Mục lục
Long Đế Bất Diệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3566 Đi Ma Uyên du lịch một chuyến
- Cơ hội tốt! Bên kia, Đông Dã Ưng, Dương Cương mắt sáng rực, Ma Chủ này lao hướng tế đàn khiến hai người bắt giữ đến một chút thời cơ chiến đấu. Tuy rằng hai người không biết trong tế đàn phát sinh chuyện gì, nhưng tuyệt đối là cơ hội cực kỳ tốt. - Đi! Hai người không có bất cứ do dự, Đông Dã Ưng đánh bay quân sĩ Ma Uyên ở gần, lao nhanh về phía tế đàn. Ma Chủ bay đi bên kia, hắc long ở chỗ này tự nhiên biến mất, những lôi điện khủng bố cũng tan tác, biến mất không còn dấu vết. Vèo! Lục Ly tuy rằng bị thương nghiêm trọng, nhưng không dám dừng lại, lập tức phóng lên cao, lao hướng tế đàn. Cơ hội tốt như vậy, hắn nhất định phải bảo đảm không có sơ sót gì, bảo đảm tế đàn hoàn toàn bị hủy. Oong! Đại trận phòng ngự biến mất, hư ảnh Ma Chủ xông vào, thẳng đến chỗ tế đàn, rõ ràng là muốn đi diệt sát Huyết Linh Nhi, ổn định tế đàn. Lục Ly cảm ứng được bản tôn Ma Chủ đi vào tế đàn, lập tức truyền âm quát: “Huyết Linh Nhi, cẩn thận!” Huyết Linh Nhi không rút lui ngay, mà là truyền âm nói: “Chủ nhân, tế đàn xuất hiện dị biến, nhanh lùi!” Lục Ly vốn muốn khiếu Huyết Linh Nhi rút đi, tiếp đó thả Lục Linh ra, khiến nàng ném Hủy Diệt Thần Lôi vào nổ nát tế đàn. Nghe Huyết Linh Nhi truyền âm làm Lục Ly ngây người, tiến lùi khó khăn. Vèo! Dương Cương, Đông Dã Ưng đã xông lên, không quân sĩ Ma Uyên nào dám bay lên, thậm chí Ma Tướng không dám lên, dường như nơi này là vùng đất cấm kỵ. Đông Dã Ưng trông thấy Lục Ly ngây người thì hét to: - Lục Sát Thần, còn ngẩn ra làm cái gì? Dùng Hủy Diệt Thần Lôi nổ tế đàn này! Đông Dã Ưng phát ra công kích đánh mạnh về phía tế đàn, nhưng công kích còn chưa rơi xuống tế đàn bên dưới thì nhiều vị trí trong tế đàn đột nhiên nổ tung, tựa như đốm lửa cháy lan đồng cỏ, tế đàn liên tục nổ. Vèo! Một luồng sáng đỏ theo lòng đất bay ra, xông vào trong thân thể Lục Ly. Lục Ly không do dự nữa, trầm giọng quát: - Trốn mau! Ầm! Lục Ly vừa nói xong, toàn bộ tế đàn nổ tung. Vụ nổ bình thường sẽ có sóng xung kích khủng bố, nhưng vụ nổ này thì không, ngược lại chính giữa vụ nổ xuất hiện một lỗ đen to lớn, từ trong lỗ đen truyền ra lực hút khủng khiếp. - Khục khục! Giọng nói âm u lạnh lẽo mà lại điên cuồng của Ma Chủ kia vang lên: - Mấy đứa tạp toái các ngươi phá ma đàn của chúng ta, bổn tọa không giết được các ngươi, nhưng bổn tọa có chết cũng không bỏ qua các ngươi, các ngươi hãy đi Ma Uyên chúng ta du lịch một chuyến đi, ha ha ha ha ha ha! - Nguy rồi! Linh hồn của đám người Lục Ly, Đông Dã Ưng rung lên, bởi vì bọn họ cảm giác không gian bốn phía chấn động mạnh, cơ thể không nhúc nhích được. Oong! Trong Thiên Ly Châu phát sáng, Lục Linh, Tượng Linh Lung, thậm chí bao gồm Thánh Hoàng Chi Nữ đều bị văng ra. Lục Linh, Tượng Linh Lung dường như đang chữa thương, hai người vừa xuất hiện lộ biểu cảm giật mình. Tượng Linh Lung giật mình kêu lên: - Sao vậy Lục Ly? Lục Ly cười gượng nói: - Chúng ta gặp rắc rối lớn! Lỗ đen chính giữa tế đàn truyền đến lực hút càng lúc càng lớn, bốn phương tám hướng vô số đá vụn bị hút vào, mấy người Lục Ly bay nhanh về phía lỗ đen. - Cái này...? Lục Linh, Tượng Linh Lung lộ biểu cảm hoảng loạn, hai người bản năng vươn tay ra bắt lấy cánh tay của Lục Ly. Huyết Linh Nhi chui ra khỏi người Lục Ly, đi vào thân thể Thánh Hoàng Chi Nữ, định điều khiển Thánh Hoàng Chi Nữ mang theo mấy người Lục Ly bay ra. Lực hút quá lớn, nhóm Lục Ly hoàn toàn không cách nào tránh thoát, Thánh Hoàng Chi Nữ cũng không động đậy được. Đông Dã Ưng và Dương Cương gắng hết sức giãy giụa nhưng cũng không thể vùng thoát, mọi người chỉ có thể bất lực bay hướng lỗ đen. Tượng Linh Lung có chút sợ hãi hỏi: - Trong lỗ đen có cái gì? Lục Ly cười gượng giải thích: - Tuy rằng ta không biết tình huống cụ thể, nhưng hẳn là Ma Chủ kia giở trò quỷ, có lẽ chúng ta sẽ đi... Ma Uyên một chuyến. Mặt Tượng Linh Lung, Lục Linh trắng bệch: - Ma Uyên? Đối với nhân tộc thì Ma Uyên chẳng khác nào địa ngục, nếu bọn họ bị hút vào trong Ma Uyên thì còn có thể sống không? Cho dù có thể sống, bọn họ còn có cơ hội về Tam Trọng Thiên sao? - Ít nhất chúng ta đã phá hủy tế đàn! Đông Dã Ưng thở hắt ra, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ, cho dù đi Ma Uyên thì có sao? Trước khi đi thì mọi người đã chuẩn bị tinh thần phải chết, chết ở Ma Uyên cũng đáng giá. Vèo! Ba người Lục Ly cộng thêm Thánh Hoàng Chi Nữ bị hút vào Ma Uyên trước, Đông Dã Ưng tiếp theo, Dương Cương bị hút vào cuối cùng, đám người biến mất trong lỗ đen, theo sau lỗ đen chậm rãi biến mất. Bùm! Giây lát sau, toàn bộ tế đàn lại phát sinh vụ nổ lớn, nguyên ngọn núi bị san bằng, các quân sĩ Ma Uyên ở bốn phía mờ mịt đứng quanh ngọn núi, có chút không biết làm sao. - Nổ rồi! Cách bên này mấy vạn dặm có bảy, tám thám báo, bọn họ đều là thám báo đứng đầu nhất nhân tộc, bọn họ ẩn nấp vào đây tự nhiên là vì quan sát tình hình chiến đấu, để tiện cho việc đưa tin về ngay, khiến liên quân đưa ra sắp xếp tương ứng. - Ta đi xác định thử! Một thám báo chạy nhanh đi, một nén nhang bay về, vẻ mặt phấn chấn nói: - Ngọn núi kia biến mất rồi, xem ra nhóm xem ra Đông Dã công tử thành công. Bùm! Mấy thám báo không có bất cứ do dự, đồng thời bóp nát ngọc phù, nói cho người bên ngoài biết tế đàn này đã bị hủy, đại quân có thể tạm thời rút lui. Một thám báo khác đột nhiên nhớ đến điều gì, hỏi: - Đúng rồi, nhóm Đông Dã công tử đâu? Thám báo đi tra xét sửng sốt, suy nghĩ một hồi rồi bảo: - Dường như bên kia rất yên lặng, không có chiến đấu. - Không có chiến đấu? Mấy thám báo sắc mặt cực kỳ khó xem, bên kia còn có mấy chục vạn quân đội Ma Uyên, nhóm Đông Dã Ưng, Lục Ly phá hủy tế đàn xong nên chạy trốn, mà chạy trốn tất nhiên phải giết ra một con đường máu từ trong đại quân Ma Uyên, không có chiến đấu thì chẳng phải là đại biểu... mọi người chết hết? - Đi nhìn xem! Mấy thám báo ngồi không yên, dù sao tế đàn đã bị hủy, tin tức đã truyền về, nhiệm vụ của bọn họ đã hoàn thành, cho dù chết ở đây cũng không sao.
Chương 3567 Không giống Tam Trọng Thiên
Thám bảy, tám thám báo chia thành mấy đội lẻn đến chỗ tế đàn, bọn họ đều là thám báo đứng đầu nhất, cực kỳ giỏi che giấu hành tung, hơn nữa quân sĩ Ma Uyên trên cơ bản ở gần tế đàn, cho nên bọn họ dễ dàng đến phạm vi vạn dặm quanh tế đàn. Tra xét suốt một canh giờ, tất cả thám báo lại lần nữa tụ tập đến một nơi. Tất cả mọi người sắc mặt rất khó xem, bởi vì bọn họ tra xét được tình huống là bên kia không có một người sống, toàn là quân sĩ của Ma Uyên. Mấy chục vạn quân sĩ Ma Uyên đứng trân trân, không nhúc nhích, chứng minh đám người Đông Dã Ưng, Lục Ly hoặc đã bị bắt hoặc chết hết. - Đông Dã công tử, Nghịch Long Linh tiểu thư, Tượng Linh Lung tiểu thư, nếu các ngươi thật sự bỏ mình thì xin hãy yên nghỉ. Tam Trọng Thiên sẽ không quên các ngươi, tất cả con dân đều sẽ không quên các ngươi... Một thám báo một gối quỳ dưới đất, chắp hai tay vào nhau trầm trọng thì thào. Với kinh nghiệm nhiều năm của hắn, mười người đi vào rất có thể toàn bộ hy sinh bỏ mình. Ầm ầm ầm! Trên một dãy sơn mạch to lớn đột nhiên vỡ ra cái khe, tiếp đó một đám bóng người từ trên trời cao rơi xuống, tổng cộng sáu bóng dáng. Năm trong sáu người đã hôn mê, chỉ có một nữ nhân xinh đẹp vững vàng đáp xuống đất. - Grào grào! Trong núi rừng vang tiếng gầm rống điếc tai, tiếp đó một con cự thú toàn thân đều là gai gầm rống mà đến, còn chưa tới gần thì cái mồm máu to đã phả ra mùi tanh hôi ập vào mặt. Bùm! Nữ nhân xinh đẹp đứng trên mặt đất nhích người, hóa thành cái bóng bay ra ngoài, một chưởng vỗ xuống người cự thú, thân thể cự thú trực tiếp nổ tung, máu thịt bắn đầy trời. - Grào grào! Bốn phương tám hướng lại có rất nhiều cự thú vọt tới, nhưng nữ nhân xinh đẹp kia mỗi lần đều dễ dàng một chưởng đánh qua, cự thú tới gần từng con bị đập nát, thịt nát rơi đầy đất, máu tươi nhuộm đỏ đất đai bốn phía. Một nén nhang sau, một nam nhân tóc đỏ từ từ tỉnh lại, hắn mở mắt ra, theo sau cảm giác trên mặt có dị vật, hắn vươn tay bắt lấy, phát hiện là một miếng thịt nát. - Đây là cái gì? Nơi này là chỗ nào? Đông Dã Ưng bật dậy, nhìn xác vụn đầy đất, trông thấy Thánh Hoàng Chi Nữ lẳng lặng đứng một bên, thoáng chốc hoang mang, bản năng cảnh giác. - A... hình như đây là con rối của Lục Sát Thần. Đông Dã Ưng rất nhanh tỉnh ngộ lại, hắn nhìn quét một vòng, phát hiện Tượng Linh Lung cùng Lục Linh cùng với Lục Ly ngã vào nhau, Dương Cương thì lăn xuống bên kia. - Lục Sát Thần? Trong mắt Đông Dã Ưng bản năng lộ ra sát ý, Huyết Linh Nhi cảm ứng được, khống chế Thánh Hoàng Chi Nữ lắc người đứng trước nhóm Lục Ly. Đông Dã Ưng hừ lạnh một tiếng, nhưng không đợi hắn làm ra bất cứ hành động, Lục Linh mở mắt ra. Lục Linh giật mình hai giây, vội vàng đứng lên, lập tức thu Lục Linh, Lục Ly vào Thần Khí không gian. Tượng Linh Lung bị thương còn khá nặng, Lục Ly bị thương nặng hơn nữa, Lục Linh bị thương nhẹ nhất. Lục Linh vươn thần niệm vươn ra nhìn quét bốn phía, rất nhanh trên mặt lộ biểu cảm sửng sốt, ánh mắt nhìn qua Đông Dã Ưng nói: - Đông Dã công tử, nơi này... không giống như Ma Uyên. Đông Dã Ưng cũng có thắc mắc này, bọn họ xuất hiện trong một ngọn núi, bốn phía phụ cận non xanh nước biếc, cổ thụ chọc trời, linh khí thiên địa dày đặc, thoạt trông giống như là nơi nào đó trong Tam Trọng Thiên, căn bản không giống Ma Uyên. Đương nhiên, hai người chưa từng đi Ma Uyên, không biết Ma Uyên trông như thế nào. Nhưng khu vực bị Ma Uyên chiếm lĩnh luôn dày đặc khói đen, âm khí u ám, nơi này trông không giống chút nào. Hai người quan sát giây lát, Dương Cương cũng tỉnh lại. Lục Linh suy nghĩ một hồi rồi bảo: - Mọi người đều bị thương, mặc kệ nơi này có phải là Ma Uyên hay không, chúng ta ít nhất phải chữa thương đã. Nếu không thì lỡ như gặp kẻ địch, chúng ta chỉ có thể bó tay chịu trói. - Linh tiểu thư nói đúng. Đông Dã Ưng nhẹ gật đầu, tìm một nơi ngồi xếp bằng. Dương Cương bị thương khá nặng, tuy rằng có một bụng nghi hoặc, giờ phút này cũng không tiện hỏi nhiều, lập tức ngồi xếp bằng nghỉ ngơi. Lục Linh cũng ngồi xếp bằng chữa thương, nhưng nàng âm thầm đề phòng Đông Dã Ưng, bởi vì vừa rồi nàng tỉnh lại thì cảm thụ được sát ý của Đông Dã Ưng đối với Lục Ly. Đông Dã Ưng có sức chiến đấu mạnh nhất trong chỗ này, lỡ hắn đánh bất ngờ bắt giữ nàng thì Lục Ly nguy hiểm. Huyết Linh Nhi khống chế Thánh Hoàng Chi Nữ đứng trước Lục Linh, nếu Đông Dã Ưng muốn ra tay thì nhất định phải đánh bay Thánh Hoàng Chi Nữ, vậy thì Lục Linh còn thời gian phản ứng. Đông Dã Ưng không có xằng bậy, hắn không muốn Lục Linh phản cảm với mình, mặt khác hắn cũng sợ nơi này là Ma Uyên. Lỡ như có nguy hiểm thì còn có một người giúp đõ, cho nên nếu có thể không trở mặt thì cố gắng đừng trở mặt. Chờ giây lát, Tượng Linh Lung tỉnh lại, Lục Linh truyền âm cho nàng, khiến nàng chữa thương trước. Tượng Linh Lung hiện giờ cực kỳ tin tưởng Lục Linh, không hỏi nhiều, trực tiếp ngồi xếp bằng chữa thương. Lại lần nữa qua hai nén hương, Lục Ly tỉnh lại, Lục Linh truyền âm giải thích mấy câu, Lục Ly mãnh liệt yêu cầu đi ra. Lục Ly bị gãy nhiều khúc xương, nhưng thân thể của hắn phi thường cường đại, với hắn thì vết thương trên người không dáng lo, không ảnh hưởng nhiều đến sức chiến đấu của hắn. Lục Ly đi ra thì thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân, thần niệm cũng gắng hết sức tra xét, trên mặt hắn rất nhanh lộ ra vẻ chấn kinh ngạc nhiên, nơi này thấy sao đều không giống như Ma Uyên. Chẳng lẽ bọn họ trở lại Tam Trọng Thiên? Tế đàn xảy ra vấn đề, bọn họ chỉ mở ra vực môn, vượt qua một đoạn không gian? Nếu vậy thì bọn họ có thể sử dụng bí bảo truyền tống về. Lục Ly trầm ngâm giây lát, lấy ra hai gốc thần dược luyện hóa, ngồi xếp bằng chữa thương. Đám người đều là cường giả, hơn nữa đều có thần dược hàng đầu, cho nên khôi phục đặc biệt nhanh, đặc biệt là Lục Ly, chữa thương hơn hai canh giờ đã gần như khỏe hoàn toàn. Lục Linh là Nghịch Long tộc, thân thể cũng rất mạnh, khôi phục cũng nhanh. Đông Dã Ưng càng nhanh, bởi vì bản thân hắn không bị thương quá nặng, Dương Cương còn cần một ít thời gian.
Chương 3568 Không giống Tam Trọng Thiên
Huyết Linh Nhi truyền âm: “Chủ nhân, lúc ngươi hôn mê, người tóc đỏ kia muốn giết ngươi!” Lục Ly con ngươi co rút, sau đó âm thầm thu Thánh Hoàng Chi Nữ vào, mắt hắn nhìn qua Lục Linh, truyền âm hỏi: “Vết thương của Linh Lung thế nào?” “Khá hơn nhiều, cần một, hai canh giờ nữa là khỏe.” Lục Linh giải thích một câu, Lục Ly suy nghĩ một hồi đứng lên nhìn Đông Dã Ưng nói: - Hay là chúng ta chia nhau ra tra xét? Lục Ly không muốn đi cùng Đông Dã Ưng, một là thấy đối phương gai mắt, thứ hai là phải âm thầm cảnh giác Đông Dã Ưng, tránh cho bị đánh lén, thà tách ra cho rồi. Nếu nơi này là Ma Uyên thì cả đám đi chung vẫn chết, còn không phải Ma Uyên thì mọi người không có nguy hiểm, chẳng bằng thừa dịp còn sớm tách ra. Lục Linh hiểu ý của Lục Ly, nàng cũng không thích có con ruồi đi theo bên cạnh, gật đầu nói: - Đông Dã công tử, ngươi cùng Dương công tử đi phía nam tra xét, ta và Lục Sát Thần theo phương bắc tra xét, nếu có tình huống sẽ quay về đây hội hợp, thấy sao? - Cũng tốt! Trong mắt Đông Dã Ưng lộ ra một chút tức giận, Lục Linh đây là rõ ràng ghét bỏ hắn, hắn là hạng hai Tân Tú bảng, vậy mà Lục Linh không đi theo, còn muốn đi chung với Lục Ly? - Đi! Đông Dã Ưng là người rất kiêu ngạo, hắn phất tay mang theo Dương Cương lao đi phía nam, hắn không giận quá mất khôn bay trên cao trong Ma Uyên. - Đi thôi! Lục Ly và Lục Linh đi hướng bắc, hai người thu lại hơi thở, Lục Linh thậm chí không dám quá rêu rao thả ra thần niệm, Lục Ly thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân cảm ứng có hiệu quả tốt hơn nàng nhiều. - Grào grào grào! Đi chốc lát thì gặp nhiều quái thú có gai, Lục Linh vốn muốn ra tay, Lục Ly giành trước thả ra pháp tắc Thần Âm, đánh xỉu từng con cự thú. - Đừng giết chết! Lục Ly dặn Lục Linh, nàng hiểu, đánh xỉu thì ít để lại dấu vết hơn, một đường giết qua rất dễ dàng bị truy tung. Hai người tốc độ rất nhanh, ngọn núi này rất lớn, tiến lên nửa canh giờ mới đi ra núi to. Dọc đường không gặp mãnh thú khác, toàn bộ đều là mãnh thú đầy gai, thực lực chỉ cỡ võ giả Tứ Kiếp. - A... Hai người đứng bên vách vực nhìn đồng bằng phương xa, lòng rung lên, bởi vì bọn họ nhìn thấy phương xa có một bóng dáng mơ hồ, đó là một tòa thành lớn. Nếu chỉ là thành lớn thì hai người đã không ngạc nhiên như vậy, khiến hai người khiếp sợ là trên thành lớn có nhiều mãnh thú bay, chiều dài đến trăm trượng, tuy rằng bộ dạng không giống nhau, nhưng đều có cánh. Mấy trăm con mãnh thú chậm rãi bay lượn bên trên thành trì, cho Lục Ly và Lục Linh cảm giác thành trì đó là khu vui chơi của mãnh thú. - Có người! Đây không phải là Ma Uyên! Lục Ly đột nhiên giật mình kêu lên, hắn trông thấy vài người trên lưng một con cự thú, bề ngoài giống hệt bọn họ. Nếu nơi này có người thì không phải Ma Uyên, chẳng lẽ bọn họ thật sự còn ở Tam Trọng Thiên? Lục Linh xem giây lát, ngạc nhiên nghi ngờ thì thào: - Nơi này cũng không giống như Tam Trọng Thiên! Tuy Lục Linh không quan tâm nhiều về chuyện trong Tam Trọng Thiên, nhưng là đệ nhất tiểu thư của Nghịch Long gia, nàng vẫn biết tình huống cơ bản của Tam Trọng Thiên, nơi này cho nàng cảm giác không giống... Tam Trọng Thiên. Non nước, khí hậu, môi trường chỗ này cho Lục Linh cảm giác giống như Tam Trọng Thiên, nhưng những mãnh thú bay khiến nàng có cảm giác rất kỳ lạ. Bởi vì người của Tam Trọng Thiên không có thói quen cưỡi mãnh thú, đều là cưỡi xe chiến, chiến thuyền. Nếu là mãnh thú bay bình thường cũng không có gì, vấn đề ở chỗ mãnh thú trước mắt cho Lục Linh cảm giác chúng rất mạnh, có mấy con hơi thở có thể so sánh với cường giả Ngũ Kiếp. Muốn thuần phục mãnh thú sức chiến đấu sánh bằng Ngũ Kiếp làm tọa kỵ thì rất khó khăn, phỏng chừng Lĩnh Chủ bình thường không có năng lực đó. Lĩnh Chủ cường đại sẽ làm chuyện như vậy sao? Người ta không rảnh như thế. Thành trì đằng trước không quá lớn nhưng có mấy trăm con mãnh thú bay bên trên, hình ảnh này thoạt trông phi thường kỳ dị, nếu như là thành trì trong Tam Trọng Thiên thì cảnh tượng như vậy đã sớm truyền khắp thiên hạ. Lục Ly cũng cảm giác không thích hợp, những mãnh thú này thoạt trông hoàn toàn là tự do xoay quanh bên trên thành trì, không bị người điều khiển. Nếu không phải có người ở thì bên kia thoạt trông giống như khu vui chơi của mãnh thú. Dù bầy mãnh thú bị chăn nuôi cũng sẽ không tùy ý cho chúng bay tự do trên trời như vậy, lỡ bị thương người khác thì sao? Vèo! Phương xa có một con mãnh thú bay hướng bên này, Lục Ly và Lục Linh vội vàng lùi lại mấy nghìn trượng, trốn vào trong một mảnh rừng rậm. Lục Linh không dám thả ra thần niệm, Lục Ly thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân cảm ứng. Bay tới là một con chim màu đen to lớn, hai cánh chim giương ra dài ít nhất hai trăm trượng, giống như một mảnh mây đen. Hàng trăm người ngồi khoanh chân trên lưng chim to, trên lưng có một màn sáng màu trắng. Một luồng thần niệm thả xuống, quét qua người Lục Ly và Lục Linh rồi thôi, chim to xé gió lướt nhanh qua, biến mất ở phương xa. Lục Linh không dám vươn ra thần niệm, Lục Ly lại thông qua Đại Đạo Chi Ngân cảm ứng rõ ràng, hắn tra xét rõ bộ dạng của từng người. Sắc mặt của Lục Ly hơi khó coi, trong mắt tràn ngập ngạc nhiên nghi ngờ, dường như có chút không nghĩ thông. Lục Linh trông thấy sắc mặt của hắn thì nhíu mày hỏi: - Sao vậy Lục Ly? - Nơi này không phải Ma Uyên! Lục Ly rất chắc chắn nói, theo sau bổ sung một câu: - Nơi này cũng không phải Tam Trọng Thiên, chúng ta đi vào một đại thế giới chưa biết. Trong mắt Lục Linh lộ ra một chút sợ hãi, hỏi thăm: - Tại sao ngươi chắc chắn như vậy? - Trên lưng con chim to vừa rồi có hàng trăm người, trong đó có một nửa là cường giả Ngũ Kiếp, còn một người ước chừng là Lĩnh Chủ cảnh. Ta không nghe hiểu ngôn ngữ của bọn họ, nhưng nếu không đoán sai thì là ngôn ngữ thông dụng thời thượng cổ. - Ngôn ngữ thông dụng thời thượng cổ? Lục Linh nhướng mày, Tam Trọng Thiên hiện tại đã không có người nói ngôn ngữ thượng cổ, mười Yêu Hồn tộc thượng cổ như bọn họ cũng lâu rồi không nói ngôn ngữ thượng cổ.
Chương 3569 Sắp xảy ra chuyện
Hơn một trăm người vừa lướt qua có một Lĩnh Chủ, chứng minh nơi này tuyệt đối không là một tiểu thế giới, nếu không thì không thể nào có nhiều cường giả như vậy. Hơn nữa vừa rồi còn có một luồng thần niệm tra xét bọn họ, nhưng người này hoàn toàn lờ đi Lục Ly và Lục Linh, càng chứng minh nơi này không phải tiểu thế giới, nếu không thì bọn họ đã sớm bị công kích. Chẳng lẽ nơi này thật sự là đại thế giới kỳ dị khác sao? Tại sao bọn họ chưa từng nghe trừ Tam Trọng Thiên ra còn có đại thế giới như vậy? Thế giới này rốt cuộc lớn cỡ nào? To giống như Tam Trọng Thiên sao? Ma Chủ nói đưa bọn họ đi Ma Uyên mà? Tại sao không đến Ma Uyên, ngược lại vào đại thế giới kỳ dị như vậy? Bọn họ còn có thể trở về không? Đây là vấn đề mà Lục Ly, Lục Linh lo lắng nhất, đặc biệt là Lục Ly, trong Nhị Trọng Thiên còn có gia đình lớn của hắn, nơi đó có gia tộc, người yêu, gốc rễ của hắn. - Khoan vội sốt ruột! Lục Linh trầm ngâm giây lát, tháo mạng che mặt xuống, nói: - Lục Ly, trong Nghịch Long Cốc ta học một ít ngôn ngữ thượng cổ, ta đi trong thành tra xét một chuyến, ngươi ở đây chờ một lát? - Không được! Lục Ly phi thường quyết đoán từ chối nói: - Ta đi với tỷ, ta sẽ không nói tiếng nào, để tỷ đi giao thiệp. Nơi này lạ nước lạ cái, ai biết có nguy hiểm gì? Hơn nữa vừa rồi trong một trăm người có một cường giả cấp Lĩnh Chủ, trong thành sẽ có bao nhiêu Lĩnh Chủ? Lục Ly không dám mạo hiểm, cho dù chết thì ba người phải chết bên nhau. Lục Linh thấy Lục Ly kiên trì, nàng cũng không tiện nói gì thêm cái gì, Lục Linh đang chuẩn bị bay xuống, Lục Ly chợt lên tiếng: - Chúng ta đi dạo quanh thành xem coi có gặp người nào không? Nếu có thể tìm hiểu rõ tình huống ở ngoài thành thì càng an toàn hơn. Vào thành có lẽ sẽ thành cá nằm trên thớt, Lục Ly không muốn mạo hiểm xâm nhập nơi nguy hiểm xa lạ. Hai người từ xa chạy nhanh quanh thành trì, tiếc rằng dạo quanh thành trì một vòng nhưng không gặp một người nào, dường như người đều ở trong thành trì, không ai đi ra. - Chiếp! Ở trên đường bọn họ ngược lại phát hiện trong thành trì ngẫu nhiên có mãnh thú bay ra, cũng có mãnh thú bay vào thành trì, những mãnh thú này vụt qua bầu trời, khí huyết như một ngọn núi lớn đè ép hai người không thở nổi. Lại dạo quanh vài vòng, Lục Ly cùng Lục Linh vẻ mặt thất vọng ngừng lại, ngoài thành thật sự không có người. Hoặc là hai người rời khỏi tòa thành này đi phương xa nhìn xem, hoặc là chỉ có thể mạo hiểm vào thành. - Ưu tiên an toàn, ta kiến nghị đi dạo phương xa, dù đi đường vòng cũng không sao, không thể nào chỉ có thành trì mà không có bộ lạc. Cho dù chỉ có thành trì, người trong thành không thể nào ru rú không ra. Lục Ly nghĩ tới nghĩ lui quyết định vẫn là không cần đi mạo hiểm, nơi này rất có thể không phải Tam Trọng Thiên, xác suất nguy hiểm của chỗ này tăng nhiều, đặc biệt là Lục Linh còn là mỹ nữ đứng đầu, nếu Tượng Linh Lung đi ra phỏng chừng phiền phức sẽ càng lớn, nên cẩn thận thì hơn. - Cũng được! Lục Linh nhẹ gật đầu, nơi này không phải Ma Uyên, tạm thời không có nguy hiểm, không cần gấp gáp, đi dạo bốn phía thử xem đã. Hai người một đường lao đi xa, không chọn đường, đi tới đâu hay tới đó. Hai người đi một hồi thì vào một ngọn núi lớn, lại lần nữa gặp vô số mãnh thú, đều là tụ tập từng bầy, may mắn thực lực của mãnh thú không quá mạnh, xấp xỉ cảnh giới Tứ Kiếp. Lục Linh không ra tay, Lục Ly thả ra pháp tắc Thần Âm đánh xỉu tất cả mãnh thú. Lại lần nữa chạy nhanh hơn một canh giờ, hai người đứng trên một ngọn núi cao, lại nhìn thấy một tòa thành trì, trên bầu trời vẫn đầy loài mãnh thú bay, chúng nó bay lượn giữa không trung. - Kỳ lạ, đi tiếp! Lục Ly không tin tà, vòng quanh thành trì hai vòng, mang theo Lục Linh lao đi xa, chạy nhanh ba canh giờ sau, hai người trông thấy tòa thành trì thứ ba, vẫn là cảnh tượng mấy trăm con mãnh thú bay trên trời. Hai người cơ hồ có thể xác định, nơi này tuyệt đối không phải Tam Trọng Thiên, nếu không thì cảnh quan kỳ dị như vậy sớm nổi tiếng thiên hạ, không thể nào không có một chút tin tức. Oong! Vết thương của Tượng Linh Lung đã lành, Lục Linh thả nàng ra. Tượng Linh Lung trông thấy cảnh quan như vậy cũng giật nảy mình, nghe Lục Ly và Lục Linh giải thích thì càng ngạc nhiên nghi ngờ không thôi. - Đi thôi, đi dạo thêm nữa! Lục Ly vung tay lên, mang theo hai người tiếp tục vòng qua thành trì chạy ra xa. Vốn dựa theo giao hẹn, bọn họ nên quay về hội hợp với Đông Dã Ưng, cùng nhau thương nghị, nhưng Lục Ly căn bản không muốn đi cùng Đông Dã Ưng, Dương Cương, định trực tiếp mỗi người một ngả. Vèo! Chạy nhanh nửa canh giờ sau, phương xa bay tới một con mãnh thú to lớn, mãnh thú giống con chim đại bàng cánh vàng, toàn thân tỏa ánh sáng rực rỡ. Tốc độ của con mãnh thú này rất nhanh, vừa rồi còn cách vạn dặm, chớp mắt đã đến trước mặt. Ba người Lục Ly lập tức nấp vào rừng rậm, tuy người ở bên trên chắc chắn sẽ vươn ra thần niệm, dù trốn hay không cũng chẳng khác gì. Nhưng trốn thì tỏ ra không muốn gây chú ý, biểu minh bọn họ chủ động nhượng bộ. Trước kia Lục Ly cùng Lục Linh gặp mấy con mãnh thú bay cũng bị rất nhiều thần niệm tra xét, nhưng mãnh thú bay vụt qua, không để ý, không quan tâm bọn họ. Bọn họ vốn cho rằng lần này cũng sẽ giống như vậy, nào ngờ một luồng thần niệm cường đại quét qua, theo sau mãnh thú ngừng lại. “Nguy rồi, sắp xảy ra chuyện!” Trong lòng Lục Ly trầm xuống, có một loại dự cảm không may, thần niệm vừa rồi ít nhất là của cường giả cấp Lĩnh Chủ, rắc rối to rồi. Ba người Lục Ly vươn thần niệm ra, phát hiện có mười mấy nữ nhân trẻ tuổi ngồi trên mãnh thú, còn có một bà già. Thần niệm tra xét vừa rồi là của bà già này, đám nữ nhân trẻ tuổi mỗi người đều xinh đẹp, rất có khí chất, rõ ràng đều là con cháu của hào môn đại tông. “Toàn là Ngũ Kiếp?” Ba người Lục Ly tra xét xong quay sang ngó nhau, cường giả trong thế giới này này nhiều như rau cải trắng sao? Tùy tiện gặp phải một đám cường giả Ngũ Kiếp, tùy tiện gặp gỡ Lĩnh Chủ?
Chương 3570 Vô Tận Thần Khư
Vèo! Màn sáng bên trên lóe sáng rồi biến mất, tiếp đó bà già tóc bạc mang theo mười mấy nữ nhân bay xuống. Mười mấy nữ nhân tách ra, bao vây ba người Lục Ly lại, mười mấy người trong mắt đều mang theo địch ý khóa chặt Lục Ly. - A? Lục Ly có chút không hiểu ra sao, bà già này và nữ nhân tóc bạc làm gì thế? Hắn đâu có gì dính dáng với bọn họ, tại sao nhóm người này đều nhìn hắn bằng ánh mắt địch ý? - &¥%&##... Bà già mở miệng nói chuyện, tốc độ phát âm không nhanh, nhưng ba người Lục Ly nghe ù ù cạc cạc. Những ngôn ngữ này rất giống ngôn ngữ thượng cổ, lúc Lục Ly ở trong thế giới người rừng, Hàn Sơn Cư Sĩ từng phái người giỏi ngôn ngữ thượng cổ đi trao đổi, cho nên Lục Ly nghe hơi quen. Lục Ly nhìn qua Lục Linh, bởi vì Lục Linh nói nàng biết một chút, cho nên hắn định hỏi nàng biết bà già nói gì không? Nhưng Lục Ly nhìn qua, thấy Lục Linh cũng nghệch mặt ra. “Ta cũng không hiểu lắm.” Lục Linh truyền âm qua: “Bọn họ nói không giống ngôn ngữ thượng cổ, ngược lại có chút giống ngôn ngữ thời kỳ viễn cổ, ta... nghe không hiểu.” Lục Ly nhìn qua Tượng Linh Lung, nàng khẽ lắc đầu biểu thị nghe không hiểu. Tượng Linh Lung có chút sợ hãi, thân thể dựa vào sát Lục Ly, nàng cứ có cảm giác nhóm người này không có ý tốt. - &(×%#@¥%×... Bà lại lần nữa mở miệng nói chuyện, âm điệu cứng rắn hơn, chỉ tay vào Lục Ly, lại mỉm cười với Lục Linh và Tượng Linh Lung, vẻ mặt hiền hòa vẫy tay. “Bà điên này muốn làm cái gì?” Lục Ly có chút buồn bực, tại sao bà già này hung dữ với hắn, nhưng hiền hòa với Lục Linh và Tượng Linh Lung? Chẳng lẽ vì hắn là nam nên bị đối xử kỳ thị? Tượng Linh Lung cùng Lục Linh bởi vì nghe không hiểu, cho nên không thèm để ý bà ta. Bà già nói một lúc, thấy hai người không có phản ứng thì đột nhiên vươn tay kéo Lục Linh, Tượng Linh Lung qua. - Ngươi làm cái gì? Lục Ly như diều hâu che chở con, lập tức thả ra Bác Long thuật cùng Thiên Giáp thuật, vươn tay đẩy bà già, định hất tay bà ta ra. Bà già trong mắt lóe tia sáng, theo sau một tay run run thành chuỗi tàn ảnh, Lục Ly thấy hoa mắt, bàn tay kia đã vỗ vào ngực hắn. Bùm! Lục Ly cảm giác như bị ngọn núi đập vào, thoáng chốc bay ngược ra ngoài, liên tục đụng ngã cây to. Trong miệng hắn máu tươi tuôn ra, một chưởng này cực mạnh, chấn thương nội tạng của hắn. - Lục Ly! Lục Linh và Tượng Linh Lung khẩn trương, hai người lấy đế binh ra định liều mạng, nhưng trong tay bà già đột nhiên xuất hiện một tòa bảo tháp, sau đó vung tay lên, bảo tháp truyền ra lực hút mạnh, hai nàng không chống cự được nháy mắt bị hút vào bảo tháp. - Tỷ, Linh Lung! Lục Ly thấy cảnh này thì mắt đỏ hồng, như con dã thú nổi giận gầm rống xông lên. Vô số năm trước, ở Đấu Thiên Giới, trong thành Vũ Lăng, hắn trơ mắt nhìn Lục Linh bị mang đi. Lần này, hắn tuyệt đối không cho phép lại chia xa Lục Linh, trừ phi hắn chết. Trong tay hắn xuất hiện nhuyễn kiếm, Hào Giác cũng hiện ra. Lục Ly truyền âm cho Huyết Sát Hoàng: “Sát Hoàng tiền bối, cầu xin người giúp đỡ ta!” Huyết Sát Hoàng không có bất cứ đáp lại, Lục Ly định thổi Hào Giác thì bà già lắc người xông đến, theo sau một chưởng vỗ vào trán Lục Ly. Lục Ly cảm giác linh hồn chấn động mạnh, hắn đụng vào một ngọn núi lớn, trước mắt tối đen ngất xỉu. Bà già bay lên, trong mắt sát khí tăng vọt, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm chém mạnh hướng Lục Ly bị chôn trong núi. Lục Ly đã chết ngất nhưng bà già vẫn muốn ra tay, rõ ràng là muốn lấy mạng của hắn. Nhưng giây phút này, Hồn Châu treo bên hông Lục Ly sáng lên, một luồng hơi thở âm u lạnh lẽo khuếch tán ra, bà già khựng lại, sau đó nhanh chóng lùi về. Bà già vung tay lên, mang theo một đám người bay vọt lên, leo lên lưng chim đại bàng cánh vàng, màn sáng dâng lên, chim đại bàng cánh vàng vỗ hai cánh hóa thành một luồng sáng bay hướng phương xa, rất nhanh liền biến mất ở chân trời. Bóng ma ngoài người Lục Ly biến mất, bốn phía tĩnh lặng lại, chỉ còn một mình Lục Ly chôn trong đống đá. Thời gian trôi qua nhanh, ba canh giờ sau, Lục Ly chậm rãi tỉnh lại, hắn bản năng vươn ra thần niệm, thân thể của hắn rất nhanh lao ra khỏi đống đá, vọt lên trời cao, thần niệm gắng hết sức nhìn quét, tìm kiếm bốn phía. Tra xét một lúc, Lục Ly gào thét: - Tỷ, Linh Lung, hai người ở đâu? Lục Ly còn vận dụng thần kỹ Long Ngâm, âm thanh truyền khắp phạm vi mấy nghìn dặm, tiếng vọng văng vẳng, nhưng không có bất cứ người nào đáp lại hắn. “Đừng la nữa!” Một truyền âm vang lên trong đầu Lục Ly: “Tỷ của ngươi và tiểu cô nương kia bị mang đi, đã đi rất xa, ngươi có la cũng vô ích.” “Sát Hoàng tiền bối!” Thần niệm của Lục Ly vươn vào Hồn Châu, hỏi: “Tại sao người không giúp đỡ ta, người có biết tỷ quan trọng với ta như thế nào không? Nếu tỷ xảy ra chuyện gì thì ta... ta...” “Ngươi cũng không sống phải không?” Huyết Sát Hoàng lạnh lùng truyền âm: “Nếu ngươi muốn chết, hiện tại có thể một chưởng đập chết chính mình. Nam nhi bảy thước, đội trời đạp đất, bộ dạng của ngươi như vậy mà nam nhi gì? Chẳng lẽ là thứ ẻo lả?” Huyết Sát Hoàng nói không thèm nể tình, khiến Lục Ly hơi bình tĩnh một ít. Hắn hít một hơi thật sâu, cưỡng ép chính mình tỉnh táo lại, hắn hỏi thăm: “Sát Hoàng tiền bối, tỷ tỷ của ta và Linh Lung có thể gặp nguy hiểm không?” “Tạm thời sẽ không!” Huyết Sát Hoàng giải thích: “Mười mấy người đó hẳn là người của Nữ Thánh Tông, lý do ta không giúp ngươi, là bởi vì tông phái này rất mạnh, nghe nói có ba cường giả cấp Đế. Nếu ta dám ra tay thì tàn hồn của ta cũng không tránh khỏi bị diệt, ngươi chết chắc.” “Nữ Thánh Tông?” Lục Ly hơi kinh ngạc, lập tức hỏi thăm: “Sát Hoàng tiền bối biết chỗ đó là ở đâu không? Tiền bối hiểu rõ tình huống nơi này không?” “Không tính là hiểu rõ, phía trước ta chưa từng đến đây.” Huyết Sát Hoàng truyền âm: “Nơi này ước chừng là Vô Tận Thần Khư, ta có một bạn già từng lỡ vào đây, về sau may mắn trốn về, có kể cho ta nghe về nơi này.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK