mòn, cộng thêm nửa người bị xoắn nát, tất cả khiến hắn suy yếu đến cực điểm, đoán chừng sắp ngất đi. Hắn cắn răng bay tới, một tay thu lấy không gian giới chỉ và chiến giáp trên thi thể Vân Khai Nguyệt, quan trọng nhất là chộp tới tay chiếc Thiên Biến Đỉnh đang trong hình dạng trường thương. Hưu! Huyết Linh Nhi chui ra, tiến vào trong thân thể Lục Ly, Lục Ly vừa mới thu lại mấy món bảo vật, một đạo lực lượng cường đại chợt bao phủ lấy thi thể Vân Khai Nguyệt, thi thể cứ vậy tan biến ngay trước mặt Lục Ly. Không lâu sau, thân hình Lục Ly lóe lên, cũng tan biến trong tiểu thế giới, được truyền tống ra ngoài. Bên ngoài mấy vạn người mong mỏi ngóng mong, đã có hai cặp kết thúc chiến đấu, Doãn Thanh Ti tiếp tục chiến thắng, giờ chỉ còn lại Lục Ly Vân Khai Nguyệt và một cặp khác nữa. Bạch quang chớp hiện, thi thể Vân Khai Nguyệt được truyền tống ra trước, lúc Vân Khai Nguyệt nện xuống trên quảng trường, toàn trường cả kinh, sau khi thấy rõ ràng là Vân Khai Nguyệt, ai nấy đều kinh hãi. Đợi khi thần niệm bọn hắn quét tới, phát hiện Vân Khai Nguyệt đã không còn khí tức sinh mệnh, cả đám lập tức bị dọa sợ. Không ngờ Vân Khai Nguyệt lại chết? Điện chủ đời tiếp theo của Thánh Nguyên Điện cứ vậy chết rồi! Rất nhiều người nghĩ tới khả năng Vân Khai Nguyệt sẽ bại, rốt cuộc Lục Ly cũng từng chiến thắng Mộng Vân, nhưng ai nghĩ tới Vân Khai Nguyệt sẽ chết. Bởi vì thân phận hắn quá không tầm thường, nếu chỉ là Thần Tử thì cũng thôi, đằng này Vân Khai Nguyệt lại là điện chủ đời tiếp theo, hắn không chỉ đại biểu cho tôn nghiêm, mà còn đại biểu cho hi vọng tương lai của Thánh Nguyên Điện. Lục Ly giết Thần Tử Phó gia và Hắc Viêm Điện, khiến Hắc Viêm Điện và Phó gia phẫn nộ, toàn tộc xuất động truy sát Lục Ly. Bây giờ Lục Ly lại chém giết Vân Khai Nguyệt, Thánh Nguyên Điện sẽ còn phẫn nộ đến cỡ nào? Thế lực xếp hạng thứ hai trong ba mươi sáu đại thế lực phát nộ, e rằng trọn cả Nhị trọng thiên đều sẽ rung động, rất nhiều tiểu võ giả bất giác cảm thấy sống lưng lạnh toát. Trong cơn phẫn nộ, nhất định Thánh Nguyên Điện sẽ khiến Nhị trọng thiên máu chảy thành sông, thây nằm trăm vạn. Tê tê! Khoan nói những người khác, ngay cả Cam Lâm đều bị dọa cho hết hồn, thân phận Cam Lâm rất tôn quý, nhưng hắn tự nhận so với Vân Khai Nguyệt thì vẫn còn kém xa. Hắn vạn vạn không ngờ rằng, lá gan Lục Ly lại lớn như vậy, dám chém giết luôn cả Vân Khai Nguyệt. Tại trường, hai người duy nhất tâm tình không có ba động quá lớn chính là Doãn Thanh Ti và Y tiểu thư, Doãn Thanh Ti hờ hững đứng đó, tựa hồ cái chết của Vân Khai Nguyệt chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới. Y tiểu thư lại không chỉ không có vẻ gì là kinh hoảng, ngược lại ánh mắt còn lộ ra ý cười thản nhiên. Trong mắt Phủ Ma cũng chớp qua một tia ngưng trọng, nếu là thế lực khác thì cũng thôi. Tỉ như trước đó Lục Ly chém giết Long Thí Thiên, hắn đều không quá lo lắng, Vân Khai Nguyệt lại khác, lần này đoán chừng Thánh Nguyên Điện sẽ phát điên. Sắc mặt ba mươi mấy tên trưởng lão Hỗn Độn Đảo cũng rất khó coi, mặc dù Hỗn Độn Đảo quy định luận võ không quản sống chết, nhưng gần vạn năm qua, đây mới là lần đầu tiên một vị công tử tôn quý như thế bị giết. - Công tử! Một thân ảnh lưng gù bay đến, quỳ gối bên cạnh Vân Khai Nguyệt, trên mặt hiện đầy vẻ chấn kinh, nước mắt tuôn rơi, trên người không ngừng cuộn trào sát khí, nghiến răng nghiến lợi hô lên bốn chữ: - Địa... Ngục... Sát... Thần! Ông! Một đạo bạch quang lấp lánh, Lục Ly bị truyền tống ra, thoáng chốc liền trở thành tiêu điểm toàn trường. Chẳng qua rất nhiều người sau khi nhìn thấy bộ dạng lúc này của hắn lại lần nữa hít sâu một hơi khí lạnh, bộ dạng Lục Ly vô cùng thê thảm, một cánh tay và nửa bả vai đã mất.
Chương 2815 Chọc phá trời
Khí tức trên người hắn cực kỳ hư nhược, nét mặt trắng bệch, xem ra có thể ngất đi bất cứ lúc nào. Hưu! Cam Lâm lập tức vọt tới, nhét vào miệng Lục Ly mấy viên đan dược, Lục Ly cười khổ một tiếng, hai mắt nhắm lại, trực tiếp ngất đi. - Trước mang về! Trên khán đài, Phủ Ma bật dậy, vọt tới bên này, vung tay để Cam Lâm ôm theo Lục Ly đi về trang viên. Hắn và Y tiểu thư cũng đi theo, hắn không yên tâm để Lục Ly một mình về, vừa nãy ánh mắt lão nô bên người Vân Khai Nguyệt nhìn Lục Ly như thể muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy. - Thú vị rồi đây! Doãn Thanh Ti nhìn theo thân ảnh đám người Lục Ly rời đi, miệng nhẹ giọng thì thào: - Phong cách hành sự quả nhiên đúng như lời nàng nói, kiệt ngạo không thuần, quỷ thần đều không sợ! - Công tử, ngươi yên tâm! Lão nô ôm lấy thi thể Vân Khai Nguyệt, mắt đỏ ngầu như máu, nhìn về hướng Lục Ly gằn giọng nói: - Lão nô mang ngài về nhà, sau đó nhất định sẽ báo thù rửa hận cho ngươi. Hưu! Lão giả mang theo Vân Khai Nguyệt bay vút đi, rất nhanh đã tan biến ở phương xa, chắc là đi mở ra Vực môn trực tiếp về lại Thánh Nguyên Đảo. Bình thường nếu phát sinh đại sự, hiện trường khẳng định phải rất náo nhiệt, tiếng nghị luận ầm ĩ ngất trời. Nhưng lúc này quảng trường lại yên tĩnh dị thường, thậm chí không ai dám nói chuyện, rất nhiều người còn muốn nhanh chóng rời đi. Đa phần bọn họ tới đây đơn thuần là vì xem náo nhiệt, song giờ bọn hắn không dám tiếp tục ngồi lại xem tiếp. Bởi vì đây đã không tính là náo nhiệt nữa rồi, mà là đại sự kinh thiên động địa. Vạn nhất cường giả Thánh Nguyên Điện đột nhiên giá lâm, giết loạn một trận trên đảo thì sao? Đến lúc đó bọn hắn đều sẽ phải bồi táng theo Vân Khai Nguyệt. - Đi! Rất nhiều con em tiểu gia tộc hoảng hốt, vội yên ắng rời khỏi quảng trường, sau đó truyền tống tới các hòn đảo xung quanh. Xem náo nhiệt có thể xem từ xa, còn nơi này rất nhanh sẽ biến thành trung tâm lốc xoáy. Phủ Ma cũng có lo lắng tương tự! Hắn mang theo Lục Ly trở lại trang viên, sau đó lấy ra linh dược đỉnh cấp giúp Lục Ly chữa thương, xác định Lục Ly không chết, Phủ Ma mới yên tâm phần nào. Mặc dù nơi đây là Hỗn Độn đảo, song vẫn không phải là nơi tuyệt đối an toàn. Vân Khai Nguyệt chết rồi, Vân Xuy Tuyết và đám lão giả Thánh Nguyên Điện không nổi điên mới lạ. Vạn nhất Thánh Nguyên Điện xuất động toàn bộ cường giả tới đây, như vậy dù là người Hỗn Độn Đảo đều không áp chế nổi, một mình hắn cũng không chống được... Ngoài ra còn có Long tộc, nếu Thánh Nguyên Điện và Long tộc liên hợp, chung tay áp chế ba mươi sáu trưởng lão Hỗn Độn Đảo không phải là chuyện gì quá khó. Trước kia không ai dám gây chuyện trên Hỗn Độn Đảo là bởi phải cố kỵ các đại thế lực còn lại, dù sao Hỗn Độn Đảo cũng thuộc sở hữu chung của ba mươi sáu đại thế lực. Thậm chí có thể nói toàn bộ các đại thế lực Nhị trọng thiên đều có phần, ai cũng không muốn phá hoại quy tắc ở nơi này. Nhưng nếu Thánh Nguyên Điện phát nộ, các thế lực còn lại cũng phải tránh phong mang, khả năng sẽ nhắm một mắt mở một mắt, chỉ cần không hủy đi Hỗn Độn Thành, không hủy đi Hỗn Độn bí cảnh liền sẽ không quản. Bởi thế, hiện tại cách xử lý tốt nhất là lập tức mang Lục Ly về lại Thiên Ma Đảo, chỉ cần trở về Thiên Ma Đảo, Thánh Nguyên Điện tất sẽ có cố kỵ. Nhưng mà! Thân thể Lục Ly hư nhược như vậy, sinh mệnh bản nguyên bị ăn mòn quá nhiều, ngồi truyền tống trận đều quá sức, mở ra Vực môn, e là sẽ chết ở trên đường. - Chỉ có thể truyền tin cho Đại Ma Vương! Phủ Ma dạo quanh trong thành bảo vài vòng, sau đó dặn dò Y tiểu thư và Cam Lâm: - Các ngươi trông chừng hắn cho kỹ, không được để bất kỳ người nào vào đây, ta ra ngoài một chuyến rồi lập tức quay lại. Cam Lâm đoán được Phủ Ma đi làm chuyện gì, hắn khẽ gật đầu, đợi Phủ Ma ra ngoài liền mở ra cấm chế, nét mặt lo lắng nhìn Lục Ly đang nằm ở trên giường, khẽ thở dài nói: - Ông nội của ta, lần này ngươi chọc phá trời, hi vọng đừng ra đại sự gì nữa... Gió thổi báo giông bão sắp đến! Đây chính là tình hình lúc này ở Hỗn Độn Đảo, chí ít mấy ngàn người trên đảo đều đi sạch, truyền tống tới các đảo nhỏ xung quanh. Số ở lại đều là người đại gia tộc và gia tộc trung đẳng, bọn hắn không sợ xảy ra chuyện, dù xảy ra chuyện cũng sẽ không liên lụy tới bọn hắn, rốt cuộc chuyện này bọn hắn không liên quan. Luận võ đã chọn ra top bốn, vốn còn phải so thêm một trận, tuyển ra top năm. Năm vị trí đầu có được hai lần cơ hội tiến vào Hỗn Độn bí cảnh, giờ đã chọn ra top bốn, còn một cái tên cho vị trí top năm nữa. Chẳng qua bởi vì cái chết của Vân Khai Nguyệt, luận võ sau đó phải tạm dừng, thậm chí không đưa ra thời gian chính xác cho trường luận võ tiếp theo. Đoán chừng các trưởng lão Hỗn Độn Đảo cũng sợ xảy ra chuyện, muốn đợi trường phong ba này qua đi, sau đó lại tiếp tục luận võ. Suốt một buổi chiều, không thấy có bất kỳ sự tình nào phát sinh, Thánh Nguyên Điện không lập tức phái người tới, cảnh này khiến người trên đảo bất giác thở phào một hơi. Đêm dần tới, tối nay bình tĩnh một cách đầy quỷ dị, trong tửu quán không có mấy người, càng không nghe được tiếng nghị luận về chuyện xảy ra ngày hôm nay. Tất cả mọi người đều cảm thấy đêm này rất khó chịu, rất đè nén, đại đa số đều ngấm ngầm giới bị, sợ nửa đêm sẽ có vô số cường giả hàng lâm. Phủ Ma tọa trấn bên người Lục Ly, Cam Lâm và Y tiểu thư đều không trở về phòng mà ngồi xếp bằng ngay bên cạnh. Về phần Lục Ly thì vẫn đang một mực ngủ say, sinh mệnh bản nguyên hắn tiêu hao quá độ, trong thời gian ngắn e rằng rất khó tỉnh lại. Một đêm vô sự! Lúc tảng sáng, vô số người trong thành khẽ thở phào một hơi, xem ra người Thánh Nguyên Điện còn tính giữ được lý trí, không tới Hỗn Độn Đảo làm loạn. Một vài người khẩn trương suốt một đêm, có chút mỏi mệt, đến lúc hừng đông đều về lại gian phòng, chuẩn bị ngủ say một giấc. Nhưng đúng lúc này, không trung Hỗn Độn Thành đột nhiên cuộn lên sóng gió, hơn nữa còn không chỉ một nơi xuất hiện ba động.