Mục lục
Long Đế Bất Diệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3596 Có thể gian lận?
Tất cả nữ nhân đều là con cháu đại gia tộc, mỗi người khí độ bất phàm, hơn nữa không phải loại nữ nhân yếu ớt, kinh nghiệm chiến đấu đều không kém, ít nhất trên tay từng dính máu. - Hằng Đế, Vũ Đế, Nhuế Đế giá lâm! Chờ giây lát, phương xa truyền đến tiếng quát, âm thanh chấn động mấy trăm vạn người bốn phía màng tai nhức nhối. Người trên Thiên Tiên Phong một đám quỳ uống, nhóm Lục Ly tự nhiên cũng quỳ một gối xuống, lần này Thiên Đế Tông có ba đại nhân vật đến, ba cấp Đế. Vèo! Ba cầu vồng vươn ra, ba chiếc siêu cấp xe chiến bay tới, phía trước xe chiến đều có dị thú cùng một loại kéo xe, phía sau đi theo hộ vệ cùng thị nữ, phô trương long trọng. Mắt của vô số người trở nên nóng cháy. Ba vị Thiên Đế Tông long trọng lên sân, chẳng lẽ tông chủ của Thiên Đế Tông thật sự sẽ giá lâm? Vị kia là một trong những đại nhân vật đứng đầu Vô Tận Thần Khư, cảnh giới Thánh Hoàng. Trong lòng Lục Ly cũng rất là khát vọng, hắn đời này còn chưa gặp Thánh Hoàng, chỉ có một Huyết Sát Hoàng suýt chút đột phá Thánh Hoàng. Tam Trọng Thiên không có Thánh Hoàng nào, Thánh Hoàng là đỉnh cao của võ giả. Xe chiến của ba Đại Đế chạy tới Thiên Tiên Phong, ba người bay xuống, đi vào nhã các đã sớm chuẩn bị sẵn. Lục Ly không dám vươn ra thần niệm, chỉ dùng mắt vội vàng thoáng nhìn. Nhuế Đế thì đã thấy từ trước, hai người khác bề ngoài đều là người trung niên, không có hơi thở quá mạnh, nhưng nhìn liền khiến người cảm giác bất phàm, có khí tràng vô hình. Khuôn mặt Hằng Đế cứng nhắc, tóc đen chải ngay ngắ, ánh mắt như sói, khiến người e ngại. Vũ Đế là một nam nhân cao to vạm vỡ, thân thể khiến người cảm giác áp lực, để râu rất dài, mái tóc lửa đỏ, mắt lồi ra, bên trong chứa tia sáng hung dữ, giống loại người tính tình nóng nảy nói chuyện không hợp liền giết người. Ba người ngồi xuống. Cốc trưởng lão chủ trì đấu vòng loại bay lên giữa không trung, nói: - Bởi vì tông chủ có việc đặc biệt cần giải quyết, mấy hôm trước đã rời khỏi Thiên Tiên Phong, cho nên đặc biệt mời ba vị Đại Đế lại đây chứng kiến, hiện tại đấu bán kết bắt đầu! Xôn xao! Bốn phía vang lên một mảnh tiếng nghị luận, rất nhiều người đều là vẻ mặt đáng tiếc. Nhiều người đến đây lần này phần lớn vì muốn gặp một lần tông chủ Thiên Đế Tông, cảm giác giống như gặp mặt rồng vậy, là chuyện có thể thổi phồng cả đời. Cốc trưởng lão giơ tay đè không khí, tiếng động bốn phía giảm bớt, Cốc trưởng lão mới nói: - Lần này đấu bán kết, trải qua chư vị trưởng lão thương nghị, xin chỉ thị tông chủ, quyết định cho hỗn chiến! - Hỗn chiến? Vô số người giật nảy mình, hỗn chiến là đấu theo kiểu gì? Chẳng lẽ một đám người như ong vỡ tổ đánh túi bụi? Vậy thì sao bình xét thực lực? Làm sao bình xét xếp hạng? Nếu bình xét tùy tiện thì rất nhiều người đều sẽ không phục. - Phiền phức... Lục Ly cũng thấy nhức đầu, nấu đánh kiểu hỗn chiến thì phiền phức, cảnh giới của hắn thấp, chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu bị mọi người giải quyết đấu tiên, nếu bị mấy người vây công, dù hắn có ba đầu sáu tay cũng sẽ thua trận. Hơn nữa hai sân tỉ võ bên dưới tuy rất lớn, nhưng nếu toàn bộ chen chúc trong một màn sáng thì khó mà thi triển, muốn trốn cũng không có cơ hội. - Yên lặng! Cốc trưởng lão trầm giọng quát một tiếng, lại lần nữa lớn tiếng nói: - Lần này một trăm người chia thành hai đội tỉ võ, mỗi bên năm mươi người, năm mươi người chia ra mười tổ, mỗi tổ năm người, toàn bộ rút thăm quyết định, tự do đánh. Mười tổ người của hai bên cuối cùng chỉ có ba tổ thăng cấp, hai bên tổng cộng sáu cái tổ. Ba tổ nào có thể kiên trì đến cuối cùng thì có thể đặc biệt lên tốp ba mươi, sau tốp ba mươi là chung kết! Cốc trưởng lão tạm dừng một lúc, bổ sung thêm: - Vẫn quy định cũ, nếu không chịu nổi, có thể lập tức kêu thua, sẽ được truyền tống ra ngay. Lần này ba vị Đại Đế ở đây, nếu ác ý giết người sẽ bị hủy bỏ tư cách ngay... Cốc trưởng lão nói một đống, mọi người đều hiểu quy tắc, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc. Lần này tỉ võ không chỉ phải xem sức chiến đấu, còn muốn xem phối hợp, một điều quan trọng nhất là: Xem vận may. Đạo lý rất đơn giản, ví dụ hai mươi hai người được ủng hộ nhiều nhất như Quan Thiên Thu, Vương Ngưng Tuyết, trong số họ nếu có năm người chung một tổ thì xác suất thắng lợi cực kỳ lớn. Thí dụ cấp bậc như Lục Ly mà chung tổ với bốn người sức chiến đấu không mạnh, vậy không cần đánh, trực tiếp nhận thua cho rồi. Năm người một tổ, nếu có thành viên vướng chân, thí dụ như một chiêu bị người đánh bại, vậy trong tổ còn lại bốn người, sức chiến đấu tự nhiên giảm mạnh. Hơn nữa lần này chia hai chiến trường, nếu chiến trường bên này đều là người mạnh, bị xếp vào bên này thì cơ hội đặc biệt sẽ giảm thấp nhiều, tất cả điều này đều là không thể kiểm soát, vận khí phi thường mấu chốt. - Ha ha! Nghe thấy bốn phía vang lên vô số tiếng nghị luận, bao gồm một trăm tuyển thủ đều bàn tán rôm rả, Nhuế Đế đột nhiên mở miệng, âm thanh không lớn nhưng vang lên bên tai đám người: - Ta biết rất nhiều người sẽ nói quy tắc như vậy là không công bằng, có lẽ một tuyển thủ thực lực đặc biệt mạnh phối hợp với bốn tuyển thủ hơi yếu, do đó mất đi cơ hội thăng cấp, tức là, vận may có lẽ quan trọng hơn thực lực. - Ta muốn nói cho các ngươi biết, thật ra vận may cũng là một phần của thực lực. Một người nếu muốn tiến lên mây xanh, đứng sừng sững đỉnh phong, chỉ dựa vào ngộ tính, nỗ lực, thiên phú là không đủ, vận khí có khi cực kỳ quan trọng. Ta có thể bảo chứng với mọi người, trong này tuyệt đối không có màn đen, ba chúng ta trấn giữ ở đây vì bảo đảm tuyệt đối công bình và công chính. Lời Nhuế Đế nói rất có sức tin phục, tiếng nghị luận bốn phía giảm xuống. Lục Ly và một trăm tuyển thủ khẩn trương hơn, cho dù là đám người Quan Thiên Thu cũng hơi căng thẳng, lỡ phân phối bốn đồng đội yếu nhất cho bọn họ, dựa vào một mình họ chắc chắn không cách nào thăng cấp. - Được rồi, bắt đầu chia tổ! Cốc trưởng lão mở miệng, trong tay cầm một ít hạt châu màu vàng, mở miệng nói.
Chương 3597 Chân thành hợp tác
- Hạt châu này là Hằng Đế tự mình luyện chế, mỗi một hạt đều bố trí thần văn, không đạt đến cấp Đế thì không thể nào nhìn thấy con số bên trong, các ngươi tùy ý lựa chọn, con số giống nau là chiến hữu của các ngươi. Vèo! Cốc trưởng lão ném một trăm hạt châu màu vàng lên trời, phất tay, những hạt châu xếp hàng ngang, lơ lửng giữa trời. Vô số thần niệm quét qua, tất cả mọi người phát hiện thần niệm của họ không thể tra xét bên trong, bao gồm nhiều Lĩnh Chủ ở xung quanh đứng xem, thậm chí Chuẩn Đế đều nhìn không thấu. Hằng Đế tự mình ra tay luyện chế, nếu dễ dàng bị người nhìn thấu thì uổng với cái tên Hằng Đế. Mọi người đều an tâm, xem ra không thể gian lận trong chuyện này, chỉ bằng vào vận may. - A... Lục Ly vào thời khắc này bản năng thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân, hắn phát hiện miễn cưỡng có thể cảm ứng được tình hình bên trong những hạt châu, hắn thầm mừng, nếu vậy thì hắn có cơ hội tự do lựa chọn đội hữu. Nếu Quan Thiên Thu và mấy siêu cường giả chung một đội, Lục Ly chọn hạt châu chung chiến đội với họ thì cơ hội thăng cấp tăng lên nhiều. - Cái này... Trong lòng Lục Ly đột nhiên có chút nghi hoặc, quy tắc tỉ võ lần này dường như sinh ra dành cho hắn, chẳng lẽ Nhuế Đế đang âm thầm giúp hắn? Nhưng những hạt châu này là Hằng Đế luyện hóa, cho dù Nhuế Đế có thiện cảm với hắn thì không thể nào mời một cấp Đế khác chịu giúp hắn gian lận chứ? - Thôi kệ nó! Lục Ly không suy nghĩ nhiều, cơ hội tốt như vậy không biết lợi dụng thì hắn là ngớ ngẩn. Hắn muốn cố gắng hết sức lựa chọn bốn đồng đội mạnh nhất, như vậy mới có thể dễ dàng thăng cấp. Cách chọn số là lần lượt từng nhóm đi lên, chọn đại, chọn hạt châu xong không cho phép bóp nát, đợi tất cả mọi người lựa chọn xong xuôi mới mở ra cùng một lúc. Lục Ly luôn luôn lặng lẽ cảm ứng, Nhuế Đế rất có thể sẽ phát hiện hắn gian lận, nhưng ba cấp Đế đều không có bất cứ biểu thị, Lục Ly tự nhiên làm liều. Lục Ly luôn chú ý mấy người mạnh nhất, xem bọn họ chọn số nào, tiếc rằng mấy người trước đều không chọn trúng một tổ mà là vào các tổ khác nhau. Lục Ly xếp hạng ở giữa, hắn không thể nào nói nhường cho người ta chọn trước, cho nên nếu cường giả xếp trước không ở chung một đội, Lục Ly chỉ có thể tuyên bố lựa chọn một người làm chiến hữu. - Tuyệt! Vương Ngưng Tuyết xếp trước Lục Ly mấy số chọn cùng một đội với Hồ Thạch Mãnh, Lục Ly mừng thầm, ít nhất đội ngũ này có hai cường giả, vậy thì xác suất thắng sẽ lớn hơn một chút, nếu tiếp theo có một, hai cường giả gia nhập vào thì càng chắc ăn. - Tổ thứ bảy! Đến lượt Lục Ly, hắn lao lên trời, giả vờ quét mắt qua, theo sau chính xác bắt lấy một hạt châu nhỏ màu vàng rồi bay xuống. Trong nhã các trên khán đài, sau khi Lục Ly bắt lấy hạt châu kia, Nhuế Đế cười nói: - Ha ha, tổ thứ bảy, bây giờ hai vị tin chưa? - Tiểu tử này quái thật. Trong mắt Hằng Đế lộ ra một chút kinh ngạc, hắn vô cùng tự tin vào hạt châu vàng do chính mình luyện chế, không ngờ một Tứ Kiếp đỉnh phong nho nhỏ có thể xem thấu, làm hắn cảm thấy mất mặt. Vũ Đế tính tình nóng nảy, hừ lạnh một tiếng nói: - Tiểu tử này nếu có thể xem thấu quả cầu vàng tức là gian lận, trực tiếp hủy bỏ tư cách đấu đi. - Không! Nhuế Đế còn chưa nói gì, Hằng Đế đã phất tay nói: - Quả cầu vàng này do ta luyện chế, hắn là Tứ Kiếp đỉnh phong mà có thể xem thấu thì là bản lĩnh của hắn. Những người khác nếu có bản lĩnh đó cũng có thể tự do lựa chọn đội hữu. Nhuế Đế cười cười, nhẹ gật đầu nói: - Chúng ta đặt ra quy tắc, người khác có thể động tay chân trong khuôn phép thì là bản lĩnh của họ. Rắn chuột có đường của riêng nó, chiến đấu thật sự không cần biết ngươi dùng mưu kế thủ đoạn thế nào, thắng là sống, thua là chết. - Hừm hừm! Dường như Vũ Đế không vừa mắt Lục Ly, hừ lạnh nói: - Ta chống mắt xem tiểu tử này có thể đi bao xa? Nếu như có thể trở thành đệ tử của Thiên Đế Tông chúng ta, chờ rảnh rỗi ta sẽ đập hắn, bổn đế ghét nhất hạng tiểu nhân đầu cơ trục lợi như vậy. Hằng Đế và Nhuế Đế nhìn nhau một cái, cười gượng lắc đầu. Tính tình của Vũ Đế là thế, thẳng ruột ngựa, là võ si, ghét nhất là tiểu nhân giở âm mưu quỷ kế. Nếu Lục Ly rơi vào tay Vũ Đế thì kết cục chắc chắn sẽ rất thảm. Bên kia, mọi người đã chọn xong, cả đám người đồng thời bóp nát hạt châu, lộ ra tấm thẻ nhỏ nằm bên trong. Lục Ly nhìn thoáng qua, nhẹ cả người, trên thẻ quả nhiên viết số bảy, hắn cảm ứng không sai. Lục Ly giương mắt nhìn bốn phía tìm kiếm, hắn thấy Vương Ngưng Tuyết và Hồ Thạch Mãnh quả nhiên cầm số bảy, hắn mừng thầm, lại nhìn người khác, rất nhanh phát hiện hai đồng đội còn lại, một người cũng nằm trong hai mươi người, còn một người khác hơi kém, không quá nổi tiếng, nhưng cũng là Ngũ Kiếp đỉnh phong. - He he. Lục Ly phát hiện mấy người khác cũng nhìn mình, trong mắt tràn ngập buồn bực và chán ghét, rất rõ ràng bọn họ cảm thấy Lục Ly sẽ làm vướng chân họ, nhưng trong đội có ba võ giả rất mạnh, tổng thể sức chiến đấu xem như không tệ, mọi người tạm vừa lòng. - Mỗi người tự chuẩn bị. Cốc trưởng lão lên tiếng: - Cho mỗi đội nửa canh giờ chuẩn bị, nửa canh giờ sau mười đội xếp trước đi tỉ võ tràng bên trái, mười đội sau đi tỉ võ tràng bên phải. Ý của Cốc trưởng lão rất rõ ràng, khiến thành viên các đội làm quen với nhau, cũng có thể chế định chiến thuật, dù sao hiện tại tất cả đối thủ cơ bản đều rõ ràng, đó là mười lăm đối thủ, nhìn sơ liền biết. - Tổ bảy qua đây hết! Hồ Thạch Mãnh, tên giống như ngươi, là một nam nhân vạm vỡ, có râu quai nón, mặc chiến giáp. Hắn kêu lớn, mọi người lập tức tụ tập tới chỗ hắn. Hồ Thạch Mãnh lấy ra một tòa bảo tháp, ném lên cao, nói: - Tin lão Hồ này thì vào với ta. Đội ngũ xung quanh cũng lấy Thần Khí không gian ra, Lục Ly và nhóm người Vương Ngưng Tuyết không có chần chừ, toàn bộ đi theo Hồ Thạch Mãnh vào bảo tháp. Ở đây là Thiên Tiên Phong, cho Hồ Thạch Mãnh mấy trăm lá gan đều không dám xằng bậy, hơn nữa Vương Ngưng Tuyết và hai người khác rõ ràng đều có lai lịch, không sợ bị Hồ Thạch Mãnh hại.
Chương 3598 Đại loạn chiến
Bên trong là một đại điện, dọn dẹp sạch sẽ. Hồ Thạch Mãnh lấy ra một ít linh quả ném lên bàn, nói: - Thời gian gấp gáp, lão Hồ không lễ tiết rườm rà làm gì, mỗi người tự giới thiệu đi, ta và Ngưng Tuyết tiểu thư thì chắc mọi người đều biết? Nhóm Lục Ly gật đầu, trong hai người khác có một người bộ dạng thư sinh, mặt mũi rất thanh tú, hắn chắp tay nói: - Tại hạ Quân Thiên Diệp, ngoại hiệu Câu Hồn Tiên Sinh. - Thì ra Câu Nhân Thư Sinh là ngươi? Hồ Thạch Mãnh nhẹ gật đầu nói: - Nghe nói tiểu tử nhà ngươi rất giỏi dụ dỗ quý phụ nhà lành, nổi tiếng như cồn trong Lộc Hồ hoàng triều? Vương Ngưng Tuyết sầm mặt xuống, dường như cảm quan đối với Quân Thiên Diệp không tốt. Quân Thiên Diệp phóng đãng bất ky cười cười nói: - Ta tên Câu Hồn Thư Sinh chứ không phải Câu Nhân Thư Sinh, mấy cái đó đều là kẻ thù thả ra lời đồn, Quân Thiên Diệp này ngồi ngay đứng thẳng, miệng nằm ở trên người kẻ khác, người ta thích đồn sao thì kệ. Một người khác chắp tay nói: - Ta tên Cổ Sơn Khâu, gia tộc ở Thiên Đế hoàng triều! Trông Cổ Sơn Khâu thuộc dạng trầm mặc ít lời, tính cách hơi nội hướng, đến phiên Lục Ly. Lục Ly đang chuẩn bị tự giới thiệu thì Hồ Thạch Mãnh khoát tay chặn lại: - Ngươi thì không cần giới thiệu, Lục Ly, ngựa ô lớn nhất đại điển chiêu sinh lần này, ta có một thúc thúc bởi vì ngươi mà thua nhiều Thần Thạch. Lục Ly ngượng ngùng vuốt sống mũi, chắp tay. Hồ Thạch Mãnh lại mở miệng nói: - Mặc kệ mọi người trước kia có ân oán gì không, hiện tại chúng ta là người cùng một chiếc thuyền, nếu thua thì không ai vào Thiên Đế Tông được. Cho nên ta hy vọng mọi người lần này chân thành hợp tác, đừng che giấu, mọi người thấy sao? Quân Thiên Diệp là người đầu tiên tỏ thái độ, gật đầu nói: - Hồ ca nói không sai, chúng ta nhất định phải chân thành hợp tác, nếu không thì cả nhóm đều sẽ bị loại. Ta tỏ thái độ, tuyệt đối phối hợp theo! Vương Ngưng Tuyết nhẹ gật đầu, nói: - Tốt! Cổ Sơn Khâu không nói chuyện, Lục Ly gật đầu, mấy người này đều là cường giả, không đến lượt hắn lên tiếng. Hồ Thạch Mãnh mỉm cười hỏi: - Mọi người hãy nói ra tuyệt chieu của chính mình, xem thử nên phối hợp như thế nào? Mọi người lần lượt nói ra, Hồ Thạch Mãnh mạnh cả phòng ngự và tiến công, thân pháp của Vương Ngưng Tuyết rất biến thái, Quân Thiên Diệp thì công kích linh hồn rất lợi hại, Cổ Sơn Khâu mặt nào cũng giỏi. Còn về Lục Ly, mọi người tự động xem nhẹ, bởi vì cảnh giới của hắn thiệt tình quá thấp. Hồ Thạch Mãnh trầm ngâm giây lát, nói: - Thế này được không? Ta và Cổ Sơn Khâu tấn công trực diện, Ngưng Tuyết tiểu thư dùng thân pháp quấy nhiễu kẻ địch, Câu Nhân Thư Sinh dùng công kích linh hồn phụ trợ tấn công. Ưm, Lục Ly, ngươi tùy cơ ứng biến đi. Lục Ly trợn trắng mắt, cảm giác chính mình trở nên vô hình, nhưng như vậy cũng tốt, hắn vốn định nhận vai trò đấu trực diện, nếu Hồ Thạch Mãnh chủ động xin đi, Lục Ly ở hậu phương càng thêm an toàn thích ý. Chế định chiến thuật xong Hồ Thạch Mãnh bắt đầu phân tích khởi đối thủ lần này. Sớm có người giúp nhóm Hồ Thạch Mãnh phân tích một trăm người, biết rõ hầu hết cường giả. Không chỉ mình Hồ Thạch Mãnh, bao gồm Vương Ngưng Tuyết, Quân Thiên Diệp cũng biết rõ đối thủ lần này. Lục Ly âm thầm cảm khái đại gia tộc thật tốt, vì đưa con cháu của mình vào Thiên Đế Tông mà tốn tâm huyết. Thiên Đế Tông do nhiều gia tộc hợp thành, những gia tộc này đa số không phải người của Thiên Đế Tông, nhưng bởi vì đưa con cháu nhà mình vào, rồi trong số con cháu có một người giỏi giang thành cấp Đế, dần dà gia tộc ày hòa nhập vào Thiên Đế Tông. Tông quy của Thiên Đế Tông không phản đối gia tộc thẩm thấu, nhưng có một điều là hễ gia nhập Thiên Đế Tông thì phải đặt ích lợi của tông phái lên trên.Nếu ăn cây táo, rào cây sung thì chẳng những người này sẽ rất thảm, gia tộc của bọn họ cũng tiêu đời. Đệ nhất thiên hạ tông. Gia tộc nào mà không muốn thẩm thấu dung hợp vào, chỉ cần trở thành người cầm quyền của Thiên Đế Tông thì sẽ là một trong những hào môn lớn nhất Vô Tận Thần Khư, cho nên mỗi lần đại điển chiêu sinh mới náo nhiệt như thế. Đây cũng là nguyên nhân Thiên Đế Tông luôn mãi cường thịnh, bởi vì liên tục không ngừng có máu tươi rót vào, đều là thiên tài đứng đầu nhất, cộng với tài nguyên siêu mạnh của Thiên Đế Tông, không ngừng sinh ra cường giả. Hồ Thạch Mãnh hiểu biết đại khái tình huống bốn mươi lăm người bên này, cũng cẩn thận phân tích, cho rằng có ba chiến đội sẽ là kình địch của bọn họ, bởi vì thành viên của ba chiến đội này đều rất mạnh. Hồ Thạch Mãnh ngẫm nghĩ nói: - Hay là chúng ta đánh bại một trong ba chiến đội này trước? Ra tay trước là mạnh, chỉ cần đánh bại một đội ngũ trong đó thì chúng ta có thể chắc chắn vào tốp ba. - Không! - Không được! Vương Ngưng Tuyết và Quân Thiên Diệp cùng lên tiếng. Vương Ngưng Tuyết ngẫm nghĩ, không nói tiếp. Quân Thiên Diệp liếc qua Vương Ngưng Tuyết, nói: - Chúng ta đi vào cố gắng không gây chú ý, không chủ động xuất kích, nếu không thì rất dễ dàng cho người ngư ông đắc lợi. Với thực lực của chúng ta, bất kỳ đội nào đến sinh sự với chúng ta đều không dễ ăn, cho nên chỉ cần chúng ta ổn định là thắng chắc. Vương Ngưng Tuyết nhẹ gật đầu. Hồ Thạch Mãnh trầm ngâm giây lát, gật đầu nói: - Ta đã cứng rắn quá, cứ làm theo lời của các ngươi, chúng ta không làm chim đầu đàn. Nhóm Lục Ly không may mắn lắm, bên bọn họ có khá nhiều cường giả, đối thủ mạnh. Nếu đi vào rồi bị bốn phía nhằm vào thì đúng là dễ bị tấn công nhiều mặt, đến lúc đó e rằng bọn họ có mạnh hơn nữa cũng sẽ nuốt hận ngay tại chỗ. Lục Ly vẫn luôn im lặng, Cổ Sơn Khâu cũng không nói chuyện, đều là ba người Hồ Thạch Mãnh giao lưu. Nhưng ba người này không phải hạng tài trí bình thường, chiến lược chiến thuật đều không có vấn đề, còn lại xem vận may. Nửa canh giờ quá nhanh, nhóm Lục Ly đi ra, chiến đội khác cũng ra hết. Cốc trưởng lão đợi đến giờ thì trầm giọng quát: - Tất cả vào sân! Vù vù vù! Một trăm người chia ra hai tổ lao đi tỉ võ tràng bên trái và bên phải, màn sáng hai bên mở ra, mọi người bay vào hết.
Chương 3599 Đại loạn chiến
Năm người Lục Ly tụ tập với nhau, còn tìm một góc, năm người đề phòng nhìn bốn phía, chín đội khác cũng tiến vào, rơi xuống một góc. Oong! Màn hào quang sáng lên, giọng của Cốc trưởng lão vang lên: - Được rồi, tỉ võ bắt đầu! Cốc trưởng lão dứt lời, bên trong thoáng chốc giương cung bạt kiếm, không khí đông lại, mười lăm đội cảnh giác lẫn nhau, nhưng không ai ra tay trước, hiển nhiên đều không muốn quá rêu rao, sợ trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Lục Ly quét mắt qua chín đội khác, đặc biệt chú ý ba đội, tổ thứ hai, tổ thứ bốn, tổ thứ mười. Thực lực tổng hợp của ba tổ này khá cao, trong đó tổ thứ bốn mạnh nhất, bởi vì thành viên đều là Ngũ Kiếp đỉnh phong, Quan Thiên Thu ở trong tổ này, hai người khác cũng nằm trong hai mươi hai người, là nhân tuyển được ủng hộ nhiều nhất có thể vào tốp mười. Đội Quan Thiên Thu nhận được chú ý nhiều nhất, hai đội ở hai bên luôn âm thầm đề phòng bọn họ, sợ bọn họ đột nhiên tập kích. Trong màn sáng không có một chút âm thanh, mọi người đều không động, chỉ xem xét bốn phía. - Ha ha ha! Quan Thiên Thu mặc chiến giáp màu trắng, khuôn mặt như ngọc, là một phiên phiên công tử ca, trong tay hắn xuất hiện một thanh trường kiếm, vung mấy kiếm hoa, nói: - Sao đều không nhúc nhích? Chẳng lẽ định tiêu hao như thế mãi sao? Nếu vậy thì để chúng ta trước tiên đánh một phen! Quan Thiên Thu nói xong nhích người, thân thể hóa thành một bóng sáng dẫn đầu lao về phía đội ngũ bên cạnh, bốn chiến hữu của hắn cũng nhúc nhích, như bốn con mãnh thú giết hướng đội ngũ bên cạnh. - Giết! Vào thời khắc này, hai đội ngũ ở gần đó cùng hành động, mục tiêu là đội Quan Thiên Thu, tức là có ba đội cùng nhau giáp công tổ thứ bốn. - A... Nhóm Lục Ly bất ngờ, ba đội ngũ hợp sức? Chẳng lẽ bọn họ đã sớm thương nghị, nếu ba đội hợp sức thì phỏng chừng không đội ngũ nào đánh lại bọn họ. Ầm ầm ầm! Bên kia bắt đầu loạn chiến, năm người Quan Thiên Thu tuy bị mười lăm người giáp công nhưng cũng không hoảng, liều mạng đánh trả. Quan Thiên Thu không ngờ bị hố, bừng bừng lửa giận, trực tiếp thả ra siêu sát chiêu cực mạnh, một chiêu bị thương nặng một người, đánh xỉu. “Chúng ta có nên nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của?” Mắt Hồ Thạch Mãnh sáng rực, chủ động truyền âm cho bốn người Lục Ly: “Nếu chúng ta cũng lao qua thì đội ngũ Quan Thiên Thu chắc chắn không chịu đựng nổi, chúng ta sẽ bớt một kình địch. “Cái này...” Vương Ngưng Tuyết và Quân Thiên Diệp có chút động lòng, cơ hội tốt như vậy nghìn năm khó gặp, nếu tổ thứ bốn bị loại thì xác suất thắng của bọn họ sẽ tăng lên. “Thôi, đừng xằng bậy!” Vương Ngưng Tuyết trầm ngâm giây lát, truyền âm nói: “Chúng ta hãy công kích đội ngũ ở gần mình đi, cho bên kia đánh túi bụi. Ta phỏng chừng sẽ có đội ngũ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, cũng có đội ngũ có lẽ sẽ công kích ba tổ kia, sợ bọn họ hợp sức trấn áp tất cả mọi người. Cho nên chúng ta hãy lấy tĩnh chế động, đánh bại đội ngũ ở gần mình đã.” “Vương tiểu thư nói đúng!” Lục Ly chủ động truyền âm nói: “Bên kia quá loạn, đi qua rất dễ dàng xảy ra chuyện, đội ngũ gần chúng ta không quá mạnh, loại đội này trước đi.” “Được!” Cuối cùng Hồ Thạch Mãnh thuận theo dân ý, cố chịu đựng không đi công kích nhóm Quan Thiên Thu, hắn trầm giọng quát một tiếng dẫn đầu lao hướng đội ngũ bên trái. Đội ngũ kia luôn âm thầm đề phòng bên này, thấy Hồ Thạch Mãnh xông đến thì bọn họ cười cay đắng, chỉ có thể cắn răng xông lên. Vương Ngưng Tuyết là người thứ hai xông ra ngoài, thân pháp quả thực rất lợi hại, nàng như bươm bướm bay đi, thoáng chốc vòng ra sau đội kia, bắt đầu công kích. Quân Thiên Diệp và Cổ Sơn Khâu theo sau Hồ Thạch Mãnh, Lục Ly theo ở cuối cùng. Cơ hồ cùng lúc, mấy đội ngũ khác cũng đánh nhau. Hai đội ngũ mạnh là tổ thứ hai và tổ thứ mười chia nhau tìm hai đội ngũ còn lại, bắt đầu công kích. Ầm ầm ầm! Bên trong rất nhanh đều là ánh đao bóng kiếm, đại loạn chiến bắt đầu. Chiến đấu rất kịch liệt, nhưng bởi vì mọi người đều biết kiềm chế, cho nên không xuất hiện tình huống có người chết. Tùy theo cục diện càng lúc càng nghiêm túc, mọi người đều đánh hăng máu, cho nên ai cũng không thể bảo chứng sẽ không chết người. Mười đội ngũ, ba đội hơi mạnh đang công kích ba đội khác, còn lại bốn đội thì một đánh ba. Nhóm Quan Thiên Thu năm người đánh với mười lăm người, tuy năm người đều bị thương nhưng không ai bị thương nặng, chặn đứng công kích của mười lăm người. Ngược lại trong mười lăm người đã có ba người bị tổn hại nặng, mất đi sức chiến đấu. - Các ngươi mà còn chưa xéo đi thì đừng trách ta xuống tay nặng! Quan Thiên Thu vung trường kiếm che kín toàn thân, ngăn trở công kích mấy lần, hắn nổi giận rống to một tiếng. Hắn tuyệt đối không ngờ lần này có ba đội ngũ dám hợp sức phục kích bọn họ, hắn cứ đinh ninh mình mạnh nhất trong đám người này. Quan Thiên Thu chẳng những muốn đi vào Thiên Đế Tông, còn muốn vào với thân phận đệ nhất, nhanh chóng nổi lên trong Thiên Đế Tông, cuối cùng trở thành người cầm quyền của Thiên Đế Tông. Bức tranh hùng vĩ tuyệt vời đã được vẽ lên từ lâu, Quan Thiên Thu không muốn dừng bước tại đây, đến lúc đó không còn mặt mũi nào trở lại gia tộc. Mỗi người trong gia tộc đều ký thác kỳ vọng cao vào hắn, mỗi người trong thành trì đó đều biết hắn đến tham gia đại điển chiêu sinh, trước khi đi hắn đã vỗ ngực bảo đảm sẽ vào tốp năm, nếu không thì sẽ không trở lại. Cho nên trong lòng hắn phi thường nổi giận, giờ phút này thấy đánh lâu chưa hạ được ai, nếu không nhanh chóng đánh lui mười mấy người này, e rằng đội ngũ khác cũng sẽ đến mượn gió bẻ măng. Nếu một trong ba đội mạnh kia lại đây thì đội của Quan Thiên Thu sẽ gặp rắc rối. Bùm! Bên nhóm Lục Ly thì khá thoải mái, Hồ Thạch Mãnh dễ dàng ngăn chặn công kích của đối phương, Vương Ngưng Tuyết kiềm chế, Quân Thiên Diệp thả ra công kích linh hồn, Cổ Sơn Khâu phối hợp Hồ Thạch Mãnh, Lục Ly ở phía sau lòng vòng thả ra Vô Vọng Thần Phù phối hợp. Đối diện đã có một người bị tổn hại nặng, người đó biết không còn hy vọng thăng cấp đã nhận thua truyền tống đi, tránh cho bị ngộ thương đánh chết.
Chương 3600 Hợp tung liên hoành
Lục Ly nhìn thấy Hồ Thạch Mãnh chuẩn bị xuống tay với người thứ hai, hắn ngẫm nghĩ, truyền âm cho mấy người cùn một lúc: “Bốn người này thực lực không mạnh, nếu chúng ta dốc hết sức tiến công có thể nháy mắt đánh bại bọn họ. Cho nên chúng ta không cần sốt ruột, từ từ chơi với họ, đồng thời quan sát thế cục, tùy cơ ứng biến. Nếu chúng ta hiện tại đánh bại mấy người này thì lát nữa sẽ tấn công ai?” Lời của Lục Ly khiến nhóm người Hồ Thạch Mãnh, Vương Ngưng Tuyết, Quân Thiên Diệp trầm tư, bọn họ giảm sức tấn công, suy xét giây lát đều đồng ý với ý kiến của Lục Ly. Đúng như Lục Ly đã nói, giờ phút này bọn họ đánh bại mấy người kia thì lát nữa công kích ai? Đi tấn công nhóm Quan Thiên Thu? Hiện giờ Quan Thiên Thu cuồng bạo như thế, làm bộ dạng liều mạng, nếu công kích bọn họ, cho dù có thể thắng thì đội Hồ Thạch Mãnh chắc chắn cũng sẽ trả giá đắt, đến lúc đó có lẽ sẽ bị người khác chim sẻ chờ phía sau, trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Không công kích Quan Thiên Thu thì chọn đánh ai? Bây giờ đánh ai đều không là chuyện tốt, rất dễ dàng liều mạng lưỡng bại câu thương, chẳng bằng câu giờ, ngồi trên núi xem hổ đấu. Bốn người phía đối diện vốn tuyệt vọng, đang chuẩn bị liều mạng cũng quyết kéo hai người bên kia bị loại, nhưng chợt phát hiện sức tấn công của nhóm Lục Ly, Hồ Thạch Mãnh yếu bớt. Tuy rằng hùng hổ, nhiều chiêu thức thoạt trông cũng rất dọa người, thật ra xem đẹp mắt chứ sức tấn công không quá mạnh. Vương Ngưng Tuyết càng như bóng ma bay tới bay lui, thoạt nhìn chỗ bọn họ đánh dữ dội lắm, khí thế ngất trời. Bốn người thở phào một hơi, nhìn nhau một cái, phối hợp nhóm Lục Ly vất vả đánh qua đánh lại, bọn họ thả ra một ít công kích nhìn đẹp mắt, hai bên đánh nhau. Nhóm Lục Ly muốn câu giờ, ngồi núi xem hổ đấu, bốn người tự nhiên cũng muốn kéo dài thời gian chữa thương, tìm cơ hội. Thế là hai bên không mưu mà hợp, đánh kịch liệt vô cùng, có mấy người toàn thân đẫm máu, thật ra chỉ bị thương ngoài da, không thương gân động cốt. - Xéo! Bên kia, Quan Thiên Thu gầm lên một tiếng, trường kiếm trong tay trong phút chốc múa ra muôn vàn bóng kiếm. Muôn vàn bóng kiếm ở giữa không trung tụ thành một bóng kiếm đánh trúng một người, đâm vào bụng của người này. Bùm! Bóng kiếm nổ tung trong bụng của người đó, vô số tiểu kiếm bay ra, giờ phút này cảm giác bụng, sau lưng đều bị tiểu kiếm xuyên qua, thân thể xuất hiện vô số lỗ thủng nhỏ, máu tươi bắn ra, biến thành tổ ong. Một võ giả cường đại đổ máu thật ra cũng không phải việc lớn, chảy khô cũng không sợ, nổi tạng bị xoắn nát cũng không chết được. Nhưng công kích của Quan Thiên Thu cắt đứt nhiều kinh mạch của người này, Thần Đan cũng bị chấn động, bị thương nguyên khí nặng. - Phụt! Người này ọc bãi máu, hắn biết rõ không thể ở lại lâu thêm, nếu không thì chỉ có một con đường chết, chỉ có thể cắn răng tiếng hét nhận thua, theo sau bị truyền tống ra ngoài. Bùm! Cơ hồ cùng lúc, một người trong chiến đội của Quan Thiên Thu bị ba người hợp sức đánh bay. Gần đó có người nhìn người nọ bị thương, thoáng chốc công kích của vài người như mưa đá trút xuống. Người kia thấy vậy biết không chịu đựng nổi, hét lớn: - Ta nhận thua! Người này bị cưỡng bức truyền tống ra ngoài, nếu không thì có lẽ bị đánh chết. Quan Thiên Thu thấy thế, lòng chùng xuống, đội bọn họ thiểu một người, còn có một người bị thương nghiêm trọng, sức chiến đấu giảm mạnh, e rằng lần này thật sự sắp thua. - Cho dù ta thua cũng không cho các ngươi được yên! Mắt Quan Thiên Thu đỏ ngầu, dù hắn không thể thăng cấp cũng quyết kéo vài người trong ba đội xuống nước, tuyệt đối không thể để bọn họ dễ chịu. Bên kia, tổ thứ hai và tổ thứ mười đánh với hai đội ngũ, hai bên rõ ràng đều chiếm ưu thế, nhưng hai đội ngũ cũng rất thông minh, sau khi chiếm ưu thế tuyệt đối thì bắt chước nhóm Lục Ly đánh cho có. Ba đội ngũ đều thắng chắc, không lập tức đánh bại đối thủ vì đợi nhóm Quan Thiên Thu và ba đội ngũ kia liều mạng xong. Đến lúc đó bọn họ ra tay thu thập tàn cục, vậy thì ba đội ngũ này có thể dễ dàng thăng cấp. Nhóm Lục Ly tuy đang tấn công nhưng thật ra lo quan sát chiến đội khác. Đánh một lúc, Hồ Thạch Mãnh đột nhiên truyền âm cho mấy người Lục Ly: “Quan Thiên Thu truyền âm cho ta, hắn nói khiến chúng ta giúp hắn một phen, chỉ cần đánh lui ba đội ngũ. Đến lúc đó chúng ta muốn công kích ai, bọn họ đều dốc hết sức phối hợp chúng ta. Bọn họ không quan tâm có thể thăng cấp hay không, chỉ muốn trút giận, các ngươi thấy sao?” Lục Ly hơi cau mày, Vương Ngưng Tuyết, Quân Thiên Diệp, Cổ Sơn Khâu mắt sáng ngời, nếu Quan Thiên Thu phụ trợ bọn họ thì đội của họ trăm phần trăm có thể thăng cấp. Tuy rằng chiến đội của Quan Thiên Thu đã có một người bị đào thải, một người bị thương nghiêm trọng, nhưng bằng vào một mình Quan Thiên Thu sánh bằng ba Ngũ Kiếp đỉnh phong bình thường. Đây là một cơ hội cực kỳ tốt, chỉ cần giúp Quan Thiên Thu trút giận thì hắn sẽ giúp bọn họ trăm phần trăm thăng cấp, ai đều sẽ động lòng trước việc tốt như vậy. Lục Ly không có động lòng, ngược lại ngửi được mùi che giấu, hắn tin tưởng trong này chắc chắn có rất nhiều người đều truyền âm, hợp tung liên hoành với nhau, tính kế người khác. Quan Thiên Thu là người được ủng hộ nhiều nhất, hắn sẽ cam tâm tình nguyện làm áo cưới thay người khác sao? “Được, ta đồng ý!"" ""Ta cũng đồng ý!"" ""Ta không có ý kiến."" Vương Ngưng Tuyết, Quân Thiên Diệp, Cổ Sơn Khâu cùng truyền âm biểu đạt ý kiến, Lục Ly còn chưa truyền âm nêu ý kiến gì thì Hồ Thạch Mãnh nói: “Vậy được rồi, chúng ta lập tức đánh bại đội ngũ này, sau đó đi qua giúp nhóm Quan Thiên Thu.” Đánh bại đội ngũ này quá đơn giản, thực lực hoàn toàn không cùng đẳng cấp, cộng thêm chiến đấu lâu như vậy, Hồ Thạch Mãnh, Quân Thiên Diệp và Vương Ngưng Tuyết đã dần quen thuộc với nhau, rất ăn ý, không cần Lục Ly và Cổ Sơn Khưu ra tay, ba người đã có thể dễ dàng ngược bốn người kia. Hồ Thạch Mãnh hiểu một loại thần thông phòng ngự rất mạnh, bên ngoài cơ thể trực tiếp ngưng tụ ra một lớp vảy màu đen, lực phòng ngự kinh người, cộng thêm có một thanh chiến kích đế binh, lực công kích tất nhiên lợi hại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK