Lục Ly phát hiện một thân ảnh quen thuộc, trên mặt hắn lộ ra tươi cười. Chiến lực Hầu Tam không tốt lắm, bản lĩnh bảo mệnh lại hàng đầu. Nhưng ngẫm lại, tiểu tử này có thể sống sót trong đại chiến Địa Ngục Đảo La Sát Cung, có thể nói rõ rất nhiều chuyện. Lục Ly không vội động thủ, tiếp tục ẩn núp, tìm kiếm cơ hội. Hắn thông qua Đại Đạo Chi Ngân, tiếp tục cảm ứng, tìm kiếm ám vệ đang ẩn núp. - Tìm được rồi! Rất nhanh, hắn cảm ứng được một luồng khí tức phi thường mỏng manh, ẩn núp thật sâu ngay gần chiến trường. Nếu không phải hắn có Đại Đạo Chi Ngân, cảm ứng được khí tức sinh mệnh, chỉ biết tồn tại của hắn, bằng không căn bản không phát hiện ra. - Mạnh Li, Tào thống lĩnh và Long thống lĩnh không đủ gây áp lực, nhưng ám vệ này hơi phiền phức. Lục Ly hơi nhăn mày, Mạnh Li thoạt nhìn là cả người toàn bảo vật, chiến lực thật mạnh, nhưng loại công tử ca này dễ đối phó nhất. Nếu ám vệ phụng mệnh đến bảo họ Mạnh Li, chiến lực khẳng định mạnh hơn Mạnh Li, nếu không đến để làm gì? - Hẳn là Tứ Kiếp Cảnh! Lục Ly cảm ứng, nội tâm chắc chắn, từng tiếp xúc một vài võ giả Tứ Kiếp, uy lực áp chế của cảnh giới không che giấu được. Khí tức người này che giấu sâu như vậy, chỉ có thể là Tam Kiếp đỉnh phong. Tam Kiếp điỉnh phong, áp lực của Lục Ly sẽ không lớn. Hắn tiếp tục ngồi, án binh bất động, an nhàn chờ đợi, giống như ác lang bị săn bắn. - Ha hả! Lục Ly có thể cảm ứng ám vệ kia, ám vệ kia cũng có thể cảm ứng Lục Ly. Người này gọi là Phùng Bưu, là sát thủ đệ nhất của Dương trưởng lão, thuật ẩn độn phi thường mạnh mẽ. Người này từng đắc tội một đại gia tộc, bị đuổi giết suốt mười năm, lần lượt đào tẩu, cuối cùng đi đến Địa Ngục Phủ. Bằng vào năng lực cường đại, hắn rất nhanh được trọng dụng. Đáng tiếc người này háo sắc, chơi đùa nữ nhân không nên chơi, cuối cùng bị tống vào U Hồn Cốc, trở thành con chó dưới tay Dương trưởng lão. Nếu Lục Ly không cảm ứng hắn, có lẽ hắn sẽ không biết Lục Ly đến đây. Vừa cảm ứng hành tung của hắn, trong lòng hắn liền có cảnh giác, nhưng hắn không có hành động gì, tiếp tục ẩn núp trên thân cây, hình thành chỉnh thể với cái cây. Đôi mắt hắn lóe sáng, Lục Ly đến đây cũng không gia nhập chiến đấu mà ẩn núp ở một bên? Dụng ý của Lục Ly rất rõ ràng, phỏng chừng muốn âm thầm đánh chết Mạnh Li Nghĩ nghĩ, môi hắn khẽ động, tập trung thần niệm lên Mạnh Li, truyền âm nói: - Mạnh Li công tử, ta là ám vệ Dương trưởng lão phái đến, ta gọi là Phùng Bưu, là tới bảo hộ an toàn của ngươi. Ngươi hỏi Tào thống lĩnh là có thể xác định được thân phận của ta. Ta phát hiện… Đại thống lĩnh đến đây rồi, ẩn núp gần đó, có thể sẽ bất lợi với ngươi, ngươi cẩn thận chút. Nhắc nhở Mạnh Li một câu, như vậy khi Lục Ly âm thầm phát động, Mạnh Li không đến mức không có nửa điểm chuẩn bị, đến lúc đó hắn sẽ thoải mái hơn rất nhiều. Nội tâm Mạnh Li chấn động, mặt ngoài bất động thanh sắc, hắn vừa tiếp tục chiến đấu với U Hồn Quái, nội tâm vừa suy xét, rất nhanh trên miệng hắn lộ tươi cười thản nhiên. Lục Ly muốn giết hắn, đối với hắn, không phải là cơ hội sao? Tồn tại của ám vệ này, Mạnh Li lại không hề phát hiện, hắn lập tức truyền âm với Tào thống lĩnh, chứng thật thân phận của Phùng Bưu, cũng nhận được tư liệu về Phùng Bưu. - Vậy mà là hắn sao? Sau khi nhận được tư liệu, Mạnh Li ngẩn ra. Hắn nhớ tới một người, người này từng tiếng tăm lừng lẫy ở Địa Ngục Thành, cưỡng bức một tiểu thiếp của đệ tử một nhánh Tô gia. Nếu không phải người này từng lập công lớn, sợ đã sớm bị xử lý, đệ tử một nhánh Tô gia còn chết trận sau đó, nếu không cho dù là Phùng Bưu ở U Hồn Cốc cũng khó trốn khỏi cái chết. - Nhân tài! Năng lực người này Mạnh Li cũng từng nghe nói, nghe nói thuật ám sát hàng đầu, thuật thoát thân sợ là cả Địa Ngục Phủ không ai so được với hắn. Không nghĩ đến Dương trưởng lão phái hắn đến bảo hộ mình. Khó trách người này vẫn âm thầm đi theo hắn, hắn lại không phát hiện được. - Được rồi! Lực cường đại như vậy trợ lực, Mạnh Li càng thêm chắc chắn diệt sát Lục Ly. Hắn trở nên trầm ngâm, giờ đây, tuy cục diện thoạt nhìn nguy hiểm, nhưng muốn thoát khỏi khốn cục này cũng không phải việc khó. Chỉ là chết thêm nhiều người mà thôi. Sống chết của các quân sĩ Mạnh Li không chút để tâm, ngược lại, hắn cảm thấy các quân sĩ này là trói buộc. - Phùng Bưu, về sau ngươi đi theo ta đi. Thần niệm hắn quét tới, đột nhiên truyền âm cho Phùng Bưu, nói: - Về sau đừng lăn lộn ở U Hồn Cốc nữa, theo ta trở về Địa Ngục Thành, ngươi không phải thích nữ nhân sao? Địa Ngục Thành không thiếu chính là nữ nhân, về sau bản công tử che chở ngươi. Đệ tử một nhánh Tô gia kia đã chết, sự tình cũng đã trải qua bảy tám năm, cũng không ai nhớ rõ người này, nếu không Phùng Bưu đã sớm chết rồi. Nhân tài như thế, Mạnh Li sao có thể bỏ qua? Phùng Bưu bất ngờ, không ngờ Mạnh Li lại xem trọng hắn, còn muốn dẫn hắn ra, còn muốn che chở hắn. Hắn ở U Hồn Cốc vài năm, mấy năm nay uất nghẹn muốn điên rồi. Tuy nơi này cũng có một vài nữ nhân, nhưng không có biện pháp so với nữ nhân bên ngoài. Hắn có hơi tâm động, ở đây Dương trưởng lão cũng xem trọng hắn, nhưng ở U Hồn Cốc này thì có tác dụng cái rắm gì? Nếu không gặp U Linh Vương, thống lĩnh bình thường và quân sĩ có thể ứng phó. Nhưng nếu gặp phải U Linh Vương, hắn phải chết. Lúc trước, hắn có ở Địa Ngục Thành một thời gian, thân phận của Mạnh Li, hắn biết rõ. Nếu Mạnh Li che chở hắn, chỉ cần hắn không đắc tội mấy đại nhân vật, hắn gần như có thể hoành hành khắp Địa Ngục Thành. Hắn chỉ trầm ngâm một lát, liền truyền âm nói: - Đa tạ công tử ưu ái, Phùng Bưu quyết bán thân này cho công tử, nguyện quên mình phục vụ vì công tử. - Được lắm! Mạnh Li mừng rỡ, không ngờ lần này đến còn có thu hoạch ngoài ý muốn, được một kiện tướng, sau khi trở về, phụ thân nhất định sẽ khen ngợi hắn? Sau đó hắn muốn lén lút làm chuyện xấu, cũng có thủ hạ đắc lực. - Công tử!
Chương 2992 Có ý đồ khác
Phùng Bưu truyền âm nói: - Ngươi muốn tiêu diệt Đại thống lĩnh sao? Có cần thuộc hạ lén đi qua đó, thuộc hạ có thể thoải mái hạ bệ hắn. - Không cần! Mạnh Li cười nhạo, lạnh giọng truyền âm: - Ta muốn đích thân bóp chết hắn, các ngươi giết chết hắn thì đã mất đi ý nghĩa. Ta còn muốn dùng tinh thạch kí ức giữ lại hình ảnh đó, ta cần dùng về sau. Làm chuyện tốt bất lưu doanh, đó không phai phong cách của Mạnh Li. Hắn muốn tự tay giết chết Lục Ly, hơn nữa dùng tinh thạch kí ức lưu giữ lại hình ảnh. Sau đó mang tinh thạch kí ức về, đưa cho Tô Nguyệt Cầm, để nàng hiểu được lương khổ dụng tâm của mình. - Được rồi! Nếu Mạnh Li muốn như thế, Phùng Bưu cũng không nói nhiều, đối với Lục Ly hắn cũng không quá để ý, võ giả Nhị Kiếp mà thôi, cho dù tu luyện thần thể vô thượng, còn có một ít bí thuật linh hồn thì sao? Thuật ám sát của hắn độc bộ thiên hạ, cho dù cường giả Tứ Kiếp bình thường, chỉ cần hắn đánh lén thành công thì cũng phải chết. Mạnh Li tiếp tục khổ chiến, U Hồn Quái đã bị hắn diệt sát rất nhiều, bọn người Tào thống lĩnh cả người đẫm máu, chiến đấu hăng hái, quái vật Tà Ma cũng dần bị tiêu diệt. Tuy đã chết một vài người, nhưng muốn hoàn toàn tiêu diệt quái vật chỉ là vấn đề thời gian. Lục Ly vẫn không nhúc nhích. Bởi vì hắn không tìm thấy cơ hội thích hợp, thế cục bên kia thoạt nhìn thật thảm thiết, nhưng đối với đám người Mạnh Li cũng không có áp lực quá lớn. Đám người Mạnh Li tùy thời có thể rời đi, Lục Ly không có cơ hội. Sống chết của các quân sĩ, bọn người Mạnh Li tuyệt đối không để ý. Nếu không có cơ hội, Lục Ly tự nhiên sẽ không xằng bậy, hắn đợi một lát, chờ thế cục tương đối ổn định, thân mình hắn bay ra xa. Nếu không có cơ hội, vậy thì tìm cơ hội! Nơi này nhiều tà ma quái thú cường đại như vậy, hắn muốn đi tra xét thử, nếu có cơ hội thích hợp, nhờ vào lực tà ma quái thú, kiềm chế Tào thống lĩnh, Long thống lĩnh và ám vệ kia, vậy hắn bắt Mạnh Li sẽ đơn giản hơn. Lục Ly rời đi bị Phùng Bưu cảm ứng ra, Phùng Bưu truyền âm cho Mạnh Li, nói: - Công tử, Đại thống lĩnh đi rồi, đi về phía đỉnh núi. Hả? Mạnh Li hơi kinh ngạc, sau đó trên mặt lộ ra chút lạnh lùng, nói: - Ngươi đi trước đi, trễ một chút nữa chúng ta sẽ đuổi theo, đến lúc đó, trực tiếp xử lý hắn. Mạnh Li không muốn đợi nữa, nếu Lục Ly đi về chỗ sâu trong núi, vậy thì quá tốt. Chờ cục diện nơi này ổn định, hắn sẽ mang theo hai thống lĩnh truy kích, phối hợp Phùng Bưu, giết chết Lục Ly còn không dễ dàng? Nơi này có quân sĩ, hắn không dễ động thủ, Lục Ly chủ động đi vào sâu trong núi, không phải tạo cơ hội cho hắn sao? - Chuyện này… Phùng Bưu hơi chần chờ, hắn truyển âm nói: - Công tử, nhiệm vụ của ta chính là bảo hộ ngươi, ta rời khỏi… Hừ! Mạnh Li hừ một tiếng, bất mãn truyền âm: - Phùng Bưu, ngươi đi theo ta, phải hoàn toàn chấp hành mệnh lệnh của ta, không cần chần chờ nữa. Chỗ ta đã có hai thống lĩnh, còn có thể xảy ra vấn đề gì? Chẳng lẽ có thể xuất hiện một con U Linh Vương hay sao, cho dù xuất hiện một con, thêm ngươi thì có năng lực bảo hộ được ta sao? - Dạ, công tử, ta biết sai rồi. Phùng Bưu vội vàng truyền âm: - Ta đi truy tung trước, dọc đường đi ta sẽ lưu lại ấn ký màu trắng, công tử chú ý điều tra. Phùng Bưu đi rồi, Mạnh Li thật vừa lòng gật đầu. Hắn quét mắt nhìn ra xa, khóe miệng lộ ra tươi cười nhàn nhạt. Xử lý xong Lục Ly, nhiệm vụ về sau hắn cũng không muốn chấp hành, trực tiếp mang theo Phùng Bưu quay về U Hồn Cốc, sau đó truyền tống về Địa Ngục Thành. Hai người hắn và Tào thống lĩnh truyền âm vài câu, hai người thật không có ý kiến gì. Chờ diệt trừ xong tà ma quái thú gần đó, để quân sĩ tu chỉnh tại đây, trong thời gian ngắn sẽ không xảy ra vấn đề. Tà ma quái thú xung quanh đều bị hấp dẫn đi rồi, các quân sĩ dừng ở đây không có vấn đề gì. Trong mắt Tào thống lĩnh, đánh chết một Lục Ly không cần bao nhiêu thời gian, càng đừng nói Phùng Bưu còn có thể ra tay. Đây là một tên ngoan độc, ngoài trưởng lão, tất cả thống lĩnh đều không phải đối thủ của hắn, thậm chí có trưởng lão còn bị hắn đánh lén đến chết. Qua nửa canh giờ, con mặt hạt thân thú cuối cùng bị xử lý, quân sĩ chết hơn một trăm. Toàn bộ mọi người như trút được gánh nặng, ngồi xuống đất nghỉ ngơi. Bên cạnh đều là thi thể, rất nhiều người bị thương, nhưng trên mặt đám người sống sót đều lộ ra sắc mặt vui mừng, còn sống là còn thắng lợi. - Toàn thể tu chỉnh tại chỗ! Tào thống lĩnh phất tay nói: - Lưu đội trưởng, các ngươi thay thống lĩnh đề phòng. Ta và Nhị thống lĩnh Long thống lĩnh đi dò xét xung quanh. Gần đây còn có một đám U Hồn Quái, chúng ta dụ dỗ rời đi. Nhớ kỹ, không có mệnh lệnh của ta, hoặc không gặp được tà ma cường đại công kích thì không được rời khỏi nơi này. Sau khi nói xong, ba người Mạnh Li lập tức phóng vào núi sâu như ba thanh lợi kiếm, các quân sĩ còn lại cũng không nghĩ nhiều. Chỉ có Hầu Tam lộ ra ánh mắt ưu sầu, cảm giác ba người này đi, giống như… có ý đồ khác. Núi non rậm rạp, nơi chốn tràn ngập hơi thở âm lãnh và hoang vắng. U Hồn Giới vốn tự mang hơi thở khiến người ta không thoải mái. Đi qua vùng núi hoang này, không hiểu sao càng khiến trái tim đập nhanh hơn. Trong núi, một bóng người rất nhanh bay đến, hắn cũng không ở trong trời cao mà phi hành gần mặt đất, bóng người bay trong tòa núi lớn, tốc độ quá nhanh, giống như quỷ mị. Lục Ly thu lại hơi thở, trong sơn dã gần đó mặc dù có U Linh Trùng và mặt hạt thân thú, nhưng vẫn cảm ứng được khí tức của Lục Ly. Thân mình hắn thổi về phương xa, tà ma quái thú này chỉ có thể rít gào vài tiếng, ngượng ngùng bay trở lại. Ở núi lớn đã bay nửa canh giờ, hắn cũng không tìm được tà ma quái thú cường đại, cũng không tìm được quá nhiều tà ma quái thú. Chỉ có từng đàn từng đàn nhỏ. Có lẽ do chiến đấu vừa rồi quá kịch liệt, phần lớn tà ma quái thú đều bị dẫn dụ qua đó. Bên này cũng không có quá nhiều quái thú, nội tâm Lục Ly hơi gấp gáp, bởi vì hắn cảm giác phía sau treo một cái đuôi.
Chương 2993 Phi thường tuyệt vời
Tuy hắn không phát hiện được tồn tại của ám vệ kia, nhưng hắn thật xác thật, có cái đuôi đuổi theo hắn. Thuật ẩn núp ẩn độn của ám vệ kia quá mạnh mẽ, hơn nữa rất xa, hắn căn bản không cảm ứng được vị trí cụ thể. Đây là do Lục Ly có Đại Đạo Chi Ngân, nếu không, hắn căn bản không thể cảm ứng. Giờ đây, hắn chỉ cảm thấy không gian phía sau hơi dao động, một khí tức như có như không thỉnh thoảng tập trung lên người hắn. Nếu ám vệ đang theo dõi hắn, vậy đám người Mạnh Li, Tào thống lĩnh khẳng định đã có mặt ở phía sau. Một khi đuổi theo hắn, sẽ lập tức động thủ. Cho nên Lục Ly phải nhanh chóng tìm được chiến trường thích hợp. Chiến lực của hắn hiện tại đấu với Tam Kiếp đỉnh phong là không thành vấn đề. Nhưng nơi này có hai dị thường. Một là cả người Mạnh Li toàn là bảo vật, một nữa là ám vệ này. Nếu là Tào thống lĩnh, cho dù mười người, Lục Ly cũng không sợ. Phải tìm kiếm địa hình có lợi, phải tìm kiếm nơi hỗn loạn, như vậy mới có thể lợi dựng thời cơ hỗn loạn giết địch. Sau khi đi một vòng gần đó, Lục Ly cắn răng bay đến đỉnh núi cao nhất. Đó là nơi cao nhất U Ma Sơn, phỏng chừng phải thu thập thần dược ở đó, bên kia khẳng định có rất nhiều quái vật cường đại. Gừ! Cách tòa núi kia càng gần, tà ma quái thú gần đó càng nhiều. Quái vật phun lửa cũng xuất hiện. Tốc độ Lục Ly tăng nhanh, không thèm để ý đám quái vật này. Hắn thúc giục Đại Đạo Chi Ngân cảm ứng, tra xét ra khí tức cường đại trong tòa núi lớn. Hửm? Cách tòa núi kia mấy ngàn lý, Lục Ly dừng lại, đôi mắt trợn to, lộ ra vẻ kinh hãi. Giờ đây, sâu trong linh hồn hắn truyền đến nguy cơ trí mạng, trong đỉnh núi kia có tồn tại cường đại. - Làm sao bây giờ? Lục Ly hơi chần chờ, hắn thầm nghĩ tìm một đám quái vật, cũng không muốn tìm ra tồn tại lập tức có thể giết người. Tòa núi cao nhất khẳng định có tồn tại vô cùng mạnh mẽ, nếu hắn dẫn đám người Mạnh Li đến, có lẽ chính hắn cũng không trốn thoát. Hắn ngừng lại, không mạo hiểm, hắn cách đó mấy ngàn lý, đều cảm giác được nguy cơ trí mạng. Đây còn thông qua Đại Đạo Chi Ngân cảm ứng, chứng tỏ tồn tại trong núi đã vượt qua khả năng ứng phó của hắn. - Trước tiên đi dò xét gần đó! Lục Ly trầm ngâm một lát, quyết định đi vòng quanh. Nếu phụ cận có rất nhiều quái thú, U Hồn Quái có hơn mấy trăm, hắn sẽ không cần đi mạo hiểm. Hắn bay vòng qua, Phùng Bưu đuổi phía sau cũng vòng qua. Nhìn thấy Lục Ly không dám đi lên núi cao, ánh mắt Phùng Bưu lộ vẻ khinh miệt. Hắn cũng không gấp gáp, thản nhiên truy tung phía sau, dọc đường đi, bí mật lưu lại dấu hiệu. Vây quanh đỉnh núi một vòng, trên mặt Lục Ly lộ vẻ thất vọng. Gần đó mặc dù có quái thú, nhưng số lượng không quá nhiều. Quan trọng nhất là gần như không có U Hồn Quái. Tà ma quái thú bình thường, không thể tạo khó khăn gì cho đám người Tào thống lĩnh, có hay không có thì không khác gì nhau. “Có cần để Huyết Linh Nhi bố trí ít thần văn đạo trường ở gần đó không?” Trong đầu Lục Ly xoay chuyển, rất nhanh bác bỏ ý tưởng này. Thần văn đạo trường của Huyết Linh Nhi có thể quấy nhiễu Tào thống lĩnh, Long thống lĩnh, nhưng không thể chân chính áp chế bọn họ, cũng không có ý nghĩa quá lớn. Nhất là cả người Mạnh Li đều là bảo bối, đối với hắn dường như không có chút ảnh hưởng nào. Vù! Xa xa truyền đến tiếng phá không, Lục Ly khẽ biến sắc, đám người Mạnh Li đuổi theo. Ám vệ kia không hiện thân, ba người này không có chút ý định che giấu hành tung của mình. Ba điểm không ngừng phóng đại, hiện giờ, Lục Ly không còn quan tâm cái gì, cũng không định đi đâu, chỉ đứng ở trên đỉnh núi nhỏ, lẳng lặng chờ đợi. Vù! Rất nhanh, đám người Mạnh Li đuổi theo, đứng thẳng giữa không trung, phía trước Lục Ly trăm dặm. Mạnh Li cười như không cười, Tào thống lĩnh và Long thống lĩnh ra tay đánh chết tà ma bên cạnh. Lục Ly không nói câu nào, trầm mặt đứng thẳng, gần đó có mấy con mặt hạt thân thú đi đến đây. Hắn lấy ra Thiên Biến Đỉnh, thoải mái đánh chết mấy con quái thú này. - Đại thống lĩnh của ta, vì sao ngươi không trở về quân đội? Mạnh Li đùa cợt nhìn Lục Ly, trong mắt đều là khoái cảm mèo bắt chuột. Hắn vốn nghĩ Lục Ly sẽ không đến U Ma Sơn, sẽ chờ ở lối ra. Hắn còn hơi đau đầu. đi U Hồn Cốc làm sao đánh chết Lục Ly vô thanh vô tức, giờ đây sẽ không có phiền toái này nữa. Đến tình huống này, Lục Ly không muốn nhiều lời với hắn nữa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, nói: - Mạnh Li, ngươi đến giúp Tô Nguyệt Cầm trút giận phải không? - Làm càn! Khuôn mặt Mạnh Li lạnh lùng, quát lạnh: - Thần nữ tôn sư không thể xâm phạm, tên của thần nữ há có thể để ngươi tùy tiện gọi sao? Ha ha ha! Lục Ly cười ha hả, hơi thở trên người không hề ôn hòa mà bộc lộ kiêu ngạo bất tuân, hắn cười to vài tiếng, chế nhạo nói: - Không dễ bị xâm phạm? Mạnh Li, xem ra ngươi thật thích Tô Nguyệt Cầm? Không biết đã từng nắm tay nàng chưa? Nói thật cho ngươi biết, năm đó, khi Tô Nguyệt Cầm bị Hạ lão ma đuổi giết, đã hôn mê rồi. Ta lúc ấy sờ hết toàn thân nàng,… cảm giác kia phi thường tuyệt vời! - Muốn chết sao! Mạnh Li giận tím mặt, ánh mắt đỏ lên, thân mình hắn bay vụt qua, trong tay xuất hiện chiến đao, liều lĩnh đánh đến Lục Ly. Tô Nguyệt Cầm là nữ thần trong lòng hắn, hắn quả thật đến tay nàng cũng chưa từng nắm qua, Lục Ly lại nói hắn từng sờ toàn thân nàng? Chuyện này có thể không khiến Mạnh Li phát cuồng sao? Ha ha ha ha! Lục Ly cười lớn, lui về sau, hắn cần là hiệu quả này. Hắn phải chọc giận Mạnh Li, khiến hắn mất lý trí, như vậy mới tìm ra được sơ hở, mới đả thương hắn trọng thương. Ầm! Mạnh Li đột nhiên bổ xuống chiến đao màu đen, một thất luyện kinh thiên xuất hiện, bổ mạnh đến Lục Ly. Lục Ly thúc giục Đại Đạo Chi Ngân, cảm giác xung qunah, chân đạp tiêu dao, thân mình uyển chuyển. Hắn bay qua bên trái, thất luyện kia bổ lên núi lớn, san bằng một vùng rừng rậm, bổ ra một khe rãnh thật lớn. Thiên diêu địa chấn, dã thú bay múa, bụi đất cuồn cuộn, tiếng gầm rú tung trời.
Chương 2994 Phi kiếm
Chiến lực Mạnh Li quả thật không tồi, thần lực hùng hậu, một đao vừa rồi của hắn dẫn theo chân ý hủy diệt cường đại. Nếu bị bổ trúng, tuy Lục Ly sẽ không bị thương nặng, nhưng khẳng định vẫn sẽ bị thương. Vù! Tào thống lĩnh và Long thống lĩnh bay đến, một trái một phải bắt đầu truy kích Lục Ly. Ám vệ kia vẫn không nhúc nhích, nhưng Lục Ly có thể cảm ứng hắn đang âm thầm ẩn núp. Nếu tình huống không đúng, hắn có lẽ sẽ hung hăng đánh hắn một kích, một chiêu giết hắn. - Chết đi, chết đi, chết đi! Mạnh Li ra tay cuồng bạo, chiến đao trong tay không ngừng công kích. Lục Ly tránh né rất nhanh, dãy núi gần đó bị xuyên qua, từng tòa thành bị bổ ra, một vùng rừng rậm bị hủy diệt, từng khe núi bị chém thành vực sâu… Trong lòng Mạnh Li đều là lửa giận, đây là lần hắn phẫn nộ nhất trong mấy năm nay, Lục Ly lại dám khinh nhờn nữ thần trong lòng hắn, khinh nhờn nữ nhân hắn thích nhất. Mấu chốt nhất là, tình huống lúc đó quả thật như thế, Tô Nguyệt Cầm hôn mê, một mình Lục Ly bảo hộ nàng một lúc. Cô nam quả nữ, Tô Nguyệt Cầm hôn mê, Lục Ly nhìn thấy nàng xinh đẹp như thế, sờ mấy lần cũng không phải không khả năng… Nghĩ đến đây, hắn liền cảm giác ghê tởm như ruồi bọ bò quanh, cũng hận không thể khiến Lục Ly chịu thiên đao vạn quả. Bảo bối trân quý nhất trong lòng hắn lại bị một tên đê tiện đùa bỡn, hắn tức giận muốn bùng nổ. - Ha hả, Mạnh Li, không cần phẫn nộ như vậy! Lục Ly bay sang một bên rất nhanh, vừa bay vừa tiếp tục đùa cợt: - Trên thực tế, ta cũng không có cưỡng bức Tô Nguyệt Cầm, chỉ sờ soạng mấy cái, chỉ cởi quần áo nàng một nửa, nhưng không kịp làm gì thì mấy trưởng lão của Địa Ngục Phủ đã đến rồi. Ngẫm lại quả thật hối hận mà, nếu ta nhanh hơn một chút, thần thể Tinh Nguyệt đã là của ta… - A, a, a… Mạnh Li hoàn toàn phát cuồng, Lục Ly lại còn cởi đồ Tô Nguyệt Cầm? Đó không phải cái gì cũng nhìn thấy hết rồi sao? Không chỉ nhìn thấy hết rồi, khẳng định chỗ cần sờ cũng đã sờ hết rồi! Nghĩ đến đây, Mạnh Li cảm thấy não xung huyết, trong tay xuất hiện một lá cờ, còn hiện ra một trản đèn, gào thét, ném hết toàn bộ về phía Lục Ly. - Bí bảo! Thân niệm Lục Ly tập trung lên lá cờ màu đen kia. Trên lá cờ có thần văn rậm rạp, còn khắc một bộ đầu lâu, giờ đây tỏa ra hắc quang lóng lánh, sát khí cuồn cuộn, rõ ràng là một kiện dị bảo phi thường cường đại. Ba trản đèn kia cũng thật khủng bố, vô thanh vô tức, như quỷ đèn U Minh, tốc độ nhanh như vậy, ánh nến trên đó không ngừng lay động, nhưng không tắt đi, không cần nói, chính là dị bảo. - Đèn này khủng bố hơn lá cờ! Lục Ly cảm ứng thử, tuy lá cờ thoạt nhìn uy thế kinh thiên nhưng lực sát thương hẳn không quá lớn? Đèn kia lại có thể đốt cháy người? Ngọn lửa lay động kia dường như một khi chạm vào, sẽ bị đốt chết. Gừ! Lục Ly dùng chiến đao do Thiên Biến Đỉnh hóa thành, phóng ra một kích Sát Đế Quỷ trảm, mục tiêu là ba trản đèn kia. Hắn không mong đợi có thể đánh lui ba trản đèn, chỉ hy vọng ngăn cản lại tốc độ chúng nó một chút. Phù phù phù! Lá cờ bay lại, Lục Ly thu hồi chiến đao, hai đấm đập ra, trong tay hắn, kim quang lóng lánh, từng luồng lực lượng khủng bố truyền ra, va chạm lên sát khí trong lá cờ. Rầm rầm rầm! Không gian bốn phía hơi dao động, thân thể Lục Ly bị đánh bay. Lá cờ kia cũng bị hắn đẩy lui. Hắn không để ý đến lá cờ, ánh mắt nhìn sang ba trản đèn, phát hiện dưới công kích của Sát Đế Quỷ Trảm, tốc độ chậm hơn vài lần. Lúc này, hắn mới như trút được gánh nặng. Vù! Tào thống lĩnh và Long thống lĩnh kẹp hai bên trái phải hắn, hai người đều lấy ra binh khí, một trái một phải giáp công Lục Ly. Hai người đều được cam đoan của Mạnh Li, sau này sẽ dẫn bọn họ rời khỏi U Hồn Cốc, giờ đây tự nhiên sẽ hỗ trợ bằng mọi giá. - Hai vị thống lĩnh, các ngươi dĩ hạ phạm thượng, không sợ Hình Phạt Đường Địa Ngục Phủ chặt bỏ đầu chó của ngươi sao? Lục Ly gầm lên hai tiếng, thanh âm như sấm rống. Hai thống lĩnh cười nhạo, Tào thống lĩnh cười lạnh nói: - Dĩ hạ phạm thượng? Ngươi thật xem mình là thống lĩnh sao? Một võ giả Nhị Kiếp nho nhỏ mà thôi, xách giày cho chúng ta cũng không xứng! Lúc trước Tào thống lĩnh không hiểu nổi Lục Ly, nên hơi sợ hãi, sau đó thăm dò rồi, hắn tự nhiên không còn sợ hãi, thậm chí hơi xem thường Lục Ly. Bởi vì Lục Ly mới gia nhập Địa Ngục Phủ không bao lâu, ngay khi gia nhập, chỉ là tiểu quân sĩ của Tù Binh Doanh. Hắn có thể làm Đại thống lĩnh U Hồn Cốc là do Tô Nguyệt Cầm muốn hại chết hắn nhưng không thể xuống tay, mượn đao giết người mà thôi. Một khi đã như vậy, Tào thống lĩnh còn cố kỵ cái gì? Tổ tiên hắn từng đi theo Thái thượng trưởng lão, cũng xem như sinh ra từ danh môn. Nhân vật nhỏ như Lục Ly, xách giày cho hắn cũng không xứng. - Ha ha ha! Lục Ly cười ha hả, khiêu khích nhìn Tào thống lĩnh, nói: - Tào thống lĩnh, ngươi lợi hại như vậy, dám đấu một mình với ta sao? Tin hay không, ta một tay bóp chết ngươi? Cuồng vọng của Lục Ly khiến Tào thống lĩnh giận dữ. Hắn vẫn luôn nghĩ linh hồn và tốc độ của Lục Ly chỉ tương đối lợi hại, chiến lực khẳng định không xong. Nếu khôn sao không thể xông kích vào Tam Kiếp Cảnh? Khi hắn muốn đáp ứng, một tiếng truyền âm lạnh lùng vang lên: - Tào thống lĩnh, ngươi tốt nhất đừng đấu một mình với hắn, nếu không ngươi sẽ chết thật thảm, người này… có hơi quỷ dị. Truyền âm đến từ Phùng Bưu, đây là người chiến lực đệ nhất được trưởng lão U Hồn Cốc công nhân. Hắn đã truyền âm như vậy, Tào thống lĩnh tự nhiên hơi sợ hãi, đôi mắt hắn xoay chuyển, nói: - Lục Tứ, ngươi lợi hại như vậy, vì sao phải trốn? Dừng lại đấu với chúng ta một trận đi. - Gặp qua không biết xấu hổ, nhưng ta còn chưa từng gặp người như ngươi! Thân mình Lục Ly bay bổng, không ngừng né tránh công kích của ba người. Tốc độ hiện tại của hắn đã sánh bằng võ giả Tứ Kiếp, cộng thêm Đại Đạo Chi Ngân, trước tiên cảm ứng quỹ đạo công kích của mọi người, công kích của ba người Mạnh Li, hắn đều có thể thoải mái tránh né
Chương 2995 U Linh Vương
Hắn vẫn không ra tay, chỉ ngẫu nhiên phóng thích Sát Đế Quỷ Trảm, ngăn cản ba trản đèn kia đến gần. Thần niệm hắn quét qua, tìm kiếm cơ hội. Hắn hiện tại chặn đánh Tào thống lĩnh và Long thống lĩnh cũng không khó. Nhưng một khi hắn dừng lại, công kích của hai người còn lại khẳng định đánh trúng hắn. Cộng thêm Phùng Bưu ở gần đó như hổ rình mồi, tùy thời có thể phát ra một kích trí mạng, cho nên hắn không dám sơ suất chút nào. Thân thể hắn rất mạnh, như kim cương bất hoại. Hắn có thần thiết, cũng không đại biểu một mình hắn có thể chém giết bốn người. Thần thiết chỉ có thể phóng thích một lần. Tuy sau khi phóng thích, hắn sẽ không đến mức không còn thần lực tự bảo vệ mình, nhưng thần thiết chỉ dùng vào thời khắc mấu chốt nhất. Cho nên hắn cũng không vội vã, dù sao Mạnh Li đã sắp bùng nổ, thủ đoạn gì cần dùng đều đã dùng hết rồi? Hắn tạm thời an toàn, có thể chậm rãi tìm kiếm cơ hội. Hắn suy nghĩ nhiều rồi… Mạnh Li đuổi giết một lát, vẫn không thể đánh trúng Lục Ly, nội tâm hắn quá giận dữ. Nhẫn trong tay hắn sáng lên, xuất hiện một tiểu kiếm màu xanh biếc. Hắn thúc giục tiểu kiếm, tiểu kiếm kia lập tức phá không, tốc độ còn nhanh hơn Lục Ly. - Phi kiếm? Thân mình Lục Ly chuyển động giữa không trung, tiểu kiếm xanh biếc kia chuyển biến theo, truy tung hắn. Sắc mặt hắn khổ não, phi kiếm sáng mờ, hàn quang lóng lánh, thần văn dày đặc, không cần phải nói cũng biết là chí bảo. Thần uy quá nặng, khiến hắn cảm giác là một kiện Đế Binh không trọn vẹn. Hắn đoán đúng rồi, đây thật là một kiện Đế Binh không trọn vẹn. Nhưng bị Thái thượng trưởng lão Địa Ngục Phủ tái luyện chế. Binh khí này phi thường cường đại, có thể cảm ứng được thần uy mênh mông. Ầm! Kim quang lóng lánh trên nắm đấm của Lục Ly, đột nhiên đấm lên tiểu kiếm xanh biếc đang bay tới. Tiểu kiếm bị đấm bay dễ dàng, nhưng trên nắm đấm của Lục Ly xuất hiện vết thương, bị chém thương, trên xương cốt còn có vết nứt rất nhỏ. Vù! Tiểu kiếm quay lại, tốc độ nhanh giống vừa rồi. Sắc mặt Lục Ly càng bực bội. Chỉ bằng tiểu kiếm này, sợ là sẽ cắt bỏ từng miếng thịt của hắn. Hửm? Mạnh Li cũng hơi kinh ngạc, tiểu kiếm này là pháp bảo hộ thân mạnh nhất của hắn. Nếu công kích đám người Tào thống lĩnh, sợ một chiêu đã thoải mái xuyên thủng đầu bọn họ. Cánh tay của Lục Ly chỉ bị tróc da, lực phòng ngự của hắn rốt cuộc khủng bố thế nào? - Đi… Đôi mắt Lục Ly lóe sáng, không chút do dự, phóng đến nơi cao nhất U Ma Sơn. Nơi đó có một tồn tại khủng bố, Lục Ly không biết hắn đi như vậy có phải đi vào chỗ chết hay không, nhưng không đi sẽ bị tiểu kiếm xanh biếc này chém chết. Đi qua biển lửa, đao kiếm múa may, ai chiến thắng thì phải xem bản lĩnh của mọi người. Trong núi non trùng điệp, một tòa núi đứng thẳng trong vân tiêu, đỉnh núi bị sương mù đen vờn quanh, bên trong thoạt nhìn thật âm trầm. Nếu nói cả tòa U Ma Sơn này giống như một con cự thú, vậy đỉnh núi này là sừng trên đỉnh đầu cự thú. Lúc trước, Lục Ly không muốn mạo hiểm, sau khi Mạnh Li vận dụng tiểu kiếm xanh biếc, Lục Ly không có biện pháp gì. Tiểu kiếm màu xanh biếc kỳ thật không nhất định có thể đâm chết hắn, nhưng sẽ như đám ruồi bọ cứ vây quanh hắn, ong ong không ngừng bên tai hắn, mãi không thể trốn thoát. Hắn lo lắng nhất là ám vệ kia. Người nọ giống như độc xà, ẩn núp ở chỗ bóng ma. Hắn có thể cảm giác được tồn tại của ám vệ này, lại không biết hắn đang ẩn núp ở nơi nào. Cho nên, tiểu kiếm xanh biếc này vẫn công kích hắn, khiến hắn ứng đối khó khăn, tạo cơ hội cho ám vệ kia. Đến lúc đó một khi xuất hiện sơ hở, ám vệ sẽ đâm chết hắn. Hắn phóng lên núi cao, cũng không phóng thẳng mà vòng quanh ngọn núi, từ từ tới gần. Bọn họ cách ngọn núi không phải quá xa, nếu trực tiếp bay đi, hai ba nháy mắt có thể xông lên. Đến lúc đó, kết cục không quá hoàn hảo, hắn là người đầu tiên tiến lên, giáp mặt với đám quái vật cường đại, trước sau đều có công kích, hắn sẽ chết trong nháy mắt. Hắn bay vòng quanh như vậy, từ từ tới gần, như vậy những quái vật kia không nhất định tập trung vào hắn. Khí thế đám người Mạnh Li như hồng, không ngừng phóng thích công kích, có lẽ tồn tại cường đại kia sẽ tập trung vào mấy người bọn họ. - Mạnh Li, tiểu kiếm màu xanh biếc này không tồi, nhưng vẫn kém hơn Thiên Vũ Kiếm của Tô Nguyệt Cầm một chút! Lục Ly vừa chạy vừa lớn tiếng nói: - Thiên Vũ Kiếm kia phi thường cường đại, lúc ấy ta còn vươn tay thưởng thức một phen. Ưm… đúng rồi, có lẽ ngươi không biết, làn da của Tô Nguyệt Cầm vô cùng mềm mại, bóng loáng như ngọc … - A, a, a! Lời nói của Lục Ly khiến Mạnh Li càng thêm phát cuồng. Hắn ái mộ Tô Nguyệt Cầm đã rất nhiều năm rồi, xem như thanh mai trúc mã với Tô Nguyệt Cầm, từ nhỏ đã ái mộ nàng. Nhiều năm qua, Tô Nguyệt Cầm đối xử với hắn lúc gần lúc xa, khiến hắn thống khổ không chịu nổi. Hiện tại Lục Ly lặp đi lặp lại những lời khinh nhờn nữ thần của hắn của như vậy, điều này làm sao khiến hắn không tức giận? Chủ nhục thần tử, Tào thống lĩnh và Long thống lĩnh cũng nổi giận không thôi. Nhất là vây công Lục Ly lâu như vậy, tuy đánh trúng hắn vài lần, nhưng không tạo thương thế nặng nề gì cho Lục Ly. Hai người tự xưng là chiến lực không tồi, hiện đều giết không được một võ giả Nhị Kiếp, điều này khiến hai người cảm thấy thật mất mặt. Nội tâm giận dữ không thôi, hai người cũng không để ý Lục Ly đã dẫn dắt bọn họ vòng qua nhiều vòng như vậy. Bọn họ không cảm giác, Phùng Bưu ẩn núp gần đó lại cảm thấy không thích hợp. Hắn là thích khách đỉnh cấp, có trực giác hơn người với nguy hiểm. Hắn có thể cảm giác đỉnh núi có nguy hiểm, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa, không thể cảm ứng rõ ràng. - Công tử! Hắn nghĩ nghĩ, truyền âm nói với Mạnh Li: - Có cần ta ra tay giúp không? Ta có thể một kích đâm chết hắn! - Không cần! Mạnh Li đang nổi giận trong lòng, làm sao để Phùng Bưu nhúng tay vào? Hơn nữa phi kiếm của hắn lại lần nữa lưu lại vết thương trên người Lục Ly, hắn tự tin cuối cùng có thể giết chết Lục Ly.