- Được! Liễu Xuân Lôi vội đi ra ngoài, thương nghị với con dân bộ lạc. Bên ngoài bộ lạc, toàn bộ người tụ lại trên quảng trường, ai nấy sợ hãi không thôi, rất nhiều người đua nhau nghị luận, phần lớn người có ý nghĩ muốn lập tức trốn đi. Liễu Xuân Lôi không nói Lục Ly là do hắn cứu, chỉ nói người này hơi có sâu xa với hắn, Liễu Xuân Lôi có quyền uy tuyệt đối trong bộ lạc, tuy bên trong bộ lạc có rất nhiều người sợ hãi, có người hoài nghi, nhưng không dám nói thêm gì. Mỗi nhà đều trở về thu thập, không có bao nhiêu thứ đáng tiền, một ngày đã thu thập xong. Liễu Nhứ Nhi hơi hoang mang, Liễu Xuân Lôi nói có một cường giả thần bí, chẳng lẽ cường giả thần bí kia là tiểu ca ca do bọn họ cứu về? Sau năm ngày, đáp án được công bố! Lục Ly đi ra mật thất dưới lòng đất, mọi người trong bộ lạc sớm đã chuẩn bị xong xuôi, đứng trên quảng trường, khi bọn họ thấy một thanh niên Nhị Kiếp đỉnh phong, trên mặt tất cả mọi người đều là vẻ ngạc nhiên nghi ngờ. - Lục ca ca! Liễu Nhứ Nhi chạy tới bên cạnh Lục Ly, tò mò nhỏ giọng dò hỏi: - Ngươi là người đã giết chết đám người xấu vào ngày đó sao? - Đúng vậy! Lục Ly cười tủm tỉm trả lời, sau đó lấy ra một hạt châu, tiếp đó một trận gió lạnh thổi ra, quỷ ảnh ngưng tụ ở giữa không trung, hơi thở âm u thoáng chốc khiến toàn bộ người như rơi vào hầm băng. Lục Ly thu quỷ ảnh vào, sau đó vẻ mặt lạnh lùng nhìn quét qua toàn bộ người ở đây, nói: - Ta đã giết rất nhiều võ giả Tứ Kiếp, Chính Dương Cung không là cái đinh gì trong mắt ta. Nếu các ngươi tin tưởng lời của ta thì ta sẽ mang các ngươi đi, nếu không tin lời của ta thì cứ ở lại, ta sẽ giúp các ngươi huỷ diệt Chính Dương Cung, nhưng nếu thế lực sau lưng bọn họ tìm tới cửa, người ở lại sẽ rất thảm... Cuối cùng toàn bộ người lực chọn đi theo Lục Ly, không phải bởi vì tin tưởng Lục Ly, mà là tin tưởng Liễu Xuân Lôi. Liễu Xuân Lôi là người đáng tin cậy trong bộ lạc, nếu Liễu Xuân Lôi quyết định theo Lục Ly thì bọn họ tất nhiên theo Liễu Xuân Lôi. Toàn bộ người bị Lục Ly thu vào trong Thiên Ly Châu, cũng có nghĩa là giao mạng sống cho Lục Ly quyết định. Nếu như Lục Ly muốn hại bọn họ, tất cả mọi người đều sẽ chết. Nhưng nếu trước đó Lục Ly không ra tay, lúc này mọi người đã sớm chết rồi, cho nên bọn họ không có suy nghĩ nhiều, không theo Lục Ly, rấ nhanh sẽ bị người của Chính Dương Cung đánh chết. Thương thế của Lục Ly đã ổn đến bảy tám phần, hắn không gấp đi Chính Dương Cung, mà là thay đổi vẻ ngoài đi đến thành trì gần đó, hắn dùng tốc độ nhanh nhất chạy đi, tốn hơn hai canh giờ đã tới thành trì kia. Đi vào thành trì, Lục Ly tốn một ít Thần Thạch dễ dàng dò ra tình huống của Chính Dương Cung. Chính Dương Cung ở lân cận được xem như là thế lực trung đẳng, nhưng có chút quan hệ với thế gia thượng cổ Ninh gia, phu nhân của cung chủ Chính Dương Cung hiện tại là một tiểu thư chi mạch Ninh gia. Sau khi Lục Ly tra rõ xong thì bay hướng Chính Dương Cung, hắn chuẩn bị diệt Chính Dương Cung, sau đó xa chạy cao bay. Mang theo nhiều người như vậy, nếu phi độ hư không thì sẽ khá nguy hiểm, lỡ như hư không chấn động, đám người kia bị dao động đi ra ngoài Thiên Ly Châu, mọi người trong nháy mắt sẽ bị nghiền nát. Cho nên, nếu không phải Lục Ly không còn cách nào khác thì sẽ không phi độ hư không. Nếu đã không thể phi độ hư không, chạy trốn kiểu này sẽ dễ dàng bị người của Chính Dương Cung men theo manh mối một đường truy tung, Lục Ly tất nhiên muốn tiêu diệt Chính Dương Cung, giải quyết một lần cho mãi mãi. Lục Ly không để vào mắt chút quan hệ này của Chính Dương Cung và Ninh gia, chỉ là một tiểu thư chi mạch của Ninh gia mà thôi, chỉ cần không giết chết người của Ninh gia thì bọn họ sẽ không để ý tới. Chính Dương Cung cách bên này không quá xa, phỏng chừng đi một ngày là có thể đến nơi, Lục Ly không vội chậm rãi bay đi. Nếu đã qua năm ngày mà người của Chính Dương Cung không có ra mặt, vậy hai ngày này cũng sẽ không ra tay. ... Chính Dương Cung nằm ở bên trong một tòa linh sơn, đây là một trong những linh sơn tốt nhất ở gần đây, Chính Dương Cung có tổng cộng bảy, tám vạn người, có hơn một vạn quân sĩ, mười mấy cường giả, được xem như là thế lực trung đẳng ở Thần Phong đại lục. Cái chết của Vương công tử khiến Chính Dương Cung chấn động, nhưng sau khi biết một quỷ ảnh dễ dàng giết chết ba người Vương công tử, cơ hồ là nháy mắt giây giết, Chính Dương Cung chủ Vương Dương Phong trái lại hạ lệnh không được tự ý hành động. Nói đến lệ quỷ, Vương Dương Phong không tin, lệ quỷ chỉ là một loại tàn hồn cường đại, nếu là cô hồn dã quỷ thì đám người Liễu Xuân Lôi đã sớm bị giết, cho nên lệ quỷ này là có người khống chế. Nếu kẻ địch có thể khống chế lệ quỷ lợi hại như vậy, e rằng sức chiến đấu của người đó phi thường cường đại, không tra rõ ràng thì Vương Dương Phong nào dám xằng bậy? Lỡ đâu là siêu cấp cường giả thì Chính Dương Cung xong đời. Mấy năm nay Vương Dương Phong làm ra rất nhiều chuyện ác, nơi linh sơn này lúc đầu không phải của bọn họ, nhưng bị hắn âm mưu giết chết toàn bộ thế lực ban đầu, không chừa bất cứ ai. Nhi tử của hắn mấy năm nay cướp không ít nữ tử nhà lành, hắn không chỉ không có để ý, ngược lại giống như lần này, phái ra hai trưởng lão đi hộ giá... Chính vì làm nhiều chuyện ác nên Vương Dương Phong vô cùng sợ chết, hắn tuyệt đối không dám đắc tội với đại thế lực. Năm đó nhi tử của hắn bị một công tử của đại thế lực đánh, hắn không chỉ không nổi giận, mà còn tự mình tới cửa quỳ xin tội. Cho nên, không tra rõ trước thì hắn tuyệt đối không dám làm loạn. Sau khi chuyện xảy ra, Vương Dương Phong phái mấy trăm người đi khắp thế giới tìm hiểu tình báo, nhưng dò hỏi vài ngày vẫn không có tin tức nào truyền về, lân cận cũng chưa từng xuất hiện cường giả xa lạ. - Dương Sóc! Bên trong chính điện, Vương Dương Phong hạ lệnh: - Ngày mai ngươi mang năm trưởng lão đi thăm dò một chút, ta sẽ dẫn người ở lân cận theo, nếu như tình huống không đúng thì ngươi lập tức rút lui, ta sẽ tiếp ứng.
Chương 3282 Ta đưa tới cửa
- Nếu không có tình huống gì, đánh chết toàn bộ người cho ta, thi thể đều đóng vào trên thạch bảo. - Vâng! Vài trưởng lão sớm đã không thể kiên nhẫn được nữa, lập tức lĩnh mệnh trở về bắt đầu an bài điều động người. Ngày thứ hai trời vừa sáng, Vương Dương Sóc mang theo năm trưởng lão, hai nghìn quân sĩ rầm rộ đông đúc xuất phát. Vương Dương Phong cũng mang theo bốn trưởng lão, chỉ để lại một trưởng lão trấn thủ, len lén theo đại bộ đội tiến lên, tùy thời chuẩn bị tiếp ứng người ở phía trước. Trừ Vương Dương Phong ra, Vương Dương Sóc là người mạnh nhất trong Chính Dương Cung, Tứ Kiếp trung kỳ, hắn còn có Yêu Hồn hộ thể, cho nên Vương Dương Phong rất yên tâm khiến cho hắn đi dò đường, thực sự không được thì cũng có hắn ở phía sau tiếp ứng, đúng không? Đương nhiên, nếu như kẻ địch cường đại đến đáng sợ, vậy chỉ có thể hi sinh đám người Vương Dương Sóc. Đại bộ đội rầm rộ đông đúc bay đi, xung quanh đều có thám báo, trên mặt Vương Dương Sóc đều là ngạo nghễ, không có chút gì là sợ hãi. Đại quân đi về phía trước một canh giờ, đằng trước xuất hiện một ngọn núi nhỏ, khi thám báo phía trước tới gần ngọn núi nhỏ kia thì vài thám báo đột nhiên ngã xuống đất, ngay cả tín hiệu cũng không kịp phát ra. Đại quân phía sau không có thu được tín hiệu, tất nhiên tiếp tục tiến lên, rất nhanh thì đã tới cạnh núi nhỏ. Khi quân sĩ phía trước tra xét thấy có một người đứng trên núi nhỏ, nét mặt thoáng chốc trở nên khẩn trương, sau đó hét lớn một tiếng. - Hả? Vương Dương Sóc ở trên một chiếc chiến thuyền trung tâm, sắc mặt hơi thay đổi, thần niệm của vài người lập tức quét tới, khóa chặt một lão giả, lão giả này còng lưng, trên người không có bất kỳ hơi thở võ giả, thoạt nhìn giống như là một lão nông. Nhưng gần lão nông có bốn võ giả, không biết đã chết bao nhiêu lần, đó là những thám báo của Chính Dương Cung. Toàn quân thoáng chốc như gặp kẻ địch lớn, lão giả thần bí đột nhiên xuất hiện, rất có thể là kẻ đã giết chết thiếu cung chủ. Đại quân lập tức tản ra, hơn mười chiếc chiến thuyền vây quanh núi nhỏ, ánh mắt của Vương Dương Sóc quét qua nhìn kỹ Lục Ly, trầm giọng nói: - Các hạ là ai? Vì sao muốn giết người của Chính Dương Cung chúng ta? - Ta là ai? Lão giả cười lạnh một tiếng, nói: - Không phải các ngươi đi chuyến này là vì tìm ta sao? Bây giờ ta đưa tới cửa đây. Không sai, lão giả chính là Lục Ly đã đeo lên Thiên Biến Diện Cụ, thay đổi vẻ ngoài, không thể tra ra cảnh giới. Hắn vốn định muốn tiến công Chính Dương Cung, hiện giờ cường giả Chính Dương Cung dốc toàn bộ lực lượng ra ngoài, vừa lúc đúng ý hắn. - Là ngươi? Trên người Vương Dương Sóc lập tức dâng lên sát ý vô tận, quát lạnh: - Điệt tử Vương Thiên Vân nhà ta, và hai trưởng lão của chúng ta cũng do ngươi giết? - Chính xác! Lục Ly gật đầu nói: - Điệt tử nhà ngươi làm nhiều việc ác, đắc tội lão phu, lão phu giết chết hắn không được à? Chính Dương Cung các ngươi mấy năm nay làm nhiều việc ác, hôm nay lão phu muốn thay trời hành đạo. - Nếu đã như vậy thì không còn gì để nói nữa! Vương Dương Sóc quát lạnh: - Ra tay, giết chết người này! Vèo vèo! Quân sĩ bốn phương tám hướng bay xuống, toàn bộ phóng ra công kích hướng về phía bên này, vài trưởng lão như mãnh hổ vọt xuống. Lục Ly hai chân đạp đất khuỵu xuống, thân thể như mũi tên nhọn bắn lên, nhưng không có phóng tới chỗ mấy trưởng lão kia, mà là phóng tới hướng một đám quân sĩ. Vù! Gần như cùng lúc đó, dưới đáy núi nhỏ thổi ra một cơn gió lạnh, tiếp theo quỷ ảnh xuất hiện, giống như lệ quỷ phóng đi hướng nhóm trưởng lão kia. Tốc độ của quỷ ảnh quá nhanh, thoáng cái đã tới bên cạnh một trưởng lão. Trong tay trưởng lão đó xuất hiện một cái khiên to, trên cái khiên sáng lên thần quang, cố gắng ngăn trở quỷ ảnh, nhưng quỷ ảnh chỉ là hư thể, chớp mắt chui vào trong thân thể người này. - A! Sức chống cự của linh hồn trưởng lão này khá tốt, không lập tức chết đi, mà là ôm đầu lăn lộn kêu gào thảm thiết, sau khi hét thảm vài tiếng thì lập tức ngã xuống, đập ra một cái hố to trên núi nhỏ. Vù! Quỷ ảnh ngay lập tức bay ra, trưởng lão kia tất nhiên đã bị cắn nuốt linh hồn, quỷ ảnh giương nanh múa vuốt, cực kỳ hung ác tàn nhẫn, lần nữa phóng tới chỗ một trưởng lão khác. - Lui mau! Các ngươi nhanh đi đánh chết lão quỷ kia! Vương Dương Sóc thấy một trưởng lão cứ như vậy đã bị đánh chết thì không dám để trưởng lão khác tiến lên, Yêu Hồn của những trưởng lão còn lại không mạnh, đều không chịu nổi lệ quỷ này. Vương Dương Sóc phóng tới chỗ lệ quỷ, bốn trưởng lão khác thì phóng hướng Lục Ly, một đám quân sĩ tất nhiên đều lao về phía Lục Ly, chỉ cần đánh chết Lục Ly thì còn ai khống chế lệ quỷ này nữa? Bùm bùm bùm! Lục Ly đấm ra từng quyền, đám người kia dễ bị giết chết. Bốn trưởng lão vọt tới, Thiên Ly Châu của Lục Ly lóe lên ánh sáng, Thánh Hoàng Chi Nữ xuất hiện, thân thể hóa thành tàn ảnh lướt tới chỗ bốn trưởng lão kia. Oong! Cùng lúc đó, Lục Ly thả ra U Linh Vương, nếu khai chiến, Lục Ly tất nhiên không muốn thân phận bị lộ ra ngoài, chuẩn bị đánh chết toàn bộ người ở đây. Ầm! Thánh Hoàng Chi Nữ ra tay, đám trường lão bình thường này tất nhiên không đỡ nổi, Thánh Hoàng Chi Nữ một chưởng vỗ vào người một trường lão, trưởng lão đó nháy mắt bị đánh bay ra ngoài, nửa người nát bấy, một chiêu bị giây giết. - Grào! U Linh Vương gào thét, thân hình lấp lóe, đánh đấm lung tung bên trong quân sĩ, cơ hồ một trảo giết một người, đám quân sĩ như cà rốt bị giết dễ dàng. - A!!! Vương Dương Sóc bên kia bị quỷ ảnh chui vào cơ thể, hắn vốn cho là với Yêu Hồn lục phẩm của hắn thì có thể chống chọi được, hắn vẫn còn đánh giá thấp sự cường đại của quỷ ảnh, quỷ ảnh đã cắn nuốt xong toàn bộ Yêu Hồn trong Huyết Hồ Quỷ Hải, đã cường đại không biết bao nhiêu lần so với trước kia. Cho nên Vương Dương Sóc hiện giờ miễn cưỡng có thể chống chọi, nhưng hắn biết không thể chống đỡ được bao lâu, hắn rất nhanh sẽ bị giết. Nhưng sau khi hắn thấy Thánh Hoàng Chi Nữ một chưởng đánh chết một trưởng lão, trên mặt hắn trở nên càng thêm cay đắng, Chính Dương Cung đã trêu vào một cường giả không nên trêu vào.
Chương 3283 Đao gãy
- Trốn! Rút lui mau! Vương Dương Sóc rống to, nếu không trốn, toàn bộ người đều sẽ chết tại đây, hiện giờ mới chiến đấu bao lâu? Quân sĩ đã chết bốn, năm trăm người, trưởng lão đã chết hai người, hắn cũng sắp chết, nếu còn không trốn thì sẽ không ai trốn thoát được nữa. - Trốn! Quân sĩ đã sớm bị dọa sợ, nghe tiếng rống của Vương Dương Sóc thì lập tức chạy trốn bốn phương tám hướng. Lục Ly một đấm đánh bay một quân sĩ, sau đó cười cười nói: - Còn có thể trốn sao? Hắn đánh ra một vệt sáng xuống chân núi, chân núi thoáng chốc sáng lên từng luồng hỏa quang, tiếp đó một con hỏa xà từ dưới chân núi vọt lên, hỏa xà này chui lên giữa không trung, hình thành một tấm lưới lửa khổng lồ, hoàn toàn bao phủ không gian trong vòng nghìn dặm. - A! Có người bay quá nhanh đụng vào lưới lửa, lập tức lăn lộn hét thảm, toàn thân dấy lên ngọn lửa, sắp biến thành một cái xác cháy đen. Bùm! Lại một trưởng lão bị giết, Vương Dương Sóc cũng không chống chọi nổi nữa, thân thể lăn lộn thống khổ gào thảm, trước khi ý thức cuối cùng bị xóa bỏ, hắn nặng nề bóp nát một tấm lệnh bài. Lệnh bài kia không phải cầu viện, mà là thông báo Vương Dương Phong rút lui, đây là tín hiệu đã sớm được ước định, nếu như kẻ địch quá mạnh, vậy không cần phải chết. Chuyện còn lại thì đơn giản, biến thành một bên diệt sát. Ba đại chiến tướng U Linh Vương, Thánh Hoàng Chi Nữ và quỷ ảnh tàn sát giết quá dễ dàng, chỉ tốn hai nén nhang đã tiêu diệt toàn bộ hai nghìn quân sĩ. Vèo! Lục Ly thu U Linh Vương, quỷ ảnh và Thánh Hoàng Chi Nữ vào, sau đó thu hồi tất cả không gian giới chỉ, giải trừ thần văn, cơ thể lập tức phóng hướng Chính Dương Cung. Hắn đã sớm tra xét, cung chủ Chính Dương Cung mang theo bốn trưởng lão theo ở phía sau, bây giờ vẫn không có xuất hiện, điều này nói rõ bọn họ đã rút lui, không dám lên đây. Cho nên Lục Ly bay thẳng đến chỗ Chính Dương Cung, hy vọng có thể ngăn chặn bọn họ, không giết chết cung chủ Chính Dương Cung, tin tức vẫn rất dễ dàng truyền ra ngoài, đến lúc đó truyền tới Đan gia, hắn sẽ bị đuổi giết lần nữa. Đan gia lâu như vậy không có truy sát, điều này nói rõ Đan gia rất có thể cho là hắn đã chết ở Trớ Chú Chi Địa, bằng không Truy Hồn tộc nhân hẳn là đã đuổi theo tới. Lục Ly bay đi trong chốc lát, cảm thấy tốc độ chưa đủ nhanh, suy nghĩ một chút thì kêu Thánh Hoàng Chi Nữ mang hắn bay đi. Tốc độ của Thánh Hoàng Chi Nữ rất nhanh, dù trước đó đã bị suy yếu ở Trớ Chú Chi Địa, vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng tốc độ vẫn cực kỳ nhanh. Một đường bay đi, sắp bay đến Chính Dương Cung, bỗng ở phía trước Lục Ly xuất hiện năm bóng người, một người trong đó có chút giống với Vương công tử và Vương Dương Sóc, Lục Ly híp mắt, Vương Dương Phong quả nhiên rút lui về Chính Dương Cung. - A... Vương Dương Phong cảm nhận được ở phía sau có tiếng xé gió, sau khi thần niệm của hắn quét qua thì sắc mặt trở nên cực kỳ âm trầm. Hắn không có chạy trốn, bởi vì phía mạn bắc mười vạn dặm là Chính Dương Cung, nơi đó có thân nhân và tộc nhân của bọn họ, bọn họ không thể lui được nữa. - Rốt cuộc các hạ là ai? Có ân oán gì với Chính Dương Cung chúng ta, có thể nói một câu được không, nếu do chúng ta sai, chúng ta chắc chắn sẽ cho các hạ một công đạo! Tại hạ có chút quan hệ với Ninh gia, nếu như có thể can qua hóa ngọc bạch thì đều tốt cho hai bên. Vương Dương Phong gằn giọng nói, hắn là một người có thể co được giãn được, nếu không thì Chính Dương Cung cũng sẽ không kéo dài đến bây giờ. Nhi tử bị giết, đệ đệ bị giết, nhiều cường giả trong cung bị giết, nhưng hắn có thể nhịn. Lục Ly nhếch mép cười nói: - Ta là ai nói ra các ngươi cũng không biết, ta mới vừa từ Ngân Viêm Hải Vực trở về. Còn về... ân oán lớn, nhi tử ngươi đã từng hành hạ nữ nhi của một bằng hữu của ta đến chết, ngươi nói xem thù này sao có thể phá giải đây? Mấy người các ngươi tự sát đi, ta sẽ không giết những người còn lại của Chính Dương Cung các ngươi. - Chúng ta tự sát? Vương Dương Phong sắc mặt càng lạnh hơn, cái chết của nhi tử cũng không to tát gì, hắn có rất nhiều nhi tử, đệ đệ chết cũng không phải chuyện lớn gì, hắn vốn là người vô tình, không để ý sống chết của người khác, chỉ cần mình không chết là được. Hiện giờ Lục Ly muốn hắn tự sát? Hắn làm sao có thể ngoan ngoãn nhận lấy cái chết chứ? - Các hạ không biết đến Ninh gia? Vương Dương Phong cố nén sát ý, gằn giọng nói: - Thê tử của tại hạ là người Ninh gia, ngươi giết ta, Ninh gia chắc chắn sẽ nổi giận, đến lúc đó dù ngươi chạy về Ngân Viêm Hải Vực thì cũng phải chết. - Ha ha ha ha! Lục Ly cười lớn, hắn đã tìm hiểu kỹ về Chính Dương Cung, chỉ là một tiểu thư chi mạch Ninh gia, Ninh gia gia đại nghiệp đại, tiểu thư chi mạch không biết có mấy vạn, gia tộc có quan hệ với Ninh gia nhiều vô số kể. Xé da hổ làm áo khoác? Dù thật sự có quan hệ với Ninh gia, nhưng Lục Ly làm sao mà sợ được? Trước đó Lục Ly còn cứng rắn đấu với Đại Đế gia tộc, tuy Ninh gia này là thế gia viễn cổ, nhưng hắn không thèm để ý. Hắn giễu cợt nói: - Ninh gia ta còn không sợ, đừng nói Ninh gia đi Ngân Viêm Hải Vực, dù là Đại Đế cũng vô ích. Một câu thôi, là các ngươi chết, hay là ta thẳng tay chém giết Chính Dương Cung các ngươi? - Giết! Không còn gì để nói, Vương Dương Phong giận dữ rống to, sau đó cuồng bạo vọt tới, trong tay xuất hiện một thanh đao gãy màu đỏ, thần uy trên đao gãy rực rỡ, lưu quang đảo ngược, vừa nhìn đã biết không phải là phàm phẩm. - Mảnh nhỏ thánh binh? Lục Ly nhếch miệng cười, xem ra hắn có thể được thêm một món mảnh nhỏ thánh binh, thanh đao này còn là đao gãy, thích hợp cho hắn dùng nhất. Oong! Hắn thả ra Thánh Hoàng Chi Nữ và quỷ ảnh, U Linh Vương cũng lao ra, bản thân hắn thì nhanh chóng lùi về phía sau. Một Tứ Kiếp hậu kỳ, hai Tứ Kiếp trung kỳ, hai Tứ Kiếp sơ kỳ, Thánh Hoàng Chi Nữ quỷ ảnh U Linh Vương có thể dễ dàng tàn sát, căn bản không cần hắn ra tay. Ầm ầm ầm!
Chương 3284 An trí
Từng tiếng nổ mạnh trầm đục vang lên, sau một nén nhang, Lục Ly cầm lên năm chiếc không gian giới chỉ, còn có một thanh đao gãy màu đỏ, nghênh ngang rời đi, để lại năm thi thể nằm trên mặt đất, còn có mùi máu tanh nồng nặc. Sau khi đánh chết năm người Vương Dương Phong, Lục Ly nghênh ngang rời đi, hắn không dám đi truyền tống, mang theo nhiều người như vậy mà truyền tống thì phí dụng sẽ phi thường dọa người. Hắn một đường bay đi hướng mạn bắc, mỗi qua một đoạn thời gian sẽ thay đổi bề ngoài. Tốc độ của hắn vô cùng nhanh, dọc theo đường đi thôi động Đại Đạo Chi Ngân, sau khi cảm ứng được có người thì sẽ lập tức thay đổi phương hướng, liên tục chạy đi cả ngày lẫn đêm. Chạy mười ngày, vẫn gió êm sóng lặng, trong lòng Lục Ly hơi buông lỏng. Hắn ngược lại không phải sợ Chính Dương Cung, mà là sợ Đan gia phái Truy Hồn tộc nhân truy tung, hiện tại xem ra Đan gia cho là hắn đã chết. Hắn không để ý tới Ninh gia, thê tử của Vương Dương Phong chỉ là một tiểu thư chi mạch của Ninh gia, không là cái gì ở Ninh gia. Chính Dương Cung đối với Ninh gia là có cũng được không có cũng chả sao, không đến mức gây chiến vì Chính Dương Cung. Lục Ly lấy ra bản đồ, xem qua một lần, suy tư chốc lát rồi tập trung vào một vùng núi, Thiên Hổ Sơn Mạch. Dãy núi kia cách bên này một chặng đường hơn nửa tháng, dãy núi này rất lớn, tùy tiện tìm một chỗ hẳn là có thể khiến cho bộ lạc của Liễu Xuân Lôi thu xếp ổn định. Nghe đâu khu vực trung tâm dãy núi kia có hung thú cường đại, cho nên dãy núi bên kia hẳn là không có quá nhiều người ở lại, phi thường bí mật. Vấn đề an toàn thì Lục Ly đã nghĩ qua, khi đến đó hắn sẽ kêu Huyết Linh Nhi bố trí vài thần văn cường đại, bố trí một ít mê trận và ảo trận, vậy thì dù gần đó có mãnh thú cũng sẽ không công kích bọn họ. Ở lân cận có rất nhiều mãnh thú, có lợi cho người trưởng thành của bộ lạc, hắn cũng sẽ để lại một chút thần dược, trợ giúp người trưởng thành của bộ lạc. Nếu như thế này mà bộ lạc vẫn không thể sống sót, Lục Ly sẽ mặc kệ Hắn có nhiều kẻ thù, không có biện pháp chăm sóc bộ lạc này, đám người kia đi theo hắn sẽ chết sớm hơn. Hắn nhất định phải nhanh đi Ngân Viêm Hải Vực, rời đi càng sớm càng an toàn. Sau khi Lục Ly làm ra quyết định thì không nghĩ nhiều nữa, dùng tốc độ nhanh nhất một đường chạy đi hướng Thiên Hổ Sơn Mạch. ... Bên trong Chính Dương Cung mây mù che phủ, chuông báo tử vang lên. Chính Dương Cung chỉ còn lại một trưởng lão, nhưng trưởng lão này không phải là người chủ trì sự vụ, mà là thê tử Ninh Ngọc của Vương Dương Phong. Thi thể của đám người Vương Dương Phong mấy ngày sau được tìm được thấy, sau đó được mang về. Hung thủ đã được xác định! Là một lão ma vừa vặn trở về từ Ngân Viêm Hải Vực cùng với một nữ tử xinh đẹp, lão ma đó thả ra lệ quỷ và một con hung thú. Lý do tình huống này bị tra xét ra là bởi vì trước khi Vương Dương Phong chết đã mở ra một Ký Ức Tinh Thạch, ghi xuống tình huống hắn bị giết. Sau khi Lục Ly giết chết mấy người này thì vội vã rời đi, không để ý rằng một khối ngọc phù treo bên hông Vương Dương Phong thực ra là Ký Ức Tinh Thạch. - Lão Cửu, ngươi ở đây tọa trấn Chính Dương Cung, mở ra thần văn, nếu có người đánh thì ngươi liều mạng ngăn cản một chút. Ba ngày sau, thê tử Ninh Ngọc của Vương Dương Phong mang theo Ký Ức Tinh Thạch và mấy hài tử truyền tống rời đi, đi tới Ninh gia. Trở lại Ninh gia, nàng mang theo mấy hài tử mặc đồ tang, quỳ ở ngoài Trưởng Lão Đường của Ninh gia. Nàng vốn là một tiểu thư của chi mạch, không có tư cách gặp trưởng lão của Ninh gia, gia gia nàng mới có tư cách này. Nhưng một cái quỳ này của nàng tất nhiên đưa tới náo động lớn, Trưởng Lão Đường lập tức có người đưa tin xuống, đưa nàng vào. Khi Ninh Ngọc đi vào thì không khóc náo, chỉ giao Ký Ức Tinh Thạch cho một vị trưởng lão. Khoảng khắc thần niệm của trưởng lão đó quét qua thì sắc mặt trở nên âm trầm, hắn truyền Ký Ức Tinh Thạch cho những trưởng lão bên cạnh, bên trong Trưởng Lão Đường có năm trưởng lão đang làm nhiệm vụ, sau khi xem toàn bộ thì sắc mặt đều có chút khó coi. Hình ảnh hoàn toàn được ghi vào trong Ký Ức Tinh Thạch, bao gồm đối thoại giữa Vương Dương Phong và Lục Ly. Những thứ khác thì người của Ninh gia mặc kệ, nhưng câu nói 'Ninh gia không là cái gì' của hắn khiến cho các trưởng lão của Ninh gia rất tức giận. Thế gia viễn cổ đã được truyền thừa từ thời đại viễn cổ, rất nhiều Đại Đế gia tộc đều hoặc là diệt vong, hoặc là suy bại, tỷ như gia tộc của Tử Đế. Nhưng Ninh gia từ viễn cổ tới nay tuy có xuống dốc nhưng vẫn rất cường đại, chưa bao giờ thật sự suy bại. Thế gia như vậy, đệ tử của bọn họ trong lòng đều là kiêu ngạo. Bọn họ có thể chết, nhưng không cho phép người khác vũ nhục tôn nghiêm của Ninh gia, càng là siêu cấp gia tộc thì càng xem trọng tôn nghiêm, để ý vinh diệu. Bọn họ không thèm để ý cái chết của đám người Vương Dương Phong, điều bọn họ để ý là Lục Ly khinh thường Ninh gia! Một lão ma trở về từ Ngân Viêm Hải Vực thế mà dám khinh thường Ninh gia. Ninh gia không thể nhịn cơn tức này, thế nên vài trưởng lão thương nghị một chút, lập tức phát ra từng mệnh lệnh, bắt đầu truy tung Lục Ly. Một siêu cấp gia tộc vận chuyển, phát ra năng lượng vượt qua tưởng tượng. Chỉ trong mấy ngày, vùng lân cận đều là thám báo, bắt đầu truy tìm Lục Ly khắp thế giới. Lục Ly sau mười mấy ngày tiến về phía trước, rốt cục phát hiện không đúng, bởi vì thám báo trong hoang dã nhiều hơn. Vô duyên vô cớ xuất hiện nhiều thám báo như vậy thì chắc chắn là xảy ra vấn đề, gần đây có thể có năng lượng lớn như vậy thì chỉ có Ninh gia. Khoảng cách đến Thiên Hổ Sơn Mạch còn có bảy tám ngày chặng đường, Lục Ly chỉ có thể hết sức cẩn thận. Hắn không ngừng thay đổi bề ngoài, luôn luôn thôi động Đại Đạo Chi Ngân, né tránh thám báo. Cũng may thám báo đều là thám báo cấp thấp, mặc dù nhiều người nhưng hắn vẫn có thể dễ dàng tránh đi, những thám báo phổ thông này căn bản không có cách phát hiện hành tung của hắn.
Chương 3285 Ngân Viêm Hải Vực
Mấy ngày sau hắn đã tiến vào Thiên Hổ Sơn Mạch, thám báo bên này lập tức ít đi, bởi vì ở đây có rất nhiều mãnh thú. Bản thân Lục Ly cũng cẩn thận từng li từng tí, bằng không khai chiến với mãnh thú sẽ để lại vết tích, cũng dễ dàng bị thám báo phát hiện. Một đường tiến lên bay vào sâu trong Thiên Hổ Sơn Mạch, sau khi bay về phía trước ba ngày, Lục Ly không thể tránh thoát việc đụng phải một đám mãnh thú. Đám mãnh thú kia từ bốn phương tám hướng rít gào, tốc độ rất nhanh, Lục Ly không thể trốn thoát. Lục Ly đảo tròng mắt, thả ra U Linh Vương, kinh sợ đám mãnh thú này. Nhưng U Linh Vương không có tác dụng, đám mãnh thú kia vẫn tiếp tục vọt tới. Sau đó Lục Ly thả ra quỷ ảnh, đám mãnh thú này ngược lại sợ đến run lẩy bẩy, toàn bộ nằm rạp trên mặt đất. - Đi! Có thể không khai chiến thì Lục Ly tất nhiên không dám khai chiến. Hắn lập tức rất nhanh tiến về phía trước, càng đi sâu vào thì mãnh thú ngày càng nhiều, Lục Ly dựa vào quỷ ảnh một đường trấn áp mãnh thú, thoải mái đi vào sâu trong dãy núi. - Có khả năng ở gần đây! Lục Ly suy nghĩ một chút, đi vào sâu hơn nữa thì sẽ xảy ra chuyện, mãnh thú nơi này vẫn chưa thể coi là mạnh, Liễu Xuân Lôi miễn cưỡng có thể trấn áp. Nếu đi sâu hơn nữa, sợ là người của bộ lạc sẽ không dám đi ra ngoài, đến lúc đó chỉ có thể bị nhốt ở trong bộ lạc. Sau khi chạy một vòng, Lục Ly tìm được một nơi khá tốt, đó là một sơn cốc rất lớn, bên trong sơn cốc còn có một đầm nước, phong cảnh cực kỳ tươi đẹp. Bên trong sơn cốc có một đám mãnh thú, lúc sau bị Lục Ly dùng quỷ ảnh trấn áp, thoải mái đánh chết. - Huyết Linh Nhi, bố trí ảo trận, mê trận, khốn trận, sát trận! Lục Ly thả ra Thánh Hoàng Chi Nữ, ở lại nơi hiểm địa như thế này, không có thần văn bảo hộ thì đám người Liễu Xuân Lôi rất khó sống sót. Huyết Linh Nhi có tạo nghệ rất mạnh về phương diện thần văn, bố trí một ít Thần Văn Đạo Tràng, phỏng chừng chỉ cần không gặp phải đại quân hoặc là cường giả Ngũ Kiếp tập kích thì họ chắc chắn sẽ an toàn. Huyết Linh Nhi rất nhanh bố trí, đầu tiên là bố trí một ảo trận và một mê trận, vậy thì lúc có mãnh thú tới gần, đi một vòng rồi sẽ di chuyển ra ngoài, không phát hiện bên trong sơn cốc có người. Tốn hai ngày đã bố trí xong ảo trận và mê trận, Lục Ly thả ra toàn bộ người của bộ lạc, người của bộ lạc sau khi ra ngoài, thấy bên trong sơn cốc toàn là thi thể hung thú thì ai nấy trố mắt nhìn nhau, những mãnh thú này đều cực kỳ cường đại. - Ta đã giúp các ngươi tìm một nơi ở tốt! Lục Ly tháo mặt nạ xuống, biến trở về bộ dáng lúc trước, hắn nói: - Nơi này là Thiên Hổ Sơn Mạch, ở gần đây có rất nhiều mãnh thú, thần dược linh dược cũng rất phong phú, linh khí nơi đây tốt hơn nhiều so với nơi các ngươi từng ở, lát nữa ta sẽ bố trí một ít tụ linh trận, khiến cho linh khí trong sơn cốc dày đặc thêm gấp mười lần. Ngoài ra ta sẽ bố trí một ít thần văn, khiến mãnh thú bên ngoài không cách nào phát hiện ra các ngươi, không phải cường giả đạt đến Ngũ Kiếp cảnh thì sẽ rất khó phát hiện sơn cốc này, về sau các ngươi có thể yên tâm ở lại đây... Mang ơn một giọt nước đền đáp cả con suối. Đây là một trong những nguyên tắc của Lục Ly, bộ lạc này đối với hắn yếu đến đáng thương, hắn có thể không quản, nhưng hắn vẫn quan tâm, hơn nữa quan tâm đến cùng. Tốn năm ngày, Huyết Linh Nhi đã bố trí bảy tám thần văn, cũng như bố trí một ít thần văn trong hai sơn động bí mật ở gần đó. Lục Ly xây dựng hai cái truyền tống trận, để cho người của bộ lạc có thể truyền tống ra ngoài, vậy thì ra vào sẽ an toàn hơn một chút, nơi đi ra kia không có mãnh thú quá mạnh mẽ, khiến cho người của bộ lạc có thể dễ dàng thích ứng. Lục Ly để lại cho bộ lạc rất nhiều thần dược, đương nhiên đều là một ít thần dược không quá cao cấp, nhưng đối với bộ lạc cũng đã là thần dược đỉnh cấp. Đánh chết đám người Vương Dương Phong lấy được mấy cái không gian giới chỉ, bên trong không thiếu thần dược thần tài, Lục Ly đều cho bọn họ. Hắn còn để lại trăm ức Thần Thạch, khiến cho Liễu Xuân Lôi có thể đi mua một ít thần dược cho người của bộ lạc tu luyện. Hắn mang theo Liễu Xuân Lôi dạo qua một vòng ở lân cận, Liễu Xuân Lôi phi thường hài lòng, mãnh thú nơi này rất nhiều, nhưng hắn vẫn có thể miễn cưỡng ứng phó, ra vào Thiên Hổ Sơn Mạch không là vấn đề. Sau khi sắp xếp xong, Lục Ly chuẩn bị rời đi, hắn chỉ có thể giúp được bấy nhiêu. Phía sau hắn sẽ từ một phương hướng khác trốn đi, hấp dẫn người của Ninh gia qua bên kia, bộ lạc này có thể sống sót được hay không thì phải xem vận mệnh của họ. - Đại ca ca, ngươi phải đi rồi sao? Giây phút chia ly, Liễu Nhứ Nhi ánh mắt rưng rưng, thời gian nàng và Lục Ly tiếp xúc không nhiều, nhưng nàng đều biết những việc mà Lục Ly đã làm cho bộ lạc, cho nên đặc biệt cảm kích Lục Ly. Phụ mẫu của nàng mất sớm, không có huynh đệ tỷ muội, Lục Ly tốt với nàng như vậy, nàng đã sớm xem Lục Ly như ca ca ruột của mình. - Ừm! Lục Ly gật đầu, sờ sờ đầu Liễu Nhứ Nhi, nói: - Đại ca ca muốn đi Ngân Viêm Hải Vực, còn muốn đi Phi Hỏa đại lục, đại ca ca còn có rất nhiều việc cần hoàn thành. Nếu như đại ca ca có thể trở về thì nhất định sẽ tới thăm các người. - Ngoéo tay! Liễu Nhứ Nhi đưa ra ngón tay út, Lục Ly cười cười ngoéo tay với Liễu Nhứ Nhi, tới đây Liễu Nhứ Nhi mới nín khóc, nở nụ cười. Lục Ly xoa đầu Liễu Nhứ Nhi, sau đó thông báo một số chuyện với Liễu Xuân Lôi, hắn ở giữa hư không vẽ trận mở ra cửa nhỏ màu vàng. - Tu luyện thật tốt! Trước khi đi, Lục Ly nhìn Liễu Nhứ Nhi nói: - Hy vọng lần sau đại ca ca trở về thì Nhứ Nhi có thể trở thành cường giả. - Nhứ Nhi nhất định sẽ cố gắng! Liễu Nhứ Nhi trịnh trọng gật đầu, Lục Ly tiến vào trong cửa nhỏ màu vàng rồi biến mất, toàn bộ người trong bộ lạc vẻ mặt cung kính đưa tiễn Lục Ly, Lục Ly đối với bọn họ tựa như chúa cứu thế cho bọn họ thêm một sinh mạng. ...