Mục lục
Long Đế Bất Diệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3606 Trận chung kết
Vốn mấy người bọn họ đều không biết thông báo như thế nào với gia tộc sau khi trở về, không nghĩ rằng có vui mừng ngoài ý muốn. Người mua Quan Thiên Thu lên cấp cũng mừng như điên, cảm giác của bọn họ giống như con vịt đã bị luộc chín bay đi mất, sau đó con vịt này lại trở về, đồng thời mang về một con gà tây... - Nhân phẩm của tiểu tử này đúng là có vấn đề! Trên Thiên Tiên Phong, Vũ Đế thấy Lục Ly càng ngày càng không vừa mắt, hắn hừ lạnh nói: - Thay đổi thất thường, vì một món đế binh mà địch nhân đều có thể biến thành bằng hữu, loại nhân phẩm này dù tiến vào Thiên Đế Tông cũng là tai họa, ta kiến nghị bãi bỏ tư cách của hắn. - Quy củ là quy củ, hắn không có phá hư quy củ, chúng ta không thể bãi bỏ tư cách của hắn. Nhuế Đế lạnh nhạt nói một câu, sau đó bổ sung: - Hắn nói không sai, đây chỉ là luận võ mà thôi, không phải kẻ thù sống còn thật sự, đối với hắn thì người nào thăng cấp đều giống nhau, có thể cầm một món đế binh thì có gì không thể? Hằng Đế cũng gật đầu nói: - Cái này không thể nói rõ nhân phẩm có vấn đề, cũng không phá hư quy củ, không phải trước đó Quan Thiên Thu đã đâm đao sau lưng người khác sao? Chỉ cần nằm trong quy tắc thì không có gì đáng nói. - Hừm hừm! Vũ Đế hừ lạnh mấy tiếng nói: - Dù sao ta cứ nhìn tiểu tử này lại khó chịu, nếu hắn vào Thiên Đế Tông thì lão phu sẽ khiến cho hắn nhận hết vị đắng, tự mình lui tông. Luận võ ở một bên khác cũng đã kết thúc, sáu đội ngũ hiện ra, ba mươi vị trí đầu cũng ra đời. Cốc trưởng lão tuyên bố danh ngạch ba mươi vị trí đầu, trận chung kết cuối cùng sẽ cử hành vào nửa tháng sau, địa điểm ở Thiên Tiên Phong. Ý nghĩa của trận chung kết này là quyết định xem lần này ứng cử viên nào có thể gia nhập vào Thiên Đế Tông, đến lúc đó có thể trực tiếp cho người mười vị trí đầu thành đệ tử của Thiên Đế Tông, người từ thứ mười một đến thứ hai mươi sẽ trở thành đệ tử ký danh. ""Một vòng cuối cùng."" Lục Ly hít một hơi thật sâu, vận khí của hắn một đường đi tới cũng không tệ, hy vọng vận khí ở trận đấu cuối cùng cũng không quá kém. Lục Ly trở lại bên trong Thiên Đế Thành, nhưng sau khi nghỉ ngơi một ngày thì lập tức có người tìm tới cửa, người thứ nhất tìm tới là Hồ Thạch Mãnh. Thương thế của hắn đã khôi phục một chút, nhưng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, hắn vội vã tìm tới cửa, đợi sau khi Lục Ly mở cửa thì lập tức lôi kéo Lục Ly đi ra ngoài. - Sao thế Hồ ca! Ở trong thành, Lục Ly ngược lại không sợ Hồ Thạch Mãnh xằng bậy, nhìn dáng vẻ của hắn cũng không giống như muốn làm loạn. Hồ Thạch Mãnh vung tay lên nói: - Lục lão đệ, ngươi đừng hỏi nhiều, đi theo lão ca là được, chẳng lẽ lão ca sẽ hại ngươi sao? Đã gọi là lão đệ lão ca, Lục Ly cũng không tiện hỏi nhiều, đi theo Hồ Thạch Mãnh ra nhà trọ, một chiến xa hào hoa đậu bên ngoài, phía trước có sáu bảy con dị thú xinh đẹp kéo xe, phía sau còn có một đội quân đội, có thể nói khí phái phi phàm. Hồ Thạch Mãnh thân thiết lôi kéo Lục Ly lên xe, chiến xa phi nhanh đi, sau khi Lục Ly ngồi lên, cười tủm tỉm hỏi: - Hồ ca, ngươi định mang ta đi đâu thế? - Dẫn ngươi đến một chỗ tốt! Hồ Thạch Mãnh nhếch miệng cười nói: - Lão đệ, hôm nay ta tới bồi tội và tạ ân ngươi, ngày hôm nay ngươi đừng làm gì cả, nghe ca ca an bài được chứ? - Vậy được! Lục Ly không hỏi nhiều, Hồ Thạch Mãnh bị đánh hôn mê rồi bị truyền tống ra ngoài, chờ hắn tỉnh lại mới biết được mình cư nhiên lên cấp. Trước khi hôn mê hắn đã tuyệt vọng, sau khi tỉnh lại phát hiện bản thân từ địa ngục lên thiên đường, hỏi sao hắn không mừng? Cho nên tùy ý chữa bệnh một ngày rồi lập tức tìm Lục Ly báo ân. Lục Ly được đưa tới trang viên thoạt nhìn rất thông thường, trang viên này rất lớn, nhưng bề ngoài nhìn không quá khí phái, không có quân sĩ trấn thủ cửa, chỉ có một lão nô ở cửa đón khách. Một nữ nhân quyến rũ đứng ở cạnh thành bảo, người mặc bộ váy hoa lệ, nàng chờ nhóm người Hồ Thạch Mãnh xuống, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt, không có nịnh nọt, ngược lại như lão bằng hữu nói: - Mãnh công tử, vẫn quy củ cũ phải không? - Không phải! Hồ Thạch Mãnh khoát tay nói: - Lần này lên quy cách cao nhất cho ta, đây là khách quý của ta. - Vị này chắc là Lục công tử? Nữ nhân quyến rũ cúi người khẽ chào Lục Ly, nàng nói: - Nô gia tên Thanh Bình, là chưởng quỹ của Ôn Nhu Hương này. Hiện giờ Lục công tử nổi tiếng khắp Thiên Đế Thành, có thể tới Ôn Nhu Hương là vinh hạnh của chúng ta, về sau Lục công tử tới đây, chúng ta sẽ giảm giá hai chục phần trăm. - Thanh Bình, nàng hơi lố rồi đó. Hồ Thạch Mãnh bất mãn nói: - Ta tốn biết bao nhiêu Thần Thạch ở chỗ nàng, nàng mới bớt cho ta hai chục phần trăm, Lục Ly mới đến mà nàng trực tiếp bớt hai chục phần trăm cho hắn, nàng khinh thường ta, coi trọng vị Lục tiểu đệ này của ta sao? - Hồ công tử nói đùa. Thanh Bình phong tình vạn chủng liếc nhìn Lục Ly, nói: - Lục công tử tuổi còn trẻ, anh tuấn tiêu sái, tư thế hào hùng anh phát, tiền đồ tương lai không giới hạn. Thanh Bình lớn tuổi xấu xí, dù có chút ý tưởng thì Lục công tử cũng sẽ chướng mắt ta. - Ôn Nhu Hương, mộ anh hùng! Lục Ly sờ lỗ mũi một cái, có chút hiểu đây là đâu, chỗ này là một thanh lâu cao cấp hơn. Hắn chỉ cười cười đối với việc Thanh Bình và Hồ Thạch Mãnh chuyển hướng nịnh nọt, hắn vẫn luôn không quá thích loại địa phương này, nhưng nếu Hồ Thạch Mãnh đã dẫn hắn tới đây thì hắn cũng không tiện từ chối, nếu không sẽ làm Hồ Thạch Mãnh mất mặt. Mọi người đi vào, ngoài dự đoán của Lục Ly là bên trong không tràn ngập mùi son phấn, ngược lại rất nhã trí, bên trong có mấy nữ nhân khảy đàn nhạc khí, còn có bốn nữ nhân nhảy múa nhẹ nhàng ở chính giữa. Trên hai đài hoàng kim bày đầy quỳnh tương ngọc dịch linh quả, đợi khi hai người Hồ Thạch Mãnh và Lục Ly ngồi xuống, Thanh Bình vỗ tay một cái, có bốn nữ nhân đi tới.
Chương 3607 Trận chung kết
Lục Ly nhìn lướt qua, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, bốn nữ nhân đi tới tất cả đều là loại tuyệt sắc khuynh thành, hơn nữa hoàn toàn không có bất kỳ hơi thở phong trần, còn có khí chất đặc biệt. Thoạt nhìn bốn người này không phải nữ nhân thanh lâu, mà là tiểu thư cao cấp nhất. Bốn nữ nhân chia nhau đi tới, mỗi bên hai người, một người rót rượu cho Lục Ly, người còn lại đấm bóp cho Lục Ly, không có tận lực làm ra dáng vẻ lấy lòng, ngược lại như lão bằng hữu lâu năm, tạo nên một loại cảm giác thân thiết khó hiểu. Trên người của hai nữ nhân đều có mùi thơm nhàn nhạt, đây không phải là hương liệu, mà là mùi thơm từ cơ thể nữ nhân, phi thường dễ ngửi. Hồ Thạch Mãnh liên tục mời rượu, tính cách của hắn tương đối thẳng thắn, không có giấu giếm, nói cảm tạ Lục Ly đã hỗ trợ, bằng không hắn không cách nào thăng cấp, cũng không có mặt mũi trở về nhìn người trong gia tộc. Hắn nói rõ thiếu Lục Ly một nhân tình, chỉ cần hắn có thể làm được thì chắc chắn không chối từ. Lục Ly rất thích tính cách lòng ngay dạ thẳng này của Hồ Thạch Mãnh, hai người ăn uống no nê, Hồ Thạch Mãnh ôm hai nữ nhân đi vào gian phòng chơi đùa. Bên người còn ngồi hai giai nhân tuyệt sắc, có thể tùy ý thưởng thức, nhưng Lục Ly không có làm loạn, ngồi một hồi rồi cáo từ rời đi. Mới vừa trở về không lâu sau, Quan Thiên Thu lại phái người mời, Lục Ly trước đó đã đi tham gia yến hội của Hồ Thạch Mãnh, lần này không đi thì không hay, chỉ có thể lần nữa dự tiệc. Quan Thiên Thu mời rất nhiều công tử tiểu thư, không chỉ có Quan Thiên Thu, người của tổ hắn cũng tới, mỗi người xưng huynh gọi đệ với Lục Ly, thân thiết không ngớt, khiến cho Lục Ly không biết nói gì. Sau khi trở về từ tiệc rượu, Lục Ly lại thu được vài thiệp mời, nhưng lần này hắn không đi đâu, chỉ ở trong nhà trọ bế quan tu luyện. Tuy đã tiến vào ba mươi vị trí đầu, nhưng hắn không hề đắc chí, càng không có nhẹ nhõm, hắn biết rõ có thể đi tới hôm nay đều là do hắn hồng phúc ngang trời, vận khí tốt không có khả năng luôn đi theo hắn mãi. Nếu không toàn lực ứng phó trận chung kết tiếp theo, hắn sẽ dễ dàng bị loại bỏ. Đối với người của Vô Tận Thần Khư, đi vào Thiên Đế Tông có thể sẽ thay đổi vận mệnh cả đời bọn họ, có thể khiến cho gia tộc bọn họ lên như diều gặp gió. Nhưng với Lục Ly thì ý nghĩa hoàn toàn khác nhau, có thể đi vào Thiên Đế Tông hay không có liên quan đến việc hắn có thể cứu ra Lục Linh và Tượng Linh Lung hay không. Lục Linh còn quan trọng hơn mạng của hắn. Thời gian trôi qua rất nhanh, nửa tháng chớp mắt qua đi, trước thời gian nửa ngày Lục Ly rửa mặt một cái, còn ăn một bữa thật ngon, trạng thái tinh thần đạt đến đỉnh điểm. Diều duy nhất hắn hơi nuối tiếc là, tìm hiểu lâu như vậy, bí thuật linh hồn này vẫn chưa đại thành, sức chiến đấu cũng không có tăng lên. Theo mọi người một đường phi hành, đã tới Thiên Tiên Phong, lần này không phải hai màn hào quang, mà là năm màn hào quang, nhưng so sánh thì chúng nhỏ hơn nhiều. Rất rõ ràng! Đợt này không phải hỗn chiến, mà là một đấu một, lần này là muốn khảo nghiệm năng lực chân chính, đầu cơ trục lợi đều vô dụng. Nếu như không có sức chiến đấu cường đại thì rất khó lên cấp. Lân cận vẫn nghìn vạn người vây quanh như trước, đây là đợt tỉ võ cuối cùng, những người đó tất nhiên không có khả năng bỏ qua. Rất nhiều người đặt cược lớn, đặt người nào đứng nhất, người nào đứng nhì, loại tỷ số bồi này sẽ cao hơn một chút. Tông chủ Thiên Đế Tông lần này vẫn không tới, khiến cho mọi người rất thất vọng, nhưng lần này không chỉ tới ba Đại Đế, còn tới thêm hai Đại Đế, có thể thấy được Thiên Đế Tông coi trọng đại điển chiêu sinh như thế nào. Sau khi một tin tức lặng lẽ lan truyền ra, toàn trường đều sôi trào. Lần này hai Đại Đế của Thiên Đế Tông biểu lộ rõ, bọn họ sẽ từ trong mười vị trí đầu chọn ra một người làm đệ tử thân truyền. Trận chung kết còn chưa bắt đầu, sau khi tin tức truyền tới tai ba mươi người vào trận chung kết, toàn bộ người như hăng tiết gà, cảm giác nhiệt huyết sôi trào. Tin tức này truyền ra, bên Thiên Đế Tông không tỏ thái độ, nhưng không có lửa làm sao có khói, đã có lời đồn như vậy truyền ra ngoài, vậy khẳng định có hai Đại Đế có tâm tư như thế, nếu không thì làm sao có thể truyền ra lời đồn như thế. Đại Đế không phải là nhân vật mạnh mẽ nhất Vô Tận Thần Khư, nhưng Đại Đế cũng là nhân vật hết sức cường đại, có tài nguyên nhiều vô cùng. Chỉ cần trở thành đệ tử của Đại Đế Thiên Đế Tông, trong nháy mắt sẽ danh dương thiên hạ, nhận được bồi dưỡng đặc biệt của Thiên Đế Tông. Không đến mấy trăm mấy nghìn năm đã có thể trở thành một đời cường giả, không nói trăm phần trăm đột phá Đại Đế, chí ít vẫn có hy vọng rất lớn trở thành Chuẩn Đế. Có thể vào ba mươi vị trí đầu thì sức chiến đấu sẽ không quá yếu, thiên tư cũng sẽ không quá kém, nên chỉ cần được Thiên Đế Tông toàn lực đào tạo, khả năng trở thành một đời cường giả sẽ tăng lên nhiều. Trong lòng Lục Ly cũng nhiệt huyết như lửa, chỉ cần có thể trở thành đệ tử của một vị Đại Đế, mượn danh nghĩa cưới vợ, khả năng có thể mang Lục Linh và Tượng Linh Lung ra khỏi Nữ Thánh Tông sẽ cao hơn, cho nên Lục Ly âm thầm cắn răng chuẩn bị liều mạng. Cốc trưởng lão tuyên bố quy tắc, sau khi nghe xong quy tắc thì rất nhiều người ngược lại không có ngoài ý muốn, kỳ thực sau khi nhìn ở đây có năm sân tỉ võ thì rất nhiều người đã đoán trước được. ""Phiền phức rồi..."" Lục Ly nghe xong quy tắc thì đau đầu, quy tắc này vô cùng bất lợi với hắn. Lần này, muốn đi vào mười vị trí đầu, xác thực cần cứng đối cứng, hoàn toàn phải xem thực lực. Năm sân tỉ võ, bất cứ kẻ nào cũng có thể đi lên, sau đó tiếp nhận tất cả khiêu chiến của mọi người. Mặc kệ là ai, thắng liên tục năm trận thì sẽ trực tiếp thăng cấp lên mười vị trí đầu, người thứ nhất thắng năm trận sẽ hạng nhất, cứ thế mà suy ra. Đợi sau khi người thứ mười thắng liền năm trận thì đại điển chiêu sinh này sẽ kết thúc.
Chương 3608 Xa luân chiến
Đệ tử ký danh không phải tùy tiện chọn, phải xem ai thắng nhiều trận. Chẳng hạn như sau khi đã tuyển ra mười đệ tử chính thức, có ba người thắng bốn trận, ba người này sẽ được xem là đệ tử ký danh, thắng ba trận, hai trận, một trận, cứ thế xếp từng trận, thẳng đến khi tuyển ra mười đệ tử ký danh mới thôi. Nói cách khác, trận chung kết này không có cơ hội để đầu cơ trục lợi, hoàn toàn phải dựa vào thực lực, dù là các đại nhân vật của Thiên Đế Tông muốn thiên vị ngươi cũng không có cách, ngươi không có thực lực thắng liên tục ba trận thì không thể, hắn không có khả năng ép ngươi làm đệ tử. Thực lực tổng thể của Lục Ly không tính là mạnh, có quá nhiều người có thể đánh bại hắn, có lẽ hắn có hi vọng thắng vài người, nhưng muốn thắng liên tục thì độ khó quá cao, dù sao lần này có rất nhiều cường giả. Lục Ly đã từng trấn áp Quan Thiên Thu, nhưng nếu hắn đánh một trận với Quan Thiên Thu thì tuyệt đối không có cơ hội trấn áp Quan Thiên Thu, ngược lại Quan Thiên Thu rất dễ dàng bị thương nặng hắn. - Chư vị còn có vấn đề gì không? Cốc trưởng lão nhìn quét một vòng ba mươi người, hỏi: - Nếu quy tắc không có vấn đề gì thì tất cả đi xuống đi, vẫn quy định cũ, không được ác ý giết người, bằng không sẽ trực tiếp bãi bỏ tư cách. Năm vị Đại Đế đều ở đây nhìn, chư vị nhớ biểu hiện tốt một chút! Trong lòng mọi người rùng mình, câu nói sau cùng của Cốc trưởng lão khiến cho mọi người lại lần nữa vừa khẩn trương vừa hưng phấn. Nếu như có thể biểu hiện tốt một chút, được năm vị Đại Đế coi trọng, chẳng những có thể thăng cấp, còn có cơ hội trở thành đệ tử thân truyền của Đại Đế, đây chính là cơ hội tốt ngàn năm một thuở. - Ta đi trước! Sau khi mọi người bay xuống, Hồ Thạch Mãnh là người đầu tiên xông lên một sân tỉ võ, trầm giọng nói: - Ai muốn tỷ thí với Lão Hồ này thì cứ lên đây. Vèo! Quan Thiên Thu, Vương Ngưng Tuyết, còn có hai người khác cũng chia nhau xông lên một tòa đài cao. Mấy người này là nhóm đầu tiên lên đài, đầu tiên là rất tự tin đối với thực lực của chính mình, thứ hai là muốn nhận được sự chú ý của Đại Đế khi thăng cấp, thu làm đệ tử thân truyền. Nhóm đầu tiên lên sân khấu có nguy hiểm rất lớn, liên tục đại chiến sẽ cho người thừa cơ lợi dụng, nếu đến lúc đó bị đánh trọng thương thì sẽ phiền phức lớn, chờ thương thế của ngươi tốt hơn thì danh ngạch mười vị trí đầu có khả năng đã sớm đủ người, cho nên năm người này phải có dũng khí đáng khen, cũng phi thường tự tin vào thực lực mình. Năm người đều đã đi lên, những người còn lại không có biện pháp, chỉ có thể lên đài chia nhau luận võ, nhưng một ít cường giả rất thông minh, không có lập tức đi lên, muốn đợi năm người đại chiến mấy trận rồi chiếm lợi. Xa luân chiến! Đây là bài kiểm tra thực lực của võ giả, bởi vì người phía dưới có thể liên tục khiêu chiến. Chẳng hạn như một người đi lên chiến đấu một hồi với ngươi, dù bị thụ thương khiêu chiến thất bại, nhưng khi hắn xuống dưới chữa thương một lúc vẫn có thể tiếp tục lên đài. Ngược lại, dù người ở trên đài bị thương thì cũng chỉ có thể luôn khổ chiến. Bất kỳ người nào thắng liên tiếp bốn trận đều sẽ biến thành mục tiêu công kích của tất cả mọi người, những cường giả kia chắc chắn sẽ ra mặt. Nếu cho ngươi lên cấp thì sẽ thiếu một chỗ, cho nên quy tắc tỉ võ này phi thường tàn khốc, không ai có thể dễ dàng thăng cấp. Có năm người ra sân, Lục Ly không nhúc nhích, dù hiện giờ hắn lên đài, đánh bại một người ở trên đó thì cũng không có ý nghĩa đặc biệt gì. Nếu đã đánh thắng người trên võ đài thì phải luôn thủ vững trên đó, hắn sẽ phải gánh chịu sự khiêu chiến của những người còn lại. Hắn tự biết khả năng mình thắng liên tiếp năm trận không quá cao. Cho nên! Hắn định đợi vài người thăng cấp, đợi bốn năm cường giả lên cấp, những người đó đương nhiên sẽ không tiếp tục luận võ, sức cạnh tranh sẽ nhỏ hơn một chút, như vậy thì hắn mới có cơ hội. Trên năm võ đài đã khai chiến, Quan Thiên Thu không còn đế binh, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm khác, tuy không phải đế binh nhưng cũng là chí bảo, thần uy hùng hậu, hơi thở kinh người. Thắng trận đầu tiên là Hồ Thạch Mãnh, người cũng như tên, phi thường dũng mãnh, một Ngũ Kiếp đỉnh phong đứng ra, trực tiếp xông tới, Hồ Thạch Mãnh cứng rắn chặn lại công kích của người này, phóng ra một loại sát chiêu, một chiêu đánh bị thương người này. Người đối diện kia rất dứt khoát, bị thương thì tiếp tục đánh làm gì? Nếu bị thương nặng thì hắn sẽ không còn cơ hội nữa, cho nên trực tiếp nhận thua. Thua một đợt không có nghĩa là sẽ không có cơ hội, bất kể ngươi thắng thua mấy trận, chỉ cần có thể thắng liên tiếp năm trận thì có thể trực tiếp thăng cấp. Chiến đấu ở bốn chiến trường khác cũng nghiêng về một phía, nhóm người đầu tiên lên đài đều phi thường cường đại. Sau một nén hương, toàn bộ dễ dàng thắng trận đầu. Tuy năm người thắng ngay trong trận đầu, nhưng người còn lại không quá để tâm, bởi vì phải thắng năm trận liên tiếp, đây không phải là chuyện dễ dàng. Sau đó, trong năm sân tỉ võ lần nữa có năm người đi lên, sức chiến đấu của năm người này đều mạnh hơn một chút, hơn nữa năm người lập tức đi lên, không cho đám người Quan Thiên Thu, Vương Ngưng Tuyết có thời gian nghỉ ngơi. Ầm ầm ầm! Chiến đấu rất kịch liệt, ai cũng muốn thắng, ai cũng muốn biểu hiện tốt một chút trước mặt năm vị Đại Đế, người nào cũng muốn trở thành đệ tử thân truyền của Đại Đế, cho nên không có bất cứ ai giấu dốt, đều phóng ra sức chiến đấu mạnh nhất đánh một trận kịch liệt. Càng đánh, Lục Ly trong lòng càng kinh ngạc, hỗn chiến trước kia, đám người đó sẽ cố kỵ người quanh mình, không cách nào bày ra sức chiến đấu thật sự của mình. Lúc này đơn đả độc đấu tất nhiên sẽ không do dự cái gì, chỉ cần đánh bại đối thủ trước mắt là được. Thế nên, nhóm người này đã phát huy sức chiến đấu của mình một cách hoàn hảo, Lục Ly nhìn một hồi trong lòng chùng xuống, có mấy người quá mạnh mẽ, có thể so với Lĩnh Chủ bình thường, với sức chiến đấu của hắn mà đụng độ bọn họ thì chắc chắn thất bại.
Chương 3609 Lên võ đài
Quần chúng bốn phía hô to đã nghiền, đối kháng kịch liệt như vậy xảy ra ngay trước mắt, quan trọng hơn là rất nhiều người trong số bọn họ đều đặt cược, ngay khi người mà họ đặt cược thắng thì lập tức bùng nổ tiếng hoan hô. Thời gian trôi qua nửa canh giờ, người thứ nhất thắng liên tiếp năm trận ra đời, không phải Quan Thiên Thu, cũng không phải Hồ Thạch Mãnh, mà là Vương Ngưng Tuyết. Vương Ngưng Tuyết có thể là người đầu tiên thắng liên tiếp năm trận không phải vì nàng là một tiểu thư xinh đẹp, cũng không phải thế lực Vương gia cường đại, mà là bởi vì thân pháp của nàng. Thân pháp của Vương Ngưng Tuyết có một không hai ở toàn trường, hơn nữa công kích kéo dài không dứt, trừ phi cùng chết mới có thể đánh bại nàng. Nhưng nếu lưỡng bại câu thương thì đánh với người tiếp theo kiểu gì đây? Chỉ có thể trơ mắt nhìn người khác lên cấp. Ngoài ra, Vương Ngưng Tuyết không chỉ có thân pháp quỷ dị, mà còn có trọng bảo hộ thân, không ai có tự tin tuyệt đối có thể đánh bại nàng. Mặt khác, Vương gia rất mạnh, còn có hai cường giả là trưởng lão của Thiên Đế Tông, thế nên không ai muốn đắc tội với Vương gia, cứ thế cho Vương Ngưng Tuyết lên cấp. Vương Ngưng Tuyết từ trên đài cao nhẹ nhàng bay xuống, trên gương mặt tươi cười của nàng đang ửng hồng, có thể là người thứ nhất thăng cấp, đại biểu nàng đã đạt được hạng nhất của đại điển chiêu sinh lần này, cũng sẽ được Thiên Đế Tông đặc biệt xem trọng, còn có thể được Đại Đế coi trọng, thu làm đệ tử thân truyền. Nhiều năm nỗ lực, rốt cục đạt thành tâm nguyện, điều này giống như gian khổ học tập mười năm, rốt cục tên đề bảng vàng. Không chỉ vì mình giành được tiền đồ vô cùng tốt, mà còn vì Vương gia có được danh tiếng. Mười vị trí đã thiếu một chỗ, những người còn lại đều khẩn trương, hai người Quan Thiên Thu, Hồ Thạch Mãnh càng liều mạng, hai người như mưa rền gió dữ tiến công, chia nhau đánh tan một đối thủ. Thắng bốn trận liên tiếp! Quan Thiên Thu và Hồ Thạch Mãnh đã thắng bốn trận liên tiếp, toàn bộ người đều cảm giác được áp lực, nếu như hai vị này cũng lên cấp thì sẽ càng ít danh ngạch hơn. Có một cường giả được ủng hộ rất nhiều, còn là một công tử nhà giàu, hắn chính là đệ tử của Thiên Đế Hoàng Triều. Thân thể hắn phóng lên cao, xông vào bên trong một sân tỉ võ, hắn lựa chọn đối thủ là Quan Thiên Thu. Bởi vì trước đó Quan Thiên Thu đã bị thương, hơn nữa hắn cũng không có đế binh, tương đối dễ đối phó một chút. Phòng ngự của Hồ Thạch Mãnh quá biến thái, công kích thông thường rất khó bị thương nặng hắn, hơn nữa công kích của hắn cũng rất hung tàn, tính cách cũng là loại người dễ kích động liều mạng, rất khó đối phó. - Ta đến so đấu một trận với Hồ công tử. Một Ngũ Kiếp đỉnh phong xông tới, người này cũng là một trong hai mươi hai người, hơn nữa hắn là cường giả linh hồn nổi danh, mạnh hơn nhiều so với Quân Thiên Diệp, đối phó với loại người như Hồ Thạch Mãnh là thích hợp nhất. Hai người khác đã thắng liên tiếp ba trận, lúc này gặp phải đánh úp cường đại, hai cường giả xông tới, bắt đầu đánh úp hai người. Chiến đấu trở nên vô cùng kịch liệt, bây giờ không ai chịu thua ai, dù là bằng hữu cũng huyết chiến tới cùng. Ở một sân tỉ võ khác, Vương Ngưng Tuyết đi xuống, có một người đi lên, nhưng người nọ ngay lập tức bị đánh bại, thế nhưng người kia cũng không thể trụ được trên lôi đài, lập tức bị đánh bại... Lục Ly vẫn không nhúc nhích, luôn ở phía dưới nhìn, có người chú ý đến hắn, còn có người truyền âm khiến cho hắn đi đánh úp Quan Thiên Thu. Dẫu sao trước kia hắn đã từng trấn áp Quan Thiên Thu, nếu như Lục Ly lần nữa đi lên, Quan Thiên Thu rất có thể sẽ thua. Lục Ly hoàn toàn không để ý tới, luôn bình tĩnh đứng ở bên cạnh, hắn cần phải chờ đợi, đợi mấy người mạnh nhất lên cấp thì hắn sẽ có một chút hi vọng. Bùm! Đột nhiên, một tiếng nổ mạnh phát ra từ một sân tỉ võ ở bên trái, Lục Ly quét mắt qua, lộ vẻ mặt kinh ngạc, Quan Thiên Thu cư nhiên bị đánh trọng thương. Quan Thiên Thu vẻ mặt tái nhợt, trên mặt đều là không cam lòng và thù hằn. Tốn một món đế binh, thật vất vả đánh vào trận chung kết, hiện giờ đã thắng bốn trận, nhưng không ngờ một kích sau cùng sắp thành lại bại, loại cảm giác này khiến người ta thống khổ nhất. Từ trên thiên đường rớt xuống địa ngục, lần nữa đi lên thiên đường, cuối cùng lại rơi xuống mười tám tầng địa ngục, loại cảm giác này, nếu như đổi thành người bình thường thì có lẽ đã sớm phát điên. - Hồ Thạch Mãnh, thăng cấp! Mọi người còn đang yên lặng chìm đắm trong việc Quan Thiên Thu bị thua, bỗng giọng nói của Cổ trưởng lão vang lên. Ánh mắt mọi người quay đầu nhìn sang, thấy trên ngực của đối thủ củ Hồ Thạch Mãnh xuất hiện một lỗ máu, Hồ Thạch Mãnh thế mà mạnh như vậy, đối thủ của hắn chính là cường giả linh hồn nổi danh! ""Hay!"" Lục Ly trong lòng vui vẻ, không phải vì Hồ Thạch Mãnh thăng cấp, mà là bởi vì Hồ Thạch Mãnh bị thương nặng một đối thủ cường đại. Người này là một cường giả linh hồn vô cùng lợi hại, Lục Ly rất kiêng kỵ, bây giờ người này đã bị thương nặng, trong thời gian ngắn khẳng định không lên đài được, dù đợi lát nữa lên sân khấu thì sức chiến đấu cũng sẽ giảm bớt nhiều. Vương Ngưng Tuyết, Hồ Thạch Mãnh thăng cấp, Quan Thiên Thu bị thương nặng, một cường giả linh hồn khác cũng bị thương nặng, chẳng khác nào thiếu đi bốn đối thủ cạnh tranh cường đại, trong lòng Lục Ly hơi bớt lo một chút. Những người còn lại hơi lo lắng trong lòng, nhưng cũng rất kích động, còn có chút sầu lo. Mặc dù ít đi vài cường giả, nhưng danh ngạch cũng ít theo. Chiến đấu phía sau càng quyết liệt, Lục Ly vẫn không nhúc nhích, hắn đang chờ cơ hội. Đợi hai nén hương sau, lại có một người lên cấp, người này cũng là một trong hai mươi hai người trước kia, thực lực rất mạnh mẽ, trước đó cùng một tổ với Quan Thiên Thu. Thời gian tiếp tục trôi qua, sau một nén hương, người thứ tư lên cấp, cũng là một trong hai mươi hai người. Hai mươi hai người này quả thực rất mạnh, ánh mắt của quần chúng sáng như tuyết, là vàng thì cuối cùng cũng sẽ tỏa sáng. ""Sắp kết thúc rồi!"" Lục Ly âm thầm tính toán, đợi lát nữa thêm hai người thăng cấp thì hắn sẽ ra sân.
Chương 3610 Đến lượt ta
Quan Thiên Thu và cường giả linh hồn kia đều đang chữa thương, nếu kéo dài thời gian, cho hai người kia khôi phục nguyên khí, đến lúc đó sẽ có rắc rối to. Ầm! Sau ba nén nhang, người thứ năm lên cấp, hơn nữa, một cường giả khác cũng bị thương nặng, tương đương với thiếu đi hai cường giả, cơ hội lần này cực kỳ tốt. Vèo! Lục Ly chờ sau khi người kia rời đi thì cơ thể như kiếm bén vọt lên, trầm giọng quát: - Chư vị, mời. Rất nhiều người lúc đầu định xông tới, thấy Lục Ly trước tiên xông lên, bước chân đám người chợt khựng lại. Trước đó, rất nhiều người khinh thường Tứ Kiếp đỉnh phong này, nhưng bây giờ đã xem hắn là một trong những đối thủ mạnh mẽ nhất. Có người suy nghĩ một chút rồi bay vọt lên, người này là một Ngũ Kiếp đỉnh phong, còn là một trong hai mươi hai người, trước đó hắn không có đối mặt với Lục Ly nên hơi không phục. Lục Ly trước tiên thả ra Bác Long thuật và Thiên Giáp thuật, trong tay hắn xuất hiện một thanh trường kiếm, tay còn lại cầm Hào Giác. Hắn rót Thần Lực vào trường kiếm, thanh kiếm kia thoáng chốc tỏa sáng vạn trượng, thần uy hùng hậu, hơi thở kinh người. Đây không phải là thanh kiếm bình thường, mà là đế binh do Quan Thiên Thu đưa cho hắn. Đế binh này vừa ra, người đối diện sắc mặt trở nên khó xem, không phải ai cũng có đế binh, đế binh có thể khiến cho sức chiến đấu của võ giả tăng lên rất nhiều. Hắn không có đế binh, trận khai chiến này vừa bắt đầu, hắn đã hơi bị thiệt thòi. Lục Ly cuồng bạo vọt tới, bỗng vung đế binh trong tay về phía trước, một luồng thất luyện màu hoàng kim bay ra, ánh sáng ngập trời, khoảnh khắc đó, tất cả những ai nhìn vào đây đều cảm thấy mắt mù. Ù ù! Gần như cùng lúc đó, Lục Ly thổi lên Hào Giác, từng luồng linh hồn cường đại bắt đầu công kích người này. ""Quả nhiên có chút thủ đoạn."" Người nọ rất nhanh lui về phía sau, nhưng khi hắn định chuẩn bị phản kích thì bầu trời đột nhiên lóe lên một thần quang bảy màu, một lực hút mạnh mẽ truyền đến, sắc mặt người này nhanh chóng thay đổi. Hiện giờ, linh hồn của hắn đang gặp phải công kích, hắn có chút luống cuống tay chân, không biết làm sao, giờ phút này, Thất Thải Lưu Ly Tháp lại công kích, sao hắn có thể chịu nổi được chứ? Oong! Thân thể hắn nhoáng lên một cái, đã bị thu vào, vừa mới xông lên đã bị trấn áp. - Cái này... Bốn phía một mảnh xôn xao, Lục Ly cường đại như vậy, vừa đụng độ đã trấn áp một cường giả, lẽ nào danh ngạch thứ sáu sẽ bị Lục Ly chiếm lấy? Năm người thăng cấp, còn có mấy cường giả Quan Thiên Thu bị thương nặng, cộng thêm bốn lôi đài khác cũng có bốn cường giả, cho nên cường giả phía dưới cũng không nhiều. Lục Ly vừa mới lên võ đài, bên kia lập tức có người muốn thắng liên tục năm trận, cho nên đối phương càng thêm gấp gáp, điều này tạo cơ hội cho Lục Ly. Lục Ly vừa vào sân đã ra oai phủ đầu, các loại thủ đoạn đều xuất hiện, tất nhiên là vì uy hiếp mấy cường giả ở phía dưới, khiến cho bọn họ không muốn chủ động khiêu khích chính mình. Vừa rồi có người đã bị trấn áp, bị nhốt ở bên trong Thất Thải Lưu Ly Tháp, Lục Ly không thả ra, người này cứ thế bị nhốt ở trong đó. Nếu như Lục Ly đợi đại điển chiêu sinh kết thúc rồi thả họ ra thì sao? Điều này tương đương với hoàn toàn mất đi cơ hội, ngay cả tư cách làm đệ tử ký danh cũng không có. Thủ đoạn này của Lục Ly rất độc, trong khoảng thời gian ngắn cư nhiên không ai dám lên đài, bị đả thương có thể chịu thua, chữa thương giây lát còn có thể tiếp tục lên đài, nhưng bị thu vào trong Thất Thải Lưu Ly Tháp thì có thể không còn cơ hội nữa. Lục Ly thấy không ai đi lên thì có chút nóng nảy, hắn muốn thắng liên tục năm trận, không có ai đi lên thì làm sao thắng? Ánh mắt của hắn nhìn về phía mấy võ giả gần đó nhất, dùng phép khích tướng, vươn ra ngón tay cái rồi chậm rãi chĩa xuống mặt đất, ý tứ là bọn họ quá tệ. Một người không nhịn được bay vọt lên, lần này Lục Ly không có vận dụng toàn bộ thủ đoạn, chỉ dùng thanh đế binh kia công kích. Lục Ly không biết dùng đế binh này, mỗi lần cũng chỉ có thể thả ra một dải lụa, tỏa ra ánh sáng vạn trượng, khiến cho người ta không mở mắt được. Sức chiến đấu của người lao lên võ đài kia không quá mạnh, Lục Ly lấy ra nhuyễn kiếm rồi phóng ra công kích linh hồn, dễ dàng đánh bị thương người này. Nhưng Lục Ly không có đánh người này trọng thương, mà là sau khi đánh bị thương xong thì lập tức lùi lại. Người nọ biết rõ Lục Ly nhường nên không cố chấp, vừa chắp tay chịu thua thì bị truyền tống ra ngoài. Thắng liên tiếp hai lần! Trong lòng Lục Ly hơi kích động, lúc này ở dưới không có võ giả quá mạnh, hắn rất có hy vọng thắng năm trận liên tiếp, đến lúc đó có thể trở thành đệ tử của Thiên Đế Tông, có hy vọng nghĩ cách cứu ra Lục Linh và Tượng Linh Lung. Vèo! Lại có một người vọt tới, người này là một Ngũ Kiếp đỉnh phong, sức chiến đấu không tệ, nhưng Lục Ly không nhìn thấy hắn phóng ra sát chiêu chân chính. Lục Ly không dám khinh thường, hắn cầm trường kiếm không ngừng chém ra, trong hào quang liên miên không dứt tỏa ra ánh sáng chói mắt, cùng lúc đó, Lục Ly lấy ra Hào Giác, thổi lên. Ù ù! Trên mặt người kia lộ ra vẻ thống khổ, ôm đầu lăn lộn, khuôn mặt Lục Ly lập tức hiện lên nét vui mừng, một bên tiếp tục thổi, một bên thân thể như u hồn lao tới, nỗ lực đánh trọng thương người này, khiến cho hắn chủ động chịu thua. Tốc độ của hắn rất nhanh, chốc lát đã tới gần người này, hắn vung đế binh hung hăng đâm tới ngực người này. Đế binh phi thường sắc bén, chiến giáp bình thường chắc chắn không thể đỡ nổi, chỉ cần đâm thêm một kiếm thì người này nhất định sẽ bị thương nặng. ""Không đúng!"" Vào giờ phút này, Lục Ly phát hiện người đó đột nhiên mở mắt ra, không có chút gì là thống khổ, ngược lại ánh mắt tràn đầy đùa cợt. Trong lòng Lục Ly trầm xuống, hắn đã bị lừa. Kẻ địch dụ hắn qua, khẳng định không phải để hắn qua đây nói chuyện trời đất, cho nên Lục Ly định rút đi. Nhưng hắn phát hiện trong lòng đất lúc này đột nhiên sáng lên, tiếp đó chỗ mặt đất hắn đứng biến thành đầm bùn, phía dưới còn truyền tới một lực hút mạnh mẽ, hút thân thể hắn xuống dưới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK