Mục lục
Long Đế Bất Diệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4711 Đệ nhất cường giả dưới Đại Viên Mãn?
Mục đích cuối cùng của Lục Ly là gì? Đó là đánh đến khi nào Quánh tộc chịu thua, chủ động cầu hoà, cuối cùng ký hiệp nghị, Quánh tộc buông tha Lăng tộc, cho phép Tử Thần thiết lập đường khẩu ở Thiên Cương Tinh Vực. Đây là nhiệm vụ chuyến này của Lục Ly, mọi hành động cũng là vì phục vụ mục đích này. Quánh tộc là một siêu cấp đại tộc, nếu không phải trong tình huống tổn thương căn cơ, vì mặt mũi bọn họ chắc chắn sẽ không nhượng bộ, cho nên Lục Ly phải tìm cách phá hủy căn cơ của Quánh tộc. Căn cơ của một siêu cấp đại tộc là gì? Một là uy danh, không có uy danh sẽ bị đánh hội đồng, trước có Xích Long tộc, sau có Yểm tộc, đều là bởi vì mất sạch uy danh nên mới biến thành như vậy. Thứ hai tự nhiên là cường giả, không có cường giả thì tộc quần này giống như là lục bình không rể, sớm muộn gì cũng sẽ bị diệt vong. Rất khó sinh ra cường giả, không phải cứ có tài nguyên là có thể dễ dàng bồi dưỡng ra, cái này cần thời gian và vận khí. Những Thánh Hoàng này không quan trọng, cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn và Đại Viên Mãn mới là căn cơ của siêu cấp đại tộc. Nếu Đại Viên Mãn chết đi, khẳng định không cần làm gì hết, không cần chết hai người, cho dù chết một người thì thực lực của Quánh tộc cũng sẽ bị tổn hao nhiều, thứ hạng sẽ giảm xuống. Nếu cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn tử thương quá nhiều thì sẽ là tổn thất vô cùng to lớn đối với Quánh tộc, Quánh tộc không chịu đựng nổi việc này. Họa loạn vài giới diện, khiến cho Quánh tộc tổn thất một số tài nguyên bảo địa, thật ra những việc này chưa tính là tổn hại căn cơ của Quánh tộc, chỉ có đánh chết trưởng lão của Quánh tộc mới có thể khiến cho Quánh tộc đau đầu. Cho nên Lục Ly đợi nửa năm ở trong Pháp Giới rồi đi ra, dò xét thế cục sau đó quyết đoán ra tay. Bây giờ là cục diện tốt nhất, các trưởng lão của Quánh tộc đều phân tán ra, đang đuổi giết đám lão ma kia. Đều là vài người đi cùng nhau, cục diện như vậy thích hợp để Lục Ly ra tay đánh lén nhất, Lục Ly không kiêng kỵ nhiều nữa, trước tiên ra tay giết một nhóm rồi tính sau. Dựa theo suy đoán của Lục Ly, Đại Viên Mãn của Quánh tộc trong thời gian ngắn sẽ không ra mặt. Trừ phi hắn đánh chết quá nhiều trưởng lão của Quánh tộc thì mới xuất động, cho nên lần này hắn chuẩn bị ra sức liều một phen, nhìn xem có thể giết chết mấy chục trưởng lão của Quánh tộc hay không. Cơ hội tốt như vậy, sao hắn có thể bỏ qua được chứ? Đương nhiên, hắn cũng vô cùng cẩn thận, vẫn luôn thả ra Vô Ngân Đạo bay đi. Tộc vương của Cương tộc từng nói, Đại Viên Mãn của Quánh tộc hẳn là không nhìn thấu Vô Ngân Đạo của hắn, cho nên miễn là hắn vẫn luôn thả ra Vô Ngân Đạo, tính an toàn sẽ tăng thêm mảng lớn. Lúc này hắn đang đi lại trong vùng hoang dã, tìm kiếm trưởng lão của Quánh tộc, tốc độ của hắn rất nhanh, tuy vẫn luôn thả ra Vô Ngân Đạo, nhưng tốc độ không khác gì cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn. Hắn nhanh chóng tìm kiếm mục tiêu, bay hơn ba canh giờ sau, phía trước truyền tới tiếng nổ mạnh. - Hay! Lục Ly nghe được thanh âm chiến đấu thì vui vẻ, hơn nữa nhìn dao động của chiến đấu, rất rõ ràng là cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn đang đánh nhau. Hắn vội tới gần, không dùng thần niệm tra xét, dựa vào con mắt nhìn tới. Lục Ly rất nhanh đã tới gần chiến trường, hắn cũng thấy được hai bên đang đánh nhau. Bên này quả nhiên có nguyên lão của Quánh tộc đang vây công lão ma, năm trưởng lão vây công ba lão ma. Ba lão ma này đều rất thảm, lúc này cả người đều bị tổn thương, trưởng lão Quánh tộc có ba người cũng bị thương, một người còn bị thương nặng, nhưng rõ ràng bên này chiếm thượng phong, giết chết ba lão ma này chỉ là vấn đề về thời gian. Lục Ly ở một bên quan sát chiến đấu, nếu hắn gia nhập bên lão ma thì phe ta thắng chắc, điều hắn nghĩ tới là làm thế nào giữ lại năm trưởng lão này. Hắn suy nghĩ một chút rồi quyết định trước tiên yên lặng theo dõi kỳ biến, ba lão ma này chắc chắn sẽ vùng vẫy trước khi chết, đến lúc đó nói không chừng có thể kéo theo một, hai trưởng lão làm đệm lưng. Lục Ly nhàn nhã núp ở một bên xem cuộc chiến, còn cẩn thận quan sát sát chiêu của chí cường giả, suy tính nếu những sát chiêu này công kích hắn thì hắn nên ứng đối như thế nào? Quan sát nửa canh giờ, chiến đấu cũng đã sắp kết thúc. Ba lão ma mấy lần muốn đột phá vòng vây chạy trốn, nhưng cuối cùng vẫn không trốn được, ba lão ma đều đã bị thương nặng, có thể giây tiếp theo sẽ ngã xuống. - Cùng chết đi! Một lão ma cười điên rống to, hắn hoàn toàn không nhìn trường thương do một cường giả Quánh tộc đâm tới, thậm chí còn chủ động xông đến, khiến cho trường thương đâm xuyên qua thân thể hắn. Hắn cười gằn vung mạnh cây búa chém tới đầu của cường giả này, cùng lúc đó trong mắt hắn lóe lên tinh quang chói mắt, trong mắt tựa hồ bốc lửa, từng luồng linh hồn chi lực cường đại dũng mãnh ùa vào trong mắt trưởng lão Quánh tộc. Ầm! Đầu của nguyên lão Quánh tộc này nổ tung, nhưng trước khi chết hắn đã rót vô số Nguyên Lực vào bên trong trường thương, năng lượng khủng bố nổ tung trong cơ thể của lão ma này, thân thể của lão ma này tiếp đó nổ nát, hai chí cường giả gần như đồng quy vu tận. Ầm! Một lão ma ở bên khác cũng bị giết chết, nhưng lão ma thứ ba lại cứng rắn công kích hai trưởng lão Quánh tộc, một chiêu diệt sát một trưởng lão Quánh tộc bị thương nặng, lão ma này bị đánh bay ra ngoài. - Ha ha ha! Lão ma đó bị đánh rớt vào một cái hố to, nhưng hắn lại cười như điên, vừa phun máu vừa quát: - Trước khi chết có thể kéo theo một trưởng lão của Quánh tộc làm đệm lưng, bổn tọa đã có thể mỉm cười nơi chín suối! - Chết! Một trưởng lão của Quánh tộc giận dữ bay tới, giơ chiến đao trong tay chém mạnh xuống đầu lão ma kia. Nhưng vào giờ phút này, không gian bên cạnh hắn dao động, tiếp đó một bàn tay vỗ về phía hắn, một ngọn lửa xuất hiện trong bàn tay kia, nháy mắt nuốt sống hắn. - A? Trưởng lão này kinh hãi, bản năng lui lại, nhưng hắn đã bị ngọn lửa nuốt vào, có thể lui lại được sao? - Hả?
Chương 4712 Liên hợp
Hai trưởng lão khác đều hoảng sợ, sát khí trên người cuồn cuộn, Lục Ly sau khi thành công đánh ra một kích thì thân thể lập tức tiềm ẩn rời khỏi. Hắn vừa trốn đi thì lập tức có hai luồng công kích khủng bố ập tới, Lục Ly hừ lạnh một tiếng, Cung Hoàng Đỉnh xuất hiện, nháy mắt biến lớn, dễ dàng trấn áp một võ giả. - Lão Hà, giúp ta! Trưởng lão đó sau khi bị trấn áp thì kinh hãi rống to, trưởng lão khác có chút luống cuống. Trưởng lão vừa mới bị ngọn lửa cắn nuốt đã chết, trưởng lão này lại bị trấn áp, bản thân hắn thì lại bị trọng thương, tiếp tục như vậy thì toàn bộ đều phải chết ở đây. Đánh hay chạy? Nếu chiến, căn bản không tìm được Lục Ly, chẳng lẽ hắn đi đánh không khí? Nếu trốn, chẳng lẽ bỏ mặt trưởng lão này? Nếu việc này bị truyền ra, sau khi trở về hắn sẽ bị phạt nặng. Ngay thời điểm hắn đang rối rắm, không gian phía sau hắn chợt dao động, sau đó một đoàn lửa biến lớn, giờ phút này, hắn đột nhiên không còn cảm giác hoang mang nữa, mà là cảm giác được giải thoát. Không cần rối rắm nên đánh hay lui, hắn cũng sắp chết ở đây rồi. Ngọn lửa này quá biến thái, vừa bao phủ là hắn biết mình chắc chắn phải chết, cho nên không cần phải bối rối nữa. - Lão Hà! Trưởng lão bị trấn áp ở gần đó bi thương rống to, tiếng rống bi thương này không chỉ dành cho Hà trưởng lão, cũng là vì cho chính mình, hắn biết mình xong đời rồi, ai cũng không cứu được hắn. - Cái này... Lão ma bên kia sắp bị ngọn lửa nhiệt độ cao này nướng chín. Hắn thấy tận mắt cảnh tượng này, đôi mắt mở thật to, hắn không có chạy trốn, vì bản thân đã bị trọng thương, muốn chạy cũng không thoát được. Hắn nhìn Lục Ly bay xuống dưới đỉnh, lúc này trong lòng chỉ có một ý nghĩ: Danh xứng với thực. Giết cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn như giết chó, e rằng Lục Ly mới là đệ nhất cường giả chân chính dưới Đại Viên Mãn? Sau khi chém giết xong mấy trưởng lão này, Lục Ly thu nhẫn không gian và thần binh, sau đó ánh mắt nhìn về phía lão ma kia. Lão ma này trong lòng rùng mình, cảm giác được sát ý trong mắt Lục Ly, hắn thấy Lục Ly chậm rãi bay tới, có lẽ muốn giết người diệt khẩu. Lão ma này trong lòng xoay chuyển, ngay lập tức bò dậy, còn trực tiếp quỳ một chân xuống đất, trầm giọng quát: - Lục đại nhân uy vũ, cảm tạ ân cứu mạng của Lục đại nhân, tại hạ Phàn Tăng, về sau đại nhân có bất cứ chuyện gì cứ dặn dò một tiếng, lão hủ bất chấp gian nguy, quyết không chối từ. Giơ tay không đánh người cười, lão ma này rất thông minh, hắn trước tiên đặt Lục Ly ở vị trí ân nhân, cũng biểu lộ thái độ của mình, như vậy Lục Ly sẽ có thể tha hắn một lần. Lục Ly trầm ngâm giây lát, lạnh giọng nói: - Ngươi chớ nên truyền chuyện của ta ra ngoài, bằng không dù ngươi trốn ở đâu ta đều có thể đánh chết ngươi, chắc ngươi cũng rõ năng lực tiềm ẩn truy trung của ta rồi phải không. - Tất nhiên, tất nhiên! Trong lòng lão ma hơi thở ra một hơi, liên tục cười theo nói: - Đại nhân là ân nhân của ta, đại nhân nói lão hủ tự nhiên vâng theo, cho dù chết lão hủ cũng sẽ không tiết lộ. Đại nhân, lão hủ bình thường sẽ ngụ ở Phàn Giới, nếu có thể chạy trốn ra ngoài, có việc gì ngài cứ phái người tới dặn dò một tiếng, lão hủ nhất định toàn lực ứng phó. - Được rồi! Lục Ly khoát tay, chuẩn bị rời đi, nhưng ngay lúc này hắn đột nhiên nghĩ đến một việc, hắn xoay người lại, lão ma lần nữa rùng mình, lẽ nào Lục Ly thay đổi chủ ý? Lục Ly dừng một chút, nói: - Các ngươi giúp ta truyền một câu rằng các ngươi muốn khai chiến với trưởng lão Quánh tộc, tốt nhất phân tán họ ra. Hoặc là nghĩ biện pháp phân tán trưởng lão Quánh tộc, ta sẽ không ngừng ra tay giúp các ngươi, đợi đánh chết phân nửa đám cường giả này, các ngươi có thể tụ tập cùng xông giết. Oong! Lão ma ánh mắt sáng lên, Lục Ly nói ra kiến nghị phi thường mê người, bây giờ bọn họ bị nhốt ở giới diện này, toàn bộ cửa ra vào đều bị phong ấn. Nếu bọn họ muốn đi ra thì phải phá giải phong ấn, mà phá giải phong ấn cần thời gian, chưa đợi bọn họ phá giải xong thì cường giả Quánh tộc đã tới rồi. Cho nên, nếu bọn họ muốn chạy trốn ra ngoài thì quả thực cần nghĩ biện pháp giết một nhóm cường giả Quánh tộc, không giết một nhóm bọn họ thì không có biện pháp thoát ra ngoài. Hiện giờ có Lục Ly hỗ trợ, đánh chết cường giả Quánh tộc liền dễ dàng, ba trưởng lão vừa rồi dễ dàng bị Lục Ly đánh chết như chặt dưa hấu. - Tốt, tốt! Lão ma lập tức đáp ứng ngay: - Đại nhân, ngài có kế hoạch gì, ngươi yên tâm, chúng ta đều muốn sống đi ra ngoài, bọn họ chắc chắn sẽ toàn lực phối hợp với ngài! - Không cần kế hoạch gì! Lục Ly đương nhiên sẽ không ngu đi phối hợp làm kế hoạch gì đó với đám lão ma này, lỡ có lão ma liên hợp với Quánh tộc thì sao? Đến lúc đó hắn liền tự chui đầu vào lưới. Hắn dặn dò nói: - Các ngươi nghĩ biện pháp tách trưởng lão Quánh tộc ra là được, tách càng thưa càng tốt, việc khác các ngươi không cần xen vào! - Tốt! Lão ma nặng nề gật đầu, thân thể Lục Ly đột nhiên biến mất giữa không trung, mặc cho lão ma này tra xét cỡ nào cũng không phát hiện được nửa chút manh mối. Lão ma này cảm khái, thuật tiềm ẩn này của Lục Ly quả nhiên biến thái, sợ là không đến cảnh giới Đại Viên Mãn thì không ai phát hiện ra được. Đám người bên nhị trường lão đã xuất động, vô số thám báo cũng triệu tập phát động, sưu tầm hơn hai mươi lão ma còn lại khắp thế giới. Đám lão ma Phàn Tăng liên hệ với nhau, toàn bộ đều tụ tập cùng một chỗ, Phàn Tăng đem chuyện hắn được Lục Ly cứu, còn có câu nói của Lục Ly nói lại một lần. Một đám lão ma tim đập nhanh, bọn họ cũng phát hiện nếu không nghĩ biện pháp thì cả đám cuối cùng chỉ có một con đường chết. Vấn đề là bọn họ bị nhốt không ra được, đánh thì đánh không lại, sớm muộn gì cũng bỏ mạng. Hiện tại Lục Ly mở ra một cánh cửa sổ cho bọn họ, tuy cánh cửa sổ này không thể bảo đảm bọn họ đều có thể sống sót chạy trốn, nhưng điều này cho bọn họ một tia hi vọng. Bọn họ và Quánh tộc đã không có đường lui, chỉ có mở ra một đường máu mới có thể chạy trốn.
Chương 4713 Liên hợp (2)
Một đám lão ma thương nghị một lần, quyết định phối hợp Lục Ly, nghĩ hết biện pháp phân tán cường giả Quánh tộc, mặc kệ kết cục cuối cùng như thế nào, dù sao bọn họ cũng không mất mát gì. Hiện tại trưởng lão Quánh tộc đang truy giết bọn họ, bản thân bọn họ phải nghĩ biện pháp chạy trốn, phân tán bọn họ cũng là điều bình thường. Một đám lão ma thương nghị nửa ngày, lập ra một ít sách lược, ba người một tổ, chia nhau dẫn dắt cường giả Quánh tộc rời đi. Ba người một tổ dễ dàng tiếp ứng và phối hợp tác chiến, càng có lợi cho việc chạy trốn. Mục đích lần này của bọn họ rất rõ ràng, chỉ cần dẫn dắt cường giả Quánh tộc rời đi, bảo vệ tính mạng là hàng đầu, tận lực không khai chiến với Quánh tộc. Một số trưởng lão của Quánh tộc lúc này đã phân tán hành động, cường giả do nhị trường lão suất lĩnh vẫn chưa tới. Sau khi một đám lão ma hành động, trưởng lão Quánh tộc dễ dàng bị dẫn đi, hai, ba người một tổ, đang truy tung đám lão ma này khắp thế giới. Lục Ly quyết đoán ra mặt, hắn biết mình tối đa chỉ có thời gian một tháng, hắn phải trong thời gian một tháng này dùng hết khả năng đánh chết nhiều trưởng lão Quánh tộc, nếu không một tháng sau Đại Viên Mãn của Quánh tộc sẽ tới. Hắn nhanh chóng bay xuyên đi, hễ gặp phải một, hai trưởng lão của Quánh tộc thì hắn sẽ lập tức ra tay tàn sát. Ai cũng không phát hiện được Vô Ngân Đạo, Vô Ngân Đạo cộng thêm Cung Hoàng Đỉnh, còn có ngọn lửa khủng bố kia, cùng với Hủy Diệt Thần Dịch siêu cường, Lục Ly đánh chết cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn dễ như chơi. Hắn hấp thu không ít lửa màu đen ở Diễm Hoàng Sơn, đã dùng rất nhiều, gần như đã dùng phân nửa. Ngọn lửa và Hủy Diệt Thần Dịch mà hết thì hắn sẽ mất đi hai loại thủ đoạn cực mạnh, nhưng với loại cục diện này, sao hắn có thể bảo tồn thực lực được? Phải toàn lực ra tay mới có thể có cơ hội hoàn thành nhiệm vụ lần này. Hắn bắt đầu điên cuồng ám sát, bởi vì cường giả Quánh tộc đã bị dẫn dắt phân tán rời đi, cho nên Lục Ly động thủ vô cùng thoải mái, chỉ trong chín ngày, đã có mười sáu cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn bị hắn diệt sát. Lão ma khác cũng ra tay chém giết hai chí cường giả, cộng thêm trước đó bị giết thì số cường giả bên Quánh tộc bị đánh chết tăng đến hơn hai mươi người. Còn có cường giả Quánh tộc trước đó chết đi trong trận hỗn chiến với những lão ma kia, cộng lại đã tăng đến hơn ba mươi người... Hơn ba mươi cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn, dù là đại tộc cũng không có nhiều như vậy. Lúc này nhị trường lão đã đi được nửa đường, đều không biết chuyện xảy ra ở bên này, ở Trưởng Lão Đường của Quánh tộc không ngừng vang lên chuông báo tử, đại trưởng lão Quánh tộc ngồi không yên, tự mình qua hỏi đến cùng xảy ra chuyện gì, vì sao có nhiều trưởng lão ngã xuống như vậy? Trưởng Lão Đường lập tức đưa tin hỏi, các trưởng lão bên thành đô cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, bởi vì sau khi Lục Ly chém giết đám cường giả kia thì lập tức thu tất cả thi thể, không để lại cái gì, những thám báo cũng không biết đã chết nhiều trưởng lão như vậy. Trưởng lão bên thành đô chỉ có thể khẩn cấp đưa tin cho nhị trường lão, khiến cho nhị trường lão trả lời Trưởng Lão Đường và đại trưởng lão. Nhị trường lão sau khi nhận được tin tức thì suýt chút nữa giận điên lên, hắn trầm ngâm nửa canh giờ rồi làm ra một quyết định ngu xuẩn, hắn khiến cho trưởng lão thành đô đưa tin trở về Trưởng Lão Đường, hắn có thể xử lý việc bên này, xin đại trưởng lão cho hắn thêm thời gian một tháng. Bình thường hai Đại Viên Mãn sẽ không hỏi sự vụ của Quánh tộc, tất cả đều là nhị trường lão quản. Nhị trường lão quyền cao chức trọng, sức chiến đấu dũng mãnh, trong tay còn có thần binh Chí Tôn, cho nên hắn không muốn tùy tiện khiến cho đại trưởng lão xuất động, đó không phải là chứng minh hắn vô năng, hắn thất bại sao? Hắn muốn thử một lần, nếu trong một tháng hắn vẫn không thể đánh chết đám lão ma và Lục Ly thì, hắn chỉ có thể mời đại trưởng lão xuất động. Đại trưởng lão Đại Viên Mãn của Quánh tộc vốn muốn xuất động, nghe thấy nhị trưởng lão truyền lời thì không nhúc nhích nữa. Nhị trưởng lão dù sao là nhân vật quyền cao chức trọng trong tộc quần, hắn xuất động, đó là không tôn trọng nhị trưởng lão, tuy rằng hắn rất hoài nghi nhị trưởng lão có thể xử lý việc này được không. Chờ khi nhị trưởng lão đến gần chiến trường thì Lục Ly lại giết bốn trưởng lão. Đám lão ma mừng muốn rớt nước mắt, vốn chỉ nhìn thấy một tia sáng hy vọng, bây giờ cảm giác mặt trời mọc ở hướng đông, có hy vọng rồi. Nhị trưởng lão mang đến hơn năm mươi cường giả, trong đó có một ít là chí cường giả của tộc quần phụ thuộc. Hơn năm mươi cường giả đi chung chứ không tách ra. Đồng thời nhị trưởng lão triệu tập mười mấy vạn thám báo, tra xét hành tung của các lão ma. Thật ra, nhị trưởng lão cũng hoài nghi Lục Ly ra tay. Nếu không thì dựa vào hơn hai mươi lão ma sao có thể giết nhiều trưởng lão như vậy được? Nhưng nhị trưởng lão đã nói với bên Trường Lão Đường, đành cứng da đầu, lần này hắn chuẩn bị liều mạng cũng quyết giết đám lão ma này, cần nghĩ biện pháp tìm được Lục Ly, đánh chết Lục Ly. - Báo!!! Một Thánh Hoàng hậu kỳ lại đây bẩm báo: - Nhị trưởng lão, ở bên Thủy Mộng Trạch phát hiện hành tung của nhóm Cổn Ma, dường như có mười mấy lão ma ẩn nấp ở bên kia. - Đi! Nhị trưởng lão lấy ra bản đồ, thấy cách bên này không quá xa, vung mạnh tay, mấy chục cường giả mênh mông hùng dũng bay đi. Bọn họ chỉ mất vài canh giờ đã đến bên kia, bên này có rất nhiều thám báo đứng đầu, bọn họ nói nhìn thấy một đám lão ma đi vào, đều không đi ra. Xung quanh đều là thám báo của họ, xác định đám lão ma chưa đi ra. - Mọi người lẻn vào, đừng dọa chạy bọn chúng! Nhị trưởng lão suy nghĩ một hồi ra lệnh, đối với hắn thì đánh chết đám lão ma này không khó, chỉ sợ bọn họ chạy trốn. Đám lão ma có thần thông riêng, nếu để bọn họ chạy trốn thì mất công truy sát.
Chương 4714 Đại Viên Mãn xuất động
Mấy chục cường giả không gây chú ý tiềm hành, thần niệm cũng xem xét bốn phía hủy Mộng Trạch có một ít thần văn tàn phá, khi tiềm hành rất tốn sức, sơ sẩy một cái là đụng chạm thần văn. Vì không kinh động bên lão ma ở bên trong, nhị trưởng lão hạ lệnh nhất định phải hết sức cẩn thận, không thể đụng vào những thần văn sót lại. Tiến lên mấy vạn dặm, bọn họ đã đi vào sâu bên trong Thủy Mộng Trạch, thần văn ở đây càng dày đặc. Đám người nhị trưởng lão xem xét bốn phía, thầm nghi ngờ, bọn họ tiến lên lâu như vậy, tại sao còn chưa gặp đám lão ma? Oong! Đột nhiên trong một chỗ đầm lầy phía sau bên trái phát sáng, ánh sáng chạy lung tung như những con rắn lửa, mặt đất gần nghìn dặm nhanh chóng sáng lên. Nhị trưởng lão giận dữ, trầm giọng quát: - Là ai xúc động thần văn? Một đám cường giả nhìn nhau đầy vô tội. Một trưởng lão quét thần niệm, nói: - Hình như không phải thần văn công kích? Không đúng, đây là... thần văn truyền tống! Oong! Từng luồng sáng bao trùm đám cường giả vào, tiếp đó chúng cường giả biến mất tại chỗ. Mắt Nhị trưởng lão lóe tia sáng hoảng loạn, hắn bỗng cảm thấy bất an, cảm giác ngửi được mùi âm mưu. Nhị trưởng lão cũng bị ánh sáng bao phủ vào, một luồng sáng trắng vụt qua, hắn xuất hiện ở núi hoang cách mạn bắc Thủy Mộng Trạch ngoài mấy nghìn dặm. Hắn vừa đi ra lập tức như gặp kẻ địch lớn, sợ xung quanh có cường giả phục kích. Nhị trưởng lão tra xét bốn phía, phát hiện không có võ giả nào. - Chẳng lẽ thần văn truyền tống kia vốn có trong Thủy Mộng Trạch? Chưa nghe bao giờ. Nhị trưởng lão mơ hồ chớp chớp mắt, hắn bay nhanh trong không trung, trong tay hắn thúc đẩy một miếng ngọc phù, kêu gọi cường giả khác trụ tập tới chỗ mình. Nhị trưởng lão tìm được thám báo ở gần đó, kêu họ đưa tin tìm chí cường giả khác, khiến bọn họ tập hợp trong thành trì lân cận. Bay hơn một canh giờ, hắn gặp được hai trưởng lão. Hai trưởng lão cũng đều không hiểu ra sao, không hiểu sao đột nhiên bị truyền tống rời khỏi. Nhị trưởng lão cũng rất buồn bực, mang theo hai trưởng lão đi một tòa thành trì trung đẳng gần đó tập hợp. Chờ bọn họ đến tòa thành trì thì trong thành đã tụ tập hơn mười trưởng lão, nhị trưởng lão bớt lo. Xem ra chỉ là không cẩn thận xúc động thần văn truyền tống trong Thủy Mộng Trạch, không bao lâu sau toàn bộ chí cường giả đều sẽ đến đây hội hợp. Đợi ba ngày sau, nhị trưởng lão phát hiện không đúng, bởi vì hắn phát hiện tổng cộng chỉ có hơn ba mươi chí cường giả đến thành trì này, còn có hơn hai mươi chí cường giả không lại đây. Căn cứ nhóm thám báo điều tra, có mười mấy chí cường giả chia nhau ba, bốn người một tổ bay hướng phương xa, thập trưởng lão mất tích. Nhị trưởng lão vội vàng khiến nhóm thám báo đi truyền lời, kêu các chí cường giả quay về, đừng xé lẻ nữa, cẩn thận trúng kế. Bọn họ lại lần nữa chờ đợi hơn một ngày, một thống lĩnh Xích Hầu bay vọt tới, đi vào trong thành, quỳ một gối trước mặt nhị trưởng lão, đau xót nói: - Nhị trưởng lão, xảy ra chuyện rồi! Cách mấy nghìn vạn dặm về phía tây phát hiện chiến đấu, chờ thám báo bên kia đi qua thì phát hiện tam trưởng lão đã bỏ mạng! Xoẹt xoẹt xoẹt! Nhị trưởng lão cùng một đám cường giả hoàn toàn thay đổi sắc mặt, tuy rằng chỉ là phát hiện tam trưởng lão bị giết, nhưng việc này chứng minh lần này quả thực là quỷ kế của kẻ địch, hơn nữa không có tin tức của thập trưởng lão, chứng minh rất có thể đã gặp nạn. Quả nhiên... Lại lần nữa quá nửa ngày sau, bên Dung Thành có một trưởng lão truyền tống qua, mang đến một tin dữ, ngọc phù bản mệnh của mười chí cường giả đều vỡ vụn. Việc này đã truyền báo về Trường Lão Đường, đại trưởng lão làm ra chỉ thị, toàn bộ cường giả không được hành động lỗ mãng nữa, tất cả ở yên trong thành, chờ hắn lại đây rồi tính. Nhị trưởng lão không dám đưa tin về nữa, không dám nói tiếng nào, bởi vì các trưởng lão chết trận, chí cường giả của tộc quần phụ thuộc cộng lại đã có bốn, năm mươi người, trong đó Quánh tộc đã chết ba mươi mấy trưởng lão, đây đã là tổn thất vô cùng to lớn. Mặt ngoài Quánh tộc chỉ có khoảng một trăm trưởng lão, bây giờ chết hết một phần ba. Hơn nữa có mười một trưởng lão còn ở bên ngoài, ai biết có khi nào xảy ra chuyện? Tiếp tục chết người thì sẽ dao động nền móng của Quánh tộc. Không thể tùy tiện cử cường giả Đại Viên Mãn đi, Quánh tộc chiếm cứ nhiều giới diện như vậy, có địa bàn lớn như thế, không còn cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn trấn thủ thì sẽ ra hỗn loạn lớn. Chẳng lẽ chút chuyện nhỏ đều thỉnh cường giả Đại Viên Mãn đi xử lý? Còn một điều nữa, trưởng lão thương vong quá nhiều cũng làm giảm uy danh của Quánh tộc. Những đại tộc sẽ thấy Quánh tộc vô dụng vậy sao? Trưởng lão của bọn họ bị giết dễ thế sao? Vậy phải chăng liên hợp lại có thể thoải mái diệt Quánh tộc? Chia cắt địa bàn của bọn họ? Còn có tộc quần thực lực xấp xỉ Quánh tộc, bọn họ đều sẽ xem nhẹ Quánh tộc, khinh thường Quánh tộc, cứ thế mãi Quánh tộc sẽ không ngừng suy yếu xuống, cuối cùng bị diệt tộc. Không còn uy danh, mỗi người đều xem nhẹ ngươi, đều sẽ khi dễ ngươi! Cho nên đại tộc đặc biệt chú trọng thanh danh, tôn nghiêm của bọn họ không cho phép khiêu khích một chút nào. Lần này uy nghiêm của Quánh tộc bị khiêu khích, còn chết nhiều trưởng lão. Nếu không làm việc cẩn thận sẽ dao động căn cơ của Quánh tộc, rồi Quánh tộc sẽ đi hướng suy nhược, thậm chí bị diệt tộc. Lại lần nữa đợi ba ngày, một đám tin dữ không ngừng truyền đến, những trưởng lão đuổi giết lần lượt bị đánh chết, nhóm thám báo phát hiện gần chiến trường có dấu vết bị lửa đốt, chứng thực là Lục Ly ra tay. Nhị trưởng lão vội vàng khiến nhiều thám báo phát động, đi tìm kiếm những trưởng lão còn lại, khiến bọn họ về hết. Các trưởng lão ở trong thành đều bị cấm ra ngoài, chờ đợi đại trưởng lão đến đến rồi tính. Ầm! Bên trên một mảnh đất hoang dã, một cường giả vô hạn đến gần Đại Viên Mãn bị một đao chém chết, Lục Ly thu lại cái đỉnh, mấy cường giả gần đó lập tức đon đả tới gần. Phàn Tăng ở đây, hắn chắp tay nói lời nịnh bợ: - Đại nhân thật lợi hại nha, một lần nữa nhẹ nhàng chém giết một lèo. Đại nhân, gần đây hình như còn có một trưởng lão Quánh tộc, chúng ta tiếp tục đi giết hắn chứ? - Bỏ đi!
Chương 4715 Vây Long Phi Thiên
Phàn Tăng sửng sốt, lần chém giết này giết được nhiều cường giả Quánh tộc như vậy, nhị trưởng lão chắc hẳn sẽ dẫn theo vô số cường giả tìm kiếm bọn họ khắp nơi nhỉ? Lục Ly lúc này đi phá giải thần văn, đây không phải là chui đầu vào lưới sao? Một khi phá giải thần văn rồi, vậy thì khẳng định sẽ kinh động tới cường giả Quánh tộc nha, đến lúc đó nhị trưởng lão dẫn người đánh tới, bọn họ không phải đều phải chết thẳng cẳng sao? - Các ngươi đừng quan tâm nữa, tìm nơi ẩn náu trước, hoặc là các ngươi liên hợp lại, giết chết mấy trưởng lão Quánh tộc cũng được! Lục Ly truyền âm tới một câu, sau đó lập tức ẩn rời đi. Theo như hắn dự đoán, trưởng lão Quánh tộc có lẽ bị dọa chết khiếp rồi, trong khoảng thời gian ngắn không dám chia ra hành động, thậm chí còn không dám ra khỏi thành đi? Hắn giết nhiều trưởng lão Quánh tộc như vậy cũng nên rời đi rồi. Đại Viên Mãn của Quánh tộc chắc đã xuất hiện rồi, cho nên hắn phải mạo hiểm thử một lần. Hắn bay khỏi cách đó mấy dặm ức, sau đó xông lên không trung, tìm kiếm một cửa ra, để Huyết Linh Nhi tham gia, hắn ở bên cạnh dùng tới Vô Ngạo đạo ẩn nấp. Khi sử dụng Vô Ngân Đạo, dù là Đại Viên Mãn cũng không phát hiện ra được, cho nên dù cường giả Quánh tộc có đến, thì hắn cũng không sợ. Huyết Linh Nhi đi tới cửa ra vào thăm dò, vì Huyết Linh Nhi không phá giải thần văn, Thánh Hoàng trấn thủ bên ngoài cũng không cảm nhận được. Thăm dò khoảng chừng nửa canh giờ, Huyết Linh Nhi truyền âm nói: - Chủ nhân, thần văn này có hơi phức tạp có thể cần tới một canh giờ! - Một canh giờ? Lục Ly mừng rỡ, một canh giờ không dài, từ thành nhỏ kia bay tới đều phải cần hơn nửa canh giờ, đợi tới khi cường giả bên trên phát hiện, đưa tin tới Dung Thành rồi, sau đó Dung Thành đưa tin tới đây, rồi lại đợi tới khi đám người nhị trưởng lão chạy tới, thần văn cũng đã được phá giải rồi. - Phá giải rồi! Lục Ly lập tức hạ lệnh, Huyết Linh Nhi đã bắt đầu phá trận, một khi phá trận thần văn sẽ dao động, hai Thánh Hoàng thủ hộ ở bên ngoài sẽ cảm nhận được, bọn họ vội vàng bóp nát ngọc phù trong tay. Trưởng lão trấn thủ bên phía Dung Thành lập tức cảm ứng được. Mặc dù bên phía bọn họ có rất nhiều chí cường giả, nhưng đại đa số đều là những người bọn họ không điều động được. Trước kia nhị trưởng lão là bị tổn thương hòa khí, mấy trưởng lão người mình phái đi cũng đều sợ bị giết, cho nên trưởng lão trấn thủ bên đó cũng chỉ có thể đưa tin cho nhị trưởng lão, để nhị trưởng lão xử lý. Sau khi nhị trưởng lão nhận được tin tức liền vô cùng xoắn xuýt. Trong tình huống bình thường, bọn họ nhận được loại tin tức này sẽ tới đó trước tiên, nhưng hắn dẫn theo nhiều trưởng lão như vậy ra ngoài, mà hiện tại đã chết được gần một nửa rồi. Đại trưởng lão đã hạ lệnh bọn họ không được làm bậy, nếu như bọn họ ra khỏi thành còn trúng kế bị tách ra, sau đó còn có mười mấy trưởng lão bị giết, đến lúc đó trách nhiệm này nhị trưởng lão không gánh nổi đâu. Suy tư một lúc, nhị trưởng lão vẫn không quyết định được chủ ý, hắn chỉ có thể triệu tập tất cả cường giả tới cùng thảo luận, rốt cuộc có cần đi xem một chút hay không. Một đám trưởng lão nhao nhao thành cái chợ, một số trưởng lão nói nhất định phải qua đó, nếu không nếu thật sự đang phá trận, khiến đám lão ma kia chạy thoát rồi, đến lúc đó mặt mũi của Quánh tộc sẽ quét đất rồi. Tay đám lão ma này đã nhuốm máu của trưởng lão Quánh tộc, chạy ra ngoài truyền đi thì uy danh của Quánh tộc sẽ giảm rất mạnh. Một số trưởng lão lại kiên quyết không đồng ý ra ngoài, lần này bọn họ đã mất đi nhiều trưởng lão rồi, điều này đã là sự thật. Mấy nghìn vạn trinh sát mặt biên kìa, tin tức này còn muốn che giấu sao? Đại trưởng lão đã hạ lệnh rồi, đó là ý chỉ cao nhất, nếu còn ra ngoài nữa, ngộ nhỡ bị phục kích, đó chính là tội nhân của Quánh tộc... Cãi nhau nửa canh giờ, bên ngoài bỗng nhiên có một trinh sát tới, hắn bẩm báo lên một tin tức, hơn hai mươi lão ma lúc này đang tụ lại cùng một chỗ, đang bay lên không trung, rất có thể muốn chạy thoát khỏi mặt biên này. Nghe thấy tin tức này, nhị trưởng lão hoàn toàn không ngồi yên được nữa, lập tức hạ lệnh phái đi toàn bộ cường giả, đuổi theo giết đám lã ma này, không thể để cho đám lão ma này chạy thoát được. Nhị trưởng lão nghĩ tới bọn họ còn hơn ba mươi chí cường giả, hắn còn có Chí Tôn Thần Binh, chỉ cần cẩn thận một chút, không thể bị phục kích. Lẽ nào Lục Ly còn có thể bố trí một một thần văn truyền tống đám người đó rời đi giữa không trung sao? Nhị trưởng lão nghĩ không thành vấn đề, vấn đề xuất phát ở điểm hắn không ngờ tốc độ phá trận của Huyết Linh Nhi nhanh như vậy. Vốn dĩ trong tình huống bình thường, muốn phá trận cần thời gian mấy ngày, nhưng đó là lão ma bình thường, trình độ của Huyết Linh Nhi ở phương diện thần văn đã vượt quá cường giả cận Đại Vô Hạn bình thường rồi. Cho nên chờ nhị trưởng lão dẫn theo một đám cường giả rầm rộ bay tới cửa, lại phát hiện thần văn nơi cánh cửa đã bị phá mở, hư không bên ngoài có mười mấy thi thể quân sĩ và hai Thánh Hoàng trôi nổi lơ lửng, mà lại không thấy dấu tích của Lục Ly và đám lão ma kia, căn cứ theo đám trinh sát gần đó giám sát báo cáo, đám lão ma kia đã chạy khỏi nơi này từ cửa ra rồi... - A, a, a! Nhị trưởng lão tức giận đến mức run rẩy toàn thân, liên tục rống giận mấy tiếng, đánh cho không gian xung quanh đó đều hơi nổi gió, các trưởng lão xung quanh cũng vô cùng nổi giận. Lục Ly và một đám lão ma giết người cướp của ở mặt biên, cường giả và quân sĩ bị bọn họ chém giết nhiều như vậy, cướp nhiều tài nguyên như vậy, nhưng hiện giờ lại thoải mái để bọn họ chạy thoát rồi? Việc này về sau bị truyền đi, sợ là cả Quánh tộc đều sẽ trở thành trò cười của cả lãnh thổ Thiên Cương Tinh Vực mất. Lục Ly thật sự đã rời đi rồi, Lục Ly còn dẫn theo một đám lão ma rời đi, trực tiếp bay khỏi phạm vi ức vạn dặm dung quanh, xuất hiện trong hư không, một đám lão ma vội vàng khom mình hành lễ với Lục Ly, mặc dù tuổi của đám lão ma này rất lớn, có rất nhiều cũng là bá chủ một phương, nhưng bọn họ xem như đã phục Lục Ly rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK