Mục lục
Long Đế Bất Diệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4586 Các ngươi đều sẽ chết
Phục Mạc cười tươi nâng ba người lên, nói: - Ba vị không cần như vậy, ba vị đều là kỳ tài hiếm có, các vị đừng lo, chờ về đến Hổ Nha Sơn, hội trưởng tuyệt đối sẽ khiến ba vị vừa lòng. Vũ Dương nhẹ gật đầu nói: - Vậy về sau nhờ chư vị đại nhân chăm sóc nhiều hơn. - Tốt, tốt, tốt! Bốn vị trưởng lão đều nhìn ba người Vũ Dương, cười tươi rói, được ba người này tương đương có được một chiến trận mạnh. Thiên Hà Hội hiện tại rất cường đại, được đến chiến trận thì sức chiến đấu sẽ tăng mạnh, lặng lẽ phát triển mấy nghìn năm không chừng có thể trở thành siêu cấp thế lực lớn như Tất tộc, hùng bá phía nam. Vèo! Khi bốn trưởng lão đặt sự chú ý vào ba người Vũ Dương thì vang tiếng ngâm khẽ, một luồng sát khí khủng bố ập đến. Bốn trưởng lão đột nhiên bừng tỉnh, nhưng bọn họ phản ứng đã muộn, một cây trường thương đã hung hăng đâm vào lưng trưởng lão đứng bên trái. Một cường giả một lòng cầu chết làm bất cứ chuyện gì đều sẽ không có điều cố kỵ. Mục tiêu của Thiên Vấn là xử lý một trưởng lão, chỉ cần xử được một tên là đáng giá, nếu có thể giết thêm thì lời to. Thiên Vấn biết rõ một điều, muốn xử lý một trưởng lão thì quan trọng nhất là khiến bọn họ thả lỏng cảnh giác, dời sự chú ý của bọn họ, đánh lén ở khoảng cách gần là tốt nhất. Cho nên hắn đầu hàng, hắn còn chủ động phong ấn Nguyên Lực của mình, giao ra không gian giới, giải tán Vấn Tiên Cung, những thứ này đều là thủ đoạn làm đối diện thả lỏng cảnh giác. Bấy nhiêu vẫn chưa đủ! Thiên Vấn biết bốn cường giả Thiên Hà Hội xem trọng nhóm Vũ Dương nhất, vì vậy khi Phục Mạc kêu ba người đi qua, Thiên Vấn biết rằng cơ hội đến. Hắn không có bất cứ do dự, khiến Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch, Vũ Dương đi qua. Thiên Vấn đã từ bỏ ba người, hắn một lòng cầu chết, cái gì đều mặc kệ. Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch, Vũ Dương giống như món thần binh Chí Tôn, hấp dẫn sự chú ý của mấy trưởng lão, Thiên Vấn ngang nhiên ra tay, một kích trúng mục tiêu. Bùm! Trường thương rung rung, Nguyên Lực cường đại rót vào trường thương, thân thể của trưởng lão kia thoáng chốc nổ tung, nháy mắt tử vong. Tất cả quân sĩ ngây người, mới rồi còn yên ổn mà sao bỗng phát sinh biến cố lớn như vậy? Thiên Vấn bị điên à? Không muốn sống sao? - Đúng vậy! Chúng quân sĩ nhìn thấy điên cuồng trong mắt Thiên Vấn, trong lòng đều hiện ra một ý niệm —— Thiên Vấn vốn đã không muốn sống, tất cả điều này đều là hắn diễn xuất ra, hôm nay hắn muốn liều mạng một trận. - Chết đi! Phục Mạc tức giận, hai chí cường giả khác phản ứng lại, điên cuồng công kích Thiên Vấn. Mạc Thiên Thiên phản ứng nhanh nhất, kéo Vũ Dương, Loan Tịch lùi qua một bên. Nhóm Lê Hành phản ứng lại, hắn hét to một tiếng: - Mọi người tản ra chạy trốn! Thiên Vấn nổi điên, Thiên Hà Hội đã chết một trưởng lão, quân đội của Thiên Hà Hội chắc chắn cũng ra tay, nếu bọn họ còn chưa trốn thì kết cục sẽ rất thảm. - Giết! Quả nhiên, quân đội của Thiên Hà Hội trông thấy nhóm Lê Hành trốn lập tức điên cuồng truy sát mà đến. Bọn họ cho rằng Thiên Vấn là giả đầu hàng, quân đội của Vấn Tiên Cung chắc chắn cũng như vậy. Mặc kệ có phải hay không, giết trước tính sau. Nhóm Vũ Dương bị mấy chục quân sĩ vây quanh, đám quân sĩ cũng không thèm quan tâm gì nữa, chỉ lo công kích. Bọn họ không quan tâm cao tầng Thiên Hà Hội có xem trọng Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch, Vũ Dương hay không, phải bắt giữ hoặc giết chết ba người này. Ba chí cường giả vây công Thiên Vấn, Thiên Vấn thì chỉ muốn chết, cho nên chiến đấu rất thoải mái, điên cuồng công kích, đều là sát chiêu đồng quy vu tận. Ba cường giả ngược lại có chút lo đầu lo đuôi, trong một chốc không giết Thiên Vấn được. Bên kia, một số võ giả nhóm Lê Hành chạy trốn, bọn họ mới vừa bay ra mấy nghìn dặm, đằng trước xuất hiện trên nghìn quân sĩ chặn cả đám lại. Thiên Hà Hội để lại hậu chiêu, có quân đội ở bên ngoài mai phục, xem tình huống nếu không giết ra trùng vây thì không ai trong nhóm Lê Hành chạy thoát được. Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch, Vũ Dương rất khốn khổ, vây quanh bọn họ chỉ có mấy chục võ giả, nhưng một đống Thánh Hoàng. Vũ Dương chắn ở đằng trước nhất, Mạc Thiên Thiên phụ trợ hắn, Loan Tịch phối hợp công kích. Tổ ba người thành một tiểu chiến trận, miễn cưỡng còn có thể tự bảo vệ mình, muốn phá vòng vây thì khó như lên trời. Bởi vì vòng ngoài còn có mấy trăm quân sĩ như hổ rình mồi, là đề phòng bọn họ phá vòng vây ra ngoài. - Xong rồi... Nhóm Vũ Dương lòng chùng xuống, cục diện hôm nay e rằng sẽ chết ở đây. Thiên Vấn giết một trưởng lão Thiên Hà Hội, giải thích thế nào cũng không rõ. Quân sĩ Thiên Hà Hội vây công Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch, Vũ Dương, nhóm Phục Mạc đều không nói gì, việc này chứng minh bọn họ hoàn toàn nổi giận, mặc kệ đám quân sĩ vây giết ba người. Ầm ầm ầm! Vũ Dương cũng không thèm quan tâm gì nữa, dù sao phải chết, vậy thì đánh cho oanh liệt sướng tay. Lúc trước Vũ Dương còn giữ sức, hiện tại dùng hết thủ đoạn, một chiêu đánh chết hai Thánh Hoàng ở phía trước. - Ài. Mạc Thiên Thiên khe khẽ thở dài, cũng không giữ sức nữa, bọn họ đến Tiên Vực là vì rèn luyện, vì tăng lên. Hơn nữa đều trẻ tuổi khí thịnh, cho nên bọn họ kỳ thực là không quá vui vẻ đầu hàng kẻ địch. Nếu cục diện đã biến thành như vậy, vậy cứ chiến, chết ở đây coi như số phận của họ. Tình hình cuộc chiến tùy theo thời gian trôi qua rất nhanh bắt đầu phát sinh chuyển biến, Thiên quân sĩ Thiên Hà Hội kia đã thương vong hơn một nửa. Thiên Vấn đầy rẫy vết thương, nếu không phải sợ hắn trước khi chết cắn một miếng thì hắn đã sớm bị giết. Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch, Vũ Dương đều bị thương, bọn họ học được rất nhiều thủ đoạn ở Tử Thần, bản thân đều là đại tộc nên có rất nhiều thần thông, nếu không giờ phút này cũng chết rồi. - Đánh hay lắm! - Thiên Hà Hội có ổn không vậy? Lâu như thế còn chưa giết được Thiên Vấn? - Ba Thánh Hoàng này mạnh dữ, xử lý mấy chục Thánh Hoàng rồi nhỉ? Hai nàng kia cay dữ. - Vấn Tiên Cung lần này xong rồi, xem tình huống thì không một ai trốn thoát được.
Chương 4587 Tiểu Bạch phát uy
- Ài, may mắn thành chủ không có dính dáng vào, Thiên Hà Hội hiện tại mạnh như vậy, chúng ta xen vào cũng bị làm thịt. - Chúng ta cá cược không? Ta cược trong vòng ba nén nhang Thiên Vấn sẽ bị giết! Trên tường Đào Nguyên Thành đứng đầy quân sĩ cùng cường giả, trên bầu trời cũng đều là võ giả, có mười vạn quân sĩ võ giả. Toàn bộ đều xem náo nhiệt, đại chiến như vậy phát sinh ở ngoài thành, bọn họ ở trong đại trận hộ thành, căn bản không cần lo lắng bị công kích, bọn họ tự nhiên vui vẻ xem kịch. Không chỉ riêng đám quân sĩ, còn có rất nhiều cường giả đều vươn ra thần niệm. Thiên Vấn lấy một chọi ba, đây là cơ hội học tập rất tốt, hơn nữa bọn họ cũng cần chú ý tình huống, tránh cho bị Thiên Hà Hội chơi xấu. Ầm! Quả nhiên, qua hai nén hương sau, Thiên Vấn bị Phục Mạc tìm được cơ hội một chiêu đánh chết. Thiên Vấn chết, cục diện xem như đã định, Lê Hành thấy cảnh này, trong mắt lộ ra một chút tuyệt vọng. Hắn khe khẽ thở dài, xòe tay, trầm giọng quát: - Đều dừng tay, chúng ta đầu hàng, chúng ta đầu hàng! Bên Vấn Tiên Cung chỉ còn lại hơn hai trăm võ giả, Thánh Hoàng chiếm đa số, Lê Hành là Thánh Hoàng hậu kỳ, sức chiến đấu rất mạnh, nên sức kêu gọi của hắn rất lớn, hắn vừa lên tiếng thì quân sĩ xung quanh không tấn công nữa. Quân sĩ Thiên Hà Hội ở bên kia cũng ngừng lại, nhìn hướng nhóm Phục Mạc, chờ mệnh lệnh của bọn họ. Phục Mạc bị thương, bị Thiên Vấn trước khi chết một kích đánh trúng, ánh mắt của hắn quét qua, vẻ mặt lạnh lẽo, lạnh lùng lắc đầu. - Giết! Một thống lĩnh thu được mệnh lệnh, rống lớn, lại lần nữa bắt đầu công kích. Nhóm Lê Hành thầm thở dài, chỉ có thể liều mình bắt đầu phản kích. Thiên Hà Hội không định nhận bọn họ, muốn chém tận giết tuyệt, bọn họ chỉ có thể tử chiến đến cùng. - Vũ Dương! Phục Mạc mặc kệ bên kia, ánh mắt nhìn qua Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch, Vũ Dương, thấy ba người đẫm máu, bị thương rất nặng, hắn lạnh lùng nói: - Các ngươi ba còn muốn ngoan cố chống lại đến cùng? Ngoan ngoãn đầu hàng, nếu không thì Thiên Vấn là kết cục của các ngươi! Phục Mạc vẫn rất xem trọng Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch, Vũ Dương, nhưng hắn hiểu lầm ba người, cho rằng vừa rồi nhóm Vũ Dương liên hợp với Thiên Vấn giả đầu hàng, cho nên ngữ khí tự nhiên sẽ không quá tốt. - Ha ha! Mạc Thiên Thiên nghe thấy lời nói của Phục Mạc thì khó chịu, lạnh lùng cười nói: - Khác đường thì không chung lối, chốn về của võ giả là tử vong, không có gì để nói. - Nếu các ngươi ngu xuẩn không nghe thì chết đi! Phục Mạc giận dữ, trường kiếm trong tay sáng lên, định tấn công. - Bọn họ sẽ không chết, ngược lại tất cả các ngươi phải chết! Vào thời khắc này, phương xa vọng lại tiếng quát như sư tử gầm, tựa như lôi đình nổ vang. Phục Mạc khựng người lại, nhìn qua, thấy một chiếc chiến thuyền bay đến với tốc độ siêu nhanh. Bảy cường giả đứng trên sàn thuyền, trên người cuồn cuộn sát khí, giống như bảy thanh bảo kiếm ra khỏi vỏ, gió lạnh thấu xương. Âm thanh chấn nhóm Phục Mạc ngây ra, toàn trường cũng lần lượt liếc mắt, muốn nhìn xem ai to gan đến thế, kiêu ngạo dữ vậy? Chỗ này là địa bàn của Thiên Hà Hội, thế lực xung quanh đều nhận được Tất tộc truyền lời, ai dám đến làm hỏng chuyện tốt của Tất tộc? Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch, Vũ Dương rùng mình. Vũ Dương lập tức nhìn hướng bên kia, Loan Tịch cùng Mạc Thiên Thiên không quay đầu mà nhìn nhau, trong mắt hai người trào lệ. Hai nàng quá quen thuộc âm thanh kia, lúc trước đã vô số lần cầu nguyện, hy vọng chủ nhân của âm thanh này có thể xuất hiện, giúp các nàng vượt qua kiếp nạn. Tuy rằng bọn họ trong lòng cũng rõ ràng, người này xuất hiện có lẽ cũng không thể thay đổi cái gì, nhưng vẫn vô cùng khát vọng sự xuất hiện của hắn. Hiện tại hắn thật sự đến! Hai người không dám nhìn, sợ là giấc mơ, nếu nhìn sẽ tỉnh mộng, nhìn thấy là ảo giác. Nếu đây là mơ thì bọn họ hy vọng vĩnh viễn không tỉnh lại. Bên cạnh vang lên tiếng hét to đầy vui sướng của Vũ Dương: - Lục Ly! Loan Tịch, Mạc Thiên Thiên từ từ chuyển ánh mắt qua chiến thuyền. Khi hai nàng thấy bóng dáng quen thuộc trên sàn thuyền thì thân thể mềm mại chấn động mạnh, theo sau nước mắt như vỡ đê trào ra. Lục Ly trở về, về ngay phút then chốt như vậy, khiến hai nàng cảm giác dù chết cũng đáng. Hai nàng không quan tâm gì nữa, gắt gao nhìn chằm chằm Lục Ly, không chịu dời đi tầm mắt. - Lục Ly? Phục Mạc ngây ra, cái tên nghe hơi quen, hắn có chút ấn tượng với người này. Dường như Lục Ly đã mất tích vài năm? Không ngờ xuất hiện vào lúc này, còn mang theo sáu cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn. - Cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn kia rất trẻ tuổi, chẳng lẽ là công tử của đại tộc? Phục Mạc nhìn Tiểu Bạch, thấy vẻ mặt kiệt ngạo bất thuần của Tiểu Bạch, trên người cuồn cuộn sát khí, hắn vốn muốn trực tiếp ra tay chém giết Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch, Vũ Dương, nhưng suy nghĩ một hồi thì do dự. Phục Mạc phất tay ra sau lưng, một đám Thánh Hoàng bao vây Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch, Vũ Dương. Phục Mạc nhìn chằm chằm vào Tiểu Bạch, hỏi: - Chư vị đến từ đâu? Chúng ta là Thiên Hà Hội, chúng ta là thế lực phụ thuộc của Tất tộc, xin chư vị nể mặt, về sau sẽ báo đáp hậu hĩnh. Phục Mạc không để ý Lục Ly, cho rằng Lục Ly đầu phục công tử của một đại tộc, cho nên Tiểu Bạch hẳn là người cầm đầu, giao tiếp đàng hoàng với Tiểu Bạch thì mọi chuyện có thể bàn lại. Lục Ly trông thấy nhóm Vũ Dương bị bao vây thì cau mày, ngẫm nghĩ, truyền âm vài câu với Tiểu Bạch. Tiểu Bạch nhẹ gật đầu, rất là trương cuồng nói: - Ngươi quản chúng ta đến từ đâu, thả ba võ giả kia qua đây, chúng ta không quan tâm chuyện khác, nếu không thì tự gánh lấy hậu quả. - Hưm? Sắc mặt đám người Phục Mạc lạnh xuống, bọn họ biết rõ tầm quan trọng của Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch, Vũ Dương, lần này chủ yếu là vì ba người này. Nếu không phải vừa rồi quá tức giận, chắc chắn Phục Mạc không nỡ giết bọn họ. Bây giờ có công tử của một đại tộc đòi ba người, Phục Mạc tự nhiên không cho, dù phải giết cũng không để người khác hưởng.
Chương 4588 Tiểu Bạch phát uy (2)
Phục Mạc hầu như không suy nghĩ đã lạnh lùng nói: - Không thể thả ba võ giả này, bọn họ giết nhiều võ giả của Thiên Hà Hội chúng ta, Thiên Hà Hội tuyệt đối không nuốt trôi cơn tức này! Vèo! Tiểu Bạch bay ra chiến thuyền, Vũ đại nhân đi theo phía sau hắn, bốn cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn khác cũng bay lên, thành hình quạt chậm rãi bay tới, rất nhanh xếp thành một hàng đường thẳng ập đến. Lục Ly thì quay trở về khoang thuyền, đám người Phục Mạc chỉ lo chú ý nhóm Tiểu Bạch, không để ý Lục Ly. Sau khi Lục Ly đi vào khoang thuyền thì hoàn toàn quên hắn. Lục Ly đi vào liền thả ra vô ngân đạo, theo sau lặng lẽ âm thầm vòng ra sau đám võ giả. Nguyên nhân không có trực tiếp ra tay thì Lục Ly lo lắng nhóm Vũ Dương bị giết. Ba người Vũ Dương cách Phục Mạc không xa, trên người bị thương nặng, Phục Mạc tùy tay một kích là ba người sẽ chết ngay, Chủ Thần cũng không cứu được. Tiểu Bạch chậm rãi sấn tới trước, cực kỳ ngông cuồng nói: - Thiên Hà Hội các ngươi là cái thá gì, Tất tộc là cái thá gì? Dù là Nguyệt gia cũng chẳng là gì với tiểu gia. Tiểu gia hỏi ngươi câu cuối, có chịu thả ngươi không? Nếu không thả thì tiểu gia bắt đầu giết! Tiểu Bạch quá cuồng, nói thẳng Tất tộc là cái thá gì, khiến võ giả ở xung quanh và đám võ giả trong Đào Nguyên Thành xáo động. Chẳng lẽ công tử trẻ này đến từ siêu cấp đại tộc? Nguyệt gia? Nam Cảnh có mấy Nguyệt gia, nghe giọng điệu của Tiểu Bạch chẳng lẽ nói đến Nguyệt gia của Nam Cảnh Chi Vương? Tiểu công tử này rốt cuộc có lai lịch gì? Sao láo thế? - Chắc khoác lác thôi? Phục Mạc chưa thấy hình của Tiểu Bạch, hắn ngẫm nghĩ, cho rằng Tiểu Bạch khoác lác. Nguyệt gia là gia tộc Nam Cảnh Chi Vương, đây là hào môn đứng đầu nhất Tiên Vực, Nguyệt gia mà không là cái thá gì thì chẳng lẽ Tiểu Bạch là hậu đại của Chủ Thần? Quả thực vớ vẩn! Phục Mạc nháy mắt với một trưởng lão, trưởng lão kia lập tức truyền âm với một chí cường giả trong Hồ Thạch Mãnh, bắt đầu cầu viện. Bên Tiểu Bạch có sáu cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn, bên bọn họ chỉ còn lại ba người, Phục Mạc bị thương, nếu đánh nhau thì ba người chắc chắn không chịu nổi. Trong Đào Nguyên Thành có bảy, tám chí cường giả, chỉ cần Đào Nguyên Thành nguyện ý hỗ trợ thì sợ gì nhóm Tiểu Bạch? Đàm phán với Đào Nguyên Thành cần thời gian, bên Phục Mạc bắt đầu câu giờ, hắn chắp tay hỏi: - Chư vị rốt cuộc đến từ đâu? Chỉ cần báo cho tại hạ thì có khả năng sẽ thả người. - Ngươi là cái thá gì? Tiểu Bạch kiêu căng nói: - Chỉ bằng vào ngươi cũng có tư cách hỏi lai lịch của tiểu gia? Một câu thôi, có thả không? Không thả thì chúng ta ra tay. - Chuyện này... để ta suy nghĩ. Phục Mạc thoạt trông có chút chần chừ, ánh mắt liên tục liếc sang trưởng lão bên cạnh, muốn đợi hắn xác định Đào Nguyên Thành có chịu hỗ trợ không. - Được rồi! Vài giây sau, trưởng lão đứng bên cạnh trên mặt lộ ra nét vui mừng, hắn nhẹ gật đầu, Phục Mạc cảm thấy tự tin tăng lên nhiều. Cơ hồ cùng lúc đó, màn sáng trong thành lóe sáng rồi biến mất, năm bóng dáng trong thành phóng lên cao. Trưởng lão của Thiên Hà Hội thuyết phục được cường giả của Đào Nguyên Thành, cường giả bên này nguyện ý hỗ trợ phần lớn là vì nể mặt Tất tộc. Vừa rồi Tiểu Bạch nói Tất tộc là cái thá gì đã chọc giận cường giả của Đào Nguyên Thành. Đào Nguyên Thành không đắc tội Tất tộc nổi, miễn cưỡng xem như thế lực phụ thuộc, nếu bị Tất tộc biết có võ giả nhục mạ bọn họ mà Đào Nguyên Thành thờ ơ thì bọn họ sẽ có rắc rối lớn. - Ra tay! Màn sáng trong thành trì biến mất cũng là lúc Tiểu Bạch rống to một tiếng, thân thể lóe tia sáng trắng, biến về bản thể. Bản thể hắn rất nhỏ, nhưng hắn há mồm phát ra tiếng rống kinh thiên, trên đỉnh đầu xuất hiện một hư ảnh to lớn. Hư ảnh này giống hệt bản thể của Tiểu Bạch, nhưng to gấp nghìn lần, có ma lực kỳ dị khiếp hồn người. Hư ảnh ngửa mặt trời rít gào, mở ra miệng rộng, bụng cũng nhanh chóng xẹp xuống. - Cái này... Khi hư ảnh mở ra miệng rộng, tất cả võ giả đều cảm giác linh hồn rung động, cảm giác toàn bộ thế giới vào thời khắc này biến mất, chỉ còn lại hư ảnh khổng lồ kia. Cảnh tượng tiếp theo khiến tất cả võ giả đều trợn mắt há hốc mồm, hư ảnh Tiểu Bạch há mồm phun ra một luồng khí màu trắng, luồng khí chớp mắt bao phủ Phục Mạc vào. Phục Mạc dường như ngây người, căn bản không biết trốn tránh, mặc cho dòng khí màu trắng bao phủ. Sau khi Phục Mạc bị bao phủ thì không bị gì, chẳng qua thân thể như bị trói buộc, hoàn toàn không thể động. Bụng của hư ảnh nhanh chóng phình to, dòng khí trắng bay ngược về, Phục Mạc bị kéo bay về theo, cuối cùng Phục Mạc bị hư ảnh... nuốt vào miệng rộng. Qua một giây, bản thể Tiểu Bạch tỏa ánh sáng trắng, hư ảnh bên trên biến mất. Khiến chúng cường giả trố mắt líu lưỡi là Phục Mạc bị hư ảnh Tiểu Bạch nuốt vào cũng biến mất, giữa không trung chỉ còn lại một chiếc nhẫn không gian, một thanh trường kiếm, còn có một bộ giáp hoa lệ. Trường kiếm là vừa rồi Phục Mạc cầm trong tay, áo giáp cũng giống như bộ hắn mặc, nhẫn không gian lơ lửng ở giữa không trung tỏa thần quang. Sao tổng như... chủ nhân chết nên tự động thoát khỏi? Vô số thần niệm quét đến, rất nhanh đều nhận định một sự thực, đó là Phục Mạc đã chết. Phục Mạc bị giây giết, không phải đánh lén, là đường đường chính chính giây giết, khiến người không cách nào kháng cự. - Đây là... thần thông gì vậy? Có thể giây giết cùng cấp? Tất cả cường giả và quân sĩ đều ngơ ngẩn, đám chí cường giả bay lên từ Đào Nguyên Thành cũng bị dọa, một chiêu giây giết một cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn, Tiểu Bạch chẳng lẽ là Đại Viên Mãn? Phục Mạc không phải cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn bình thường, vị này xếp hạng rất cao trong Thiên Hà Hội, sức chiến đấu rất mạnh. Ngay cả hắn đều bị giây giết, vậy Tiểu Bạch có thể giây giết tất cả chí cường giả. Vèo vèo! Khi đám cường giả, quân sĩ ngây người thì bốn cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn đi theo Tiểu Bạch hành động, hai người một tổ chia nhau tấn công một trưởng lão Thiên Hà Hội. Chỉ có Vũ đại nhân không động, thủ hộ bên cạnh Tiểu Bạch.
Chương 4589 Không cùng một cấp độ
Oong! Cơ hồ cùng lúc đó, một bóng người xuất hiện cạnh nhóm Vũ Dương, Lục Ly thả ra vô ngân đạo thì tiềm ẩn lại đây, đến chỗ ba người, giọng hắn vang lên: - Đều đừng kháng cự! Một lực hút truyền đến, nhóm Vũ Dương biết là Thần Khí không gian, đều không có kháng cự bị Lục Ly thu vào. Quân sĩ quanh đó rốt cuộc phản ứng lại, toàn bộ định công kích Lục Ly. Nhưng mà! Không đợi bọn họ công kích, trong người Lục Ly tuôn ra ngọn lửa, nhiệt độ cao khủng bố ập đến, mười mấy Thánh Hoàng đứng gần lập tức bốc lửa, không ngừng gào thét. Thánh Hoàng khác ở gần đó cũng bị thương, bọn họ hoảng loạn lùi lại phía sau, võ giả ở vòng ngoài hơn nữa đều bị dọa, điên cuồng lùi lại phía sau. - Ha ha! Lục Ly cười khẽ, thả ra vô ngân đạo, theo sau thân thể biến mất ở giữa không trung. Tiểu Bạch cùng bốn chí cường giả, Lục Ly cơ hồ hành động cùng một lúc. Vừa rồi Lục Ly truyền âm với Tiểu Bạch là vì phối hợp hành động lần này, cứu Mạc Thiên Thiên, Loan Tịch, Vũ Dương trước, đánh chết cường giả của Thiên Hà Hội không quá quan trọng. Kế hoạch rất thành công, thậm chí vượt qua kế hoạch của Lục Ly. Sau khi tiềm ẩn trở về, Lục Ly phát hiện kế hoạch của mình hơi dư thừa. Lục Ly không ngờ Tiểu Bạch mạnh mẽ đến thế, một hơi diệt Phục Mạc. Lục Ly cứu ra nhóm Vũ Dương đã không quá quan trọng trong mắt đám quân sĩ. Bọn họ chỉ nhìn thoáng qua rồi chuyển sang nhìn Tiểu Bạch, và bốn chí cường giả đang đánh nhau. Mấy chí cường giả của Đào Nguyên Thành không nhúc nhích, trong mắt tràn đầy kiêng kỵ. Sức chiến đấu của cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn thật ra xấp xỉ như nhau, tối đa có trọng điểm vào công kích, có trọng điểm vào phòng ngự, có trọng điểm vào linh hồn. Cho nên cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn rất khó đánh chết cường giả cùng cấp bậc, trừ phi tình huống đặc biệt như tập kích, hay là hai công kích một. Tiểu Bạch đánh chết trực diện đường đường đường chính chính, Phục Mạc là cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn khá mạnh, cho nên rất dọa người. Quan trọng nhất là Phục Mạc bị hư ảnh nuốt vào, tiếp đó lặng lẽ chết, điều này rất kỳ dị. Thiên phú thần thông của tiên thú! Trong đầu đám võ giả hiện ra ý nghĩ này, vắt óc suy nghĩ toàn bộ Tiên Vực có chủng tộc tiên thú nào có thần thông mạnh như vậy? - Trở về! Chỉ qua hai giây, một chí cường giả của Đào Nguyên Thành dường như nhớ đến điều gì, hắn hoàn toàn thay đổi sắc mặt trầm giọng quát một tiếng, đảo ngược xuống. Cường giả khác đều phục tòng mệnh lệnh đi theo bay về, trong thành trì lại mở ra đại trận hộ thành. Một chí cường giả ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ nhìn cường giả Đào Nguyên Thành ra lệnh, hỏi: - Nhị trưởng lão, tình huống gì? Nhị trưởng lão liếc hướng Tiểu Bạch, môi mấp máy nói: - Các ngươi đã quên chuyện xảy ra hơn năm nghìn bảy trăm năm trước sao? - Hơn năm nghìn bảy trăm năm trước? Mấy chí cường giả chớp chớp mắt, có chút mơ hồ, một chí cường giả tỉnh ngộ lại, giật mình kêu lên: - Nhị trưởng lão, ngươi đang nói Đông... - Suỵt! Nhị trưởng lão làm động tác tay, những trưởng lão khác trong mắt đều lộ ra vẻ hoảng sợ, suy nghĩ một hồi phát hiện dường như rất giống với tin đồn. Hơn năm nghìn bảy trăm năm trước phát sinh một việc lớn, Đông Cảnh Chi Vương huyết tẩy một đại tộc, diệt ba Đại Viên Mãn, hơn nữa hắn giây giết ba Đại Viên Mãn. Trận chiến ấy cũng không có quá nhiều võ giả vây xem, đại tộc kia cơ hồ đều bị diệt sát. Nhưng có mấy con cá lọt lưới đồn ra ngoài, còn truyền ra sát chiêu khủng bố của Đông Cảnh Chi Vương, dường như hơi giống với Tiểu Bạch? Tức là, công tử trẻ này rất có thể là nhi tử của Đông Cảnh Chi Vương! - Đúng, đúng! Một trưởng lão gật gù nói: - Vừa rồi hắn nói Tất tộc là cái thá gì, Nguyệt gia chẳng là cái gì, chỉ có hắn mới có tư cách nói lời này. Những trưởng lão khác đều tỉnh ngộ lại, phía trước bọn họ không có suy xét đến điểm này, nếu như là nhi tử của Đông Cảnh Chi Vương thì đúng là có tự tin đó. Bởi vì năm đó Đông Cảnh cùng Nam Cảnh khai chiến, Đông Cảnh đánh cho Nam Cảnh chủ động cầu hòa. Đối với nhi tử của Đông Cảnh Chi Vương thì Nguyệt gia là tướng thua dưới tay, tự nhiên chẳng là cái gì. - Các ngươi ở lại đây, ta đi thỉnh thành chủ xuất quan, xem nên xử lý thế nào. Nhị trưởng lão để lại một câu rồi đi nhanh, không phải thỉnh thành chủ đến đối phó Tiểu Bạch, mà là xem làm sao bình ổn lửa giận của Tiểu Bạch, nếu không thì Đào Nguyên Thành hôm nay xong đời. Nhóm Tiểu Bạch chỉ có sáu cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn, Đào Nguyên Thành đông hơn nhiều, nhưng cho bọn họ một vạn lá gan cũng không dám ra tay với nhóm Tiểu Bạch. Đùa, đây là nhi tử của Đông Cảnh Chi Vương, đừng nói bọn họ, dù là Tất tộc hoặc Nguyệt gia cũng không dám động một sợi lông của Tiểu Bạch. Vị tiểu gia này đi ngang Nam Cảnh cũng không có cường giả dám động hắn. Nếu không thể động Tiểu Bạch, vậy chỉ có thể rụt đuôi, thái độ nhận hèn phải tốt, tư thế xin lỗi phải đẹp mắt một chút. Lỡ như vị Đông Cảnh thiếu chủ tức giận muốn diệt bọn họ, bọn họ cũng chỉ có thể đứng chờ chém. Bọn họ có thể phản kháng, hoặc nên nói bọn họ liều mạng có thể giết Tiểu Bạch, nhưng đến lúc đó bị diệt không chỉ có bọn họ, mà là toàn bộ tộc nhân của họ. Không cần Đông Cảnh Chi Vương ra tay, Nguyệt gia sẽ xuống tay. Chiến đấu bên ngoài rất nhanh có kết quả, Tiểu Bạch mang theo mấy cường giả sao có thể quá yếu? Hai đánh một quá dễ dàng, hai trưởng lão Thiên Hà Hội đã bị thương, phỏng chừng rất nhanh sẽ bị diệt. Chiến đấu bên nhóm Lê Hành đã dừng từ lâu, đám người Lê Hành không trốn, rất nhiều võ giả nhìn thấy Lục Ly xuất hiện đều cực kỳ kích động, một số võ giả còn nhớ mặt Lục Ly. Lê Hành và mấy công tử của Tử Thần lộ vẻ mặt vui sướng sống sót sau tai nạn. Trong mắt Lê Hành còn có một loại cảm xúc, đó là dày đặc đố kỵ. Lục Ly biến mất mấy năm, có thể mang theo mấy cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn trở về? Người này là thiên mệnh chi tử sao? Tất cả chuyện tốt trên thế giới này đều bị hắn chiếm cứ rồi sao?
Chương 4590 Hai bên trái phải
Ban đầu trong Tử Thần, Lê Hành vốn là trung tâm của thế hệ trẻ, sau khi Lục Ly đến thì chiếm lấy địa vị của hắn, rồi đến Tiên Vực, Lục Ly dễ dàng lên cao thành trung tâm của Vấn Tiên Cung, lại đè đầu hắn. Hiện tại, hắn cảm giác Lục Ly đã hoàn toàn vượt qua hắn, hắn không cùng cấp độ với Lục Ly. Chốc lát sau, hai cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn bị xử lý. Quân sĩ của Thiên Hà Hội đã sớm chạy gần hết, chỉ còn lại mấy chục người phe tử trung. Bùm bùm bùm! Một chí cường giả tiện tay giải quyết luôn vài quân sĩ còn sót lại, thu hết nhẫn không gian rồi bay về. Tiểu Bạch đã biến thành hình người, hắn nhìn Lục Ly, hỏi: - Phá thành này không? Vừa rồi có mấy chí cường giả từ trong thành này bay ra, rõ ràng chuẩn bị hỗ trợ, tính khí của Tiểu Bạch không quá tốt. Nếu Lục Ly nói phải phá thì Tiểu Bạch sẽ diệt thế lực của Đào Nguyên Thành. - Thôi đi! Lục Ly suy nghĩ một hồi lắc đầu, cường giả của thành trì này tuy có ý tưởng nhưng cuối cùng không ra tay, Lục Ly lười giết. Hắn cảm thụ được sát tính của Tiểu Bạch rất nặng, nếu phá thành thì phỏng chừng trong thành sẽ sinh linh đồ thán. Oong! Vào thời khắc này, màn sáng trong thành đột nhiên mở ra, bảy chí cường giả bay ra khỏi thành. Lục Ly híp mắt lại, hắn không định gây sự, chẳng lẽ đám ngố Đào Nguyên Thành tính chơi? Trong mắt Tiểu Bạch tăng vọt sát khí, ánh mắt khó chịu nhìn đám cường giả, nói thật lòng, hắn thật sự không quan tâm, hắn liều mạng thì một mình dư sức diệt bảy chí cường giả. Đám Lê Hành căng thẳng, bọn họ cho rằng đã vượt qua nguy cơ, nhưng không ngờ lại có phức tạp? Nếu nhóm Lục Ly không đánh lại thì có lẽ bọn họ không trốn được. Một lão nhân mặc áo hoa, đầu đội vũ quan từ xa đã cười tủm tỉm nói: - Chào chư vị đại nhân! Lão nhân bay đến trước mặt nhóm Lục Ly, Tiểu Bạch, bảy chí cường giả chủ động khom người vái chào, thái độ cung kính vô cùng. - A? Đám người Lê Hành xoe tròn mắt, lúc trước Thiên Vấn mang theo bọn họ lại đây, Đào Nguyên Thành rõ không giúp bọn họ. Sau đó cường giả Đào Nguyên Thành định giúp nhóm Phục Mạc, sao chớp mắt đã thay đổi thái độ nhanh như vậy? Lão nhân đội vũ quan khom người vái chào rồi nhìn Tiểu Bạch, phi thường khách khí nói: - Vị này chính là Lục công tử? Tại hạ là thành chủ của Đào Nguyên Thành, Kỳ Đông Liễu, lúc trước lão hủ luôn bế quan, thuộc hạ không hiểu chuyện, nghe nói mạo phạm chư vị? Lão hủ cố ý lại đây thỉnh tội, muốn đánh muốn giết tùy ý Lục công tử! Thái độ của thành chủ Đào Nguyên Thành rất tốt, làm tư thái nhận đánh nhận phạt, cho dù Tiểu Bạch muốn giết năm chí cường giả đều tùy ý. Đây là cách làm rất thông minh, sát khí trong mắt Tiểu Bạch rõ ràng giảm xuống. Tiểu Bạch bĩu môi lười để ý, ánh mắt nhìn qua Lục Ly, ý tứ là Lục Ly làm chủ. Lục Ly suy nghĩ một hồi, lúc nãy hắn đã không muốn truy cứu, thành chủ Đào Nguyên Thành hiểu chuyện như vậy, thôi thì bỏ qua chuyện này. Nhưng nếu người khác chủ động đưa mặt lên cho bọn họ đánh mà hắn không đánh cũng uổng. Sẽ làm mất danh tiếng và thân phận của Tiểu Bạch, đòi bồi thường thì kỳ, có vẻ không phóng khoáng. Hắn mở miệng nói: - Mỗi người tự tát hai cái, việc này cho qua. Tiểu Bạch vừa nghe mắt sáng lên, gật đầu nói: - Lão đại nói đúng, cứ làm vậy đi! - Lão đại? Thành chủ Đào Nguyên Thành và mấy chí cường giả hơi híp mắt lại, lão đại của Lục Tiểu Bạch? Cấp Đế này lợi hại như vậy sao? Đám người Lê Hành suýt rớt tròng mắt. Trước đó Lê Hành cảm giác mình không cùng cấp bậc với Lục Ly, hiện tại cảm giác mình không có tư cách so sánh với Lục Ly. Lê Hành bỗng cảm thấy rất bi ai, cùng đi ra từ Tử Thần mà sao chênh lệch lớn quá vậy? - Tự tát mình hai cái? Mấy chí cường giả sắc mặt đỏ lên, tất cả võ giả đang nhìn, bọn họ bị nhục nhã như vậy thì về sau làm sao lăn lộn trong thành? Sau này còn có uy nghiêm gì nữa? Thành chủ Đào Nguyên Thành cũng ý thức được điểm này, cho nên cũng có chút chần chừ. Tiểu Bạch chờ một lúc thì tức giận, lạnh lùng hỏi: - Như thế nào? Không hài lòng sao? Hay là đổi loại khác? Thành chủ Đào Nguyên Thành bừng tỉnh, rối rít nói: - Vừa lòng, vừa lòng! Năm trưởng lão vừa bay ra liếc nhau, cắn răng giơ tay tát hai bên mặt trái phải. Bốp bốp bốp bốp bốp bốp! Vài tiếng vang trong trẻo, võ giả Đào Nguyên Thành ngây người, nhóm Lê Hành cũng ngây ngẩn. Nhóm Lục Ly hiện tại dữ dội đến thế sao? Không chiến mà khiến người cúi đầu? Đó là cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn, tự tát mình hai cái? Làm vậy khó chịu còn hơn giết bọn họ. - Được rồi, cút đi! Tiểu Bạch rất kiêu ngạo phất tay, mấy cường giả Đào Nguyên Thành như được đại xá, toàn bộ khom người vái chào bay về trong thành. Tiểu Bạch thế này mới khoát tay nói: - Lão đại, chúng ta trở lại chứ? - Đợi đã! Lục Ly nhìn qua nhóm Lê Hành, ngẫm nghĩ nói: - Vấn Tiên Cung đã không có, các ngươi nguyện ý đi theo ta thì qua đây, không muốn thì tự mình đi lang bạt. Lục Ly nói câu này chủ yếu là cho đám Lê Hành nghe, hắn không muốn quản quân sĩ của Vấn Tiên Cung. Đám Lê Hành nói sao thì đều đến từ Tử Thần, tuy rằng quan hệ không tốt, nhưng có thể chăm sóc được thì cố gắng, tiện tay thôi. - Chúng ta nguyện ý đi theo Lục đại nhân, quên mình phục vụ vì Lục đại nhân! Mười mấy quân sĩ của Vấn Tiên Cung lập tức trầm giọng nói, ai biết quanh đây có truy binh của Thiên Hà Hội không? Ai biết có thể chạy trốn được không? Nhóm Lục Ly lợi hại như vậy, một câu nói khiến trưởng lão của Đào Nguyên Thành tự tát mình, dù là hội trưởng Thiên Hà Hội cũng không uy phong bá khí được như vậy. Càng nhiều võ giả phản ứng lại: - Chúng ta nguyện đi theo Lục đại nhân, nguyện quên mình phục vụ vì Lục đại nhân! Đám Lê Hành nhìn nhau một cái, Lê Hành miễn cưỡng cười nói: - Lục Ly, lần này đa tạ ngươi, về sau xin chăm sóc nhiều hơn. Lê Hành cúi đầu, trong Tiên Vực mấy năm nay đã bẻ gãy ngạo cốt trong lòng hắn. Tiên Vực không dễ lăn lộn như Lê Hành nghĩ, muốn tìm cơ hội đột phá cần có môi trường tốt, đi theo Lục Ly rõ ràng sẽ có ngày lành. - Vậy đi thôi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK